Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 2

Sendoh Akira lại bỏ buổi tập luyện cuối tuần.

Hikoichi Aida được Hiroaki Koshino triệu tập để bắt giữ một người. Y thở dài suốt chặng đường đi. Sendoh Akira là đàn anh mà y kính trọng nhất nhưng lại bị chỉ trích chỉ vì trốn tập luyện. Y âm thầm sắp xếp lời nói trong đầu, nghĩ rằng sau khi gặp mặt sẽ giải thích mục đích của mình với đối phương như thế nào, đồng thời cũng tiến hành giáo dục tư tưởng cho tiền bối.

Y tìm đến nơi Sendoh thường câu cá và từ xa đã thấy bóng dáng quen thuộc. Thông tin luôn chính xác, cho dù Koshino không giải thích rõ ràng, Hikoichi vẫn đoán được Sendoh đang làm gì.

Hừ, cái gì mà anh đang "bận việc quan trọng", thì ra là đang câu cá! Chuyện này không được phép tiếp diễn được. Hikoichi lo lắng một ngày nào đó Sendoh sẽ đột nhiên rời khỏi câu lạc bộ và gia nhập câu lạc bộ câu cá - may là Ryonan vẫn chưa thành lập câu lạc bộ này nên điều này hiện tại không thể thành hiện thực.

"Anh Sendoh!" Hikoichi chạy nhanh về phía trước, vội vàng hét lớn, chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ mà nhóm Koshino giao phó, lập tức dẫn người kia trở về Nhà thi đấu Ryonan, "Sao anh lại tới đây nữa!"

Cậu trai đang lặng lẽ câu cá bên bờ biển giật mình vì tiếng hét và quay lại nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Anh Koshino nói--" Hikoichi dừng lại cách nơi câu cá không xa. Y có chút hụt hơi vì thể lực không tốt, hít một hơi rồi lại nói: "Buổi huấn luyện hôm nay..."

Tuy nhiên, khi Hikoichi ngẩng đầu lên lần nữa, y thấy Sendoh đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu im lặng. Y dừng lại khi vẫn tiếp tục chạy về phía trước mới thấy Sendoh Akira không đi một mình.

Có người ngồi bên cạnh Sendoh Akira, nửa người dựa vào người anh, dường như đang ngủ.

Hơi thở của y dồn dập. Trước đây y chỉ biết Sendoh trốn tập vì "những chuyện quan trọng" - tất nhiên, những điều này là do Koshino nói và khi đàn anh nói điều này, nét mặt anh ấy đầy vẻ nghi ngờ và chán nản. Bây giờ nghĩ lại, biểu cảm đó có vẻ cường điệu, và có lẽ là giả vờ để lừa y - nhưng y không biết "những chuyện quan trọng" mà Sendoh đang nói đến là gì.

Nếu một đàn anh của mình đang hẹn hò với bạn gái của anh ấy thì...

Trời đất ơi, xem mình đang làm gì này! Mình quên mang theo sổ tay mất rồi! Làm sao mà mình có thể bỏ lỡ việc ghi lại điều quan trọng như vậy chứ! ?

Gương mặt của Hikoichi hơi nóng, hai tay trống rỗng lục lọi trong túi quần, cố tìm thứ gì đó để ghi lại. Y đột ngột dừng bước vì nhận được tín hiệu từ người trước mặt, nên dù có bối rối đến đâu, y cũng biết thân biết phận mà di chuyển nhẹ nhàng để không làm phiền đến người đó.

Hẹn hò, tất nhiên đó là một vấn đề lớn. Hikoichi nghĩ, nếu sự chen ngang đột ngột của mình gây ra cãi vã và xung đột giữa anh Sendoh và bạn gái thì đó chính là tội lớn.

Nhưng vì Sendoh không nói dối nên có vẻ như y không có lý do gì để kéo anh ấy trở lại đội để tập luyện. Tình hình của Hikoichi hiện tại rất khó xử, ở lại làm bóng đèn chắc chắn không thích hợp, nhưng đã đến đây rồi, trở về tay không có vẻ không hợp lý.

Thôi thì, ít nhất cũng phải nhìn xem bạn gái của anh Sendoh trông như thế nào...đúng không?

Hikoichi nghiến răng, tiếp tục đi về phía trước, nhìn người bên cạnh Sendoh với vẻ mặt áy náy. Bóng người phía sau kia không giống con gái chút nào, ngược lại, càng nhìn càng thấy quen mắt, cảm giác như đã từng gặp ở đâu rồi.

"Là Hikoichi." Giọng nói của Sendoh cắt ngang suy đoán lung tung của Hikoichi. Cậu thiếu niên ngượng ngùng dừng lại, cứng đờ người như thể sợ hãi và chào hỏi đàn anh một cách máy móc. Sendoh cười khẽ hai tiếng, chỉ vào người bên cạnh, sau đó thấp giọng nói: "Tôi đã xin phép huấn luyện viên rồi."

Hikoichi nuốt nước bọt, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào người yêu bí ẩn của đàn anh trước mặt.

Y chưa từng nghĩ tới mẫu con gái mà Sendoh thích. Mặc dù y luôn thu thập nhiều tài liệu từ các nguồn khác nhau rồi sắp xếp thông tin vào các ngày trong tuần và có nhiều sổ tay ghi chép, nhưng y phải thừa nhận rằng mình hơi cẩu thả trong công việc.

Nhưng điều đó không quan trọng. Đây không phải là thời điểm tốt để điền vào chỗ trống trong ghi chú của mình sao?

"Anh đang làm gì vậy ạ?" Hikoichi quyết định giả ngốc, lớn giọng phàn nàn, nhìn chằm chằm bóng lưng quen thuộc, không ngừng so sánh mấy cái bóng lưng trong đầu. Y kết luận rằng mình trước đây đã gặp người này, nhưng hiện tại y không thể nhớ ra đó là ai. Hikoichi thật sự không thể tưởng tượng nổi trên đời lại có một cô gái cao lớn cường tráng như vậy, nhìn thế nào cũng giống con trai.

...Người đó thực sự trông hơi giống Rukawa Kaede của Shohoku.

Hikoichi - người lạnh sống lưng vì khiếp sợ trước ý nghĩ của chính mình, đột nhiên im lặng. Y vẫn nhớ lúc trước khi  đến Shohoku để điều tra, y đã nghe tin đồn rằng "Rukawa Kaede đang hẹn hò".

Sendoh chớp mắt, giơ tay chỉ vào cần câu trong tay, vẫn cố ý hạ giọng, sợ làm phiền người bên cạnh: "Tôi mới bắt đầu thôi nên chưa có gì cả."

Câu giải thích chẳng có ý nghĩa gì. Nhìn người bên cạnh đang ngủ say, Hikoichi đoán được sự thật không phải "chỉ mới bắt đầu" như Sendoh nói. Nhưng y không có hứng thú với trò câu cá của Sendoh, cũng không có ý định quan tâm đến độ tin cậy của lời nói của đối phương về chuyện này.

Nhưng dù anh có cử động nhẹ hay nhỏ giọng thế nào thì người bên cạnh vẫn bị tiếng động nhỏ đó làm phiền. Thiếu niên nửa ngủ nửa tỉnh mơ màng nhìn xung quanh, giọng nói kéo dài như nói mớ: "Ồn quá..."

——Là Rukawa Kaede.

Phía sau trông giống Rukawa Kaede, giọng nói cũng giống Rukawa Kaede, thậm chí cả khuôn mặt cũng giống hệt Rukawa Kaede. Hikoichi Aida thực sự không thể nghĩ ra lý do nào khiến người ngồi cạnh Sendoh Akira lại không phải là Rukawa Kaede.

"Ru-Ru-Rukawa?!" Hikoichi chỉ vào thiếu niên đang uể oải nghiêng người về phía Sendoh và thốt lên: "Anh Sendoh, đây có phải là 'chuyện quan trọng' mà anh nhắc đến không?"

Sendoh gật đầu: "Đúng thế."

Sau khi suy nghĩ một lúc, anh chỉ vào cậu học sinh trường ngoài đang ngủ một cách ngoan ngoãn bên cạnh mình và nói: "Là Rukawa Kaede, như thế còn chưa đủ quan trọng sao?"

Aida Hikoichi không nói nên lời trước lời nói của Sendoh.

"Anh Sendoh, anh, anh và Rukawa..." Hikoichi cố gắng lấy lại khả năng nói chuyện, việc sắp xếp từ ngữ để đặt câu hỏi cũng không dễ dàng. Y suy nghĩ rất lâu nhưng không tìm được từ ngữ thích hợp để hỏi. Y do dự rất lâu và chỉ thốt ra được nửa câu.

May là người đàn anh này rất chu đáo và ân cần, chỉ cần liếc mắt đã thấy được khó khăn của đàn em - mặc dù anh không thể hiểu được Hikoichi đang phải vật lộn với điều gì. Sendoh gật đầu không chút do dự và trả lời một cách dõng dạc: "Đúng vậy, Rukawa và tôi."

Hikoichi không ngờ Sendoh lại thẳng thắn thừa nhận như vậy và bị câu trả lời thẳng thắn này làm cho nghẹn ngào. Y hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại, giọng nói vẫn còn run rẩy vì quá căng thẳng và kích động: "Vậy, vậy thì em tạm thời không quấy rầy anh nữa..."

Trước khi kịp nói hết câu, y thậm chí còn quên cả việc tạm biệt, quay lại một cách rất thô lỗ và loạng choạng bước về phía sau.

Sendoh Akira có chút bối rối trước thái độ bỏ đi vô lý của đàn em. Nhìn bóng lưng bỏ chạy của Hikoichi, anh vô tư nói: "Đi câu cá với Rukawa đáng sợ đến vậy à?"

Người được gọi tên ngẩng đầu lên, dụi đôi mắt ngái ngủ và hỏi một cách khô khan: "Gì thế?"

"À, không..." Giọng nói của Sendoh vẫn nhẹ nhàng, kiên nhẫn và dịu dàng, "Cậu không muốn ngủ tiếp sao? Bây giờ vẫn còn sớm mà."

Nhưng Rukawa liếc nhìn thùng cá, nắm tay Sendoh và giơ cần câu lên: "Đồ ngốc, anh còn chưa bắt được gì cả."

"Nào, hãy kiên nhẫn, kiên nhẫn nào, Rukawa." Sendoh cười và lén xoa đầu cậu.

Hikoichi Aida, người đã chạy đi rất xa, tình cờ quay lại và nhìn thấy hai người đang tình tứ với nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro