Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Phần 1



Tác giả: Cinka

Link fic gốc: https://archiveofourown.org/works/53771059

Bản dịch chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi đâu. Hãy ủng hộ tác giả bằng việc để lại kudos ❤️nha!

——————————————

Ê, biết chuyện gì chưa? Rukawa Kaede đang yêu đó.

Những người đầu tiên nhận thấy sự bất thường là các thành viên của đội bóng rổ. Thật sự rất khó để nói ai là người đầu tiên phát hiện ra chuyện này, vì hành động của Rukawa lộ liễu và trắng trợn đến mức thậm chí còn không thèm che đậy mà còn mặc quần áo của đối phương đến luyện tập.

Mọi người đều ngạc nhiên nhìn chiếc áo khoác, nhưng người trong cuộc lại tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra. Rukawa nhanh chóng cởi chiếc áo khoác không phải của mình ra, chiếc áo phông trên người cũng là của một người từ trường khác.

"Sendoh cho tôi mượn." Rukawa không hiểu ý nghĩa của ánh mắt kỳ lạ mà mọi người dành cho mình, cậu liếc nhìn đồng đội như những tên ngốc rồi cuối cùng cũng kiên nhẫn giải thích. Vừa nói, cậu vừa nhấc áo khoác lên, chỉ vào những chữ cái tiếng Anh thêu trên đó. Cậu có vẻ lo lắng rằng các đồng đội của mình - những người không giỏi các môn học, không hiểu cái tên được tạo thành từ những chữ cái này ám chỉ đến ai. Cậu tử tế giải thích "Sendoh Akira của Ryonan."

Không bất ngờ gì, biểu cảm của các đồng đội càng trở nên kì lạ, mắt họ liên tục đảo qua đảo lại giữa áo khoác của Rukawa và Sendoh Akira.

Rukawa Kaede đọc được sự nghi ngờ trong mắt đồng đội. Nhận thấy mọi người đều nhìn mình, Rukawa nhanh chóng xác nhận chiếc áo phông cậu đang mặc cũng khiến mọi người bối rối. Có lẽ hôm nay tâm trạng cậu rất tốt nên cậu lại mở miệng giải thích với họ: "Cái này cũng là của Sendoh Akira."

Khi nói thế, cậu giơ ngón tay cái lên và chỉ vào ngực mình. Cậu mặc áo phông của đội bóng rổ Ryonan với một logo nổi bật được in trên ngực. Tất nhiên, ở đằng sau cũng có một logo, nhưng nhìn từ phía trước thì dễ nhận biết hơn nhiều. Rõ ràng là chiếc áo khoác đã nói lên tất cả, nhưng cậu không hiểu vì sao đồng đội của cậu lại đột nhiên trở nên kỳ lạ như vậy. Sau khi hỏi về chiếc áo khoác, họ cũng bắt đầu hỏi về nguồn gốc của chiếc áo phông. May mắn là nhãn hiệu này rất hữu ích và Rukawa rất hài lòng khi không phải mất công giải thích về nó nữa.

Quạc...quạc...quạc

Rukawa nghe thấy tiếng thở hắt ra rồi nhìn thấy biểu cảm tuyệt vời trên khuôn mặt của các đồng đội, nhiều người trông như thể họ vừa nuốt phải một con ruồi.

"Này, con cáo thối kia, từ khi nào mày lại kết bạn với Sendoh thế?" Giọng nói của Sakuragi Hanamichi ở bên ngoài xuyên qua đám đông, rồi tên tóc đỏ xuất hiện trước mặt Rukawa Kaede với vẻ mặt chán ghét. Y chỉ vào chiếc áo khoác, rồi vào chiếc áo phông trắng của Rukawa và hỏi thẳng: "Mày và tên đó có quan hệ gì?"

Trước khi Sakuragi kịp nói hết lời, y đã bị tấn công từ phía sau. Cú đánh mạnh cắt ngang câu hỏi của y và tiếng kêu đau đớn thay thế những câu hỏi còn lại mà y muốn hỏi. Trước khi y kịp quay lại, thủ phạm đã bước ra từ phía sau y. Sắc mặt Miyagi Ryota không được tốt lắm, dù sao thì hắn cũng vừa trải qua cú sốc tinh thần lớn như mọi người, giờ đây vẻ mặt hắn biểu hiện vẻ không nói nên lời trước hành vi liều lĩnh của Sakuragi.

"Hanamichi, sao cậu lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy!" Hắn kéo Sakuragi, quay lưng lại với Rukawa một cách bí ẩn và làm một cử động môi khoa trương về phía tên nhóc vẫn đang chửi bới um sùm.

Sau đó biểu cảm của Sakuragi Hanamichi trở nên kỳ lạ hơn bất kỳ ai khác.

Rukawa Kaede không hề biết hai người đã nói gì ngay trước mặt mình và cậu vẫn tỏ ra bối rối khi Sakuragi Hanamichi nhìn cậu với ánh mắt phẫn nộ lạ lùng và khác thường. Cậu thờ ơ đứng nhìn, cầm quả bóng rổ, chờ đợi sự khiêu khích hoặc thách thức của Sakuragi.

Nhưng chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Biểu cảm của Sakuragi liên tục thay đổi, như thể y đã thua cuộc và có vẻ không cam tâm. Sau khi im lặng vài giây, cuối cùng y không nhịn được nữa mà hét lên một câu không thể hiểu nổi: "Mẹ kiếp, sao ngay cả con cáo thối này cũng——"

Rukawa bối rối quay lại nhìn Miyagi, nhưng đàn anh tốt bụng của cậu ngay lập tức quay lại và chạy theo Sakuragi Hanamichi.

Họ đều là đồ ngốc. Rukawa cau mày nhìn hai người đang chạy ngày một xa, vẫn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Đúng là vào những thời điểm quan trọng, chúng ta vẫn cần những người đàn anh đáng tin cậy giúp đỡ. Mitsui Hisashi hắng giọng và chỉ đạo các thành viên khác trong đội khởi động. Khi Rukawa Kaede ngoan ngoãn đi ra ngoài để khởi động, Mitsui đã ngăn cậu lại.

"Cậu và Sendoh..." Mitsui Hisashi dường như đang vắt óc mở lời, nhưng ánh mắt gã lại đảo khắp nơi, như thể gã đã làm điều gì đó sai trái, giọng nói nhỏ và không có chút tự tin nào.

Rukawa đột nhiên nhớ đến câu hỏi của Sakuragi Hanamichi - "Mày và tên đó có quan hệ gì?" Cậu đoán là đàn anh cũng đến để hỏi cậu câu này, nhưng cậu thực sự không hiểu hỏi như vậy có gì hay.

Mối quan hệ của họ chả phải rõ như ban ngày rồi sao?

Thế là cậu nhóc tự tin trả lời: "Mối quan hệ của tụi em đúng như anh nghĩ."

Mitsui Hisashi gần như không nói nên lời và gần như không thể kìm lòng mà đánh cậu thêm lần nữa.

"Nhóc con, ai quan tâm đến cậu và tên kia chứ... nhưng ít nhất cũng phải biết giữ mình đi!" Mitsui nghiến răng và khuyên đàn em một câu.

————————

Cơn mưa đến đột ngột và không đúng lúc.

Các cầu thủ của đội bóng rổ Shohoku nhìn cơn mưa ngày một nặng hạt bên ngoài và cùng lúc bắt đầu lục tung ba lô của mình.

Rukawa Kaede đứng ở lối vào phòng tập thể dục, nhìn lên bầu trời u ám. Cậu không có ý định mở ba lô ra để tìm ô mà chỉ đơn giản là đeo ba lô lên vai.

Cậu làm gì có ô mà về! Và cậu cũng không cần phải kiểm tra hay xác nhận thêm nữa vì cậu biết rõ chiếc ô của mình đang nằm ở nhà Sendoh Akira.

Trời không có vẻ gì là sẽ tạnh mưa sớm. Nhìn trời mưa to, dù nhà cậu ở gần nhưng có lẽ cũng không nên liều lĩnh dưới cơn mưa to như vậy. Tất nhiên, Rukawa không phải dạng yếu đuối đến mức không chịu nổi mưa. Chỉ là hôm trước có người đã giảng cho cậu một bài, đơn giản là "bị ướt mưa sẽ khiến cậu bị ốm và cậu sẽ không thể chơi bóng rổ nữa"- những lời gần như đe dọa này đã khiến Rukawa thận trọng hơn và suy nghĩ kỹ trước khi hành động.

"Rukawa, cậu không có ô sao?"

Trong lúc Rukawa còn đang mơ màng, các thành viên trong đội lần lượt rời đi, số ít người không mang theo ô như Rukawa thì phải chờ mưa tạnh. Nghe thấy giọng nói phía sau, Rukawa quay lại và thấy Yasuda Yasuharu đang cầm một chiếc ô màu đen.

Vị tiền bối tốt bụng mỉm cười với cậu, giơ chiếc ô trong tay lên và nói: "Ô của tôi khá lớn. Nếu cậu không phiền, chúng ta có thể dùng chung."

Rukawa do dự. Cậu nhìn chiếc ô trên tay Yasuda, rồi quay lại nhìn cơn mưa đang rơi bên ngoài.

"Em..." Rukawa ngập ngừng nói, nhưng trong lúc đó, cậu thoáng thấy một bóng người đang tiến đến trong làn mưa. Có lẽ cậu không nhận ra cảm xúc của mình có chút kích động và giọng cậu cao lên hiếm thấy, "Người mang ô của em đã tới rồi."

Người đang chạy trong cơn mưa nặng hạt là Sendoh Akira.

Không ai biết tại sao Sendoh Akira lại chạy đến Shohoku vào thời điểm này. Sự xuất hiện đột ngột của át chủ bài từ trường khác đã gây ra một sự náo động nhỏ - tuy nhiên, tiếng bàn tán đột nhiên lắng xuống khi các thành viên trong đội nhìn thấy chiếc áo khoác Ryonan mà át chủ bài của họ mặc.

Biểu cảm của các thành viên trong đội lại trở nên kỳ lạ, thậm chí còn kỳ lạ hơn sáng nay khi Rukawa Kaede xuất hiện trong phòng tập với chiếc áo khoác của Sendoh Akira.

"Ôi, xin lỗi, tôi đến muộn." Sendoh Akira đứng ở cửa, chiếc ô nghiêng về phía phòng tập, như thể đang đợi ai đó đi ra.

"Đồ ngốc." Rukawa Kaede không nhúc nhích, có vẻ chẳng quan tâm đến lời nói của Sendoh Akira. Thay vào đó, cậu lạnh lùng mắng anh.

Khỏi cần đoán câu mắng này nhắm đến ai.

Yasuda đưa chiếc ô đang giơ lên ​​vào tay và chuẩn bị biến mất khỏi hiện trường một cách lặng lẽ. Rukawa Kaede đột nhiên nhớ ra y và cúi chào: "Cảm ơn tiền bối, nhưng em có ô rồi ạ."

"Được, được, không sao." Yasuda vội vàng đáp lại.

"Cảm ơn cậu, tôi sẽ đưa Rukawa về nhà." Sendoh vẫy tay chào Yasuda.

Yasuda gật đầu ngượng ngùng, nhìn Rukawa rồi nhìn Sendoh, muốn nói gì đó nhưng không biết phải nói gì.

"Nếu dính mưa thì sẽ bị bệnh, và nếu bệnh rồi thì sẽ không thể chơi bóng rổ được nữa." Rukawa nhìn thẳng vào Sendoh và nói một cách khó hiểu.

"Hả?" Thấy Rukawa vẫn chưa có ý định ra ngoài, Sendoh dường như đột nhiên hiểu được suy nghĩ của cậu - tên nhóc đầu óc toàn bóng rổ này chắc đang nghĩ "Chúng ta đã ở đây rồi, sao không chơi một trận trước khi rời đi?"

Và trời đang mưa rất to. "Cậu sẽ bị ốm nếu bị dính mưa." Đây rõ ràng là cái cớ anh dùng hôm qua để thuyết phục Rukawa ở lại qua đêm. Rukawa Kaede thực sự là một học sinh giỏi.

Nhưng Sendoh vẫn lắc đầu: "Sao cậu có thể chơi tốt khi bụng đói được? Lần sau tôi sẽ đấu một chọi một với cậu."

Anh nghe thấy Rukawa khịt mũi và miễn cưỡng bước về phía chiếc ô.

Đây không phải là ô của Rukawa Kaede. Chiếc ô của Rukawa nhỏ hơn chiếc này rất nhiều và không đủ chỗ cho hai người. Rukawa vô thức chen vào và đứng rất gần Sendoh Akira.

Cậu muốn hỏi Sendoh Akira đang làm gì ở đây, tại sao anh ta không trả lại ô và "lần tiếp theo" mà Sendoh vừa nhắc đến là khi nào. Nhưng sau khi suy nghĩ, Rukawa chỉ mở miệng, nhưng đột nhiên lại lười hỏi, chỉ lặng lẽ đi theo Sendoh dưới ô về phía trước.

Những giọt mưa rơi xuống ô, tiếng mưa ồn ào át đi tiếng bàn tán của đồng đội phía sau.

——Mối quan hệ của họ tốt thiệt ha.

——Cuối cùng thì cậu ta cũng biết yêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro