Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Nhưng Với Anh , Nó Khác!?


Tóm tắt: Một ngày trước khi du hành đến Inazuma, Aether gặp Anemo Archon

Lưu ý: Mình chỉ muốn viết một cái gì đó cho otp của mình thôi haha ​​mặc dù nó hơi ngắn, hy vọng các bạn sẽ thích.

- Xưng hô : Aether (Anh)
Venti ( Cậu)

_________________________________________

Aether chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó, anh ấy sẽ muốn ở bên ai đó nhiều như vậy. Ngay từ đầu, từ ngày đầu tiên đặt chân lên Teyvat, điều duy nhất chiếm giữ tâm trí anh là tìm ra tung tích của người em gái sinh đôi quý giá của mình. Tất cả những gì anh làm, mọi hành động hay những câu chuyện mà anh đã trải qua đều vì mục đích đó.

Tuy nhiên, vào lúc này, anh cảm thấy như thể mọi lý lẽ đều đã thoát ra. Bầu trời đêm ở Mondstadt hôm nay tràn ngập ánh trăng rạng rỡ, nhưng tất cả những gì du khách có thể nhìn thấy là hình bóng của chàng trai với tất cả hình nền đều chuyển thành mờ tối

Cái cách mà Anemo Archon mỉm cười với anh lúc này, khiến nhịp tim của anh hòa với âm thanh của những chiếc lá rung rinh, khiến Nhà Lữ Hành trẻ khó có thể đáp lại.

Anh nên trả lời như thế nào khi mọi lời nói dường như đã thoát ra khỏi môi cậu ấy?

Tại sao nó đột nhiên trở nên như thế này?

Aether luôn tìm kiếm câu trả lời trong đầu, nhưng lẽ ra anh phải biết rằng đó là một nhiệm vụ khó khăn. Trong khi đó, nụ cười trên người bảo vệ biến mất

"Nhà Lữ Hành, có chuyện gì không? Biểu cảm của cậu dường như đã cứng lại một chút ". - Anemo Archon lo lắng hỏi

Anh ấp úng trả lời "Không... không có gì đâu. Chỉ là, rất vui được gặp cậu , Venti. "

"Này? Những lời như vậy khiến tôi thực sự hạnh phúc ,nhưng cũng làm cho tôi sẽ hiểu lầm, cậu biết đấy. "

Những lời nói của Venti một cách đầy trêu chọc, nhưng sau đó thấy Nhà Lữ Hành không đáp lại như mọi khi, anh chỉ mỉm cười và đưa tay ra sau, bước về phía trước.

Vẫn chưa nói được lời nào với nhịp tim tăng nhanh, Aether cảm thấy mặt mình trở nên nóng hơn và cơ thể không thể cử động như ý muốn. Nó cứng lại một chút và lòng bàn tay của anh cảm thấy mồ hôi.

Anh và Anemo Archon đã quen biết một thời gian, nhưng chưa bao giờ anh tiếp xúc với loại cảm giác này. Đây là cái gì, anh tự hỏi.

Anh vừa trở về từ Liyue sau một cuộc phiêu lưu dài, với tất cả cuộc chiến của Fatui và cái chết giả của Morax, tất cả những thứ đó.

Điều đầu tiên xuất hiện trong đầu anh khi chờ đợi chuẩn bị đến Inazuma là được gặp người bảo vệ thân yêu của mình.

Cậu ấy có phải là của mình không, Aether đột nhiên nhận ra nhưng quyết định không theo đuổi nó.

"Vì vậy, cậu sẽ đến Inazuma tiếp theo, tôi có nghe nói"

"À ... Ừ." Giọng nói của Venti đột ngột khiến anh mất tập trung khỏi suy nghĩ "Tôi phải gặp Raiden Shogun, dù khó khăn đến mấy"

Venti không trả lời nhưng Aether biết rằng anh hài lòng với quyết tâm của Nhà Lữ Hành. Từ ngày gặp nhau, cậu luôn ủng hộ mọi quyết định của anh mà không hề do dự. Anemo Archon không bao giờ đặt câu hỏi về mong muốn của mình.

Trước đây họ chưa bao giờ hết chuyện, giờ không ai nói lời nào. Hai người họ chỉ đứng cạnh nhau dưới ánh trăng xuyên qua lá cây ở Venessa.

Aether không bận tâm. Anh không bao giờ bận tâm đến sự hiện diện của người bảo vệ. Đối lập chính xác, anh luôn cảm thấy bình yên khi ở bên Venti.

Giọng nói của cậu ấy, đôi tay của cậu ấy, cách biểu cảm trên khuôn mặt cậu ấy luôn thay đổi, tất cả đều khiến cho anh lung lay.

Nhưng bây giờ anh mới nhận ra tình cảm này. Mặc dù chưa tìm ra tên của cảm xúc này, nhưng nó có vẻ quá giống nhau và quá xa vời trong cùng một thời điểm.

"Đây, một lời chúc từ Anemo Archon, ehe" Archon cười nhẹ và tiến tới đặt một Cecillia lên đầu Nhà Lữ Hành
"Như tôi nghĩ, Nó phù hợp với cậu" Venti nói, tay vẫn đặt trên đầu người kia.

Aether ngạc nhiên với chuyển động đột ngột này khi anh nhanh chóng bắt lấy bàn tay nhẹ nhàng trên tóc mình.

Ngay giây phút đầu tiên anh cảm nhận được sự ấm áp từ người trước mặt anh ,anh không muốn buông tay thêm nữa. Anh muốn có thể ở bên cạnh sự dịu dàng này mọi lúc.

Chắc chắn là Venti ngạc nhiên vì điều này, nhưng cậu ấy không nói gì cả. Thay vào đó, cậu ấy hạnh phúc.

"X-xin lỗi. Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy "Aether nói, nhưng anh vẫn nắm giữ tay cậu không buông.

"Không sao, tôi không phiền."

Người bảo bối đưa tay đan xen vào Nhà Lữ Hành, dựa đầu vào ngực anh nói.

"Này, Tôi đã nhớ cậu. Aether "

Trong suốt thời gian họ đi chơi cùng nhau, Venti không bao giờ gọi tên anh ấy, thay vào đó anh ấy xưng hô với tư cách là Nhà Lữ Hành.

Tiếng gọi tên của cậu ấy từ Anemo Archon khiến nhịp tim của anh lệch một nhịp, và anh có thể rơi vào một ý niệm ấm áp lan tỏa khắp cơ thể.

"Tôi cũng thế. Tôi đã muốn gặp em từ lâu ".

"Vì vậy, tình yêu của cậu là của tôi."

Anh đã gặp rất nhiều người trong cuộc phiêu lưu của mình. Dù họ có tuyệt vời đến đâu, tốt đẹp đến đâu thì tình cảm này cũng không bao giờ lớn lên được.

Tuy nhiên, ngay lúc này, khi cơn gió khẽ lướt qua má, sự hiện diện của người con trai này đã chiếm trọn từng mạch máu trong lòng Nhà Lữ Hành trẻ tuổi.

Nhưng sau đó, anh ấy không thể ở lại nơi này, dù nó có ấm áp đến đâu. Anh cũng phải đi. Nó là không thể tránh khỏi.

"Cậu không cần phải nói bất cứ điều gì." Như thể đọc được suy nghĩ của mình, Venti nói. "Cậu không cần phải nói lời chia tay. Chỉ cần tận hưởng bầu bạn của nhau, được chứ? "

Mười ngón tay vẫn đan vào nhau, họ ngồi xuống cạnh nhau. Venti cởi mũ và ngả đầu vào vai Aether. Thời gian không liên quan ngay bây giờ. Có thể là thế giới là như nhau. Cậu ấy muốn thoát khỏi mọi thứ ngay bây giờ.

"Tôi chưa bao giờ muốn ở bên ai. Nhưng với anh thì khác ".

- End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro