CHAP 21. ĐỘT NHẬP
CHAP 21. ĐỘT NHẬP
Lucy's POV
Mồ hôi chảy xuống từ trán tôi. Không khí bên trong chiếc mặt nạ tôi đang mang thật ngột ngạt.
Yukino đặt tay lên vai tôi, "Đừng quá lo lắng. Chúng ta đang làm việc đúng."
Tôi đưa ngón tay cái lên với cô ấy mặc dù vẫn lo lắng và sợ hãi bởi những gì sắp xảy ra.
Tại sao Natsu không nói với tôi cậu ấy có anh trai? Tôi tưởng là chúng tôi nói hết bí mật của mình ra rồi. Tôi đoán tôi không có tiếng nói trong việc này vì tôi đã không nói với anh ấy tôi làm việc trong quân đội.
Đã được 15 phút, và họ vẫn chưa mở cửa. Tuy nhiên, rõ ràng là có người ở trong nhà bởi vì đèn vẫn bật và có tiếng nói chuyện.
"Nếu các người không mở cửa, chúng tôi sẽ phải xông vào đấy." Giọng Kagura vang lên trong bóng tối phía sau chúng tôi.
Rồi cánh cửa bị phá khoá.
Chúng tôi bước vào, tôi ngập ngừng đi từng bước. Phòng khách được trang trí khá cổ điển, mùi gỗ của sàn nhà xộc vào mũi tôi.
Chúng tôi đi lên lầu và chiếc phòng đang mở tóng cửa, năm cặp mắt mở to nhìn chúng tôi với vẻ hoảng sợ.
Một người trong số đó hét lên, và theo tôi nghĩ thì chắc hẳn đó là tiếng của Gajeel.
Đó là điều dễ hiểu. Trang phục của chúng tôi bât giờ sẽ làm bất cứ ai hoảng sợ. Chúng tôi đang hành động như những kẻ xâm nhập, và chúng tôi chỉ đeo một chiếc mặt nạ bóng màu trắng che đến mũi.
Mọi người đều chết lặng trong một lúc, không hề có tiếng động gì lúc này.
Ánh mắt của Natsu chuyển từ sợ hãi qua tức giận. Cậu ấy trừng mắt với tất cả chúng tôi, nhưng tôi cảm thấy như thể lườm tôi nhiều nhất. Trước giờ tôi chưa bao giờ thấy cậu ấy tức giận đến mức này.
Nó làm tôi sợ.
Khi cậu ấy đứng dậy, những người khác cũng đi theo sau, đối mặt với bọn tôi.
"Các người muốn cái quái gì?" Natsu hỏi.
Tôi đẩy Yukino, ra hiệu cho cô ấy nói vì tôi không muốn mạo hiểm để cậu ấy nhận ra giọng nói của mình.
"C-Chúng tôi đến từ quân đội hoàng gia Magnolia, đại diện đến đây để điều tra thay cho đức v---"
"Người hầu! Quản gia!" Jellal nói lớn, và những người giúp việc cùng quản gia chạy tới tụ tạp chúng quanh chúng tôi. Tôi huých nhẹ Yukino lần nữa.
"Zeref Dragneel đã bị bắt vì tội bắt cóc cô gái này," Cô ấy đưa bản báo cáo người mất tích ra, "Anh ta ở đâu?" Cô ấy hỏi với giọng ra lệnh.
"Làm sao chúng tôi tin được các người thực sự đến từ quân đội hoàng gia?" Laxus gầm gừ, đứng cạnh Natsu với tư thế phòng thủ.
Tôi chỉ vào ký hiệu trên ngực trái của tôi. Đó là một dấu mộc chứng minh chúng tôi là thũ lĩnh quân đội. Đồng phúc của chúng tôi gồm một chiếc áo khoác dài đến hông màu xanh navy với một đường sọc trắng bên vai phải, một bộ quần áo màu đen mặc bên trong và đôi giày chiến đấu màu nâu.
"Bất cứ ai cũng có thể mặc chúng." Natsu lườm.
Cậu ấy mặc một chiếc áo thun trắng với quần dài màu đen.
Tôi quay lại nhìn Erza, cố gắng xin sự giúp đỡ. Cô ấy nhìn lại tôi và cố gắng nhún vai nhưng lại quá căng thẳng nên không thể làm được.
Trong tuyệt vọng, tôi lấy thẻ ID của mình ra và đặt ngón cái lên tấm hình trong thẻ. Tay tôi run run khi đưa nó trước mặt Natsu.
Với một cái búng tay, cậu ấy ném thẻ của tôi đi làm tay tôi lảo đảo rồi hất mặt nạ của tôi ra khiến nó rơi xuống sàn.
Tôi không biết tại sao tôi lại làm vậy, nhưng theo bản năng, mắt tôi liền nhìn chằm chằm Natsu.
Mặt cậu ấy đổi màu, và sự giận dữ lại biến mất trên khuôn mặt ấy, mà sự thất vọng thay thế nó. Tôi chưa bao giờ thấy sự thất vọng nào trên khuôn mặt của ai đó đến mức này.
"Tại sao?" Đó là điều duy nhất cậu ấy hỏi.
Tôi mở miệng định nói nhưng tim tôi lại đập nhanh hơn, khiến tôi không thể nghĩ được gì nữa.
"Tại sao cậu lại lợi dụng tôi?" Cậu ấy do dự hỏi, từ từ cúi xuống.
"K-Không! Tất nhiên là không!" Tôi lắp bắp. Tôi lại nhìn Erza để được giúp đỡ.
Natsu xoa thái dương bằng tay phải của mình, "Tôi biết tất cả những thứ đó chỉ là giả tạo", cậu ấy nhìn lên tôi, "nhưng tôi lại không nghĩ rằng cậu sẽ phản bội tôi theo cách này."
Natsu quay đầu bỏ đi. Tôi cố gắng đi theo cậu nhưng lại bị vấp, làm tôi ngã lên lưng cậu ta.
"Tôi sẽ không để cậu đi đâu!!"
"Tránh ra." Cậu ấy bình tĩnh nói.
Tôi đungws dậy khỏi Natsu, cầm tay cậu ấy và chạy ra ngoài.
"Câ--" Tôi nhấn tay nhìn lên miệng cậu rồi hôn trán Natsu, cố gắng làm cậu im lại.
"Bây giờ tôi không thể kể cho cậu mọi chuyện, nhưng những gì tôi có thể nói được trong thời điểm này là, tôi sẽ khôg bao giờ phản bội cậu."
Cậu ấy mỉm cười, nụ cười đặc trưng, "Tôi xin lỗi." Natsu ôm tôi. "Không sao đâu. Cậu có thể kể cho tôi khi cậu cảm thấy tốt hơn. Còn đối với anh Zeref, tôi không biết bây giờ anh ấy đang ở đâu. Nhưng tôi lại không nghĩ rằng anh ấy lại bắt cóc ai đó."
Tôi đưa tay ra, "Sao chúng ta lại không đi vào trong?" Cậu ấy gật đầu. Chúng tôi nắm tay nhau đi vào trong.
Khi trở về, tôi đã thấy những người bạn của mình đã gỡ mặt nạ ra và một cảnh tượng tôi nghĩ sẽ không bao giờ được chứng kiến.
Erza đang khóc.
Không phải kiểu nức nở, nhưng chắc chắnlaf cô ấy đang khóc. Má cô ấy đã đầy nước mắt, và khi tôi nhìn xing quanh thì tôi cũng nhận thấy rằng Jellal không có ở trong phòng.
Natsu vỗ vai tôi rồi đảy nhẹ tôi về phía Erza.
Và rồi bốn chúng tôi ra về, tay trong tay.
Tôi có thể nói rằng tất cả chúng tôi vẫn còn là một chút do dự về việc có nên nói về những xung đột khi nãy hay không.
"Chúng ta có thể giải quyết sự xung đột này vào ngày mai." Yukino nói, cố gắng làm bầu không khí bớt ảm đạm hơn.
Chúng tôi đều gật đầu, ngoại trừ Erza người không hề nói câu nào từ trước đến giờ.
xxxXXxxx
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro