Tương lai
Khi Tsuna cuối cùng mở mắt ra, cậu thấy mình bị bao quanh bởi một đám khói màu hồng dày. Cậu cố gắng làm cho khói biến mất bằng cách nắm tay phải của mình trong khi bàn tay trái của cậu che miệng và mũi, do đó cậu không thể hít thở bất kỳ thứ gì. Cậu nhận ra cậu không còn ở sân sau nữa.
'Vì vậy, mình đã được đưa đến đây. Nơi này là nơi nào?' Tsuna nghĩ như cậu cảm thấy có cát trên mông của mình và nhìn thấy sóng biển ở phía trước của cậu.
"Juudaime ngài ổn chứ?"
Tsuna quay sang hướng giọng nói đó chỉ để được chào đón bởi người bảo vệ cơn bão tương lai của mình, người đang chạy về phía cậu, tiếp theo là người bảo vệ mưa tương lai của cậu và người bảo vệ mặt trời. Nhưng họ dừng ngay lập tức khi họ nhìn thấy Tsuna không phải là thời điểm hiện tại, mà là quá khứ.
"Tsuna, cậu trông có vẻ như là bị thu nhỏ lại nhỉ?" hỏi Yamamoto trong tương lai với khuôn mặt bối rối.
"Đồ ngốc, đây là Juudaime của quá khứ!" Gokudera trong tương lai hét lên với một giọng nói giận dữ.
"WAAAAAAAAOOW, ĐIỀU NÀY THẬT HẾT MÌNH...!" Ryohei hét lên, tung ra đấm vào không khí và đãng trí, vô tình thả quả bóng bãi biển trong tay của mình ra.
Nhiều người hơn đến bên cạnh anh ấy.
"Ôi! Là Tsuna-niu của quá khứ!" Futta trong tương lai nói, vỗ tay.
"Vongola thấp hơn tôi kìa. Hahaha" Lambo trong tương lai nói, chỉ tay vào Tsuna trong khi cười.
"Lambo! Đừng xúc phạm Tsuna-nii" I-pin trong tương lai cho biết, đối mặt với Lambo.
"Kufufufu, vẫn ồn ào như mọi khi." Mukuro trong tương lai nói, nghỉ ngơi bên cạnh Chrome tương lai, người đã mỉm cười với cậu ta. Họ ngồi ở gốc cây dừa gần đó.
"Hn" Hibari nói, đặt trên một chiếc ghế bãi biển.
"Tsuna-san, cậu dễ thương, như mọi khi" Haru nói khi cô ôm lấy Tsuna.
"Dừ...ng.....lại....tớ....không...thể....thở.....được....." Tsuna nói, cố gắng chạy trốn khỏi vòng tay của Haru.
"Haru-chan, tớ nghĩ là cậu đang ôm Tsu-kun hơi quá chặt một chút đó." Kyoko nói với một nụ cười.
"Ah...tớ xin lỗi, Tsuna-san!" Haru nói khi cô để Tsuna đi. Tsuna thở dài, nhẹ nhõm.
"Không sao đâu mà." Tsuna nói. Cậu quan sát mọi thứ xung quanh mình. Họ hàng đầy đủ ở đó, mọi người đều mặc quần áo bơi. Mẹ và bố của mình đang ngồi dưới ô dù, nói chuyện với nhau giống như họ vừa hẹn hò.
"Umm ... Chúng ta đang làm gì ở đây?" Tsuna hỏi, lúng túng.
"Dĩ nhiên là trong kỳ nghỉ gia đình của chúng ta rồi, Dame-Tsuna."
Tsuna mở to mắt. Cậu ấy có thể nhận ra giọng nói đó ở bất cứ đâu. Từ từ cậu quay đầu về phía người đàn ông cao lớn. Người đàn ông cũng mặc một bộ đồ bơi. Anh ấy có đôi mắt đen rất quen thuộc, tóc đen và có tóc mai quăn.
"Reborn?" Tsuna lẩm bẩm, sốc.
"Dĩ nhiên, cậu vẫn còn đó chăng? Cậu thậm chí không thể nhận ra tôi?" Reborn nói với một nụ cười. Bianchi đang ngồi cạnh anh, cũng mỉm cười.
Nếu không có cậu nhận thấy, một vài giọt nước mắt rơi từ đôi mắt Tsuna lăn dài hai má anh. Tất cả mọi người đều đứng im, bị sốc, trừ Mukuro và Hibari. Tất cả họ đều nhìn chằm chằm vào cậu bé tóc nâu.
"Tsu-kun, tại sao cậu lại khóc? Cậu có đau ở đâu không?" Kyoko hỏi khi cô lau nước mắt của Tsuna. Tsuna bỏ ra.
"Không, không ... tôi ổn thôi, chỉ cần, làm ơn đi, bỏ qua cho tôi đi." Tsuna nói khi cố gắng lau nước mắt, những giọt nước mắt rơi xuống. Cậu đặt tay lên mặt mình. Tất cả các người bảo vệ của cậu đều im lặng.
Hibari đứng dậy khỏi ghế và đi về phía Tsuna. Một khi đã ở phía trước của cậu bé tóc nâu, anh vươn tay ra chỉ để xoa mái tóc của Tsuna, làm cho những người khác vẫn ở sốc. Tsuna nhìn lên để xem ai là người đang xoa đầu cậu.
"... Hibari-san?" Tsuna lầm bầm.
"Những loài động vật ăn thịt thì không nên khóc." Hibari nói, bàn tay anh vẫn xoa xoa mái tóc của Tsuna. Tất cả mọi thứ để làm cho mọi người yên tĩnh xuống. Và, chậm rãi, Tsuna mỉm cười.
"Cảm ơn anh, Hibari-san" Hibari lấy tay ra và đi. Mọi người vẫn còn bị sốc với hiện tại. Sau vài phút, Reborn nói.
"Dame-Tsuna, kể từ khi nào cậu là một đứa trẻ thích khóc nhè vậy?" Reborn nói với giọng nghiêm nghị, một chút lo lắng trong mắt anh, và trong giọng nói của anh.
"Không phải là tôi sẽ cũng thế." Tsuna trả lời khi cậu lau giọt nước mắt cuối cùng.
"Tsu-kun, cậu nên nói cho chúng tôi biết chuyện gì đã làm cậu khóc như thế." Kyoko ngồi trước mặt cậu. Cô ấy thực sự muốn giúp Tsuna.
Tsuna nhìn chằm chằm vào cô, sau đó anh nhìn mọi người, ngoại trừ Hibari, vì anh ta đã đi rồi. 'Họ không nhớ? Tôi có nên nói với họ không? Nhưng họ sẽ bị tổn thương nếu tôi nói họ là những người đang làm cho tôi đau khổ. Không ... tôi không nên.'
"Không có gì đâu, Kyoko-chan" Tsuna nói khi cậu vẫn mỉm cười. Cậu ta chỉ biết ơn rằng cả gia đình
Cậu đã trở lại với cậu, không giống như trong quá khứ. Trong hiện tại của mình.
Họ im lặng trong phút chốc. Reborn, người không hài lòng với câu trả lời của Tsuna, đã nảy với một ý tưởng.
"Gokudera, Yamamoto" Anh nói khi anh đưa ra ánh mắt liếc hai người họ. Cả hai người gật đầu và bế Tsuna lên cao.
"Chờ đã ... Chờ đã, cậu đang làm gì vậy Gokudera-kun, Yamamoto-kun dừng lại đi! ARRRRHHHHHHHH !!!" Tsuna hét lên khi cậu bị ném xuống biển. Những người khác chạy về phía họ và cười trong khi Mukuro và Reborn đi chậm đến đó.
"Đó là hình phạt cho cậu vì không nói sự thật, Dame-Tsuna." một Reborn cười nói.
Tsuna cố gắng để nổi trong nước. Gọi để được giúp đỡ trong khi những người khác cười nhạo với phản ứng của cậu.
"Cứu tớ! Ai đó làm ơn! Tớ sẽ chết đuối, giúp tớ!" Tsuna hét lên, tuyệt vọng.
"Hahaha ... Chỉ cần đứng dậy thôi, Vongola." Lambo nói trong khi cười.
"Nhìn kìa, Tsuna-nii, em đang đứng ngay bên cạnh anh, không sâu lắm phải không?" Futta nói.
Chậm rãi, Tsuna cố đứng lên để thấy rằng nước chỉ ở mức eo của cậu. Cậu đỏ mặt bối rối.
"Các cậu!!!" Tsuna hét lên khi anh chạy về phía những người khác và bắt đầu tạt nước vào họ. Nhắm vào khuôn mặt của họ.
"Ha ha ha ... Tsuna đang rất xấu hổ." Yamamoto nói trong khi chạy trốn khỏi Tsuna. Tất cả mọi người
đều đã bị ướt.
"Chờ đã! Tại sao em cũng bị đuổi theo vậy? Em không làm gì cả!" Fuuta kêu lên.
"Juudaime, bình tĩnh lại!" Gokudera hét lên, chạy trốn khỏi Tsuna.
"Whoa!!! Đó là một cuộc chạy trốn HẾT MÌNH, tôi sẽ gia nhập cùng cả hai cậu ... Argh !!" Ryohei hét lên khi anh cố chạy trốn khỏi Tsuna trước.
"Có phải chỉ là một giấc mơ hay là Tsuna-san ngày hôm nay đã trở nên nổi bật hơn không? Cậu ấy chạy nhanh bằng Yamamoto và Ryohei." Haru nói trong khi gãi má.
"Tsuna-san chỉ là che giấu sự bối rối của anh ấy." I-pin nói, mỉm cười trước mắt.
"Đúng vậy, em nói đúng, Boss có thể làm mọi thứ nếu cậu ấy muốn, cậu ấy có thể chạy nhanh hơn cả hai." Chorme cho biết.
"Nhìn họ có vẻ vui nhỉ?" Kyoko nói. Cả 4 cô gái đều gật đầu.
"Tớ cảm thấy bớt căng thẳng rồi, tớ đã sợ hãi khi Tsu-kun bắt đầu khóc trước đó, nhưng bây giờ thì cậu ấy đã ổn." Kyoko lại với một nụ cười tươi sáng, nói. Tất cả đều cảm thấy như vậy, và họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì phản ứng của Tsuna lúc này. Họ mỉm cười và chỉ nhìn cảnh tượng trước mặt họ, nó giống như một bộ phim.
"Chờ đã !! Chúng ta không thể xem không như vậy được! Hãy cùng tham gia!" Haru nói, kéo tay các cô gái. Họ bắt đầu chạy dưới nước và bắn tung nước lên Yamamoto và Ryohei. Họ đã hợp tác với Tsuna.
"Kufufufu, để tôi giúp cậu, Tsunayoshi-kun." Mukuro nói khi dịch chuyển Tsuna đến trước Gokudera, Yamamoto và Ryohei. Cả ba đều hét lên.
"Các cậu đây rồi!" Tsuna nói, mỉm cười. Ba người trong số họ quay nhanh như thể họ chỉ có thể dừng lại bởi các cô gái.
"Không, bây giờ cậu không thể đi được nữa đâu." Haru nói. Họ cũng mỉm cười. Họ đã sẵn sàng để tạt nước trong tay hỏi cho ba người kia.
"Cái gì ?! Điều này không công bằng! Nhưng, nó làm cho điều này thật HẾT MÌNH hơn !! Mang nó ra!" Ryohei hét lên.
"Hahaha ... chúng ta đã chết, Ryohei, chúng ta cần thêm nhiều đồng đội nữa, chạy đi, chạy đi." Yamamoto cười khi anh chạy nhanh sang hướng khác, Ryohei và Gokudera đi theo anh.
"Waaaah ... tôi có nên chạy bây giờ không?" Fuuta kêu lên, tuyệt vọng chạy khi nhìn thấy họ.
"Juudaime đó là lệnh của Reborn, tôi không thể nói gì với anh ta, tôi xin lỗi!" Gokudera hét lên, cũng chạy và đồng thời xin lỗi. Cậu sợ Tsuna sẽ trừng phạt.
"Reborn !! Tớ sẽ giết cậu ngay bây giờ!" Tsuna hét lên. Cậu ta chạy về phía Reborn, bắn nước tung tóe, Reborn, như một người thông minh, đã chạy đến sau lưng Lambo và sử dụng anh ta như một cái khiên chắn.
"Reborn *khóc* ngươi đang làm gì... *khóc* ...thế? *ho* ngừng sử dụng ta!!" Lambo cố nói trong khi nước cứ liên tục tạt vào mặt anh.
"Này ... ngươi là một người có ích trong những chuyện nhau thế này." Reborn cười rạng rỡ.
"Dừng lại! * ho * Dừng lại * khóc * Vongola!" Lambo hét lên, tuyệt vọng.
"Ahh ... Lambo, cậu ổn chứ?" Tsuna hỏi, nhưng đôi tay cậu vẫn đang văng nước về phía Reborn, làm cho Lambo ho nhiều hơn.
"Tôi sẽ không sao nếu... *ho * ...cậu không văng... * ho * nước, dừng lại !!" Lambo hét lên, bực bội. Tsuna dừng lại.
"Hieeee ... Xin lỗi Lambo." Tsuna nói và xoa đằng sau gáy của cậu.
"Tôi đã được cứu rồi." Lambo thở dài. Anh lau sạch nước khỏi mặt anh bằng tay.
Bianchi nói trong khi cô ném tất cả các poison cooking của mình cho tất cả mọi người, làm họ bị trúng độc ngay lập tức. Người duy nhất cô ấy không ném cái gì là Reborn yêu quý của mình, trong khi Mukuro biến mất ngay sau khi thấy poison cooking của Bianchi được hướng đến anh ta.
"Nhìn kìa, nhìn họ kìa, họ thực sự đang rất vui vẻ." Nana nói, ôm lấy chồng và mỉm cười khi nhìn họ.
Iemitsu đổ mồ hôi. 'Làm sao em ấy có thể nói rằng đó là vui vẻ?' Iemitsu nghĩ khi anh nhìn họ, tất cả đều ngất đi trên bờ biển.
"Hahaha ... Tất nhiên là họ đang rất vui vẻ rồi." Iemitsu cười, lúng túng.
"Nhưng tại sao Tsu-kun lại trông có vẻ như là nhỏ hơn trước đây?" Nana hỏi Iemitsu một cách tò mò.
"Dĩ nhiên là không rồi, Nana, con trai của chúng ta cũng như mọi khi là hơi thấp thôi." Iemitsu cười trừ, nói.
"Đừng nói là cậu ấy nói thấp, cậu ta thừa hưởng nó từ tôi!" Nana nói, hơi thở hổn hển. Cô ấy ghét khi một người gọi cô ấy là người có chiều cao khiêm tốn.
"Không ... Không ... Nana, con trai của chúng ta cao, cao nhất!" Iemitsu nói khi anh cố thuyết phục Nana.
"Dĩ nhiên cậu ấy là như vậy." Nana nói, với nụ cười của cô ấy.
'Tôi có một người vợ thật kỳ quặc mà.' Iemitsu thở dài.
Reborn của tương lai có thể cảm thấy có điều gì đó không ổn. Thực sự, rất, hoàn toàn sai. Anh nhìn đồng hồ của anh ta trong khi anh ngồi ở bãi biển.
'Tôi nghĩ là. Tsuna đã qua rồi 20 phút. Và cậu ấy vẫn ở đây. Phải có cái gì đó không được ổn với khẩu bazooka'
"Bianchi, đánh thức họ dậy, có chuyện đã xảy ra!" Reborn nói với giọng nghiêm túc.
"Oi, Dame-Tsuna, thức dậy!" Reborn đánh thức học sinh của mình trong khi những người khác bị Bianchi đánh thức.
"Hmmm ... Reborn? Có chuyện gì vậy?" Tsuna nói, từ từ đứng lên.
"Bạn đã ở đây 20 phút rồi." Reborn cho biết. Tất cả đều bị sốc.
"Sao vậy? Tại sao cậu ta lại không trở lại, Juudaime của quá khứ?" Gokudera hỏi.
"Cậu ấy nói đúng, thật kỳ lạ." Yamamoto nói.
"Điều này HẾT MÌNH kì lạ." Ryohei nói khi anh gật đầu với một khuôn mặt tò mò, một trong hai đặt trên cằm anh.
"Dường như khẩu Bazooka bị hỏng." Reborn nói.
"Hahii Tsuna-san không thể quay lại quá khứ được?" Haru hỏi, sốc.
"Có vẻ như sẽ là vậy." Chrome nói, nhìn vào bossu lúc trẻ của mình.
"Tôi phải làm gì đây Reborn?" Tsuna hỏi, bắt đầu hoảng sợ. Mẹ của anh bây giờ sẽ lo lắng cho anh.
"Chúng ta sẽ gọi Gianini." Reborn nói, nhìn Bianchi đến khi gật đầu. Cô nhấc điện thoại lên và bắt đầu gọi Gianini.
"Đừng lo lắng Tsu-kun, chúng ta sẽ tìm ra cách để cậu quay trở lại." Kyoko nói, cố trấn an cậu trai tóc nâu. Tsuna nhìn Kyoko, cố gắng thư giãn và đột nhiên có chuyện xảy ra.
* Pooof! *
* Pooof! *
* Pooof! *
* Pooof! *
* Pooof! *
* Pooof! *
* Pooof! *
* Pooof! *
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro