Chương 9
Trên đường trở về, Fushiguro Megumi hỏi Gojo Satoru: "Anh sợ em sẽ rời đi mà không từ biệt sao?"
"Đúng...À mà không phải." Thân thể Gojo như không có xương sống, cả người dựa sát vào cậu, "Là vì Megumi trông như thể sẽ biến mất bất cứ lúc nào - Giống như ngày đầu tiên em bỏ chạy khi nhìn thấy tôi."
Hai chữ cuối cùng được thốt ra dưới hàm răng nghiến chặt.
"Cũng không nghiêm trọng đến thế đâu..."
"Dù sao thì cũng là lỗi của Megumi khi khiến tôi nghĩ như vậy. Chờ tôi học được cách dịch chuyển tức thời xong, việc đầu tiên tôi sẽ làm là đánh dấu em, bất cứ khi nào em biến mất thì có thể thuận tiện bắt em lại."
"Thật độc đoán."
"Em thậm chí không hỏi tôi liệu tôi có thể làm được không à?" Gojo Satoru chớp mắt và bắt đầu giả vờ lần nữa, "Chính bản thân tôi còn chưa dám chắc nữa."
"Anh là Gojo Satoru mà, tất nhiên là có thể." Fushiguro Megumi nói, "Và...đúng là anh đã đánh dấu em."
"Chỉ cần có chuyện gì xảy ra với em, anh sẽ lập tức chạy đến bên cạnh em. Màu mè muốn chết."
Mặc dù Gojo Satoru không nghi ngờ gì về việc mình có thể học được nó, nhưng——
"Ý muốn chiếm hữu của tôi thực sự đến mức này sao?" Hắn có chút bối rối. Trên gương mặt hắn, đôi mày đã nhíu lại như sắp gãy.
"Thật đó." Fushiguro Megumi kéo con mèo lớn đang treo trên người xuống và thở nhẹ "Bây giờ anh đã có khuynh hướng này rồi."
"Không thể nào!" Gojo Satoru lại thu tay lại, không cảm thấy quá nóng, "Dù sao tất cả đều là lỗi của Megumi!"
Mấy ngày sau, mặc dù chưa vào hè nhưng thời tiết đang dần nóng lên.
Có lẽ vì đang ở tuổi thiếu niên nên khả năng tự chủ của Gojo Satoru kém hơn Gojo-sensei rất nhiều. Vì có nhiều thời gian rảnh hơn nên Fushiguro Megumi luôn phải phân tâm để đối phó với những đòn tấn công bất ngờ của hắn.
Họ có thể hôn nhau bất cứ lúc nào ở bất kỳ nơi đâu trong trường cao chuyên mà không có ai xung quanh. Ngay cả khi bạn cùng lớp quay lại và chưa đi xa, họ vẫn có thể tiếp tục như vậy mà không ai để ý. Nếu đột nhiên có người đi ngang qua và có khả năng bị phát hiện, Fushiguro Megumi sẽ trực tiếp ẩn mình trong bóng, để Gojo Satoru một mình phản đối trong uất ức. Sau sự việc đó, Gojo Satoru đã học cách cư xử tốt hơn.
Lịch trình với các nhiệm vụ vẫn như cũ nhưng có sự hiểu biết ngầm hơn trước. Có một số nhiệm vụ quá khó, hầu hết đều cùng nhau đến hiện trường để kiểm tra. Nếu vấn đề được giải quyết nhanh chóng thì Gojo Satoru sẽ ra tay và Fushiguro Megumi sẽ viết báo cáo. Nếu cần phải điều tra lâu dài, Fushiguro Megumi đầu tiên sẽ giải phóng thức thần, xác định phương pháp tiêu diệt và sau đó cả hai sẽ cùng nhau tiến hành.
Cuối tuần không có nhiệm vụ, hai người sẽ cùng nhau hẹn hò. Mặc dù các lựa chọn giải trí lúc này không có phong phú như hơn mười năm sau và một trong số đó đã được trải nghiệm sau khi Gojo gặp Fushiguro Megumi nhỏ, nhưng vẫn luôn có một số nơi mà trẻ em không thể đến.
Khi cả hai không quá bận rộn sau giờ học, sẽ đi chơi cùng với một số học sinh cùng lớp.
Gojo Satoru đôi khi cần phải về nhà giải quyết một số việc nên Fushiguro Megumi chỉ ở trong ký túc xá đọc sách. Nói chung, Gojo Satoru sẽ trở lại cao chuyên vào ban đêm nếu bị trì hoãn hai hoặc ba ngày, hắn sẽ tận dụng mọi cơ hội để gọi cho Fushiguro Megumi. Fushiguro Megumi nhanh chóng bắt máy, lần lượt nghe hắn phàn nàn đủ thứ chuyện trên đời, nào là hôm nay có lão già nào đó lại chọc tức hắn, còn có kẻ nào không biết từ đâu tới cảnh cáo hắn.
Nếu nỗi lo của học sinh cấp 3 bình thường là áp lực học lên, áp lực việc làm và sự hoang mang về tương lai thì nỗi lo của học sinh cao chuyên dường như đơn giản hơn, con đường tương lai gần như đã được định sẵn: Trở thành một chú thuật sư, gánh vác nhiều trách nhiệm hơn. Ngoài ra, còn phải tìm hiểu thêm về kiến thức chú thuật, thỉnh thoảng phải đối mặt với những chú linh kinh tởm, không biết khi nào phải đối mặt với cái chết và sự chia ly. Nếu không cần phải lo lắng về vấn đề sau thì tuổi thanh xuân của các chú thuật sư trẻ khá thoải mái và thú vị.
Thời gian cứ như thế mà bình yên trôi qua.
Mỗi lần đến báo cáo với Kawako về tình hình của Kaiten, Gojo Satoru cũng sẽ nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu chiếc đồng hồ bỏ túi này không thể quay ngược được nữa.
Nhưng ai cũng đều biết điều đó là không thể.
———————
Vào ngày 18 tháng 6, Gojo Satoru đưa ra yêu cầu nghỉ dài hạn, không được gửi nhiệm vụ nào cho hắn trừ khi nhiệm vụ đó cực kì khẩn cấp và bắt buộc hắn phải làm.
Cả hai đều nghĩ hai mươi ngày ở bên nhau sẽ rất dài nhưng thời gian chia xa lại càng ngày càng nhanh. Nhìn kim đồng hồ dần dần tiến đến số 0 mới bàng hoàng nhận ra thời gian cả hai ở bên nhau hóa ra lại ngắn đến thế.
Gojo Satoru biết rằng Fushiguro Megumi phải quay trở lại tương lai, và Fushiguro Megumi cũng biết rằng ký ức về khoảng thời gian này của Gojo Satoru cuối cùng sẽ biến mất, nhưng cả hai đều không nói rõ cho đối phương. Chỉ là Gojo Satoru đeo bám cậu nhiều hơn trước, như thể đang mắc chứng lo âu khi chia ly, và hầu như luôn ở bên Fushiguro Megumi ngoại trừ trong giờ học.
Fushiguro Megumi trông vẫn bình thường, chấp nhận mọi hành động của Gojo Satoru. Nếu Gojo không đến, cậu sẽ vô thức tìm đến hắn. Không cần tiếp xúc thân thể, chỉ cần hắn vẫn ở trong tầm mắt của cậu.
Buổi chiều khi kim đồng hồ chỉ 12:01, hai người đứng ở hành lang cao chuyên, nhìn ra sân chơi, không làm gì khác ngoài trò chuyện.
Gojo Satoru gối đầu trên đùi Megumi nằm thư giãn trên mặt đất. Khi không còn gì để nói, hắn đưa tay ấn cổ Megumi xuống để hôn cậu. Cảm thấy chiếc kính râm đang cản đường, Fushiguro Megumi nhặt chúng lên và đặt chúng sang một bên.
Sau khi kết thúc, Fushiguro Megumi nhẹ nhàng che mắt Gojo Satoru và nói: "Từ giờ trở đi, nếu mệt thì phải nghỉ ngơi cho tốt."
"Tôi biết mà." Gojo Satoru hiếm khi im lặng, "Ngày đầu tiên Megumi gặp tôi, em lúc nào cũng luôn miệng nói về việc nghỉ ngơi nên tôi lười biếng vô cùng."
"Vậy thì tốt." Fushiguro Megumi sờ sờ xương mày, "Còn có, sau này anh sẽ phải gánh vác rất nhiều, nhưng anh chưa bao giờ hối hận."
"Gánh vác thì gánh vác thôi. Chẳng phải đây là ý nghĩa sự tồn tại của người mạnh nhất sao?" Gojo Satoru ấn vào tay Fushiguro Megumi, "Hối hận cái gì chứ, để nó trở thành kết quả mà bản thân thấy không phải hối hận thì chẳng phải tốt hơn sao."
Hắn ngồi dậy và đeo chiếc kính râm cho Megumi đang ngẩn ngơ. Dù đã làm điều này nhiều lần nhưng hắn không khỏi bật cười mỗi khi nhìn thấy vẻ mặt bất lực của Megumi. Hôm nay hắn vẫn còn vui vẻ nghiêng người nói: "Megumi trông giống như đang sắp xếp hậu sự vậy, đến ngày mai chúng ta mới xa nhau mà, đúng không?"
Cả hai không bao giờ ngại nói về cái chết, vì vậy có một số chuyện có thể nói ra mà không hề có chút gánh nặng nào.
"...Nếu anh nói như vậy thì thực sự chẳng có gì khác biệt cả." Trước mắt của Fushiguro Megumi tối sầm, nhưng cậu chọn giữ nguyên hiện trạng, "Em chỉ mong anh được hạnh phúc."
Mong rằng những ngày tháng còn lại anh có thể vui vẻ, không quá mệt mỏi, không bị thương và không phải gánh vác nhiều như thế nữa. Thế nhưng, thế nhưng...
Hoàng hôn đã buông xuống.
Gojo Satoru giúp cậu tháo kính râm. Fushiguro Megumi nheo mắt lại, nghe hắn nói: "Vậy sau này nếu gặp được Megumi, tôi nhất định sẽ rất vui vẻ."
"...Anh có chắc không?"
"Tất nhiên rồi." Gojo Satoru nắm tay cậu.
————————
Hai người mãi đến chín giờ sáng hôm sau mới thức dậy, bởi vì dây dưa với nhau quá lâu nên mãi đến tối mịt mới ngủ được. Gojo Satoru đã suy nghĩ rất kĩ. Vẫn còn những nơi hắn chưa đến và những việc hắn chưa làm. Nhưng hình như hắn đã đi hết những gì có thể đi, đã làm hết những gì có thể rồi, chẳng còn lại gì cả.
Chúng ta sẽ sớm gặp lại nhau, vậy thì cớ gì vẫn cảm thấy khó chịu khi sắp chia xa?
Vì không thể hiểu rõ, nên họ chỉ còn cách ở bên cạnh nhau.
Lúc 11:50 sáng ngày 22 tháng 6 năm 2007, Gojo Satoru và Fushiguro Megumi đến Akihabara. Để đảm bảo an toàn, Kawako khuyên nên đi đến địa điểm ban đầu là Tuyến Yamanote.
Kim đồng hồ của Kaiten đã trở về số 0.
Nhà ga vẫn đông đúc như mọi khi. Gojo Satoru không nói gì về việc giữ cậu lại, vì mọi thứ cuối cùng sẽ trở lại bình thường. Hai người chỉ nắm tay nhau.
Khi tàu chuẩn bị vào ga, Fushiguro Megumi nhìn vào mắt Gojo Satoru lần cuối. Đôi mắt ấy vẫn như cũ, giả vờ mạnh mẽ nhưng ẩn chứa nỗi buồn sâu đậm. "Em đã suy nghĩ rất lâu về lý do tại sao em ở đây. Bây giờ có lẽ em đã biết điều đó rồi" cậu nói.
"Gojo Satoru, em đến đây để nói lời tạm biệt với anh."
Anh ở tương lai đã không còn nữa, em ở chốn này, từ biệt anh.
"Không sao đâu." Gojo Satoru nghiêng người hôn lên khóe môi cậu, "Chúng ta sẽ gặp lại nhau."
Tôi sẽ tìm thấy em trong tương lai, tôi ở chốn này, nói lời tạm biệt trước với em.
Cửa toa mở ra. Điều kỳ lạ là không có nhiều người lên xuống vào thời điểm này. Fushiguro Megumi buông tay và bước vào toa.
Gojo Satoru chỉ nhìn cậu. Fushiguro Megumi ra hiệu cho hắn đưa tay ra.
Chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng được đặt vào lòng bàn tay của thiếu niên Gojo Satoru.
Fushiguro Megumi mỉm cười: "Nếu như nó có thể lưu giữ ký ức, em đoán sau này mọi người sẽ nhớ đến em."
"Ừm."
"Nhưng em hy vọng em là người duy nhất nhớ tất cả những điều này." Fushiguro Megumi khép lòng bàn tay đang mở của mình lại, "Vì vậy, anh hãy phá hủy nó giúp em nhé."
Gojo Satoru không trả lời ngay và hạ tay xuống.
Chuông báo tàu sắp đóng cửa vang lên trên đầu, hắn chậm rãi nói: "Được."
"Cảm ơn." Thiếu niên có mái tóc đen và đôi mắt lục bảo mỉm cười và nói với hắn, "Tạm biệt, Gojo Satoru."
Cửa tàu đóng lại.
Cánh cửa kính trong suốt ngăn cách hai người vốn dĩ không thuộc về cùng một thời gian và không gian.
Đây là chuyến tàu đến một tương lai không mấy tốt đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro