Chương 7 (R18)
Thời gian sau đó cũng không khác gì mùa hè năm 2018, với những tiết học, huấn luyện, ăn, ngủ và đi làm nhiệm vụ như thường lệ, thậm chí còn nhàn nhã hơn, bởi vì số lượng và cấp độ của chú linh không quá cao, cũng không cần lo lắng về những nguyền sư bí mật cấu kết với nhau, hoặc những chú linh đặc cấp có thể tấn công bất cứ lúc nào.
Vào cuối tháng 5, hai người nhận được một nhiệm vụ ở Kamakura và thời gian ước tính là một tuần. Hai người phải mất ba ngày mới giải quyết được. Fushiguro Megumi ban đầu dự định vào ngày thứ tư ở khách sạn viết báo cáo, nhưng trước bình minh, Gojo Satoru cố tình kéo cậu đến bãi biển.
Thời tiết thật tuyệt vời. Gojo Satoru không biết tìm đâu ra một bãi biển hoàn toàn vắng vẻ. Hắn thậm chí còn cử người chuẩn bị sẵn dù che nắng, đồ uống, ghế bãi biển và ván lướt sóng.
Fushiguro Megumi chấp nhận điều này một cách thản nhiên, đồng thời lập kế hoạch cho dù có làm gì đi chăng nữa cũng sẽ không chạm chân xuống biển.
Suy cho cùng, nhiệt độ tháng 5 không cao lắm, cho dù chú thuật sư có thể trạng tốt cũng không có nghĩa là cậu có thể làm được điều này. Chăm sóc cơ thể bản thân là rất quan trọng——
Gojo Satoru hào hứng cầm ván lướt sóng xuống nước.
Chà, đối với người có vô hạ hạn thì hắn có thể làm bất cứ điều gì mình muốn.
Mặt trời đã bắt đầu chói lóa một chút và Fushiguro Megumi đang bình tĩnh uống cocacola dưới chiếc ô, với vài con thỏ đang đi xung quanh dưới chân cậu.
Khi con thỏ trên đùi chuẩn bị ngủ thì nước biển đã gần dâng lên. Gojo Satoru ném ván lướt sóng ra xa, quay lại và ngồi xuống bãi cát: "Megumi thật nhàm chán——"
Đây là một cách phàn nàn về việc cậu không muốn chơi với hắn. Fushiguro Megumi giả vờ không hiểu: "Thấy biển tuyệt thật đấy."
"Hmph." Gojo Satoru cầm lấy một lon đồ uống và nhấp một ngụm trước khi nhận ra đó là cà phê. Hắn lè lưỡi và nhận ra lon Coke vốn chuẩn bị cho mình lại nằm trong tay Fushiguro Megumi: "Tại sao Megumi lại lấy đi Coke của tôi?"
"Không còn nữa sao?" Fushiguro Megumi bối rối, nhưng cậu vẫn mở một lon khác và đưa cho hắn - có rất nhiều đồ uống được chất đầy đá trong hộp trên bàn. Cậu để thoát thố trở về bóng, sau đó nằm ngửa và nhắm mắt lại.
"Megumi thực sự sẽ không chơi với tôi à?" Gojo Satoru vẫn kiên trì, "Nhìn chằm chằm vào biển để làm gì chứ?"
"Em xin lỗi vì đã nhàm chán ạ." Fushiguro Megumi không hề lay chuyển.
Người bên cạnh cậu không trả lời. Đột nhiên, có thứ gì đó mát lạnh chạm vào sống mũi cậu, tai cậu nặng trĩu. Ánh sáng yếu ớt mà mí mắt cậu vẫn cảm nhận được hoàn toàn mờ đi. Đây là kính râm của Gojo Satoru.
Megumi Fushiguro không có phản ứng. Gojo Satoru thở dài và ngừng nói.
Chiếc lon được nhẹ nhàng đặt lên bàn, Fushiguro Megumi nghe thấy có người đứng dậy và tiếng cát phát ra âm thanh nhẹ nhàng. Dường như có ánh mắt nào đó đang nhẹ nhàng nhìn cậu, nhưng hình như không.
Sau đó chỉ còn tiếng sóng vỗ vào bãi biển, tiếng chim hót ríu rít phía xa và gió biển thổi vào mặt, mát lạnh, êm dịu.
Sau đại chiến, Fushiguro Megumi đã lâu không đến biển, không dễ có cơ hội ở bãi biển nghỉ ngơi như thế này. Cậu nhắm mắt lại, nhưng không ngủ mà chỉ cảm nhận, đặt tay lên bụng dưới, cơ thể hoàn toàn thả lỏng.
"Megumi." Gojo Satoru nhẹ nhàng gọi cậu, "Trông cậu như một ông già vậy."
Dường như cũng giống như lần trước đi biển cùng thầy Gojo, cậu nằm im và anh nhẹ nhàng gọi tên cậu. Sau đó......
Dường như cậu đang được kéo lại gần hơn. Hơi thở hòa cùng gió biển dường như truyền đến tai cậu, Fushiguro Megumi không để ý: "Ừ."
Khoảnh khắc tiếp theo là cảm giác chạm nhanh vào môi, sau đó là cắn vào môi dưới, mang theo hương cà phê đắng.
Hơi thở của Fushiguro Megumi ngưng trệ và cậu mở mắt ra.
Nhưng Gojo Satoru không nhìn thấy. "Megumi," Hắn sụt sịt, "Phản ứng với tôi một chút đi."
Trước mắt hiện lên một mảng đen kịt, Fushiguro Megumi chết lặng. Cậu vô thức nắm chặt tay: "...Anh có biết mình đang làm gì không?"
"Tôi biết." Không bị từ chối một cách quyết liệt, Gojo Satoru được nước tiếp tục cọ vào chóp mũi cậu, "Tôi đang hôn em."
"Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi," Hắn nói.
"Megumi không thấy có gì à?"
May mắn cho hắn, người đeo kính râm không thể nhìn thấy khuôn mặt của hắn ngay lúc này: Rất đỏ, đỏ như thể bị nắng tháng năm đốt cháy, lan từ gốc tai đến cổ.
"...Em có thể nói gì bây giờ?" Fushiguro Megumi bối rối và mím môi, "Tại sao anh lại hôn em?"
"Muốn thì làm thôi." Gojo Satoru vuốt tóc mái, giọng điệu có chút ngây thơ, "Hay là Megumi không thích tôi? Không thể nào."
"..."
Quả nhiên là bị lộ. Fushiguro Megumi cam chịu và nói tiếp: "Sao anh lại nghĩ như vậy?"
"Trực giác?" Gojo Satoru ngồi xổm xuống cạnh ghế, chống tay lên tay vịn, suy nghĩ một lúc, "Thật ra, hẳn là Megumi rất thích 'Gojo-sensei' đó phải không? Thích đến mức làm tôi cảm thấy ghen tỵ..."
"Chả phải đều là anh sao..." Nhịp tim trong lồng ngực vẫn đang gào thét điên cuồng, Fushiguro Megumi cố gắng đi theo dòng suy nghĩ của cậu, "Cho dù là sự thật thì cũng đâu có ảnh hưởng gì."
"Hừ, tất nhiên đều là tôi." thanh âm của Gojo Satoru khá là êm tai, "Nhưng ảnh hưởng không nhỏ đâu! Tôi luôn bị sốc bởi Megumi đối với tôi quá quen thuộc. Ví dụ như em biết tôi có bao nhiêu chỗ ở, luôn chuẩn bị đồ ngọt cho tôi, và không hề tức giận khi bị làm phiền... vân vân."
"Giống như, giống như..." âm lượng dần dần yếu đi, cuối cùng chuyển thành một giọng nói khàn khàn, "Giống như vì tôi mà làm vậy."
"Chỉ có Megumi mới chiều chuộng tôi như thế này." Gojo Satoru giận dữ nói, "Cho nên làm sao có thể không thích được?"
Làm sao hắn có thể không thích, làm sao hắn có thể không quan tâm, và làm sao hắn có thể không ghen tị với Gojo Satoru khác. Họ đều có những ký ức mà hắn không có, và Megumi Fushiguro biết hầu hết mọi thứ về bản thân hắn. Em đang nhìn ai với ánh mắt đó? Rõ ràng đều là hắn, vậy hắn vì cái gì mà còn cảm thấy bất mãn?
Vì vậy, trước tiên hãy tự mình tạo ra những kỷ niệm. Về việc có quên điều gì không, chỉ cần dành thời gian cho nhau, chắc chắn sẽ để lại dấu ấn trong tâm hồn. Thói quen không bao giờ lừa gạt ai cả.
Dường như chỉ có vài giây, hoặc dường như rất lâu sau hắn mới nghe thấy Fushiguro Megumi nói: "Anh có biết giữa chúng ta cách nhau bao nhiêu năm không?"
Gojo Satoru biết, tất nhiên Gojo Satoru biết. Nhưng hắn là người đến trước, cũng là người đầu tiên gặp Fushiguro Megumi trong tình trạng như thế này.
"Kể cả vậy, chẳng phải em vẫn thích 'Gojo Satoru' sao? Cái tên đó đang hẹn hò với em," Gojo Satoru nói, "Ban đầu Megumi nói 'Tôi nói dối anh' là khi đó em đang nói dối tôi."
Nếu một người muốn làm quen với Gojo Satoru, dù là phương pháp hay thân phận nào thì cũng phải được chính Gojo Satoru cho phép. Chớ đừng nói chi Megumi lại xem chuyện này rất tự nhiên.
Thế mà hắn cũng phát hiện được. Fushiguro Megumi ho khan, bất kể như nào, chả phải đó là lỗi của hắn sao?
Hơi thở nông phả vào một bên cổ ngứa ngáy khó chịu.
"Hôm nay em không mang theo kẹo." Fushiguro Megumi thấp giọng nói, "Nhưng em có thể đưa cho anh thứ khác."
Cậu tháo kính râm ra, đỡ gáy Gojo Satoru và hôn hắn. Cường độ ham muốn so với Gojo Satoru ban nãy còn lớn hơn, bắt đầu từ việc mơn trớn nhẹ nhàng đến nhấm nháp từng chút. Lúc đầu thì khá nhẹ nhàng nhưng về cuối lại có vẻ mạnh bạo hơn, không quan tâm đến cảm xúc của người còn lại.
Gojo Satoru bị chóng mặt. Vẫn đang là tháng năm nhưng hắn cảm thấy như mình sắp bị say nắng.
"Thật tình..." Gojo Satoru miễn cưỡng vùi đầu vào ngực Fushiguro Megumi, "Megumi học những điều này ở đâu vậy?"
Người phía trên hắn khẽ mỉm cười: "Là anh dạy em."
Hắn không thể nhìn thấy những giọt nước mắt mờ nhạt trong mắt Megumi.
—————————
Gần trưa, Fushiguro Megumi cuối cùng cũng chịu xuống nước. Gojo Satoru vẫn chưa bị thuyết phục bởi sự khác biệt trong kỹ năng hôn nên đã tấn công bất ngờ trong lúc Fushiguro Megumi không chú ý. Cuối cùng, cả hai người đều rơi xuống vùng nước nông trên bãi biển, ướt sũng cả người.
Hai người trở về khách sạn, thay quần áo và ăn trưa lúc gần hai giờ. Trong khoảng thời gian này, Gojo Satoru tay chân không yên được giây nào, thỉnh thoảng nhìn Fushiguro Megumi và mỉm cười. Mãi cho đến khi Fushiguro Megumi nhắc nhở, hắn mới kiềm chế bản thân.
Buổi chiều, Fushiguro Megumi không muốn ra ngoài nên ngủ ở khách sạn. Sau khi trời tối, Gojo Satoru đưa cậu đi dạo trên bãi biển.
Khi họ chuẩn bị quay về khách sạn, Fushiguro Megumi đề nghị để Gojo Satoru về trước. Gojo Satoru trước tiên quay về đi tắm, sau đó nhìn hai chiếc giường tiêu chuẩn mà hắn đã ngủ ba ngày thì phát hiện ra rằng hắn không thích chúng.
Khi Fushiguro Megumi quay lại với một túi đầy đồ ăn nhẹ, cậu nhìn thấy Gojo Satoru chớp mắt đáng thương: "Tôi muốn ngủ với Megumi."
"Anh nhìn cái giường này xem, làm sao mà đủ cho hai người được?" Fushiguro Megumi bất đắc dĩ nói.
"Ừ, không đủ thật." Gojo Satoru không hề bị ảnh hưởng chút nào và đưa tay nhận lấy chiếc túi, "Cho nên tôi đã nâng cấp loại phòng."
"?"
Trước khi cậu kịp hiểu ra tình hình, Fushiguro Megumi không hiểu sao đã bị kéo ra ngoài, đến tận căn phòng ở tầng cao hơn. Gojo Satoru nắm tay cậu và ân cần nói với cậu rằng hành lý đã được gửi lên và họ không cần phải tự lấy nên Megumi không phải lo lắng.
"..." Nhìn chiếc giường đôi cực lớn trong căn phòng sang trọng, Fushiguro Megumi còn có thể nói gì nữa đây?
Rửa mặt xong thì tắt đèn. Sau khi Fushiguro Megumi nằm xuống, Gojo Satoru nghĩ ra đủ loại chiêu trò. Fushiguro Megumi quay lưng về phía hắn, dù là của bản thân cậu hay của đối phương, nhịp tim đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Không ai trong số họ lên tiếng. Megumi nhìn bên cửa sổ những tấm rèm với hoa văn phức tạp và tinh xảo hồi lâu, nhẹ giọng hỏi: "Anh có muốn làm không?"
"Hả?" Gojo Satoru thật sự không mong đợi được hỏi như thế này. Bàn tay quanh eo cậu ngay lập tức siết chặt và hắn lặng lẽ trả lời, "Có được không?Em thật sự muốn làm chuyện đó hả?"
Tuy miệng hắn nói như vậy nhưng Fushiguro Megumi cũng đã cảm giác được có gì đó ở phía sau chạm vào mình, nhưng không đến quá gần mà có chút cảnh giác. Cậu ấy dừng lại một lúc: "Anh có thể...làm bất cứ điều gì anh muốn."
Cậu vén chăn lên và đứng dậy. Gojo Satoru không biết tại sao nhưng lại nhìn thấy cậu lục lọi trong túi nhựa và lấy ra một hộp đựng đồ.
Lục nhãn lập tức nghẹn giọng: "Từ khi nào mà Megumi nghĩ đến việc mua mấy thứ này vậy?"
"Thật biến thái." Âm thanh hắn dần nhỏ lại.
"Không phải em cố ý..." Fushiguro Megumi quay mặt đi, "Em chỉ nghĩ anh sẽ làm điều này thôi."
"Thật ra tôi chỉ nghĩ đến việc đắp chăn nói chuyện phiếm..." Gojo Satoru che mắt lại. Bây giờ hắn không dám nhìn Megumi nữa, "Là Megumi đang trêu chọc tôi."
Chiếc chăn được vén lên một góc rồi đắp lại. Fushiguro Megumi bước vào và nhanh chóng cởi chiếc quần của hắn ra. Chiếc lưỡi mềm mại của cậu chạm vào đầu khấc, nóng bỏng đến mức khiến Gojo Satoru giật mình.
Hắn muốn vén chăn lên nhìn mặt Megumi nhưng tay đã bị giữ lại. Fushiguro Megumi có chút khó khăn nói: "...đừng nhìn."
Tốc độ nuốt đột nhiên tăng lên, Gojo Satoru không rảnh quan tâm chuyện khác nên đành đưa tay xoa xoa tóc Fushiguro Megumi.
Lần đầu tiên nhanh chóng xuất ra, Fushiguro Megumi thở hổn hển, trèo lên eo Gojo Satoru và chui ra khỏi chăn. Trong bóng tối không thể thấy cái gì nhưng đôi ngọc lục bảo dường như phản chiếu ánh sáng mặt nước tuyệt đẹp, làm tăng thêm màu sắc.
Gojo Satoru cố ý hỏi: "Tiếp theo nên làm gì?"
"Em muốn anh cho em mượn ngón tay một chút." Fushiguro Megumi ngồi trong vòng tay hắn và hôn hắn.
Cậu nắm lấy cổ tay của Gojo Satoru và hướng dẫn hắn tiếp cận bên dưới mình.
Gojo Satoru tuy không có kinh nghiệm nhưng hắn là người học hỏi nhanh. Chuyện tiếp theo cứ thuận theo tự nhiên mà tiếp tục.
Tinh lực của nam sinh cấp 3 rất lớn. Gojo Satoru liên tục thay đổi tư thế và Fushiguro Megumi đều đáp ứng hắn, chỉ khi quá sức mới dùng cái gối để đỡ lưng.
Tư thế nằm sấp rất thoải mái nhưng không thể nhìn thấy khuôn mặt của Megumi và việc hôn rất bất tiện. Sau khi đẩy mạnh, Gojo Satoru nghe thấy một tiếng nức nở nhỏ giữa tiếng nước đầy dục vọng.
Hắn nhẹ nhàng dùng tay trái chạm vào, cảm thấy trên tay mang cảm giác ướt và ấm.
"Megumi... sao em lại khóc?" Hắn làm đau em ấy chỗ nào à?
"Không có gì... Em chỉ, chỉ đang hạnh phúc thôi." Fushiguro Megumi mỉm cười, quay lại và hôn hắn, "Thật đấy."
Nhưng những giọt nước mắt vẫn nóng hổi, Gojo Satoru có thể cảm nhận được chúng. Hắn dừng lại: "Megumi?"
Cảm thấy Gojo Satoru đã dừng lại, Fushiguro Megumi ấn cố hắn xuống và hôn hắn, đồng thời từ phía sau thắt chặt lại, kẹp chặt Gojo như muốn tước vũ khí của hắn.
Hai người lại rơi vào làn sóng dục vọng.
Đêm đó, Gojo Satoru ôm Megumi ngủ rất ngon.
Khi hắn tỉnh dậy thì trời đã sáng, nhưng cánh tay và hai bên của Gojo Satoru đều trống rỗng, chăn bông khi hắn chạm vào thì lạnh buốt.
Hắn đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Những giọt nước mắt cố tình che đậy dường như lại nhuộm đỏ trên lòng bàn tay hắn.
Hôm nay là ngày 25 tháng 5.
Fushiguro Megumi biến mất.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro