Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 3

Năm giờ chiều ngày 21 tháng 3 năm 2007, Shinjuku.

Kabukicho nằm ở phía bắc của ga Shinjuku. Vì chưa đến giờ làm việc nên hầu hết các cửa hàng đều đóng cửa và chỉ có vài cửa hàng còn đang mở để dọn dẹp quét tước. Chủ quán rượu ở góc đường uể oải ngáp dài, thỉnh thoảng liếc nhìn vài người đi đường trên đường.

Lúc này có hai nam sinh mặc đồng phục cao trung xuất hiện, vô cùng nổi bật, chưa kể còn có người cao có mái tóc trắng.

Ông chủ không hề có ý định phán xét mục đích của người trẻ, dù sao cũng ở chốn phong nguyệt thâm sâu này nhiều năm cũng đã gặp nhiều chuyện sóng to gió lớn. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy hai người đi về phía tiệm hoa với ý định rất rõ ràng, ông vẫn lộ ra vẻ thất vọng.

Có lẽ bọn con trai thực sự chỉ đến đây để mua hoa thôi, dù sao tiệm hoa này rất nổi tiếng và kinh doanh rất tốt. Đáng tiếc bà chủ bị khuyết tật, chỉ có thể sống cùng con gái. Gần đây bà bị bệnh nặng và nghe tin con gái bà đang có ý định từ bỏ việc bán hoa và mở một quán rượu mới. Cho nên việc cửa hàng hoa này có thể tồn tại lâu dài được hay không là chuyện vô cùng khó nói. Chủ quán rượu và chủ tiệm hoa vốn đã có giao tình rất tốt, ông thở dài rồi lảo đảo bước vào nhà.

Hai nam sinh cao trung đi ngang vừa rồi bị ông vứt lên chín tầng mây.


Nhưng không giống như những gì người chủ quán rượu nghĩ, Gojo Satoru và Fushiguro Megumi không đến đây để mua hoa.

Sau khi xuống tàu, thế giới trước mặt họ không hề thay đổi, cả hai đều nhất trí đi đến kết luận rằng tuyến Yamanote không phải là điều kiện xuất phát. Sau đó bước tiếp theo là đến địa điểm làm nhiệm vụ để xác minh và kiểm chứng.

So với trí nhớ của Fushiguro Megumi, cách bố trí đường phố ở khu vực này không có gì thay đổi nhiều, ngoại trừ  ban đầu  địa điểm nhiệm vụ là một quán rượu, nhưng bây giờ lại là một tiệm hoa ấm cúng, hơi khác với bầu không khí ở đây. Nhưng Fushiguro Megumi nghĩ rằng, tốt hơn hết nên tiếp tục nơi này làm cửa hàng hoa, ban đêm, hương hoa sẽ hòa quyện với mùi rượu, khi được gió thổi bay khắp con phố, khách hàng sẽ đến tìm hương thơm và mua một bó hoa để tặng người mình muốn.

Thật không may, tương lai đã được quyết định. Fushiguro Megumi sẽ không và cũng không có tư cách nào can thiệp, cậu biết như vậy cũng vô dụng.
Nhưng hiện tại, tiệm hoa quả thực tiện lợi hơn quán rượu rất nhiều. Lần trước Fushiguro Megumi đến đây, bởi vì còn trong tuổi vị thành niên nên phải đi cùng Ichiji, xuất trình chứng minh mới có thể làm việc. Hiện tại thì chỉ cần đi vào và kiểm tra thôi.

Ở thời điểm này, Fushiguro Megumi và những món đồ trong bóng của cậu đều là "phụ", còn Kaiten của năm 2019 vẫn nằm trong bóng, nếu nơi lưu trữ không thay đổi thì chắc chắn sẽ có một "Kaiten của quá khứ" nằm trong cửa hàng hoa này, giống như có hai Fushiguro Megumi, một lớn và một nhỏ cùng tồn tại vào năm 2007 như hiện tại.

Mùi của lời nguyền đặc cấp rất rõ ràng, nhưng ngay khi bước vào cửa hàng hoa Gojo Satoru và Fushiguro Megumi đã liếc nhìn nhau và phát hiện rằng không hề có dấu vết của một lời nguyền nào cả.

Lúc xuống tàu, bọn họ đã suy đoán rất nhiều, nếu không phát hiện ra dấu vết của lời nguyền thì có một số khả năng:

Thứ nhất, Kaiten vẫn chưa bị phong ấn ở đây. Thứ hai, nó đã ở đây nhưng chưa phải là lời nguyền. Thứ ba, nó tồn tại như một lá bùa trong tiệm hoa nhưng đã bị lấy đi trước khi hai người đến, điểm thứ nhất và thứ ba cần được xác minh sau tại cao chuyên.

Suy đoán lý tưởng nhất nhưng cũng tệ nhất là từ đầu đến cuối chỉ có một Kaiten, nó đã tham gia vào vòng thời gian và không gian khép kín nên sẽ chỉ tồn tại trong một khoảng thời gian nhất định, chẳng hạn như từ năm 2007 đến năm 2019.

Nữ nhân viên bán hàng đã nhiệt tình chào đón họ: "Xin chào, hai người cần gì? Hoa tươi hôm nay vừa về đến cửa hàng đó ạ."

Fushiguro Megumi không chịu trách nhiệm về phương diện này, Gojo Satoru nhận được tín hiệu, bình tĩnh chỉ sang một bên: "Tôi muốn biết thêm về loài hoa này." Hắn ra hiệu cho nhân viên đi sang bên kia, nhường chỗ cho Fushiguro Megumi.

Có một người đàn ông đang buồn ngủ ngồi ở phía sau cửa hàng, nhưng trong phạm vi này anh ta đã được Gojo Satoru bảo vệ, nếu có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra  sẽ không bị tổn hại gì. Fushiguro Megumi quỳ xuống và lấy chiếc hộp chứa Kaiten ra từ trong bóng.

Giấy niêm phong lần lượt bị xé ra, chiếc đồng hồ bỏ túi bằng vàng bên trong vẫn còn nguyên vẹn như lần đầu tìm thấy, xung quanh tạm thời không có động tĩnh gì. Fushiguro Megumi bình tĩnh lại và nhấn công tắc trên mặt đồng hồ bỏ túi.

Đồng tử của cậu đột nhiên co lại.

Kim đồng hồ đã thay đổi!

Kim đồng hồ khi nhiệm vụ được thực hiện là mười một giờ ba mươi, nhưng bây giờ rõ ràng nó đang chỉ đến một giờ ba mươi.

Quả nhiên, việc cậu tới đây có liên quan tới lời nguyền này...

Nhưng dù cậu vừa lấy nó và đến ga Akihabara, gặp Gojo Satoru rồi đến đây thì tổng thời gian đã vượt quá hai giờ. Tại sao lại là hai giờ? Cơ chế hoạt động của nó là gì? Tại sao đến chỗ này lại không có biến động nào?

Ngoài những thay đổi về kim đồng hồ, còn có một điều khác mà cậu chú ý.

Khí tức lời nguyền của Kaiten đã biến mất. Nó thậm chí trông không khác gì một chiếc đồng hồ bỏ túi thông thường, ngoại trừ việc nó không có kim giây.

Megumi kiểm tra xung quanh cửa hàng một lần nữa để đảm bảo không thiếu sót những nơi có khả năng che giấu chú vật. Khi quay lại với Gojo Satoru, cậu phát hiện ra rằng anh chàng này thực sự đã mua một bó hoa.

Về lý do tại sao cậu biết hắn đã mua nó khi hắn thậm chí còn chưa cầm hoa, đó là vì Gojo Satoru nhận thấy Fushiguro Megumi đang đến gần và ngay lập tức vẫy tay: "Megumi, tôi mua hoa trà trắng này, trông nó có đẹp không?" Không đợi cậu trả lời, hắn đã yêu cầu người bán hàng bọc nó trong giấy bóng kính màu xanh và gửi tờ tiền có in hình Natsume Soseki. *

Fushiguro Megumi thở dài, không để ý tới trò đùa của hắn, bước tới ngăn người bán hàng đang cầm hoa định quay lại quầy để gói lại trước, chỉ vào chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay: "Xin lỗi, em muốn hỏi, chị có nhìn thấy một vật như này trong cửa hàng này bao giờ chưa?"

Cô suy nghĩ một lúc: "Chưa từng thấy qua bao giờ. Tôi quen thuộc với mọi thứ trong cửa hàng. Cái gì ít đi hay nhiều lên thì tôi đều phát hiện nhưng tôi không có ấn tượng gì về nó... Hay là của vị khách nào bỏ quên nhỉ?"

Vốn dĩ cậu chỉ muốn hỏi qua nên Fushiguro Megumi không hề ngạc nhiên khi nhận được câu trả lời này: "Không sao đâu, cảm ơn."

"Không có gì." Cô gái trẻ mỉm cười lắc đầu, nốt ruồi ở khóe mắt sáng lên, "Hy vọng cậu thích bó hoa này."

Fushiguro Megumi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cô gái đã quay người đi về phía quầy thu ngân.

Cậu nhìn sang một bên, Gojo Satoru đang đưa ngón tay chạm vào cánh hoa hồng: "Giải thích?"

"Chà." Gojo Satoru đứng thẳng và vươn vai, "Tôi vừa nói với cô ấy rằng những bông hoa này là dành cho Megumi. Cậu thấy chúng thế nào? Có đẹp không?"

Cậu sớm đã nghĩ đến chuyện này... Fushiguro Megumi trả lời chiếu lệ: "Đẹp lắm."

"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Gojo Satoru nói, "Vậy, cậu đã tìm thấy gì chưa? Ở đây quả thực không có lời nguyền nào và không có chỗ nào để giấu đồ vật bị nguyền cả."

Fushiguro Megumi mở chiếc đồng hồ bỏ túi màu vàng trong lòng bàn tay ra: "Kể cả nó cũng không phát ra khí tức của lời nguyền à?"

"Đây có phải là 'Kaiten' không?" Gojo Satoru phản ứng nhanh và tiến lại gần để nhìn kỹ hơn. "Kì lạ thật. Lục nhãn không thể nhìn thấy có vấn đề gì với nó cả."

"Đây chỉ là một trong những điều kỳ lạ thôi."
Fushiguro Megumi giải thích sự thay đổi của kim đồng hồ cho hắn.

Gojo Satoru sờ sờ cằm, lấy điện thoại di động ra nhìn xem: "Đã gần năm giờ rưỡi rồi, lúc tôi gặp cậu cũng là khoảng ba giờ – dù thế nào đi nữa cũng không thể là khoảng thời gian này được. Chẳng lẽ bởi vì nó không có kim giây?"

"Tôi không biết." Fushiguro Megumi lắc đầu, "Đó chính là điểm khó giải quyết nhất. Chúng ta không biết nó sẽ làm gì."

"Đừng lo lắng, sẽ luôn có cách thôi." Gojo Satoru vẫn thoải mái, "Megumi, cậu đừng cau mày nữa." Cậu chớp nhẹ mi tâm xem như đồng ý.

Lúc này, nhân viên bán hoa cầm hoa đi tới: "Xong rồi đây - hai cậu có hài lòng không?"

Gojo Satoru nhìn Fushiguro Megumi.

Fushiguro Megumi: "...Hài lòng."

Gojo Satoru cười lớn: "Vậy thì để Megumi thay tôi cầm nó nhé?"

Trước khi Fushiguro Megumi kịp mở miệng, người bán hàng đã hiểu ý đưa bó hoa cho cậu. Cậu không còn cách nào khác đành nhận lấy: "Cảm ơn."

"Hai người đi thong thả." Người bán hàng mỉm cười.

Sau khi khuất bóng, Fushiguro Megumi ấn bông hoa vào ngực Gojo Satoru: "Anh tự mua thì tự mình cầm đi."

"Chậc – không muốn, tôi nói là của Megumi thì Megumi cứ cầm đi." Hắn đưa hai tay ra sau đầu, tỏ vẻ không có ý định lấy.

Fushiguro Megumi không thèm để ý: "Vậy tôi vứt nó đi nhé?" Cậu thả tay ra, bó hoa xinh đẹp sắp rơi xuống đất——

Gojo Satoru nhanh tay bắt được: "Megumi thật tàn nhẫn!"

"Tôi không có, dù sao cũng không phải tôi muốn mua." Fushiguro Megumi đạt được mục đích, rút ​​lui, cậu thu tay lại với tốc độ nhanh chóng.

Gojo Satoru cầm bó hoa, phía sau cậu làm mặt quỷ: "Megumi là kẻ xấu."

Megumi, Megumi, Megumi...Đến bây giờ Fushiguro Megumi mới nhận ra rằng Gojo Satoru trẻ tuổi này đã trở nên thành thạo trong việc gọi tên cậu nhanh đến vậy. Cậu dừng lại và Gojo Satoru ở phía sau vô tình va vào và chạm cằm vào người cậu.

Megumi Fushiguro: "...Anh là kiểu vừa gặp ai thì cũng dễ dàng gọi tên người khác ra đấy à?"

"Làm gì có chuyện đó?" Gojo Satoru ngay lập tức nâng cằm, "Tôi chỉ nghĩ nếu nói 'Megumi' thì sẽ dễ chịu hơn so với nói 'Fushiguro' thôi."

"Ồ." Fushiguro Megumi gật đầu, không nhìn ra được điểm gì lạ ở cái lý do không đáng tin tưởng chút nào này của Gojo, tiếp tục đi về phía trước.

"Chờ một chút," Gojo Satoru đột nhiên đưa tay giữ chặt cậu, "Cậu định quay lại nhà ga à? Giờ cao điểm buổi tối sắp đến và mọi nhà ga của tuyến Yamanote đều đang trong tình trạng địa ngục đấy."

Fushiguro Megumi sửng sốt, suýt chút nữa quên mất chuyện này: "Làm sao bây giờ? Anh mệt rồi, chả phải nên nhanh chóng trở về nghỉ ngơi sao?"

"Tôi - mệt à? Làm sao mà tôi biết được?" Lần này, Gojo Satoru đột nhiên trở nên bối rối, "Megumi phát hiện ra lúc nào?"

"Vừa nãy vô hạ hạn của anh đã đến giới hạn, và đó là lý do tại sao anh va vào tôi." Fushiguro Megumi đến gần hơn và nhìn vào mắt Gojo Satoru sau cặp kính râm của hắn, "Và mặc dù anh đang sử dụng phản chuyển thuật thức với não của mình nhưng hình như anh vẫn chưa thành thạo lắm, đúng không?"

Sự quan sát của cậu đã đưa ra kết luận: "Mắt cũng có chút xanh - có vẻ như tôi đoán không sai."

Gojo Satoru chạm cánh hoa và đột nhiên cảm thấy hụt hẫng. Có bao nhiêu người có thể nhận ra tình trạng của hắn nhanh đến vậy? Mặc dù nó đã được che đậy bằng phản chuyển thuật thức, cả Suguru cũng không thể phát hiện, vậy tại sao Megumi...?

Vậy tương lai cậu đã bên cạnh hắn bao lâu? Sự quen thuộc này đặc biệt đến mức khiến hắn, người chưa gặp Megumi, cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí khó chịu.

Tuy nhiên, Fushiguro Megumi không quan tâm hắn đang nghĩ gì, cậu ngồi xổm xuống và lấy ra một thứ gì đó từ trong bóng, giơ tay đưa cho hắn - đó là một thanh socola: "Socola so với đường thì hiệu quả hơn. Hầu như các loại socola của nhãn hiệu này đều ngọt, anh dùng nó đi."

Gojo Satoru sửng sốt nhận lấy nó, không quên nói "cảm ơn", Fushiguro Megumi nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu, như muốn hỏi "Sao đột nhiên anh lại lịch sự vậy?", nhưng cậu chỉ cầm lấy bó hoa rồi đặt gọn gàng vào trong bóng: "Được."

"...Tôi cũng không mệt đến mức này." Gojo Satoru tỉnh táo trở lại.

"Khi đang trong trạng thái mệt mỏi, phải tìm mọi cách để thoát khỏi mọi gánh nặng áp lực và nghỉ ngơi ngay lập tức." Fushiguro Megumi nói, "...đặc biệt là anh."

"Tôi cũng biết cách nghỉ ngơi đó nha." Gojo Satoru thì thầm, nhìn thấy Fushiguro Megumi lại tiến về phía trước, "Nhưng Megumi định đi đâu vậy? Cậu có tiền không? Có chỗ ở không? Không đói à ?"

"Ban đầu tôi dự định đi đến cao chuyên." Fushiguro Megumi nói.

Thực ra cậu có mang theo tiền giấy nhưng cậu không thể sử dụng vì chúng là phiên bản mới. Cậu cũng mang theo thẻ tín dụng và thẻ tiết kiệm, nhưng bây giờ Gojo Satoru vẫn chưa nhận nuôi cậu, thẻ này chắc hẳn cũng chưa được mở. Về dự định tiếp theo, cậu định đưa Gojo Satoru trở lại cao chuyên, sau đó một mình đến tuyến Yamanote để điều tra tình hình, rồi chọn đại một nơi nào đó để ở.

Gojo Satoru hỏi điều này, có lẽ đã cảm nhận được điều gì đó không ổn.

Fushiguro Megumi hỏi: "Hay là anh nghĩ tới chuyện gì?" Bất kể hắn có đoán được mục đích của mình hay không, tốt nhất nên giả vờ như chưa từng nghĩ tới khả năng rời đi.

"Mặc dù hiện tại cậu có thể đi đến cao chuyên, nhưng cũng đã muộn, việc giải thích rất phiền phức. Chuyện của Kaiten không thể giải thích trong chốc lát được." Gojo Satoru nhấc điện thoại di động lên, bấm vài nút, "Vậy Megumi, trước tiên đến nhà tôi đi. Tiền và giường ngủ không thành vấn đề, bây giờ chỉ cần kêu tài xế đến đón thôi."

"Anh định về nhà nào?" Fushiguro Megumi theo bản năng hỏi. Cậu không biết nhiều về thầy Gojo trước đây, nhưng vào thời điểm này, thầy có lẽ đã có nhiều hơn hai dinh thự ở Tokyo. Giờ cao điểm buổi tối đang đến gần và họ nên đến địa điểm gần nhất——

"Căn ở Shinagawa." Vẻ mặt của Gojo Satoru lại có chút phức tạp, nhưng lần này hắn cuối cùng không thể không lên tiếng, "Megumi! Cậu biết mọi thứ của tôi nhiều quá mức cho phép rồi đó!"

"Hả?" Megumi Fushiguro không ngờ cậu lại gặp phải phiền toái như vậy, "Xin lỗi... Lần sau tôi sẽ cẩn thận hơn."

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì đúng là hắn đã thấy được hình dáng nhỏ bé của cậu rồi, nhưng lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn với bộ mặt của kẻ thù, lại quá quen thuộc với hắn, cho dù là ai thì cũng phải rùng mình.

Gojo Satoru ậm ừ, không nói có hay không, hắn xé gói socola và ăn hết sạch, không để lại một miếng nào cho Fushiguro Megumi.
———————————
*Tiền giấy Nhật Bản, bao gồm cả tờ 1.000 yên có in hình Natsume Soseki, được phát hành từ ngày 1 tháng 11 năm 1984 đến ngày 2 tháng 4 năm 2007.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro