Chương 12
Vào ngày Fushiguro Megumi rời đi, Gojo Satoru đã đợi trên băng ghế trên sân ga cho đến khi Tuyến Yamanote đi một vòng, đợi cho đến khi chuyến tàu đó lại vào ga và đợi cho đến khi hắn xác nhận rằng Fushiguro Megumi không còn ở đó nữa mới đứng dậy và rời đi.
Mặc dù chỉ lời nói thôi thì không thể đánh giá chính xác cảm xúc của người trong cuộc, nhưng Gojo Satoru chợt nhận ra rằng lời "tạm biệt" của Megumi, さよなら, có thể là một lời tạm biệt thông thường, nhưng cũng có nghĩa là "vĩnh biệt".
Hai người không ở bên nhau được bao lâu, tổng cộng chỉ có ba tháng. Nhưng vào ngày đầu tiên gặp nhau, đã định sẵn rằng họ sẽ không mất nhiều thời gian để thích nghi với nhau, từ xa lạ thành quen thuộc. Megumi rất tin tưởng hắn, cho dù hắn chưa gặp mặt cậu bao giờ nhưng việc hòa hợp với cậu cũng rất tự nhiên. Không hề có sự phòng bị cũng như chấp nhận nhau một cách công khai, cho dù Gojo Satoru không quan tâm đến đối phương nhưng cũng không coi thường tâm trạng của cậu, huống chi sau này bọn họ còn làm rất nhiều chuyện thân mật.
Megumi gần như giữ im lặng tất cả mọi thứ về tương lai, cố gắng hết sức để tránh tiếp xúc và can thiệp về nhiều mặt, nhưng Gojo Satoru cũng có thể cẩn thận ghép lại một số điều từ những khoảnh khắc trầm tĩnh hoặc yên lặng của cậu để suy đoán một số chuyện.
Có thể như trước hay sau khi đến đây, Fushiguro Megumi vẫn luôn thích Gojo Satoru.
Có thể, Gojo Satoru có lẽ trong tương lai đã chết.
Chuyện này cũng không khó đoán. Megumi thực ra cũng rất dễ hiểu, dù cậu che giấu rất kỹ, gần như một con kiến cũng không lọt, nhưng có những lúc, cậu sẽ làm ra một số hành động như thể đang cố gắng hết sức để bắt lấy thứ gì đó. Mỗi ngày sau khi họ hôn nhau và làm tình, cậu đều cố gắng hết sức ở bên cạnh Gojo Satoru mà không che giấu ý định. Ngay cả khi cả hai chả nói chuyện gì với nhau, cậu vẫn chỉ nhìn anh hoặc nhìn bầu trời và ngơ ngác một lúc cho đến khi Gojo Satoru phá vỡ sự yên tĩnh.
Đối với một người như Megumi mà nói, những hành vi này, giống như việc theo dõi và theo đuổi hắn, là một mức độ bộc lộ cảm xúc tương đối rất lớn. Phải có lý do để cậu quyết tâm tiếp tục làm việc đó cho dù không ngại bị đùa giỡn, trêu chọc.
Chẳng hạn, chỉ sau cái chết của người mà cậu yêu thương nhất, cậu mới tìm đến quá khứ của người đó.
Dù biết việc hắn sẽ ra đi là điều đã được đoán trước nhưng cậu vẫn cố gắng hết sức để bắt được thứ gì đó.
Mà những thứ này không thể lấy đi, cũng như không thể chia sẻ.
Tất cả những gì Fushiguro Megumi có là những kỷ niệm mà cậu không thể có được. Để rồi một mình cậu trở về tương lai.
Cậu đã nói rằng cậu đến để nói lời tạm biệt với "Gojo Satoru", có lẽ bản thân hắn ở tương lai không có thời gian để nói lời tạm biệt với Megumi.
Nhưng thành thật mà nói, Gojo Satoru không thể tưởng tượng được chuyện này là như thế nào, và hắn cũng không thể tưởng tượng được rằng mình sẽ sẵn sàng hy sinh vì một lý do vĩ đại nào đó - có vẻ nói "hy sinh" không đúng lắm, hay là từ bỏ ý thức? Từ bỏ thân thể của hắn?
Khó mà nói được.
————————
Gojo Satoru đem Kaiten trở lại cao chuyên và gặp Kawako trước. Khi chuẩn bị trở về ký túc xá, hắn nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp và sau khi hoàn thành, hắn liền đánh một giấc cho đến tận bình minh.
Ngày hôm sau, lớp học vẫn diễn ra như thường lệ. Geto Suguru và Ieri Shoko khá ngạc nhiên khi thấy rằng việc vua trễ giờ ngồi vào lớp đúng giờ là cực kỳ hiếm, sau đó họ đồng loạt nhìn nhau: "Thất tình rồi à?"
"Làm gì có!" Gojo Satoru ngay lập tức phủ nhận, bẽn lẽn nói, "Tôi đang đợi mấy người đó, được chưa? "
"Thừa nhận đi." Geto Suguru bày ra vẻ mặt trêu chọc, "Chỉ có thể là cậu nhớ em ấy cho nên mới buồn dữ vậy."
"Mà chúng ta đang đợi chờ việc gì tốt sẽ xảy ra chứ?" Ieri không nể mặt hắn nói tiếp, "Chả phải chuyện thay đổi là việc Fushiguro đã bỏ cậu sao?"
"Cái gì! Rõ ràng là tôi đang có một mối quan hệ nghiêm túc." Gojo Satoru ngẩng đầu lên và lắc lư trên ghế, "Tốt hơn bao nhiêu lần so với hai người chưa có kinh nghiệm yêu đương."
"Ý tôi là cậu chưa phát hiện ra chuyện gì sao?" Ieri liếc mắt, "Fushiguro luôn nhìn cậu bằng một ánh mắt cực kỳ phức tạp."
"Tôi cảm thấy nếu cậu không nợ em ấy điều gì," Geto Suguru nói, "Thì chính là em ấy coi cậu là Gojo Satoru của tương lai."
"Thành thật mà nói." Ieri kéo ghế ngồi xuống, "Cậu không thể so sánh được với bản thân mình trong tương lai nhỉ?"
"Tệ thật——"
Gojo Satoru không bị ảnh hưởng bởi những đòn phản công liên tục của bạn bè: "Hả? Vậy thì sao, dù sao thì tôi cũng là người đến trước." Hắn thờ ơ thè lưỡi," Và rốt cuộc thì không phải tất cả đều là Gojo Satoru sao?"
"Cậu có thể lừa gạt bọn tôi, nhưng đừng lừa gạt chính mình." Geto Suguru thở dài lắc đầu.
"Biến đi."
Ba người cãi nhau như đám trẻ con cho đến khi Yaga bước vào.
Sau khi chuông reo, Gojo Satoru không nhanh chóng rời khỏi lớp như thường lệ mà chỉ ngồi tại chỗ một cách nghiêm túc, tay cầm kính râm, bày ra vẻ mặt kiểu "Sao mấy người còn chưa về nữa?"
Vẻ mặt của hai bạn học lập tức chuyển sang thương hại: "Bọn tôi để nơi này lại cho cậu."
Gojo Satoru vẫy tay, xác nhận rằng họ đã rời đi và lấy Kaiten trong tay ra.
Kim đồng hồ bỏ túi đã dừng lại từ lâu. Và điều quan trọng nhất là khí tức lời nguyền của nó lại ngày càng rõ, đặc biệt là lúc này.
Vì có vô hạ hạn nên những người khác trong lớp không phát hiện ra sự tồn tại của lời nguyền.
Đúng như Kawako đã suy đoán, cơ chế hoạt động của thứ này có liên quan đến việc can thiệp vào trí nhớ.
Ký ức là thứ cố định trong tâm hồn. Nó trông không giống một lời nguyền chút nào khi Megumi mới đến đây. Khi Megumi tiếp xúc với nhiều người hơn và tạo ra nhiều ký ức hơn, càng hấp thụ nhiều chất dinh dưỡng để chuyển hóa, nên lời nguyền mới càng trở nên rõ ràng hơn.
Gojo Satoru trước đây không có nói sai, hắn quả thực đang đợi Geto và Ieri, còn có cả Yaga Masami.
Kaitian sẽ nuốt chửng ký ức của tất cả những người đã tiếp xúc với Megumi trong khoảng thời gian này, bao gồm cả Gojo Satoru.
Đó không phải là điều xấu, vì đó là điều Megumi mong đợi. Megumi cũng cho biết, sau này sẽ không còn ai nhớ đến việc "Fushiguro Megumi" đã đến đây, điều này chứng tỏ việc Gojo Satoru làm đã thành công.
Nếu không có những ký ức tương ứng, tương lai sẽ tiếp tục đi theo con đường đã định trước.
Hắn lần lượt gặp những người khác, Nanami, Haibara và Ichiji, để đảm bảo rằng Kaiten có thể xóa ký ức của họ thành công.
Trong ngày thứ ba tại lớp học thể thuật, Gojo Satoru cố tình bày ra vẻ mặt thương tâm lau nước mắt nói: "Tôi thất tình rồi."
"?" Geto Suguru sau khi nghe xong, chú cụ trong tay buông lỏng, bối rối nói: "Nói xạo! Cậu yêu từ khi nào vậy? Hay là cậu có người cậu thích?"
"Tôi nói dối cậu làm gì." Vào giây xuất hiện cuối cùng của chú vật, Gojo Satoru đã né tránh và tiếp tục dùng nó cho những người xung quanh mình.
Quả thật là lời nguyền đặc cấp, hắn nghĩ.
Chẳng bao lâu nữa, nó sẽ là ký ức của riêng hắn.
——————————
Ngày 24 tháng 6, Phòng Lưu trữ Đặc biệt của Cao đẳng Chú thuật Tokyo.
Khi Gojo Satoru đến, Kawako không hề ngạc nhiên trước lời nguyền càng lúc càng mạnh của chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay. Cô lấy ra cuốn sách bí mật đã chuẩn bị sẵn và đưa ra: "Cậu quyết định thật rồi à?"
"Tất nhiên." Gojo Satoru thản nhiên lướt qua nó, "Tôi phải để Megumi quay lại gặp tôi."
"Bây giờ sự việc đã đến nước này, tôi vẫn muốn nói thêm vài điều," cô nói, "Làm sao cậu biết cậu ta không lừa dối cậu?"
"Tại sao Megumi phải nói dối tôi?" Gojo Satoru hỏi, "Nếu mọi người trong tương lai không nhớ rằng em ấy đã ở đây thì họ không nhớ cũng không sao. Cho dù tôi thực sự có ký ức thì em ấy cũng thể nói dối được - và điều này sẽ không có lợi khi em ấy trở về."
Hắn cầm cuốn sách lên, đi về phía phòng hồ sơ: "Cô cũng biết rõ rồi còn gì, không có Kaiten thứ hai nào trên đời nữa cả - ít nhất là chúng ta chưa tìm thấy nó. Cho nên cái mà Megumi đã tìm lại và mang về năm 2019 chỉ có thể là thứ đang trong tay tôi. Và bởi vì nó đã thu thập ký ức của mọi người nên nó có đủ năng lượng để đưa Megumi trở về năm 2007."
"Đây quả thực là khả năng duy nhất có lý." Kawako thở dài, "Dù sao, chúng ta cũng không nghĩ ra được những khả năng khác."
"Chả phải cô là chuyên gia trong lĩnh vực này sao?" Gojo Satoru nhướng mày.
"Tôi chỉ là lo lắng cho cậu thôi." Kawako bình tĩnh nhìn hắn, " Cậu sẽ không hối hận nếu bị mất ký ức chứ?"
"Có ý gì?" Gojo Satoru liếc nhìn thứ trong tay mình, "Megumi đã chào tạm biệt tôi một cách đàng hoàng, nhưng tôi vẫn chưa gặp em ấy."
"Cứ như vậy mà tìm em ấy là tốt nhất."
Gojo Satoru quay lưng và đóng cửa lại.
Sau khi ra khỏi phòng ghi chép, Kawako đã lấy lại dáng vẻ bình thường của mình.
Gojo Satoru gật đầu với người quản lý, trả lại cuốn sách bí mật cho cô và rời khỏi phòng lưu trữ.
Bây giờ chỉ có mình hắn còn giữ lại kí ức về Megumi.
———————
Ngày 25 tháng 6. Gojo Satoru bắt tuyến Yamanote đến Shinjuku và lại đứng trước cửa hàng hoa.
Phải, Gojo Satoru không có ý định thực hiện lời hứa tiêu hủy Kaiten với Megumi.
Hắn muốn phong ấn vật thể bị nguyền rủa này một lần nữa ở Kabukicho, Shinjuku.
Chỉ bằng cách này, Megumi mới có thể quay trở lại năm 2007 ở Shinjuku vào năm 2019 và gặp lại hắn. Vì hắn muốn giữ kỷ niệm này cho riêng mình nên hắn rất kiên quyết.
Và bây giờ Gojo Satoru sẽ mất đi toàn bộ ký ức về "Fushiguro Megumi" trong ba tháng qua, rồi đi đến tương lai nơi Megumi đang ở mà không biết bất cứ điều gì đã được thiết lập và không thể thay đổi.
Khi mới đến tiệm hoa này, cả hai đã có phỏng đoán rằng Kaiten tồn tại trong một vòng lặp khép kín về thời gian và không gian. Vậy mà cuối cùng, vòng khép kín này về cơ bản là do hai người họ tạo ra. Gojo Satoru không thể không mỉm cười.
Người chào đón Gojo Satoru là người nhân viên có nốt ruồi ở khóe mắt. Gojo Satoru không hề do dự mà mua lại hoa trà trắng.
Trước khi người bán hàng quay lại đóng gói, Gojo Satoru đã nói với cô ấy: "Tôi hy vọng rằng dù có chuyện gì xảy ra, cửa hàng hoa này có thể tiếp tục mở cửa - cửa hàng hoa so với quán rượu thì tốt hơn nhiều."
Mặc dù Megumi nói rằng cuối cùng nó cũng trở thành một quán rượu nhưng sao hắn lại không thử nghiệm một chút? May ra có thể thay đổi được tương lai.
Cô gái sửng sốt, vẻ mặt có chút mệt mỏi đột nhiên sáng lên: "Được... Tôi sẽ cố gắng!"
"Vậy tôi sẽ cùng người tôi yêu đến chúc mừng cô." Gojo Satoru mỉm cười, "Cố lên nhé."
Sau khi cô gái bán hoa quay lưng đi, Gojo Satoru lấy Kaiten ra.
Nếu như tôi đã chết thật, Megumi nhất định phải nhớ quay lại gặp tôi.
Cùm cụp, cùm cụp, cùm cụp.
Các bánh răng cơ khí bên trong chiếc đồng hồ bỏ túi bắt đầu quay, và mọi thứ trong tầm mắt đột nhiên tràn ngập ánh sáng trắng.
Khi mở mắt ra lần nữa, Gojo Satoru thấy mình đang ở một nơi giống như cửa hàng hoa, đứng ngây ngốc
Trên tay hắn có một mảnh giấy, đó là chữ viết tay của chính hắn.
"Mày đang bối rối về việc làm thế nào mày đến được đây phải không? Không sao đâu, chỉ là ký ức đã bị mày phong ấn, sự mất mát của nó sẽ không ảnh hưởng đến hiện tại và mày sẽ hiểu được chuyện gì đã xảy ra trong tương lai. Đây là chữ viết tay của mày, vì vậy đừng cố gắng tìm kiếm manh mối~"
Lưu ý: hãy cầm bó hoa trà trắng đó và nói lời tạm biệt với cửa hàng hoa này. Đây cũng là lời tạm biệt với một người rất quan trọng. "
Gojo Satoru đọc nó hai hoặc ba lần và cố nhớ lại. Ngoại trừ việc hắn không biết mình đến đây bằng cách nào, mọi thứ khác đều ổn. Hắn nhanh chóng bình thản chấp nhận nó - mặc dù câu cuối cùng sến súa đến mức không giống giọng điệu của chính hắn.
"Xin lỗi đã để ngài đợi." Người bán hàng cầm hoa bước ra, "Vừa rồi tôi đột nhiên cảm thấy xúc động cho nên tốn thêm một chút thời gian."
"Không sao đâu." Gojo Satoru cầm lấy, bông hoa trắng trong tay hắn bị dính chút nước, trông mềm mại và yên bình.
Hắn lại đeo kính râm vào: "Thì ra có cơ hội lại gặp nhau rồi."
Kể cả sau khi phàn nàn, Gojo Satoru vẫn làm theo hướng dẫn trên tờ giấy.
Người bán hoa cảm ơn hắn một lần nữa. Hắn vẫy tay rồi rời đi.
Gojo Satoru sẽ không bao giờ đến cửa hàng hoa này nữa.
Bởi mùa hè cuối cùng của tuổi thanh xuân sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro