Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Tình Yêu Và Ánh Sáng

Cô muốn được sống trong vòng tay anh mãi mãi. Cô muốn thế giới biến mất, để cô một mình với anh cho đến tận cùng thời gian. Cô muốn tắt ánh nắng đi, để những tia sáng duy nhất trong đời cô là ánh bạc rực rỡ trong đôi mắt anh. Cô muốn tất cả mọi thanh âm biến mất, để thứ âm nhạc duy nhất rót vào tai cô là giọng nói của anh.
Cô muốn mọi nguồn nhiệt trên thế gian nguội lạnh, để cơ thể anh có thể sưởi ấm từng centimet da thịt cô để lộ ra ngoài. Cô muốn mọi cảm giác đặc biệt cô từng có trong đời, được ghi đè lại từ đầu bằng những xúc cảm rung động mà anh tạo ra trong cô.

Anh là tất cả những gì cô cần. Anh là không khí trong phổi cô, là máu nóng trong huyết quản và là từng nhịp tim của cô. Anh là tất cả.

“Em yêu anh,” cô thì thầm với anh trong bóng đêm lan tràn khắp phòng ngủ.

Draco đang hôn dần lên chân cô, dùng môi anh bày tỏ lòng tôn kính đến từng inch trên cơ thể trần trụi. Anh sững sờ dừng lại khi nghe thấy lời cô, nhưng Hermione không còn sợ hãi vì ý nghĩ rằng cô có thể nghe thấy một lời từ chối. Bởi vì anh sẽ không làm vậy, cô biết điều đó. Cô biết anh đang thích nghi với tình cảm của họ. Và cô đang thích nghi với việc bày tỏ nó cùng anh.

Anh hôn lên đùi trái của cô hai lần trước khi chống cằm nhìn chằm chằm vào cô. Sự lạnh lẽo trong mắt anh tan ra và tỏa sáng như những dòng chảy bàng bạc của ánh trăng đang chiếu xuyên qua cửa sổ phòng ngủ.

"Anh cũng yêu em," anh trả lời. Cô mỉm cười dịu dàng với anh, nhưng ánh mắt anh bây giờ đang nhìn vào cái bụng bốn tháng trần trụi và nhô cao của cô. "Cả con nữa."

Môi anh chạm vào bụng cô và cô cảm thấy mình đang chứng kiến những khoảnh khắc kỳ diệu không thể tin được. Draco Malfoy không phải kiểu đàn ông thể hiện tình cảm, mang đến cảm giác ấm áp, hay nói năng nhẹ nhàng. Thế giới luôn nhìn thấy anh lạnh lùng và xa cách, đúng như anh muốn. Đó mới chính là anh.

Hermione nhận thức rõ rằng sự lạnh lùng đâu đó vẫn tồn tại trong anh. Nó không làm cho anh trở nên tàn nhẫn, nó khiến mọi người nhìn ra một hậu quả. Anh là hậu quả của một cuộc chiến tranh, những lựa chọn sai lầm và quá trình giáo dục ngu xuẩn. Cô biết anh đã đấu tranh để bỏ lại tất cả, cô ở bên cạnh anh kể từ khi mối quan hệ cộng sự của họ bắt đầu, và cô biết anh đã đi được bao xa. Thế nhưng sự thay đổi đó không thể nào dỡ xuống bức tường của anh, nó chỉ tạo ra những vết nứt trên bề mặt. Những vết nứt cô luôn hy vọng rằng một ngày nào đó sẽ bị phá bỏ, trả lại cho chính anh tự do thật sự, để anh có thể tận hưởng những tia nắng mặt trời.

Cô cảm thấy vô cùng may mắn, vì anh đã yêu cô. Chưa bao giờ trong đời cô nghĩ đến, tình cảm của anh dành cho cô là điều tuyệt vời nhất có thể xảy ra trong cả cuộc đời này, nhưng sự thật chính là như vậy. Và cô thấy mình may mắn vì điều đó. Anh mở rộng trái tim và tâm hồn mình đón nhận cô, chỉ một mình cô. Và điều đó hoàn toàn không làm thay đổi thái độ của anh đối với thế giới.

Chính vì vậy, khi đôi mắt bạc lạnh lùng của anh tan chảy và sáng lên với vẻ yêu quý tôn sùng nhìn vào bụng cô ... Cảm giá đó thật là một điều tuyệt diệu.

"Em đã biết giới tính của con chưa? ”Anh khẽ hỏi khi lướt ngón tay lên bụng cô.

Cô lắc đầu nhìn anh. "Chưa. Em chưa đến tái khám. Em nghĩ em có thể cho phép mình một chút bất ngờ."
"Em không thích bất ngờ," anh thấu hiểu nói.
"Chuyện này thì khác. Em không muốn biết vì ... Em không muốn đi một mình. Em định đi cùng Theo, nhưng anh ấy đã đúng khi nói rằng khoảnh khắc đó nên được chia sẻ với một người quan trọng hơn."

Draco cau mày khi nhắc đến người bạn học cũ của họ.

"Anh muốn biết sao?"  Hermione hỏi. "Chúng ta có thể đến gặp Angelina vào sáng mai."

Anh liếc xuống một lúc, khẽ xoa làn da trên bụng cô. Khi anh nhìn lại, Hermione thấy anh đã đeo lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, vô cảm thường ngày khi tiếp xúc với người khác.

"Cô ấy sẽ biết anh là cha đứa bé và cả nhà Weasley sẽ biết. Em đã sẵn sàng cho điều đó chưa?"
Hermione thở dài. “Draco,” cô lặng lẽ bắt đầu, “Em đã nói dối họ suốt hai năm về anh, và em đã giấu kín cái thai của mình suốt bốn tháng. Tin em đi, sẽ không ai quan tâm đến cha đứa bé là ai. Chà, ít nhất đó không phải là cái quan trọng hàng đầu."

Lời nhận xét cuối cùng của cô không khiến anh yên tâm như cô hy vọng.

"Bạn bè của em ghét anh, Granger. Họ sẽ không xem nhẹ điều này."

"Họ không ghét anh," cô biện hộ. "Harry cảnh giác với anh, đúng. Nhưng là một Thần Sáng, cậu ấy đôi khi không hề che giấu sự ấn tượng của mình với kĩ năng và thành tích của anh.
Cậu ấy có thể không đặc biệt nhiệt tình với anh, Draco, nhưng cậu ấy luôn thấy cách anh làm lại cuộc đời đáng để ngưỡng mộ. Harry chỉ cần hiểu anh hơn."

"Còn thằng chồn?" anh vặn lại.  "Thằng ấy thì sao?"

Lần này đến lượt cô cau mày.

"Ron không thích anh, đó là điều hiển nhiên, nhưng anh ấy sẽ không bao giờ can thiệp được vào cuộc sống của em."

"Granger, Weasley sẽ phát điên lên ngay lập tức khi nó biết về chúng ta. Em không thể bào chữa cho việc đó, thằng ấy không có khả năng xử lý những tình huống không theo ý mình."

Cô khịt mũi. "Coi ai đang nói kìa, Malfoy. Anh cũng cứng đầu và hấp tấp hệt như cậu ấy."

“Đừng so sánh anh với thằng đó nhé,” Draco cáu kỉnh.

Cô đảo mắt. "Em sẽ nói với họ và chúng ta sẽ có cách xử lý phù hợp," cô tiếp tục. "Còn bạn của anh thì sao? Em không nghi ngờ một giây nào rằng họ sẽ giận điên lên khi biết chuyện. Draco Malfoy và Hermione Muggle-Born Granger: một cặp vợ chồng sắp sinh con. Em có thể thấy Parkinson xông thẳng vào văn phòng anh để cho anh biết— "

"Pansy biết về chúng ta," Draco cắt lời, khá khó chịu với sự lan man của cô. Hermione nhíu mày bối rối và một nụ cười nhếch mép khẽ kéo lên trên môi anh. "Không phải trực tiếp, ít nhất là vậy, nhưng cô ấy nghi ngờ điều gì đó. Và, kỳ lạ thay, cô ấy chả bao giờ sai. Suốt mấy năm nay cổ cứ nhai đi nhai lại anh vụ này. Nếu cổ định xông vào văn phòng anh, thì hẳn là để hả hê về sự phỏng đoán của mình. "

"Làm sao mà ... Và Blaise?" Thay vào đó, Hermione đặt câu hỏi, cố không để cho việc Parkinson-bằng-cách-nào-đó-gián-tiếp-chấp nhận-cô-vàDraco-ở-bên-nhau làm cô bối rối thêm.

Draco nhếch mép. "Thằng Blaise sẽ mời anh đi nhậu vì chiến công thịt được Công chúa Gryffindor và làm cổ yêu anh. Sau đó nó sẽ mời anh thêm một chầu nữa vì đã chọc điên được hai thằng hộ vệ Potter và Weasley trong quá trình cưa cẩm Công Chúa."

"Ôi, Slytherin điển hình!" cô gái tóc nâu cáu kỉnh.

Anh muốn cười trước vẻ mặt cau có của cô, nhưng thay vào đó anh cứng rắn xốc lại mình và nói ra điều anh đang lo lắng "Anh cũng phải nói với cha mẹ chuyện này."

Ngay lập tức, Hermione tái mặt, cô cảm thấy tim mình như thắt lại trong lồng ngực. Cô đã quên mất Lucius và Narcissa Malfoy. Ngạc nhiên làm sao, nhưng cô thực sự đã quên béng cmnl!!!

Cô mãi mê tận hưởng niềm vui với Draco trong hai ngày liên tiếp, và phần còn lại của thế giới dường như biến mất khỏi tâm tưởng. Thế nhưng thực tế vẫn đang chờ cô và Draco bên ngoài bức tường phòng ngủ ấm áp kia. Một thực tế mà cuối cùng họ sẽ phải đối mặt, một thực tế mà cô sợ hãi.

"Em đang lo lắng về họ?" Draco hỏi.

"Tất nhiên là em lo lắng về họ! Em rõ ràng không phải kiểu phụ nữ họ nghĩ đến anh sẽ ràng buộc cuộc đời mình. Merlin ơi, và em đang mang trong mình đứa con mang dòng máu lai của hai ta. Ôi em điên mất."

"Đừng nói với anh em thấy dòng máu quan trọng ở đây nhé."

"Ôi, làm ơn đi, Malfoy," cô gái tóc nâu chế giễu. "Cha anh lúc nào cũng hếch mũi nhìn em. Em sẽ không ngạc nhiên gì nếu ..." Cô ngừng nói khi nhận thấy anh đang trừng mắt nhìn cô. Ruột gan cô xoắn lại.

“Em xin lỗi,” cô thở dài, mặc dù cô không chắc lời xin lỗi đó chân thành đến mức nào. "Em luôn biết rằng lịch sử giữa chúng ta sẽ là một vấn đề rất lớn nếu ta ở bên nhau. Em chỉ ... Em chỉ tưởng tượng mọi thứ sẽ đâu vào đó một khi anh biết cảm giác của em. Em không biết nữa. Em xin lỗi."

Anh khiến cô ngạc nhiên với lời đáp lại "Nó sẽ là vấn đề nếu em thực sự coi nó là vấn đề." Anh khẽ hôn lên bụng cô rồi ngồi dậy trên nệm.

Hermione định mở miệng nói điều gì đó nhưng anh không cho cô cơ hội.

"Anh đã sống sót qua bốn tháng chết dẫm không có em, Granger," anh nói, giọng điệu chân thành kỳ lạ, nhưng chúng như âm nhạc rót vào tai cô, "và anh biết mình cảm thấy điên rồ và trống rỗng đến thế nào khi không có em. Anh sẽ không bao giờ sẵn sàng trải qua thêm một giây phút nào như vậy nữa. Anh sẽ không để bất cứ điều gì hoặc bất kỳ ai ngăn cản chúng ta ở bên nhau. Còn em? "

"Không," cô trả lời ngay lập tức. "Draco, em không ...em đã đợi tình yêu này suốt hai năm qua. Có lẽ mỗi một người xung quanh chúng ta đều sẽ cảm thấy ta là một cặp đôi không mấy lý tưởng. Thế nhưng em không quan tâm. Hãy tin em. Em không quan tâm đến quá khứ. Em chỉ muốn ở bên anh. "

Anh nắm lấy tay cô và giữ chặt. "Vậy thì, lấy anh nhé."

Sự kinh ngạc không thể nào lột tả hết được cảm giác của cô. Hermione nghĩ tim mình có lẽ đã ngừng đập và mặt trăng chắc đã nổ tung bên ngoài cửa sổ phòng ngủ.

Cô trố mắt nhìn Draco như thể anh vừa mọc thêm một cái đầu. "Gì cơ?"

"Lấy anh đi,” anh lặp lại, không xúc động và vô cùng tự tin. "Chúng ta đã ở bên nhau suốt hai năm và ta đang có một đứa con, hôn nhân là điều duy nhất còn thiếu."

"Không!" cô xen vào, giật tay mình ra. Cô rời khỏi giường, trông vô cùng mất tự tin vì cơ thể nặng nề do quá trình mang thai.

Anh không di chuyển, nhìn cô thu dọn mấy món quần áo trên sàn.

"Draco, không. Chỉ là không," cô giận dỗi nhìn anh, vẻ không hài lòng. "Sao anh dám cầu hôn em vì em đang mang thai. Em đã nói rồi, em không muốn anh nghĩ rằng mình kẹt lại đây với em vì đứa bé."

Đôi mắt xám của anh đảo lên đầy khó chịu nhìn về phía cô. "Granger, anh kẹt từ lâu rồi. Chết tiệt, Anh mắc kẹt với em suốt hơn hai năm qua. Anh yêu em - chính em trong tất cả mọi phụ nữ trên cái trái đất này. Và mẹ kiếp không một ai có thể so sánh được. Không ai giống em cả Granger. Vì vậy, đúng, anh bị mắc kẹt lại đây bởi vì anh chỉ có thể yêu mỗi mình em. Và hôn nhân đối với anh, là một lời hứa cho tình yêu vĩnh cửu."

Hermione nhìn anh trân trối, nước mắt tuôn rơi từ đôi mắt nâu.

“Anh chưa từng yêu ai,” anh nói lần nữa, giọng anh vẳng lại từ trên giường cô. "Em là mối tình đầu của anh, Granger. Hai mươi sáu tuổi chết cmn tiệt và em là mối tình đầu của anh. Điều đó nói lên điều gì về anh và em? Anh sẽ nói cho em biết", anh nói thật nhanh trước khi cô kịp suy nghĩ được câu trả lời. Cô thông minh, thông minh một cách chết tiệt, nhưng cô hoàn toàn không thể nào biết hết tất cả mọi điều.

"...Nghe anh này, anh không có cảm giác gì với tất cả mọi người ngoài một vài hình thức tình cảm hình thành bởi thời gian. Anh quan tâm đến Blaise và Pansy vì họ là những người bạn thân thiết nhất của anh, nhưng sự quan tâm đó không cụ thể và không chắc sẽ tồn tại vĩnh viễn với thời gian. Nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng giữ một cái đầu lạnh và không để một ai bước vào làm ảnh hưởng đến tư tưởng của anh chính là thứ anh được dạy, và nó thấm nhuần trong anh từ bé đến lớn."

"Anh quan tâm đến cha mẹ mình, anh tôn trọng họ, nhưng đó chỉ là về hình thức, anh đang dần tách khỏi họ. Em có thể gọi đó là hậu quả của việc nuôi dạy sai lầm."

"Nhưng còn em, Granger? Anh yêu em. Anh biết rõ điều đó bởi vì em là người duy nhất trong toàn bộ cái thế giới chết tiệt này quan trọng, người duy nhất anh muốn nhìn thấy mọi khoảnh khắc trong ngày, người duy nhất khiến anh nghĩ rằng anh có thể là một người đáng giá, một người đáng để yêu thương, và đứa bé đó. Đứa bé của chúng ta."

"Em đang trao cho anh một thứ thuần khiết và trọn vẹn. Em trao cho anh một mảnh xương thịt của em hoà quyện với một mảnh linh hồn của anh. Em là mục đích của cuộc đời anh, Granger."

Những giọt nước mắt mà Hermione đang cố nén rơi xuống, chảy dài trên má, trượt xuống cổ và biến mất trên da cô. Cô nhìn lại Draco đang rực sáng dưới ánh trăng, trông anh đẹp đến nghẹt thở, và cô không thể tin được họ tìm thấy chính mình ở nơi đây. Trong chính khoảnh khắc đó, ở chính nơi mà cô từng mơ sẽ được nghe anh nói những lời vừa rồi.

Đó là điều không thể nào trở thành hiện thực, một cú trở mình của số phận, nhưng tất cả mọi thứ đều là của cô. Mọi thứ của anh, đều là của cô. Trái tim anh là của cô và đó là điều hiếm hoi nhất mà cô từng khát khao có được.

Hermione đã từng yêu, nhưng những gì cô cảm nhận khi ấy gần như vô nghĩa với những gì cô đang cảm nhận với Draco.

Cô đã từng yêu một tình yêu thoải mái ấm áp, kiểu tình yêu trở nên nguội lạnh thường tình chỉ sau vài tháng trôi qua, nhưng với anh, với Draco, trái tim cô luôn rực lửa. Tâm hồn cô luôn ca hát, cơ thể cô luôn khao khát và tâm trí cô luôn sáng tạo. Cô không biết mình sẽ tồn tại như thế nào nếu không có tình yêu này.

"Em đồng ý," cô nói khi bước đến bên anh, nước mắt hạnh phúc vẫn đong đầy, "Em sẽ lấy anh."

XXXXXXXXXXX

Khi Harry và Ginny Potter nhận được một bưu cú thông báo về chuyến thăm sắp tới của cô bạn thân, họ đã chuẩn bị sẵn sàng những cái ôm, trà và bánh quy. Họ đã không gặp Hermione từ hồi cô nàng xuất viện khỏi St. Mungo ba ngày trước. Có vẻ cô bạn của họ đã nghỉ ngơi đầy đủ và sẵn sàng để tương tác trở lại với bạn bè. Dĩ nhiên, khỏi phải nói Harry không muốn để Hermione một mình tý nào, anh cần đảm bảo rằng cô bạn thân an toàn, rằng Ivan Romanoff và cuộc chiến không gây ra bất kỳ căng thẳng hoặc gợi lại những cơn ác mộng cũ, nhưng trời má, bạn anh cứng đầu vô cùng tận. Harry đã rất tức giận khi Hermione từ chối sự đồng hành của họ, nhưng Ginny dễ dàng nhắc lại cho anh nhớ quãng thời gian Harry chỉ muốn một mình và sẵn sàng nhai đầu bất kì ai làm phiền anh.

Tới đây thôi, Harry đành rút lui vì hết đường chối cãi, dẫu anh chàng vẫn gửi liên tục ba con cú cho đến khi Hermione cắn răng trả lời và gửi cho anh bằng chứng cô vẫn hoàn hảo.

Khi cuối cùng cô nàng cũng liên lạc với họ, Hermione đã vòng vo rằng cô có điều quan trọng cần thảo luận với Harry, Ginny và Ron, nhưng không ai đoán được cô định nói về việc gì.

"Mình hơi rối," Ron là người đầu tiên nói chuyện sau năm phút im lặng. "Mình nghĩ chúng ta ghét Malfoy? Trên thực tế, mình luôn nghĩ bồ ghét Malfoy, 'Mione."

"Mình không ghét anh ấy", cô nàng lẩm bẩm với bạn trai cũ của mình. "Tại sao mình lại ghét anh ấy?"

"Bởi vì nó là một con ch ... "

“ Mình đã nói rồi nhé Ron, mình đang hẹn hò với Draco,” Hermione cắt lời Ron ngay khi cô cảm thấy người đàn ông ngồi cạnh cô trở nên cứng nhắc. Hai năm cởi bỏ quần áo của Malfoy và nhìn anh mặc lại quần áo sau những đêm ân ái, Hermione hoàn toàn rõ ràng Draco cất đũa phép của mình bên chiếc túi nào. Hiện tại, nắm đấm của anh đã đặt lên trên túi phải một cách nguy hiểm. "Thực ra thì, bọn mình đã hẹn hò được hai năm rồi."

Ron nghiêng người ra xa khỏi họ với vẻ mặt sững sờ, bánh răn logic trong đầu chậm chạp xử lý, cố gắng theo kịp và giải thích được lời nói vừa thốt ra của Hermione. Harry sặc trà và đôi mắt màu xanh sáng rực lên sau cặp kính cận nổi tiếng. Ginny, người đang ngồi giữa anh trai và chồng cô, thở hổn hển và nhanh chóng đứng bật dậy.

"Em biết ngay mà!" Bà Potter mới toanh thốt lên. "Chết tiệt, em biết lắm mà! Ha!"

Hermione cau mày. "Làm thế nào mà em -?"

"Ôi, làm ơn đi," Ginny khịt mũi cười toe toét. Cô nàng đặt tay lên eo, quan sát cặp đôi đang ngồi trên chiếc ghế dài đối diện cô với vẻ mặt táo tợn và một chút kiêu ngạo. "Em đã biết từ trước khi hai người biết luôn kìa. Merlin ơi, em đã đánh cược xem hai người phải mất bao lâu để phun ra được thông tin gì đó. Nhân tiện, cảm ơn vì thông tin đến đúng lúc. Quả này Pansy đổ nợ rồi."

"Parkinson?!" Hermione trông tức giận ngay lập tức. "Em đã đặt cược với Parkinson về Draco và chị á?"

Cô gái tóc đỏ bình tĩnh nhìn lại bạn mình. "Hermione, tất cả mọi người đều biết về chị và Malfoy. Hai Thần Sáng từ bộ phận của chị, Ông Chapman ở quán cà phê, và thiệt sự luôn, Kingsley mới là người bắt đầu vụ cá độ này đó. Pansy và em không thể nhận hết công lao về mình được. Ồ! Và cả Luna nữa. Luna cũng biết. Cổ đang học bói lá trà và cổ đã gửi cú cho em một năm trước để thông báo về một sự kết hợp hạnh phúc."

Tất cả mọi người đều nhìn Ginny với vẻ mặt hoài nghi, tất cả ngoại trừ Draco Malfoy, người trông có vẻ bực bội với vợ của Potter (hoặc hơi vui chút đỉnh) khi nghĩ rằng có những người ngoài kia thực sự cho rằng anh và Granger có thể ở bên cạnh nhau (mà không đốt nhau ra tro.)

Harry nắm lấy tay Ginny và kéo cô nàng trở lại chỗ ngồi của mình. "Hermione," anh chàng gọi với vẻ không chắc chắn, "hai năm rồi á? Bồ đã hẹn hò Malfoy hai năm rồi á? Bồ không thể nghiêm túc được."

“Chúng tôi đã ngủ với nhau hai năm." Draco khiêu khích. "Chỉ là gần đây mọi chuyện trở nên nghiêm trọng vì tôi hỏi cưới cô ấy."

Hermione vùi mặt vào giữa lòng bàn tay.

Ron bật dậy khỏi chỗ ngồi trong nháy mắt, và trong một khoảnh khắc khắc, cây đũa phép của anh chàng bị kéo ra khỏi túi, hướng nó về phía trước. Hệt như màu tóc, mặt Ron đỏ bừng, bàn tay run rẩy. Đôi mắt anh chàng đầy căm ghét và tức giận, sẵn sàng nguyền rủa người đàn ông tóc vàng trước mặt mình, nhưng Ginny giật đũa phép của Ron ra khỏi tay và trừng mắt nhìn anh.

"Không phải trong nhà em nhé" cô cảnh báo anh trai mình. "Nếu anh làm vỡ bất kỳ cái mẹ gì, em sẽ bẻ cổ anh. Đơn giản vậy thôi. Ngồi xuống."

Liếc một ánh mắt sắt lẻm về phía Malfoy, người mà cô biết rõ những gì anh vừa nói chỉ đơn giản là để chọc giận bạn bè cô, Hermione ngại ngùng liếc nhìn Harry. Hít một hơi thở sâu gom hết can đảm, cô nói, "Đúng vậy, mình đã ngủ với ảnh trong suốt hai năm. Và vì mình nghĩ rằng mọi chuyện chỉ đến thế thôi, nên mình không hiểu tại sao cần phải kể lể với mọi người việc này." 

Ginny cau mày, nhưng Hermione đã cắt ngang cô nàng trước khi cô nàng có thể phản đối. "Đó là cuộc sống riêng tư của mình và mình có mọi quyền để giữ nó cho im hơi lặng tiếng. Nhưng ... Nhưng bây giờ nó nhiều hơn thế nữa. Và không chỉ vì chúng mình sắp kết hôn."

Trong sự chú ý của mọi người, Hermione đứng dậy. Cô gỡ từng cúc áo khoác đen và cởi áo khoác ra. Giao chiếc áo khoác của mình cho Draco, lấy đũa phép ra khỏi túi, cô vẫy nó lên người mình trong khi lẩm bẩm "Finite Incantatem," để kết thúc bùa che giấu.

Ngay trước mắt họ, vòng bụng phẳng lì của của Hermione từ từ lớn dần, chuyển thành trạng thái mang thai bốn tháng.

Cơn giận dữ bùng cháy của Ron chuyển thành một cú sốc vô cùng lớn. Mặt anh tái nhợt đi và đôi mắt trố ra nhìn sự thay đổi diện mạo của bạn mình. Harry, giống như Ron, nhìn chằm chằm vào phía trước vì sốc nhưng cố gắng không để mình ngã ra khỏi ghế. Ginny đưa tay che miệng trong khi cũng mở to mắt nhìn.

“ Mình đang mang thai bốn tháng,” cô thông báo với họ bằng một giọng thỏ thẻ. "Mình ... Mình biết rằng đáng lẽ ra mình phải ... Mình đã sai khi giữ bí mật chuyện này nhưng ... nhưng mình đã sai về rất nhiều thứ. Mình sợ hãi nên đã giấu nó đi. Không phải vì xấu hổ, không phải vì hối hận, chỉ là... vì mình không muốn Draco biết. Mình đã nghĩ rằng ... Chà, mình nghĩ những gì chúng mình có chỉ là tình dục và mình không muốn anh ấy ở lại bên cạnh chỉ vì đứa bé...  Tuy nhiên, mọi chuyện đã khác. Và ... Mình thật ngu ngốc. Mình đã giải quyết mọi chuyện thật sai lầm. Mình đã làm tổn thương anh ấy, làm tổn thương chính mình và nói dối mọi người. Mình xin lỗi. "

Nước mắt giàn giụa trên mắt Ginny khi cô từ từ hạ lòng bàn tay ra khỏi miệng. Cô nhìn chằm chằm vào chiếc bụng xinh xắn của Hermione và ngay lập tức cô cảm thấy yêu vô cùng sinh linh bé bỏng bên trong đó. Hermione là chị gái của cô, người đã ở cạnh cô rất nhiều năm, và lẽ thường tình khi Ginny cảm thấy yêu quý đứa con chưa chào đời của Hermione như thể nó cũng là gia đình của cô vậy. Ginny vừa định nói cho Hermione điều đó thì cô đã bị chồng mình cắt ngang.

“Mình thật ngu ngốc,” Harry thốt lên, trán nhăn lại. Anh nhìn chằm chằm Hermione đang ngồi cạnh Malfoy, chợt suy nghĩ thấu đáo về những lần anh ở cùng phòng với cả hai và coi thường những manh mối về mối quan hệ kỳ lạ của họ.

*

Ngay từ đầu giữa Hermione và Malfoy chỉ có sự căm ghét, Harry biết điều đó. Chết tiệt, mọi người đều biết điều đó. Không ai trong bộ phận Thần Sáng muốn ở cạnh hai người họ. Họ là hai kẻ giết người, sẵn sàng tấn công lẫn nhau và thậm chí bất cứ ai khác băng ngang qua đường của họ trong khi tranh cãi.

Phần lớn điều đó không thay đổi, ngay cả sau khi Kingsley ra lệnh cho họ phải cư xử văn minh với nhau hoặc sẽ bị sa thải. Nhưng rồi một ngày nọ, sự căm ghét chuyển sang thờ ơ và thờ ơ chuyển sang tình bạn chân thành.

Harry chưa bao giờ đề cập chuyện đó với Hermione, rõ ràng là không cần, bởi vì anh muốn cô bạn thân chấp nhận Malfoy. Cùng nhau, họ sẽ là một cặp đôi cộng sự xuất sắc cho cả bộ phận. Bên cạnh đó, Harry không thể phủ nhận rằng, ngoài Malfoy, không một ai có khả năng bảo vệ Hermione hơn nữa trong các cuộc đột kích. (Trừ anh và Ron nghen, dĩ nhiên rồi.)

Thế rồi bất chợt, tình bạn mà anh thấy giữa họ từ từ tan thành một thứ gì đó nhiều hơn. Sự thoải mái và hạnh phúc lấp đầy bầu không khí, Harry chắc có lẽ đã mù cmnr khi không nhận ra tình cảm của họ sớm hơn. Dẫu anh chứng kiến những dấu hiệu kỳ lạ mỗi ngày.

Hermione bắt đầu ngồi cạnh Malfoy, không chỉ trong nhà ăn của bộ phận, mà bất cứ khi nào. Trong các cuộc họp ở Sở, trong sơ đồ kế hoạch chỗ ngồi của buổi tưởng niệm, khi họ đi ăn trưa, hoặc cả khi họ đứng cạnh nhau.

Hermione luôn nghiêng lại gần Malfoy và hắn cũng vậy, giống như vầng hào quang của họ hoà vào nhau và không một ai biết được không gian cá nhân của họ bắt đầu hay kết thúc ở đâu.

Hermione luôn biết khi nào Malfoy sắp có mặt, Harry cũng có thể nhớ lại điều đó. Bất cứ khi nào anh và Hermione bị vây quanh bởi công việc giấy tờ hay hồ sơ, cô luôn căng thẳng và tức giận, tập trung và bướng bỉnh, nhưng vài giây trước khi Malfoy xuất hiện, một nụ cười sẽ ẩn hiện trên môi cô. Rồi mắt cô nàng sẽ rực sáng như ánh mặt trời khi Malfoy tiến vào, khi ánh nhìn của họ tìm thấy nhau, một cái gì đó thân mật đáng lo ngại sẽ luôn lướt qua giữa họ.

Sau đó là cách Malfoy nhìn Hermione mà Harry hoàn toàn đoán sai. Harry nghĩ Malfoy đã quen thuộc dần với Hermione, coi cô ấy như một người bạn và một cộng sự có năng lực, nhưng nó còn nhiều hơn thế nữa. Khi anh bắt gặp Malfoy nhìn chằm chằm vào Hermione, ánh mắt đó mang theo một ngọn lửa mãnh liệt, sự chiếm hữu và niềm yêu mến. Hắn nhìn Hermione như thể mọi chuyển động của cô ấy đều là của hắn, như thể mọi lời cô ấy nói đều hướng về hắn ta, và như thể mỗi một nhịp thở của họ đều khớp với nhau. Không sai một nhịp.

Hắn hoà hợp cùng Hermione.

Malfoy luôn nhìn Hermione chăm chú như thể cả vũ trụ của hắn cuộn xoáy thu nhỏ lại, chỉ vừa bằng một người con gái. Hắn nhìn Hermione như thể cô là những vì sao trên bầu trời. Malfoy xem Hermione là một thứ gì đó đẹp đẽ và khó tin — giống như Harry nhìn Ginny yêu quý của mình vậy.

"Nếu em biết về họ," Harry quay sang vợ, "tại sao em liên tục gây áp lực để Hermione hẹn hò với Oliver Wood?"

Ginny nhíu mày trước chủ đề mà Harry đưa ra. "Ôi logic đơn giản vcl ấy Harry, em nghĩ nếu Malfoy thấy Hermione hẹn hò thì anh ta cuối cùng cũng sẽ đàn ông lên và nói toẹt cho Hermione biết cảm giác của mình. Tất nhiên, đáng lý ra em nên tính trước được là Malfoy có cơ chế ghen tuông không giống người bình thường, nhưng mà thôi, cuối cùng thì mọi thứ đều ổn thỏa cả rồi, phải không? "

Malfoy suýt nữa đã khen ngợi vợ của Potter vì kế hoạch của cô nàng, nhưng anh cũng nhớ lại sự căm ghét khủng khiếp của mình mỗi khi Granger để việc đi chơi với Wood xảy ra.

Trong khi Harry trông có vẻ mâu thuẫn vì sự can thiệp của vợ mình, Ron ngừng há hốc mồm ra nhìn bụng Hermione và thay vào đó là đôi mắt nâu của cô ấy. Anh đang cau mày, một phần trong Ron cảm thấy buồn về tất cả.  Hermione là bạn thân nhất của anh, đúng, nhưng anh sẽ nói dối nếu anh nói mình chưa một lần tưởng tượng rằng, anh mới là người cùng cô sinh con đẻ cái, xây nhà dựng tổ ấm.

"Vậy là bồ thực sự yêu hắn?"  Ron hỏi qua kẽ răng.
Hermione liếc nhìn người đàn ông tóc vàng vẫn đang ngồi cạnh mình, đôi mắt xám của anh cứng đờ hướng về phía những người bạn thân nhất của cô, nhưng khi cảm nhận được ánh nhìn của cô, anh quay lại nhìn cô và đôi đồng tử xám dịu đi trong giây lát. Cô mỉm cười nhẹ nhàng trước khi quay lại Ron.

"Đúng vậy," cô tự tin trả lời, " Mình yêu anh ấy bằng cả trái tim mình."

“Nhưng hắn không xứng đáng với bồ,” Mione, ”Ron càu nhàu.  "Hắn không bao giờ đủ tốt để xứng với bồ hết."

"Ronald—"

Chàng trai tóc đỏ giơ tay lên để ngăn Hermione bắt bẻ. "Trong suy nghĩ của mình, không một ai đủ tốt với bồ Hermione. Đó là sự thật. Không phải hắn, không phải mình, không phải bất cứ ai. Mình không nghĩ rằng có ai trên thế giới này xứng đáng có được trái tim của bồ."

(Dume rồi muốn chị tao ế tới già hay gì?)

Hermione cắn môi dưới một lúc. "Nhưng với mình Draco xứng đáng, Ronald" cô thì thầm, "anh ấy xứng đáng có được trái tim mình và anh ấy đã có nó rồi. Mình yêu anh ấy và mình nghĩ mình sẽ luôn yêu ảnh như vậy."

Ron mím môi thành một đường và lòng bàn tay siết chặt bên hông. Anh gật đầu với cô và nhìn đi chỗ khác. Anh không ngừng yêu Hermione, ít nhất là không hoàn toàn, nhưng Ron chắc chắn với tuyên bố của anh. Đó là niềm tin của anh. Không một người đàn ông nào trên thế giới có thể xứng đáng có được cô ấy. Anh thậm chí còn không dám đến gần cô nữa. Ron bướng bỉnh, ngốc nghếch và vô tâm. Vậy thì Malfoy còn tệ hơn thế. Không đời nào anh có thể chấp nhận thằng Slytherin đó có được cô gái mà Ron từng yêu bằng cả linh hồn mình, tuyệt đối không khi linh hồn Malfoy là một trời tối tăm hắc ám.

“Hermione là gia đình của chúng tôi, Malfoy,” giọng của Harry cất lên, giết chết sự im lặng căng thẳng diễn ra sau cuộc trao đổi của Hermione và Ron. "Cậu ấy là tất cả đối với chúng tôi. Nhưng Hermione luôn làm những gì cậu ấy muốn, không ai trong chúng tôi đủ ngu ngốc để ngăn cản cả, cũng như chúng tôi luôn không tin rằng bản thân có đủ năng lực để làm vậy."

Harry đứng dậy khỏi chỗ ngồi, ánh mắt âm thầm thách thức Malfoy cũng làm như vậy. Và chàng trai tóc vàng chấp nhận thách thức đó. "Chúng tôi không thể ngăn cậu ấy chọn cậu, nhưng chúng tôi sẽ yêu cầu cậu thề rằng, cậu sẽ làm Hermione hạnh phúc và giữ cậu ấy an toàn cho dù thế nào đi chăng nữa.
Và nếu cậu phá vỡ lời thề đó, tôi muốn nhắc cậu một điều, tôi hoàn toàn có thể thoát tội giết người dễ như bỡn. Đó là một trong nhiều đặc quyền khi trở thành Người được chọn."

Draco muốn khịt mũi vì điều đó, bởi vì anh biết rằng, bất chấp tất cả, một phần của thánh Potter kiêu ngạo chết tiệt luôn biết rõ rằng, không ai đụng vô cậu ta được hết. Thế nhưng có một điều hiển nhiên anh buộc phải chấp nhận. Potter và nhà Weasley là gia đình duy nhất của Hermione. Cô yêu quý tất cả bọn họ. 
Nếu anh muốn ở bên cô, anh phải tập quen thuộc với họ.

"Tôi sẽ không tổn thương cô ấy," đó là những gì Draco nói, lịch sự vừa đủ để lập ra một hiệp ước thầm lặng giữa anh và gia đình Hermione.

Harry đưa tay về phía Malfoy. Hermione, Ginny và Ron cẩn thận quan sát chờ đợi điều  xảy ra tiếp theo. Bốn giây trôi qua, một tia hy vọng tắt ngấm bắt đầu bao trùm lấy cô gái tóc nâu trước khi cô nhìn thấy bàn tay nhợt nhạt của Draco chìa ra và bắt tay người bạn thân nhất của mình trong khoảnh khắc cả hai hoàn thành hiệp ước của họ. 

XXXXXXXXXXXX

Sự lo lắng trong căn phòng khách tráng lệ dày đặc đến nỗi Samson, gia tinh trong nhà có thể thấy nó quấn quanh các bức tường và nhốt luôn các vị chủ nhân của mình bên trong đó.

Cậu Draco đưa một cô gái đến Thái Ấp, người chịu trách nhiệm về sự lo lắng đó. Cô ấy rất xinh đẹp, tên cô gái trẻ là Hermione, cô ấy đã khăng khăng muốn Samson gọi như thế khi được giới thiệu với nó, nhưng con gia tinh không thể xúc phạm cô gái trẻ bằng cách gọi thiếu tế nhị như vậy được. Samson nghĩ cô ấy lạ lùng nhưng hấp dẫn, ấy, không phải vì hành vi kỳ quặc của cô ấy đâu nhé, mà bởi vì ánh sáng của cô ấy.

Samson không bao giờ nghĩ xấu về chủ của mình, nó tôn trọng và yêu quý họ, nhưng nếu nó có thể cho phép mình suy nghĩ, Samson biết, cậu chủ của mình không có ánh sáng nên cậu chủ đã bị choáng ngợp với ánh sáng của cô Hermione.

Ở Thái Ấp Malfoy, rất nhiều thứ đã thay đổi sau cuộc chiến, thế nhưng bóng tối bao trùm từng bức tường và từng viên gạch từ chuyến viếng thăm dài ngày của Chúa tể Hắc ám không bao giờ tan biến. Samson và các gia tinh khác trong nhà đã kỳ cọ chà rửa cho đến khi đầu gối chảy máu và bàn tay bong tróc hết cả ra, thế nhưng bóng tối từng đeo bám cuộc sống của các chủ nhân vẫn tiếp tục ở lại.

Họ muốn thay đổi, Chủ nhân Lucius và bà chủ Narcissa, nhưng đã có quá nhiều thiệt hại để loại bỏ những hành động xấu xa của họ. Chủ nhân Lucius đã dành ba năm ở Azkaban để trả giá cho những sai lầm của mình, nhưng ông đã trở về một ngôi nhà với những lời nhắc nhở đau đớn rằng, sẽ không một ai tha thứ cho những việc làm của ông trong quá khứ.

Bà chủ Narcissa đã cố gắng thay đổi mọi thứ trong Thái Ấp xinh đẹp của mình, nhưng cho dù có thay đổi về trang trí, rèm mở, hoa hay nến thơm, Thái Ấp vẫn nồng nặc mùi xác người và ma quỷ. Bà chủ Narcissa đi lang thang khắp các hành lang trong ngôi nhà của chính mình vì không thể ngủ được suốt những đêm cô đơn, ám ảnh khi Chủ nhân Lucius ở trong tù và cậu chủ Draco tránh xa Thái Ấp.

Nó vẫn như vậy trong nhiều năm. Trái tim của Samson đau buồn nhìn những bóng ma quá khứ lờ mờ phía sau Thái Ấp, văng vẳng đâu đó là tiếng khóc và tiếng la hét của những người đã chết trước mặt chủ nhân nó dù họ đã cố gắng bỏ lại tất cả. Với lòng hối hận nặng nề, Samson nghĩ rằng những người chủ của mình và Thái Ấp của họ sẽ bị nguyền rủa suốt đời vì bóng tối và tội lỗi cũ.

Thế rồi sau đó, cậu chủ Draco mang cô Hermione trẻ trung, xinh đẹp đến và Samson nhìn thấy những bức tường của Thái Ấp Malfoy biến đổi ngay trước mắt mình. Khi hai người họ bước ra khỏi lò sưởi Floo trong phòng khách, Samson thấy những bóng đen xám xịt dần trở thành ký ức và cho phép lớp sơn màu be trên tường bừng lên sức sống, tỏa ra hơi ấm vốn có của chúng.

Samson nhìn thấy ánh ban mai chiếu thẳng vào qua cửa sổ của phòng khách, lần đầu tiên trong cả thập kỷ qua, ánh sáng rực rỡ khi nó chạm vào từng món đồ đạc. Con gia tinh nhìn thấy chùm đèn pha lê trong phòng sáng lấp lánh, những bức tranh trở nên có giá trị, lò sưởi tỏa nhiệt ấm áp và cả khu vườn bên ngoài cửa sổ cũng trở nên xanh tươi đầy sức sống.

Cô Hermione Granger đã mang lại sự sống cho Thái Ấp Malfoy. Samson ước cô gái trẻ có thể nhìn ra điều đó, thay vì lo lắng nghịch ngợm những ngón tay của cô ấy khi cậu Draco nói chuyện với cha mẹ mình.

"Samson," Ngài Malfoy gọi từ chỗ ngồi của mình, "cho ta một ly scotch."

Narcissa quay sang chồng, cau mày trước khuôn mặt cau có quanh năm của ông "Bây giờ là chín giờ sáng, Lucius. Còn hơi sớm để uống rượu phải không?"

Lucius cầm lấy chiếc ly dày mà gia tinh của ông đã phục vụ cho ông ngay lập tức. "Không bao giờ là quá sớm để uống khi Draco muốn nói chuyện gì đó quan trọng."

Trước khi chồng mình có thể gắn môi vào chiếc ly, Narcissa đã dứt khoát giật nó khỏi tay ông mà không làm đổ thứ chất lỏng màu hổ phách và cố gắng trừng mắt với tất cả sự đáng sợ của chính mình. Chỉ trong cái nhìn chằm chằm đó, người phụ nữ đã nói xong tất cả những gì cô cần để Lucius chú ý đến con trai họ và vị khách của gia đình.

Narcissa yêu cầu con trai bà tiếp tục. Bỏ qua cha mình, Draco hắng giọng và hướng mắt về phía hai phù thủy cao tuổi trước mặt với một sự quyết tâm. "Hermione và con đã hẹn hò được hai năm," anh thông báo một cách trôi chảy, "và một số tình huống đã phát triển gần đây nên con cần tiết lộ mối quan hệ này với cha mẹ."

Nếu Hermione không quá lo lắng, cô chắc sẽ bật cười trước sự né tránh của Draco khi nói với cha mẹ anh rằng mối quan hệ của họ trong hai năm qua thực tế chỉ là tình dục cuồng nhiệt với những mong muốn tình yêu được giấu kín như bưng. Malfoy rất kiêu ngạo khi tiết lộ chi tiết đó với bạn bè của cô, nhưng tên khốn này trở nên khiêm tốn dễ sợ trước mặt cha mẹ. Thật là một Slytherin điển hình.

"Hai năm là một khoảng thời gian khá dài", Narcissa cẩn thận nhận xét khi bà nhìn con trai mình. "Pansy và vợ của cậu Potter ước tính đâu chừng vài tháng."

Draco cau mày. "Tại sao Mẹ lại nói chuyện với Pansy và Ginny Potter về con vậy Mẹ?"

"Draco," giọng điệu của Narcissa phù hợp với đôi mắt xanh của bà, "Mẹ biết con đang yêu ai đó trước khi chính con có thể nhận ra điều này. Những lần con ghé thăm chúng ta tại Thái Ấp, mẹ thấy con thường không ổn định, trầm ngâm và đôi khi vô tình mỉm cười. Bản thân con trước đây, sẽ không bao giờ viết mọi thứ trong tim mình lên mặt. Cũng sẽ không để ai đoán được bất cứ điều gì qua hành vi cử chỉ của mình. Và bởi vì con sẽ không nói chuyện với mẹ về những vấn đề cá nhân, mẹ nghĩ Pansy có thể sẽ biết. Tất nhiên, con sẽ  không bao giờ nói trực tiếp với con bé, nhưng mẹ luôn tin tưởng Pansy sẽ đủ tinh ý và thông minh để giúp mẹ giải đáp vấn đề."

"Sau đó là vấn đề của vài tuần vừa qua," bà Malfoy tiếp tục, không cho phép con trai mình thêm tức giận khi bà hỏi Pansy về anh. "Con đã rất buồn, Draco. Mẹ nhìn thấy điều đó trong mắt con. Như thể con đã đánh mất thứ gì đó vô cùng quan trọng. Và khi mẹ với Lucius tình cờ gặp cô Granger vài ngày trước, cô ấy cũng có biểu hiện đau lòng hệt như vậy. Mọi thứ có thể tự kết nối với mẹ rồi."

Hermione không biết liệu cô có nên sợ một người như Narcissa Malfoy vì bà có khả năng xác định những cảm xúc chuẩn xác đến vậy, đặc biệt là đối với những người có thể không quan trọng với bà mấy. Bên cạnh đó, cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ vì bà Malfoy đã nhận thấy tâm trạng của Draco đang giảm sút và giờ biết chính xác rằng đó là do cô gây ra.

Cô sẽ không thể nhìn thẳng vào mắt người phụ nữ đáng kính ấy nếu bà biết rằng Hermione không chỉ giấu kín chuyện mang thai với Draco, mà còn nói dối về một mối quan hệ lãng mạn với Theodore Nott chỉ để đẩy Draco đi.

“Mọi thứ đã thay đổi giữa Hermione và con,” Draco nói lại, không hề xúc động trước những bằng chứng về nỗi buồn mà mẹ anh thu thập được, “và con hy vọng rằng sự kết hợp của chúng con sẽ không trở thành vấn đề với hai người.”

Lucius đứng lên khỏi chỗ ngồi và tự mình đi đến chiếc tủ bằng gỗ gụ, nơi cất giữ những chai rượu scotch tốt nhất của ông. "Con không cho chúng ta lựa chọn khác, có phải không, Draco?" Đó là một câu hỏi thừa thải, nên thay vào đó, những người khác đứng nhìn Lucius cầm lấy một chiếc ly mới và rót rượu cho mình, cách vợ ông một khoảng khá xa.

Ông Malfoy uống cạn ly rượu trước khi quay lại đối mặt với những người đang ngồi. "Trong số tất cả những người phụ nữ lý ra con nên yêu Draco, con phải lòng cô ấy? Con có biết mình đang vướng vào điều gì không? Không," ông tiếp tục không chút nghỉ ngơi, "tất nhiên là không. Nếu con nhìn thấy những thiếu khuyết trong cuộc tình nhỏ bé của con, con sẽ rõ ràng một điều, con và cô Granger đây không thuộc về nhau. Tốt hơn hết con nên kết đôi với một người như Astoria Greengrass."

“Con không yêu Astoria Greengrass,” Draco rít lên, đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Anh cảm thấy Hermione co rúm người trên chiếc ghế của cô, nhưng điều đó hầu như không thể khiến anh kiềm lại cơn giận tàn bạo đang bùng nổ.

"Tình yêu không liên quan gì ở đây cả "Lucius bình luận, thụ động rót cho mình một ly rượu khác. "Đó không phải là vấn đề tình cảm, Draco, nó là về sự phù hợp. Con đã mắc một sai lầm chết tiệt khi tin rằng cô gái này đang ở đâu đó gần với tầm với của con. "

Hermione đưa tay lên để nắm lấy Draco, nhưng cô đã muộn. Anh đã sải bước điên cuồng về phía cha mình.

Draco đóng sập cửa tủ lại. "Con không quan tâm đến trận chiến hay niềm tin chết tiệt của cha về huyết thống! Hermione là người phụ nữ con yêu và không ai có thể làm gì để thay đổi điều đó!"

“Không phải chuyện cô ấy là một Muggle, Draco,” Lucius gầm gừ, đôi mắt bạc nheo lại một cách nguy hiểm để phù hợp với đôi mắt của con trai mình. "Sau tất cả những gì mà gia đình này đã trải qua, sau những năm ta ngồi tù, con có nghĩ rằng ta quan tâm đến tình trạng huyết thống của cô ấy không? Mọi thứ về dòng máu của cô ấy hay bất cứ ai đều có thể xuống địa ngục được rồi. Điều ta quan tâm là cách mọi người nhìn con!"

"Con đã xây dựng một sự nghiệp rực rỡ với tư cách là một Thần Sáng phi thường, nhưng ta đã ở ngay cạnh đó để quan sát và nghe hết những lời thì thầm, những sự ngờ vực mà thế giới này vẫn dành cho con, Draco. Con có thể bắt tất cả những kẻ giết người trên cái đất Anh Quốc này và chuộc lại lỗi lầm của thân thêm rất nhiều lần nữa, nhưng họ sẽ không quan tâm. Con là một Tử thần Thực tử. Con sẽ luôn là một Tử thần Thực tử đối với họ. Và việc yêu cô Granger đây sẽ không giúp cuộc sống của con dễ dàng hơn, con hiểu lời ta không? Họ sẽ xé xác con ra một khi cuộc tình này công khai trước ánh sáng."

Môi Draco mím chặt thành một đường khi những lời nói của cha anh đâm vào màng nhĩ một cách đau đớn. Cha anh đã nói to lên nỗi sợ hãi mà Draco luôn lo lắng ngay từ đầu không dám đối mặt. Hermione là hiện thân của sự hoàn hảo, của tất cả những gì tốt đẹp vẹn nguyên, và anh thậm chí còn không bao giờ có thể trở thành cái bóng của cô. Mọi người đều biết điều đó.

"Con sẽ mãi là một Tử Thần Thực Tử, là bởi vì cha." Như một kết quả vì Lucius dấy lên sự sợ hãi của anh, Draco trả thù chính cha mình để giải quyết nỗi sợ hãi đó.

"Dừng lại. Dừng lại ngay lập tức." Hermione đứng dậy từ chỗ ngồi, trố mắt nhìn hai người đàn ông nhà Malfoy với vẻ phẫn nộ. Cô biết rằng họ có những chia sẻ của riêng mình và những vấn đề cần giải quyết, rằng sẽ luôn có một mối hận thù chống lại Lucius từ phía Draco và rõ ràng Lucius sẽ luôn mang theo thập giá tội lỗi của mình. Đó là cái giá ông phải trả cho con trai mình.

Nhưng họ là một gia đình. Sau tất cả.

Và Hermione sẽ không bao giờ đứng nhìn một gia đình tan vỡ, đặc biệt là cái gia đình mà nếu cưới Draco, nó sẽ trở thành gia đình của cô.

Cô tiến đến giữa hai người đàn ông, nhìn chằm chằm vào cả hai để họ có thể thấy cô kinh hoàng như thế nào trước hành vi của họ. Khi cô nhìn vào Lucius Malfoy, cô dứt khoát tuyên bố, "Tôi không quan tâm thế giới nhìn vào Draco như thế nào, thưa ngài Malfoy. Tôi không yêu anh ấy dựa trên những gì mọi người tin tưởng, tôi yêu Draco vì chính bản thân anh ấy và tất cả mọi điều anh ấy làm khi ở bên tôi. Quá khứ không thể xóa nhòa, tôi biết điều đó. Tôi mang theo vết sẹo và kí ức của mình như tất cả mọi người ở đây, nhưng tôi đã tha thứ cho anh ấy từ lâu rồi."

"Và ông Malfoy, ông không thể giữ Draco làm con tin, giam hãm anh ấy cả đời trong cái lồng mà ông đan nên từ sự hối tiếc được."

"Tôi không hoàn hảo hay không thể chạm tới, tôi cũng không dễ bị ảnh hưởng bởi suy nghĩ của mọi người. Tôi yêu Draco và anh ấy khiến tôi hạnh phúc. Ở trong vòng tay anh ấy, những cuộc trò chuyện đơn giản, những cuộc tranh cãi vụn vặt của chúng tôi — mọi thứ đều mang lại cho tôi niềm hạnh phúc. Và tôi muốn ở bên anh ấy đến hết cuộc đời này. Tôi muốn cùng nhau nuôi dạy con của chúng tôi và bắt đầu một gia đình dựa trên tất cả những gì chúng tôi đang có. Nếu mọi người không muốn thấy điều đó, thì họ không xứng đáng có mặt trong cuộc đời tôi. "

Bàn tay Hermione dịu dàng đặt lên bụng cô khi sự dũng cảm Gryffindor cho phép cô nhìn thẳng vào Lucius Malfoy. Cô đã nói tất cả những gì mình nghĩ với sự trung thực, những lời phát ra từ sâu trong lồng ngực, nơi trái tim cô được khắc ghi tên của Draco. Trước đây cô đã nói với Draco rằng cô không quan tâm đến quá khứ, và bây giờ cô đã nói sự thật với cha anh. Những gì họ có, tình yêu đã kết nối họ, cuộc sống mà họ sắp tạo ra, và sinh linh trong bụng cô, mọi thứ đều được tạo nên bởi chính Hermione và Draco của giây phút này.

Khi cô gái tóc nâu tiếp tục giữ vững lập trường của mình một cách nghiêm túc, cô quên mất rằng mình đã để lọt một thông tin mà Draco vẫn chưa kịp báo cho cha mẹ anh. Em bé của họ.

Và rồi giờ đây ,Narcissa đang đứng bên cạnh chồng bà, cả hai nhìn cô phù thủy trẻ với những biểu cảm khó tả.

Với một hơi thở sâu giúp anh lấy lại sự bình tĩnh, Draco choàng tay qua eo Hermione khi cô vẫy tay kết thúc bùa che giấu.

“Cô ấy đang mang thai được bốn tháng,” Draco nói, “và con thực sự mong muốn cả hai người đều sẽ có mặt trong cuộc đời của nó”.

Tay của Narcissa run lên khi bà vươn về phía con trai mình. Có một tia xúc động trong ánh mắt xanh biếc, nhưng bà không cho phép ai nhìn thấy những giọt nước mắt sắp rơi. Bà tiến về phía trước và ngập ngừng ôm lấy Draco.

Là một người phụ nữ kiên định và đĩnh đạc, Hermione làm y hệt những gì Draco đã làm khi đến gặp gia đình của cô.

Cô bước lại gần Lucius Malfoy và với lấy một trong những bàn tay đã lạnh đến đóng băng của ông. Ông nhìn cô đầy hoài nghi, không hề lay chuyển, dằn vặt, mâu thuẫn, và cô nhìn ông chuyển từ ngạc nhiên sang kinh hãi tột độ khi cô đặt tay phải của ông lên chiếc bụng bốn tháng của mình.

"Đứa bé sẽ cần ông bà," Hermione nói. "Nó sẽ cần những người ông bà yêu thương nó, động viên nó. Một người có thể coi thế giới này là một nơi tươi đẹp đáng sống hơn là một người chìm trong ký ức chiến tranh."

***********

T/n

Có một điều làm nên sự khác biệt của fic này mà mình rất thích, chính là khái niệm gia đình của câu chuyện.

Hermione và Draco đang xây dựng một gia đình. Và bản thân gia đình của hai người cần có một sự xây đắp từ những yếu tố nhất định - Gia đình của chính họ. Đó là Lucius và Narcissa, là Harry, Ron và Ginny. Họ có thể chả ai ưa ai, nhưng họ học cách hoà hợp với nhau bởi vì một phần gia đình của họ xứng đáng có một gia đình riêng trọn vẹn.

Và sau tất cả mọi sai lầm, va vấp, họ là một gia đình nên họ sẽ tha thứ, bao dung, và tôn trọng lẫn nhau.

Mình rất thích cách Becky Foo viết từ những góc nhìn của những nhân vật khác nhau, vd như Harry hay Samson. Những góc nhìn về cách lý giải tình yêu và ánh sáng.

Cách phản ứng rất khác của Lucius cũng khá hay ho mọi người nhỉ? Nó khiến mình cảm nhận rõ ràng hơn. Dù Lucius của ngày xưa hay bây giờ. Dù quan niệm của ông có thay đổi hay không thì ông vẫn là một người cha yêu con và suy nghĩ cho Draco vô điều kiện.

Draco của Sweetest Downfall, có lẽ là một trong những Draco Malfoy may mắn nhất.


*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro