
Chapter 5.1: Mùi hương
.
Hermione quay trở về kí túc xá mỗi ngày, và Draco sẽ luôn ở đó, sẵn sàng khoan vào não nó bằng những lời lăng mạ và càu nhàu, hắn bắt đầu làm cuộc sống của nó thêm mệt mỏi. Hermione sẽ tan học và quay trở lại kí túc xá thủ lĩnh nữ sinh để làm bài tập vì thư viện sẽ chật kín người cho đến tám giờ tối, và hắn sẽ luôn ở đây đợi nó. Chỉ đợi, lưỡi hắn luôn ẩm ướt và luôn trong tình trạng chuẩn bị để gây sự với Hermione. Cuộc cãi vã sẽ kéo dài vài phút hoặc là cả giờ, tùy thuộc vào độ cứng đầu của cả hai chúng nó.
Luôn luôn là những lời nói khinh bỉ.
Bẩn thỉu
Chó cái
Máu bùn
Máu bùn...
Đôi khi chúng sẽ làm nó tổn thương, đôi khi thì không nhiều lắm. Hermione ngày một trở nên vô cảm với những từ ngữ đó, nhưng cứ mỗi khi hắn thảy thứ gì đó mới vào nó, nó vẫn thấy đau đớn nhưng rồi sẽ luôn phản công lại. Hắn và nó hợp rơ, Hermione đã từng đoán vậy, nhưng sau một tuần bị đau đầu hành hạ và cái giọng của hắn cứ vang lên như sấm trong tai nó, nó thấy quá đủ rồi.
Vào ngày thứ tám hắn chường mặt ở kí túc xá - ngày thứ Sáu - trong suốt tiết số học huyền bí, Hermione đã nhớ đến lời của mẹ nó.
Không gì làm một kẻ bắt nạt bực bội hơn là lờ chúng đi, hoặc tốt hơn cả, là cư xử tử tế với chúng.
Nó chưa bao giờ thật sự để ý một chút nào đến những lời khuyên từ ba má nó, vì thường tường chúng chẳng có ích lợi gì, nhưng cái này thì có thể có ích lắm. Malfoy rõ ràng gây sự với nó bởi vì hắn chán, và nếu như nó lờ hắn, hoặc đơn giản chỉ là cư xử tử tế, thì hắn hẳn sẽ điên máu lên. Và nếu hắn kích động quá, nó có thể nhốt hắn vào phòng cho tới khi hắn bình tĩnh lại.
Hermione đúng là chưa chưa bao giờ trân trọng đũa phép của mình cả, nó đã quá lạm dụng phép thuật để đối phó với Malfoy rồi.
Chỉ hai tiết nữa và nó sẽ được về phòng, và hắn sẽ ở đó. Chờ nó. Và nó sẽ lờ hắn đi, kệ xác việc hắn sẽ xúc phạm nó như thế nào, nó sẽ không thèm phản ứng nữa. Nó sẽ không phản ứng theo cái cách mà hắn mong đợi. Chỉ còn một tiết độc dược và thảo dược nữa, là nó sẽ được áp dụng cái lý thuyết nhỏ bé này lên thằng khốn Malfoy.
----
Có tất cả bốn trăm lẻ năm viên gạch giữa bếp và phòng tắm. Tất cả đều màu trắng, và năm mươi sáu viên bị nứt. Draco đã mất tận ba ngày để xác nhận điều này, một lần do bị Granger xen vào và hai lần đếm lại cho chắc.Sau đó hắn đã quay lại đếm sàn nhà. Có tất cả chín mươi bảy tấm ván gỗ, ba mươi tám tấm trong phòng hắn và sau đó hắn đã cộng tất cả những tấm khác trong kí túc lại. Dĩ nhiên là trừ những tấm trong phòng của Granger. Hắn đã cố đột nhập vào phòng nó hai ngày trước, và nhận lấy vài vết bỏng giống như khi hắn định đập cửa chính. Những ngón tay đầy vết bỏng. Chó chết thật.
Hôm nay hắn đã thức dậy lúc hai giờ sau một đêm kinh khủng, ác mộng kéo đến nhiều hơn, và ngày một tệ hại. Mắt hắn tự động ngó đến cái đầu giường để kiểm tra công trình của hắn. Theo như công trình đó thì hắn đã được 6 điểm, và Granger 5 điểm. Hắn nhớ rằng vào ngày nào đó hắn và nó đã cãi vã nhiều hơn, hình như là thứ Sáu.
Hắn đã đến đây vào thứ Sáu, vậy có nghĩa đây là ngày thứ tám hắn sống ở trong địa ngục.
Ít nhất thì hắn cũng hơn điểm Granger.
Hắn rời giường, thay quần áo và đi ra ngoài để kiếm thứ gì đó làm. Để đếm, cho tới khi Granger quay trở về và chúng sẽ bắt đầu những cuộc chiến trí óc như thường lệ.
Granger...
Mùi của nó ở khắp mọi nơi, bao lấy bầu không khí như lớp sương mùa hè. Thứ xà phòng tràm trà mà nó dùng, mùi của những cơn mưa rào ngày hạ, và cuối cùng hắn xác định đó là mùi quả cherry. Thứ mùi ngọt ngào thêm vài chút gia vị, không hẳn là khó chịu, chỉ là quá ngạt thở vì phải hít cả ngày, ngày qua ngày. Mùi hương của Hermione thậm chí còn lan cả vào phòng hắn, và giờ chắc đã ở nằm lại vĩnh viễn ở đâu đó giữa các xoang và thùy trán của Draco. Hắn không thể thoát cái mùi đó, thoát khỏi Hermione. Và nó sẽ kéo sự điên dồ vào não hắn càng ngày càng nhanh hơn.
Draco tiến vào trung tâm căn phòng, tay cầm một bát ngũ cốc và một trái táo, cố kiếm thứ gì đó để đếm...nhưng chẳng có gì cả. Vậy nên hắn chỉ ngồi nhìn đồng hồ, theo dõi từng phút một cho tới khi Hermione về nhà lúc hai mươi giờ kém bốn phút, như mọi lần. Giống như một cái đồng hồ vậy, cái bóng nhỏ bé của nó sẽ lết vào phòng, và hắn ngồi đó, nhếch mép cười độc ác.
Hãy để trận đấu bắt đầu.
- Chào buổi chiều Máu bùn. - Draco chào đầy nhiệt liệt, không bận tâm lắm khi thấy Hermione không thèm phản ứng. Vẫn phải tốn chút thời gian để làm nó nổi điên lên đến mức mà hắn muốn. - Hôm nay con mọt sách Gryffin-tẻ nhạt yêu mến của chúng ta đi học thế nào đây?
- Tốt lắm, cảm ơn mày. - Nó trả lời đơn giản, ngồi xuống chỗ quen thuộc của nó trên ghế sofa.
Draco hơi nao núng. Hôm nay lại không "biến đi, Malfoy" à?
- Tao hỏi mày một câu.
- Và tao sẽ cho mày một câu trả lời. - Nó đáp bình tĩnh, cực kỳ bình tĩnh.
- Không thiện chí lắm nhỉ. - Hắn chỉ trích, tiến lại gần nó hơn.
Hermione nhún vai, chỉ nhún vai và lôi ra vài tờ giấy da và bắt đầu làm bài tập. Im lặng? Một thử thách à, được thôi, hắn cũng có thể chơi. Cuối cùng thì nó cũng sẽ nổi quạu lên thôi. Nó sẽ phải làm thế. Hắn chờ đợi những tia lửa tóe ra từ mắt nó và những tiếng chửi rủa sắc bén kéo dài cả tiếng đồng hồ. Hắn muốn chúng, hắn thực sự khao khát chúng.
- Cái đéo gì đây? - Hắn rủa, giật tờ giấy da ra khỏi tay Hermione và bắt đầu xem xét chúng. - Thậm chí mày còn viết như một đứa Muggle dốt nát. Bọn Máu bùn chúng mày không biết cách viết sao cho đẹp à?
Hermione vẫn không nhìn hắn, chỉ lôi ra một cuốn sách khác và bắt đầu đọc. Rồi hắn gạt phăng đi đống bài tập của nó sang một bên và nổi điên lên.
- Mày không lừa được tao đâu Granger. - Hắn nói chậm rãi, đứng trước mặt nó với hai tay khoanh trước ngực. - tao biết mày đang làm gì.
- Tao đang đọc. - Hermione thản nhiên, cặp mặt hung màu quế vẫn lướt đi trên những trang giấy thơm mùi mực.
- Tao biết mày muốn gào vào mặt tao, Granger. - Hắn dài giọng, chắc chắn hắn phải trêu nó cho tới khi nó nổi xung lên với hắn, bằng cả móng tay và những lời nhục mạ. - Hay tao phải lôi thằng đần bất tử và con thú cưng màu cam vào?
Hắn lướt cặp mắt xám của hắn vào đôi môi đầy đặn của Granger, chờ đợi chúng vặn vẹo vào nhau. Khi bạn bị giam trong một căn phòng với duy nhất mọi người để quan sát, bạn sẽ nhận ra những dấu hiệu, và Granger là một mẫu vật khá hấp dẫn để theo dõi. Mọi việc sẽ diễn ra vô cùng nhanh chóng, chỉ cần lôi vào hai người bạn đặc biệt của nó, là môi nó sẽ co rúm lại. Sau đó đồng tử nó sẽ giãn dần ra, và hai vệt hồng sẽ xuất hiện trên má nó trước khi cơn giận kéo đến và phun ra ngoài qua miệng. Nhưng hôm nay không có chút vặn vẹo nào. Không, đôi môi hồng hào của nó không hề di chuyển, hôm nay nó đã vứt đi thói quen của nó. Cái thói quen mà hắn đã ghi nhớ, sao nó dám làm thế.
Hắn giật lấy nốt cuốn sách và quẳng ra sau.
- Mẹ mày, nhìn tao đi Granger! - Hắn ngạo nghễ yêu cầu, và một lời thì thầm thoát ra ngay sau đó. - Luôn!
Hermione chậm rãi ngước cặp mắt màu mật ong của nó lên nhìn hắn, nhưng hoàn toàn trống rỗng. Thậm chí còn tẻ nhạt. Lờ hắn đi thật sự dễ hơn nó tưởng tượng nhiều, nó đã luyện tập việc đó quá nhiều mỗi khi Harry và Ron bàn luận về Quidditch. Lúc này nó dành ra để nghiên cứu khuôn mặt hắn khi hắn rủa xả rằng máu nó nhơ bẩn như thế nào, xem xét làn da nhợt nhạt như búp bê của hắn. Thật kì quặc, có thể là làn da đó hợp với hắn, nhưng nó có thể thề rằng da hắn dường như đang chuyển dần sang màu xám.
-...mày không thể lờ đi! - Hắn tiếp tục, nhưng nó thật sự không để ý đến nữa. - Granger, tao...
Nó liếc mắt lên và nhận ra hắn đang kiệt quệ như thế nào. Không phải do mất ngủ, chân tay hắn yếu ớt hơn và cặp mắt như thủy tinh đang cạn dần năng lượng. Nó hít lấy một hơi thở và hắn đang ở rất gần nó, vậy nên nó có thể ngửi thấy mùi của hắn. Táo và ngủ. Luôn luôn là táo và những giấc ngủ. Một ý nghĩ lướt qua trong tâm trí Hermione và môi nó tách ra đầy sững sờ. Nó đứng dậy, ấn vào ngực để đẩy hắn ra xa và tiến về phía bếp.
- Mày đang đi quái đâu thế? - Hermione mơ hồ nghe thấy tiếng hắn hỏi. - Tao hỏi mày đang đi đâu?
Hình ảnh của Draco nhòe dần phía sau Hermione khi nó bắt đầu mở tất cả các cửa tủ ra và xem xét bên trong, cố nhớ lại xem nó đã ăn những gì trong vài ngày gần đây. Merlin, sao nó lại không để ý kia chứ?
- Này! - Malfoy gọi, tiến lại gần phía sau Hermione. - Con máu bùn này! Tao hỏi mày-
- Mày đã ăn gì? - Hermione gay gắt, xoay người lại để nhìn hắn gần hơn.
Draco chớp mắt.
- Cái gì--
- Mày đã ăn những gì? - Nó lặp lại, lần này gay gắt hơn. - Tao thấy mày không động vào cái gì cả ngoài táo và sữa-
- Mày bị cái đéo gì vậy?
- Mày chỉ ăn những thứ đó thôi à? - Nó hỏi, thật sự thấy kinh hãi. - Táo và sữa?
Draco lảng mắt đi để tránh cho nó nhìn thấy sự bối rối của hắn trước những cư xử kì quặc của nó. Việc quái gì mà nó lại gay gắt lên vì chuyện ăn uống của hắn?
- Và ngũ cốc. - Hắn lầm bầm, không biết nên nói gì nữa, hắn chỉ thấy cần phải nói gì đó để bảo vệ mình.
- Chỉ thế thôi à? - Hermione nhíu mày, bật ra một tiếng thở dài làm hắn thấy kinh tởm. - Malfoy, mày không thể sống mà ăn uống kiểu đó-
- Tại sao-
- Mày sẽ bị thiếu máu. - Nó tiếp tục, và Draco đột nhiên lùi lại như thể hắn vừa nhớ ra là máu bùn có thể lây nhiễm. - Mày phải ăn cả protein-
- Bài diễn thuyết về dinh dưỡng này có mục đích gì vậy? - Hắn quát, thật sự mất kiên nhẫn, vờ vịt xem xét những móng tay.
- Mày phải ăn nhiều hơn. - Hermione nói, nhận ra sự quan tâm không đáng có của nó đang dâng lên trong họng, nó tự nguyền rủa cái gene luôn quan tâm người khác này. - Sao mày không...
Và rồi Hermione chợt nhận ra, nó quan sát hắn, nó biết nó không nên nói ra cái đang chực thoát ra từ đầu lưỡi mình. Nhưng sự dũng cảm của Gryffindor đã đạp tất mấy cái đó đi, rốt cuộc thì Hermione vẫn là một mụ phù thủy cứng đầu.
- Mày không biết cách nấu ăn mà không dùng ma thuật. - Nó phỏng đoán, mắt nó mở to hơn và giọng dịu lại một chút. - Đúng không?
- Cút đi Granger.
Nghĩa là có. Tám ngày ở với hắn và nó đã có thể đọc vị hắn một chút. Mỗi ngày lại thêm gì đó mới mẻ, nhưng "cút đi Granger" luôn luôn có nghĩa là "Đúng đấy, nhưng tao sẽ không thừa nhận đâu"
- Sao mày không nói? - Nó hỏi cẩn trọng, nghiêng đầu sang một bên theo cái kiểu mà Draco chỉ muốn vặt đầu nó đi. - Tao có thể-
- Có thể cái gì hả Granger? - Hắn khinh khỉnh, bước thêm vài bước và bây giờ hắn lại ở sát nó. - Ném cho tao cái sự thương hại ngu đần của mày đi, ném vào đầu tao đây này-
- Tao sẽ không-
- Tao không cần mày giúp. - Hắn thì thào độc địa. - Kệ mẹ nó-
- Tao không thể. - Nó lầm bầm, một chút hối hận trào lên trong giọng nó. - Mày cần phải ăn-
- Không phải mục đích của mày là để cho tao chết dần chết mòn đi à! - Draco gầm gừ, dí sát mặt hắn vào nó và hơi thở toàn mùi hoa quả của hắn phả lên gò má Hermione. - Sao mày phải-
- Tao chỉ cư xử như bình thường thôi! - Nó lắp bắp, giọng nói mất dần đi âm lượng. - Đó là thói quen của tao-
- Lũ Gryffindor đần độn. - Hắn càu nhàu, quay ngoắt đi sau khi ném lại một ánh nhìn chán ghét. Hermione dõi theo xho tới khi hắn biến mất vào sau cánh cửa, và cái lạnh tháng Mười đột ngột dí vào da thịt nó.
.
-----
.
Draco quẳng mình vào trong phòng và tránh xa khỏi sự quan tâm khó hiểu của Granger, hắn trượt lưng xuống cánh cửa và ấn mặt vào hai lòng bàn tay ướt mồ hôi. Hắn đã tới mức bị Granger thương hại rồi sao. Ngày hôm nay mọi thứ đều có chút gì đó khác lạ, thói quen hàng ngày của cả hắn và nó đều gặp trục trặc, và bức tường phòng hắn dường như thu hẹp lại một chút.
Draco không thèm bận tâm đến cái bảng tỉ số trên đầu giường hắn nữa, cuộc đấu này rõ ràng là không hề có người thắng cuộc.
Hắn giữ nguyên vị trí thảm hại đó trong hàng giờ đồng hồ, lắng nghe những di chuyển của Granger và hít lấy thứ mùi hương tràn ngập không khí của nó. Hắn nghe thấy tiếng cửa chính đóng lại, có lẽ là nó vừa rời đi, và hắn run rẩy gượng đứng dậy, tự nhận ra cơ bắp hắn đang rão ra với những cử động lờ đờ chậm chạp. Khi hắn quay trở lại phòng khách, một thứ mùi khác xộc thẳng vào mũi hắn.
Mùi thức ăn. Và khốn kiếp thật, chúng quá quyến rũ.
Draco thận trọng nhìn cái nồi hấp đặt trên bàn. Hermione đã để lại cho hắn, và lòng tự tôn của hắn đang nỗ lực đấu tranh lại với cơn đói đang dâng lên trong dạ dày. Nhưng Merlin, cái nồi đang tỏa ra một thứ hương thơm thật tuyệt vời và không ngừng cám dỗ hắn.
Đống đồ ăn trong nồi nhìn như có vẻ đủ cho cả 3 người no, và Draco ăn sạch. Thật tuyệt vời. Và rồi hắn bắt đầu thấy khó chịu, ngày hôm nay quá nhiều thay đổi xảy ra đến với hắn, nhiều hơn cả số việc trong cả bảy ngày của hắn cộng lại. Hắn và nó không gào vào mặt nhau như loạn trí nữa, rồi cả đống đồ ăn này...
Cô ta đang làm loạn đầu mày.
Và chẳng còn gì cho hắn đếm nữa! Khốn kiếp thật.
Hắn cần phải kiếm thứ gì đó làm bằng không hắn sẽ phát điên thật mất thôi, rồi hắn nhìn thấy lựa chọn duy nhất của hắn - đống sách của Granger. Mẹ kiếp, hắn đã ăn đồ ăn mà con Máu bùn nấu, liệu đọc một cuốn sách của nó có làm hắn phát bệnh lên không? Draco chọn bừa một cuốn sách về Độc dược mà hắn đã từng đọc trước đó, và bắt đầu lướt mắt đi trên những con chữ
.
-----
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro