Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 42.1 Ngọn lửa

Chap này rất daifii :(, hình như là dài nhất ý. Mình thì có thông lệ cứ mấy ngày lễ là bận sấp mặt, may mà hôm qua vừa xong 20-10 thì ốm, nên hôm nay ở nhà. Chán quá mới lôi ra dịch được hết luôn. Haizzzz, sắp xong rồi thấy cũng hẫng. Đợt đọc xong mình hẫng lắm ấy :(. Có ai có fic gì hay hay nữa không có thể cho mình tham khảo để dịch với :D, nếu mình có thể.

Bài hát: Faunts - M4 (Part II), Florence and Machine - Seven Devils, và Red - Nothing and Everything or Let it Burn

- Cứt thật.

Draco bắt đầu tăng tốc sau khi liếc xuống nhìn đồng hồ.

Vì cuộc đụng độ với Pansy và thầy Snape, hắn giờ chỉ còn có chưa đầy 5 phút để đến văn phòng thầy Binns và gặp Blaise theo như kế hoạch. Hắn thậm chí còn chưa rời được khỏi cái tầng ba đầy rẫy những chướng ngại vật, và hắn đã định đạp mẹ đi cái đường vòng quay lại văn phòng thầy Binns, nhưng dù gì thì hắn vẫn muốn tìm trên lầu nữa, và có lẽ Blaise sẽ may mắn hơn hắn.

Draco leo lên một cầu thang vắng dẫn đến tần Bốn, và đã xoay trở tránh được hai tên Tử thần Thực tử nhờ nép vào cái hốc đã từng là chỗ đứng của một bộ giáp. Ở tầng này, hắn có thể nghe thấy rất nhiều giọng nói quen thuộc vọng lại xung quanh, trào lên và xuống dọc theo những hành lang rồi đan vào nhau thành những âm thanh hỗn độn ầm ĩ. Trong số những cái giọng đó hắn có thể nhận ra giọng Longbottom, Finnegan, giáo sư Sprout và vài người khác, nhưng hắn không thể xác định được giọng nói đang phát ra từ những đâu.

Draco tiếp tục chạy, băng qua vài học sinh mà hắn không thể nhớ nổi tên nữa, nhưng cũng chẳng hề gì. Hắn càng đi xa thì những giọng nói đó càng trở nên xa xăm, rồi sau đó mọi thứ bắt đầu vắng lặng hơn. Đây là góc luôn yên tĩnh của Hogwarts, vậy nên hắn và vài tên Slytherin thường tụ tập khi có gì đó cần bàn luận bí mật. Hành lang ở đây hơi rắc rối và vòng vèo, Draco biết đường chỉ vì hắn đã từng dành vài năm lượn lờ suốt quanh đây.

Tòa lâu đài vừa rung lên làm hắn loạng choạng, nghiêng ngả sang hai bên khi những tiếng thét xé toạc không khí vang lên từ đâu đó bên ngoài lâu đài. Hắn nhìn qua cửa sổ và thở gấp khi thấy cái đống hỗn loạn trong sân. Ngoài những Tử thần Thực tử đang đấu tay đôi với các giáo sư và học sinh Hogwarts, còn có cả những tên khổng lồ đang ném đá và đập phá lâu đài. Nhện không lồ bò lên các đống đổ nát và những cơ thể người nát bươm, các bộ giáp thì chiến đấu như người.

Chết tiệt thật, hắn cần phải tìm ra Granger.

Draco tập trung lại, lao xuống hành lang và rẽ vào lối rẽ cuối cùng trước khi dừng lại ở bên ngoài văn phòng giáo sư Binns. Hắn tựa vào tường và thở hồng hộc, quệt đi những giọt mồ hôi túa ra trên trán bằng tay áo nhưng hắn không có thời gian mà nghỉ ngơi. Draco bật lên khi hắn nghe tiếng những bước chân đang dội lại gần, và Blaise xuất hiện, kéo theo một Lovegood tái nhợt và đầy vết thâm tím.

- Đi thôi Draco! - Blaise thét lên. - Chạy!

- Cái đéo-

- Tử thần Thực tử - nhiều lắm - đi lối này. - Cậu thở hổn hển. - Đi đi!

Cả ba đổ xuống hành lang, và Draco có thể nghe thấy lũ Tử thần đang lùng sục chúng. Chúng rẽ trái, rồi lại rẽ trái tiếp đến cạnh thư viện, và chúng tiếp tục đi cho tới khi Blaise dừng lại, chui vào một cái hốc rồi kéo theo Lovegood, và Draco nối theo sau. Khi đã ẩn được an toàn, cả ba bắt đầu đợi, không dám nói một lời khi ngực chúng nhức lên những cơn đau vì cố nín thở. Blaise thận trọng ngó đầu ra, kiểm tra xung quanh một chút rồi thở phào nhẹ nhõm.

- Chúng đi rồi. - Cậu thở, quay lại Lovegood và nghiêng cằm cô bé qua một bên để kiểm tra. - Em không sao chứ?

- Không sao. Cảm ơn anh. - Luna đáp lại lịch sự, kiễng chân lên để vuốt má Blaise.

- Tốt rồi. Giờ thì tìm Miles và những đứa khác thôi.

- Khoan đã. - Draco nói. - Tao vẫn phải tìm Granger.

- Mày chưa tìm thấy à?

- Đệch mẹ mày nhìn có giống tao đã tìm thấy không? - Hắn quát, vô cùng bực bội khi Blaise đã tìm được cô phù thủy của cậu trong khi hắn thì vẫn trắng tay. - Tao còn chưa rời khỏi được cái tầng ba! Mày có thấy cô ấy ở đâu không?

Blaise lắc đầu.

- Xin lỗi.

- Con mẹ nó.

Draco siết chặt nắm tay lại và đấm mạnh vào tường, một lần, hai lần, cảm nhận được cơn đau thâm nhập vào những ngón tay hắn, lan ra các khớp cho tới khi cả bàn tay hắn run rẩy. Nhưng vẫn chưa đủ. Hắn vẫn muốn đấm tiếp, adrenaline của hắn đang bừng bừng chạy dọc cả cơ thể, run lên bần bật. Sự hòa trộn giữa năng lượng bùng phát của hắn với cơn cáu giận khiến hắn điên cuồng muốn...phá hủy thứ gì đó. Cho dù đó có là nắm tay hắn hay là bức tường, thứ gì đó có thể thật sự sụp đổ, hắn không quan tâm đó là gì. Draco phớt lờ đi cảm giác ấm dính trong các kẽ ngón tay, hắn đấm vào tường một lần nữa.

- Em thấy chị Hermione.

Câu nói của Lovegood làm Draco lắp bắp khi hắn vội vã thu nắm tay lại.

- Gì cơ?

- Em đã thấy chị Hermione. - Cô bé đáp lại mơ màng. - Khoảng 5 hay 10 phút trước ấy.

- Ở đâu?

- Tầng Năm. Chị ấy và anh Ron đang tìm anh Harry. Chị ấy đang leo lên lầu.

Nếu như Lovegood không phải là...ờm, là Lovegood, thì Draco đã cảm ơn cô bé, hoặc ôm cô, hoặc làm gì đó thật kì quặc bởi vì hắn đang vô cùng nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm đến mức làm nắm tay hắn ngừng co giật và nhịp tim thôi không còn dộng vào màng nhĩ. Cuối cùng hắn cũng đã có tin tốt, hắn biết Granger vẫn còn sống, hoặc ít nhất là từ 5-10 phút trước. Nhưng lỡ như - Không. Draco nhắm mặt lại để xóa đi những suy nghĩ tiêu cực vừa hiện lên trong óc hắn. Hắn không muốn nghĩ đến điều đó, hắn từ chối. Hắn phải đi lên lầu.

Draco xoay gót chân lại, hắn lao ra ngoài hành lang mà không thèm xem xét xem có an toàn không.

- Khoan đã! - Blaise gọi. - Draco, đợi đã!

- Tao phải đi! - Hắn tiếp tục chạy.

- Dừng lại!

Draco cảm nhận được cánh tay Blaise túm lấy áo của hắn và kéo giật hắn trở lại, khiến hắn suýt ngã. Suýt. Hắn xoay người lại và đẩy cậu ra bằng bả vai, nhưng nắm tay cậu vẫn kiên quyết giữ lấy áo hắn, khiến cái thôi thúc muốn đấm thứ gì đó, đặc biệt là cái mặt Blaise quay lại ngay lập tức. Máu trên tay Draco trở nên nóng bỏng hơn.

- Nào, bình tĩnh một chút thôi. - Blaise nói trước khi Draco kịp hét lên gì đó. - Mày đang bất cẩn đấy.

- Mày muốn cái quái gì hả?

- Bọn tao sẽ đi cùng mày.

Draco thở gấp.

- Không, tao đã bị ngáng đường đủ rồi-

- Nhìn xem, tốt hơn là chúng ta nên đi theo nhóm. Ngoài ra nếu có thành viên nào đó của Hội thấy mày, họ sẽ hỏi mày sao lại ở đây. Nếu tao và Luna đi cùng, cô ấy có thể xác nhận lòng trung thành của mày giờ đã nằm ở Hội. - Cậu ngoái ra sau nhìn Luna. - Được không Luna?

- Được chứ. - Cô bé lơ đãng gật đầu. - Em sẽ rất vui để mọi người biết rằng anh không phải một tên Tử thần Thực tử đang cố giết họ, Draco ạ.

Draco đờ đẫn nhìn cô bé, cố nhịn để không lại đảo mắt.

- Tuyệt lắm. - Hắn lẩm bẩm, quay lại nhìn Blaise. - Hai đứa mày sẽ cản đường tao.

- Không nhiều bằng khi mày tông vào một thành viên của Hội đâu. - Blaise cãi lại. - Nghĩ cho hợp lý đi, đừng có bất cẩn nữa.

-------

Vượt qua hai cầu thang và đánh choáng thêm ba tên Tử thần nữa, Hermione và Ron lao xuống hành lang của tầng thứ 7, chân chúng vấp vào nhau vì quá vội vàng. Hermione rẽ vào một góc, mắt nó nheo lại bởi tia lửa nhỏ nhưng sáng lóa đằng trước khiến hai má nó nóng bừng lên và ngứa rát. Nó ghét Hogwarts kiểu này, đổ nát, cháy rụi và chết chóc, như thể đang chứng kiến ngôi nhà của nó sụp đổ và vỡ vụn vậy. Nó vẫy đũa phép để dập tắt ngọn lửa, tự hỏi không biết hành động đó của nó có vô nghĩa hay không khi có lẽ có cả hàng trăm ngọn lửa như thế nữa rực cháy trong cả lâu đài, nó ước mình có thể dập được tất cả.

Nhưng Hermione không thể, nó không có thời gian.

Và nó tiếp tục chạy, đẩy nỗi đau đó lại phía sau khi nó và Ron quành lại vào một góc khác, và cậu bạn của nó đây rồi. Cảm tạ Merlin, chúng đã tìm thấy Harry, nụ cười toe kéo dài trên gò má nó thật chẳng hợp với khung cảnh này tí nào, nó thực sự đã bật cười nhẹ nhõm.

Harry và Ginny đang nắm tay nhau, đi đi lại lại cạnh bức tường ngăn với Phòng Yêu cầu, và Hermione đang ở quá xa để có thể nghe được họ trò chuyện. Harry ngưng lại giữa chừng khi cậu nhận ra Hermione và Ron đang chạy tới, và nó cảm thấy hơi tội lỗi vì đã làm gián đoạn khoảnh khắc tái hợp mùi mẫn của đôi trẻ. Nó ước chừng hai người đó đã không được gặp nhau phải gần 10 tháng, và Godric biết họ xứng đáng với những thứ gì, nhưng thứ cả hai có được chỉ là một mẩu thời gian nhỏ xíu trong cái địa ngục này.

Chỉ vài lời thì thầm bé nhỏ của tình yêu giữa những tiếng ồn đầy thịnh nộ.

Hermione ngay lập tức rùng mình khi trí óc nó lan đến Draco, nhưng nó thấy thật biết ơn vì hắn không ở đây. Nó không biết có thể làm thế được không, có thể chạy khắp cả Hogwarts mà không biết hắn đang ở đâu, có an toàn hay không. Không, giờ nó còn nhiều chuyện phải tập trung hơn. Nhiệm vụ có thể bị xao nhãng khi dây vào với tình yêu, và ở đây thì còn vô số người khác mà nó yêu thương. Quá nhiều.

- Hai bồ ở đâu thế? - Harry lên tiếng khi Ron và Hermione đã chạy đến gần. - Mình đang tìm hai bồ đây.

- Chúng mình đang tìm bồ ấy. - Ron nói, rồi nó quay sang nhìn em gái. - Gin, má bảo em ở nguyên trong phòng cơ mà.

- Em ấy cần phải ra ngoài. - Harry giải thích. - Một lúc thôi và chúng ta sẽ vào trong. - Rồi cậu quay ra nhìn cô như cầu khẩn. - Nhưng em ở nguyên đây nhé? Và khi bọn anh ra, thì em phải vào luôn.

- Ôi vì Chúa. - Ginny gắt lên. - Em đâu phải trẻ con!

- Ginny, xin em đấy-

- RỒi rồi, em sẽ quay vào khi các anh chị đi ra. Anh nghĩ em là con ranh 9 tuổi à.

- Trong đó còn ai không? - Hermione hỏi. - Hay có mỗi em trong đó?

- Chỉ em thôi. - Cô bé nói, và rồi mắt cô bé mở lớn. - Ôi chờ đã! Có chuyện lạ lắm. Tonks đã đi qua đường hầm-

- Tonks đang ở đây sao? Thầy Remus nói chị ấy đang ở nhà mà.

- Em đoán chị ấy đổi ý. - Ginny nhún vai. - Dù sao thì đấy không phải phần kì quặc đâu. Mà là chị ấy đi cùng với...

Giọng Ginny ngắt quãng khi tòa lâu đài rung lên một lần nữa, lần này dữ dội hơn, như thể từng viên gạch đều đang run lên sợ hãi. Hermione tựa vào tường để đứng vững, sững sờ bịt kín hai tai khi một tiếng nổ lớn vọng lên từ đầu kia hành lang, có lẽ chỉ cách nó khoảng 50 feet. Khi đất đá và bụi đã không còn bay tới tấp nữa, nó kéo tay áo Harry, nhìn cậu và hy vọng rằng cậu sẽ hiểu ý.

- Được rồi. - Harry lẩm bẩm. - Chúng ta không có nhiều thời gian đâu. Anh-Anh xin lỗi, Ginny, nhưng-

- Không sao mà. - Cô bé thở dài, vuốt ngón tay cái lên gò má cậu. - Chúc anh may mắn với...bất cứ điều gì anh đang làm.

Harry hôn vội lên môi cô bé, và Hermione cố lờ đi trong khi Ron thì làu bàu khó chịu đằng sau lưng. Sau khi chỉ cho Ginny chui vào trốn trong một cái hốc nhỏ cách đó khoảng vài yard, Harry quay lại với Hermione và Ron, rồi bộ ba bắt đầu làm thủ tục để vào được Phòng Yêu Cầu. Sau vòng chạy thứ ba cánh cửa phòng hiện ra, và chúng bước vào.

Cánh cửa im lặng khép vào và biến mất sau lưng, tất cả những tiếng ồn và âm vang hỗn loạn của trận chiến trở nên xa xăm. Mắt Hermione mở tròn lên khi nó quan sát căn phòng rộng lớn với những đồ đạc bên trọng, đảo từ trái sang phải và cố gắng không bỏ sót một chi tiết nào. Căn phòng phải rộng ngang Sảnh lớn, nhưng bao quanh bởi bốn bức tưởng với ngập những đồ nội thất, sách, đồ trang trí và cả ngàn những vật thể khác mà nó chưa từng thấy trong đời.

- Sẽ không xong luôn được đâu. - Hermione thì thầm. - Bồ chắc nó ở đây chứ Harry?

- Chắc, - Cậu gật đầu. - Mình đã nói chuyện với Helena Ravenclaw, bà ấy đã xác nhận Riddle đã từng hỏi bà về cái vòng nguyệt quế. Hơn nữa, khi Luna đưa mình đến xem bức tượng, mình biết mình đã nhìn thấy nó trước đó rồi, nó được đặt trên đầu một bức tượng ông già đội tóc giả.

Hermione cau mày, lướt mắt khắp phòng để cố tìm ra một vật lấp lánh.

- Như thế rõ ràng quá. Giấu đồ ở trong Phòng giấu đồ.

- Mình biết, nhưng có lẽ hắn nghĩ hắn là kẻ duy nhất vào được đây.

Ron chế nhạo.

- Đúng là tên ngốc kiêu ngạo mà, phải không?

- Này, sao hai bồ biết mình ở đây? - Harry hỏi khi chúng bắt đầu chậm rãi mò mẫm quanh những đống nữ trang.

- Bọn mình va phải Luna. - Hermione giải thích. - Cô bé nói là nhìn thấy bồ đang nói chuyện với hồn ma Helena về đồ vật bị giấu gì đó, với cả bồ đang đi lên lầu. Và khi Ron đề cập đến Phòng Yêu Cầu, bọn mình đoán bồ đang ở đây.

- Và trước đó thì đi đâu? Khi mình quay lại để đưa những người khác, hai bồ không-

- Merlin ơi! Sao mình lại quên kể với bồ chứ? - Hermione đưa tay vào túi, rút ra vài cái răng nanh cả con Basilisk và đặt lên lòng bàn tay để Harry có thể thấy. - Chúng mình đến Phòng chứa Bí mật để lấy chúng. Ý của Ron đấy.

- Đúng là thiên tài! - Harry kêu lên, quay lại cười toe toét với Ron. - Nói công bằng đấy.

- Đừng có bắt đầu đấy. - Ron nói, va vào một bức tường. - Nếu một trong hai bồ còn gọi mình là thiên tài nữa, mình sẽ thử Đa dịch lên hai bồ.

Hermione mém mỉm cười, nhưng rồi khuỷu tay nó vô tình chạm vào một cái tháp đồ vật cao kều, khiến nó lắc lư và kêu lên lạo xạo.

- Nào, đi tìm đi. - Nó nói, nâng đũa phép của Bellatrix lên. - Vòng nguyệt quế lại đây!

- Thật đấy à? - Ron nhăn mũi. - Bồ nghĩ mấy cái bùa ấy làm nên chuyện à?

Hermione nhíu mày và cáu kỉnh.

- Thử thì mất gì đâu.

- Không sao đâu Hermione. - harry nói, dẫn đầu bộ ba vào sâu hơn cái mê cung đồ đạc. - Mình nghĩ là mình nhớ nó ở đâu rồi.

-----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro