
Chapter 23.1 Xà lim
Tác giả gợi ý Ingrid Michaelson - Morning Lullabies cho phần tâm trạng của Hermione, và Kent - 747 cho cả chapter.
- Draco?
- Hửm?
- Anh giúp em gội phần máu khô ra khỏi tóc được không?
.
..
.
----
Cơn giông táp vào cửa sổ ầm ầm, Draco co giật trong giấc ngủ của hắn đánh thức Hermione, và nó cẩn thận nhấc cánh tay mà hắn đang đè lên. Nó đã ôm lấy hắn cả đêm, lờ đi cánh tay đang tê rần để tiếp tục ngắm nhìn gương mặt đang say giấc của hắn.
Draco bật ra một tiếng rên rỉ nữa, dường như trong cơn mơ hắn lại đang cố đấu lại những con quái vật mang tên ác mộng, và Hermione quyết định sẽ nằm lại một chút để giúp hắn. Nó vươn tay dịu dàng vuốt ve các vết nhăn nhó trên trán hắn, và thầm nở một nụ cười khi hắn ngay lập tức dịu lại. Lúc này, trông Draco thật đẹp khi mà không hề hay biết gì ánh mắt ngưỡng mộ của Hermione đang dán chặt vào mình. Nó vẫn đưa những đầu ngón tay di nhẹ trên mặt hắn, từ những đường cong kiêu ngạo nơi bờ môi, đến mái tóc vàng kim phủ trên chân mày, và từng inch một trên làn da trắng sữa của hắn. Nó di chuyển những ngón tay đến mái tóc mềm mượt của hắn, lười biếng vẽ ra những đường tròn nhỏ. Hắn rõ ràng là chẳng biết gì, nhưng sự tăm tối của hắn kể cả ở diện mạo hay tâm hồn đều đã biến mất, và nó làm cho tim Hermione run rẩy.
Cái thứ đó đã xuyên thẳng vào tim Hermione rồi,
Mạnh như sấm sét, và dịu dàng như những lời ru
Nó đang rơi,
Chưa hẳn là tình yêu, mà chỉ là cây cầu dài nối bởi những nụ hôn
Hermione hé môi ra khi một hơi thở mạnh của nó thoát ra ngoài, và nó rút bàn tay đang tò mò lại. Thật là sai trái khi nó lại có những cảm xúc như thế này khi mà cách đây chỉ vài cái hành lang, người ta đang chết dần bởi những vết thương đầy đau đớn. Thậm chí trong cái trận chiến khốc liệt sắp xảy ra này đâu có chỗ cho tình yêu? Hermione lắc mạnh đầu, mau chóng rời khỏi giường và bỏ Draco lại, tự nguyền rủa mình vì đã ích kỉ thế.
Nó vẫn còn nhiều việc phải làm, và tình yêu phải đứng đợi ở một góc.
------
Giấc mơ của Draco thật đơn giản, không lờ mờ, càng không bị gián đoạn bởi bất cứ thứ gì khác. Hắn chỉ đứng đó trong một căn phòng tối tăm và u ám, rùng mình bởi sự im ắng tuyệt đối xung quanh. Ba má hắn đứng ở một góc phòng, gương mặt Lucius Malfoy tỏ rõ sự khinh miệt và ghét bỏ, trong khi Narcissa Malfoy thì vô cùng buồn bã và sầu thảm. Ở góc bên kia của căn phòng là Granger đang đứng đợi, gương mặt đầy hy vọng và cắn lấy môi như thường lệ, đằng sau nó là một hình bóng khác của chính hắn, nhưng mờ ảo và đục ngầu. Trong giấc mơ, Draco chỉ đứng đó nhìn qua lại hai bên và vô cùng căng thẳng, trước khi hắn nuốt khan và di chuyển chân.
Rồi giấc mơ tắt lịm. Mắt Draco mở bừng, tỉnh giấc với tư thế nằm thẳng đơ trên giường, cơn rùng mình chạy dọc sống lưng hắn và toàn thân túa mồ hôi lạnh. Hắn úp hai lòng bàn tay vào mặt, tự nguyền rủa lại cái bàn tay lạnh ngắt của hắn, và khó hiểu với những cơn nổi da gà đang râm ran dọc theo da hắn. Hắn quay sang bên cạnh, cau mày vì không thấy Granger ở đó, nhưng những âm thanh ồn ào bên ngoài cánh cửa phòng ngủ cho hắn biết rằng nó vẫn ở bên ngoài.
Draco rùng mình ngồi dậy, tròng một cái quần ngủ và một cái áo phông rộng vào trước khi rời khỏi giường. Hắn dừng lại một chút để nhìn chằm chằm vào cơn bão sấm sét đang hoành hành bên ngoài cửa sổ, khung cửa như bị tiếng mưa nện như búa và gió rít qua làm méo mó, nhưng hắn có thể thấy rõ, chúng đã cuốn hết tuyết đi rồi.
Granger sẽ không thích đâu.
Tiến ra khỏi của phòng, Draco dừng lại và nhíu mày khi nhìn thấy người yêu hắn đang cúi người trên cái vạc và tự lẩm nhẩm cái bảng nguyên liệu với mình. Mái tóc nó là một mớ hỗn độn quanh khuôn mặt ửng hồng khi nó rắc những nhúm bột màu tím cuối cùng vào hỗn hợp bên dưới. Gật đầu hài lòng, Granger nâng cặp mắt bận rộn của nó lên và cuối cùng cũng nhìn thấy hắn, Draco khẽ giãn cơ miệng ra đáp lại.
- Chào buổi sáng. - Hermione nói lặng lẽ. - Ờ thật ra là buổi chiều.
- Chiều? - Draco lặp lại, liếc lên đồng hồ và nhận ra giờ đã là đầu giờ chiều rồi. - Lẽ ra em nên gọi anh dậy chứ.
- Em nghĩ anh cần nghỉ ngơi. - Nó rùng mình. - Đêm qua anh gần như chẳng được nghỉ ngơi gì cả.
Lờ đi lời nói của nó, hắn hất đầu về phía cái vạc.
- Cái này để làm gì?
- Một mẻ dung dịch ngủ không mơ. - Nó giải thích, đảo nhẹ cái vạc. - Em tìm được cả tinh chất Murtlap và dịch đốt cháy chữa lành nữa. - Nó hơi do dự. - Draco, anh có muốn em để lại cho anh một ít dung dịch ngủ không mơ không?
- Anh không sao. - hắn càu nhàu, trán hơi cau lại. - Có lẽ em nên dùng một chút, em rõ ràng là thức cả đêm để ghi chép lại thói quen ngủ của anh.
- Em chỉ gợi ý thôi-
- Không cần thiết. - Hắn vặc lại một cách bình tĩnh, nhăn mũi khi cái mùi khó chịu của độc dược lảng vảng đến gần. - Mùi như cứt ấy.
- Trước đấy em bào chế một chút Skele Gro nữa. - Nó nói với hắn. - Chắc nó ám ra bếp một chút.
- Trước đấy? Em không ngủ tí nào à?
- Tại mưa. - Nó lầm bầm - Với cả em cũng muốn hoàn thành xong đống này-
- Nhìn em như sắp lăn ra rồi. - hắn dò xét, tiến lại gần Hermione và nhìn chăm chú vào hai quầng mắt thâm xì của nó. - Em nên quay lại giường-
- Em không sao. - nó lắc đầu. - Em cần quay lại và giúp-
- Dĩ nhiên là em sẽ làm thế rồi. - Hắn đảo mắt.
Draco đã mong chờ cô phù thủy của hắn cãi lại gì đó, nhưng rồi hắn chợt nhận ra là đọc vị hành vi của Granger không còn dễ dàng gì nữa. Thay vào đó, nó chỉ đang nhìn hắn, âu yếm bên dưới những hàng mi đáng yêu với ánh mắt đầy thấu hiểu. Draco không thích cái ánh mắt này, và hắn đổ tại lời thề của hắn tối qua, khi hắn đảm bảo rằng sẽ không quay lại hàng ngũ của Voldemort. Granger đang nhìn hắn như kiểu hắn đã thành người khác, người...tốt hơn, và hắn thấy khó chịu.
Granger không hiểu. Nó thật sự tin rằng hắn đang hoàn lương à? Trong khi hắn vẫn đéo thèm quan tâm đến Potter và cái băng đảng ngu ngốc của nó? Draco vẫn gần như khinh bỉ. Động cơ hiện tại của hắn rõ ràng là do ích kỉ, hắn chỉ biết hắn quan tâm tới an toàn của Granger, và hắn không muốn nhìn thấy nó bị thương hay nghiêm trọng hơn là bị giết. Chỉ như vậy mà thôi. Hơn nữa, chúng cùng chung kẻ thù là Voldemort. Và Granger có thể cứ đặt cái câu hỏi "lỡ như hắn tiếp nhận lại anh vào hàng ngũ những tử thần thực tử" cho hắn nếu như nó muốn, nhưng cái việc công khai đi ngược lại cái con đường tội lỗi đó vẫn còn xa hắn lắm. Quyết định trung lập là vô cùng hợp lý với Draco. Vấn đề duy nhất tồn tại với hắn đó là ba má hắn, hắn không biết họ sẽ phản ứng thế nào với sự mất tích của hắn, hay lòng trung thành của họ có còn tiếp tục dành cho Voldemort hay không. Snape nói với hắn rằng cha hắn đã suy sụp từ sau khi được phóng thích khỏi Azkaban cùng với nhiều kẻ khác sau sự kiện ở tháp Thiên Văn. Hắn muốn tin rằng ba má hắn sẽ cũng có những ý đồ phản lại, nhưng sự sợ hãi khủng khiếp mà ba hắn dành cho Voldemort làm hắn nghi ngờ.
- Granger. - Draco ngập ngừng. - Vụ tấn công ở bệnh viện Thánh Mungo ấy, ba má anh có...có liên quan không?
Hermione không kiềm chế nổi tiếng thở dài.
- Em không biết Draco. Họ đều đeo mặt nạ-
- Nhưng có thể lắm. - Hắn nói tiếp hộ nó. - Anh hiểu mà.
- Draco. - Nó lên tiếng. - Em thực sự không biết. Nhưng có thể những việc xảy ra với anh có thể sẽ....sẽ làm ba má anh xoay chuyển-
- Nhưng em không biết họ đâu. - Hắn nói yếu ớt, tựa người xuống cái kệ bếp và nghiến hàm. - Vậy em biết những gì hả Granger? Ngoài đó thực sự đang xảy ra chuyện gì?
Hắn chăm chú quan sát cách Hermione cứng người lên, cách hai bả vai nó căng ra. Hắn có thể thấy nó đang cố sắp xếp các câu chữ trong óc, tính toán xem sẽ tiết lộ bao nhiêu phần, và cân nhắc lại lòng tin với hắn. Tình hình đã thay đổi, hắn gần như đã không còn là kẻ thù của nó, và điều này đã làm rất nhiều thứ thay đổi mặc kệ hắn có muốn hay không.
- Đang tệ lắm. - Cuối cùng Hermione cũng bật ra. - Từ trước Giáng Sinh, Bộ đã có vẻ bị mất kiểm soát rồi nhưng từ khi Muggle bị sát hại vào đêm giao thừa-
- Giao thừa? - Hắn xen vào, hơi nheo mắt. - Có liên quan gì đến ba má em không?
Draco ngay lập tức hối hận khi hắn chứng kiến vẻ mặt rúm lại đau đớn trên cô phù thủy của hắn, nhưng hắn đã phải kiểm chế sự tò mò quá lâu rồi.
- Chúng đang giết ba má của những phù thủy gốc Muggle. - Hermione nghẹn ngào. - Em đã xóa kí ức của ba má em và đưa họ đến nơi an toàn. - Nó nuốt khan. - Ít nhất là em nghĩ họ sẽ an toàn.
Draco chỉ đứng im đó, nhẹ siết nắm tay của mình, không di chuyển một li cũng không nói một lời, chỉ có sự tội lỗi trong bao tử hắn đã tăng lên gấp đôi. Hắn không biết chúng nó đến từ đâu, hắn chẳng liên quan gì đến cái việc đã làm cho Hermione đau khổ, nhưng sự tội lỗi vẫn cứ thế mà gặm nhấm hắn. Những cảm xúc kì quái đó tiếp tục ăn sâu hơn vào xương tủy Draco khi hắn quan sát nó, cô phù thủy đang cố nuốt cảm xúc vào trong, dựng lên một cái mặt nạ để che đi những đau đớn đang bày ra trên gương mặt.
- Và giờ chúng tấn công viện thánh Mungo. - Hermione lầm bầm, đưa cả hai về lại thực tế hỗn loạn. - Bộ Pháp thuật sẽ là mục tiêu kế, và sau đó hắn sẽ có mọi thứ hắn muốn. - Rồi mắt nó nhìn ra xung quanh. - Hogwarts rồi sẽ không an toàn nữa, chẳng đâu an toàn cả.
Draco chắt lưỡi.
- Granger, ở đâu-
- Em chưa biết anh sẽ đi đâu cả. - Nó cắt lời hắn. - Em cần bàn lại với cô McGonagall-
- Anh định hỏi là em sẽ đi đâu. - Hắn bật ra, câu nói của hắn khiến cả hai cùng ngỡ ngàng. Phủi nhanh cái cảm xúc đó đi, hắn lại tiếp tục đeo cái mặt nạ lãnh đạm vào. - Anh chỉ tò mò thôi Granger.
Hermione chớp mắt, một, rồi hai lần.
- Em không biết. - Nó lặp lại. - Có thể em sẽ ở cùng Hội-
- Và rồi em và binh đoàn Gryffindor sẽ tham chiến nhỉ. - Hắn nói khinh khỉnh. - Thật là can đảm và oai hùng-
- Draco, đừng nói thế. - Hermione gay gắt, lóe mắt lên nhìn hắn. - Đừng có nói về bọn em cái kiểu vậy.
- Được thôi, hãy tha thứ cho anh vì đã cố ngăn em thực thi một nhiệm vụ tự sát. - Hắn vặc lại. - Em đã tự nói đấy, chúng đang mạnh lên-
- Vây thì Hội cũng sẽ mạnh lên!
- Đừng có ngây ngốc như vậy! - Draco thét, vung tay vào không khí tức tối. - Đây không phải một câu chuyện cổ tích khốn kiếp đâu! Không phải lúc nào cái thiện cũng áp đảo cái ác Granger ạ! Em cần chấp nhận đi, rằng em không thể thắng trận chiến này-
- Vậy thì em sẽ cố đến chết! - Nó quát lại nóng nảy, rồi Draco biết đáng lẽ hắn phải thấy căm ghét, lại chỉ thấy lồng ngực hắn co lại bởi những yêu thương dành cho cô phù thủy của hắn.
- Không! - Hắn nói chắc nịch, đập lòng bàn tay xuống kệ tủ. - Em không thể-
- Tại sao không?
Vì em là tất cả những gì còn lại của anh...
- VÌ EM KHÔNG THỂ CỨ THẾ MÀ ĐI! - Draco gầm, giọng trở nên đầy dữ dội khi niềm tự tôn của hắn đã bị nuốt chửng. - EM KHÔNG THỂ CỨ NHƯ VẬY-
Hermione cố với lấy tay hắn.
- Em không đi-
- Em chỉ chưa đi thôi! - Hắn gắt, gạt đi tay nó. - Nhưng chính em nói khi Voldemort chiếm được Bộ, em sẽ đi theo Hội! Anh không ngu, Granger! Em biết rằng anh không thể đi theo em đến bất kì chỗ quái nào, rồi thì sao? Họ sẽ lại ném anh đi và để cho anh tự giải quyết à?
- Em đã nói rồi. - Hermione buồn bã. - Em không biết anh sẽ đi đâu, nhưng em sẽ nói với cô McGonagall-
- Con mụ già đó đếch thèm quan tâm gì đến anh. - Hắn lầm bầm. - Em sẽ chỉ tốn hơi thôi-
- Đủ rồi đấy! - Hermine gào, vung hai tay vào không khí. - Trận chiến này lớn hơn anh và em, Draco! Người ta đang gặp nguy hiểm, sao anh cứ ích kỷ như vậy?
Hắn nín ngay lập tức, và sự im lặng dội thẳng vào tai hắn. Hắn kiềm chế sự dao động khi ánh mắt thất vọng của Hermione quan sát hắn, có thể đang cuồng loạn kiếm tìm một thứ gì đó tốt đẹp, nhưng hắn biết nó sẽ không thấy gì đâu.
- Anh có... - Hermione ngập ngừng thì thào, di chuyển đến cái kệ cho tới khi nó có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả lên mặt nó. - Anh có quan tâm tới ai khác ngoài anh không? - Nó cắn môi. - Anh có quan tâm tới em không?
Niềm tự tôn của Draco đang quằn quại giữa hai kẽ răng hắn.
- Em đã quên anh muốn em cùng chạy trốn với anh sao Granger? Hay em nghĩ anh chỉ nói thế cho vui à?
- Đó không phải câu trả lời-
- Có, anh có! - Hắn nói như quát, đưa một tay lên xoa lấy trán hắn. - Thật lố bịch. Cái Hội quái quỷ của em tống anh vào đây, và bây giờ khi anh trở nên...quen với cái hoàn cảnh này, thì họ lại chuẩn bị đá anh đi đâu nữa? Anh phát điên lên với cái đống đau đầu loạn trí khốn nạn này rồi.
- Trong chiến tranh, thay đổi là không thể tránh khỏi, Draco. - Nó nói, nắm lấy cổ tay hắn bằng những ngón tay đang run rẩy. - Tất cả những gì em có thể làm chỉ là đảm bảo với anh rằng anh sẽ được an toàn-
- Thôi ngay đi. - Hắn rít. - Mẹ kiếp sao em cứ phải quan tâm đến anh như vậy?
Hermione nuốt khan.
- Anh biết tại sao mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro