Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6

Quần áo giày dép vương vãi trải dài đến tận chân giường, hai người trần truồng ngã nhào trên tấm ga trải giường, dính chặt lấy nhau như muốn ép thành một thể. Hai thanh niên chưa đến 20 tuổi, ở trên giường hoàn toàn chẳng có chút kinh nghiệm, chỉ biết nghe theo bản năng, liếm và cắn ở khắp chỗ, không hề có cái gọi là kỹ năng.

Sabo phát hiện Ace đối với chiếc nơ trước cổ anh có nỗi niềm gì đó, anh nằm ngửa trên giường, hai tay không thể cử động, bị chính chiếc nơ của mình buộc chặt vào đầu giường. Ace buộc không chặt, Sabo tùy tiện nhúc nhích có thể giãy ra, hai tay lại nhanh nhẹn nắm chặt đầu giường, ngược lại cảm thấy loại tư thế này quả nhiên đầy thử thách.

Một chân Sabo đặt lên vai Ace, sau thắt lưng chèn một cái gối mềm, trong lúc Ace lấy chất bôi trơn từ cái tủ thấp ra và bắt đầu mở rộng anh, Ace không có nhiều kiên nhẫn lắm, sau khi vừa hai ngón tay liền nóng nảy tiến vào. Mở đầu có chút khó khăn, Sabo rít lên vì đau, Ace cũng không chịu nổi, lùi lại một chút, liền giữ nguyên tư thế chậm rãi cọ xát, một tay vuốt ve dương vật đối phương.

Ace không biết kiểm soát lực đẩy. Sau khi màn dạo đầu trở nên suôn sẻ, hắn bắt đầu thúc vào đầy mãnh liệt, vừa mạnh lại nhanh, hoàn toàn như một tay mơ. Đầu của Sabo liên tục đập trúng cổ tay anh, Ace đâm hoàn toàn không đúng chỗ, nhưng anh lại bị chính nỗi đau nhận được mà hưng phấn, và bắn nhanh chóng mà chẳng cần chạm vào đằng trước.

Bộ não của Sabo ngừng lại vài giây, anh nhận ra rằng dây buộc trên cổ tay mình đã bị tháo ra, và cơ thể nóng bỏng của Ace đang áp vào anh, thở hổn hển bên tai nói: "Xin lỗi, tôi không nhịn được mà bắn vào trong." Sabo ôm vai Ace, xoa đầu vỗ vỗ mái tóc đen đẫm mồ hôi, bảo rằng không sao đâu, tiếp theo tới lượt tôi.

Sabo dịu dàng và kiên nhẫn hơn, nhưng loại này kiên đối với Ace mà nói lại tựa như một loại tra tấn. Ace nằm úp sấp quỳ gối trên giường, vùi mặt vào giữa hai cánh tay, nâng mông xấu hổ. Sabo dùng rất nhiều gel bôi trơn, xoa bóp nó trong lòng bàn tay, kiên nhẫn khuấy động trực tràng hắn, khiến một số nhỏ xuống ga trải giường, một số lại chảy dài xuống đùi, làm cho Ace cảm tưởng như đối phương đang trộn một tô xà lách chết tiệt nào đó.

Đủ rồi, vào nhanh lên, Ace rầu rĩ nói. Hắn mất kiên nhẫn một cách đáng ngạc nhiên, đã muốn một lần nữa cứng lại. Ngón tay của Sabo từ từ xâm nhập, tay còn lại ấn nhẹ lên lưng Ace, nói đừng có gấp, tôi vẫn đang tìm. Tìm cái gì? Ace tiếp theo liền biết đáp án, có một vùng ma thuật trong mông khiến hắn rên rỉ lạc nhịp.

Sabo nếu chỉ dùng ngón tay khiến cho Ace bắn, hắn nhất định sẽ thẹn quá hóa giận, cho nên anh biết ý thu tay lại, dùng cự vật bên dưới tiếp tục thăm dò. Trực tràng của Ace ẩm và nóng, giống như bánh bông lan mới nướng, nhờ sự giãn nở của chất bôi trơn. Sabo nghe thấy Ace rên rỉ trong gối, vì thế từ phía sau kéo tay hắn, ngực ấn vào lưng, nâng cằm hắn thủ thỉ, nói tôi thích nghe giọng nói của cậu.

Cơn cực khoái của Ace đến dữ dội hơn lần trước, khoái cảm xa lạ gột sạch dây thần kinh của hắn như một làn sóng, hắn nằm phịch xuống giường, nước mắt đọng lại trên khóe mắt. Sabo ở thời khắc cuối cùng rút ra bắn lên đùi hắn, sau đó an ủi vuốt ve đối phương, đến khi kẻ kia ngừng run rẩy.

"Tôi không ngại cậu bắn vào trong." Ace hít sâu một hơi nói.

"Muốn rửa sạch rất phiền toái, nếu rửa không sạch lại khó chịu."

"Vừa nãy là cái gì?" Ace đột nhiên hỏi.

"Cực khoái tuyến tiền liệt, nếu đó là thứ cậu đang hỏi."

Ace đầy hứng thú nhỏm dậy hỏi. "Tôi thử với cậu được không?"

Sabo chưa bao giờ đoán trước được sẽ có một ngày anh ngồi trên người nam nhân khác không biết thỏa mãn nhún lên xuống, quan hệ với Ace ở tư thế này rất sâu, cũng rất đau, nhưng Sabo vừa vặn thích sự thô bạo này, khiến anh càng thêm hưng phấn. Sau vài lần Ace tựa hồ cũng đã nhận ra, cố tình giữ eo Sabo trong khi duỗi thẳng hông anh, trong thân thể một hồi như nổ tung những đợt pháo hoa khoái lạc.

Cuộc làm tình của hai chàng trai trẻ đầy nhiệt huyết không biết xấu hổ cùng sự dai dẳng không đáy, cuối cùng bọn họ tựa vào nhau thở hổn hển, Sabo không thèm đếm xem họ đã đụ bao nhiêu lần, dù sao thì cái mông đầy tinh dịch của anh cũng đã tê dại rồi, Ace bắn vào trong mọi lúc.

"Ace, đi tắm đi." Sabo vỗ vỗ cánh tay hắn.

Ace cũng đang kiệt sức, có thể ngủ bất cứ lúc nào, hắn xoay người đưa lưng về phía Sabo nói: "Không."

"Tôi đi chuẩn bị nước, một hồi chúng ta cùng nhau tắm."

Ace vẫn nằm im bất động, Sabo nghĩ rằng hắn đang ngủ, liền chọc chọc vào mặt. Lông mày của Ace khẽ run lên với những âm tiết mơ hồ tràn ra khỏi miệng. Hắn nói, "Lát đi, Sabo, tớ buồn ngủ quá."

Lúc đầu, Sabo không nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn, Ace chẳng qua kêu tên anh, điệu bộ cực kỳ giống đang làm nũng. Nhưng khi dòng suy nghĩ rời rạc trở về quỹ đạo, anh lập tức cảm thấy lạnh sống lưng như thể bị ném vào đống tuyết.

Khoảng khắc đen tối nhất trước khi bình minh đến là khi bóng tối lặng lẽ bao trùm vạn vật, như thể xóa bỏ tất cả những chướng ngại và ranh giới, khiến Sabo rơi vào ảo mộng. Sabo từng nghe mọi người bảo rằng không biết phân biệt được đâu là mơ và đâu là thực là một nỗi sợ hãi không nhỏ. Tôi thức dậy vào cuối đêm, nhưng vì giấc mơ vừa rồi quá đẹp, tôi muốn trở lại với sự thoải mái không lo lắng đó với những ảo tưởng của riêng mình. Đôi khi ngược lại, chúng ta sẽ tự véo mình, hoặc dùng đốt ngón tay đập vào thành giường sắt. Đôi khi ác mộng đến không tự chủ.

Sabo chưa bao giờ mơ mộng, cũng chưa từng nếm trải ác mộng. Nhưng hiện tại, anh ít nhất biết nó giống cái gì ————

Giống như đi loanh quanh cả đời chỉ để tìm kiếm một cuộc gặp gỡ, nhưng vở kịch còn chưa bắt đầu đã vội kéo màn kết thúc, giống như vô số sự lừa dối và phản bội chồng chất đằng sau tất cả những câu chuyện cổ tích kết thúc bằng câu nói "họ đã sống hạnh phúc mãi mãi về sau". Hai cậu bé một cao một thấp không rõ mặt rạng rỡ như nắng quay lại gọi tên Sabo, nhưng anh không biết bọn họ.

Sabo cảm giác như thể bị một chiếc đinh sắt nung đỏ mang tên Ace xuyên qua hộp sọ từ nhãn cầu trái, và cơn đau khiến tầm nhìn trở nên trắng xóa, dồn nén rồi lại vỡ tan từ trong ra ngoài. Anh ngã khỏi giường, toàn thân run rẩy đổ mồ hôi lạnh, mắt mờ đi, bàn tay vô thức nhặt quần áo rơi vãi dưới sàn. Chàng trai tóc đen trên giường đã ngủ say tự lúc nào, bả vai phập phồng, phát ra tiếng ngáy gừ gừ như một con mèo.

Sabo miễn cưỡng mặc quần vào, khoác vội chiếc áo khoác rồi bỏ chạy.

Anh còn nhớ rõ bản thân mặc áo khoác là bởi vì denden mushi mà Koala đưa cho vẫn đang nằm trong túi, khi anh loay hoay tìm được nó, tầm nhìn đã muốn xuất hiện từng mảng từng mảng ký ức đen kịt, xương sọ như vỡ ra đau đớn và ngày càng trở nên tồi tệ hơn sau mỗi bước chân. Quả là kỳ tích khi anh vẫn có thể khống chế ngôn từ của chính bản thân.

Koala bắt máy gần như ngay lập tức, bất chấp thời điểm lúc này đã khuya muộn, cô hỏi: "Sabo, xảy ra chuyện gì?"

Sabo nhìn chằm chằm vào denden mushi, không nói nên lời, có chất lỏng không ngừng rơi xuống cổ tay, không rõ là mồ hôi hay nước mắt. Koala lại hỏi lại lần nữa, giọng nói tràn ngập lo lắng. Anh trả lời ngắn gọn: "Tới tìm tớ." Không chút do dự, cô gái bắt đầu tìm thẻ sinh mệnh của người bạn thân, đồng thời nói: "Cậu cần gì? Vũ khí? Giúp đỡ? Hỗ trợ y tế?"

"Không, cậu đến một mình." Sabo dừng một chút, kìm nén nỗi buồn cồn cào trong dạ: "Koala, tớ nhớ ra rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro