Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 6.

"Anh thôi đi có được không? Anh không hiểu em nói gì hết à?!? Em chẳng làm sao cả?!" Giọng Y/N trở nên to hơn. Thất vọng và sợ hãi bao trùm lấy cô gái.

"Đúng là anh không biết chút nào về em! Nhưng dù chúng ta có là tri kỷ hay không, anh chỉ muốn hiểu em như một người bạn! Em không cảm thấy nó à? Anh quan tâm em. Nhưng nó rất khó chịu khi em từ chối nói mọi thứ với anh! Anh chỉ muốn giúp, còn em thì cố đẩy anh ra! Đừng có ích kỷ nữa!!!"

Sakusa thở hổn hển, anh không hề cố ý nặng lời với (Y / N). Mặt khác, (Y / N) bị sốc, cô run rẩy. Nước mắt bắt đầu trào ra.

Những gì Sakusa nói rất đúng. Nhưng thứ khiến cô đau lòng hơn là vẻ mặt mất bình tĩnh của tri kỷ. Có lẽ đó là sự chịu đựng cuối cùng với anh, nhưng Y/N không thể thốt ra lời. Cô ấy ngoảnh mặt đi rồi biến mất.

Sakusa thở dài bực bội. Không phải vì (Y / N), mà anh nghĩ rằng những câu nói của anh đã gây ra tổn thương với cô. Anh thực sự không cố ý làm theo cách này chút nào. Nhưng trước hết, bản thân anh cần bình tĩnh trước khi tiếp cận cô lần nữa. Sakusa không lo lắng cô ấy có thể rời khỏi nhà của anh. Vì Sakusa biết chính xác Y/N đi đâu khi những chuyện như thế này xảy ra.

~ ~ ~
Và Sakusa đã đúng. Anh lại tìm thấy cô nàng ma ở ban công, nơi cô luôn đến mỗi khi tranh luận với Sakusa hoặc muốn giải tỏa suy nghĩ của mình.

Y/N chưa bao giờ nghĩ đến việc rời khỏi nhà vì cô biết mọi thứ có thể trở nên tồi tệ hơn. Và Y/N biết rằng Sakusa cũng sẽ làm điều tương tự. Anh ấy muốn xin lỗi vì những gì anh ấy đã nói trước đó. Những lời đó khá gay gắt đối với (Y / N) ngay cả khi anh ấy không cố ý. Với tất cả can đảm của mình, anh đi ra ngoài và nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm với cô.

Trong không khí im lặng với làn gió lạnh nhè nhẹ hôn lên làn da của mỗi người. Mọi thứ bắt đầu trở nên khó xử với Sakusa. Tại sao anh còn đi đến ban công mà không chuẩn bị những gì để nói?

"Bố em là bác sĩ trong khi mẹ em là y tá. Cả hai đều rất bận việc nên em hiếm khi gặp họ."

Y/N nói với một chút đau đớn.

"Em không có bạn trong trường. Có lẽ có một người. Anh ấy cũng ồn ào và cũng đam mê bóng chuyền như anh vậy."

Anh nhìn cô gái. Cô ấy nở một nụ cười nhẹ trên môi.

"Tên anh ấy là Kōtarō, và anh ấy hơn em một tuổi..."

Tên của cậu trai kia Sakusa nghe khá quen. Y/N trở nên im lặng, rồi cô nói tiếp.

"Cô gái mà chúng ta nhìn thấy hồi trưa, em không biết mình có muốn gặp lại cô ta không, sau những gì cô ta đã làm với em." Giọng nói của cô ấy run rẩy cùng một chút chua xót và buồn bã.

"Ý em là Yuna? Đội phó của đội cổ vũ?"

Sakusa nhướng mày. Anh nhớ rõ cô ta đã phải lòng anh ngay cả trước khi (Y / N) xuất hiện. Đối với anh, miễn là cô ta không chắn đường, anh tất yếu sẽ không quan tâm.

"Ừ, Yuna... cô ta đã giết em..."

Y/N nói với vẻ mặt trống rỗng, khiến Sakusa kinh sợ vì những gì anh vừa nghe được.

Đội phó đội cổ vũ của học viện Itachiyama đã giết chết tri kỷ của anh?!?

"Hồi cấp hai, cô ta luôn bắt nạt em. Cô ta luôn nói với em rằng em chỉ là gánh nặng cho công việc của bố mẹ, đó là lý do tại sao họ hiếm khi ở nhà. Cô ấy sẽ kéo tóc em lại hoặc dìm mặt em xuống bùn. Còn nhiều lắm nữa, anh biết không?"

Sakusa kinh ngạc.

Cô gái này đã phải giữ trong lòng sự cay đắng đó như thế nào trong suốt thời gian đấy. Sakusa càng cảm thấy có lỗi hơn.

"Em chưa bao giờ nói điều này với cha mẹ mình. Kōtarō luôn đứng về phía em. Cuối cùng sau khi tốt nghiệp cấp hai, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến thăm em. Anh ấy duy trì nó khá đều đặn. Điều đó khiến Yuna thực sự ghen tị. Hồi đó, em đã không biết rằng Yuna có tình cảm với anh ấy."

Y/N tiếp tục và sau đó nhìn xuống, nỗi buồn bắt đầu hòa cùng làn gió lạnh.

"Nó khiến cô ta ghen tị hơn khi em đến được nơi Kōtarō đang học nhờ học bổng và lời giới thiệu. Còn cô ta thì không đậu tại Học viện Fukurodani. Nếu em vẫn còn sống, có lẽ em đang học năm hai."

Một tiếng thở dài buồn vui lẫn lộn thoát ra khỏi môi cô gái.

"Năm cuối cấp hai đối với em là một địa ngục. Yuna liên tục bắt nạt em. Cô ta tung tin đồn về việc em ngủ với rất nhiều chàng trai ngoài Kōtarō, nhưng em chưa bao giờ làm chuyện đó."

Sakusa nhìn thấy bàn tay Y/N nắm chặt. Những thứ trên thật sự quá kinh khủng.

"Đến lễ tốt nghiệp, bố mẹ em đã nghỉ để làm và cùng Kōtarō đến chúc mừng. Anh ấy chắc chắn là người bạn thân duy nhất mà em có."

Sakusa và Y/N nhìn nhau.

"Lễ tốt nghiệp của em vừa vui vừa buồn đi...? Vì ngày đó cũng là ngày em chết."

(Y / N) bắt đầu nổi trôi nổi xung quanh, rời khỏi ban công như chứng minh cho những gì cô vừa nói.

"Làm thế nào mà điều đó xảy ra?"

Sakusa tiến lại gần (Y / N).

"Khi bọn em chúc mừng lễ tốt nghiệp trong một nhà hàng, Yuna cũng tình cờ ở đó. Cô ta kéo em ra ngoài và cả người cổ nồng nặc mùi bia. Cô ta hét vào mặt em, cho rằng em cướp Kōtarō khỏi tay cổ. Sau đó với lấy chai bia và đập liên tiếp vào đầu em và ghì em xuống bóp cổ. Bố mẹ em và Kōtarō tìm thấy em thì đã muộn. Yuna không chối tội được vì chính mắt Kōtarō đã nhìn thấy cách cô ta làm em bất động trên đất."

Sự tức giận chiếm lấy Sakusa. Anh không biết rằng Yuna có thể nhẫn tâm như vậy khi Y/N hoàn toàn không có lỗi.

"Em được đưa vào bệnh viện, nhưng em rơi vào hôn mê sâu và bị thương rất nặng. Điều khiến em khổ sở nhất là cơ thể em vẫn còn sống và chỉ nằm đó, nhưng nó không đồng ý cho em trở lại."

Giọng cô gái run rẩy. Nước mắt không khống chế được nữa mà rơi xuống. Sakusa đưa tay ra lau từng giọt nước lạnh ngắt trên má cô. Trái tim cả hai đều đau đớn.

"Một hồn ma của một ông lão tình cờ đi ngang qua và nói với em. Trừ khi em không là con người chân thật nhất của mình, cơ thể đó sẽ không bao giờ chấp nhận em nữa. Ông ấy cũng dạy em các kỹ năng kỳ lạ của ma. Miễn là em thành thạo được các kỹ thuật này, tương lai dù có là người hay ma thì vẫn sử dụng được."

Cô ấy nói khi lau nước mắt với sự giúp đỡ của Sakusa.

"Em đã lang thang quanh Tokyo trong suốt 3 năm."

Sakusa bao lấy bàn tay đang áp vào má của Y/N.

"Không thử cố gắng trở lại thân thể của mình sao?"

'Bàn tay của anh ấy... ấm...'

Cô gái lắc đầu cười khổ.

"Vấn đề đó lại từ em. Cha mẹ em đã chuyển em sang một bệnh viện khác trong năm nay. Dù cố gắng nhưng đến giờ em vẫn không tìm thấy. Em không chú ý lúc họ đổi viện..."

Y/N thở dài, khiến Sakusa toát mồ hôi hột. Anh khẽ cười và lắc đầu.

"Con ma ngu ngốc này..."

Sakusa bất ngờ kéo cô gái vào lòng.

"Omi-kun?"

Anh ôm cô chặt hơn một chút.

"Anh xin lỗi vì những gì anh đã nói trước đó. Anh không biết em lại phải giữ trong lòng nhiều đau đớn như thế. Nhưng cảm ơn vì đã nói cho anh..."

Sakusa dùng tay còn lại nâng cằm cô lên. Anh không lo lắng về vi khuẩn nữa. Y/N là một con ma, và cô ấy cũng là tri kỷ của anh.

".. để bây giờ anh có thể hiểu. Chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm cơ thể của em vào ngày mai, được không?"

Sự ngọt ngào trong giọng nói của Sakusa khiến Y/N lại bật khóc. Cô ấy khóc không phải vì Sakusa đối xử tốt với cô ấy, không phải vì một lần không yêu cầu giặt giũ hay dọn dẹp, mà là vì lần đầu tiên sau ba năm, cô ấy có cảm giác được cứu rỗi hoặc được ai đó giúp đỡ. Y/N kéo mạnh chiếc áo sơ mi sạch sẽ của Sakusa, anh chỉ cảm thấy gió thổi ngứa ran qua làn da mình.

Một phần anh ước rằng đó là cơ thể thật của cô. Nhưng điều đó có nghĩa là Y/N sẽ rời xa anh và đến ngôi trường mà cô ấy đỗ được từ trước - Học viện Fukurōdani.

Khoảng cách sẽ là một thách thức đối với Sakusa. Sakusa lắc đầu quên đi suy nghĩ ích kỷ của mình. Anh không nên nghĩ đến những điều vớ vẩn đó. Cần phải tìm kiếm cơ thể của (Y / N) trước tiên.

"Được."

Cô gái nhắm mắt lại. Hai người ở im lặng cảm nhận hơi ấm của nhau. Sakusa không biết có phải tưởng tượng hay không, anh có cảm giác mình một thoáng cảm nhận được nhiệt độ nóng ấm trên cơ thể của người bạn tri kỷ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro