Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2


Trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt đẹp trai có chút vui vẻ của đứa con trai đang ngồi ăn ngon lành đối diện, vẻ mặt của cô gái này lại hoàn toàn trái ngược, mặt mày trắng bệnh kinh hoàng, cơ má giật giật không ngừng, cổ họng nghẹn ứ thức ăn không thể nuốt trôi xuống bụng
-Sao không ăn đi? Đồ ăn tôi nấu không ngon à? – Hắn ta tỏ vẻ quan tâm sau một hồi ăn không ngẩng mặt , mới ngẩng lên nhẹ nhàng hỏi, nhưng tay thì đang lấy thức ăn từ đĩa cô sang đĩa hắn như một cái máy
Cố gắng để không dùng dao chặt phéng cái tay hắn đi, cô tức tối hất tay hắn ra, hai hàm răng nghiến trèo trẹo, sát khí bắt đầu tỏa ra từ đôi mắt như thể như muốn giết người tới nơi:
– Thế quái nào mà anh lại ở đây hả?!

– Không phải tôi đã nói rồi à? – Hắn thản nhiên nhai nhồm nhoàm miếng thịt bít tết vừa cướp được của cô, đáp – Tôi là hàng xóm mới, kiêm người trông nom cô. Nói ngắn gọn thì tôi là... ừm... bảo mẫu đó
– Ai khiến anh trông nom tôi? – Trong tình cảnh rối loạn và mù mờ thế này, khuôn mặt thản nhiên của hắn khiến cô càng thấy đáng ghét, bực bội cắm mạnh dĩa xuống miếng thịt bít tết, các cơ trên khuôn mặt nhúm chặt vào nhau.

– Bố cô chứ ai?

-...

Kagura đơ ra một lúc lâu

– B... bố?!! – Cô lập tức đứng bật dậy, cái miệng nhỏ há hốc như thể không tin nổi vào tai mình
– Chứ còn ai? – Hắn đáp – Tôi được thuê về và có nhiệm vụ phải chăm sóc cô đến khi cô lấy chồng. Ơ mà thế thì là chăm sóc cả đời luôn rồi gì?
Kagura nghe cái giọng điệu chắc như đinh đóng cột kia mà tức muốn sốc huyết, cố kiềm chế để không phi cái bát vào mặt hắn. Tên khốn nạn!!! Nói thế khác nào nói là bổn cô nương sẽ không lấy được chồng chứ?!!
– Đừng tức giận thế – Hắn cười dịu dàng, nụ cười như muốn đấm vào mặt đứa đối diện đang lửa giận phừng phừng – Vì nhận được tiền công rồi nên tôi sẽ làm cho tròn bổn phận của mình, cô đừng lo lắng quá, tôi đảm bảo tôi sẽ chăm sóc cô chu đáo mà
– Tôi chẳng thích anh ở đây chút nào!! Anh mau đi khỏi đây đi!!! – Cô hậm hực, tỏ ý muốn đuổi người. Thế nhưng, câu trả lời chỉ là một câu "ừ" hờ hững, sau đó hắn lại cắm cúi ăn tiếp như thể chưa nghe thấy gì. Điều này càng khiến Kagura điên tiết.
– Này! Tôi nói trước!! Dù sao tôi cũng là học sinh cấp 3 rồi! Tôi hoàn toàn không cần một bảo mẫu chăm sóc mình! Tôi biết tự chăm sóc bản thân!! Tôi..
– Sao cũng được – Hắn cắt ngang lời cô cùng với một cái nhún vai tỏ vẻ vô trách nhiệm

-Nhưng mà...

– À... Có gì rửa bát đi nhé, tôi nấu ăn rồi mà
Cánh cửa nhanh chóng đóng sập lại trước khi chiếc đĩa sứ lao tới
– OKITA GOUGO!!! ANH LÀ ĐỒ KHỐN NẠN!!!

– Em trông xuống sắc quá Kagura... – Tae, một đàn chị năm 3 xinh đẹp nhưng thuộc người của bộ tộc hai lưng, lo lắng nhìn hồn ma đang lơ lửng bay cạnh mình
– Tỷ tỷ... Em... không hiểu sao... – Khuôn mặt tím tái và hốc hác, đôi mắt thâm quầng, mái tóc rối xù, điệu bộ uể oải mất đi sự hoạt bát thường ngày, trông Kagura mà không khỏi khiến người ta thương xót. Cô yếu ớt bám lấy vai của đàn chị thân thiết, cả khung người nhỏ bé như muốn đổ rạp xuống:

– Không hiểu sao... em hôm qua... bị Tào Tháo...đuổi...đuổi cả đêm...nên...em...em không ngủ nổi...ụa
– Em đã ăn cái gì vậy? – Tae nhíu mày khó hiểu. Bình thường con bé này ăn như trâu như bò, có khả năng bị ngộ độc thức ăn được sao?
– Thằng khốn đó... nấu đồ ăn... – Kagura thực sự giờ rất muốn chửi tục, nhưng dạ dày quặn thắt lại, đau như thể bị giày xéo, bị kẹp chặt trong một bàn kẹp khổng lồ, đau đến nỗi rỉ máu, còn đau hơn cả ngày "bà Nguyệt" đến thăm nữa. Cô giờ không còn hơi sức mà chửi với rủa nữa rồi.

– Thằng? Là ai cơ? – Tae gặng hỏi lại, tuy nhiên tư tưởng của thiếu nữ cấp 3 đầy lãng mạn đã sớm hình thành những ý nghĩ trong đầu rồi
– Em không muốn nhắc đến hắn – Kagura nhăn nhó, chỉ nhớ tới cái bản mặt câng câng đó đã khiến cô càng khêm khó chịu – Hắn ta chỉ là một tên S đáng ghét và đáng chết thôi tỷ tỷ!!

– Ồ thế à – Tae khẽ che miệng cười – Người ta nói yêu nhau lắm, cắn nhau đau đấy
– ...Vậy hành động đạp anh Khỉ như thảm chùi chân cũng là yêu ạ... – Kagura đưa mắt nhìn đám bùi nhùi không còn ra hình ng... hình khỉ đang nằm hấp hối dưới gót ngọc của Tae, mí mắt giật giật hỏi lại

– Đúng đó – Dường như không hề quan tâm đến việc mình vừa giết động vật quý hiếm, tỷ tỷ Tae vẫn cong mắt cười dịu dàng – Do chị quá yêu mặt đất, nên sáng nào cũng phải đạp nó chút...
– Nhưng con khỉ...
– À là do nó chắn đường ý mà, nhưng em yên tâm, tình yêu của chị có thể vượt qua mọi chướng ngại hihihi...
Nghe tiếng cười mà Kagura đã rợn hết cả người, quyết định im lặng không nói gì nữa, chỉ thầm cầu nguyện cho tâm hồn con khỉ đột kia được siêu thoát

Tiết học thứ 3, có là siêu nhân Điện Quang thì cũng không thể chịu được cơn hành hạ dạ dày này, nên Kagura đành cắn răng lết ra phòng ý tế, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng chửi rủa thậm tệ tên tóc màu nước t*ểu hôm qua nấu cho cô ăn. Rốt cuộc cô đã làm gì nên tội mà bị đày đọa tới mức sống dở chết dở như thế này? Cả khoang bụng của cô đều đau muốn chết, chắc chắn hôm qua tên kia đã cho cô ăn nấm độc hay chất hóa học gì rồi!!

Nhưng chưa kịp nói lời nào, câu định thốt ra đã tắc lại, đôi mắt xanh mệt mỏi giương lên nhìn cái bị thịt đang nằm trên giường với chiếc bịt mắt màu đỏ choán đi nửa khuôn mặt cùng tướng nằm mất nết và nhất là màu tóc không bao giờ lẫn được

Kagura nhìn chăm chăm vào hắn không chớp mắt, mồ hôi bắt đầu túa đầy lưng. Để tên này dậy thì không khác gì dụ hổ ra, nếu bình thường cô khỏe mạnh thì đã chẳng phải sợ sệt mấy trò chơi khăm nhảm nhí của hắn, nhưng hôm nay cô thực sự không khỏe, thế nên có khi chỉ cần hắn xô một cái là cô đã ngã quay ra đất rồi, mà vốn mấy trò đó của hắn có phải xô không đâu...

Tốt nhất, là chuồn về lớp còn hơn là ở chung một phòng với hắn
– Cô đi đâu đấy?
Kagura giật bắn, đôi mắt xanh nhìn cổ tay mình đang bị nắm chặt. Cô chau mày:
-Mau – bỏ – tay – ra

-Hôm nay không phải cô bị đau bụng à? – Hắn nửa tỉnh nửa mơ lèm bèm nói – Sao không nằm xuống, còn có giường trống còn gì...

À... vậy hóa ra tên này vẫn còn biết lỗi lầm của mình cơ đấy.

-Không, nhìn cái mặt anh là tôi hết muốn nằm xuống rồi

-Giọng cô đáng ghét y hệt con chó nhà tôi...

Hắn đang coi cô là chó đấy à? Trên trán Kagura bắt đầu nổi gân xanh chằng chịt. Cái tên này! Quả là chẳng bao giờ ưa nổi mà!!!

-Anh...
Kagura sôi máu định chửi cho tên khó ưa này một trận, nhưng lời nói chưa kịp ra khỏi miệng, cổ họng cô đã bị cho cơn đau làm cho nghẹn chặt. Cô quỳ gục xuống như cành hoa gãy, hai hàng lệ ứa ra, khuôn mặt trắng trẻo bắt đầu mang một một xanh yếu ớt
– Này!!! Kagur...
Đó là câu nói cô nghe thấy rõ nhất trước khi ngất đi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: