Chap8
Đèn cao áp từng chiếc đèn rọi xuống một bóng người nhỏ bé đó...
Bạch Hiền cứ chạy thẳng ra khỏi buổi tiệc mà không một lần quay đầu nhìn lại phía sau,cậu cứ nhắm thẳng phía trước mà chạy và chạy bản thân cũng không biết mình đang chạy đến
nơi nào. Mãi cho đến khi hai chân mềm nhũn cậu ngồi bệt xuống đất.
Bên cạnh không có ai không gian hoàn toàn
vắng vẻ duy nhất chỉ có tiếng gió thổi bên tai
Bạch Hiền đưa tay ra sức lau mạnh miệng mình muốn đem dấu vết cuả Kim Jong Kook xoá đi tất cả.Cứ lau lau một hồi nhìn thấy cách đó không xa có một cái toilet Bạch Hiền đứng dậy đi vào bước đến bồn rửa mặt cậu lại tiếp tục dùng nước ra sức chùi miết mạnh môi mình.Mãi cho đến khi đôi môi trở nên sưn đỏ còn chưa chịu dừng lại.
“Lão già chết tiệt Quá vô liêm sỉ mà Đánh hắn một cái xem như là có lợi cho hắn lắm rồi” Bạch Hiền liên tục lẩm bẩm,giờ phút này ngay cả người xa lạ cũng có thể nhìn thấy được sự căm phẫn của cậu. Mồm cậu không ngừng nguyền rủa hắn. Không biết mất đến bao nhiêu thời gian ở trong đó lau môi thì cậu mới từ toilet đi ra bộ ves trắng của cậu giờ cũng đã ướt hết cả rồi. Khi lấy lại được bình tĩnh Cậu nhìn đường không biết đây là đâu đang bước đi tìm mò đường gió thổi vi vu áo cậu ướt nên càng lạnh hơn hai tay ôm lấy mình mà mân mê tìm đường.
Cách đó không xa có tiếng bước chân đi đến
theo phản xạ của bản thân cậu quay đầu
nhìn lại,hai mắt mở to vừa run vừa sợ cái đó người đó chính là Phác Xán Liệt sao Anh ta tới đây làm gì vậy Là tới để chỉ trích trách mắng mình sao? Đắc tội làm mất lòng đại khách của anh ta sao? Bạch Hiền nghĩ lung tung...
--------
Trong lúc đang cùng với Kim Jin Hee khiêu vũ, Phác Xán Liệt vô tình ngẩng đầu lên nhìn lại vừa lúc trông thấy cảnh tượng Kim Jong Kook hôn lên môi Bạch Hiền thật đáng chết! Người nam nhân này chỗ nào cũng quyến rũ người khác.
Ngay cả một lão già cũng không buông tha
Phác Xán Liệt không ngờ chính bản thân tại
sao phải tức giận đến vậy nhưng mà trong lúc
đó Xán Liệt lại trông thấy Bạch Hiền vùng vẫy như muốn thoát ra khỏi Kim Jong Kook,thì tâm trạng đang tức giận có chút được xoa dịu lại. Hoá ra không phải là lỗi cuả cậu ấy, lại nhìn về phía Kim Jong Kook. ánh mắt ngay tức khắc trở nên lạnh như băng, lão già Kim. chết tiệt này, dám cả gan có ý nghĩ lệch lạc với người cuả hắn, sau này nhất định phải khiến cho lão hoàn trả lại món nợ này,công ty của ông cứ cẩn thận.
"Cái gì? Cậu ta liên quan gì đến mình chứ? Mình điên rồi" Xán Liệt nghĩ trong đầu. Rồi lắc cái lại tiếp tục khiêu vũ nhưng một lúc sau hắn không hiểu sao mà mắt lại cứ muốn nhìn về cậu ta chứ?
Thấy Kim Jong Kook lại kéo Bạch Hiền ra khỏi sàn nhày, Phác Xán Liệt dĩ nhiên có chút khẩn
trương hắn muốn làm gì? Tầm mắt Phác Xán Liệt vẫn dán chặt trên người Bạch Hiền,rất lo sợ cậu xảy ra chuyện gì. Lí do Bạch Hiền đánh Kim Jong Kook một cái tát,Phác Xán Liệt đã thấy rõ rành rành, lần này thật vô cùng hứng thú Nếu không ngại đây còn là buổi tiệc, ngại sau này còn cùng Kim Jong Kook hợp tác, khiến bản thân không thể gây náo loạn, Phác Xán Liệt cũng ước gì được đi tới hung hăng nện cho hắn một cái cú!
Trông thấy Kim Jong Kook tức giận, Xán Liệt vội vã đi tới muốn thay Bạch Hiền giải vây
liền mở miệng gọi hắn lại. Kim Jong Kook ngại Xán Liệt đang có mặt tại đây, liền đem
lửa giận vừa nhen nhóm nén xuống.
Nhìn từ trong buổi tiệc chạy ra ngoài
Phác Xán Liệy dĩ nhiên có chút lo lắng, hắn cố
không biểu hiện ra ngoài để có thể cùng Kim
Jong Kook nói chuyện, chẳng qua chỉ là nói qua loa một chút, rồi cũng bỏ chạy ra khỏi buổi tiệc đi tìm Bạch Hiền
Tại cuối ngõ nhỏ, hắn rốt cuộc cùng tìm thấy Bạch Hiền,trông cậu ta bây giờ thật đúng là vô cùng thảm hại. Tóc tai lộn xộn bộ ves trắng dính đầy nước đôi môi sưng đỏ….Nhìn cậu như thế này, thật khiến cho Xán Liệt có chút đau xót.
------
Cậu dừng lại đơ người nhân cơ hội Xán Liệt đi nhanh về phía Bạch Hiền đứng trước mặt cậu Xán Liệt vẫn im lặng còn Bạch Hiền đã cúi đầu xuống nhìn đất không gian im lặng đó càng làm cho Bạch Hiền run hơn. Cậu Nhìn chính bản thân mình đang chẳng ra làm
sao,khiến Bạch Hiền vô cùng bối rối căn bản là cậu không có đủ dũng khí ngẩng đầu lên.
Phác Xán Liệt, không nói gì chỉ thương xót
nhìn Cậu. Bạch Hiền vẫn cứ như vậy, cúi đầu không nói, giả vờ như không nhìn thấy Xán Liệt nếu thật sự tốt hắn sẽ biết điều mà rời đi. Hiện tại cậu đã đủ buồn đau trong lòng rồi, cậu không muốn tiếp tục chịu đả kích nữa, nếu như Phác Xán Liệt thực sự mở miệng trách này nọ cậu quả thật không biết bản thân mình còn có thể chiụ đựng nổi nữa hay không!
Hiện tại, cậu chỉ muốn ở một mình, không
muốn gặp gỡ bất kỳ ai!!!
Cậu chờ, cũng không nhúc nhích chờ, hy vọng
người trước mặt thuận theo ý mình mà biến mất đi, thế nhưng người trước mặt vẫn cứ đứng yên ở đó, cũng bất động không nói như thể đã mọc rễ tại chỗ. Rốt cuộc Bạch Hiền nhịn không được nữa cậu ngồi sụp xuống đất để mặc cho nước mắt cứ thế mà rơi xuống.
Khi một tiếng nấc khẽ vang đến bên tai, Phác Xán Liệt nhíu mày nhìn xuống cậu đến lúc này nghe thấy tiếng nấc của cậu rốt cuộc cũng không nhịn được, liền bước lên phía trước ngồi xuống ôm Bạch Hiền vào lòng.
Cậu nhất thời đóng băng tại chỗ, cái mùi nước hoa đó kiểu ôm đó tại sao lại giống như người đã ôm mình trong bệnh viện khi đó, là anh sao? Không thể nào!
“Đứng nhúc nhích”. Cậu muốn đẩy hắn ra nhưng lại bị Xán Liệt ngăn lại.
Cậu cũng mệt mỏi quá rồi, cậu thật sự muốn tìm một cái ôm một bờ vai rộng rãi có thể cho cậu dưạ vào rồi khóc thật to.
Qua rất lâu sau đó khi đã bình phục lại tinh thần...
Bạch Hiền ngẩng đầu lên,nhìn Phác xán Liệt
lớp phấn trang điểm trên mặt đã sớm bị nhạt
nhoà. Đôi mắt của cậu đen ngòm vì khóc nhiều nên kẻ mắt bị phai.
Phác Xán Liệt hơi nhíu mày rồi ôn nhu nhìn cậu rồi hai tay nhẹ nhàng nâng gương mặt đáng yêu lem nhem của Bạch Hiền
lên, rồi cúi xuống hôn cậu, bị hôn bất ngờ lần thứ hai Bạch Hiền mở to mắt nhưng rồi cũng từ từ mà nhắm mắt lại, cũng cùng là một
cái hôn nhưng so với Kim Jong Kook thì hoàn
toàn khác nhau, cảm giác không giống như vậy.
Cái hôn này có chút thương xót, có cả sự dịu
dàng ôn nhu.
Cảm giác không hoàn toàn giống nhau…. Cậu cùng Xán Liệt phối hợp với nhau người cậu không động đậy nữa...khi cả hai muốn hít oxi thì mới buông ra, Bạch Hiền tim vội vàng đập liên tục không ngừng, mặt lại cúi xuống không giám nhìn lên hai gò má đỏ ửng vì ngại.
“Quên hết những chuyện không thoải mái đi,
chuyện tối nay bất kể cái gì em đều không cần
phải ghi nhớ, chỉ cần nhớ kỹ cảm giác này là
tốt rồi.” Phác Xán Liệt cúi đầu nói.
Cậu nghe vậy, lập tức ngẩng đầu lên, lời
hắn là có ý gì? Lẽ nào chuyện lúc này hắn đều
trong thấy toàn bộ?
"Phác tổng, anh đã thấy hết sao" cậu nói lí nhí lại cúi mắt xuống.
"Cậu nhìn lên tôi, thật là khó chịu khi cứ nhìn thấy đầu cậu, đã tìm được vàng chưa...nhìn lên tôi" Xán Liệt gằn giọng.
"Dạ" Bạch Hiền ngẩng lên nhìn hắn.
"Rồi về nhà đi đã muộn mai còn đi làm những gì nãy tôi nói cho cậu thì hãy nhớ lấy" Xán Liệt nói xong liền quay đầu đi
Bạch Hiền đứng đấy nhìn bóng lưng của hắn đã khuất rồi mới quay đi
Cậu lạnh hai tay ôm lấy người, gió ngoài đường thổi vù vù ngoài đường không có một bóng xe lâu lâu chỉ có vài cái taxi chạy , cậu sợ nhìn trước nhìn nhay ôm lấy thân mình, đằng đó...
"Tít Tít" tiếng còi xe có một chiếc đang tiến về phía cậu
"Ah~~ Phác Tổng" Cậu thậy chiếc xe đó quen quen
"Mau lên xe" Xán Liệt hạ màn kính xuống gọi cậu vào.
"Tôi sẽ đi bộ cũng được rồi anh về trước đi" Bạch Hiền sợ nhìn thấy hắn lắm nên từ chối.
"Có nuốn sa thải? Mau lên" Xán Liệt quay sang nhìn cậu vẫn đứng ngoài xe.
"Vâng" Bạch Hiền nghe từ sa thải đã thấy sợ nếu cậu mà bị sa thải ở công ty này thì chắc sẽ chả có đủ tiền mà phẫu thuật cho em nữa, Cậu vội vàng mở cửa xe rồi nhảy lên
Trên xe 2 người như tượng không một tiếng động...khi gần tới nhà Bạch Hiền thì Xán Liệt bỗng lên tiếng
"Chỉ nhớ đến cảm giác lúc nãy đừng nghĩ đến ông ta" Xán Liệt nói vẫn giữ vẻ lạnh lùng
Bạch Hiền giật mình hai chân rung rung
"Đã Biết, Phác Tổng hãy dừng xe đã đến nhà tôi"
"Cậu ở đây sao ? Căn nhà nhỏ như vậy sao" Xán Liệt nhìn qua thấy căn nhà bé làm bằng gỗ lâu năm gần như đã sắp mục.
"Vâng" Bạch Hiền nhìn hắn rồi cười một cái
"Cậu muốn ngủ trên xe tôi?" Xán Liệt nhìn cậu nói móc nhếch mép ướn thân về gần cậu Bạch Hiền đơ.
"Không có, Phác Tổng anh định làm gì tôi" Bạch Hiền tay dơ lên môi che lại.
"Cậu nghĩ tôi làm gì" Xán Liệt lấy tay tháo dây an toàn ra rồi vẫn cứ ở im đó vì có một mùi thơm câu dẫn cậu.
"Phác Tổng xin lỗi tôi phải vào nhà muộn rồi" Bạch Hiền nói run run cố đẩy Xán Liệt ra.
Xán Liệt thấy Bạch Hiền cựa cuậy giưới thân mình liền áp môi xuống hôn lấy đôi môi đỏ mọng kia.Bạch Hiền bị hôn bất ngờ hai mắt mở to ra đơ. Môi Xán Liệt vẫn cứ đưa đẩy hôn lấy.
"Cậu là xác sống à. Mau xuống xe" Xán Liệt thấy từ nãy đến giờ vẫn là mình tự hôn không có sự hợp tác phía bên nhàm chán liền dút môi ra rồi mở cửa xe cho cậu, rồi ngồi về vị trí cũ. Bạch hiền đơ đơ một lúc mới giật mình ngộ ra liền nhảy xuống xe đóng cửa lại cúi đầu chào Xán Liệt cho đến khi xe Xán Liệt đi khuất mới vào nhà.
Cầm trái cửa vặn vào thở dài một tiếng
"Nhóc lại thê rồi tại sao không lên giường ngủ chứ còn đợi mình về nữa bây giờ ngủ ở sô pha thế này" Bạch Hiền đến gần cố gắng bế người em về giường đắp chăn cho em rồi mới vào phòng tắm rồi lên giường ngủ cậu suy nghĩ lại tất cả những gì đã sảy ra nghĩ đến cái hôn của Xán Liệt làm mặt cậu đỏ lên chân đá chăn tay dơ lên trần nhà đấm đấm mồm lẩm bẩm *trời ơi mai làm sao tôi giám nhìn mặt anh ta chứ làm sao đây* chân tay vung vung một lúc rồi cũng cuộn mình vào chăn mà ngủ thiếp đi lúc nào không biết.
-------------------
Cmt và cho thêm dấu sao đi làm ơn :(
Chả có cái cmt nào :( thôi các bạn làm mình nản rồi chap này xong sẽ nghỉ thôi~~
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro