Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 23

Trong căn phòng học yên tĩnh, Jimin mới vừa ngồi xuống và mở cuốn sách ra để học thì... Những tiếng ồn từ đâu vang lên... Anh đứng lên và chạy thật nhanh vì cái tiếng ồn này khiến anh nghĩ tới Army...
Cảnh tượng hỗn độn, cả đống người đang phanh thây một mk Army, Jimin thấy z anh chạy vào đẩy tất cả mọi người để vào giải thoát cho Army... DoJoen đang cười đắc ý sau đó lại tức giận vì Jimin đang bảo vệ Army...
- Army à!!
Jimin kêu lên, anh xô mọi người ra... Army thật tơi tả chẳng còn nguyên vẹn nữa.... Cô đang bị trọng thương anh cố gắng bế cô lên với nhiều nhiều ánh mắt khinh rẻ của mọi người và đưa cô đến phòng y tế.. .
Anh đặt cô ngồi trên giường rồi khuỵ chân xuống nhìn vào gương mặt bị trầy xướt và sưng tấy của cô, anh đưa tay gạt đi một giọt nước mắt của cô:
- Army... Xin lỗi cậu...
Cô không nói gì cả... Trong lòng cô bây giờ như rạn nứt, cô ngồi đó như người mất hồn không có cảm xúc... Cô hận mk vì đã không bảo vệ được gia đình khi bị người khác xỉ nhục, hận bản thân mk quá hèn nhát... Lúc này, cô muốn chết đi cho song...
Jimin vừa nhìn cô lo lắng vừa thoa thuốc cho cô... Anh thấy trong con người cô hiện lên một cái gì đó rất giống NaYoen, thường chịu đựng những đau khổ Trong tim khi bề ngoài thì tỏ ra mk mạnh mẽ...
Tiếng mở cửa phòng y tế... DoJoen đứng đó mắt cô đang nhìn thấy cảnh tượng ấy tim cô như vỡ tan... Army quay sang nhìn cô anh mắt toé lên tia lửa hận.... Jimin cũng nhìn DoJoen với ánh mắt rất giận...
- Anh Jimin...
Army giận dữ, cơn nóng giận của cô đã tăng lên đỉnh điểm... Cô túm lấy cổ áo Jimin, anh đưa mắt bất ngờ nhìn cô... Cô nhìn anh rồi kéo anh tới đặt một nụ hôn lên môi anh, làm anh chợt đứng hình.. DoJoen há hốc mồm bất ngờ, Army đang hôn Jimin trước mặt cô người đầu tiên làm cô rung động...
Kết thúc nụ hôn ngọt ngào đó là một cái nhìn đáng sợ từ Army đến DoJoen, tới lúc này Jimin vẫn chưa hết bàn hoàn tim anh đập nhanh hơn bao giờ hết, anh tự hỏi mk là có phải mơ không?.. Army liếc xéo DoJoen rồi đi vụt qua cô...
DoJoen tiến gần tới gần Jimin anh đang chìm đắm trong sự bối rối...
- Jimin....
Jimin nhìn cô và đứng lên... Một giọt nước mắt trên má cô lăn dài..
- Anh thích nó mất rồi.... Jimin...
Jimin bình thản trả lời:
- Anh không thích Army...
- Biểu hiện này... Gương mặt này... Hành động này của anh đã nói lên tất cả rồi..
- Em không tin thì tùy z...
Anh bỏ đi mà chẳng quan tâm đến tâm trạng của cô:
- Thái độ của anh như z là sao?
- Anh nghĩ hôm nay em đã mất điểm trầm trọng trong lòng anh rồi... Anh không muốn gặp em bây giờ...
Anh cảm thấy giận khi cô đã làm Army tổn thương về thân xác và tinh thần, anh không thích con người sáng nay của DoJoen... Còn DoJoen thì chỉ còn biết đứng đó mà khóc thôi..
Học sinh tan học đã đi về nhà từ sớm, YoonGi đứng ngoài cổng trường chờ Army từ lúc mới tan học mà vẫn chưa thấy cô đâu... Anh thấy hôm nay hơi lạ vì có nhiều người nhìn anh lắm... Đứng chờ hơn 20' rồi mà chẳng thấy cô đâu anh quyết định chạy vào đó tìm:
- Mệt thật... Nếu tìm được cậu thì biết tay tôi...
Chạy được một lác anh thấy tên bạn cùng lớp anh nhìn anh với anh mắt khinh bỉ, khó chịu anh vẩy tay tên đó tới trước mặt... Hai tên rụt rè sợ hãi không dám tới vì đã lỡ nhìn anh như z:
- Park JongMin nhanh lên nào...
Tên đó bất ngờ rồi nhìn qua tên bạn bên cạnh:
- Hey YoonGi biết tên mk có nghĩa từ nay mk và YoonGi là bẠn rồi...
Anh chàng vui vẻ chạy nhanh tới chỗ YoonGi:
- YoonGi có chuyện gì không z?
- Có đó... Hồi nảy tỏ thái độ gì vs tôi z hả?..
Tên đó cuối đầu lo sợ:
- À... Mk... Mk xin lỗi..
- Thôi bỏ đi cậu có thấy Army trong đó không?
- cậu ấy vẫn chưa về sao?
- Zề rồi tôi hỏi cậu làm gì?
- Lúc giờ ăn trưa nghe đâu cậu ấy bị hội đồng, mk thấy cậu ấy chạy lên sân thượng..
YoonGi bất ngờ:
- Cậu nói là thật sao?
Tên đó gật đầu lia lịa...
YoonGi trong lòng sôi sục, anh chạy nhanh lên sân thượng tìm cô
... Phút chốc cánh cửa sân thượng đã ở ngay trước mắt, anh mở cửa và chợt khựng lại vì cảnh tượng này giống như 1 năm trước khi NaYoen khóc nức nở một mình trên sân thượng, tim anh đập nhanh hơn anh cảm giác như là mk đang nhìn thấy chính NaYoen, hình ảnh của NaYoen lại hiện loạn xạ trong đầu anh...
Anh bước vào đột nhiên Army ngất lịm và cơ thể tự do ngã xuống, anh nhanh chân chạy tới phía cô... Đầu cô đã yên vị trên bàn tay của anh, nhìn những vết thương trên khuôn mặt xinh đẹp của cô lòng anh vừa giận vừa đau, anh đưa tay chạm nhẹ vào những vết thương trên mặt cô... Anh tự nói với lòng mình:
- Tại sao? Cậu lại làm tôi nhớ tới NaYoen... Cảm giác NaYoen ở gần tôi khi gặp cậu rất chân thật... Tôi bị làm sao thế này...
Buổi chiều hôm đó, sau khi hết lời năng nỉ Bộ trưởng cuối cùng bà HaeSon cũng được vào thăm ông JinWoo...
Bà ngồi ngây ngắn trên ghế trước mặt bà là một cái tấm kính trên nó có nhiều lỗ nhỏ.. Một lát sau, ông JinWoo mới được một người đưa ra... Nhìn bộ dạng của ông mà bà không cầm được lòng:
- Anh... Anh sống tốt chứ!
- Anh sống vẫn tốt, em đừng lo...
- Nhìn anh như z sao em không lo được chứ!
- Đừng có lo cho anh... Anh cảm thấy có lỗi lắm...
Bà HaeSon vội gạt đi những giọt nước mắt trên má rồi hỏi típ:
- Chuyện đó pải làm sao đây anh... Chẳng lẽ gia đình mk phải chiu oan như z sao?
- Bây giờ anh chỉ biết tin vào định mệnh mà thôi nhà chúng ta không còn đường lui nữa rồi... Đến cả nguồn sống cũng không còn...
- Trong số khách mời anh không nghi ngờ ai sao?
- Không... Họ đều là bạn thân và đối tác lâu đời của gia đình ta cũng không có thâm thù gì..
- Chỉ tội nghiệp cho mấy đứa nhỏ giờ đến tiền mặt cũng không còn được bao nhiêu.. Cũng may NamJoon được SoEun đưa tới chi nhánh ở BuSan để làm việc...
- Anh đã hại các con và em rồi... Anh xin lỗi
- Anh không hề có lỗi... Em và các con chỉ cần anh sống tốt là được rồi...
Ông gật gật nhìn bà HaeSon đau buồn... Tiếng thông báo hết giờ thăm, ông tự nhiên đứng lên và đi vào trong... Bà HaeSon nhìn theo ông mà ngậm ngùi trong lòng..
Trên đường đi về nhà trong lòng bà chỉ nghĩ tới ông JinWoo... Bà suy nghĩ và muốn tìm một cách nào đó để giải oan cho gia đình... Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên bà mở túi xách và lấy ra và bắt máy:
- YoonGi... Có chuyện gì ko con?
- Army đang ở trong bệnh viện thưa cô...
Bà HaeSon bất ngờ, trong lòng bà đang bồn chồn và vô cùng lo, bà dập máy là kêu Taxi...
Ở bệnh viện, YoonGi ngồi ở bên ngoài phòng đang đâm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó, đôi mắt.anh chợt đượm buôn, anh đang vô cùng rối trí hai ý nghĩ trong đầu anh đang đấu tranh nhau và anh đang phải chịu đựng...
Một lát sau, cuối cùng bà HaeSon cũng tới bà hớt hải tiến về phía anh nhìn gương mặt anh bà có chút sợ, bà sợ Army đã xảy ra chuyện gì đó rất kinh khủng ... Bà khẽ gọi tên anh:
- YoonGi à!...
YoonGi ngước mặt lên nhìn bà... Ánh mắt hiện lên một chút gì đó rất bối rối, anh đứng lên và tiến tới trước mặt bà:
- Cô... cô có thể nói cho con biết chuyện Army phẫu thuật thẩm mỹ toàn diện không phải là sự thật đi...
Bà HaeSon bất ngờ và lo lắng nghe YoonGi hỏi z? Thì bà biết rằng vết thương này có liên quan đến PTTM..
- Con biết rồi sao?...
- Z đó chính là sự thật sao?..
Bà buộc phải thừa nhận vì không còn cách nào khác, bà gật đầu làm YoonGi thất vọng. Anh ngồi phịch xuống ghế tuyệt vọng... Vậy là những suy nghĩ trong lòng anh có khả năng là đúng, có thể cô chính là NaYoen... Bà HaeSon toan bước vào phòng để xem tình hình của Army thì bị anh kêu lại:
- Cô... có thể trả lời thật lòng câu hỏi của con được không?
Bà lại gật đầu để nghe câu hỏi của anh nó khiến bà lo lắng..
- Tại sao? Army lại phẫu thuật z ạ!
Bà lúng túng và nhanh chóng tìm ra một lí do:
- À... à.. À là vì Army lúc trước con bé nó bị tai nạn rất nghiêm trọng nên phải phẫu thuật đó mà..
- Bị tai nạn... Có phải... lúc trước cô ấy là Kim NaYoen không?
Bà HaeSon tròn xoe mắt bất ngờ, bà cố gắng giữ bình tĩnh:
- À... con nói gì z? NaYoen là ai?
YoonGi thất vọng đôi mắt cụp xuống, anh gật gật cho qua:
- Con nghĩ quá nhiều rồi... Xin lỗi cô con đi trước đây ạ!..
- Ừ con đi đi...
YoonGi bước đi những bước đi nặng nề, anh cứ nghĩ cô là NaYoen... Bề ngoài anh thể hiện như mk đã ổn nhưng không ai biết được trong lòng anh đã buồn như thế nào khi biết Army phẫu thuật thẩm mỹ...
Sau khi YoonGi đi khuất bà mới thở phào nhẹ nhõm thật nguy hiểm...không nhìn nữa bà lập tức chạy vào phòng thăm cô... Bà mở cửa ra nhìn cô ngồi đó nhìn ra ngoài cửa sổ với ánh mắt vô hồn... Nhìn cô như z bà đau khổ vô cùng, bà đi tới ôm cô vào lòng:
- Army à!...
Cô quay qua nhìn cô ráng gượng cười cho mẹ được vui:
- Mẹ tới rồi sao?...
Bà buôn cô ra và nhìn với ánh mắt lo lắng:
- Con bị sao z hả? Sao lại ở trong bệnh viện...
- Không sao đâu mẹ... chỉ là chấn thương nhẹ ở mũi thôi, do con bất cẩn nên bị té...
- Con thiệt là... Ở Mĩ bác sĩ đã dặn là con không được làm tổn thương mạnh mà chúng rất dễ bị chấn thương...
- Con xin lỗi mẹ...
- Từ nay, đừng có bất cẩn nửa là được rồi!
Cô cười nhẹ và áp vào lòng bà, lòng người mẹ vô cùng ấm áp... Cô đã khóc khi trong vòng tay mẹ, vết thương cô nói là nhẹ mà thật ra nó lại rất đau và nhức nhói... Bọn họ đã cố ý đánh vào mặt cô nên nó mới thành ra như z? Cơn đau của vết thương cộng với sự tổn thương tinh thần nặng nề về gia đình về bạn bè và còn cả YoonGi...
Tối hôm đó, một buổi tối thanh bình, chắc có lẽ ở đây là nơi yên tĩnh và hạnh phúc nhất...Jin nhắm chặt đôi mắt và ngã đầu vào cái thanh của bồn tắm̀, hưởng thụ hương hoa hồng phản phất cũng với tiếng nhạc Ôpêra mà anh thích...
Tiếng gõ cửa vang lên làm cắt ngang cuộc sống thần tiên của anh, anh nhăn nhó rồi đứng lên và bước ra bồn tắm, khoác lên thân thể là một cái áo choàng tắm phong phanh...
- Chắc đồ ăn tới rồi...
Anh vội bước ra mở cửa, người trước cửa không phải người giao đồ ăn mà là MinZi... Mới mở ra đập vào mắt cô là một tắm ngực lực lưỡng, tuy anh khoác áo choàng nhưng nhìn vào sẽ thấy tấm ngực ấy, cô lùn so với anh nên tỉ lệ nhìn thấy sẽ lớn hơn...
Mặt cô bắt đầu đỏ lên, cái giá vẽ cô đang cầm rơi xuống đất, anh bất ngờ nhìn cô che lại chỗ hở hang:
- Tôi không cố ý đâu... Cô... cô vào đi...
Cô bình tĩnh và cầm giá vẽ lên và bước zo phòng... Anh đóng cửa lại và nhìn cô đang ngồi trên ghế Sofa, anh pha cho cô một tách cafê và giao tận tay cho cô:
- Chắc cô shock lắm...
Cô lắc đầu lia lịa:
- Có shock gì đâu dù sao chúng ta cũng trưởng thành rồi mà..
Anh gật đầu:
- Tôi cứ tưởng cô sẽ không tới để vẽ cho tôi..
- Tôi đã hứa thì sẽ làm..
Anh mỉm cười thật tươi.... Tự nhiên, một tiếng gõ cửa thúc dục vang lên, anh đứng lên và ra mở cửa:
- Chắc là đồ ăn đã tới...
Cô mỉm cười rồi uống ly cà phê trên bàn... Jin mở cửa ra thì quá đổi bất ngờ khi người đứng sau cánh cửa gõ cửa một cách giận dữ là một người đàn ông trạc tuổi anh diện bộ vest đen giận dữ nhìn anh, anh ta xxông vào và nắm lấy cổ tay của MinZi làm cô vô cùng hoảng hốt:
- Thì ra em cũng chỉ là hạng gái như z thôi? Em từ chối tình yêu của tôi là vì tên khốn này sao?
Jin nhăn mặt:
- Anh hãy bình tĩnh lại đi.... Anh đã hiểu lầm cô ấy rồi...
- Anh là ai mà dám xen vào hả?...
MinZi uất ức cô chỉ đứng khóc cô chẳng thể phản khán và làm được gì..
- Vì anh gọi tôi.là tên khốn cho nên tôi mới xen vào... Cho dù anh là ai cũng không được quyền xỉ nhục cô ấy như z...
- Cái gì? Mà không được quyền, chống tai lên nghe cho kĩ đây tôi là chồng sắp cưới
của cô gái này đó... Vì z từ nay đừng có lên mặt rằng mk hiểu rỏ mọi chuyện...
Jin nhìn cô mà tim như rạn nứt, người đàn ông ấy nói cô là vợ sắp cưới của anh ta mà cô không phản khán vậy đó là sự thật rồi! Người đàn ông mạnh tay kéo cô đi, cô quay lại nhìn anh trong đôi mắt cô hiện lên một nổi buồn sâu thẳm....
Ngồi trên bàn học một tiếng trước chỉ để suy nghĩ về Army, không hiểu sao mà trong lòng anh thấy buồn vô cùng... Anh mong rằng Army chính là NaYoen ngươi mang cho anh cảm giác quen thuộc... Nhưng một suy nghĩ khác đã bác bỏ suy nghĩ ấy... Anh sợ rằng nếu Army thật sự là NaYoen thì anh sẽ nổi giận với cô sẽ làm cô tổn thương và cũng gián tiếp làm anh tổn thương vì cô đã lừa dối... Anh không chờ thêm được nữa không suy nghĩ lung tung nữa mà đứng lên, những bước chân đã đưa anh đi đâu đó, đưa anh tới trước phòng của cô, đứng trước cửa anh suy ngẫm một hồi lâu... Cuối cùng anh cũng quyết định mở cửa ra căn phòng tối om và anh mò mẫn tìm đến công tắt điện, bật lên và tất cả sáng lên... Anh nhìn xung quanh phòng:
- Nếu là NaYoen thì chắc sẽ có thứ gì đó chứng minh điều đó..
Anh bắt đầu tìm kiếm ở cái tủ gần anh nhất, mở từng hộc tủ... Đến nhà vệ sinh, tủ quần áo, trên giường, tất cả mọi nơi, mất tới 15' của anh mà chẳng tìm ra được gì... Nhìn tới cái bàn trang điểm của cô cái hộc tủ bị khoá ấy anh vẫn chưa tìm... Anh đi tơi gần đó giật giật cái học tủ hai ba lần mà không có tác dụng:
- Chắc chắn là có cÁi gì đó giấu trong đây... Chìa khóa...
Anh bắt đầu tìm kiếm chìa khóa xung quanh phòng... Đang loay hoay thì đột nhiên cửa phòng mở toan ra, anh quay lại. Trước mặt anh là ánh mắt bất ngờ và lo lắng của Army và Bà HaeSon:
- YoonGi con đang làm cái gì ở đây z hả?
Anh bất ngờ lấp bắp:
- À... con... con định tìm tài liệu Tiếng anh đó mà...
Nói xong, anh chỉ biết cười trừ thấy z hai người đã hết lo lắng:
- Ừ là z sao...
Anh gật đầu rồi hỏi cho qua chuyện:
- Nhưng sao Army lại về ạ!
Army lên tiếng:
- Mk khỏe rồi và mk không muốn ở đó nữa..
Anh nhìn cô lo lắng:
- Z thì cậu nghĩ ngơi đi...
Anh thừa cơ hội lẻn ra ngoài:
- Cô ơi! Con về phòng đây ạ...
- Ừ con đi đi...
Sau khi YoonGi ba chân bốn cẳng chạy về phòng 2 mẹ con mới yên tâm:
- Cậu ấy làm con sợ chết đi được...
- Thôi con nghĩ ngơi đi, sau này hãy cẩn thận vào...
- Dạ...
Cô gật đầu rồi nằm xuống giường thả một giấc.mà chẳng nghỉ ngợi gì thêm...

* Chuyện tình của couple JinZi mk sẽ dừng ở chap này muốn tìm hiểu rõ về chuyện tình của 2 người thì chờ xem '' Bức tranh tình yêu '' nha...*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro