Không Tên Phần 1
Trang 1 / 26
Fanfiction: (Kris Tao 18+)
Sau lần thứ n đến nhận việc bị quấy rối tình dục, Tử Thao không thể không nhịn nỗi đau sẽ bị thất
nghiệp mà táng cho giám đốc một cú thật mạnh.
Nhét vào ngực tiền lương gầy còm, lộ ra khuôn mặt quá mức xinh đẹp lại mê võng, Tử Thao mù mịt
đi vô định trên đường.
Tâm tình của cậu tụt xuống đáy cốc, nên không hề nhíu mày trước hành động xoi mói của người đi
đường như trước đây, chỉ mờ mịt bước đi.
Làm sao bây giờ? Lại thất nghiệp.
Theo dự đoán của cậu, nếu công việc cuối tuần này của cậu không có tin, cuối tuần sau cậu nhất
định phải ăn không khí!
Giống như phần đông thanh niên trong nước gặp phải vấn đề thất nghiệp, Thử Thao vừa mê võng lại
uể oải muốn chết, từ lúc ra khỏi công ty liền một mình lang thang không mục đích trên con đường
rộng lớn phồn hoa.
Thân ảnh cô đơn của cậu, thân hình cô đơn, khuôn mặt tuấn tú lại lo âu, cùng với vẻ mặt vừa vô tội
lại vừa lo sợ nghi hoặc giống như một chú chỏ nhỏ bị người vứt bỏ, tất cả đều có thể khiến cho
người đi đường liếc mắt.
Nhưng cả ngày hôm nay Tử Thao đã rơi vào cảnh gay go, đã không còn muốn chấp nhất những ánh
mắt tò mò, nghi hoặc, khó hiểu.
"Shit!" Đôi mày lá liễu tú lệ mà tự nhiên làm cho các nữ nhân ghen tị cau lại, Tử Thao chửi đổng một
tiếng, đá bay hòn đá dưới chân. Hòn đá đáng thương lăn đi, lăn vài vòng mới ngừng lại được, lại rất
không may khi bị Tử Thao coi như đồ để há giận đá bay vào vũng nước ven đường.
"Hô..."
Thở nhẹ ra một hơi, tâm tình của Tử Thao đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
Nhìn bốn phía yên lặng, mới phát giác mình lệch khỏi nhà trọ rất xa, đại khái là đi tới ngoại ô thành
phố. Khó trách, cậu cảm thấy chân đau đến muốn rút gân!
Tìm một chỗ đất có vẻ sạch, Tử Thao đặt mông ngồi xuống, taxi liên tục chạy qua, thổi bụi đầy trời.
May mắn –––– cậu ngồi khá xa, bằng không sẽ bị đám bụi đất này làm sặc chết!
Bụng chịu đói cả ngày, giờ phút này lại đột nhiên kêu lên ùng ục.
Vừa rồi tâm tình hạ xuống đến không còn cảm giác gì, hiện tại tâm tình phục hồi như cũ, giác quan
thân thể tựa hồ như đã trở lại toàn bộ.
Trang 2 / 26
Cậu không có cách gì tiếp tục ở lại con đường đầy khói bụi này, đành phải đứng dậy, vỗ vỗ mông, lê
đôi chân sắp rút gân đi về phía 'nhà'. Đi không bao lâu, chân đau nhức đến không thể đi được, đành
phải đứng một chỗ, trong lòng mặc niệm: taxi... taxi... Đáng tiếc lúc muốn lại cố tình không có!
Thực... Con mẹ nó!
Có thể là quá muộn, đợi nửa ngày vẫn không có một cái xe nào đi qua. Đói bụng, lại bởi vì đi bộ một
thời gian dài làm cả người mỏi mệt nên tâm tình Tử Thao lại tồi tệ một lần nữa.
Làm cái gì!? Đường xa như vậy chẳng lẽ thật muốn cậu bước từng bước về nhà sao!?
Đang mắng, trên đường cái cách cậu không xa trùng hợp có một chiếc xe đi đến. Cậu vội ngoắc, lê
đôi chân sắp đứt lìa vừa chạy vừa hổn hển hô lên:
"Này! Dừng xe! Dừng xe! Ta muốn lên xe!"
"Cẩn thận!"
Tiếng phanh gấp vang lên bên tai, Tử Thao còn đang không rõ có chuyện gì xảy ra, liền lăn lông lốc
trên mặt đất.
"A –––– đau!"
Tử Thao phủ phục trên mặt đất kêu một tiếng thảm thiết, trong khoảng thời gian ngắn bị đâm cho
choáng váng đầu hoa mắt, cậu chỉ cảm thấy bàn tay, khuỷu tay, đầu gối... Trên dưới toàn thân truyền
đến một trận đau đớn, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất kêu rên.
"Này? Cậu không sao chứ!?"
Một gã đàn ông thân hình cao lớn cường tráng rất giống một con gấu khẩn trương chạy đến, tiếng
nói thật thà hỏi han.
"Anh con mẹ nó sao lại thế này? Vội vàng đi đầu thai hay sao!?"
Tâm tình Tử Thao vốn đủ ác liệt, chỉ tức giận, ai biết còn gặp phải loại chuyện này, nhìn nhìn gã đàn
ông cường tráng như một con gấu trước mắt, mở miệng ra liền chửi ầm lên.
Trang 3 / 26
"Ách, thực... Thực xin lỗi! Thật sự! Vừa rồi tôi đi xe máy, nghĩ thầm đã trễ thế này trên đường hẳn là
không có người, cho nên tốc độ nhanh một chút, không nghĩ tới cậu vừa lúc vọt ra, làm tôi giật mình,
thực xin lỗi! Thật sự không phải cố ý."
Tốc độ nói chuyện của nam nhân rất nhanh, lộ ra một hàm răng trắng noãn chỉnh tề.
"Đúng rồi, cậu có chuyện gì không? Tôi có đụng vào người cậu không? Muốn tôi đưa cậu đến bệnh
viện kiểm tra không?"
Nam nhân nhìn cậu còn muốn đứng lên, vội vươn cánh tay cường tráng đến dọa người ra, giống như
diều hâu bắt gà con, lập tức kéo cậu đứng lên, đánh giá từ trên xuống dưới. Lúc nhìn đến khuôn mặt
cậu, rõ ràng sửng sốt một chút.
Thật... Thật đẹp!
"Đau... Đau muốn chết!"
Tay chân Tử Thao bị trầy da đau muốn chết, căn bản không còn hơi lưu ý hành động cùng vẻ mặt
của nam nhân.
"Làm sao? Làm sao đau!?"
Nam nhân lập tức khẩn trương, cúi đầu tỉ mỉ kiểm tra thân thể cậu, bàn tay to xoa khắp người cậu.
"Anh làm gì đấy!?"
Tử Thao túm lấy bàn tay đang chạy trên người, lại không lưu tâm trên bàn tay bị trầy da, lập tức kêu
thảm một tiếng. Nhưng còn không quên căm tức hung tợn nhìn nam nhân không khác gì con gấu
trước mắt:
"Tránh ra, đừng động vào tôi!"
"Tôi chỉ muốn nhìn xem cậu bị thương làm sao mà thôi."
Trong tiếng nói của nam nhân có chút ủy khuất, nhưng vẫn không quên nhắc nhở:
Trang 4 / 26
"Vẫn là đi bệnh viện kiểm tra đi, tôi đưa cậu đi."
"Đương nhiên phải kiểm tra rồi! Anh cho là anh đụng vào tôi rồi lại còn muốn chạy sao!?"
Nhưng nói thật ra, chuyện va quệt này không thể đổ hết lên người nam nhân trước mắt, tránh
nhiệm của mình lớn nhất, không ra chuyện nghiêm trọng xem như may mắn. Ai, không có cách nào,
chính mình còn sắp phải uống gió tây bắc, làm gì còn tiền thừa mà mua thuốc men? Nam nhân trước
mắt này, vẻ mặt dữ tợn, lưng hùm vai gấu, nhưng lại rất thành thật, đương nhiên có thể nhờ cậy liền
nhờ cậy. Thật sự là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, xui xẻo muốn chết!
"Cậu yên tâm, tôi sẽ không chạy."
Nam nhân cộc lốc nở nụ cười, lộ ra một hàm răng trắng noãn.
"Đúng rồi, tôi tên là Diệc Phàm. Cậu tên gì?"
Diệc Phàm? Nhưng lại là một đống tảng đá? Thiết! Khó trách không có đầu óc như vậy! Thì ra triệt để
là một tảng đá! Tử Thao đảo cặp mắt trắng dã.
"Tử Thao."
"Cái gì?"
Nam nhân dường như còn chưa nghe rõ.
"Tôi nói tôi tên là Tử Thao."
Tử Thao không kiên nhẫn lập lại một lần.
"À."
Nam nhân lại lộ ra nụ cười ngu ngốc.
Trang 5 / 26
"Ngu –––– ngốc!"
Tử Thao nhỏ giọng nói thầm.
"A ––––"
Lại là một tiếng kêu thảm thiết thống khổ phát ra từ miệng Tử Thao, đau đớn kịch liệt làm cho cậu
đặt mông ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu gối của mình rên rỉ.
"Làm sao vậy? Làm sao vậy?"
Đang muốn đi dựng chiếc xe máy phân khối lớn bị đổ một bên, Diệc Phàm liền hoảng sợ, hai ba bước
vội quay lại.
"Chân của tôi... Chân của tôi... Ô... Đau quá!"
Từ mắt cá chân truyền đến đau nhức làm cho khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thao nhăn nhúm lại.
"Chân?"
Diệc Phàm thật cẩn thận nâng chân bị thương của cậu lên, kéo ống quần, thấy chỗ hơi sưng, "Là nơi
này sao?" Nhẹ ấn vào, lập tức làm cho Tử Thao thống khổ khóc thét lên.
"Đừng động vào! Thật sự đau lắm!"
Đôi mắt Tử Thao dịu dàng, đáng thương nhìn anh.
Diệc Phàm đột nhiên cảm thấy cậu rất đáng yêu! Không khỏi hơi hơi run sợ, mặt cũng không tự giác
nóng lên.
"Anh ngẩn ra cái gì!?"
Trang 6 / 26
Tử Thao nhìn nhìn tảng đá thối trước mắt, căm tức quát.
Đáng giận! Cậu đau muốn chết, hắn còn ngây ngốc ở đây!
"Ách, hình như là bị trật khớp rồi."
"Vô nghĩa! Chuyện này còn để anh nói sao? Đồ ngốc cũng có thể nhìn ra được!"
Tử Thao căm giận rút chân mình trong tay gã về, trừng mắt liếc nam nhân một cái, tiếp tục phát
giận:
"Anh còn sững sờ ở đây làm cái gì!? Còn không mang cái xe rách của anh lại đây cho tôi ngồi! Anh
muốn ngây ngốc ở đây cho muỗi ăn là chuyện của anh, tôi cũng không có hứng thú!"
Sao lại đến nỗi này? Xem ra đừng nói là tìm việc! Tự sinh hoạt cũng có vấn đề!
"A, a. Cậu chờ tôi một chút, đừng nhúc nhích."
Nam nhân bị mắng đến sửng sốt, nhưng vẫn tốt tính trả lời.
"Tôi động được mới là lạ."
Tử Thao nguẩy đầu đi..., rầu rĩ nói thầm.
Chân trái bị bó một lớp thạch cao thật dày, lại một lần nữa Tử Thao cảm thấy mình thật sự xui xẻo.
Vốn tưởng chỉ đơn giản là trầy da cùng trật khớp mà thôi, không nghĩ tới lại là gãy xương!
Cái này đừng nói một tuần, một tháng cũng không tốt được! Tiền nước, tiền điện, tiền thuê nhà, tiền
điện thoại, đều chưa trả. Đáng giận! Không có việc, không có tiền gửi ngân hàng, thực bắt cậu ăn
không khí sao!?
Nghĩ đến đây, khuôn mặt xinh đẹp của Tử Thao liền đen như mặt Bao Công. Cậu nghiến răng nghiến
lợi trừng "hùng nam" khôi ngô cường tráng trước mặt này, nam nhân liền trưng ra vẻ mặt ngây ngô
cười nhìn cậu, căn bản không hề phát hiện ra cơn giận ngập trời của cậu.
Trang 7 / 26
"Làm sao vậy? Có phải còn rất đau không?"
Cuối cùng nam nhân cũng chú ý đến cái nhìn chằm chằm của cậu, lại nghĩ là do miệng vết thương
làm cậu đau đớn không chịu nổi, không khỏi nhăn đôi mày vừa đen vừa rậm như vẽ than chì lên.
"Anh. làm. tôi. thành. như. thế này,"
Tử Thao trừng mắt nhìn gã, thanh âm giống như bắn ra từ khe hở tảng đá, một chữ một chữ nói:
"Anh. phải. chịu. trách. nhiệm!"
Quyết định! Từ hôm nay trở đi –––– không! Từ bây giờ, bắt đầu từ giờ phút này, quần áo, ăn uống,
nơi ở, đi lại của cậu đều phải do 'đầu sỏ gây nên' trước mặt này xử lý!
"Chịu trách nhiệm? Chịu cái gì trách nhiệm?"
Nam nhân không rõ cho nên gãi gãi đầu.
"Hừ, anh hãy nghe cho kỹ. Hôm nay tôi vừa mới mất việc, vốn nghĩ muốn mấy ngày này đi tìm việc,
chính là, anh xem ––––"
Tử Thao dùng cánh tay đang băng gạc chỉ chỉ chân đang bó thạch cao thật dày của mình.
"Tôi bị anh biến thành cái dạng này sao có thể ra ngoài tìm việc? Không có việc, không có tiền gửi
ngân hàng, anh bảo tôi ăn cái gì? Ở đâu? Uống cái gì? Chẳng lẽ anh làm hộ đươc chắc."
"À, là như thế này à, tôi còn nghĩ cậu muốn tôi bồi thường cậu rất nhiều tiền chứ!"
Nam nhân cười ha hả mở miệng
"Được rồi, cậu yên tâm! Tôi sẽ chiếu cố cậu."
Trang 8 / 26
"Tiền!?"
Tử Thao đánh giá nam nhân trước mặt này, quần bò chính là đồ second-hand mua ở cửa hàng vỉa
hè, rách tung tóe, áo sơ mi màu lam đã có chút bạc màu, còn có da thịt màu đồng do bị phơi nắng,
cùng với cặp chân siêu lớn, giày thể thao cũ nát. Thẳng thắn mà nói –––– đàn ông như vậy, thật sự
nhìn không ra tên ngốc này có thể đền bao nhiêu tiền.
"Tôi việc gì phải lấy tiền của anh? Anh có rất nhiều tiền sao?"
Tử Thao tuyệt đối không có ý tứ khinh thường nam nhân này, chỉ là thuận miệng nói thẳng thôi, dù
sao, người nghèo sẽ tuyệt đối không miệt thị bần cùng.
"Cũng gần như vậy."
Nam nhân ngây ngốc cười cười.
"...!"
Tần Dương đảo cặp mắt trắng dã.
Nam nhân nói 'cũng gần như vậy', là kém bao nhiêu? Sẽ không phải như tiểu hài tử, nghĩ có mấy
đồng tiền liền nghĩ là có rất nhiều tiền chứ!?
Nghĩ đến đây, Tần Dương nhịn không được phì cười, mà nụ cười này của cậu, lại làm cho nam nhân
nhìn đến ngẩn người.
"Cậu thật là đẹp!"
Nam nhân không tự giác mà nói ra suy nghĩ trong lòng. Vốn là thành tâm ca ngợi cậu, không nghĩ tới
lại đạp trúng mìn. Thanh niên xinh đẹp trước mắt lập tức thay đổi sắc mặt, rất giống một con gà
trống bị người rút mào, bộ lông dựng thẳng lên.
"Tôi cảnh cáo anh đừng có nói những lời này lần thứ hai! Nếu không... Hừ hừ!"
Trang 9 / 26
Từ nhỏ đến lớn Tử Thao ghét nhất bị người khác nói đến dung mạo của mình.
Dù sao, một nam nhân, bộ dạng lại xinh đẹp hơn phụ nữ, tuyệt đối không phải là một chuyện tốt!
Huống hồ, cậu thân là một nam nhân lại bị một người đồng tính khác quấy nhiễu tình dục, trong lòng
đã tích đủ, nam nhân này lại vẫn dám động thủ trên đầu thái tuế, không phải muốn chết sao?
"Ách?"
Nam nhân nhìn thấy khuôn mặt của cậu hết trắng lại hồng rồi lại đen đủ mọi màu sắc, nghĩ thầm sợ
là cậu ngượng ngùng đi! Nhịn không được cười 'hắc hắc hắc' vài tiếng.
Tử Thao đang muốn chất vấn gã ngây ngô cười một mình cái gì, bỗng nhiên cái bụng rỗng tuếch lại
phát ra tiếng kháng nghị thật lớn. Ở trong bệnh viện sắp mười hai giờ, im lặng đến dọa người, cái
này gọi là tiếng có vẻ càng thêm vang dội.
"Hình như bụng của cậu đang kêu."
Nam nhân thẳng tính nói tuyệt không hề quanh co lòng vòng.
Mặt Tử Thao lập tức đỏ bừng lên, như là sắp phụt ra máu. Tên nam nhân chết tiệt này! Nói chuyện
chẳng lẽ không thể uyển chuyển một chút sao? Cái gì kêu 'Hình như bụng của cậu đang kêu?', nói
thế không khác gì bảo hình như cậu là một con ếch!
"Nếu. như. anh. cả. ngày. không. ăn. một. hạt. cơm, bụng của anh cũng sẽ kêu lớn tiếng như tôi
thôi!"
Tiếng nói thoát ra từ kẽ răng, nghe như thế nào cũng đều có thể làm cho người ta sợ hãi. Đáng tiếc
đối với nam nhân thiếu I-ốt này, liền hoàn toàn không có chuyện như vậy.
"A, là như thế này à."
Nam nhân như là hiểu biết gật gật đầu, tiếp theo liền vươn một đôi tay thoạt nhìn còn thô to hơn cả
đùi Tử Thao, lập tức bế cậu từ chỗ ngồi lên, thoải mái như đang ôm một em bé còn bú sữa.
"Này! Anh làm gì? Thả tôi xuống!"
Tiếng thét chói tai của Tử Thao cao đến quãng tám. Bỗng nhiên cảm thấy mình kêu giống như một
người phụ nữ bị phi lễ, vội ngậm miệng.
Trang 10 / 26
"Về nhà a. Đã trễ thế này, hiện tại các cửa hàng đều đã đóng cửa, cả ngày hôm nay cậu không ăn
cơm, về nhà tôi sẽ nấu cho cậu ăn!"
Nam nhân nói rất đương nhiên, một chút cũng không hề để ý đến giãy dụa của Tử Thao, vẫn vững
vàng ôm cậu đi ra cửa.
"Vậy... Thả tôi xuống, tôi có thể tự đi!"
Tử Thao ghé vào lỗ tai gã quát. Chết tiệt! Cậu là một nam nhân, sao có thể bị người khác ôm đến ôm
đi như một người phụ nữ!?
"Không tốt."
Ngoài ý muốn chính là nam nhân lại kiên trì đến không ngờ, vẫn gắt gao ôm cậu.
"Bác sĩ nói mấy tháng này cậu tốt nhất không vận động, nếu không bị tàn tật sẽ không tốt lắm."
Tử Thao lập tức ngừng giãy dụa.
Chính xác, nếu vì một thứ không đáng một đồng, cái gọi là tự tôn nam tính, mà làm cho mình bị tàn
tật cả đời, như vậy rất không đáng, nghĩ đến đây, Tử Thao liền lẳng lặng để cho nam nhân ôm cậu.
Lồng ngực của nam nhân vô cùng rộng lớn ấm áp, cách lớp sơ mi hơi mỏng, Tử Thao có thể tinh
tường cảm giác được cơ thể cơ bắp của nam nhân dưới lớp quần áo, cứng cứng, vô cùng rắn chắc,
hoàn toàn khác với cơ thể không qua rèn luyện của mình.
Mùi trên thân nam nhân cũng rất nồng đậm, nhưng cũng không khó ngửi. Đó là một loại hỗn hợp
của mùi mồ hôi, bụi đất, mùi thuốc lá cùng hơi thở nam tính tinh khiết như ánh mặt trời, còn có một
mùi xăng nhàn nhạt, nhưng không gay mũi, ngược lại tương đương có vị đàn ông.
Nằm trong lòng ngực dày rộng rắn chắc của nam nhân mà nghe tiếng tim đập mạnh mẽ hữu lực của
gã, hơi thở hô hấp trên người cậu cũng không khó ngửi, Tần Dương nhịn không được tinh tế đánh
giá gã, ngoài ý muốn, Tử Thao phát hiện nam nhân trước mặt này, bộ dáng kỳ thật cũng không khó
coi, chỉ là làn da đen một chút, dáng người cao lớn dọa người một chút.
Để tóc bồng bềnh, mày rậm mắt đen, cái mũi cao thẳng, đôi môi mỏng, ngũ quan góc cạnh rõ ràng,
thấy thế nào cũng đều có mười phần kiên quyết.
Trang 11 / 26
Cuối cùng, sau bao nhiêu vất vả lúc mười hai giờ đêm, cũng tìm được một nhà hàng không tồi để cho
người thanh niên xinh đẹp bụng kêu ùng ục trước mắt này ăn no. Diệc Phàm dùng tốc độ chậm nhất
để lái chiếc mô tô phân khối về nơi ở của mình.
Đành chịu thôi, ai bảo người thanh niên xinh đẹp kêu 'Tử Thao' ngồi sau xe lại ngủ mất chứ! Nếu
không phải anh phát hiện sớm, đúng lúc giữ chặt tay rồi khống chế tốc độ xe, chỉ sợ cậu ta sẽ ngã lộn
cổ khỏi xe máy của anh.
Tắt động cơ, ổn định thân thể đang lắc lắc đằng sau, gian nan dựng xe. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp an
tường lúc ngủ của người thanh niên kia, Diệc Phàm chần chờ không biết có nên gọi cậu tỉnh không.
"Này, Tử Thao, tỉnh tỉnh! Tử Thao!"
Cố gắng kêu nhỏ hết sức, thanh niên vẫn ngủ rất say.
Hết cách, Diệc Phàm đành phải cẩn thận ôm cậu từ xe máy xuống. Ôm cậu về nhà trọ trên tầng năm
mà mình thuê, nhẹ nhàng đặt cậu lên giường của mình, sau đó lại xuống lần nữa đưa xe vào ga ra,
khóa kỹ, rồi lên lầu.
Lúc trở về thanh niên vẫn ngủ say như cũ, không có một chút dấu hiệu tỉnh lại.
Diệc Phàm không đành lòng đánh thức cậu đang ngủ ngon một lần nữa, lại sợ cậu mặc quần áo ngủ
sẽ không thoải mái, đành phải thật cẩn thận cởi áo sơ mi cùng quần dài của cậu.
Nhìn thấy thân thể xinh đẹp trắng nõn giống như khuôn mặt của thanh niên, đầu vú do tiếp xúc với
không khí lạnh mà đứng thẳng, cái eo thon gọn, hai chân thon dài trắng nõn, đầu ngón chân khéo léo
đáng yêu trong suốt, còn có quần lót màu đen, càng tôn lên mảnh da tam giác trắng noãn không tỳ
vết, thân thể còn trắng nõn xinh đẹp hơn bất cứ một thân thể phụ nữ nào mà anh đã gặp qua đột
nhiên làm trước mắt Diệc Phàm biến thành màu đỏ, anh muốn, anh muốn, anh rất muốn, muốn cái
gì chứ...
Mà lực hành động của Diệc Phàm tựa hồ nhanh hơn tư tưởng của anh. Chỉ thấy bàn tay dày rộng của
gã đã tự động tập kích đôi chân thon dài trắng nõn như ngọc của Tử Thao ––– da thịt bóng loáng
như mặt nước, xúc cảm non mềm như chạm vào cánh hoa, liền lập tức khơi dậy thú tính giấu sâu
trong nội tâm, ngủ đông đã lâu của Diệc Phàm.
Đũng quần bò bỗng dưng lồi lên, dương vật giữa hai chân giơ thẳng lên trời.
Anh đột nhiên cảm thấy mình rất khát vọng, khát vọng sắp nổ mạnh. Diệc Phàm chưa từng có dục
vọng mãnh liệt như thế với người khác nên căn bản không biết làm thế nào để khống chế dục vọng
của mình, chỉ có thể theo bản năng làm việc.
Trang 12 / 26
Giống như mê muội nâng lên chân của thanh niên xinh đẹp, há mồm ngậm lấy gót chân đáng yêu
khéo léo làm cho gã thèm nhỏ ba thước dãi, mút, liếm, trong lúc mơ ngủ thanh niên phát ra tiếng
rên rỉ tinh tế như mèo con, ngón chân cũng không tự giác co lại.
Diệc Phàm thật cẩn thận nhấm nháp từng ngón chân của cậu, môi lưỡi liếm vòng quanh mắt cá chân
của cậu rồi đi xuống. Từ cẳng chân lại đến chiếc đùi trắng nõn, chiếc lưỡi nóng bỏng lưu lại một
chuỗi dấu hôn.
"Ưm..."
Thanh niên rên rỉ lớn tiếng hơn nữa, lại vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu mệt mỏi vô cùng nên chỉ
hơi nhíu mày, căn bản không biết trinh tiết của mình đang đứng trước hoàn cảnh vô cùng nguy hiểm.
Rên rỉ của thanh niên lại càng thêm kích thích dục vọng của Diệc Phàm. Hắn ngẩng đầu lên, hai mắt
đỏ đậm nhìn khuôn mặt say ngủ của người thanh niên, lại cúi đầu hôn lên lồng ngực trần của cậu.
Chiếc rốn đáng yêu nhỏ mà thâm một lần nữa rơi vào chiếc lưỡi nóng bỏng của Diệc Phàm, làm cho
thanh niên đang ngủ sợ run, giãy dụa muốn tỉnh lại.
Chiếc lưỡi ấm áp đảo xung quanh, các bộ phận trên ngực không một cái may mắn thoát khỏi, cuối
cùng, lưỡi của Diệc Phàm dừng ở đầu vú đỏ tươi đã sớm cứng như đá, ngậm, mút, liếm cắn, day
day...
Bàn tay nóng ấm cũng vuốt ve cặp đùi của Tử Thao rồi lặng lẽ với vào trong quần lót màu đen của
cậu, ôm lấy dục vọng đang ngẩng đầu của cậu, chậm rãi xoa nắn.
"A –––"
Rốt cuộc ngăn không được khoái cảm từ thân thể truyền đến, Tử Thao tỉnh lại từ trong giấc ngủ. Đôi
mắt to tròn mơ màng mà vô định, vừa lúc đối diện với một đôi mắt kinh hoảng bất an mà lại tràn
đầy dục vọng.
Lần này, Tử Thao thật sự tỉnh. Nguyên nhân, đó là vì Tử Thao đã rành mạch cảm giác thấy một bàn
tay to đang đặt lên bộ vị nguy hiểm của cậu, hơn nữa thân thể cậu còn gần như trần trụi.
"A –––"
Tử Thao lập tức bật dậy, lại do thương tích trên đùi nên lần thứ hai ngã xuống giường. Hất tay nam
nhân ra, kéo chăn quấn quanh người mình, hổn hển rống giận với nam nhân.
Trang 13 / 26
"Vương bát đản! Anh muốn làm gì!?"
"Tôi –––"
Diệc Phàm lắp bắp nhìn cậu. Thanh niên lúc thịnh nộ có một loại quyến rũ kinh người, làm cho gã
không tự giác nuốt nuốt nước miếng, chỉ có thể cơ khát nhìn chằm chằm vào cậu.
"Anh là đồ biến thái! Vương bát đản! Heo!"
Cả người Tử Thao bao trong chăn bông, tức giận đến không thể nói được. Đáng thương cậu không
biết, cậu càng mắng ngoan độc, dục hỏa của nam nhân càng tăng vọt.
"Quần áo của tôi đâu? Đem quần áo của tôi trả lại cho tôi! Tôi muốn về nhà! Tôi muốn về nhà!"
Nhìn thấy nam nhân vẫn không nhúc nhích, chỉ dùng loại ánh mắt trắng trợn như dã thú nhìn chăm
chú vào cậu, Tử Thao đột nhiên thấy sợ hãi. Càng quấn chặt chăn vào người, giãy dụa muốn đứng
lên. Cậu đã không còn tâm tư đi để ý cái khác, hiện tại cậu thầm nghĩ rời khỏi ánh mắt thoạt nhìn
như dã thú cơ khát của nam nhân này càng xa càng tốt!
"Không, cậu không thể đi!"
Nghe thấy Tử Thao muốn đi, Diệc Phàm nóng vội hét lớn, ôm ngang người cậu. Dùng lực đạo to lớn
thiếu chút nữa bẻ ngang người cậu! Hơi thở nóng bỏng của nam nhân phun vào bên tai Tử Thao,
trong lòng cậu bỗng sợ hãi.
"Đừng động vào tôi! Buông ra! Anh là đồ biến thái! Vương bát đản! Tôi muốn về! Tôi muốn về! Tôi
không muốn ở trong này!"
Sợ hãi dâng lên trong lòng Tử Thao, cậu ra sức giãy dụa. Tiếng thét của cậu chói tai thê lương giống
như một cô gái sắp bị cường bạo!
Diệc Phàm gắt gao ôm cậu, ép đến mức làm cậu sắp tắt thở phát ra tiếng rên rỉ. Tử Thao cảm giác
được chiếc lưỡi nóng bỏng của nam nhân đang di động trên chiếc cổ lộ ra bên ngoài của cậu, tiếp
theo lại hôn mặt của cậu. Tử Thao nguẩy đầu không cho hắn hôn, lại làm cho một nụ hôn vô cùng
nóng bỏng giống như một dấu vết trùm lên cổ, lên mặt của Tử Thao.
Trang 14 / 26
"Tôi... Tôi là một người đàn ông! Nhìn cho rõ, tôi ––– là một người đàn ông! Không phải phụ nữ! Anh
là đồ hỗn đản bị mù!"
Tử Thao bị cánh tay tráng kiện như thiết của nam nhân ôm chặt, đừng nói là giãy ra, ngay cả thở
đều thở không được, chỉ có thể vừa sợ vừa gầm nhẹ.
Trời ạ! Sao cậu lại gặp phải chuyện thế này!?
"Tôi biết, tôi biết, cậu là một người đàn ông. Nhưng tôi muốn cậu! Tôi mặc kệ cậu là nam hay là nữ,
tôi thích cậu! Tôi muốn cậu!"
Lưỡi Diệc Phàm ngậm mút da thịt lõa lồ của cậu, đột nhiên liên tiếp nói ra làm Tử Thao dở khóc dở
cười.
"Nhưng tôi không thích anh! Tôi cũng không muốn anh! Đi chết đi!"
Rốt cuộc Tử Thao biết cùng nam nhân này là tú tài gặp binh, không thể nói lý được. Cậu chỉ có thể
vừa tránh né lưỡi hôn của gã, vừa thở hồng hộc phát tiết phẫn nộ của cậu.
"Không sao, cậu không thích tôi, tôi thích cậu là đủ rồi!"
Đột nhiên Diệc Phàm đè cậu lên giường, kéo cái chăn đang bao quanh người cậu. Cái chăn đáng
thương bị lực đạo thật lớn của nam nhân xé rách, phát ra tiếng 'xoẹt –––'. Loại thanh âm này tựa hồ
làm cho nam nhân nghĩ tới cái gì, nam nhân chỉ dùng thân thể cường tráng cùng hai chân đè chặt lên
Tử Thao, hai tay nắm chăn lên xé nó thành một mảnh dài.
Tử Thao ra sức giãy dụa dưới thân nam nhân, đáng tiếc thân hình vô cùng cao tráng hơn cậu gấp hai
lần không ngừng đè chặt cậu, khiến cho cậu không thể nhúc nhích. Nghĩ đến mình sắp bị nam nhân
cường tráng như 'gấu' này cường bạo, tim Tử Thao liền sợ hãi phát run!
"Không! Anh không thể như vậy! Đây là cường bạo anh biết không? Đây là phạm pháp! Anh không
thể làm vậy với tôi được!"
Tiếng của Tử Thao nghe qua rõ ràng có âm rung.
Trang 15 / 26
"Tôi không sợ. Huống hồ, tôi sẽ không cho cậu có cơ hội đi báo án. Tôi sẽ nhốt kỹ cậu trong này, trừ
bỏ ở bên cạnh tôi, cậu không thể có cơ hội bỏ đi!"
Diệc Phàm cười cầm mảnh vải thật dài trói chặt hai tay cùng hai chân bị thương của cậu vào đầu
giường.
"Anh đồ điên này! Biến thái! Lưu manh! Vô lại!... A... Anh đi chết đi!"
Tứ chi Tử Thao bị trói ra bốn phía giường, dùng hết những lời thô tục mà mình biết tận tình mắng.
Chính là, lúc bàn tay của nam nhân đặt lên lồng ngực trần trụi của cậu liền lập tức sợ tới mức im bặt.
Trời ạ, cái này tuyệt đối là một cơn ác mộng! Tần Dương tuyệt vọng nghĩ.
Tinh tường cảm giác được bàn tay của nam nhân xoa khắp thân thể trần trụi của mình, Tử Thao
ngoài ý muốn phát hiện, cho dù trong lòng mình đang sợ hãi phát run, nhưng bất luận là vuốt ve của
nam nhân cũng tốt, hôn môi cũng thế, đều không làm cho cậu cảm thấy ghê tởm. Điều duy nhất làm
cho mình cảm thấy phẫn nộ, có lẽ chủ yếu là do mình là một thân nam nhân lại bất lực ứng phó với
loại trạng huống trước mắt đi! Một người đàn ông ngay cả thân thể của chính mình cũng không bảo
vệ được, đây quả thật là một trò cười thật lớn.
Đáng tiếc, Tử Thao lại tuyệt đối không cảm thấy buồn cười. Trên thực tế, trong lòng cậu bi phẫn
muốn khóc. Cậu cắn môi dưới, cố nén từng đợt rên rỉ muốn trào qua cổ họng ––– mẹ nó! 'Hùng
nam' này muốn làm liền làm! Còn kêu cái gì muốn làm!
Tử Thao tuyệt đối không thừa nhận thân thể của mình phản bội cậu.
Oán hận nhìn chằm chằm nam nhân đang nằm trước ngực mình ngậm mút liếm cắn đầu vú của
mình, Tử Thao vừa sợ hãi vừa phẫn nộ). Lực đạo cắn đầu nhũ cậu của nam nhân làm cho cậu nhíu
mày, lại có một cảm giác sợ run truyền đến làm cho mình lâm vào khủng bố.
"Ưm..."
Than nhẹ bật ra như là cười nhạo chính mình, làm cho mặt Tử Thao hết trắng lại xanh.
Thực... Con mẹ nó!
Diệc Phàm đột nhiên ngẩng lên từ ngực cậu. Hai tròng mắt phun lửa cháy nhìn chăm chú vào đôi mắt
sáng óng cùng đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch lên của Tử Thao. Hắn liếm liếm môi, cúi người hung hăng
hôn lên cái miệng nhỏ nhắn hễ mở miệng là phun ra những lời mắng độc ác, đầu lưỡi nóng bỏng lấy
tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xâm lấn khoang miệng mềm mại ngọt ngào của Tử Thao.
Trang 16 / 26
"Hỗn... Ưm... Ưm... A..."
Lời mắng của Tử Thao còn không có thời gian nhổ ra, khe hở trong miệng liền làm cho đầu lưỡi nam
nhân thừa dịp chui vào. Kĩ thuật hôn của nam nhân vội vàng mà không hề kết cấu, càng không hề có
kỹ xảo đáng nói, chỉ như dã thú hết cắn lại gặm môi của cậu, vừa mút vừa liếm, nhưng lại cuồng dã
càn rỡ ngoài ý muốn, giống như một ngọn lửa cháy dường như đốt trụi lý trí của Tử Thao, làm cho
đầu cậu hỗn loạn như một vũng lầy.
Không biết nam nhân hôn cậu bao lâu, Tử Thao chỉ cảm thấy lúc lưỡi nam nhân rời đi, cái miệng của
cậu đã bị con dã thú này mút đến tê liệt. Cậu chỉ có thể 'hô hô' thở dốc không ngừng, cả người xụi lơ
như bùn, đôi môi sưng đỏ cũng diễm lệ giống như muốn xuất huyết, ngay cả đôi mắt to sáng ngời
cũng tràn đầy nước mắt kích tình.
Diệc Phàm nhìn đến cảnh tượng liêu nhân hương diễm vô cùng này của Tử Thao, làm sao còn có thể
nhịn được!? Lập tức lột hết quần áo trên người đi đến giường. Thở hổn hển, đưa tay xé nát chiếc
quần lót màu đen bên hông của Tử Thao! Dương vật trắng nõn dựng thẳng đứng của Tần Dương liền
lập tức bắn ra.
"Xoẹt –––" Tiếng vải rách vang lên rõ ràng trong phòng ngủ nam tính tinh khiết lại không lớn.
Tử Thao tinh thần tan rã vừa giận vừa sợ đang muốn chửi ầm lên, nhưng mà nhảy vào mi mắt cậu là
thân thể trần truồng cường tráng như núi cùng dương vật thô to vô cùng đang dựng thẳng lên trời
của nam nhân.
"Trời –––"
Tử Thao vội vàng hít một hơi lạnh, sợ tới mức ngay cả dương vật xinh đẹp giữa hai chân cũng xìu
xuống. Người này là quái vật sao? Không chỉ có cơ thể to như núi, ngay cả nơi đó cũng thô dài to lớn
đến khó tin! Quả thực giống như dã thú mới có! Tử Thao khiếp sợ nhìn chăm chú hình trụ thô dài nổi
đầy gân xanh trước mắt, đột nhiên cảm thấy khủng bố trước nay chưa từng có!
"Không, không muốn –––"
Cảm giác được bàn tay của nam nhân đã đặt lên bộ vị yếu ớt nhất của cậu, Tử Thao rốt cuộc không
khống chế được cảm giác sợ hãi từ nội tâm, kinh hoàng lắc đầu liên tục, nước mắt cũng chảy giàn
giụa từ khóe mắt.
Cái gì "Nam nhân hữu lệ bất khinh đạn", đi gặp quỷ đi! Hiện tại Tử Thao thầm nghĩ muốn lớn tiếng
khóc rống lên.
Trang 17 / 26
"Tử Thao––– Thao ––– đừng khóc, đừng khóc, tôi sẽ thật ôn nhu."
Diệc Phàm thấy vẻ mặt cậu hoảng sợ, khóc đến lê hoa đái vũ, không khỏi ngốc nghếch cúi xuống vừa
hôn nước mắt của cậu vừa an ủi, bàn tay còn tiến vào giữa bắp đùi đang mở ra của Tử Thao, cầm lấy
dục vọng của thanh niên dưới thân, vừa nhẹ nhàng xoa nắn dương vật xinh đẹp hơi mềm của cậu,
vừa vuốt ve hai quả cầu đáng yêu của cậu.
"Ôn nhu cái rắm! Ưm... A... xx của anh... Ưm... Lớn như vậy! Tôi sẽ bị anh... Ưm a... Giết chết!"
Dục vọng nguy hiểm bị nắm giữ trong tay nam nhân, xoa nắn cùng vuốt ve thô ráp của nam nhân lại
khiến cho khố hạ càng ngày càng nóng. Tử Thao không tự giác rên rỉ, ngay cả lời mắng cũng trở nên
vô lực.
Nam nhân quả thật là loại động vật dựa vào nửa người dưới để sống! Thầm nghĩ phải phát tiết! Phát
tiết! Sẽ bị người xxoo, còn có thể gặp quỷ động dục! Tử Thao thật sự chỉ có thể im lặng ngước mắt
hỏi ông trời.
"Sẽ không, tôi sẽ rất kiềm chế, cẩn thận, sẽ làm cậu thực thoải mái!"
Lời nói nhận mệnh của Tử Thao, khiến cho nam nhân càng thêm hưng phấn, liên tiếp hôn lên thân
thể cậu.
"Thoải mái... Cái... đầu... anh! A –––"
Dương vật đứng thẳng đột nhiên bị khoang miệng nóng bỏng bao quanh, thân thể Tử Thao đột
nhiên nhảy lên, phát ra tiếng rên rỉ như sắp chết.
Đáng thương Tử Thao tuy rằng bề ngoài phong lưu tuấn tú, lại bởi vì tính cách ác liệt, cộng thêm tâm
cao khí ngạo, đến nay còn không quen bạn gái. Cho nên đến hôm nay hai mươi ba tuổi, cậu vẫn còn
là một con gà giò thanh trong sạch bạch.
Tuy rằng cũng thường thường dùng tay tự an ủi, nhưng nào đã bao giờ được người khẩu giao –––
mà lại là bị một nam nhân khẩu giao!? Cái này không thể nói là đáng sợ, quả thực là khủng bố! Siêu
cấp khủng bố!
"Anh... Này –––"
Trang 18 / 26
Hai chữ 'kẻ điên' này còn chưa kịp bắn ra từ răng nanh của Tử Thao, phía dưới của cậu đã bị nam
nhân ra sức cắn liếm mút mà tiết ra, tốc độ quả thực có thể sánh ngang với tia chớp!
Khoái cảm kịch liệt như sấm chớp đánh úp lại, Tử Thao chỉ cảm thấy trước mắt biến thành màu đen,
thiếu chút nữa không còn hơi mà hôn mê!
"Thật nhanh!"
Diệc Phàm 'ực' một tiếng nuốt vào cam tuyền mà Tử Thao phun trong miệng gã, liếm liếm môi. Con
ngươi nhiễm đầy hơi nước của Tử Thao vừa xấu hổ vừa tức giận nhìn nam nhân không chút do dự
nuốt vào chất lỏng của cậu, còn bày ra bộ dáng chưa ăn đủ, nơi vừa mới phát tiết, tựa hồ lại có dấu
hiệu ngẩng đầu.
Đây tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối là một cơn ác mộng!
Diệc Phàm nhìn thanh niên xinh đẹp nằm dưới thân mình, nhân cao trào mà quyến rũ diễm lệ chỉ có
thể dùng 'kinh tâm động phách' để hình dung, dương vật nhẫn nại đã lâu trướng đau đến sắp nổ!
Thừa dịp lúc thanh niên dưới thân thất thần, hắn cởi mảnh vải dưới chân Tử Thao, thật cẩn thận, tận
lực không đụng đến chỗ bị thương của cậu, nhẹ nâng hai chân hư nhuyễn của cậu, ánh mắt nóng
bỏng nhìn chăm chú vào huyệt khẩu hồng nhạt, nơi duy nhất có thể cho phép gã tiến vào.
"Thật... Thật đẹp!"
Nam nhân lại tán thưởng ra tiếng, tầm mắt nóng bỏng càng thêm chăm chú nhìn nơi đó làm thanh
niên dưới thân cảm thấy thẹn muốn chết.
Đích xác, tiểu huyệt phấn hồng nho nhỏ như nụ hoa nhắm chặt lại, hình dạng, màu sắc đều vô cùng
xinh đẹp đáng yêu.
Diệc Phàm nhịn không được nâng cái mông cong vểnh trắng nõn của Tử Thao, vươn đầu lưỡi nóng
bỏng điên cuồng liếm mút lên những nếp nhăn giống như tầng tầng đóa hoa kia, còn không ngừng
đâm đầu lưỡi tham tiến thật sâu vào huyệt khẩu hồng nhạt nhỏ mà rất chặt, ở trong nội bích nguấy
loạn –––
"A –––"
Tử Thao cảm thấy mình giống như rơi vào một địa ngục điên cuồng mà dâm loạn.
Trang 19 / 26
Cái nơi kia của mình... Cái nơi ngay cả mình cũng không rõ, thế nhưng lại bị người đàn ông này liếm
mút hôn môi!
Tử Thao cảm thấy mình sắp hôn mê, bị cảm giác trước nay chưa từng có, kích thích trước nay chưa
từng trải qua làm hôn mê!
"Điên... Chết!"
Cảm giác đầu lưỡi của nam nhân không ngừng xoay tròn thăm dò trong cơ thể mình, một cảm giác
quái dị không biết là tê hay là ngứa truyền đến, trong cái đầu trỗng rỗng của Tử Thao chỉ nghĩ đến
duy nhất hai chữ này. Mà dưới hành động điên cuồng liên tiếp của nam nhân, cái đầu bị kích thích
quá độ của Tử Thao lại hỗn loạn không ngừng.
Từ từ nhắm hai mắt, cắn răng, dần dần cảm giác được đầu lưỡi đáng sợ của nam nhân rốt cuộc rời đi
nơi làm mình cảm thấy thẹn.
Tử Thao nhẹ thở ra, trợn mắt nhìn nam nhân, thấy nam nhân nhìn nhìn dương vật đầy gân xanh, lại
sáng quắc nhìn chằm chằm nơi đó của mình, còn trưng ra một bộ dáng buồn rầu, làm Tử Thao vừa
bực mình vừa buồn cười.
"Quá nhỏ... Thật sự có thể đi vào không?"
Nam nhân nhịn đầu đầy mồ hôi, trán nổi đầy gân xanh. Đỡ dương vật của mình tiến về huyệt khẩu
nho nhỏ dính đầy nước miếng ướt át diễm lệ vô cùng, thử đâm đâm về phía trước.
"Anh muốn làm gì!?"
Tử Thao bị đau đến nhíu mày, cái mông bị đau không tự giác giãy dụa lùi về phía sau mấy tấc, trong
lòng lại sợ hãi lần nữa.
Ông trời! Đầu 'gấu' này sẽ không cứ như thế liền xông vào chứ!? Tử Thao lâm vào suy nghĩ khủng bố
"Tôi muốn vào! Tôi rất muốn ––– Thao, cho tôi được không!?"
Nam nhân bị dục hỏa đốt cháy dùng đôi tay ôm chặt lấy cặp đùi trắng nõn của cậu, bộ dáng luống
cuống muốn lập tức đấu tranh anh dũng.
Trang 20 / 26
"Không ––– không muốn! Tôi sẽ chết! Tôi nhất định sẽ bị xx của anh giết chết!"
Tử Thao khủng bố hét rầm lên. Nơi đó của cậu... Nơi đó của cậu sao có thể thừa nhận vật lớn như
thế!
"Tôi muốn! Tôi muốn!" Nam nhân nhẫn đến toàn thân sôi sục, Tử Thao vừa nhìn liền thấy kinh
hoàng. Cảm giác được dương vật của nam nhân dám xông vào trong cơ thể mình, đại quy đầu cứng
rắn vô cùng không ngừng xé rách huyệt khẩu mềm mại chặt chẽ của mình, không thể cử động thân
mình dưới bàn tay khổng lồ của nam nhân, Tử Thao chịu không nổi bắt đầu kêu thảm thiết.
"Không... Đừng! Van anh đừng! Phàm, tôi đau quá! Tôi thực sự đau lắm!"
Rốt cuộc bất chấp cái gì tôn nghiêm nam tính, mới vào một chút mà Tử Thao đã thấy đau đến chảy
mồ hôi lạnh, chỉ có thể rơi nước mắt không ngừng cầu xin.
Lúc này, Diệc Phàm đang bị dục vọng đốt cháy nhìn thấy thanh niên xinh đẹp dưới thân đang lê hoa
đái vũ, lòng đau xót vẫn chiến thắng thú tính. Hắn dời dương vật của mình đi, thấy huyệt khẩu phấn
nộn kia do bị gã mạnh mẽ đột phá mà chảy ra vết máu nhè nhẹ, không khỏi thương tiếc cúi đầu liếm
đi những tơ máu đó.
"Tôi rất muốn ––– Tử Thao! Tôi thật sự rất muốn! Nhưng mà vào không được! Làm sao bây giờ!?
Làm sao bây giờ!?"
Nam nhân bị dục vọng tra tấn, cả người như đang bốc cháy lại không chiếm được nơi phát tiết liền
đè chặt lấy Tử Thao, thống khổ gầm nhẹ, hạ thân cứng rắn như thiết liều mạng ma xát cái mông của
Tử Thao.
Thương tiếc của nam nhân, cùng thân hình cao tráng đang run rẩy kịch liệt do bị dục hỏa tra tấn của
nam nhân làm cho trái tim Tử Thao lập tức bình tĩnh. Nhìn nam nhân tràn đầy dục vọng đến vặn vẹo,
khuôn mặt chảy đầy mồ hôi, miệng Tử Thao hoạt động nhanh hơn đầu phun ra một câu làm bản
thân mình đều hối hận không kịp –––
"Anh thật sự muốn làm sao!?"
Vừa hỏi xong, Tử Thao liền hối hận muốn chết.
"Muốn! Muốn! Tôi muốn làm!"
Nam nhân liều mạng hôn lên thân thể cậu, gật đầu như gà mổ thóc.
Trang 21 / 26
"Vậy ở đây anh không có gel trơn linh tinh gì à!?"
Miệng Tử Thao giống như có ý thức tự chủ, làm cho Tử Thao đều hận không thể tự cắn đứt đầu lưỡi
của mình.
Ông trời! Cậu đây là đang làm cái gì!? Chẳng lẽ cậu muốn dạy 'nam nhân' này phải làm thế nào mới
có thể thuận lợi xx mình sao!?
"Gel trơn!?"
Nam nhân nghĩ nghĩ, lắc đầu:
"Không có!"
"Vậy sữa tắm đâu?"
Quên đi, cậu nhận, dù sao cậu cũng không chán ghét tên đầu 'gấu' này. Xem ở phân thượng gã nhịn
vất vả như vậy, nhưng vẫn không nảy sinh thú tính với cậu, coi như xong! Cậu cũng là đàn ông, tự
nhiên hiểu được loại ẩn nhẫn thống khổ này.
"Không có."
"Dầu gội đầu đâu?"
"Không có."
"..."
"Vậy anh con mẹ nó có cái gì!?"
Tử Thao phát hỏa. Mẹ nó! Cậu đã nguyện ý bị nam nhân này xxoo, vậy mà trong nhà người này
không có cái gì trơn! Vậy không phải muốn cậu chết hay sao!? Nếu là như thế, vậy đừng trách cậu!
Cậu cũng không muốn bị đầu 'gấu' này làm đến chết.
Trang 22 / 26
"Cậu muốn mấy thứ đấy để làm gì!?"
Nam nhân vẫn không hiểu ra sao, không rõ cho nên hỏi han.
"Anh là đầu heo à!? Không có mấy thứ trơn đó anh đi vào được mới là lạ! Tôi cũng không phải phụ
nữ, có thể tự mình phân bố ra chất lỏng! Anh muốn làm tôi máu chảy thành sông sao!?"
Tử Thao chửi ầm lên.
"A ––– là như thế sao! Tôi hiểu được!"
Nam nhân liền nhếch môi nở nụ cười. Bị kích động nhảy dựng từ trên giường xuống, người trần
truồng chạy từ phòng ngủ ra ngoài, lại rất nhanh mang theo một thứ chạy vào. Tử Thao vừa thấy thứ
gã cầm trong tay, không khỏi trợn tròn mắt.
"Cậu xem ––– cái này được chưa!?"
Đúng vậy, thứ nam nhân cầm trong tay chính là thứ không thể thiếu trọng cuộc sống hàng ngày của
chúng ta ––– dầu ăn.
"Ông trời –––"
Tử Thao chưa bao giờ biết nguyên lai thứ cậu dùng để nấu ăn mỗi ngày lại còn có thể có loại công
dụng này, không khỏi dở khóc dở cười, nhưng vẫn bất đắc dĩ gật gật đầu.
Thấy Tử Thao gật đầu, nam nhân hưng phấn nhảy lên, vội trèo lên giường, chất lỏng màu vàng kim,
mùi thơm ngát không ngừng tràn vào tiểu huyệt phấn nộn của Tử Thao. Chất lỏng không cẩn thận
tràn ra dính ướt ga giường, gã cũng không quản, chỉ chăm chú dùng ngón tay thô to liều mạng
khuếch trương tiểu huyệt mỹ vị trước mắt.
"Ưm..."
Trang 23 / 26
Cảm giác lạnh lẽo tràn ngập tiểu huyệt, hơn nữa ngón tay thô dài của nam nhân không ngừng tiến
tiến xuất xuất trong cơ thể, làm Tần Dương nhịn không được rên rỉ ra tiếng.
Rất nhanh, dưới sự trợ giúp của dầu ăn, phấn huyệt của Tử Thao từ lúc chỉ có thể miễn cưỡng ra vào
một đầu ngón tay nhỏ đã biến thành hai ngón, huyệt khẩu không ngừng mấp máy làm cho nam nhân
có thể tinh tường thấy vách tràng đỏ tươi bên trong, nam nhân không nén nổi hưng phấn mà run rẩy
cả người, dương vật to lớn giữa hai chân cũng không ngừng to lên, Tử Thao nhìn thấy liền mặt đỏ
tim đập, cảm giác trong cơ thể càng thêm rõ ràng nhạy cảm.
"Có... Có thể không?"
Nam nhân quá mức hưng phấn nhưng vẫn nhịn đến đầu đầy mồ hôi, ngay cả thiên đình (giữa trán)
rộng lớn no đủ cũng chật ních gân xanh.
Nghe thanh âm run rẩy khàn khàn của nam nhân, trước mặt lại chớp lên thân thể cường tráng do
đầy mồ hôi mà càng có vẻ gợi cảm của nam nhân, Tử Thao cũng nhịn không được miệng khô lưỡi
khô. My god... Dáng người của người này thực không phải bình thường! Có thể cùng xxoo với người
đàn ông nổi trội trong đám đàn ông như vậy, xem ra đây cũng không phải một cuộc mua bán có hại!
Phi! Phi! Phi! Ông trời! Cậu bây giờ còn nghĩ lung tung cái gì chứ! Tử Thao hận không thể giơ tay lên
gõ thật mạnh vào cái đầu đang hỗn loạn của mình, xem có thể làm cho mình nghĩ ra chút ý tưởng
bình thường của đàn ông khi gặp phải tình huống này hay không. Nhưng cậu vừa cử động cánh tay,
mới phát hiện hai tay của mình còn cột vào đầu giường, rất giống một con ếch đang đợi mổ.
"Trước... Buông!"
Tần Dương ngước khuôn mặt xinh đẹp đỏ ửng trừng mắt nhìn gã đàn ông đang ngồi chồm hỗm giữa
hai chân mình. Ngón tay của nam nhân còn đang ra sức khuếch trương trong cơ thể cậu, đồng thời
còn thường thường giơ 'quái thú' giữa hai chân hắn đo đo đếm đếm vào giữa hai chân cậu, thật sự
là..
"A –––"
Đang lơ đãng, đầu ngón tay thô to của nam nhân chạm được vào một nơi nhạy cảm trong cơ thể,
khoái cảm như điện giật lập tức lan ra toàn thân, Tử Thao nháy mắt giật nảy lên, không rõ thân thể
mình vì sao đột nhiên lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ nói, đây là điểm khoái cảm làm cho kẻ khác điên cuồng thường được nhắc tới trong tạp chí
––– 'điểm G'!?
Nhưng mà, Tử Thao cũng không có thời gian ở trên giường tiếp tục nghĩ lung tung, khoái cảm giống
như thủy triều từng đợt từng đợt trào lên thân thể cậu.
Trang24 / 26
Diệc Phàm thấy phản ứng của cậu kịch liệt như vậy liền không ngừng kích thích nơi đó của cậu, dùng
ngón tay thô lớn gãi, ấn, xoa...
"A... Ưm ư... Ưm a... Không được, đừng xoa nữa, thật là khó chịu..."
Rên rỉ giống như thống khổ lại giống như sung sướng không ngừng thoát ra từ miệng Tử Thao, thân
thể trắng nõn vặn vẹo ở trên giường, như là đang kháng cự lại giống như đang dụ dỗ.
Diệc Phàm nhịn đến sắp nổ tung. Thấy thanh niên dưới thân đã có vẻ mặt mê say, gã rốt cuộc nhịn
không được, rút ngón tay thiếu chút nữa bị bên trong nóng bỏng của cậu hòa tan của mình ra, hai
tay giữ chặt cặp đùi trắng nõn phấn nộn của Tử Thao, nâng cái mông của cậu lên, thúc một cái liền
đưa toàn bộ dương vật to lớn đứng vững của mình vào tiểu huyệt trắng mịn đang không ngừng khép
mở, mấp máy kia.
"A –––"
Tần Dương đáng thương, một phút trước còn cảm thấy mình đang ở thiên đường, ngay sau đó liền
bị hung hăng ném vào địa ngục. Thân thể đau nhức giống như bị chém thành hai nửa làm cho cậu
lập tức từ trong dục vọng tỉnh táo lại, tiếp theo liền bắt đầy chửi ầm lên, tay đấm chân đá ––– đương
nhiên, nếu tay cậu cùng đùi phải đang bị thương của cậu có thể hoạt động được.
"Anh đi chết đi! Buông! Đau muốn chết, tôi không làm! Mau lôi xx của anh ra đi! Tôi muốn chết, tôi
cũng bị anh đâm chết..."
Tiếp theo là những tiếng mắng liên tiếp không ngừng.
Ngay sau đó –––
"Ưm... Ưm ưh..."
Cái miệng nhỏ nhắn đỏ tươi, không ngừng phun ra những câu thô tục ngay cả du côn lưu manh cũng
có thể bội phục sát đất, bị 'hùng nam' đang nằm trên người cậu ngậm vào, chỉ có thể phát ra tiếng
rên rỉ đứt quãng.
Mà hai chân đang gắng sức cũng bị bàn tay hữu lực của nam nhân nắm chặt, đè sang hai bên. Cái
mông cong vểnh rất tròn chỉ có thể bị bắt nâng lên tùy ý người khác ta cần ta cứ lấy.
Dường như nam nhân vừa tiến vào trong cơ thể cậu liền biến thành dã thú, căn bản không đem giãy
dụa cùng kháng nghị của cậu để vào mắt, đôi mắt đỏ rực lên, hung tợn thúc liên tục vào cơ thể trắng
Trang25 / 26
mịn đã được gã khuếch trương, mỗi lần va chạm đều hung hăng đâm vào điểm nhạy cảm trong cơ
thể cậu một chút.
Mà nam nhân ngửa đầu phát ra tiếng rống khàn khàn, thoạt nhìn vừa nguy hiểm lại đáng sợ, nhưng
lại làm cho người ta cảm thấy gợi cảm khác thường, chết tiệt gợi cảm! Quả thực giống như một con
gấu hoang dại!
Tử Thao đáng thương không có chút kinh nghiệm không qua hai ba cái đã bị Diệc Phàm trên người
đâm đến hai mắt mê ly, tràn đầy hơi nước sáng bóng. Đau đớn khó có thể chịu được dần dần bị tê
dại thay thế, làm cho cả người cậu run rẩy, càng làm cho đầu cậu hoàn toàn biến thành một hũ
tương hồ.
Cậu của hiện tại, cái gì cũng không nghĩ được, trong đầu trừ bỏ nam nhân đang điên cuồng tàn sát
bừa bãi trên người cậu, nam nhân có thể làm cho cậu lên thiên đường, trừ bỏ người ấy ra, cậu không
còn biết cái gì, không còn nghĩ được cái gì.
"A ưm... Ưn a... Ưm... Thật thoải mái... Lớn quá... Nơi đó ưm a... Chính là nơi đó... Sâu một chút... Tôi
muốn... Tôi còn muốn..."
Dâm tiếng gầm ngữ kiều mỵ làm cho người nghe xong xương cốt đều mềm yếu, liên tiếp không thể
khống chế phát ra từ miệng Tử Thao, kích thích tình dục của nam nhân ở trên người cậu.
Chỉ nghe thấy nam nhân gầm nhẹ một tiếng, đâm chọc càng thêm hung mãnh, quả thực như muốn
đâm chết thao chết người dưới thân, thúc cho đến khi thanh niên dưới thân run rẩy cả người, cao
giọng lãng kêu không ngừng. Dục vọng ngây ngô nhanh chóng lại phát tiết một lần nữa, theo đó
huyệt khẩu cũng co bóp lại làm cho Diệc Phàm gầm thét không thôi.
"Chờ một chút... Cũng sắp..." Diệc Phàm mồ hôi đầm đìa lại đem thanh niên đặt ở trên giường, đem
chân cậu đè ở trước ngực, mở lớn hết cỡ ––– hình thành một hình 'M', lại tiếp tục ra sức đâm chọc
trong cơ thể vừa nóng bỏng như hỏa lò lại vừa chặt làm kẻ khác phát cuồng, đến khi làm cho thanh
niên dưới thân kêu đến không còn tiếng mới phun ra một cổ tinh dịch nóng bỏng.
"Bị bắn tinh..."
Hạ thân của Tử Thao bị nóng đến run rẩy, trong cái đầu trống rỗng chỉ còn có thể nghĩ đến một câu
đó.
"Tử Thao."
Nam nhân vừa mới hưởng thụ xong một bữa thịnh yến lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Xoay người qua, một
tay ôm lấy thân thể xụi lơ như bùn của Tử Thao vào trong lòng.
Trang26 / 26
Trong khoảng thời gian ngắn, hai người dính đầy mồ hôi cùng tinh dịch nhưng ai cũng không muốn
mở miệng nói chuyện, chỉ lẳng lặng hưởng thụ dư vị sau cao trào.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro