Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 25: Phá vỡ tảng băng


Tạm chia tay quân sư Art, đúng 6 giờ chiều Nan về lại đến nhà mình, lao vào phòng tắm để gột rửa bụi trần rồi cùng mẹ dùng bữa tối. Ăn uống no nê rồi Nan lại nhào đầu vào học Toán đến tầm 8 giờ tối thì phóng lên phòng, ăn mặc bảnh bao, đầu tóc thơm tho, xong xuôi đâu đó Nan xách xe ra ngoài và trực chỉ hướng nhà người đẹp Hongyok của cậu
Phố xá thường tầm hơn 8 giờ tối là lúc khá nhộn nhịp, vì họ đang ở thủ đô Bangkok, nên trong đầu Nan lúc này đã mường tượng ra tình huống lãng mạn sắp tới, Nan sẽ nắm tay Hongyok, và hai đứa cùng nhau dạo bộ trên cung đường vừa dài vừa đẹp.
Nhưng Nan dù có thần sầu tính toán đến cỡ nào thì cũng vẫn có lỗ hổng to tướng trong kế hoạch, đó chính là… chiếc xe ô tô bắt mắt của cậu. Bởi Nan định mình chả thể nào mà lăm lăm phóng thẳng đến nhà Hongyok mà rủ cô gái đi dạo được, ý định của Nan là giả vờ tình cờ gặp cô gái trên đường dạo bộ mà thôi. Thế thì có thằng quái nào đi dạo bộ lại phi xe ô tô theo???
- “ Sao giờ ? “ – Nan toát mồ hôi hột, oai phong nãy giờ đang dần tiêu tán.
Ngó nghiêng dọc một hồi rồi Nan quyết định bấm bụng phóng xe vào quán coffee sân vườn đầu đường bờ sông, đối diện với lối mà theo Tina chỉ - là đường vào nhà Hongyok.
- Quý khách cần gì ạ??
- Cho mình 1 nước cam đi.
- Vâng ạ, chúng Nan sẽ phục vụ ngay - Cô gái bồi bàn giọng nói nhỏ nhẹ như mật ngọt.
- Ừm... À bạn này.
- Dạ...?
_ Chốc mình đỗ tạm cái ô tô ở đây chút được không??
- Dạ, anh cứ thoải mái, tí đưa giữ xe tiền là được ! - Cô gái cười nhẹ nhàng rồi nháy mắt với Nan.
Muốn đại sự thành công thì phải vứt bỏ qua tính tầm thường của tiền bạc và thời gian. Ít phút sau Nan vừa nhấp nhổm trên ghế vừa nốc nước cam, mắt thì láo liên như thằng trộm gà liên tục dòm về phía lối nhà Hongyok. Kể cũng buồn cười, dạo này Nan toàn phải đóng vai điệp viên hay dính dáng đến các vụ theo dõi, khi thì nhờ Tina và Art theo dõi thằng Fuen, giờ thì ngồi đây mà theo dõi Hongyok.
Đợi một hồi đến tận 8 giờ 40 tối mà vẫn chưa thấy bóng dáng Hongyok đâu, Nan đã bắt đầu đâm nản. Năm phút sau, khi Nan đã tính đến đường bỏ chạy thì kịp thấy Hongyok đang lững thững bước ra từ hướng nhà nàng. Mừng hết lớn, cố kìm lại ý định phóng vội ra ngoài để đi cùng cô, Nan dặn lòng mình rằng Nan phải đi sau cô gái ít nhất là 3 phút để tránh bị cô biết là Nan đã ngồi chờ chực từ nãy đến giờ. Phải cố tỏ ra rằng đây chỉ là… tình cờ mà thôi !
Ít phút sau nữa, khi Hongyok vừa khuất sau góc ngã tư đường thì Nan vội bật dậy lật đật đi theo hướng Hongyok khi nãy. May thay trời phú cho Nan đôi chân nhanh nhẹn, chỉ 2 phút sau là Nan đã đuổi kịp Hongyok.
- “Bình tĩnh nào, chưa đến lúc, phải giả vờ là thật tình cờ nào ! “ – Nan nghĩ thầm trong bụng.
Vậy là Hongyok cứ lững thững dạo bộ phía trước, Nan cứ âm thầm bám theo phía sau, miệng không ngừng lẩm bẩm cầu trời cho sau lưng Nan cũng đừng có công an theo dõi, bởi tình huống lúc này thì trông Nan hệt như thằng trộm đạo đang rình người thứ thiệt. Không khéo khi Nan còn chưa kịp dạo bộ cùng Hongyok thì đã bị các mũi trinh sát ập vào mà gô đầu về bót ấy chứ !
Nghĩ đến đâu Nan toát mồ hôi đến đây, cảm nhận rõ bước chân của mình đang bị chùn lại, khoảng cách giữa Nan và Hongyok ngày càng xa hơn.
- “Sao giờ ? “ – Nan đần mặt ra.
Thế nhưng khi Nan còn đang chần chừ do dự thì tự dưng cơ duyên xảo hợp, làn gió về đêm nhẹ đưa hương hoa thanh khiết và quý phái hôm nào của Hongyok lan toả đến khứu giác cậu. Ở phía trước, Hongyok đưa tay vén tóc mai ngang qua tai để lộ phần gáy tóc trắng ngần thanh cao. Quý phái, thuần khiết và nhẹ nhàng, đó là tất cả những gì Nan đang cảm nhận được lúc này! Không còn ngần ngại thêm một phút giây nữa, vứt hết trinh sát với công an qua một bên, Nan đường hoàng cất bước trên hành lang đá hoa cương.
Mỗi giây trôi qua, mỗi bước chân đi tới, Nan lại càng gần người con gái cậu yêu hơn…. Thần kinh thép – đó là điểm làm Nan tự hào về bản thân. Đứng trước bạn bè, Nan tán chuyện thoải mái, đĩnh đạc. Đối mặt với địch thủ, Nan bình tĩnh chiến đấu đáp trả. Thế nhưng khi đứng trước Hongyok băng sương nguyệt lãnh, Nan chả còn ở trong cái phạm trù bình tĩnh hay tự chủ nữa, mà phải gọi là hoang mang đi kèm hoảng loạn.
Thế nên lúc này mới xảy ra tình huống dở khóc dở cười như vầy, rõ ràng là ít giây trước Nan còn hùng hổ bước đi hiên ngang đến gần Hongyok, vậy mà khi đến gần cô gái rồi Nan lại đâm ra quýnh quáng, chả biết nên lúc này phải đi trước – song song- hay là phía sau cô???
Đi phía sau thì lại bị tưởng là theo dõi?
Đi phía trước thì làm ăn quái gì nữa? Có khi Nan lại chẳng thẳng tiến ra bờ sông mà gục đầu xuống nước cho bớt nhục luôn thì sao ?
Nhưng sóng bước cạnh bên Hongyok thì… biết nói gì bây giờ?
Thành thử ra Nan cứ chân nọ xọ chân kia, bước đi hoảng loạn lúc nhanh lúc nhậm, hai tay cứ hết miết vào nhau rồi lại gãi đầu lia lịa.
Ban đầu khi Nan đi đằng sau có lẽ Hongyok không thấy. Và rồi khi trong vài giây ngắn ngủi Nan đi cạnh bên với một khoảng cách vừa phải thì cô gái không để ý lắm, chắc là tưởng Nan cũng là một vị khách bộ hành nào đó, hoặc là cũng đang dạo bộ giống như mình. Thế nhưng sau khi Nan đi vượt lên phía trước vài bước thì tự dưng cảm thấy ánh nhìn của cô gái từ sau lưng, và rồi Nan quíu lên, lại đi tụt về phía sau, có khi nháo nhào đi trở lại cạnh bên.
Quá tam ba bận, trước ánh mắt ngạc nhiên của Hongyok, Nan đành gãi đầu cười trừ :
- Ừ…e hèm…anh cũng… đi dạo !
Vài giây trôi qua, Hongyok thoáng nhíu mày nhìn lại, hình như ánh mắt cô gái đang nói rằng hoá ra Nan là người nãy giờ đang bám theo phía sau, và rồi chẳng nói chẳng rằng, Hongyok chỉ gật đầu rồi bước đi tiếp.
- “ Bỏ xừ rồi… ngoài dự kiến chiến đấu…. ! “ – Nan than thầm trong bụng.
Chả biết phải nói gì và làm gì tiếp theo, giờ mà bỏ về thì chỉ có ngu mới làm vậy, thế nhưng đi cạnh bên mà cứ im ru bà rù suốt thế này thì còn làm ăn gì được nữa ?
Đưa mắt nhìn Hongyok, cô gái vẫn luôn xinh đẹp như vậy, Nan hoàn toàn ngây ngất như thuở nào với tóc dài kẹp mái hững hờ, đôi gò má cao trên gương mặt thanh tú, áo khoác hồng phớt ôm dáng người thanh mảnh cùng váy hồng dài chạm gối. Cậu chợt nhận ra, hình như Hongyok rất thích mặc váy. Và cũng lại hương hoa bí ẩn đầy thanh khiết ấy, thỉnh thoảng nhẹ lan theo từng làn tóc được gió nâng đẩy, Nan thiếu điều chỉ muốn đập đầu vào gốc cây để đổi lấy một tài năng, một cây viết có thể diễn tả hết được những gì Nan đang cảm nhận được lúc này.
Một vẻ đẹp huyễn hoặc và xa vời, thế nhưng ngay lúc này đây, điều tưởng chừng xa xăm diệu vợi ấy lại đang ở cạnh cậu, sóng bước cùng nhau trên cung đường dài tưởng chừng bất tận. Ánh đèn vàng le lói trải dài khắp lối đi được lát đá hoa cương, xung quanh là những hàng cây được phối theo kiến trúc của những khu vườn phương Tây. Cỏ xanh chạy xen kẽ quanh từng viên đá, sáng rực lên dưới ánh đèn, đâu đó là hương hoa sữa nhẹ đưa hoà lẫn vào mùi hương của loại nước hoa mà Hongyok đang dùng. Từng làn gió thoảng qua những hàng cây cảnh nghe rung lên âm thanh xào xạc, tĩnh lặng trong sống động, một khung cảnh về đêm thanh bình đến lạ lùng.
Cảnh đẹp, người đẹp, chỉ có một điều là… hơi lạnh lẽo mà thôi !
- “ Không được, cứ y kế hoạch mà làm, cố lên nào ! “
Tự trấn an bản thân, Nan vờ húng hắng ho rồi mở lời trước, cảm giác từng lời thốt ra lúc này cứ nửa muốn phát ra nửa muốn nghẹn lại trong cổ họng :
- Ừ… Em cũng đi dạo à ?
- Chứ anh nghĩ em đang làm gì ? – Hongyok trả lời, chẳng thèm nhìn lấy cậu
Bỏ xừ, Nan không dè cô gái lại trả lời theo cách này, thế nhưng đã lỡ đâm lao thì đành phải theo lao thôi, chiến tiếp nào !
- À… chắc là đang đi dạo rồi ! – Nan hùa theo cô gái nhằm tạo đồng cảm.
- Biết rồi thì hỏi chi nữa! – Và chẳng dè Hongyok lại kê tủ đứng vào miệng Nan lần nữa.
- Ơ…. ừ…. ! – Nan lúng búng đáp, bộ dạng lúc này nom đến tội nghiệp.
Trong kế hoạch của Nan thì sau khi tặng quà cho Aom trước mặt Hongyok, Nan dự rằng cô gái sẽ giận dỗi mà không thèm tiếp chuyện cũng như gặp mặt, có vậy thì Nan mới chơi chiêu chai mặt mà tha hồ xin lỗi đi kèm nịnh nọt cô được. Thế nhưng giờ đây Nan mới biết rằng mình đã lầm to, bởi cách giận của Hongyok chính là… xem như Nan không có mặt trên cõi đời này.
Và giờ đây, Nan quả thực cứ như là con côn trùng bay vo ve sau lưng nàng, tình hình đã quay trở lại với hiện trạng Hongyok lững thững dạo bộ phía trước, Nan lầm lũi lếch bước phía sau.
Được khoảng chừng 10 phút im lặng, Nan mừng hết lớn khi Hongyok bất thần quay lại nhìn Nan và cất giọng :
- Anh đừng đi sau em nữa.
- Ơ…tại sao ? – Nan thất thần hỏi lại.
- Theo dõi trái phép ! – Cô gái đưa ánh nhìn sắc lạnh về phía cậu
- Không… đâu có… anh đâu muốn làm gì…. !
- Không muốn làm gì vậy thì đi sau hoài là ý chi ?
- Thì… thì đi dạo…. !
- Đi dạo ?
- Ừ… đi với Hongyok !
- Nan không nhớ là có quen biết với ai đó !
- Ơ…. tụi mình là bạn mà… học chung lớp mà…. chưa kể là anh... em....!
- Bạn? Anh em??? Thế sao nãy giờ im ru vậy?
- Thì… thấy em im nên… sợ làm phiền mà…… !
- Nếu nghĩ là phiền thì đừng có đi hoài đằng sau !
Vâng, khốn nạn thân cậu, lúc này thì khỏi cần phải diễn tả hiện trạng thê thảm của Nan đến mức nào. Sau vài mươi giây đấu khẩu với Hongyok, Nan cuối cùng đã chịu thúc thủ trước người con gái lạnh như băng này. Mặt mũi chảy dày ra như trái dưa leo, bộ dạng lúng ta lúng túng như gà mắc tóc, Nan y lời cô gáichuyển sang đi cạnh bên, thế nhưng tình hình vẫn không có khá hơn gì.
- ……….. !
- …………….. !
Lúc này thì Nan biết tội lỗi của Nan rồi mà, lúc sáng Nan tặng quà cho Aom trước mặt Hongyok thì bây giờ bị đối xử như vầy cũng là đáng đời Nan lắm…. thế nhưng có cần thiết phải đến mức vậy không ? Chắc Nan lăn đùng ra gốc cây mà chết giấc luôn cho rồi, hức hức !
Kể từ lúc đó cho đến khi hai đứa dạo bộ đến lại hướng nhà Hongyok thì chúng Nan vẫn chẳng ai nói với ai câu nào. Trước khi cô gái quay vào lối về nhà thì Nan có làm một động thái bất lực :
- Ngủ… ngủ ngon nha !
- Ừm ! – Hongyok gật đầu đáp gọn lỏn rồi quay đi thẳng.
Trở lại bãi gửi xe quán coffee khi nãy, gương mặt thất thần của Nan lúc này chả thể nào cười nổi trước lời bông đùa của bác bảo vệ :
- Bị bạn gái giận à con ? Không sao đâu, hồi xưa bác cũng bị y vậy đó !
Nan cũng chỉ biết cười trừ cho phải phép rồi lều bều lấy xe mà trôi dạt về nhà. Lên đến phòng riêng, Nan đóng cửa lại rồi… định đập béng tấm bảng kế hoạch trên tường luôn đi cho rồi. Vì hôm nay như vậy là đại bại trên mặt trận thứ hai rồi, không chừng Hongyok từ giờ giận Nan luôn mà xem, có khi là giận thật cũng nên.
Thế nhưng suy đi tính lại một hồi, Nan vẫn quyết định giữ nguyên kế hoạch. “ Cái gì dễ đến dễ đi, càng khó có được thì lúc có rồi mới đáng trân trọng “ thì Nan lấy làm tâm đắc lắm, vội ghi lấy ghi để lên bản như một kim chỉ nam cho hành trình khó khăn sắp tới.
- Chả sao Hongyok ạ, em càng lạnh lùng thì anh càng thích, hãy chờ xem!
-------------------
Sau ngày hôm đó, nếu tính theo cách xử sự thông thường thì chắc có lẽ đa số những thằng con trai đều nhụt chí mà ở nhà sau khi ăn quả bơ lạnh đến như vậy. Thế nhưng Nan thì quyết định “ đẹp trai không bằng chai mặt “, tối chủ nhật bữa sau Nan vẫn cứ nhào đầu lên quán coffee cũ mà ngồi đợi Hongyok.
Bởi nếu chỉ bị mắng như vậy mà bữa sau đã vội bỏ dở thì làm quái gì có tư cách đi tán gái nữa chứ, phải ngay và luôn y như vầy nè, phải thể hiện ý chí bất khuất như Nan nè !
Tầm 8 giờ 30, Hongyok lại lững thững bước ra dạo bộ.
Năm phút sau, Nan lai đi sau lưng nàng, và ít giây trôi qua, Nan bước lên cạnh bên, cố nở ra một nụ cười nhã nhặn nhất có thể :
- Hì… tình cờ hén, lại gặp nhau nữa !
- ……… ! – Hongyok lạnh lùng chả buồn trả lời.
Rồi từ đó cho đến lúc cô gái trở lại nhà, hai đứa cũng chẳng nói với nhau câu nào, à không hẳn, thỉnh thoảng Nan vẫn độc thoại đấy chứ, nào là trăng thanh gió mát, nào là cảnh đẹp tuyệt vời!
Kết thúc ngày tiếp theo trên mặt trận thứ hai, tình hình có vẻ là Nan lại thất bại toàn tập!
Thế nhưng Nan lại nghĩ khác :
- “ Có cơ hội thắng rồi đây ! “
Và ngày thứ 2 hôm sau, Nan bình thản sang nhà Tina học nhóm, dù rằng trong lòng rất muốn tiếp tục đi dạo với Hongyok. Sở dĩ hôm nay Nan không dạo bộ với Hongyok là vì một lẽ, sau ngày đầu tiên bị mắng tanh bành, cô có thể sẽ nghĩ rằng hôm sau Nan sẽ chẳng vác mặt đến nữa. Thế nhưng ngày thứ hai Nan vẫn đến, như vậy là dù bị cô gái ngoảnh mặt làm lơ cả buổi thì Nan ít nhiều cũng tạo được một ấn tượng, ít nhất là một suy nghĩ của Hongyok rằng Nan đang rất thật lòng với nàng.
Thế nhưng ngày thứ ba tiếp theo, Nan lại không đến, thế này Nan áng chừng rằng một là Hongyok sẽ nghĩ Nan đã nản lòng, và ít nhất tận trong trí óc cô gái sẽ có để tâm đến Nan một chút, sẽ tự hỏi là vì cớ gì tối nay Nan lại không đến. Vậy là Nan đã thành công trong việc gieo vào suy nghĩ của cô gái một chút gì đó hình bóng của cậu
Và buổi tối thứ tư của mặt trận thứ hai, Nan sẽ trả lời cho Hongyok rằng ngày hôm qua Nan chỉ là bận một chút nên không đến được thôi, chứ Nan thì vẫn “ chì “ ghê gớm lắm, chả hề nản lòng chút nào đâu.
Suy đi tính lại, vẫn là Nan thông minh lường hết toàn bộ sự việc, bởi tối hôm nay thì Nan đã chiến thắng rực rỡ trên mặt trận thứ hai, khi mà Hongyok cuối cùng đã để tâm mà hỏi cậu, phá vỡ sự lạnh lùng từ suốt 4 ngày nay :
- Xe của anh đâu mà đi bộ hoài vậy ?
- Ừ… anh đi dạo bộ mà, cần gì xe chứ ! – Nan lắc đầu đáp.
- Nhà xa, và đi bộ đến đây ? – Cô gái tròn mắt ngạc nhiên.
- Có xa mấy đâu, vậy nhé, ngủ ngon, gặp lại sau ! – Nan cười giả lả ra vẻ chả hề gì đâu.
- Ừm…. ngủ ngon !
Hongyok gật đầu, thoáng chút do dự rồi cũng quay bước vào lối đi của nhà nàng. Nan lúc này vẫn đứng ngây ra tại chỗ, cố kìm lại nỗi vui sướng, chỉ thầm nghĩ trong đầu :
- “ Thắng rồi ! “
Vậy đấy, tán tỉnh một ai đó thì phải không quá gần cũng không được quá xa, đủ gần để tạo sự quan tâm và đủ xa để gieo thêm nhung nhớ.
Ung dung bước đến bãi gửi xe, Nan cười toe với ông bác bảo vệ :
- Con về nha bác, hì !
- Ờ, hai đứa hết giận nhau rồi à ? – Ông bác thắc mắc.
- Dạ chưa hẳn ! – Nan lắc đầu mà mặt cười tươi rói.
Quả thật là chưa đâu, mặt trận thứ hai của Nan với Hongyok còn phải chiến đấu dài dài nữa kia, dù sao đây cũng là mặt trận quan trọng nhất mà, và Nan thì vẫn còn nhiều mưu chước lắm. Thế nhưng tối nay vậy là đủ rồi, gặt hái được vài câu vàng ngọc của Hongyok đã là đại thành công rồi, từ giờ trở đi chiến thuật “ Mưa dầm thấm lâu “ bằng cách đi dạo bộ sẽ có nhiều thú vị lắm đây, hề hề !
Buổi tối hôm đó, sau khi cố tạm gác nỗi vui sướng mà căng mắt ra học bài đến gần 1 giờ sáng, Nan tự cho phép mình ra ngoài vườn, ngồi dưới bầu trời đêm và hàng ngàn ánh sao khuya mà tận hưởng cảm giác thú vị này.
Không ngờ cảm giác khi đang trong giai đoạn cưa cẩm và tán tỉnh một người con gái mà mình thích thật lòng lại thú vị và dễ chịu đến vậy. Một chút thích thú khi chưa biết những gì đang chờ mình, một chút hồi hộp khi nghĩ đến các trường hợp ngoài ý muốn, pha lẫn những gì trọn vẹn của niềm hạnh phúc khi tưởng tượng đến ngày hai đứa thành đôi, tay trong tay dạo bộ cùng nhau.
Cảm giác này, Nan chưa hề có khi ở cạnh Aom !
Phải chăng đây mới là những gì mà người ta gọi là tình yêu, Hongyok nhỉ?
--------------------
Sáng hôm sau Nan lò dò đến trường mà hai mắt cứ lờ đờ vì tối qua lại là một đêm khó ngủ khi vật lộn với mớ công thức Toán đến nhũn cả não. Giờ đọc báo tường cho lớp, Nan đang gục mặt xuống bàn chuẩn bị ngủ gật đến nơi thì thằng ở đằng sau Arak đá vào ghế lia lịa.
- Dậy… dậy Nam !
- Hả ? – Nan giật thót người ngẩng mặt lên.
Aom tay cầm tờ báo tường đứng ở trên bục giảng đang nhìn hai thằng bằng ánh mắt toé lửa. Bất chợt thấy Nan ngẩng dậy thì cô vội giấu ánh nhìn vào lại trong tờ báo :
- Là…là sao ? – Nan hãy còn chưa tỉnh ngủ hẳn.
- Là mày ngủ gật chứ sao cái thằng ngu này, cờ đỏ nó trừ điểm rồi kìa ! – Arak lấm lét nói.
- Hự…..chết tao…. ! – Nan hoảng vía than trời.
- Ngủ cho lắm vào, sao tối mày không ngủ ? – Nó thì thào khi nhìn thấy con nhỏ cờ đỏ vẫn còn đang nghía xuống dãy bàn bọn họ.
- Tao toàn thức khuya học mày không thấy sao ! – Nan làu bàu.
- Rồi, ráng tí ra chơi xuống làm lon bò húc cho tỉnh ! – Nó phất tay ngán ngẩm rồi quay lên.
Giờ ra chơi, khi cái đầu Nan nó đã sắp rụng luôn ra khỏi cổ vì gật gù thì Tor vỗ vai cái chát chúa :
- Tỉnh chưa, ra căn-tin, thằng trời đánh ! – Nó nhăn nhó nhìn tôi.
- Ờ…ờ…. ! – Nan dụi mắt rồi đứng dậy đi theo cả bọn ra ngoài sân.
Xuống đến căn-tin, cả bọn đồng loạt kêu ra toàn là bò húc vàng óng :
- Bọn mày cũng buồn ngủ à ? – Nan ngạc nhiên.
- Ờ, hai tiết sử - địa liền nhau mà không ngủ mới lạ ! – Ken than thở.
- March đâu ? – Luân khùng nhìn quanh.
- Nó ở trên lớp, đang bám Fuen mà ! – Nan giải thích.
- Chà… thiệt thân thế, tí mua nước lên cho nó luôn ! – Tina cười cười.
Thế nhưng Tina vừa dứt lời thì bọn họ đã thấy March đang từ xa lò dò đi tới :
- Ớ…sao bảo…. ? – Nan đần mặt ra.
- Bảo gì ? Nó xuống căn-tin rồi ! – March hậm hực nói. – Biết vậy nãy xuống theo tụi mày cho đỡ phí năm phút vàng ngọc của tao !
- Fuen cũng xuống á ? Nó đâu ? – Tor tò mò hỏi.
- Kìa, đi chung với hai thằng đệ nó đó ! – Nói rồi hất đầu về phía góc sân bên phải.
Nhìn theo chỉ dẫn của March, trước mắt bọn Nan lúc này là Fuen đang tán hươu tán vượn với hai thằng đệ Bin Bon của nó.
- Chắc lại đang bàn kế hoạch hốt xác mày đó Nan! – Tor quệt mũi nói.
- Uầy, kệ nó ! – Nan nhún vai đáp.
- Ê, ra đằng sau nghe lén tụi nó đi ! – Ken hiến kế.
- Điên, vụ hôm bữa là nó để ý rồi đấy ! – Arak nhăn mặt.
Thế nhưng khi đưa mắt dòm về phía bọn nó, Nan chợt nghĩ ra một ý :
- Đằng bọn nó đứng là mặt sau căn tin, một thằng nữa đi với tao, tới đó dựa vào tường mà nghe ngóng, ngay cửa sổ đó, không bị thấy đâu ! – Nan hạ giọng thì thào.
Nói rồi đứng dậy ngay lập tức, Nan với Tina vội rảo bước về phía mặt sau căn tin, hồi hộp đánh một vòng thật xa khỏi tầm mắt thằng Fuen rồi mới nép mình vào sát cửa sổ. Áng chừng tình hình êm ả và tụi kia vẫn chưa phát giác ra, hai thằng Nan mới dỏng tai lên thám thính :
- Nản, vậy mà cũng không được ! – Là cái giọng tép nhảy thằng Fuen.
- Cũng khó nhỉ, mà nó làm gì mày chưa ? – Thằng Bin lên tiếng.
- Sao không ? Độp lại tao vậy mà mày bảo chưa à ? – Fuen nóng nảy nói ngay.
- Ý tao là nó chủ động làm gì mày chưa kìa ? – Vẻ như là thằng Bon.
- Nó đang chơi tao hôm giờ rồi ! – Fuen hậm hực đáp.
- Thế tính sao ?
- Kệ nó, ê mà cái chuyện kia sao? Tao rủ được em nó đi chơi riêng thì tụi mày mất mỗi đứa 100 ngàn đúng không ?
- Ờ, nhỏ Hongyok này khó xơi đó nha !
- Tụi mày coi, tao mời là em nó đi liền !
Đến đây Nan nghe máu nóng dồn lên não, nắm tay thu chặt lại…
- Được, thế tối nay à ?
- Chứ sao, tí vô tao tranh thủ nói ngay !
- Rồi sao tụi tao biết mà có rủ được không ?
- Hề hề, tối nay tao gọi cho tụi mày, cứ đi theo tao là biết chứ gì !
- Ờ, lần thứ hai rồi đó nghe mày !
- Yên tâm, lần này sẽ được !
Quyết định không nghe nữa, Nan ngoắc tay ra dấu bảo Tina rút êm, về đến chỗ ngồi tường thuật lại tình hình hết rồi Nan mới tức tối mà phun luôn thỏi đá ra ngoài.
- Khốn thiệt mà, nó xem con gái như trò cá cược ! – Ken đập bàn.
- Giờ phá nó sao đây ? – March thở gấp.
March hỏi câu này xong thì cả đám đều quay sang nhìn Nan, đầu sỏ trong toàn bộ kế hoạch tác chiến lần này.
- Sao mày ? – Tina dò hỏi.
- Kệ, cứ để nó mời ! – Nan hừ mũi đáp.
- Hả ? – Cả đám đồng loạt thắc mắc.
- Để nó mời Hongyok đi ! – Nan xác nhận lại một lần nữa.
- Lỡ… Hongyok nhận lời rồi sao ? – Tụi nó đơ mặt ra vì chả hiểu Nan đang nghĩ gì.
- Thì vậy chứ sao ! – Nan thở dài đánh thượt.
Thực ra chuyện Fuen mời Hongyok  đi chơi thì Nan đã có tính đến trong kế hoạch tác chiến ở mặt trận thứ ba rồi, từ lâu điều này đã là không ngoài dự đoán, phương pháp chống trả thì Nan có thừa. Chỉ là lúc này Nan đang tức vì cái cảm giác Hongyok  như thế mà bị tụi nó đem ra làm trò cá cược như một món hàng không hơn không kém.
- “ Lần này thì tao chơi mày sát ván, ranh con ! “ – Nan nghiến răng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro