3. mod
Khi cả hai người họ về đến nhà thì thấy đèn đã bật sáng, mùi bò sốt vang ngập tràn trong không khí.
"Anh Chườnggggggggg!" Trần Đình Trọng không thèm tháo cả giày mà cứ thế chạy vào nhà, nhảy bổ lên câu lấy cổ của ông anh mắt híp, làm anh suýt đánh rớt cả rổ rau trên tay.
"Mày điên à?" Lương Xuân Trường quát nhẹ, một tay cố gắng gỡ gọng kìm của Trọng.
"Con tôm đã nấu bò sốt vang thay tao rồi ư?" Bùi Tiến Dũng đi sau, thấy nền nhà vừa bị Trọng đi cả giày lội mưa vào làm bẩn, rồi cũng chỉ tới vỗ vai cậu bảo đi thay giày đi.
Trọng cười hì hì dúi dúi ông anh mắt híp của cậu. "Tại anh Chường cứ đi biền biệt, làm em nhớ quá hông chịu được." Nói xong lại hít hít mấy cái. "Úi ùi mùi thịt thơm thế, quả nhiên là anh Chường nấu hí hí."
"Anh nấu thì cũng thơm được vậy chứ sao?"
"Anh để im em nịnh anh Trường, dù sao người ta cũng nấu cho mình ăn..."
"Tao không nấu thì đợi chúng mày về để mốc à?" Lương Xuân Trường lại cáu bẳn. "Đi rửa tay nhanh còn ăn cơm."
"Dạo này mày cứ đi đâu thế?" Anh Dũng vừa gắp thịt vào bát của Trọng vừa hỏi Trường. "Chẳng thấy về nhà nữa luôn."
Trường thở dài, như chỉ đợi hỏi có thế mà tuôn một tràng kể khổ. "Dạo này công ty lắm việc thật sự, toàn là tăng ca. Đi đi về về cũng mệt, tao ở xừ chỗ công ty luôn cho rồi. Đã thế khách hàng thì ông nào ông nấy khó tính thấy mẹ luôn, thiếu điều muốn cầm chuột mà tự biến hình lại cái logo của tao không chừng..."
Anh Trường thực ra học cùng trường với Trọng, nhưng hiện tại lại đang làm designer cho một agency tầm trung, nói nôm na thì là một công ty phụ trách phần truyền thông cho một chiến dịch hoặc doanh nghiệp nào đó tùy yêu cầu của khách hàng. Mặc dù cũng học làm báo nhưng anh Trường lại tìm thấy niềm đam mê của mình trong mấy chuyện màu mè vẽ vời các thứ. Dạo trước còn đá sân một tí sang coding phần mềm, do trung tâm mà anh học đồ họa cũng dạy luôn mấy ngành khó nhằn đấy, nên thỉnh thoảng anh cũng giúp anh Dũng khá nhiều về chuyện kĩ thuật.
Nói đến chuyện anh Trường với anh Dũng, cả Trọng làm sao mà quen nhau, thì phải kể đến niềm ham mê bóng đá của mấy người này. Anh Trường với Trọng ngày trước cùng chơi cho câu lạc bộ bóng đá của trường đại học, có một lần đá giao lưu với đội của anh Dũng, anh Trường dâng lên tấn công ở ngay tuyến giữa, chỗ mà anh Dũng chơi trung vệ. Trong một pha vào bóng tranh chấp giữa hai người, anh Trường lớ ngớ thế nào lại vấp cỏ mà ngã oạch ra sân. Thế nhưng Trần Đình Trọng, cũng chơi trung vệ, ở phía xa tất nhiên khó mà quan sát một màn vấp cỏ đầy xấu hổ của tiền vệ Lương Xuân Trường, lại cho rằng chính anh Dũng đã phạm lỗi với người tiền bối thân thiết của mình.
Một lẽ đơn giản, Trần Đình Trọng ngay lập tức tìm mọi cách đòi lại công bằng cho anh Trường của cậu, bao gồm cả khiếu nại với trọng tài, bao gồm cả lên gân đầy thái độ mà hét vào mặt trung vệ Bùi Tiến Dũng "dám làm thì dám nhận đi". Thái độ gay gắt của Trọng trái lại khiến anh Dũng buồn cười, anh chỉ nhẹ nhàng đỡ Lương Xuân Trường đứng dậy mà không thèm đôi co với Trọng. Phải đến khi Lương Xuân Trường cố gắng cúi đầu trong nỗ lực lí nhí giải thích với Trọng là anh tự ngã cỏ vấp đấy, không liên quan gì đến cậu kia, mày thấy mọi người xung quanh đều nhìn mày mà không dám cười kia không, Trần Đình Trọng mới ngậm chặt mồm về đá nốt trận trong nỗi xấu hổ ê chề.
"Này anh kia!"
Bùi Tiến Dũng quay đầu, thấy cậu nhóc lúc nãy đã bật mình tanh tách đang đứng ngược nắng giữa sân cỏ, vành tai đỏ ửng lên trong ánh hoàng hôn chiều. Rõ ràng là đang rất ngượng, thế nhưng khuôn mặt lại tỏ ra vô cùng thách thức.
"Lúc nãy... tôi xin lỗi anh!" Cậu ta lắp bắp, mắt nhìn vu vơ đâu đó trên đầu anh Dũng. "Tôi đứng xa nên không nhìn rõ pha đấy... Nhưng mà, sao anh cũng không thèm giải thích? Ít nhất anh cũng bảo không phải anh phạm lỗi chứ, để tôi đỡ bị mọi người cười vào mặt..."
Bùi Tiến Dũng phì cười. Nhìn cậu ta cố gắng phân bua, vành tai ngày càng đỏ hơn, so với thái độ bình thản của mình đúng là một trời một vực. Anh tự dưng lại nhớ đến chú chó ngày trước bà ngoại mình nuôi, không biết là giống gì, nhưng mỗi lúc nó cáu bẳn cẳn nhẳn gì đấy đều trông y chang cậu nhóc này, ừm, rất đáng yêu.
"Không sao, bóng đá phải thế, tôi cũng có trách gì cậu đâu."
"Đúng rồi đúng rồi, bóng đá phải thế." Bỗng từ đâu nhảy ra một tên mắt híp mà Bùi Tiến Dũng nhận ra chính là tên đã tự vấp cỏ ngã lúc trước, nghe loáng thoáng thì lên là Trường. Trường khoác vai cậu nhóc kia mà cười hì hì, nhìn dáng vẻ rõ ràng là nãy giờ đã nấp ở đâu đó, chỉ chờ không khí hòa bình liền chạy đến ăn hôi. "Nhưng mà em Trọng đây có vẻ vẫn còn hối lỗi lắm, hay là em Trọng mời ông một chầu bia nhé, để chuộc lại lỗi lầm?"
"Sao hồi đấy anh lại bán em cho anh Dũng thế nhỉ?" Trọng chống đũa, nhăn mũi. "Lại còn bán bằng tiền của em chứ..."
"Anh cũng thắc mắc sao mình lại làm thế, để bây giờ chúng mày đi đâu cùng kèm nhau rất chặt, còn chỗ đâu cho con người cô đơn như tao." Trường giả vờ đỡ trán.
Trọng mách liền. "Cô đơn gì, dạo này anh Dũng cứ bảo với em là con tôm không về nhà là đi tìm người yêu đấy nhé!"
Cố gắng trợn mắt to hết cỡ, Lương Xuân Trường trừng Bùi Tiến Dũng bằng ánh mắt không có tí đáng sợ nào. "Mày... lại cứ gọi tao là con tôm!"
Anh Dũng vừa cười thách thức, ra chiều "bố mày chả sợ", vừa gắp thêm miếng thịt nữa vào bát Trọng, mặc kệ anh Trường ngồi bên kia bàn ăn giậm chân xì khói.
"À", anh Dũng như chợt nhớ ra cái gì, "vụ tuyển thêm mod mày có tiến triển gì không?"
"Úi suýt quên chứ, chuyện to thế sao tao quên được vậy nhỉ!" anh Trường vỗ trán. "Mày vẫn còn nhớ Tuấn Anh ở công ty tao chứ?" Trường nhận được hai cái gật đầu từ hai người còn lại. "Dạo này tao hay ở công ty nhiều mới nói chuyện nhiều hơn với Tuấn Anh. Cậu ấy bảo có một đứa em họ cũng rất thích bóng banh các thứ, tao đề nghị với cậu ấy cho con bé đấy thử làm mod, thế mà cũng đồng ý luôn. Quá ngon!"
Trọng và anh Dũng đều hí hửng ra mặt, "Quá ngon luôn!".
Ngày trước thì cả 3 người đều sẽ đảm nhiệm luôn phần mod cho website fhd4545, công việc đại khái chỉ là theo dõi và tương tác với người xem trên kênh chat của web mỗi khi có trận đấu diễn ra để xem có ai phàn nàn gì về chất lượng đường link các trận đấu không, cũng là để khán giả không bị buồn ngủ khi lỡ trận đấu có hơi chán, rồi theo dõi và ban những user có lời lẽ khích bác hoặc nói tục chửi bậy quá nặng nề. Nhưng mỗi dạo đến mùa giải lại có quá nhiều trận đấu diễn ra, việc theo dõi sát sao các user trên web cũng vì thế mà bị bỏ bê một phần. Thỉnh thoảng sẽ lại có anh em khán giả thân thiết của fhd4545 nhắn trên kênh chat rằng ông Pele đâu, ông Captain đâu, cả ông Thor đâu nữa, dạo này không thấy tương tác cùng anh em gì cả, thấy có user chửi bậy cũng không chịu ban.
Anh Dũng nghĩ cứ để thế qua mấy mùa giải rồi, cũng không hay lắm, còn làm giảm độ chuyên nghiệp của web mình nữa, dù gì tiền họ kiếm được từ chạy quảng cáo trên web cũng không phải ít, vẫn nên tìm thêm mod để cải thiện tình hình. Lại nói người xem bóng đá phần đông vẫn là nam, thế nên mấy lần kênh chat hiếm hoi hiện lên một số bạn nữ thức đêm xem bóng đá đều khiến các anh em xôm tụ hẳn lên. Lẽ tự nhiên, ba ông tướng nghĩ đến chuyện tuyển mod nữ cho đủ "thịt gà lá chanh" vậy.
Sau sự vui mừng hí hửng vì nhẹ bớt việc đi, ba người họ lại câu được câu không trò chuyện qua bữa cơm, rồi (hai trong ba người) cùng thống nhất là Lương Xuân Trường và Bùi Tiến Dũng sẽ lên set up trận đấu sớm giữa Fulham và Liverpool, và thế là ăn xong hai người anh lớn cút thẳng trong niềm phẫn nộ của người ở lại, cũng chính là người được nhường lại trọng trách rửa bát, không-ai-khác-ngoài-Trần-Đình-Trọng.
Ngoài trời vẫn đang mưa tí tách, và trong studio lại vang lên giọng quen thuộc "Vâng chào mừng tất cả anh em đang có mặt trên website fhd4545 để đến với buổi tường thuật trực tiếp trận đấu giữa Fulham và Liverpool trên sân Craven Cottage trong khuôn khổ vòng đấu thứ 31 Giải bóng đá Ngoại hạng anh và mình là Pele đồng hành cùng mình sẽ là hỗ trợ kỹ thuật Captain và Thor đêm nay sẽ cùng anh em dẩy xuyên đêm tà lằng tà lằng nhé hihi..."
_________________
tớ vẫn là mong ai đó đi qua để lại chút cmt hihu mặc dù tớ thật lười update...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro