Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

fffffffffffff

Go Back +++VN35 THE NEW FORUM OF TTVX +++ > Relax with Us > Truyện Người Lớn

Reload this Page [Kiếm Hiệp] Cực phẩm Gia Đinh

Welcome, duc1301.

You last visited: Today at 05:35 PM

Private Messages: Unread 0, Total 0.

HOME Hồ Sơ Upload FAQ Invite Friends Members List Calendar New Posts Search Quick Links Log Out

Search Forums

Show Threads Show Posts

Advanced Search

Find All Thanked Posts

Quick Links

Today's Posts

Mark Forums Read

User Control Panel

Edit Signature

Edit Options

Miscellaneous

Private Messages

Subscribed Threads

Go to Page...

Reply

Page 5 of 25 < 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 15 > Last »

Thread Tools Search this Thread Rating: Thread Rating: 2 votes, 5.00 average. Display Modes

#45

Old 30-10-2008, 01:31 PM

premiumhd premiumhd is offline

Senior Member

Join Date: Feb 2006

Location: Deutschland

Bài Viết: 304

Thanks: 208

Thanked 197 Times in 135 Posts

Default

Chương 39: Xướng cá thập bát mạc

Dịch: mtq

Biên tập, Biên dịch: Sát Thủ Dola

Nguồn: www.tangthuvien.com

Tuy Trình Thụy Niên và Lạc Viễn là đối thủ nhưng khi nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt Lâm Vãn Vinh thì đều giật mình lo sợ. Tên hạ nhân này sẽ không thực sự to gan đến mức đưa ra yêu cầu vượt quá giới hạn đó hay sao?

Đương nhiên, tâm tư của hai người hoàn toàn không giống nhau. Trình Thụy Niên thì lo lắng tên hạ nhân này sẽ cướp mất mỹ nhân của mình còn Lạc Viễn thì lại tán thưởng vui mừng và có đôi phần khâm phục Lâm Vãn Vinh nữa.

-"Tiểu thư, người nghĩ hắn sẽ đưa ra yêu cầu như thế nào đây?"

Tú Hà khẽ hỏi.

Lâm Vãn Vinh chăm chú nhìn dáng vẻ của Tần Tiên Nhi , tuyệt sắc công tử cảm thấy buồn phiền bèn tức giận nói:

-"Một kẻ tính tình cổ quái như hắn ta thì ai mà biết được hắn sẽ đưa ra chủ ý quỷ quái gì cơ chứ.Hừm, nhìn nụ cười của hắn hạ tiện như vậy chắc chắn chẳng có suy nghĩ tốt đẹp gì đâu. Chắc sẽ muốn chiếm đoạt tiện nghi người ta đây mà. Tú Hà, đợi một lát rồi ngươi hãy mang kiếm của ta đi giết chết tên đăng đồ tử đó, đầu xuôi đuôi lọt, để hắn khỏi làm bẩn mắt ta."

-"Hả? Vẫn giết à?"

Tú Hà thật sự không hiểu tròn mắt hỏi.

Thấy trong mắt Tần Tiên Nhi xuất hiện những sự sợ hãi mơ hồ, Lâm Vãn Vinh cũng không quan tâm đó là thật hay giả, trong lòng hắn thấy sảng khoái vô cùng, chậm rãi bước vài bước đến trước mặt nàng, vẻ mặt nửa như đang cười nhìn nàng nhưng lại không nói gì cả.

Hai người còn cách nhau rất gần, trên người Tần Tiên Nhi toả ra một mùi hương thơm ngát bay vào mũi Lâm Vãn Vinh như mùi hương của hoa lan làm người ta say đắm.

Trên người Tần Tiên Nhi khoác một tấm nhu sa, vắt ngang trước ngực, khi nàng thở bộ ngực đầy đặn phập phồng nhô lên, cái eo nhỏ nhắn nhẹ nhàng chuyển động, thuận theo ánh mắt nhìn xuống, phía dưới thân hình nở nang là cặp mông lúc ẩn lúc hiện trước mắt Lâm Vãn Vinh , toát ra một vẻ mê hoặc không nói thành lời.

Tần Tiên Nhi mang một dáng vẻ đau đớn đáng thương, bộ ngực nhô cao, nàng yểu điệu nhìn Lâm Vãn Vinh , ánh mắt phát ra một tia hào quang, nàng khẽ liếm nhẹ cánh môi hồng làm mê đắm lòng người, dịu dàng nói:

-"Lâm công tử, chàng phải thương tiếc thiếp một chút đấy."

Vị cô nương này quả là có bản lĩnh.Trong lòng Lâm Vãn Vinh dâng lên một ngọn lửa xấu xa, lỗ mũi thấp thoáng xuất hiện những luồng khí nóng. Hắn nhìn Tần Tiên Nhi ánh mắt phát ra những tia nhìn hoang dã như của một con sói. Hắn nhấn mạnh từng từ nói:

-"Ta...muốn...nàng..."

Choang! Vô số những tiếng bình trà bị ném xuống đất, không chỉ là Trình Thụy Niên , Lạc Viễn , Quách Vô Thường sững người ra nhìn mà ngay cả trong lòng Tần Tiên Nhi cũng đang hồi hộp vô cùng. Mẹ nó, Tên tiểu tử này thật có phúc, vô số nam nhân có mặt đều ngưỡng mộ nghĩ như vậy.

Tuyệt sắc công tử ném thanh trường kiếm trong tay cho Tú Hà, nghiến răng nói:

-"Nhanh, ngươi nhanh đi giết tên tiểu tử vô liêm sỉ đó cho ta."

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Lâm Vãn Vinh như muốn đâm nát hắn ra, Lâm Vãn Vinh chỉ mỉm cười tiếp tục nói:

-"..hát ...một ....bài..."

Phù...cả đại sảnh đường thở phào một tiếng. Tên gia đinh này cũng còn biết điểm dừng, không dám đưa ra yêu cầu quá đáng, hơn nữa nghe Tần Tiên Nhi hát cũng là nguyện vọng của mọi người cho nên từ ánh mắt đằng đằng sát khí dành cho hắn, mọi người dần dần chuyển sang một cái nhìn gần như là cảm kích.Chính vì có đề nghị của hắn mà mọi người mới có cơ hội được nghe khúc nhạc thần tiên một lần nữa.

Tuyệt sắc công tử nghe thấy lời của Lâm Vãn Vinh thì sững người ra một lát rồi khúc khích cười. Tên tiểu tử này thật là, cứ thích làm bộ làm tịch để doạ người ta.

-"Tiểu thư, làm sao giờ? Có giết nữa không?"

Tú Hà cẩm bảo kiếm trong tay hỏi.

Công tử khẽ lắc đầu nói:

-"Đợi một chút xem sao đã."

Tần Tiên Nhi nghe thấy câu nói trước đó của Lâm Vãn Vinh thì mặt mày ửng hồng, ánh mắt thấp thoáng một tia nhìn đầy sát khí. Nhưng đợi đến khi nghe câu nói phía sau thì thần sắc chợt sững sờ một lúc mới hiểu, nàng đã mê hoặc tên gia đinh này nên bị hắn đùa giỡn một phen.

Tần Tiên Nhân nhìn Lâm Vãn Vinh với một ánh mắt vô cùng phong tình, trên mặt hiện lên một nụ cười ngọt ngào, nàng nói:

-"Yêu cầu của công tử đã đưa ra, Tiên Nhi có thể làm được nhưng không biết công tử muốn nghe khúc nhạc nào đây?"

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

-"Ta muốn nghe khúc nhạc gì, Tần tiểu thư đều có thể hát phải không?"

Tần Tiên Nhi có lòng tin rất lớn đối với tài nghệ của mình nên gật đầu cao ngạo nói:

-"Điều đó là đương nhiên, chỉ cần công tử có thể gọi ra tên bài hát thì Tiên Nhi nhất định không để chàng phải thất vọng."

Lâm Vãn Vinh thầm cười trong lòng nhưng nét mặt lại làm ra vẻ trầm tư, một hồi lâu sau mới nói:

-"Tại hạ chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi, không có học vấn, cũng chưa từng nghe qua ca khúc nào hay nhưng lúc nãy khi tại hạ bước vào trong viện có nghe thấy có một vị tỷ tỷ hát một bài hát ngắn rất hợp với khẩu vị của ta, do đó muốn mời Tần tiểu thư hát một khúc."

Tần Tiên Nhi nhìn thấy nụ cười giảo hoạt trên mặt Lâm Vãn Vinh giống hệt như nụ cười kì quái lúc nãy thì trong lòng chợt có một dự cảm nào đó không tốt. Tuy nhiên, hát một bài đối với nàng mà nói thì dễ dàng vô cùng. Nàng không tin tên gia đinh kia có thể giở trò quỷ gì ở đây.

-"Nhưng không biết là bài hát nào, Tiên Nhi nhất định làm cho chàng vừa ý."

Trên mặt Tần Tiên Nhi lại nở một nụ cười yểu điệu làm cho tất cả đàn ông trong đại sảnh đường đều cảm thấy miệng khô họng đắng.

-"Tiên Nhân tiểu thư, nàng biết hát "thập bát mạc"(*) không?

Lâm Vãn Vinh cười nói, giọng hắn tuy rất nhỏ nhưng cũng đủ để tất cả mọi người đều nghe rõ.

Yên lặng

Tuyệt đối yên lặng!

Tất cả đàn ông trong đại sảnh đường đều há hốc mồm, phụ nữ thì che miệng, mọi người đều nhìn Lâm Vãn Vinh với thần sắc kinh ngạc đến không thể tin được.

Việc này thực sự làm cứng đơ cái cổ đang vươn dài của Trình Thụy Niên công tử, hắn sững sờ nhìn Lâm Vãn Vinh , rõ ràng là đã bị những lời nó của tên gia đinh này làm cho kinh ngạc đến ngây người rồi.

Công tử của Tổng đốc phủ Lạc Viễn thì bịt chặt mồm, cố gắng ngăn một trận cười sắp bật ra, nét mặt chàng tỏ ra rất kính phục và thích thú. Tên gia đinh này quả thật là rất thú vị.

Các công tử trong đại sảnh đường này đều là thường khách của những chốn ăn chơi nên "thập bát mạc" là cái gì đương nhiên mọi người đều biết. Nếu như uống rượu chơi hoa hát "thập bát mạc" thì mới gọi là có không khí nhưng bảo một hoa khôi tuyệt sắc chỉ bán tài nghệ không bán thân hát bài hát hoang dâm đó thì thật là to gan cực kỳ cuồng vọng. Không cần nói gì đến Tần Tiên Nhi là tuyệt thế chi sắc, chỉ nói về tài nghệ đánh đàn tuyệt thế vô song của nàng thôi mà bắt nàng phải chơi những khúc nhạc đơn giản là đã có chút sỉ nhục nàng rồi. Vậy mà không ngờ tên gia đinh thối tha này lại muốn Tần Tiên Nhi hát khúc ca đồi trụy như thế.

Không biết hoa khôi hát lên bài hát "thập bát mạc" thì sẽ có sức quyến rũ như thế nào, tất cả đàn ông trong viện đột nhiên đều nhận thấy một cảm giác vô cùng mãnh liệt, không chừng bọn họ còn cảm ơn tên gia đinh tên là Lâm Tam kia vì đã khiến họ có thể xem hoa khôi tuyệt sắc trên bờ sông Tần Hoài hát khúc "thập bát mạc" thì sẽ có hình dáng như thế nào.

Tần Tiên Nhi đã từng gặp gỡ không biết bao nhiêu người nhưng lúc này thấy tên gia đinh này miệt thị nàng như thế thì sắc mặt trở nên tái nhợt. Nàng giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh, ánh mắt như chứa hàng ngàn vạn mũi dao muốn giết chết hắn ngay lập tức.

Khuôn mặt vị tuyệt sắc công tử đó chợt đỏ bừng , xa xăm nhìn Lâm Vãn Vinh khẽ xì một tiếng, thấp giọng nói:

-"Tên tiểu tử này thật là bỉ ổi, may mà trời sinh có đôi chút tài học nếu không đã không có chốn dung thân rồi."

-"Không dám hát phải không?"

Lâm Vãn Vinh nhìn Tần Tiên Nhi, khoé miệng hé ra một nụ cười lạnh lùng, hoa khôi chó má gì chứ, bổn công tử ghét nhất là loại trangB như các ngươi.

Tần Tiên Nhi tuy là một nữ tử của thanh lâu nhưng nàng là một thiếu nữ có tấm thân thuần khiết như băng, thân phận hiển hách làm sao có thể dễ dàng để người khác hạ nhục mình như thế chứ.

Nàng giận dữ cắn chặt răng, cũng coi như nàng còn chút uy tín , vẫn chưa quên lời hứa của mình bèn nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt long lanh, trong mắt cố ý phát ra những tia ngượng ngùng xấu hổ, nàng nói:

-"Công tử, có thể đổi một bài khác được không? Bài hát này Tiên Nhi chưa từng hát và cũng không biết hát."

-"Không hát được?"

Lâm Vãn Vinh nhẹ nhàng bước vài bước, đi đến bên cạnh một phấn đầu (gái điếm) ca hát, kéo tay nàng nói:

-"Vị cô nương này hát được mà nàng lại không hát được hay sao?"

Phấn đầu này đã sống lâu trong chốn phong nguyệt này nên sớm đã chôn vùi tôn nghiêm của mình nhưng nghe lời nói của tên gia đinh này động đến đúng tâm sự của mình khiến nàng như có thêm dũng khí, dũng cảm nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, trong mắt như đang ngân ngấn lệ.

Sắc mặt Tần Tiên Nhi lúc thì ửng hồng lúc lại tái nhợt, bộ ngực đầy đặn không ngừng phập phồng nhô cao, cố gắng kiềm chế sự phẫn nộ trong lòng. Trời đã sinh ra nàng dung mạo như hoa nên cho dù là khi giận dữ thì nàng vẫn mang một vẻ đẹp quyến rũ mê hồn, người ngoài nhìn vào thì lại thấy như hai người đang đầu mày cuối mắt trao đổi tình ý với nhau vậy.

Thấy ánh mắt Tần Tiên Nhi phát ra những tia nhìn mê huyễn, sự u uẩn trên khuôn mặt đủ để làm cho tất cả đàn ông tan chảy nhưng Lâm Vãn Vinh đã biết cô nương này đang thi triển ma pháp dụ dỗ người khác rồi.

Hắn là người đã từng mắc lừa và chịu thiệt thòi nên nghĩ về việc đã bị lừa một lần hắn không dám nhìn vào mắt nàng nữa mà chỉ cúi đầu lớn tiếng nói:

-"Tần tiểu thư, tuy nàng là hoa khôi của Diệu Ngọc Phường, các vị công tử đều ái mộ nàng nhưng nói thực ra thì nàng vẫn là một thành viên của Diệu Ngọc Phường, trời sinh nàng có dung mạo mĩ miều lại có tài nghệ tuyệt thế nhưng thanh lâu vẫn là thanh lâu, không phải là rạp hát quán cơm. Ở đây buôn bán là kinh doanh xác thịt, bán nụ cười và nhan sắc. Các chị em trong viện này nhan sắc tuy không bằng nàng nhưng từ bản chất mà nói thì nàng chẳng có gì khác biệt so với họ cả. Bọn họ là chị em của nàng, vậy tại sao bọn họ có thể hát còn nàng thì không? Lẽ nào trời sinh ra xinh đẹp thì có thể cao hơn các chị em này của nàng một bậc hay sao?"

Các phấn đầu này đều là phụ nữ, tuy làm công việc buôn bán xác thịt nhưng chí ít cũng còn một chút tôn nghiêm, chỉ là đã bị chôn vùi mà thôi. Như hôm nay đã bị một câu nói của Lâm Vãn Vinh gợi ra biết bao nhiêu tâm sự. Dựa vào cái gì mà hoa khôi chỉ cần bán nụ cười còn ta lại phải bán thân xác chứ? Mấy nàng phấn đầu nghĩ đến cảnh ngộ thê thảm của mình thì có vài phần thương cảm, có người len lén lau đi những giọt nước mắt.Bọn họ đều có cảm giác được mở mày mở mặt, ánh mắt lần lượt đều chăm chú nhìn vào người Lâm Vãn Vinh , cái nhìn vừa đa tình vừa nóng bỏng.

Những lời nói vừa rồi của Lâm Vãn Vinh là để phá hoại tình cảm giữa Tần Tiên Nhi và các nàng phấn đầu, từ đó lấy được sự đồng tình của mọi người, khiến cho Tần Tiên Nhân không có cách nào phản bác lại được.

Lâm Vãn Vinh không quan tâm người khác nghĩ như thế nào, hắn thở dài một tiếng, chậm rãi nói:

" Tần hoài vô ngữ thoại tà dương,gia gia lâm thủy ánh hồng trang。

Xuân phong bất tri ngọc nhan cải,y cựu hoan ca nhiễu họa phảng。

Nguyệt minh nhân đoạn tràng!"

Chỉ một vài câu nói đơn giản mà có thể khái quát được toàn bộ thế sự tang thương sau lưng của chốn phong nguyệt bên bờ Tần Hoài. Những người góp tiếng cười trong viện đều là những nữ tử đáng thương, nào có ai không có chuyện đau lòng. Chỉ hai mươi chữ ngắn gọn đấy thôi nhưng cũng nói lên tất cả sự thê lương của họ, quả khiến cho người ta cảm hoài.

Tần Tiên Nhân sững sờ một hồi lâu rồi mới thở dài một cách sâu kín nói:

-"Công tử tài cao, Tiên Nhi vô cùng ngưỡng mộ."

Lâm Vãn Vinh cười ha ha nói:

-"Tần tiểu thư không cần ngưỡng mộ tại hạ. Chút trình độ này của ta là do công tử nhà ta dạy dỗ đó. Nếu nàng có lòng thì hãy đi lại nhiều hơn một chút với công tử nhà ta, tin rằng nàng nhất định sẽ không phải thất vọng đâu."

-"Ồ, thật vậy sao?"

Tần Tiên Nhi cười rực rỡ nhìn biểu thiếu gia một cái, dịu dàng nói:

-"Không biết Quách công tử có bằng lòng cho Tiên Nhi một cơ hội này hay không?"

Nghe thấy những lời này, bọn đàn ông trong sảnh đều lập tức vô cùng ngưỡng mộ, như vậy rõ ràng là Tần Tiên Nhi đang mời gọi Quách công tử rồi. Một cơ hội tốt như vậy chỉ cần nắm lấy thì trở thành binh tướng chiêu mộ của Tần tiểu thư chỉ là chuyện sớm muộn thôi.

Lâm Vãn Vinh liếc nhìn Quách Vô Thường mấy cái, cũng coi như Quách thiếu gia thông minh được lần này, biết Lâm Tam đã tạo cho mình cơ hội nên hắn vội vàng đứng dậy ra vẻ khiêm tốn nói:

-"Lệnh của Tiên Nhi tiểu thư, Vô Thường không dám không nghe."

Tần Tiên Nhân mỉm cười đáp lễ rồi lại nhìn Lâm Vãn Vinh một cái, nét mặt lộ ra một sự ngượng ngùng xấu hổ, nàng nói:

-"Còn về bài hát đó xin để Tiên Nhi hát cho một mình công tử nghe thôi, không biết ý công tử như thế nào?"

Khuôn mặt Tần Tiên Nhi tươi đẹp như hoa, nụ cười còn mang một chút yểu điệu như đang xấu hổ ngượng ngùng lắm vậy nhưng đồng tử của nàng lại tĩnh lặng như nước mùa thu, không hề thấy có một chút gợn sóng.

Lâm Vãn Vinh cười nói:

-"Tại hạ là một kẻ thô lỗ, nếu cô nương đã có nhã hứng như vậy thì hãy nói chuyện với công tử nhà ta nhiều hơn một chút. Còn về ca khúc kia thì hát hay không đã không còn phân biệt gì nữa rồi."

Tần Tiên Nhi bước chầm chậm đến trước mặt Lâm Vãn Vinh , cơ thể áp sát vào hắn, cái nhìn như đang chăm chú ngắm hắn nhưng lại có vài phần thần sắc trêu đùa. Lâm Vãn Vinh nghĩ đến thủ đoạn mà nàng đã từng dùng khiến hắn suýt nữa mất đi hồn phách nên vội vàng rời khỏi chỗ đó.

Tần Tiên Nhi nhìn động tác của hắn thì không nén nổi gương mặt có chút ửng hồng, trong khi nàng che miệng cười nhẹ, cơ thể hơi rung khe khẽ, bộ ngực đầy đặn phập phồng những đợt sóng tình tuyệt diệu, nàng khẽ hé đôi môi ngọc ngà nói:

-"Vừa nãy bức nhau như thế nhưng đến bây giờ thì lại tỏ ra rất thoải mái, không phải công tử đang dục cầm cố túng đó chứ?"(**)

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

-"Tần tiểu thư là tiên nữ trên trời, trước mặt nàng tại hạ nào dám làm cái gì dục cầm cố túng kia chứ. Như vậy há không phải là làm trò cười hay sao?"

Tần Tiên Nhi nghe Lâm Vãn Vinh đang châm biếm mỉa mai mình, biết là chuyện dùng ánh mắt mê hoặc hắn lúc nãy đã bị nhìn thấu rồi nên nàng khẽ thở dài một tiếng nói:

-"Thiếp nào phải thần tiên gì đâu, trong mắt công tử, thiếp chỉ là một nữ tử lầu xanh ngay cả "thập bát mạc" cũng không biết hát mà thôi. Nếu không phải có bề ngoài này thì công tử chắc sẽ không nhìn thiếp đến một cái đâu."

Nàng khẽ cắn đôi môi ngọc, ánh mắt chứa chan tình cảm, khẩu khí u uẩn, người không biết còn cho rằng nàng đang nũng nịu với tình lang nữa. Lâm Vãn Vinh tỉnh táo vô cùng, những nữ tử thanh lâu này không ai là không lấy việc đùa giỡn đàn ông làm vui. nếu tự cho mình là đa tình, nghĩ rằng đã được cô nương này thích rồi thì đó thật sự là một sai lầm vô cùng to lớn.

Thấy Tần Tiên Nhi vẫn còn cố tình làm ra vẻ ngượng ngùng xấu hổ, trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm thấy buồn cười, chàng nói:

-"Thập bát mạc là một khúc ca hay, cô nương cần chăm chỉ học hỏi đi, nếu cô nương không ngại thì tại hạ cũng có đôi chút thành thạo, chi bằng chúng ta cùng nhau tiến thêm một bước nữa tìm hiểu xem sao."

Những lời nói như vậy không chỉ có ý khinh bạc mà hoàn toàn đã đi vào mảnh đất của những kẻ hạ lưu. Mặt mày Tần Tiên Nhi ửng hồng, nàng giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi quay người giũ áo bước lên lầu.

Thấy Tần Tiên Nhi đã rời khỏi, Diệu Ngọc Phường lại từ trạng thái tĩnh lặng khôi phục trở lại sự náo nhiệt vốn có. Hai cô nương ngồi bên cạnh Lâm Vãn Vinh nghe những lời vừa rồi của tên gia đinh tuấn kiệt này thì trong lòng đã yêu mến chàng ta lắm rồi nên cứ sà cả thân hình nở nang đầy đặn của mình vào lòng hắn mà nũng nịu.

Lâm Vãn Vinh cười nhìn Quách Vô Thường nói:

-"Thiếu gia, đợi chút nữa Tần tiểu thư sẽ mời người vào trong nói chuyện, nô tài ở bên ngoài đợi người."

Có được sự giúp đỡ của Lâm Vãn Vinh , giấc mộng đẹp của biểu thiếu gia đã trở thành hiện thực nên đương nhiên vô cùng vui sướng, hắn nỏi:

-"Lâm Tam, không ngờ ngươi thực sự có tài như vậy. Một ngày nào đó chuyện của ta và Tần Tiên Nhi tiểu thư mà thành, ta nhất định sẽ trọng tạ ngươi."

Nói hắn béo hắn còn không biết. Tên biểu thiếu gia này quả thật là điếc không sợ súng nhưng Lâm Vãn Vinh lại thích loại người trong bụng không có gì như hắn. Tuy có thiếu một chút thông minh mưu trí nhưng lại rất thẳng thắn.

Trong khi hai người đang vui vẻ chuyện trò, đột nhiên nhìn thấy vị công tử tên gọi Lạc Viễn đó mỉm cười tiến lại gần, chắp tay thi lễ nói với Quách Vô Thường :

-"Vị Quách công tử này, tiểu đệ Lạc Viễn đã từng được gặp huynh."

Quách Vô Thường vội vàng đứng dậy chắp tay nói:

-"Thì ra là Lạc Viễn công tử, Vô Thường xin thi lễ."

Tuy Lạc Viễn gọi hắn là huynh nhưng hắn biết thân phận của mình so với tên Lạc Viễn này còn kém xa nên đương nhiên không dám tự cho mình là lớn.

Lạc Viễn cười nói:

-"Ta thấy Quách huynh rất quen mặt, dường như đã gặp ở đâu đó rồi thì phải."

Quách Vô Thường cung kính nói:

-"Năm ngoái trong lễ mừng thọ của Tổng đốc đại nhân, gia phụ đã dẫn tiểu đệ đến quý phủ."

-"Ồ, nhưng không biết lênh tôn là..."

-"Gia phụ là huyện lệnh Ninh Huyện thành Tô Châu: Quách Toàn Hữu."

Quách Vô Thường nói.

-"Ồ, thì ra Quách huynh là công tử của Quách đại nhân, chẳng trách ta nói sao lại quen mặt như thế .Thất kính , thất kính."

Lạc Viễn cười nói. Trên thực tế chàng ta căn bản không hề nhớ có một người là Quách Hữu Toàn, chỉ là nhiệt tình với người khác, cũng ý tứ không nói ra mà thôi.

Quách thiếu gia thấy Tổng đốc công tử lại quen biết với phụ thân mình thì có một cảm giác kinh ngạc vô cùng. Hắn không có học vấn nên thua kém rất nhiều so với các công tử có quyền thế trong thành Kim Lăng này. Hôm nay thấy Tổng đốc công tử đích thân đến làm quen trước thì trong lòng thấy ngạc nhiên vui mừng vô hạn là điều đương nhiên.

Lạc Viễn nở một nụ cười rồi chuyển ánh mắt sang phía Lâm Vãn Vinh, chàng nói với Quách thiếu gia:

-"Vừa rồi thấy Lâm huynh xuất khẩu thành chương, cơ trí linh hoạt, Quách huynh có thể dạy dỗ được một nhân tài như vậy quả thực khiến tiểu đệ vô cùng ngưỡng mộ."

Quách Vô Thường dù sao cũng không phải một gã ngốc, hắn biết chàng ta có hứng thú với tên gia đinh của mình nên vội vàng nói:

-"Lâm Tam, mau đến diện kiến Lạc công tử."

Khi nãy lúc tranh cãi kịch liệt với Trình Thụy Niên, Lạc Viễn đã giúp đỡ hắn nên cảm tình của Lâm Vãn Vinh đối với chàng ta cũng không tồi. Lâm Vãn Vinh bèn chắp tay cười nói:

-"Gia đinh của Tiêu gia Lâm Tam, xin ra mắt công tử."

Lạc Viễn cười lớn nói:

-"Lâm huynh, huynh không cần câu nệ lễ nghi như thế.Ta chỉ cảm thấy con người huynh rất thú vị nên muốn kết bạn với huynh mà thôi. Nếu huynh còn xem là người ngoài thì rõ ràng là không muốn rồi."

Tên Lạc Viễn tuy là con trai quý báu của Tổng đốc nhưng lại là một người rất dễ gần chứ không giống như những cái giá áo kia.So với Trình Thụy Niên thì hắn tốt hơn rất nhiều, Lâm Vãn Vinh cũng không khách khí nữa, cười nói:

-"Vừa nãy còn phải cảm ơn Lạc công tử đã ra lời trượng nghĩa nữa."

Lạc Viễn khoát tay nói:

-"Lâm huynh nói những lời gì vậy. Ta chỉ là không quen nhìn những người rõ ràng không có bản lĩnh mà cứ thích khoa chân múa tay vượt qua chức trách của mình mà thôi. Cái chính là Lâm huynh, có dũng có mưu, kiến thức và lòng gan dạ lớn hơn người thường một bậc. Tiểu đệ quả thật vô cùng ngưỡng mộ."

Lạc Viễn liếc nhìn xung quanh một cái rồi mới thấp giọng nói:

-"Vừa nãy những lời mà Lâm huynh nói với Tần tiểu thư cũng đúng là những điều mà huynh đệ ấp ủ trong lòng nhưng đáng hận là sao ta lại không nghĩ đến cơ chứ. Nếu không thì lúc nãy sẽ không để huynh đệ ngươi chiếm được người đẹp trước đâu. Ta nhất định phải khiến Tần tiểu thư nhìn ta với một con mắt khác."

Con người tên Lạc Viễn này rất thẳng thắn, chỉ một hai câu nói đơn giản đã kéo gần được khoảng cách giữa hai người. Nếu như là người bình thường thì bị cản trở bởi thân phận đương nhiên không dám thâm giao với Tổng đốc công tử như vậy nhưng Lâm Vãn Vinh thì không giống họ, hắn vốn không hề tự cho mình là kẻ dưới nên việc kết bạn với Lạc Viễn hắn cũng chẳng phải suy nghĩ nhiều chỉ cười hì hì nói:

-"Không giấu gì Lạc huynh, ta luôn cho rằng những chị em trong cái tổ này cho dù có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chỉ là gái mà thôi. Những phụ nữ này , cho họ ba phần màu sắc thì họ đã muốn mở phường nhuộm rồi, làm ra vẻ đẹp đẽ mỹ miều đó không phải là để dụ dỗ đàn ông chúng ta hay sao.Ta không bao giờ để họ lớn như mong muốn đâu, cũng chưa từng để đàn bà cưỡi lên đầu lên cổ."

Lạc Viễn vỗ mạnh một cái xuống bàn cười lớn nói:

-"Diệu, diệu...Lâm huynh nói quá hay đi. Những phụ nữ này ba ngày không đánh thì đã muốn dỡ ngói nhà rồi, không thể để hư hỏng quen đi."

Đối với quan điểm này, Lâm Vãn Vinh biểu thị sự tán đồng sâu sắc nhưng Lạc Viễn lại cau mày nói:

-"Tuy nhiên Tần Tiên Nhi này không chỉ xinh đẹp như hoa mà còn có một sự kiêu ngạo hiếm có. Ta đã hẹn gặp nàng ấy mấy lần nhưng đều không có cơ hội. Tên Trình Thụy Niên nghe nói cũng chẳng hơn gì, hôm nay nghe những lời của Lâm huynh cũng coi như ta đã trút được một gánh nặng trong lòng, cảm thấy sảng khoái vô cùng."

Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi:

-"Sao vậy? Lạc huynh không phải vì Tần tiểu thư mà đến đây sao?"

Lạc Viễn gật gật đầu rồi lại lắc đầu nói:

-"Tần Tiên Nhi này quốc sắc thiên hương, nếu nói ta không hề có lòng ngưỡng mộ đối với nàng ấy thì là lời giả dối, tuy nhiên ngưỡng mộ thì ngưỡng mộ, nhưng thấy Tần Tiên Nhi này không hề để mắt đến nam tử trong thiên hạ thì trong lòng ta không được thoải mái lắm, chỉ tiếc là ta tài học nông cạn, đối với Tần Tiên Nhi thúc thủ vô sách, may mà tối nay có Lâm huynh xuất hiện, đã phá vỡ được duệ khí của Tần tiểu thư cũng coi như đã giành lại được thể diện cho nam tử thành Kim Lăng ta rồi."

Lâm Vãn Vinh toát mồ hôi lạnh, cũng chỉ là đấu khẩu vài câu với phụ nữ thôi mà, sao lại có thể bay lên đến tận cái đỉnh cao là người tranh đấu cho đàn ông cơ chứ.

Thấy thần sắc Lâm Vãn Vinh còn chút nghi ngờ, Lạc Viễn cười nói:

-"Nếu Lâm huynh không tin thì những người có cùng tâm sự với ta vẫn ở đây. Chỉ có những kẻ vô học kia mới thích tỏ vẻ phong nhã sau mông người khác thôi."

Miệng chàng ta nói nhưng ánh mắt thì chăm chú nhìn về phía Trình Thụy Niên, khuôn mặt lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Không cần nói cũng biết người tự cho mình là phong nhã trong câu nói của chàng ta đương nhiên chính là công tử của Đô chỉ huy sứ kia rồi.

Sự đấu tranh của loại thái tử đảng này, đề cập đến sau lưng kì thực chính là sự đấu tranh quyền lực, trước khi tìm hiểu rõ được tình hình Lâm Vãn Vinh không muốn dính vào bèn chỉ cười mà không nói gì.

Lạc Viễn đột nhiên nhớ đến một chuyện nói:

-"Ha ha...Lâm huynh, không biết Tần tiểu thư đó hát "thập bát mạc" thì sẽ có mùi vị thế nào nhỉ? Có gì khác với Tiểu Đào Hồng của Lệ Xuân Viện hát không nhỉ?"

Tên tiểu tử này, có lòng háo sắc mà không có gan, da mặt hắn lại mỏng , muốn tán gái quả thực có thiếu một chút độ chín mùi.Thấy Lạc Viễn tỏ ý hoang dâm, trong lòng Lâm Vãn Vinh có chút buồn cười bèn nói:

-"Lạc huynh, Tiểu Đào Hồng đó hát như thế nào ta chưa từng nghe nhưng Tần tiểu thư này hát thì mùi vị chắc chắn không kém đâu."

Lạc Viễn cất tiếng than:

-"Ta chỉ sợ ta không có cái phúc đấy thôi, chỉ có Lâm huynh, à ,còn có Quách huynh nữa. Hai người thì may ra còn có chút cơ hội."

Thấy Lạc Viễn có đôi chút cảm thán, Lâm Vãn Vinh cười nói:

-"Lạc huynh, theo đuổi con gái nói cho cùng thì vô cùng đơn giản."

-"Chà?"

Nghe đến chủ đề này, Lạc Viễn lập tức lên tinh thần:

-"Lâm huynh có kinh nghiệm gì đặc sắc hãy mau mau truyền thụ cho ta đi."

Ngay cả biểu thiếu gia đang ngồi cạnh tỏ vẻ đường hoàng cũng sáng rực mắt lên, giỏng tai nghe những lời hắn nói.

--------------------

Chú thích:

+Thập bát mạc: Thập bát mô - ai đọc qua Lộc Đỉnh Ký thì chắc nhớ bài này, ta chỉ nhớ Vi Tiểu Bảo hát "Một ta sợ, hai ta sờ...". ...

+Dục cầm cố túng :muốn bắt thì lại thả...

+Phấn đầu: gái điếm, gái mại dâm, gái làm đĩ...

Reply With Quote Multi-Quote This Message Quick reply to this message Thanks

The Following 2 Users Say Thank You to premiumhd For This Useful Post:

dung673 (12-11-2008), premiumvn (14-11-2008)

premiumhd

View Public Profile

Send a private message to premiumhd

Find all posts by premiumhd

Add premiumhd to Your Contacts

#46

Old 30-10-2008, 01:32 PM

premiumhd premiumhd is offline

Senior Member

Join Date: Feb 2006

Location: Deutschland

Bài Viết: 304

Thanks: 208

Thanked 197 Times in 135 Posts

Default

Chương 40: Thuỳ bang thuỳ thục thân?

Dịch: mtq

Biên dịch: dester

Biên tập: Sát Thủ Dola

Nguồn: www.tangthuvien.com

Lâm Vãn Vinh tổng kết kinh nghiệm của bản thân ở thế giới trước đây, cười nói:

-"Không có gì khác, lớn gan, tỉ mỉ, da mặt dày. Chỉ có bảy chữ châm ngôn đó thôi."

-"Lớn gan, tỉ mỉ, da mặt dày?"

Lạc Viễn cau mày nói:

-"Những chữ đó phải hiểu như thế nào? Lâm huynh có thể giải thích một lượt được không?"

-"Lớn gan thì không cần phải suy nghĩ nhiều, cái chính là phải có lòng gan dạ, nhắm trúng tiểu thư nhà nào rồi thì phải dũng cảm nói chuyện trước mặt nàng, thà giết lầm còn hơn bỏ sót."

Thà giết lầm còn hơn bỏ sót? Trời ạ, chiêu này quả là tuyệt diệu. Lạc Viễn và Quách thiếu gia đều giơ ngón tay cái lên.

-"Tỉ mỉ (tinh tế?) cũng chính là phải chú ý quan tâm đến tâm trạng của các cô nương, phải chú ý quan sát xem lúc nào thì bọn họ vui vẻ, lúc nào tức giận, sinh nhật vào ngày nào, đại di mụ vào ngày nào..."

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của hai người, Lâm Vãn Vinh vội vàng giải thích:

-"Ồ, đại di mụ là họ hàng thân thích của nàng ấy. Tóm lại, trong những lúc khác nhau huynhphải lựa chọn những phương thức khác nhau để xuất hiện trước mặt nàng. Có thể là dịu dàng hoặc là bá đạo, cũng có thể là khổ nhục kế, cần phải khơi dậy tính hiếu thắng, bản năng làm mẹ hay là sự dịu dàng của nàng, khiến cho nàng khi có huynh thì không cảm thấy sự tồn tại của huynh nhưng khi không có huynh thì căn bản là không cầm lòng được."

Điều này quá sâu sắc, đầu óc hai người có đôi chút không kịp xử lí được.Tất cả những điều này chỉ có thể dần dần thể nghiệm trong thực chiến, Lâm Vãn Vinh không có cách nào giải thích được rõ ràng hơn.

-"Còn về da mặt dày thì không cần phải nói rồi. Theo đuổi con gái mà gặp phải trở ngại thì nhất thiết không được dễ dàng bỏ cuộc, cần phải vượt qua mọi khó khăn, càng chiến càng mạnh, cho đến khi nào nàng động lòng mới thôi."

Lâm Vãn Vinh nói một hơi xong thì thấy hai người Quách Lạc đang há hốc mồm kinh ngạc.Thủ đoạn theo đuổi con gái như vậy quả thật là không tưởng tượng nổi nhưng suy xét cho kĩ thì cũng không phải là không có lí.

Lâm Vãn Vinh lại tán gẫu mấy câu nữa với Lạc Viễn , hai người càng nói chuyện càng thấy hợp nhau. Tên Lạc Viễn này tuy xuất thân từ gia đình quan lại nhưng không hề có tính kiêu căng ngạo mạn, tuổi tác không lớn nhưng lời lẽ không dung tục, học thức uyên thâm, thiên văn địa lí đều am hiểu, đối với những trò đùa cổ quái ít thấy thì vô cùng hứng thú. Sở dĩ có chút phong lưu chẳng qua là do tính nông nổi của thiếu niên và vì muốn tranh đấu với Trình Thụy Niên mà thôi.

Mấy sở thích của Lạc Viễn đều rất hợp với khẩu vị của Lâm Vãn Vinh nên hắn bèn khoe ra tinh thông hiểu biết, nói đến thiên văn địa lí và những sự vật cổ quái mà Lạc Viễn chưa từng nhìn thấy , thậm chí ngay cả nghe cũng chưa từng nghe qua.

Trong một lát, Lạc Viễn không ngừng hỏi han Lâm Vãn Vinh, càng nghe càng kinh ngạc, lòng bội phục với Lâm Vãn Vinh càng tăng thêm vài phần. Ngay cả biểu thiếu gia Quách Vô Thường cũng bị những câu chuyện kì lạ mới mẻ đó hấp dẫn, thỉnh thoảng cũng chen lời hỏi han vài ba câu. Ba người say sưa nói chuyện trên trời dưới đất và thời gian trôi qua rất nhanh.

Một lát sau, một con nha hoàn đi đến cạnh Quách Vô Thường nói:

-"Quách công tử, tiểu thư nhà ta có lời mời."

Quách Vô Thường đang nghe Lâm Vãn Vinh nói chuyện vui vẻ nên khi nghe những lời này mà trong đầu lại trống rỗng nên sững người ra nói:

-"Tiểu thư nhà ngươi là ai?"

Lâm Vãn Vinh bị tên biểu thiếu gia này làm cho mất mặt rồi, hắn vội vàng đứng dậy nói:

-"Xin tỷ tỷ thông báo với Tần tiểu thư, thiếu gia nhà ta sẽ lập tức đến ngay."

-"Đúng, đúng."

Lúc này Quách Vô Thường mới nhớ đến chuyện của Tần tiểu thư, vội vàng đứng dậy nói:

-"Vị tỷ tỷ này, ta sẽ đi cùng tỷ."

Lâm Vãn Vinh bất đắc dĩ cười một cách khổ sở, tên biểu thiếu gia này tỏ ra vội vàng như vậy thật làm mất mặt đàn ông quá, cũng không biết lúc nào thì hắn có chút tiến bộ đây.

Nha hoàn đó lại nói:

-"Tiểu thư nhà ta có dặn dò, nhất định phải mời Lâm công tử và Quách công tử cùng đi. Tiểu thư nói hôm nay phải báo đáp cái ơn chỉ giáo của hai vị công tử một cách cẩn thận."

Nhớ đến ánh mắt hút hồn của cô nương đó, trái tim Lâm Vãn Vinh chợt đập dữ dội nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nói:

-"Vị tỷ tỷ này, ta không đi đâu, công tử nhà ta học vấn uyên bác, tất cả những gì ta nói đều là do công tử dạy dỗ cả."

Tiểu nha hoàn đó cười khúc khích nói:

-"Tiểu thư nhà ta nói nếu Lâm công tử không đến, tối nay tiểu thư sẽ đóng cửa không cho Lâm công tử rời đi đâu."

-"Cái gì..."

Ba người bọn Lâm Vãn Vinh đều kinh hãi đứng dậy, mồm há hốc to đến mức có thể nhét vừa một quả trứng gà thật to.

Trời ạ, cô nương này muốn ám hại ta đây. Đó là ý nghĩ đầu tiên của Lâm Vãn Vinh , nếu như có người nghe thấy những lời này có lẽ sớm đã ào lên chém chết hắn rồi.

Cắt đứt mọi suy nghĩ, Lâm Vãn Vinh vội vàng nói:

-"Tần tiểu thư thật thích nói đùa. Tiểu thư đã có ý như vậy thật khó từ chối, nếu ta không đi thì quả thật không biết điều rồi. Thiếu gia, nô tài đi cùng người là được rồi."

Một mình đi đối mặt với Tần Tiên Nhi tuy trong lòng Quách Vô Thường vô cùng bằng lòng nhưng hắn cũng rất biết đánh giá khả năng của bản thân, e rằng không được bao lâu hắn sẽ bị Tần tiểu thư đó nhìn thấu và đuổi ra ngoài rồi nhưng có Lâm Tam đi cùng thì đương nhiên hắn yên tâm hơn nên gật đầu nói:

-"Nếu đã là thịnh tình của Tần tiểu thư mời chúng ta thì Lâm Tam ngươi hãy đi cùng ta."

Lạc Viễn nhìn Lâm Vãn Vinh với ánh mắt mập mờ, trên mặt lộ ra một nụ cười dâm đãng nói:

-"Nếu đã như vậy thì Lâm huynh và Quách huynh hai người cứ yên tâm đi đi, tiểu đệ sẽ thổi một chút gió thu cho hai người.Ha ha.."

Tên Lạc Viễn vừa mới quen biết này nhân phẩm quả không tồi, Lâm Vãn Vinh và hắn quả thật có chút duyên phận nên cũng cười nói:

-"Vậy thì Lạc huynh, hôm khác rảnh rỗi chúng ta lại nói chuyện tiếp nhé."

Lạc Viễn chắp tay nói:

-"Lâm huynh tài cao, hôm khác nhất định Lạc Viễn sẽ đến của bái kiến."

Ta chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi, ngươi đến đâu thăm viếng cơ chứ? Lâm Vãn Vinh thấy trong lòng rất vui, tên Lạc Viễn này thật sự rất thú vị.

Lâm Vãn Vinh và Quách Vô Thường theo sau con nha hoàn xuyên qua đại sảnh bước thẳng lên lầu.

Tất cả đàn ông trong sảnh đều biết hai người này nhận được lời mời của Tần tiểu thư, mang tiếng là đến thăm nhưng nói không chừng một trong hai vị này sẽ trở thành nhập mạc chi tân của nàng hoa khôi băng thanh ngọc khiết này đó.Nghĩ vậy tất cả mọi người đều vô cùng ao ước thèm muốn.

Tên Trình Thụy Niên đó nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng rất buồn phiền và tức giận vậy mà tình địch của hắn là Lạc Viễn lại tựa hồ như có mối giao hảo với bọn chúng. Trong chốc lát hắn cũng chẳng có cách nào cả.

-"Tiểu thư, chúng ta làm thế nào đây?"

Tú Hà hỏi công tử của mình.

Vị tuyệt sắc công tử khẽ cắn đôi môi ngọc nói:

-"Đi theo sau, thăm dò nguồn gốc của Tần Tiên Nhi này."

Lâm Vãn Vinh và Quách Vô Thường đi theo nha hoàn bước vào một căn phòng trên tầng hai.Căn phòng này rất lớn, thu dọn sạch sẽ thanh u, trong phòng có một mùi hương thoang thoảng khiến tinh thần người khác hơi chấn động.

Trên tường có treo một bức tranh chữ nhưng với con mắt của Lâm Vãn Vinh không nhận ra là tác phẩm của ai. Ngược lại biểu thiếu gia thì vô cùng kinh ngạc, những bức tranh chữ này đều là bút tích của tài tử nổi tiếng đương thời Mặc Bảo. Tuy hắn không hay đọc sách nhưng danh hiệu của những người này thì cũng nhớ được. Sớm đã biết sắc đẹp của Tần Tiên Nhân lừng danh thiên hạ nhưng không thể ngờ nàng lại có mối giao thiệp với nhiều bậc danh túc như thế, biểu thiếu gia thấy vậy tự cảm thấy có đôi chút hổ thẹn.

Lâm Vãn Vinh thấy nét mặt biểu thiếu gia có chút buồn bã bèn vội vàng hỏi:

-"Thiếu gia, sao vậy?"

Biểu thiếu gia thở dài một tiếng nói:

-"Những bức tranh chữ này đều là tác phẩm của những danh gia đương thời. Khoảng cách của ta và Tần tiểu thư quả thật là rất xa."

Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ, ngươi cũng còn biết mình biết ta đấy. Tuy nhiên biểu thiếu gia này đối xử với hắn không tồi, hắn sẽ không làm những chuyện dậu đổ bình leo nên cười nói:

-"Thiếu gia, vận mệnh của con người là không giống nhau, không cần phải ngưỡng mộ bọn họ. Nô tài thấy căn phòng này tuy treo đầy tranh chữ nhưng không thấy Tần tiểu thư coi trọng chúng nên có thể chỉ là mối quan hệ bình thường với họ thôi. Quen biết khắp thiên hạ nhưng người tri giao lại chẳng có ai, Tần tiểu thư này cũng thật đáng thương."

Những câu nói này lập tức thể hiện sự khác nhau của Lâm Vãn Vinh và Quách Vô Thường .Cùng một sự việc, hai người cùng không hiểu về thư pháp nhưng biểu thiếu gia đầu tiên đã tự oán bản thân còn Lâm Vãn Vinh thì lại từ trong đó nhìn ra được tâm sự của chủ nhân. Khác biệt giữa hai người quả là quá lớn.

Hai người ngồi trong phòng được một lát thì thấy con nha hoàn đến mời Quách Vô Thường nói:

-"Quách công tử, mời đi bên này."

Lâm Vãn Vinh cũng muốn đi theo nhưng con nha hoàn đó lại ngăn chàng lại nói:

-"Tiểu thư nhà ta nói, xin Lâm công tử đợi ở đây một lát."

Tuy nói ý định ban đầu của Lâm Vãn Vinh là tạo mối quan hệ cho Quách Vô Thường nhưng thấy Tần Tiên Nhi không nể mặt như vậy trong lòng hắn có chút không thoải mái, thầm nghĩ, nàng định giở trò quỷ gì đây, đợi lát nữa ta sẽ cho nàng hát "thập bát mạc" ("thập bát mạc"- "thập bát mô": 18 chỗ sờ..trong lộc đỉnh kí có dịch.. mỗi câu là sờ 1 chỗ..^^!)

Khi Quách Vô Thường ở đây hai người còn có thể nói chuyện nhưng hắn vừa đi để Lâm Vãn Vinh ngồi lại một mình thì quả thật có đôi chút nhàm chán.

Uống hết chén trà thanh hương tống tử mà con nha hoàn mang lên, đang muốn đi lại một chút thì nghe thấy một giọng thiếu nữ từ trong phòng truyền tới:

-"Quen biết khắp thiên hạ nhưng người tri giao lại chẳng có ai. Lâm công tử, chàng nghĩ về thiếp như vậy sao?"

Tấm rèm châu được kéo lên, một thân hình yểu điệu từ trong phòng bước ra, chính là quốc sắc thiên hương Tần Tiên Nhi .

Trông nàng như vừa tắm xong, mái tóc đẹp buông rủ, gương mặt trắng trẻo hồng hào, ánh mắt lấp lánh những tia cười , trên người nàng thoang thoảng toả ra một mùi hương hoa nhài nhè nhẹ, trang điểm thanh nhã càng làm toát lên vẻ đẹp mĩ lệ khác thường của nàng.

-"Thì ra tiểu thư trốn trong phòng nghe ta nói chuyện sao, thực sự đã khiến ta có đôi chút bất ngờ kinh ngạc đấy."

Lâm Vãn Vinh cười nói.

-"Thiếp đâu có nghe lén, thiếp vẫn ở trong phòng này đấy chứ. Lâm công tử nói chuyện quá lớn nên thiếp nghe thấy thôi."

Tần Tiên Nhi duyên dáng cười nói.

-"Vậy ta có phải đã được coi là nhập mạc chi tân của Tần tiểu thư rồi không?"

Lâm Vãn Vinh cười nói.

-"Miễn cưỡng coi là như vậy đi."

Nụ cười của Tần Tiên Nhi lại càng rực rỡ hơn.

Thì ra nơi này là khuê phòng của Tần Tiên Nhi , chả trách trong ngoài lại được bố trí u nhã như vậy.

Lâm Vãn Vinh chợt nhớ đến một chuyện, lúc nãy con nha hoàn đó dẫn biểu thiếu gia đi ra cửa ngoài, lẽ nào không phải để đi gặp Tần Tiên Nhi. Trời đất, đầu óc tên biểu thiếu gia này không được nhanh nhạy cho lắm nhưng đừng để mấy cô nha đầu hợp sức lại bán đi mất đấy.

Ánh mắt Tần Tiên Nhi loé lên như đã biết được suy nghĩ của hắn vậy bèn che miệng khẽ cười nói:

-"Con người chàng miệng lưỡi trơn tru giảo hoạt nhưng không ngờ cũng có chút lòng trung thành đấy.Yên tâm đi, vị thiếu gia đó của chàng đã có người hầu hạ rồi.'

Nàng đã nói như vậy, Lâm Vãn Vinh liền yên tâm trở lại và cũng cười nói:

-"Đó là thiếu gia của nhà ta, ta đương nhiên phải quan tâm rồi. Tuy nhiên, Tần tiểu thư, nàng không đến gặp thiếu gia nhà ta mà lại đến tìm ta là vì sao chứ?"

Tần Tiên Nhi liếc chàng một cái rồi hắng giọng nói:

-"Hừm, còn cho rằng thiếp không biết hay sao, những câu đó là do chàng nghĩ ra để phê phán thiếp nhưng lại đổ vấy lên đầu Quách công tử nhà người ta. Thiếp không mắc lừa chàng đâu."

Nàng khẽ nháy mắt vừa ngầm có ý tức giận lại có một chút vui cười, thật giống như một cô gái trong trắng ngây thơ khiến cho người ta phải yêu mến. Mấy câu nói này nửa như gắt gỏng nửa như oán giận, cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả.

Nhưng Lâm Vãn Vinh không mắc lừa, hắn cười ha hả nói:

-"Tần tiểu thư, nàng không cần quan tâm là ai nói cả mà chỉ cần nói những lời đó đúng hay không thôi."

Tần Tiên Nhi hơi có chút gắt gỏng nói:

-"Về lý thì cũng có vài phần đúng nhưng chàng nói trước mặt nhiều người như vậy làm sao thiếp xuống nước được kia chứ, dù sao Tiên Nhân cũng là một cô gái mà."

Tần Tiên Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn lên, cặp mắt đẹp khẽ liếc, khuôn mặt có vài phần tức giận nhưng cũng có không ít sự ngượng ngùng xấu hổ. Quả thật là một vưu vật làm rung động lòng người.

Lâm Vãn Vinh là một người biết người biết ta. Tần Tiên Nhi làm bộ như vậy trước mặt hắn tuyệt đối không phải là đã thích hắn mà chắc chắn có ý đồ gì đó. Nắm chắc điểm này, Lâm Vãn Vinh bèn không nghi kị gì nữa cười ha hả nói:

-"Những thứ khác không cần nói nữa, Tiên Nhân tiểu thư tìm ta có phải muốn học bài hát của ta phải không?"

Nét mặt Tần Tiên Nhi lộ rõ sự tức giận, nàng giận dữ nhìn hắn một cái rồi nói:

-"Đàn ông đều không phải là loại tốt đẹp gì. Người ta chỉ muốn nói chuyện với chàng thôi, chàng đừng có khinh thường người ta như thế."

-"Tiên Nhi tiểu thư, trước mặt người đường hoàng không nói những lời ám muội, nàng làm bộ tình tứ như vậy đối với người khác có thể có tác dụng chứ ta là người tự biết bản thân mình. Tốt nhất tiểu thư hãy nói tìm ta có chuyện gì đi."

Lâm Vãn Vinh không hề kiêng nể gì nói thẳng luôn. Đấu khẩu với cô nương này chẳng có ý nghĩa gì cả, tốt nhất là cứ thẳng thắn thì tốt hơn.

Trong mắt Tần Tiên Nhi loé lên những cái nhìn kinh ngạc nhưng nàng vẫn cười nói:

-"Nếu Lâm công tử đã nói như vậy, Tiên Nhi không dám dấu diếm nữa.Kì thực mời công tử đến đây là có một số vấn đề về âm luật thiếp muốn được công tử chỉ giáo thôi."

Lâm Vãn Vinh khoát tay nói:

-"Cô nương đã hỏi đường phải người mù rồi.Tại hạ không biết gì về nhạc phổ và cũng không có năng khiếu gì cả, nói đến âm luật thì lại càng không thông thạo."

Tần Tiên Nhi kì lạ hỏi:

-"Nghe công tử nói như vậy thì quả thật là kì lạ, công tử làm thế nào để tìm ra chỗ khiếm khuyết trong khúc nhạc của Tiên Nhi chứ?"

-"Rất đơn giản."

Lâm Vãn Vinh nói:

-"Nghe nhiều, nhìn nhiều, nghĩ nhiều."

Nhìn ánh mắt nghi hoặc của Tần Tiên Nhi Lâm Vãn Vinh bèn giải thích:

-"Hai cái trước thì không cần ta phải nói nhiều nữa còn về điểm thứ ba,là quan trọng nhất.Tài nghệ chơi đàn của Tiên Nhi tiểu thư quả thật vô cùng cao siêu nhưng lại chỉ mô phỏng những người đi trước, kĩ xảo không có tính sáng tạo, khúc nhạc không có gì mới, tất cả đều là những thứ vay mượn của người khác mà thôi.Tuy là khúc ca nổi tiếng nhưng người ta nghe lâu rồi thì rất khó có một cảm giác mới mẻ. Tiểu thư có tài hoa như vậy, tại sao không thử tự mình phổ nhạc?Bài hát mình phổ, tự mình hát càng có thể lĩnh hội được âm vận trong đó và càng có điểm đặc sắc hơn."

Một sự thẹn thùng hiếm thấy xuất hiện trên mặt Tần Tiên Nhi , nàng nói:

-"Tự mình phổ nhạc, Tiên Nhi cũng đã từng nghĩ đến nhưng trước biết bao đại gia sáng tác, Tiên Nhi làm sao dám múa rìu qua mắt thợ."

-"Những lời này là sai rồi. Tự mình phổ nhạc là vì mục đích gì chứ? Là để giành lấy sự tán thưởng nhiệt liệt của người khác ư? Nếu quả thật là mục đích ấy thì xin thứ lỗi cho ta nói thẳng, Tần tiểu thư, Cả đời nàng chỉ có thể mổ phỏng bắt chước người khác thôi.Tiếng đàn chính là tiếng lòng, nói thẳng ra là để bản thân vui vẻ, mục đích đầu tiên phải là khiến bản thân mình vui vẻ, có được cảm hứng rồi thì nàng hãy viết, nàng muốn hát thì cứ hát, quan tâm đến người khác nhiều như vậy để làm gì?"

Cái chủ nghĩa duy tâm này vốn rất lệch lạc nhưng lại được Lâm Vãn Vinh nói rất có sức thuyết phục.

-"Muốn hát thì hát. Đúng quá, đúng quá. Một lời nói của công tử làm cho Tiên Nhi như người vừa bừng tỉnh từ giấc mộng. Suýt chút nữa thiếp đã rơi vào sự cứng nhắc, không thoát khỏi những quy tắc thông thường rồi."

Tần Tiên Nhi hưng phấn nói.

-"Đúng đó, có cảm hứng thì viết, cho dù không có ai thưởng thức thì cũng còn có bản thân mình kia mà.Ví dụ như lúc này chỉ có ta và cô nương ở trong phòng, không biết có cảm hứng gì không, hay là viết một bản nhớ lang quân đi, ta đảm bảo sẽ gia tăng dân số đấy."

Nói chuyện với Tần Tiên Nhi một vài câu Lâm Vãn Vinh lại không nén nổi nói vài câu trêu chọc lả lơi.

Nét mặt Tần Tiên Nhân hơi có chút ửng hồng, nàng nói:

-"Công tử lại đang trêu ghẹo Tiên Nhi rồi.Nói thật , công tử am hiểu âm luật như vậy nhưng lại giả bộ khiêm tốn nói là không hề tinh thông, nhất định là do chàng coi thường Tiên Nhi rồi."

Lâm Vãn Vinh cười khổ nói:

-"Những ca khúc ở quê hương ta hoàn toàn không giống với ở đây, nhạc khúc đơn giản, ca từ thẳng thắn, nói nàng cũng không thể hiểu được đâu. Chỉ lấy một bài hát làm ví dụ nhé, ca từ được viết như thế này: 'ta yêu nàng , luôn yêu nàng, giống như chuột yêu gạo vậy. Bất luận nàng có đi đến đâu ta cũng nguyện ở bên nàng, yêu nàng như vậy...' Như vậy đấy, thế nào nàng có thể chịu được không?"

Tần Tiên Nhi đỏ bừng mặt nói:

-"Đó là những lời ở đâu vậy? Mạnh bạo lớn mật như vậy, làm sao có thể hát được kia chứ?"

Như vậy mà đã không thể hát được thì nếu nàng nhìn thấy quần nội y chữ Y thì không biết còn xấu hổ đến mức độ nào nữa đây.Nhìn gương mặt đỏ hồng vì xấu hổ của Tần Tiên Nhi trong lòng Lâm Vãn Vinh chợt nổi lên một ý nghĩ xấu xa, nếu để Tần Tiên Nhi mặc quần nội y chữ Y làm các tư thế trước mặt mình thì không biết cảnh tượng đó sẽ như thế nào nhỉ. Chỉ nghĩ thôi mà đã chảy máu cam rồi.

Tần Tiên Nhi thấy bộ dạng ngơ ngác ngốc nghếch của hắn thì vội vàng nói:

-"Lâm công tử, chàng làm sao vậy?"

-"Quần chữ đinh, chà! hồ la bặc, ta muốn ăn hồ la bặc."

Khuôn mặt lão luyện của Lâm Vãn Vinh hiện lên sự xấu hổ hiếm thấy, hồ hởi nói.

-"Xí!"

Tần Tiên Nhi khẽ che miệng cười khúc khích nói:

-"Con người chàng lúc thì thông minh lúc lại hồ đồ, cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả nữa."

-"Tần tiểu thư không muốn thử nữa đấy chứ?"

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói.

Hai người đều không nói gì nữa. Tần Tiên Nhi cẩn thận đánh giá Lâm Vãn Vinh , ánh mắt có vài phần vui thích.

Mẹ nó, nàng thích ta thật rồi sao, lão tử không có bạc giúp nàng chuộc thân đâu, nếu nàng bám lấy thì lão tử còn có thể suy nghĩ một chút. Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.

Một lúc lâu sau Tần Tiên Nhi mới mỏ miệng nói:

-"Chàng thực sự là gia đinh của Tiêu gia sao?"

Lâm Vãn Vinh vung vẩy vạt áo xanh nói:

-"Còn có thể giả được sao?"

Tần Tiên Nhi thở dài một tiếng nói:

-"Với tài học như chàng tại sao lại chịu làm kẻ hạ nhân chứ.Lâm công tử, nếu chàng không chê, thiếp giúp chàng chuộc thân được không?"

Trời ơi! Đầu óc Lâm Vãn Vinh như loạn lên, lão tử vừa nãy còn nghĩ đến việc giúp nàng chuộc thân, tại sao trong chớp mắt đã biến thành cô nương này giúp ta chuộc thân vậy? Lẽ nào nàng muốn bao ta sao? Trời ơi, tuy lão tử có đẹp trai một chút nhưng nàng cũng không thể xem ta như là trai bao chứ.

Thấy nét mặt Lâm Vãn Vinh hơi có chút biến đổi, một con người thông minh lanh lợi như Tần Tiên Nhân lập tức hiểu được cách nghĩ của chàng nên giận dữ nói:

-"Lâm công tử, chàng nghĩ đi đâu vậy? Thiếp chỉ muốn chàng đến đây giúp đỡ một chút thôi."

Giúp đỡ? Lâm Vãn Vinh đã hiểu được ý của nàng.Nàng bỏ tiền ra trả cho việc phá vỡ khế ước làm cho Lâm Vãn Vinh tự do trở lại nhưng công việc phù hợp với đàn ông ở kĩ viện thì chỉ có làm quy nô (cũng trong LĐK) thôi. Lẽ nào nàng muốn ta từ thân phận gia đinh bị rơi xuống làm quy nô? Hừm, đã là đàn ông thì không thể chấp nhận được.

Lâm Vãn Vinh vẫn chưa nói gì thì lại thấy Tần Tiên Nhi nói tiếp:

-"Thiếp muốn mời Lâm công tử làm tiên sinh của thiếp, không biết ý công tử thế nào?"

Làm tiên sinh của Tần Tiên Nhi? Tuy hắn biết tiên sinh có nghĩa là thầy giáo nhưng nghĩ đến nghĩa khác ở trong đó Lâm Vãn Vinh vẫn sửng sốt một hồi lâu.

-"Thế nào? Công tử không bằng lòng hay sao?"

Tần Tiên Nhi thấy Lâm Vãn Vinh lâu lắm rồi mà không chịu lên tiếng bèn vội vàng hỏi.

Lâm Vãn Vinh uống một ngụm nước, cảm nhận được vị ngọt trên môi rồi mới nói:

-"Tần tiểu thư, ta không dám làm tiên sinh của nàng.Ta ở Tiêu gia làm gia đinh, thiếu gia và tiểu thư đối xử với ta rất tốt, tự do tự tại còn rất tiêu diêu nữa. Hơn nữa ta nào có thứ gì có thể dạy cho tiểu thư được cơ chứ?"

Tần Tiên Nhi thở dài một tiếng nói:

-"Học vấn và nhãn quang của công tử đều hơn hẳn người thường.Nói như vậy thì là Tiên Nhi phúc mỏng rồi.''

Nét mặt Tần Tiên Nhi hơi có một chút thất vọng rồi nàng bước đi, chầm chậm tiến tới bên cửa sổ, nhìn ra dãy núi xanh phía xa xa, nàng buồn bã nói:

-"Đúng như công tử đã nói. Quen biết khắp thiên hạ nhưng người tri giao lại chẳng có ai. Cảm giác này ai có thể hiểu được kia chứ. Thiếp ở đây tuy là rất danh giá nhưng có rất nhiều chuyện đâu có đơn giản như vẻ bề ngoài của nó đâu."

Nàng Tần Tiên Nhi tuy biến huyễn mạc trắc nhưng nói cho cùng thì cũng vẫn chỉ là một cô gái đẹp ở lứa tuổi hai mươi mà thôi, trong lòng chất chứa rất nhiều tâm sự. Đưa mắt nhìn bóng hình yểu điệu của nàng lại mang vài phần cô đơn thật khiến người ta muốn ôm nàng vào lòng, trìu mến nâng niu âu yếm một phen.

Lâm Vãn Vinh đi đến bên cạnh nàng hướng mắt nhìn ra xa than thở:

-"Nhân sinh bất như ý, mười phần chỉ được tám chín thôi. Nếu như tất cả mọi chuyện đều được như ý thì cuộc sống còn có chút ý nghĩa nào nữa chứ?"

Tần Tiên Nhi cười khúc khích một tiếng rồi nói:

-"Lâm công tử, chàng nói chuyện thật là đặc biệt.Yên tâm đi, lúc nãy là dáng vẻ Tiên Nhi cố tình giả bộ đấy, muốn công tử thương xót Tiên Nhi một chút thôi. Nào ngờ lại khiến công tử cảm khái như vậy chứ."

Tần Tiên Nhi này quả là giỏi giả bộ, lúc thì có một ý vị buồn bã lúc khác lại thản nhiên cười đùa được. Quả là một ma nữ biến hoá khôn lường.

Hắn mạnh thì mặc hắn, trăng sáng soi chiếu đại giang. Lâm Vãn Vinh phát huy mạnh mẽ tinh thần AQ, không thèm để ý nữa mà chỉ cười.

Một âm thanh trong trẻo vang lên trong khoảng không u ám phía xa, vài ngọn hoa lửa bùng lên ở chân trời giống như một đoá bạch liên hoa mĩ lệ.

-"Ấy. đây là trẻ con nhà ai đốt lửa vậy?"

Lâm Vãn Vinh kì lạ hỏi.

Tần Tiên Nhi nhìn thấy đoá bạch liên hó thì mặt mày biến sắc, nghe thấy câu nói của Lâm Vãn Vinh thì không nén nổi cười khúc khích rồi liếc hắnmột cái.

-"Lâm công tử, chàng đã không muốn làm tiên sinh của Tiên Nhi vậy sau này có thể thường xuyên đến thăm thiếp được không, nói chuyện với chàng khiến Tiên Nhân thoải mái hoen rất nhiều."

Tần Tiên Nhi nói.

-"Không được."

Lâm Vãn Vinh quả quyết cự tuyệt.

Tần Tiên Nhi sững người ra một lát, trước nay chưa từng có người đàn ông nào cự tuyệt nàng một cách thẳng thừng như vậy nên không nén nổi có chút buồn bã nói:

-"Lẽ nào trong mắt công tử Tiên Nhi lại không là gì sao?"

Lâm Vãn Vinh cười hì hì nói:

-"Diệu Ngọc Phường này là nơi nào kia chứ. Ta chỉ là một gia đinh nhỏ nhoi làm sao có thể ngày nào cũng đến đây chứ? Có lòng đó thì cũng không có ngân lượng."

Tần Tiên Nhân giận dữ nói:

-"Công tử lúc nào cũng thích làm bộ trêu chọc Tiên Nhi. Hừm. Nếu chàng không đến thiếp sẽ cho người mang danh lạt của thiếp đến Tiêu phủ mời chàng đến đó."

Khi hai người đã quen biết rồi thì Tần Tiên Nhi dường như thay đổi hẳn tính cách, giống hệt như một cô gái nhỏ làm nũng khiến cho Lâm Vãn Vinh nảy sinh tình cảm, trong lòng xuất hiện một sự yêu thích mơ hồ. Được một cô gái xinh đẹp luôn luôn hoan nghênh, hắn thầm thở dài trong lòng.

Tần Tiên Nhi dường như có chút bất an trong tâm, Lâm Vãn Vinh biết đã đến lúc cáo từ rồi bèn chắp tay nói:

-"Thời gian không còn sớm nữa, hôm nay đã làm phiền tiểu thư rồi, xin nàng lượng thứ cho ta."

Tần Tiên Nhi vừa tức giận vừa cười nói:

-"Công tử sao đột nhiên lại khách sáo như vậy chứ. Tiên Nhi nhất thời không quen đâu."

Lâm Vãn Vinh cười ha hả nói:

-"Công phu trên bộ mặt này cũng phải thực hành một chút để tránh có người trách ta làm kinh động giai nhân."

Tần Tiên Nhi thấy hắn nói chuyện thẳng thắn như vậy thì cười lớn vài tiếng rồi tiễn hắn ra cửa.

-"Tiểu thư không cần tiễn xa đâu, đến cửa Diệu Ngọc Phường là được rồi."

Lâm Vãn Vinh toe toét cười nói.

Tần Tiên Nhi sững người ra một lát. Hôm nay gặp một kẻ mặt dày như Lâm công tử đã khiến nàng sững sờ không biết bao nhiêu lần rồi, so với từ trước đến nay có lẽ còn nhiều hơn. Khi hắn nói chuyện với mình thì trong lòng bản thân nàng không hề có ý nghĩ cự tuyệt mà ngược lại còn có cảm giác hắn không hề giống với các vị công tử khác.

-"Mơ hão, thiếp chỉ tiễn chàng đến đây thôi. Lâm công tử bảo trọng."

Tần Tiên Nhi hừ giọng nói.

Lâm Vãn Vinh cười lớn bước đến phía cửa rồi đột nhiên quay đầu lại nói:

-"Tần tiểu thư, xin cho ta hỏi một chuyện."

Tần Tiên Nhi gật đầu nói:

-"Xin cứ nói."

-"Tần tiểu thư, rốt cuộc nàng có biết hát 'thập bát mạc' không ?"

Lâm Vãn Vinh cười dâm đãng nói.

Tần Tiên Nhân :

-"........"

Reply With Quote Multi-Quote This Message Quick reply to this message Thanks

The Following 2 Users Say Thank You to premiumhd For This Useful Post:

dung673 (12-11-2008), premiumvn (14-11-2008)

premiumhd

View Public Profile

Send a private message to premiumhd

Find all posts by premiumhd

Add premiumhd to Your Contacts

#47

Old 30-10-2008, 01:32 PM

premiumhd premiumhd is offline

Senior Member

Join Date: Feb 2006

Location: Deutschland

Bài Viết: 304

Thanks: 208

Thanked 197 Times in 135 Posts

Default

Chương 41: Đại Tiểu Thư

Dịch: mtq

Biên dịch: dester

Biên tập: Sát Thủ Dola

Nguồn: www.tangthuvien.com

Ra khỏi cửa của Diêu Ngọc Phường, nghĩ lại biểu tình của Tần Tiên Nhi vừa ngượng vừa giận khi nghe hắn hỏi. Lâm Vãn Vinh tựa như đạp phải phân trâu còn sướng hơn. Tiểu nữ ngươi, cho dù ngươi có là 'bách biến ma nữ'.. chung quy vẫn không chơi lại được với bổn thiếu gia ta.

Nói tới thiếu gia, Lâm Vãn Vinh mới giật mình đập vào đầu một cái. Không được rùi, biểu thiếu gia còn ở trong đó, vừa rồi đi vội quá cũng không có hỏi Tần Tiên Nhi đưa Quách thiếu gia lừa tới nơi nào... thật là thiếu sót quá.

Đang hối hận vô cùng thì hắn chợt nhìn thấy một bóng hình xiêu vẹo bước ra từ Diệu Ngọc Phường, nhìn kĩ thì hoá ra chính là biểu thiếu gia.

Lâm Vãn Vinh vội vàng chạy đến gọi:

-"Thiếu gia...."

Người đó khi ngẩng đầu lên thì thấy khắp mặt là những vết son đỏ thắm, không phải Quách Vô Thường thì là ai chứ.

-"Thiếu gia, người như vậy là..."

Lâm Vãn Vinh vội vàng nói.

-"Các cô nương đó, thật là mạnh mẽ quá."

Toàn thân Quách Vô Thường toàn mùi rượu, mặt mày hớn hở nói.

Không cần nói Lâm Vãn Vinh cũng biết là chuyện gì rồi. Tần Tiên Nhi nhất định đã sắp xếp cho các cô nương của thanh lâu chăm sóc vị biểu thiếu gia này thật tận tình kỹ lưỡng rồi.

Bản thân hắn thì giao lưu tinh thần với Tần Tiên Nhi ở đó còn biểu thiếu gia thì lại tìm phụ nữ để giao lưu thân xác. Lâm Vãn Vinh thầm lắc đầu, đàn ông ư, vẫn không thể chịu được những người phụ nữ xinh đẹp.

Khắp người vị biểu thiếu gia này toàn là mùi phấn sáp, trên mặt thì không biết đã bị bao nhiêu cô nương hôn lên, chỗ nào cũng là những vết son đỏ chót, hơn nữa lại uống quá nhiều rượu nên khi đi trở nên xiêu xiêu vẹo vẹo thật khó coi. Không còn cách nào khác, Lâm Vãn Vinh đành phải dìu hắn đi về Tiêu phủ.

Đến một chỗ cách Tiêu phủ không xa, một loạt những âm thanh lọc cọc của vó ngựa xen lẫn với tiếng chuyển động của bánh xe truyền đến tai hai người. Lâm Vãn Vinh quay đầu nhìn thấy một cỗ xe ngựa chạy qua bên cạnh, một nam tử cưỡi bạch mã và vài tên gia đinh hộ vệ bên cạnh chiếc xe ngựa.

-"Chi..."

Một vài âm thanh khe khẽ vang lên, chiếc xe ngựa đó chầm chậm dừng lại, từ trong xe một giọng nói trong trẻo truyền ra:

-"Người đi bên ngoài có phải là Quách biểu ca hay không?"

-"Không phải Quách biểu ca mà là Lâm ca ca của ngươi đây."

Tên Quách Vô Thường này rất nặng nên Lâm Vãn Vinh dìu hắn rất tốn sức, trong lòng đã không được thoải mái, nghe thấy có người hỏi cũng không quan tâm là ai mà chỉ thuận miệng trả lời với khẩu khí không lấy gì làm dễ chịu.

-"To gan."

Một tiếng quát tức giận của nam tử vang lên. Nam tử đó cưỡi bạch mã đi bên cạnh cỗ xe ngựa liền quay đầu lại tiến tới vài bước, tay chĩa roi về phía Lâm Vãn Vinh quát:

-"Tên nô tài nhà ngươi thật to gan, lại dám nói giọng khinh bạc như vậy sao."

Gã nam tử này khoảng hơn hai mươi tuổi, cao cũng khoảng bằng Lâm Vãn Vinh , nghi biểu đường đường, mắt to mày rậm, trông giống như Chu Thì Mậu vậy. Lúc này hắn đang cưỡi trên con bạch mã uy phong lẫm liệt và vô cùng tức giận.

Bạch mã hoàng tử? Trong đầu Lâm Vãn Vinh chợt xuất hiện từ này. Không thể phủ nhận tướng mạo tên thanh niên này rất được mà còn anh võ hơn người, so với các thư sinh nho nhã thì hắn có sức hấp dẫn con gái hơn nhiều.

Mẹ nó. Cưỡi ngựa trắng thì nhất định là hoàng tử sao? Nói không chừng chính là Đường Tăng ý chứ, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ.

Thấy gã thanh niên đó nhìn mình với ánh mắt tràn ngập sự khinh bỉ, trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm tức giận nhưng hắn không nhìn gã mà chỉ lớn tiếng nói với con bạch mã:

-"Cái giống súc sinh giống lừa mà lại không phải lừa như ngươi lại cản đường của ta là có ý gì hả?"

Gã thanh niên đó cũng chẳng phải loại hiền lành gì nên nghe hắn thầm mắng mình như thế bèn tức giận nói:

-"Tên nô tài ngươi phát ngôn khinh bạc, ta sẽ thay Tiêu tiểu thư dạy dỗ ngươi một phen."

Nói xong gã thanh niên đó giơ cao roi ngựa, tàn nhẫn quất xuống người Lâm Vãn Vinh .

Lâm Vãn Vinh hơi giật mình nhảy dựng người lên. Mẹ kiếp, ngươi nói đánh là lão tử để cho ngươi đánh hay sao? Hắn còn phải dìu một người nữa nên cử động không thuận tiện lắm, nếu như tránh đi thì ngọn roi đó sẽ trúng vào người Quách Vô Thường .

Trong thời khắc quan trọng này Lâm Vãn Vinh đỡ một bên thân của Quách Vô Thường , hai người lăn một vòng dưới đất liền tránh được ngọn roi đó. Khi hắn đứng dậy thì toàn thân đã toàn bùn đất trông vô cùng bẩn thỉu khó chịu.

Gã thanh niên đó không ngờ tên nô tài này dám tránh đòn nên vẫn còn muốn đánh tiếp thì nghe thấy người con gái trong xe lên tiếng nói:

-"Đào công tử xin dừng tay."

Đào công tử giận dữ nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi quay về phía trong xe nói:

-"Tiêu tiểu thư, tên nô tài này khinh bạc như vậy hãy để ta thay tiểu thư trừng phạt hắn một phen đi."

Người con gái đó trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói:

-"Đây là chuyện của Tiêu gia chúng ta, Đào huynh xin cứ giao cho ta giải quyết thì tốt hơn."

Nghe Tiêu tiểu thư gọi gã là Đào huynh, trên mặt Đào công tử nở ra một nụ cười, gã nói:

-"Hiền muội đã nói như thế thì cứ để hiền muội giải quyết vậy."

Vừa mới trong chốc lát liền đã kêu gào Đào huynh hiền muội ầm ĩ lên rồi.Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm tức giận, đột nhiên nghĩ đến gã Đào công tử này xưng hô với người ngồi trong xe là Tiêu tiểu thư, hơn nữa chiếc xe ngựa này và gã Đào công tử kia đều nhuốm đầy bụi đường, hắn liền nhớ đến Tiêu Ngọc Sương đã từng nói đến tối nay tỷ tỷ của nàng ấy sẽ trở về. Trời ạ, người ngồi trong xe đó không lẽ chính là Tiêu đại tiểu thư đó sao?

Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm kêu khổ, nếu như thật sự đó là Tiêu đại tiểu thư thì vừa nãy hắn đã mạo phạm đến nàng rồi, tuy là vô ý nhưng đó vẫn là sự thực, chỉ sợ nàng đã nghe thấy thì những ngày sau này của hắn sẽ không dễ sống rồi đây.

Trong khi Lâm Vãn Vinh đang nghĩ thầm thì tấm rèm của chiếc xe ngựa được kéo lên, một thiếu nữ có dáng người yểu điệu từ bên trong bước ra.

Thiếu nữ này chừng hai mươi tuổi, lông mày xanh như dãy núi phía xa, khuôn mặt như nước mùa thu, đôi môi căng mọng, làn da trắng muốt như trứng thiên nga, mắt sáng mũi cao. Quả là một trang giai nhân tuyệt sắc. Nhìn khuôn mặt đó thì thấy giống Tiêu phu nhân đến sáu bảy phần, cũng khó trách bức tranh kia có thể lấy giả làm thật, khiến cho ngay cả Tiêu Ngọc Sương cũng khó có thể phân biệt.

Cho dù có dùng mông để suy nghĩ thì cũng biết thiếu nữ trước mặt hắn chính là Tiêu đại tiểu thư. Lâm Vãn Vinh thầm than trong lòng, buổi tối hôm nay hắn thật xui xẻo.

Dường như Tiêu đại tiểu thư đã trải qua một hành trình ngàn dặm vô cùng vất vả nên nét mặt nàng nhuốm đầy bụi trần, sắc mặt còn có đôi chút cương nghị, giữa hai nét mày có vài phần ưu tư, so với Tần Tiên Nhi thì có thiếu mất một chút điệu đà nhưng lại có thêm phần kiên cường cứng rắn.

Một con nha hoàn nhảy ra khỏi xe, đưa tay dìu Tiêu đại tiểu thư đón nàng bước xuống. Đào công tử vội vàng bước lên phía trước, một tay giữ chặt cương ngựa tay kia đưa ra để dìu Tiêu đại tiểu thư.

Tiêu đại tiểu thư cảm kích mỉm cười một cái nói:

-"Đa tạ Đào công tử ."

Nhưng nàng không để cho gã dìu mà trực tiếp nắm lấy tay con nha hoàn bước xuống đất.

Quách Vô Thường lăn lộn trên đất một vòng nên cũng đã tỉnh rượu vài phần, lại nghe thấy giọng nói của biểu muội thì hồn xiêu phách lạc, vội vàng kéo tay Lâm Vãn Vinh nói:

-"Lâm Tam, là biểu muội trở về đó, chúng ta mau tránh đi thôi."

Ra ngoài ăn vụng lại bị bắt quả tang Lâm Vãn Vinh cũng đang có ý đó, bước đi của hai người chưa bao giờ đều nhau như thế, cả hai quay đầu muốn lén rời đi.

-"Quách biểu ca, huynh muốn đi đâu vậy?"

Giọng nói của Tiêu đại tiểu thư từ sau lưng truyền tới, lúc nãy nàng đã nhận ra Quách Vô Thường nhưng thấy hắn như đang muốn trốn bèn cất lời hỏi.

Lâm Vãn Vinh thầm thở phào nhẹ nhõm.Cũng còn may, vị đại tiểu thư này không có vẻ giống như đang truy cứu trách nhiệm của hắn.

Quách Vô Thường thấy có tránh cũng không được bèn dừng bước nói:

-"Chà chà, là Ngọc Nhược biểu muội phải không. Cuối cùng muội cũng trở về, cô mẫu và Ngọc Sương biểu muội đều đang đợi muội đó."

Hắn vừa nói vừa len lén lau đi những dấu vết trên khuôn mặt.

Tiêu Ngọc Nhược đi đến trước mặt hai người, liếc nhìn Lâm Vãn Vinh một cái rồi nói ra một câu khiến hắn giật mình kinh sợ:

-"Tên nô tài ngươi nói lời khinh bạc, phạt ngươi tự vả vào miệng hai mươi cái."

Lâm Vãn Vinh trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn Tiêu đại tiểu thư . Vị cô nương này quả là tàn nhẫn quá, nhan sắc cũng không đến nỗi nào mà ra tay lại tàn độc như thế thì cũng quá không có tình người rồi.

Thấy tên nô tài không hề giữ lễ cứ chăm chăm nhìn mình, Tiêu Ngọc Nhược tức giận nói:

-"Ngươi không phục phải không?"

Đào công tử bước đến nói:

-"Hiền muội hãy để ta dạy dỗ tên nô tài này."

Tiêu Ngọc Nhược nói vài câu thì còn có nguyên nhân chứ lúc nào lại đến lượt tên họ Đào này nói chuyện thế? Cưỡi một con bạch mã là tự cho mình là hoàng tử thật sao?

Lâm Vãn Vinh trợn mắt nhìn Đào công tử một cái nói:

-"Việc của Tiêu gia chúng ta, sao đến lượt một tên mã phu như ngươi chen miệng vào chứ?"

Lúc nãy Đào công tử cầm cương dắt ngựa cho Tiêu Ngọc Nhược đều đã lọt vào mắt mọi người, bây giờ Lâm Vãn Vinh lại mỉa mai hắn là mã phu thì cũng có lí đó chứ.

Biểu thiếu gia đang cúi đầu nghe thấy những lời của Lâm Vãn Vinh thì trong lòng thầm vui sướng. Tên họ Đào này vừa nhìn là đã biết hắn đang ân cần hiến thân cho biểu muội của mình đây nên trong lòng hắn đương nhiên có chút không thoải mái, cũng coi như Lâm Tam đã giúp hắn trút được một cục tức trong lòng.

Đào công tử tuy vô cùng tức giận nhưng Tiêu Ngọc Nhược không hề nói gì, Lâm Vãn Vinh nói hắn là người ngoài quả thật không sai, hắn biết vậy nên chỉ lạnh lùng cười đứng đó nhìn và không nói gì.

Tên Đào công tử này quả là có bản lĩnh, Lâm Vãn Vinh thấy hắn trong chốc lát đã có thể bình tĩnh trở lại thì trong lòng thầm kinh ngạc, người này thật không thể xem thường.

Tiêu Ngọc Nhược thấy tên nô tài to gan, mặt mày hung tợn ẩn hiện ra sự mạnh mẽ thì hơi kinh ngạc trong lòng, nàng thầm nghĩ, trong phủ từ lúc nào lại thêm một tên gia đinh như thế này, sao nàng chưa từng gặp mặt chứ?

Lâm Vãn Vinh nói với Tiêu Ngọc Nhược :

-"Đại tiểu thư, nô tài tên là Lâm Tam, là gia đinh mới trong phủ."

-"Ngươi chính là tên nhân công hợp đồng Lâm Tam đó sao?"

Tiêu Ngọc Nhược có đôi chút kinh ngạc, trước khi nàng đi cũng đã nghe nói đến một nhân công hợp đồng nhưng vì lúc đi quá vội vàng nên cũng không kịp hỏi han kĩ lưỡng, nhưng thật không ngờ tên gia đinh cao to đang đứng trước mặt nàng lại là tên nhân công hợp đồng Lâm Tam.

-"Bất luận ngươi là người như thế nào, chỉ cần là gia đinh của Tiêu gia ta mà nói ra những câu khinh bạc như vậy thì nhất định phải chịu trừng phạt."

Tiêu Ngọc Nhược lạnh lùng nói. Nàng kinh doanh trên thương trường đã lâu, xử lí sự việc rất thành thục nên hơi có phong thái của một người phụ nữ mạnh mẽ.

-"Khinh bạc? Lời này của đại tiểu thư phải hiểu như thế nào đây ạ?"

Lâm Vãn Vinh cố tình tỏ ra kinh hoàng nói:

-"Lúc nãy nô tài chỉ nghe thấy có người gọi Quách biểu ca, còn cho rằng đã nghe nhầm nên mới đùa một chút vậy thôi. Lẽ nào đại tiểu thư cho rằng nô tài khinh bạc tiểu thư?"

Rõ ràng biết tên Lâm Tam này đang giảo biện nhưng câu nói cuối cùng của hắn khiến cho Tiêu Ngọc Nhược không biết phải trả lời thế nào. Tuy nàng được rèn luyện đã lâu nhưng cuối cùng thì da mặt không dày bằng Lâm Vãn Vinh , nếu như nàng vẫn trừng phạt hắn thì không phải là đã ứng với câu khinh bạc của hắn hay sao.

Thấy tên gia đinh này mồm mép lanh lợi gai góc và vô cùng giảo hoạt, Tiêu Ngọc Nhược rất ghét nhưng nàng rốt cuộc vẫn không phải là một nữ tử tầm thường nên chỉ lạnh lùng cười nói:

-"Một kẻ chỉ dựa vào sự sắc xảo của miệng lưỡi thì khó có thể làm lên vịêc lớn được."

-"Đại tiểu thư, nô tài làm gia đinh nên cũng không dám mơ tưởng làm việc to tát gì đó đâu."

Tiêu Ngọc Nhược không nói gì nhưng Đào công tử lại lạnh lùng cười một tiếng nói:

-"Cũng xem như ngươi còn có chút trí tuệ tự biết thân phận mình."

Đối với tên Đào công tử này thì Lâm Vãn Vinh chẳng có chút lo lắng nào cả. Thấy hắn mỉa mai châm biếm mình nên cũng không hề nể tình nói luôn:

-"Đào công tử bây giờ muốn nhúng tay vào chuyện của Tiêu gia chúng ta e rằng vẫn chưa phải lúc đâu."

Câu này thật độc. Hắn đã nhận ra tên Đào công tử này đang theo đuổi Tiêu Ngọc Nhược , hơn nữa hai người cùng nhau trở về hiển nhiên là đã có mối quan hệ nhất định nên mới cố ý nói như vậy.

Quả nhiên không sai, Đào công tử mặt mày biến sắc nói:

-"Tên nô tài ngươi nói linh tinh cái gì đó?"

-"Đào công tử, ta là gia đinh của Tiêu gia chứ không phải là nô tài của ngài. Trước mặt tiểu thư nhà ta thì nào đến lượt ngài khoa tay múa chân chứ."

Lâm Vãn Vinh mỉa mai nói, hắn đã nhận ra quan hệ giữa Tiêu Ngọc Nhược và tên Đào công tử này dường như vẫn chưa đến đâu cả nên mới không hề nể tình như vậy.

Đào công tử vốn cũng là một nhân vật phong lưu của thành Kim Lăng nên chưa từng phải chịu sự ác ý như vậy, hơn nữa lại là của một tên gia đinh nhỏ nhoi, may mà hắn biết kiềm chế nhưng cũng tức giận đến nỗi mặt mày trắng bệch. Bản lĩnh hắn quả thật thâm sâu, không phát tác ngay ở đây, điều này càng khiến cho Lâm Vãn Vinh tăng thêm vài phần cảnh giác đối với hắn.Chó biết sủa thì không cắn người, chó cắn người thì không sủa, kinh nghiệm này ở thế giới trước kia Lâm Vãn Vinh luôn luôn ghi nhớ trong lòng.

Tiêu Ngọc Nhược thấy tên gia đinh này mở miệng là giảo biện nên sự coi thường đối với hắn trong lòng nàng càng tăng thêm vài phần, lúc này tạm thời không thèm chú ý đến hắn nữa, nàng nhìn Quách Vô Thường nói:

-"Quách biểu ca, muộn như vậy rồi huynh còn muốn đi đâu nữa vậy?"

Quách Vô Thường thấy thật sự không thể trốn tránh được nữa nên đành phải ngẩng đầu lên nói:

-"Ngọc Nhược biểu muội, ta nghe nói muội sắp trở về nên cố ý dẫn Lâm Tam đến đây đợi muội."

Nghe những lời này khiến cho Lâm Vãn Vinh suýt phì cười, thiếu gia dẫn ta đến thanh lâu để đợi nàng đó.

Những vết son đỏ hồng trên mặt biểu thiếu gia vẫn còn chưa kịp lau sạch hết, Tiêu Ngọc Nhược nhìn thấy vậy thì cau mày tức giận nói:

-"Biểu ca, muội đã nói với huynh bao nhiêu lần rồi, phải chăm chỉ đọc sách, bớt đến những chốn phong lưu đó đi, như vậy mới xứng với sự khổ tâm của cữu phụ đại nhân và mẫu thân chứ. Tại sao huynh cứ không nghe vậy."

Biểu thiếu gia mềm nhũn, nhu nhược không dám nói gì. Vị biểu muội này tuy tuổi tác nhỏ hơn hắn nhưng trời sinh ra là người làm việc lớn, cả một Tiêu gia lớn này được nàng sắp xếp đâu ra đấy nên mỗi người trong Tiêu gia đều có vài phần kính sợ, bản thân hắn cũng không phải là ngoại lệ.

Tiêu Ngọc Nhược thấy biểu ca của mình bất trị như vậy thì thầm thở dài trong lòng, quay đầu nhìn thì thấy tên gia đinh có ánh mắt gian giảo kia đang che miệng lén cười liền nhớ đến những lời khinh bạc của hắn lúc nãy và việc hắn cùng đi với biểu ca thì những chuyện xấu xa bẩn thỉu đó nhất định là do tên này bày ra rồi nên càng tức giận hơn nữa , phẫn nộ nói:

-"Tên nô tài đáng ghét nhà ngươi lại mang chủ nhân đến những nơi như vậy làm những chuyện xấu xa. Người đâu, đè tên nô tài này xuống đánh một trăm trượng cho ta."

Trời ơi, Lâm Vãn Vinh suýt chút nữa thì nhảy dựng lên. Con này điên rồi, một trăm trượng mà đánh xuống thì lão tử có còn mạng nữa không đây? Mấy tên gia đinh cao to đi theo Tiêu Ngọc Nhược nghe vậy vội chạy lại nắm chặt lấy Lâm Vãn Vinh .

Lâm Vãn Vinh lớn tiếng nói:

-"Khoan đã!"

Tiêu Ngọc Nhược lạnh lùng nhìn hắn một cái nói:

-"Sao thế? Ngươi còn gì để nói sao? Oan uổng cho ngươi sao?"

Lâm Vãn Vinh thấy Tiêu đại tiểu thư nhìn hắn không hề thuận mắt nên cũng không để ý nhiều nữa mà lớn tiếng nói:

-"Không phải oan uổng mà là vô cùng oan uổng. Xin hỏi đại tiểu thư, con mắt nào của nàng nhìn thấy nô tài đưa thiếu gia đi vậy?"

Tiêu Ngọc Nhược sững người ra một lát rồi nói:

-"Ngươi và Quách biểu ca cùng xuất hiện nên đương nhiên là hai người cùng đi rồi. Tính tình biểu ca ta rất rõ, nếu không có người xúi giục thì huynh ấy tuyệt đối không dám đến những chỗ như thế."

Sự đoán định của Tiêu đại tiểu thư quả thật vô cùng chính xác, những chuyện ngày hôm nay thực sự là chủ ý của Lâm Vãn Vinh nhưng nếu nói vị biểu thiếu gia này là một người thật thà thì cũng quá giả dối đi. Những động tác của hắn ở thanh lâu vô cùng thành thục, không biết đã đến đó bao nhiêu lần rồi chỉ là hắn biết cách che giấu đại tiểu thư mà thôi.

Cho dù dùng mông để suy nghĩ thì Lâm Vãn Vinh thà chết cũng không thừa nhận.

-"Nói như vậy, đại tiểu thư tất cả mọi chuyện đều do người đoán định thôi phải không? Đoán định mà cũng có thể lấy làm sự thật được sao?"

Lâm Vãn Vinh thăm dò đại tiểu thư, lạnh lùng nói.

Chỉ là Lâm Vãn Vinh đã có chút sơ hở rồi. Vị Tiêu đại tiểu thư này đã quản cả Tiêu gia này như vậy há lại dễ dàng lại bị lừa như thế sao. Nàng không để ý đến Lâm Vãn Vinh mà quay qua nói với Quách Vô Thường :

-"Quách biểu ca, có phải Lâm Tam đã dẫn huynh đi đến nơi đó phải không? Huynh không phải sợ, loại nô tài áp bức chủ nhân này ta sẽ xử lý hắn."

Vị Tiêu đại tiểu thư này nhìn thật chuẩn, Quách Vô Thường rất kính nể đại tiểu thư nên đương nhiên không dám nói dối, tìm ra sơ hở ở chỗ hắn là chính xác nhất.Chỉ cần Quách Vô Thường chỉ điểm là Lâm Tam thì đã có thể định đoạt tội của hắn rồi. Trận đòn này chắc là không thể thoát được.

Nhìn biểu thiếu gia đang luống cuống run rẩy Lâm Vãn Vinh liền cảm thấy việc không ổn rồi, Tên biểu thiếu gia này chẳng cứng đầu cứng cổ chút nào. Mẹ nó, lẽ nào hôm nay hắn phải chết trong tay cô nương này sao.Trời ạ! cho dù có đánh chết lão tử cũng không ngờ, lại có ngày bị một cô nương đánh vào mông thế này.

Đến thời khắc quan trọng này, tố chất tâm lí ổn định của hắn phát huy tác dụng to lớn. Hắn nhìn Tiêu Ngọc Nhược lạnh lùng cười nói:

-"Đại tiểu thư, nàng nói như vậy thì đã định chắc tội lên người nô tài rồi."

Tiêu Ngọc Nhược không tỏ ra yếu ớt mà lớn giọng quát:

-"Nếu không phải là ngươi, lẽ nào Quách biểu ca tự mình muốn đi hay sao?"

Chiêu này thật lợi hại, Lâm Vãn Vinh thầm nghĩ trong lòng. Cho dù có đánh chết Quách Vô Thường hắn cũng không dám thừa nhận bản thân hắn muốn đi. Vị Tiêu đại tiểu thư này quả nhiên tinh minh mạnh mẽ, chỉ vài ba câu nói đã có thể bức Lâm Vãn Vinh và biểu thiếu gia đến con đường chết.

-"Thiếu gia là người chăm chỉ thành khẩn như vậy, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi đến những chốn như thế được cơ chứ. Đương nhiên không phải do thiếu gia yêu cầu rồi."

Lâm Vãn Vinh thầm khen ngợi biểu thiếu gia một phen.

Biểu thiếu gia vội vàng gật đầu nói:

-"Đúng, đúng.. biểu muội, không phải là ta muốn đi đâu."

Tiêu Ngọc Nhược khinh thường nói:

-"Nếu đã không phải là yêu cầu của biểu ca, cũng không phải do ngươi dẫn đi, lẽ nào là người khác mời hai người đến đấy sao?"

-"Đúng vậy, đúng vậy. Đại tiểu thư quả nhiên thông minh vô cùng. Đích xác là có người mời bọn nô tài đến đó."

Trong lòng Lâm Vãn Vinh thầm niệm a di đà phật, hắn nghĩ trận đòn này có lẽ được miễn rồi đây.

-"Ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Lũ bạn bè của biểu ca mẫu thân sớm đã cảnh cáo rồi, có thách bọn họ cũng không dám dẫn biểu ca đến những chỗ như thế."

Đại tiểu thư lạnh lùng cười nói. Với học thức và năng lực của Quách biểu thiếu gia thì làm gì có bạn bè sâu sắc cơ chứ, đều là những hạng hồ cẩu, trong nhà chẳng có chút thực lực nào, Tiêu phu nhân muốn để cháu trai chăm chỉ học hành chỉ cần nói một câu là có thể đuổi bọn họ đi rồi.

Thấy Tiêu đại tiểu thư bức người quá đáng, Lâm Vãn Vinh vô cùng tức giận. Mẹ nó, chỉ là đi chơi gái thôi mà, đàn ông không đi chơi gái thì tiểu JJ (long huynh) để phí sao. Nàng cho rằng nàng là cảnh sát hay sao mà căn vặn mãi không thôi như thế chứ.

-"Đại tiểu thư đã hỏi thì nô tài xin nói thẳng.Việc không có thì không thể nói với người khác, theo đó mà nói cũng là một chuyện tốt, nói ra cũng chẳng sao cả.

Thiếu gia nhận được lời mời của hoa khôi Diệu Ngọc Phường là Tần Tiên Nhi tiểu thư đến để cùng nàng giao lưu một số kiến thức."

Lâm Vãn Vinh không hề bối rối lớn tiếng nói. Tần tiểu thư, nàng giúp ta lần này thì lần sau ta sẽ không bắt nàng phải hát "thập bát mô" nữa, giảm một mô đi, chỉ bắt nàng hát "thập thất mô" thôi. - -'

-"Đúng, đúng."

Biểu thiếu gia mắt sáng lên.Mẹ nó, tên Lâm Tam này thật là tài tình quá đi, cái cớ như thế mà hắn cũng có thể nghĩ ra hơn nữa còn rất đứng đắn đường hoàng:

-"Là Tần Tiên Nhi tiểu thư mời ta đến, nàng còn hát một khúc nhạc tên là "khúc ngọc quản", ta nhân tiện chỉ ra giúp nàng ấy một số điểm chưa đạt. Thuần tuý chỉ là giao lưu mang tính học thuật mà thôi, biểu muội nhất định không được hiểu lầm đâu đấy."

Tên biểu thiếu gia này nếu không phải trời sinh có cái lưỡi mềm nhũn thì cũng là loại tiếp thị sản phẩm, nói những lời dối trá mà không hề chớp mắt, lại còn thuận tay phủi hết công lao của Lâm Vãn Vinh mà nét mặt không hề có chút ngượng ngùng.

-"Ồ?"

Điều này khiến Tiêu đại tiểu thư vô cùng kì lạ, vị hoa khôi bên bờ Tần Hoài Tần Tiên Nhi đó tuy nàng chưa từng gặp mặt nhưng danh tiếng của nàng thì cũng đã nghe qua, không chỉ tuyệt thế vô song mà còn có kĩ thuật đánh đàn điêu luyện, tiếng thơm đã đồ khắp thành Kim Lăng này từ lâu rồi. Trong thành Kim Lăng phàm là người có tiếng tăm một chút đều biết đến tên tuổi nàng. Chỉ là nghe nói Tần Tiên Nhi con người thanh cao, những người mà nàng kết giao đều là những danh gia tài tử, công tử thượng lưu, biểu ca của nàng có bao nhiêu cân lạng nàng biết rất rõ, cho dù Tần Tiên Nhi đó có mù rồi thì cũng không thể nói chuyện với biểu ca một vài câu được.Chỉ là biểu ca và tên gia đinh này nói chuyện vẻ mặt rất thành thật, không giống như đang nói dối, hơn nữa chỉ cần phái người đi điều tra thì sự việc sẽ được phơi bày nên bọn họ chắc cũng không dám lừa gạt. Chuyện này là thế nào đây? Lẽ nào nàng Tần Tiên Nhi kia quả thật đã nhắm vào biểu ca của nàng? Nếu thật sự là như vậy thì cũng là một chuyện vui mừng, hàng tài nữ như Tần Tiên Nhi mà trở thành họ hàng của mình thì cũng rất vinh dự đó chứ.

Tiêu đại tiểu thư thầm suy nghĩ trong lòng, vị Đào công tử đứng bên hồi lâu không hề nói gì nhưng lại tỏ ra có đôi chút khinh thường. Quách Vô Thường là cái thứ gì chứ, hắn sớm đã nghe ngóng qua rồi, còn về nàng Tần Tiên Nhi kia thì đích thân hắn đã tận mắt nhìn thấy rồi, nếu nói nàng mời Quách Vô Thường đến để bàn luận về học vấn thì là chuyện không thể.

Lâm Vãn Vinh thấy đại tiểu thư đã rơi vào trầm tư thì biết rằng việc ngày hôm nay coi như là đã qua rồi, chỉ là vị đại tiểu thư này thiết diện vô tư, bản thân hắn sau này hành sự phải chú ý hơn một chút không để nàng ấy nắm được điểm yếu. Nghĩ đến đây, hắn liền có chút không thoải mái, trước khi gặp vị cô nương này lão tử sống trong Tiêu gia phong lưu khoái lạc như thần tiên. Tại sao cô nương này vừa xuất hiện thì tất cả đều đảo lộn hết như thế.Thật là gặp phải số xui xẻo.

-"Các người nói đều là thật sao?"

Đại tiểu thư trầm tư một lát, cuối cùng cũng ngẩng đầu hỏi, nghe ý nghĩa trong lời nói đó thì đã có vài phần tin tưởng rồi.

Lâm Vãn Vinh vừa định mở miệng nói thì thấy đại tiểu thư trừng mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

-"Ngươi đã nói linh tinh quá nhiều rồi, không thể tin được. Quách biểu ca, những lời hắn nói có phải là thật không?"

Reply With Quote Multi-Quote This Message Quick reply to this message Thanks

The Following 2 Users Say Thank You to premiumhd For This Useful Post:

dung673 (12-11-2008), premiumvn (14-11-2008)

premiumhd

View Public Profile

Send a private message to premiumhd

Find all posts by premiumhd

Add premiumhd to Your Contacts

#48

Old 30-10-2008, 01:33 PM

premiumhd premiumhd is offline

Senior Member

Join Date: Feb 2006

Location: Deutschland

Bài Viết: 304

Thanks: 208

Thanked 197 Times in 135 Posts

Default

--------------------------------------------------------------------------------

Chương 42: Hữu phượng lai nghi

Dịch: mtq

Biên dịch: dester

Biên tập: Sát Thủ Dola

Nguồn: www.tangthuvien.com

Cảm tình về Lâm Vãn Vinh trong mắt đại tiểu thư đã bị thay thế bởi danh từ nói dối rồi. Có đến mức như vậy không? Không phải chỉ là lúc không nhìn thấy nàng thì thuận miệng đùa một chút thôi mà, nếu một chút chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng phải báo thù thì cũng giống như cô nương tên là Tiếu Thanh Tuyền đó thôi.

Biểu thiếu gia vội vàng gật đầu như gà mổ thóc nói:

-"Chuyện này tuyệt đối là thật, hôm nay rất nhiều người ở Diệu Ngọc Phường đều nhìn thấy, ta và Lâm Tam được Tần tiểu thư mời vào uống trà, nói chuyện giao lưu một lúc lâu mới trở về."

Ngươi "giao lưu" còn ta nói chuyện, hợp lại thành giao lưu nói chuyện. Lâm Vãn Vinh nhìn vị biểu thiếu gia một cái, hai người đều thở phào một hơi.

Đại tiểu thư gật đầu coi như không tiếp tục truy vấn nữa, trên mặt nàng có vài phần mỏi mệt nên khoát tay nói:

-"Nếu đã như vậy huynh mau cùng ta về phủ thôi."

Chỗ bọn họ đứng cách đại viện của Tiêu gia không xa, nói chuyện vài câu thì đã kinh động đến những người trong phủ nên chưa đi được vài bước thì đã thấy một bóng dáng kiều diễm chạy lên phía trước nghênh đón:

-"Tỷ tỷ, tỷ đã về rồi."

Lâm Vãn Vinh nheo mắt nhìn thì ra chính là Tiêu nhị tiểu thư, thần thái của nàng yểu điệu đáng yêu và đang sà vào lòng tỷ tỷ nũng nịu như một tiểu nha đầu vẫn chưa lớn vậy.

Tiêu Ngọc Nhược quả là vô cùng thương yêu muội muội của mình, nàng khẽ vỗ vào cánh tay em gái nói:

-"Con nha đầu này , ta mới rời khỏi chưa được mấy ngày mà đã trở nên như vậy rồi. Mấy ngày hôm nay muội có ngoan không, có bắt nạt người khác không?"

Đúng là hiểu em thì chỉ có chị. Vị đại tiểu thư này nhất định hiểu rõ tính cách của muội muội mình nên mới hỏi như vậy, Lâm Vãn Vinh thầm cảm thán trong lòng.

-"Làm gì có chứ?"

Tiêu Ngọc Sương xấu hổ uốn éo một hồi nói:

-"Mấy ngày hôm nay muội không bắt nạt ai nhưng suýt nữa lại bị một tên thối tha bắt nạt đó."

Trời ơi! Lâm Vãn Vinh hít một hơi thật sâu, hắn đương nhiên biết người bắt nạt nàng mà Tiêu Ngọc Sương vừa nói đến là ai rồi. Nghĩ đến thái độ thiết diện vô tư lúc nãy của đại tiểu thư, hắn nghĩ nếu như nàng biết Lâm Vãn Vinh đã trêu chọc em gái mình thì lão tử hôm nay chỉ còn cách bò về nhà thôi. Cô nương ngươi đừng có nói linh tinh đấy nhé, nếu không thì cái mạng nhỏ nhoi của lão tử này phải chôn cất ở đây rồi.

-"Muội ư, không đi bắt nạt người khác là đã tốt lắm rồi, còn có ai dám bắt nạt muội nữa đây?"

Tiêu đại tiểu thư xoa xoa mái tóc của muội muội mình, trìu mến nói. Nàng vẫn cho rằng em gái đang nũng nịu trước mặt mình thôi chứ nào có biết người bắt nạt nhị tiểu thư đang đứng trước mặt đây.

-"Ý, Lâm Tam, sao ngươi cũng ở đây? Quách biểu ca huynh bị làm sao vậy? Đi hát kịch sao mà lại bị dính nhiều vết son như vậy?"

Tiêu nhị tiểu thư vô tư nói.

Quách Vô Thường ngượng ngịu cười không dám nói gì cả. Lâm Vãn Vinh nói:

-"Nhị tiểu thư, nô tài và biểu thiếu gia có chút chuyện, ngẫu nhiên gặp đại tiểu thư trên đường về phủ cho nên cùng về một lúc."

Tiêu Ngọc Sương nhìn Lâm Vãn Vinh cười thần bí nói:

-"Lâm Tam, tối nay các người đi đâu vậy?"

Lâm Vãn Vinh sững người ra một lát nói:

-"Ồ, thiếu gia dẫn ta đi làm chút chuyện. Ấy, sao nàng biết ta không có trong phủ?"

Tiêu Ngọc Sương cũng không nói gì mà chỉ lấy từ trong lòng ra một cuốn sách để Lâm Vãn Vinh liếc nhanh qua một cái rồi lập tức cất lại vào trong lòng. Lâm Vãn Vinh mắt mũi tinh tường nên vừa nhìn một cái đã thấy rất rõ cái mà Tiêu nhị tiểu thư cầm trong tay chính là nguyên cảo của tam bản tiểu báo đó, những lời vớ vẩn nào là đại sư gì chứ tất cả đều bị phát hiện rồi, Tiêu nhị tiểu thư nhất định biết tiểu báo đó là chủ ý của hắn. Nhưng điều kì lạ là Lâm Vãn Vinh nhớ rõ ràng là đã cất nguyên cảo đó trong phòng hắn rồi kia mà, Tiêu nhị tiểu thư này làm thế nào mà có thể tìm được nó chứ.

-"Rất kì lạ phải không?"

Tiêu Ngọc Sương đắc ý thấp giọng nói.

-"Nàng tìm thấy ở đâu vậy?"

Lâm Vãn Vinh hỏi.

Tiêu Ngọc Sương thấy thần sắc hắn vô cùng nghiêm túc bèn chu cái miệng nhỏ khẽ hừ một tiếng quay đầu đi.

-"Có phải nàng đã đến phòng của ta rồi phải không?"

Lâm Vãn Vinh nghĩ một thoáng là hiểu hết.Tiêu nhị tiểu thư này không gì là không dám làm, vào phòng của hắn thì có là gì đâu cơ chứ.

Tiêu nhị tiểu thư nhìn thấy thần sắc tức giận của Lâm Vãn Vinh thì trong lòng hơi có chút sợ hãi, mắt nàng đỏ hoe nói:

-"Ngươi hung dữ như vậy làm gì chứ?Ta đợi tỷ tỷ không nổi nên muốn tìm ngươi kể chuyện cho ta nghe, ai ngờ ngươi lại không có trong phòng và ta đã nhìn thấy cái này."

Cũng không biết thế nào, Tiêu nhị tiểu thư thấy hắn tức giận như vậy thì trong lòng có chút sợ hãi, thần thái cũng hơi ấm ức một chút.

Là một người hiện đại, Lâm Vãn Vinh vô cùng coi trọng quyền riêng tư, phòng của hắn làm sao có thể để người khác tuỳ tiện đi vào kia chứ. May mà hắn luôn mang theo mình cuốn Xuân Cung Hoạ Sách đó, nếu không rơi vào tay tiểu nha đầu này thì không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa đây.

-"Trả cho ta đi."

Lâm Vãn Vinh đưa tay ra

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: