Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

27

.. không nói nhiều vào chuyện chính thôi...😌😌😌...

~~~~

"Du! Khi nào chúng ta kết hôn?"

Hoàng Cảnh Du nghe người thương trong lòng hỏi vậy liền trưng ra bộ mặt thiếu đánh
"Bảo bối em nôn nóng vậy sao?"

Hứa Ngụy Châu hơi đỏ mặt đánh vào vai anh
"Em mới không có."

"Có chắc là em không nôn nóng không nha?"

"Hoàng Cảnh Du anh ức hiếp em."

"Khi nào.. bảo bối anh không có nha."

"Hừ.. anh đợi đó.. em có ngày xử được anh."

Hoàng Cảnh Du yêu thương ôm người thương vào yêu chiều hôn lên cánh môi như mật ngọt ấy nói nhỏ
"Bảo bối hai ngày nữa em sẽ là vợ của anh."

Bị khí nóng thổi vào tai cậu mặt hơi đỏ đẩy đầu anh ra chính mình đứng dậy chạy xuống lầu. Hoàng Cảnh Du nhìn theo mà chỉ biết lắc đầu cười trừ cho cái tính đáng yêu vô bờ bến ấy. Anh biết bản thân mình không những yêu cậu mà còn là yêu thương vô bờ bến nữa. Mãi cũng không thể nào dứt ra được mà cũng phải cảm ơn ba cậu nếu ông không đuổi cậu ra khỏi nơi đó thì làm sao anh có cơ hội này. Quả nhiên là ông trời se duyên cho anh và cậu mà. Đang chìm đắm trong mớ suy nghĩ hỗn loạn đó thì một giọng nói trong trẻo mềm dịu vang lên
"Du? Anh không xuống dùng bữa rồi đi gặp khách hàng ngồi ngốc ra đó làm gì nha?"

Hoàng Cảnh Du ánh mắt đang ngập tràn hạnh phúc bởi vì một câu nói của Ngụy Châu mà trở nên mù mịt mặt đen lại
"Châu Châu em mới nói gì?"

Hứa Ngụy Châu ậm ừ..nhớ ra lời mình vừa thốt ra liền cười rạng rỡ xoay người chuẩn bị chạy nói
"Thì em nói anh đó..Con cá voi ngốc .."

Nhanh như chớp cậu vọt thẳng xuống tầng để lại anh với giọng la phía sau. Bà Nguyệt nghe anh la liền thắc mắc
"Châu Châu con lại làm gì Cảnh Du thế?"

Hứa Ngụy Châu ngạc nhiên vô tội nhún vai
"Ơ..Con có làm gì đâu ạ..là tự anh ấy muốn vậy đó chứ?"

Hoàng Cảnh Du vừa đi xuống nghe kịp câu nói đó liền cười nham hiểm
"Bảo bối..em còn bảo em không liên quan sao.. là em chọc anh còn bảo mình không làm gì.."

Hứa Ngụy Châu quay sang bà Nguyệt cầu cứu
"Mẹ.. cứu con. Mặt Du đáng sợ quá.. cứ như sắp ăn thịt con đến nơi rồi ấy."

Bà Nguyệt cười hiền nhìn hai đứa trẻ trước mặt lắc đầu. Với bà dù hai người thanh niên trước mặt một người 26 tuổi một người 24 tuổi thì khi đối diện với bà vẫn chỉ là hai đứa trẻ không bao giờ lớn mà thôi. Có lẽ ông trời không thương nên bà lấy một đứa con trai chưa kịp lớn. Nhưng lại ban cho bà hai đứa con trai đáng yêu như thế này cũng mãn nguyện lắm rồi. Ngụy Châu đang đùa giỡn thì thấy bà Nguyệt đứng nhìn không nhúc nhích cậu mới đứng lại thì bị anh tóm được
"Xem em còn chạy nữa không?"

"Du.. xem mẹ kìa."

Hoàng Cảnh Du không hiểu lắm nhìn theo tay cậu thì anh ngạc nhiên
"Mẹ?"

Bà Nguyệt giật mình hoàn hồn trở lại
"Không có gì hai đứa mau lại ăn rồi còn nghĩ ngơi."

Hai người mau chóng lại ăn xong vì cậu muốn xem phim trưa mà anh cũng ngồi với cậu. Hai người vừa xem vừa cười nhìn y như hai người bị bệnh. Xem được một lúc mắt cậu nhíu lại thành hàng liền xoay người nằm trên đùi anh vừa xem vừa ăn trái cây. Lúc anh thấy miếng táo rớt xuống cũng là lúc bảo bối của anh đã ngủ. Hoàng Cảnh Du cuối người hôn lên mắt cậu thì bị tiếng động làm cho giật mình. Ngước lên anh liền nheo mắt
"Cậu lần sau vào đây phải nhẹ nhàng hơn biết chưa?"

Thẩm Ninh  có như không để ý đến lời của anh mà trực tiếp ngồi xuống ghế đối diện rất tự nhiên cầm táo lên ăn như nhà mình
" Ai mà biết được anh ở đâu cũng coi như phòng mình chứ?"

"Cậu là ý gì?"

Thẩm Ninh cười chỉ chỉ
"Mau đem mèo nhà anh lên phòng đi. Rồi còn đi giải quyết ông khách hàng kia nữa. Hai ngày nữa anh kết hôn mà."

Hoàng Cảnh Du gật đầu ôm cậu đi lên lầu đắp chăn kĩ rồi mới thay đồ đi xuống.
"Đi thôi."

~~~~~~~~~~~~~

"Mẹ.. mình bỏ qua dễ dàng vậy sao?"

"Ai nói thế.. cơn tức này mẹ vốn là nuốt không trôi."

"Mẹ con tính cái này mẹ thấy được không?"

"×.×.×.×.×.×.×.××.×.×..×.×."

"Ý hay.. nhưng còn ba con.."

"Phần ba mẹ yên tâm con có cách."

"Vậy được quyết định vậy đi. Hai ngày nữa tiến hành."

"Được. Hứa Ngụy Châu để tao coi thử lần này ai cứu được mày nữa."

~~~~~

Sau khi giải quyết xong chuyện ở công ty anh liền dẫn cậu qua Hà Lan đăng ký kết hôn.. dưới lời tuyên hệ của cha sứ cả hai đều vui vẻ đồng ý nguyện cả đời sẽ luôn bên nhau yêu thương che chở bảo vệ lẫn nhau. Trao cho nhau lời thề nhẫn cưới và nụ hôn nồng cháy dưới sự chứng giám của cha sứ. Thế là ước nguyện của anh và cậu đều trở thành hiện thực. Cậu đã là vợ chính thức của Hoàng Cảnh Du anh. Không còn gì mong chờ hơn thế. Lúc anh bảo đi hưởng tuần trăng mật cậu lại bảo anh trở về. Hoàng Cảnh Du tỏ ra không vui mấy
"Bảo bối em sao thế. Là ngày vui của chúng ta.. em không thích sao?"

Hứa Ngụy Châu được anh ôm vào lòng cậu vùi mặt vào ngực anh nói
" Du..  về nhà đi. Với em được trở thành vợ anh em rất hạnh phúc. Chỉ là không cần tốn kém vậy đâu. Không cần chỗ cao cấp xa hoa em chỉ cần nơi bình yên có anh có mẹ Nguyệt là đủ để hạnh phúc rồi. Với lại ở đâu có chúng ta ở đó đều là nơi hưởng tuần trăng mật."

Hoàng Cảnh Du cười nhẹ hôn lên trán cậu
"Được..  vậy bây giờ ta lập tức trở về."

~~~~~~Đi máy bay hai tiếng~~~~

Tại sân bay

"Vợ à em mệt không?"

"Em không sao..em đợi anh ở đây. Anh đi lấy xe đi."

Hoàng Cảnh Du lấy điện thoại định gọi điện liền nhìn thấy có bóng người núp sau cột liền lấy ra sợi dây chuyền đeo lên cổ cậu nói nhỏ
"Vợ..em phải luôn đeo cái này lên người nha. Nếu em mà tháo ra là anh không thể nào tìm được em đâu."

Hứa Ngụy Châu gật đầu cười tươi
"Em biết rồi Du anh đi lấy xe đi."

Hoàng Cảnh Du hôn lên trán cậu rồi xoay người rời đi âm thầm nhếch môi
"Để tôi xem các người định làm gì?"

Thời điểm bóng dáng Hoàng Cảnh Du khuất đi liền có hai người xuất hiện sau lưng cầm tấm vải trắng bịt mũi cậu đến khi không còn sức lực mới lấy ra vác người rời đi..không một chút vướn bận.
Hoàng Cảnh Du nhìn điện thoại thấy vị trí cậu bị đi chuyển nhanh liền nhếch môi gửi đi
"Thẩm Ninh mau theo dõi điều tra vị trí cho tôi. Còn có đem theo người cùng đi."

Hoàng Cảnh Du ngồi vào xe âm thầm lên tiếng
"Vợ bảo bối anh chỉ là muốn biết họ  là ai..mong sao em sẽ không bị gì.. vợ à..Anh sẽ đến cứu em ngay thôi."

..

..

"Đại ca..đã xác định vị trí ở ngôi nhà hoang trên bãi đất trống vùng ngoại ô."

"Hảo cậu mau dẫn người qua đó mau lên."

....

"Dám động vào người của Hoàng Cảnh Du này quả nhiên gan mấy người không nhỏ."

.18.07.23.

Hồi nãy tính là cho chap này dài rồi kết thúc luôn mà viết được tới đây mắt tôi mở không lên nữa a..😅😅 nên đăng ở đây rồi đi ngủ.. hẹn mn ngày mai chap cuối nhé. Cảm ơn ạ.
#Yêuthương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro