Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Cả nhà anh đều là sắc lang 3

"Em nghĩ anh sẽ buông sao?" Lý Đông Hải xấu xa cười, bàn tay không an phận từng bước mò vào trong áo cậu.

"Anh đàng hoàng lại, tôi... tôi với anh nói ch... a a..." Lý Hách Tại liều mạng tránh né những cái vuốt ve xung quanh đầu nhũ cậu.

"Hạt đậu của em nổi lên a" Hắn thích thú nhéo một phát, cậu sợ hãi run lên.

"Khoan... Mau dừng... Tôi muốn nói chuyện với anh a" Hách Tại như đuối nước, cố gắng tìm một nơi để mình bám víu.

Lý Đông Hải thả cậu ra, nhếch môi cười buông lời trêu chọc: "Sao? Hiện tại muốn tỏ tình sao? Em lấy thân thể ra bày tỏ mới có thành ý a!"

Hắn đưa tay chọt chọt má cậu, Lý Hách Tại mặt đỏ bừng không tự nhiên vô tình gạt tay hắn sang một bên. Hít một hơi lấy lại bình tĩnh, cậu đối mặt với hắn nói thật rõ ràng: "Anh chỉ muốn làm tình với tôi thôi đúng không?"

Hắn hơi bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng lấy lại vẻ mặt thèm khát vốn có, gật đầu: "Ừm"

"Nhưng xin lỗi, tôi không muốn, mời anh đi cho" Cậu đẩy hắn về phía cửa.

Xoay người nhẹ nhàng, hắn lại quấn chặt cậu trong ngực: "Em không muốn, anh không ép em"

Giọng hắn trầm ấm nói, cậu nhìn vào đôi mắt hắn ẩn hiện một nỗi buồn vô tận, vô thức Lý Hách Tại buông lỏng cảnh giác, Lý Đông Hải ôn nhu hôn lên má cậu, dùng âm thanh từ tính nói bên tai cậu: "Nhưng điều anh muốn chắc chắn anh phải làm cho bằng được a"

Lý Hách Tại chưa kịp phản ứng, vừa trợn mắt định thoát ra thì đã bị hắn đẩy nằm ngửa trên sô pha. Hoảng hốt ngồi dậy liền bị hắn một thân hữu lực áp xuống gục mặt vào hõm cổ cậu mà hôn hít. Cậu ở dưới thân hắn vùng vẫy trong vô vọng, tức giận hét: "Anh... Cầm thú... Thả ra... Tôi... tôi kiện anh..."

Lý Đông Hải đưa ra vẻ mặt ngơ ngác hoàn toàn bất đồng với bàn tay đang lần mò trên hàng cúc áo, vô tội nói: "Sao? Anh không có làm gì em a"

Một cúc áo, hai cúc áo trên ngực được mở ra, cậu khó khăn vươn tay túm chặt lại như mèo nhỏ xù lông lớn tiếng nói: "Tôi kiện anh xâm nhập gia cư bất hợp pháp... kiện anh tội cưỡng hiếp tôi..."

Nhìn khuôn mặt đỏ lên không biết vì tức giận hay tại do bị kích thích của cậu, hắn khoái trá cười, cúi xuống liếm liếm đôi tai xinh xinh, thâm tình nói: "Sao? Em muốn kiện chồng em đã 'làm' em đến sảng khoái dâm đãng kêu sao?"

"Anh... anh... không đứng đắn..." Lý Hách Tại vẫn không ngừng tìm cách thoát khỏi vòng dây kìm hãm của hắn, nghe lời nói khiêu khích kia mà xấu hổ tránh né: "Tôi... tôi không có sảng khoái a... Cầm thú... mau buông tôi ra a a..."

"Nói đến trên giường còn phân biệt đứng đắn, không đứng đắn... Hôm nay anh không làm em đến thích anh không phải Lý Đông Hải."

Vừa dứt lời, những chiếc cúc áo theo lực tay của hắn mà bị kéo rơi ra sàn nhà, hắn cúi xuống tấn công vùng xương vai xanh của cậu, hai bàn tay cũng tự tìm đến hai đầu nhũ mà xoa nắn. Thứ cảm giác nhột nhạt ở hai bên ngực làm Lý Hách Tại khó chịu mà ưỡn ngực. Lý Đông Hải cũng mút mạnh phần da nhạy cảm trên cổ cậu, kéo dài những dấu tím đỏ đến tận hai vai.

"A... Đừng niết..."

Lý Hách Tại hai bên nhũ tiêm hồng phấn bị xoa đến dựng đứng, vừa đau nhứt lại vừa nhồn nhột, hai tay cố chấp đẩy hắn ra. Lý Đông Hải nhìn chống cự đang dần yếu ớt của cậu mà dâm tà cười, một ngụm đem nụ hoa ngậm vào. 

"A... ưm... mau buông ra... không được a a... đừng..." Lý Hách Tại cảm giác có hàng ngàn cây kim châm chít ở đầu ngực, miệng chối bỏ những vô thức dâng lên nụ hoa xinh tươi muốn hắn dày vò.

Nhìn thấy cậu đỏ bừng như tôm luộc vì bị hắn làm cho động tình, chiếc lưỡi ẩm ướt phấn khích quấn lấy điểm nổi ra sức hút rồi bất mãn nói: "Không có sữa sao? Sau này làm sao cho con chúng ta bú a?"

"Anh... anh... anh biến thái... A... đau... không được cắn..." Lý Đông Hải chuyển sang nụ hoa còn lại, không do dự cọ răng vào cắn một cái rồi kéo dài ra, cậu vì đau là thanh tỉnh một chút kêu.

Hắn rời khỏi, nhìn hai đầu ngực một bên sưng đỏ, một bên vì bị cắn mà đã tím bầm bất giác có chút có lỗi, đây vẫn là lần đầu của cậu. Nhưng nhìn bộ dạng cậu hiện tại, áo ngủ bị cởi ra một nửa che che đậy đậy không kín được những hôn ngân hắn để lại trên da thịt trắng mịn, một cảnh này, hắn hận không thể ngay lập tức mang cậu mà chà đạp.

Lý Hách Tại có "thời gian giải lao" nên phần nào phục hồi được cảm xúc của mình. Nhìn Lý Đông Hải đã cởi bỏ áo vest ngoài, nới lỏng cravat quăng sang một bên rồi nhanh chóng cởi bỏ áo sơ mi để lộ ra một bộ dáng cường tráng với những múi bụng rõ ràng, các cơ hữu lực cùng nước da màu đồng quyến rũ.

Cậu ngây ngốc nhìn rồi nhận ra hoàn cảnh hiện tại liền ngồi dậy túm áo che lại thân trên của mình: "Không được nước lấn tới, đủ rồi!"

Thật là rất bướng bỉnh, Lý Đông Hải phì cười, một lần nữa đẩy cậu xuống, nhắm ngay đôi môi kia đặt xuống. Cậu cứng ngắt vẫn là không chấp nhận nhưng càng chống đối, hắn càng tấn công cậu dữ dội.

Hắn mút hai cánh môi đến sưng đỏ, thỏa mãn chưa được lấp đầy liền đưa lưỡi vào trong, Lý Hách Tại cố chấp cắn chặt răng kiên quyết không cho hắn vào.

Lý Đông Hải không kiên nhẫn nói giữa nụ hôn: "Thật không ngoan, xem em cứng đầu được bao lâu"

"A... đừng nắm chỗ đó... A a... Ưm..."

Bất ngờ vật yếu ớt bị tóm chặt, từng đợt từng đợt lên xuống, cậu theo phản xạ không khỏi run lên miệng liền mở ra kêu lớn. Không bỏ qua cơ hội, Lý Đông Hải đưa lưỡi vào cuốn lấy lưỡi cậu say sưa mút. Như một con rắn nhỏ, hắn lôi kéo chiếc lưỡi đang cố trốn tránh của cậu.

Lý Hách Tại lần đầu bị hôn kịch liệt đầu óc nhanh chóng bị rơi vào một khoảng mông lung, tự ý cho hắn dẫn dắt đồng thời bản thân cũng chẳng biết lúc nào đã thả lỏng hưởng thụ. Ngọt!

Nước bọt không nuốt vào kịp tràn ra hai bên miệng, trong phòng khách trong một lúc chỉ còn tiếng mút lưỡi nghe đến ngại ngùng.

"Ngừng... Ưm... Muốn thở..."

Lý Đông Hải nhìn cậu vì thiếu dưỡng khí mà mặt cũng trở nên trắng bệt, hắn đưa tay miết đôi môi bị chà đạp đến sưng mọng, yêu thương hỏi: "Thích không?"

"Một chút cũng không" Lý Hách Tại trừng mắt phũ phàng đáp.

"Thật ngạo kiều" Vô phương với cậu, hắn lần nữa cúi đầu hôn lên môi cậu, trượt xuống chiếc cằm xinh xắn, tiếp tục xuống trái cổ nhỏ nhắn cắn nhẹ rồi kép dài nụ hôn xuống giữa ngực. Hai tay hắn yêu thương đỡ lấy hai bên sườn, nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo thanh mảnh tưởng chừng dùng lực lập tức bị bẻ gãy của cậu.

Đôi môi hắn chu du khắp bụng cậu, từng phần thịt hắn hôn đến sờ đến làm cậu cảm giác nóng bừng râm ràng khó tả, nhưng một điều cậu nhận thấy, cậu không bài xích nó...

"A... nhột... đừng làm..." Lý Đông Hải xấu xa quấn lấy rốn cậu khiêu khích, Lý Hách Tại nhộn nhạo bụng dưới tìm cách thối lui.

Hắn hài lòng nhìn phản ứng của cậu, hai tay đã ở lưng quần không đắn đo liền tuột xuống trầm trồ nói: "Thả rong? Thói quen thật dâm đãng a!"

"Anh... Không được..." Lý Hách Tại nhóm đầu dậy, nhìn chim nhỏ bị ngoạn đến hưng phấn của mình phơi thân trước mặt hắn, theo bản năng co chân kẹp chặt lại xấu hổ đến muốn tìm chỗ chui xuống.

Dang rộng chân cậu ra, một chân gác trên lưng ghế, chân còn lại bị hắn chế trụ không thể khép lại. Hắn một tay đè lại thắt lưng cậu, vô phương vùng dậy ngồi lên.

Lấy tay khều khều phân thân xinh xắn vừa nhìn đã biết không thường đụng chạm đến, hắn thích thú cười: "Xử nam a, thật là không biết nói dối"

Cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của hắn phả vào hai bên đùi non, Lý Hách Tại thấy hoang mang. Lý Đông Hải nhẹ nhàng rơ lưỡi liếm lên phần da nhạy cảm, người cậu yếu ớt run lên, sự ướt ác hắn mang lại kích thích cậu, lí trí mơ hồ nhắc nhở, cậu muốn khép lại chân mình, chim nhỏ đang gặp nguy hiểm a...

Nhưng chưa kịp tìm đường giải thoát cho chim nhỏ đáng thương, nó liền bị miệng sói đói khát một ngụm ngậm lấy.

"Hưm... Không được... Anh... Ưm..."

Bị khuôn miệng ẩm ướt của hắn bao trọn chỗ yếu ớt ra sức hút, Lý Hách Tại nhạy cảm này mạnh người cong lưng chống chọi với cái cảm giác lạ lẫm.

Ngậm vào lại phun ra, Lý Đông Hải không quên kéo xuống phần da đầu lôi ra đầu nấm hồng hào đáng yêu. Đưa lưỡi xoáy mạnh vào lỗ nhỏ trên đỉnh, cậu vì đau nên rên lên một tiếng co người rút lui.

Hai tay hắn hữu lực, bắt lấy xương hông tinh tế cố định lại cậu, tiếp tục vùi vào nơi riêng tư của cậu mà đùa giỡn.

Lý Đông Hải từng ngụm liếm liếm phần da trên phân thân cậu, nghịch ngợm đẩy đẩy hai hòn bi e ấp rồi trở lên đầu nấm dùng răng làm chim nhỏ phấn khích rỉ ra dâm dịch.

"Oh... Không... Thật kì... A... A... Đừng hút a... Ưm..."

Lý Hách Tại bị tập kích dồn dập, đưa hai tay che lấy khuôn mặt đang ửng hồng, cậu cắn chặt môi dưới nén lại tiếng rên của mình. Phân thân vì được tận tình chăm sóc đến thích, theo bản năng nguyên thủy, cậu luồng tay vào trong tóc Lý Đông Hải đưa đẩy thân dưới.

Nhìn thấy sự chuyển biến của cậu, mắt hắn ẩn hiện ý tà, một lần hớp miệng.

"Ứ..."

Phía bụng dưới căng cứng, máu của toàn bộ cơ thể như dồn hết vào chỗ kia đem lại câu cảm giác muốn bắn. Bị hắn mạnh mẽ hút, Lý Hách Tại cong người, hai tay bấu chặt vào đệm ghế một trận toàn bộ đều phóng ra.

Lần đầu xuất, cậu nằm ngửa trên sô pha mệt lả người ồ ồ thở dốc, chim nhỏ sau khi bị trêu đến hưng phấn giờ ủ rũ cuộn lại. Lý Hách Tại ánh mắt mơ màng nhìn hắn liếm mép, không khỏi xấu hổ nhận ra sự thật.

Cậu bị hắn làm thoải mái, còn ở trong miệng hắn bắn ra thứ nhục dịch kia. Nghĩ đến hai má liền nóng bừng, lấy tay che mặt lại. Không thể, không thể nào!

"Vừa làm gì mà thấy sướng quá vậy a?" Lý Đông Hải tuột hết quần cậu quăng đi, nham nhở hỏi.

"Anh..." Lý Hách Tại bất lực để hắn bê vào phòng rồi quăng lên giường.

Bất ngờ một chút, cậu kéo lấy chăn trên đầu giường lúng túng bung ra. Sắc lang bò lên giường rồi a, phải che lại, phải che lại.

Vừa rồi được hắn tận tình làm cho thoải mái xong rồi bây giờ tính bỏ lại hắn với cái thứ đang hết sức kiềm chế trong quần này sao?

Thấy một cảnh Lý Hách Tại vì sự trong trắng của cúc hoa mà tay chân líu ríu mở mãi chẳng được cái chăn ra, hắn vừa tức giận không thể để cậu xuống mà hung hăng chà đạp, lại vừa buồn cười, đúng là rất rất dễ thương.

Lý Đông Hải không đợi cậu chui được vào chăn liền kéo phăng nơi bám víu cuối cùng của cậu bay về phía cửa. Nhanh chóng cởi thắt lưng kéo cả quần ngoài lẫn quần trong xuống đá bay ra xa. Thứ trong quần hùng mãn bật ra, nghĩ cái thứ không phải của người kia bên trong cậu mà beep beep, Lý Hách Tại chỉ muốn chết đi cho xong.

Cánh tay hữu lực nắm lấy cổ chân Lý Hách Tại đang lùi ra xa kéo về. Dang rộng hai chân cậu ra, lập tức chen người vào giữa cọ cọ vật trướng to đã nổi lên gân đáng sợ của hắn tiếp xúc với chim nhỏ đáng thương của cậu, cọ xát a cọ xát.

"Em xem, là em đánh thức con sâu bé nhỏ của anh rồi đấy!" Bé nhỏ chỗ nào hả? Lý Hách Tại trong lòng gào thét.

Cậu nắm chặt drap giường, cắn chặt môi không thể vì hắn ngoạn mà rên rỉ. Hai bàn tay có vài vết chai xoa xoa hai nụ hoa nhạy cảm, nhẹ nhàng vuốt ve hai bên mạn sườn cùng vòng eo thon thả, tự do chu du trên da thịt mẫn cảm. Lý Hách Tại cảm giác được từng nơi hắn đi qua, tế bào ở nơi đó liền hưng phấn đón chào, lắc lắc đầu không dám thừa nhận vì hắn mà thích thú.

Hai tay mò xuống phía dưới xoa bóp cặp mông trần trụi, nâng chân cậu lên để hai gối áp lên trước ngực, cảnh đẹp lập tức bày ra trước mặt hắn.

Lý Đông Hải mặt không cảm xúc nhìn xoáy vào tiểu huyệt phấn nộn khép mình giữa rãnh mông.

"Anh không được nhìn" Lý Hách Tại ngóc ngách cơ thể đều bị tên sắc lang biến thái này nhìn thủng, xấu hổ đến cả người đều trở đỏ như tôm luộc, nhe răng trừng mắt hét.

"Rất đẹp a"

Bỏ lời cậu ngoài tai, hắn đưa tay miết nhẹ lên những nếp nhăn khéo léo xếp san sát nhau. Ngay lúc cậu khép chân lại, Lý Đông Hải liền đặt môi xuống mút mát bên ngoài cúc huyệt, Hách Tại trợn mắt há mồm không dám tin nhìn hành động của hắn.

"Anh... Ưm... Đừng tiến vào a a..."

Hắn vờn lưỡi xung quanh rồi bất ngờ luồng vào bên trong hang động ấm nóng, thích thú reo lên khi cậu thít chặt lấy đầu lưỡi hắn. Lý Hách Tại mờ mịt mở mắt, chỉ thấy hắn lặn hụp giữa hai cậu liếm láp chỗ kia của cậu.

Cứ như vậy để cho Lý Đông Hải làm cậu bằng lưỡi, Lý Hách Tại nắm chặt drap giường theo bản năng lấy hai chân kẹp chặt đầu hắn, mũi hừ hừ thở, muốn, cậu muốn...

Cảm thấy đủ ẩm, hắn rời khỏi nơi mê đắm lòng người kia, nhìn thấy hang động bị liếm ướt một mảng bóng loáng liền đưa một ngón tay vào trong...

"Hừm... Đừng..." Lý Hách Tại giật mình khi có vật lạ xâm nhập.

Hắn bắt đầu rút ra rồi ngoáy sâu vào, nhìn thấy cậu bắt đầu chấp nhận tiếp tục chèn thêm ngón thứ hai vào di chuyển cắt kéo. Tiểu huyệt bị kéo ra hai bên rồi bất ngờ bị ép mạnh vào, chim nhỏ một lần nữa hưng phấn mà giật giật. Lý Đông Hải cắn môi kiềm nén thứ trướng lên ngày một lớn phía dưới của mình, đưa thêm ngón thứ ba vào không thương tình gập mạnh xuống, Lý Hách Tại cũng vì thế mà giật nảy người hoảng sợ.

Lý Đông Hải cố lấy lại bình tĩnh, tưởng tượng mình đang ở bên trong cậu mà mạnh mẽ khuếch trương, trong phòng phút chốc vang lên tiếng nước nhớp nháp.

"Ngừng lại... Đủ rồi... Đủ rồi a a... Hưm..."

Hốc mắt Lý Hách Tại vì khoái cảm mà hóa thành một quầng đỏ, nghiến răng nghiến lợi kêu. Nhìn nhìn phía dưới đã đủ mềm, Lý Đông Hải không do dự lật sấp cậu lại bắt quỳ trên giường khóa hai tay cậu ra sau lưng, thích thú đánh lên cặp mông căn tròn kia: "Vừa trắng lại vừa vểnh, cảm xúc thật tốt"

"Anh... Ưm... AAA..."

Phía sau chợt xộc đến một trận đau nhức, tiểu huyệt bị một vật thô to một lượt xuyên vào trong. Hách Tại đau đến không thể nói được gì, miệng há lớn gấp gáp thở, nước mắt cũng vì thế mà trào ra, xấu hổ vùi mặt vào gối phát khóc.

Bà nó, không phải làm cậu bị thương rồi chứ?

Lý Đông Hải vì không thể đưa quy đầu vào trong, tức giận lỗ mãng đâm mạnh vào không nghĩ tới cảm xúc của cậu. Nhìn thấy tấm lưng đang run lên của cậu, hắn bàng hoàng rút ra nhìn vào hàng nhỏ, không thấy chảy máu.

Làm tới bước này, nếu mà buông tha, quả thật không phải là đàn ông, vì thế hắn một lần nữa thử lại.

Vì lần trước đã vào được, nên lần này Lý Đông Hải thuận tiện cẩn thận đi vào, những thớ thịt mềm mại ôm chặt lấy lão nhị của hắn. Hắn cắn răng từ từ đẩy vào, được một nửa thì thấy Lý Hách Tại bắt đầu thít chặt mông lại có ý bài xích, nức nở kêu: "Thật đau... Đau... Mau lấy ra... Lấy nó ra a..."

"Anh chưa vào hết, lấy ra cái gì" Lý Đông Hải có phần tức giận nói, việc đã đến nước này rồi mà còn bướng bỉnh không đầu hàng.

"Á... Sâu quá rồi a..."

Không thèm để ý đến cậu, hắn hung hăng một lần đi vào lút cán. Hắn buông ra hai tay cậu, Lý Hách Tại lại bấu lấy drap giường, vùi mặt vào gối.

Nắm lấy hai bên xương hông mảnh khảnh, thân dưới bắt đầu vận động. Rút ra phân nửa rồi đâm mạnh vào liên tục, hai cánh mông trắng mịn cũng bị đám lông mao ở hạ bộ của hắn cọ xát đến ửng đỏ. Bên trong lại bị hắn lộng đến thoải mái, Lý Hách Tại nhắm mắt ngẩng đầu rên rỉ: "Ha... a... Ưm... Thật sâu..."

Cố gắng đưa tay về phía chim nhỏ bị bỏ quên đang lắc lư theo mỗi nhịp thúc sỗ sàng của hắn, cậu liền bị Lý Đông Hải kéo tay ra không cho chạm đến, gian tà nói: "Hôm nay anh làm cho em không cần sờ đến mà cũng phải bắn ra... Hừm... Hách Tại..." Hắn rít từng chữ qua kẽ răng đe dọa cậu: "... làm cho em dục tiên dục tử... làm đến khi dính bầu mới thôi... Hừm..."

Dính bầu cái em gái hắn, cả nhà hắn đều dính bầu, tôi là con trai a a a...

Lý Hách Tại trong lòng gào lên như thú dữ nhưng ngoài miệng lại ư ư a a rên rỉ, biết rằng điều hắn nói là phản khoa học nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh mình đang thụ tinh, một sắc lang tiểu oa bắt đầu hình thành.

Nhất định là bị hắn làm cho đầu óc mụ mị, lắc lắc đầu đánh bay ý nghĩ điên rồ kia, miệng bị mút sưng đỏ không ngừng nỉ non: "Không muốn... không muốn dính bầu... không muốn tiểu sắc lang a a... Ưm..."

Phía dưới vẫn điên cuồng ma xát, dục vọng cán nát lí trí, giây phút này cậu rất muốn được hắn sờ mó, muốn cùng hắn tiếp xúc. Lý Hách Tại vì động tình mà mông vểnh cao lên, đâu cũng ngửa ra nhắm mắt thở dốc.

Lý Đông Hải bất ngờ đổi tư thế, lật ngửa cậu lại, phân thân thô to của hắn bên trong xoắn lấy một vòng, quy đầu cứng rắn vô tình chạm vào nơi sâu nhất của cậu: "A..."

Gác hai chân thon dài của cậu lên vai, hắn luồng tay xuống lưng cậu ôm chặt, phía dưới bắt đầu cuồng dã luật động, bên trên rút sâu vào hõm cổ cậu mà cắn mút.

"Á... Không được... Chịu không nổi... A... Kì quái ô ô..."

Lý Hách Tại bị chọc đúng điểm mẫn cảm liền hét lớn ôm chặt lấy tấm lưng vững chãi ra sức bấu. Lý Đông Hải biết hắn đã đâm trúng yếu điểm của cậu, hừ hừ mũi cười khoái hoạt, giọng suy yếu nói: "Anh kiệt sức rồi... không làm nổi nữa... thật buồn ngủ..."

"Ư..." Vừa dứt lời liền thả người đè bẹp cậu, trước lúc bất tỉnh còn không quên chọc sâu vào chỗ đó một cái thật mạnh "Anh... mau tỉnh dậy cho tôi... Hưm..."

Nhìn hắn một thân nặng như trâu bất động trên người mình, cái thứ không phải của người kia chôn sâu vào trong chèn ép yếu điểm của cậu, Lý Hách Tại hận không thể biến hắn thành ruồi muỗi kiến gián một cái đập dẹp lép.

Chim nhỏ bị kích thích đã cương lên hiện tại bị kẹp cứng giữa hắn và cậu bất giác cảm thấy đau nhức lại muốn được thỏa mãn. Lỗ nhỏ phía dưới từng đợt từng đợt truyền đến cơn ngứa ngáy, muốn được thỏa mãn, cậu thít chặt lại cơ vòng, muốn hắn động động: "Đông Hải... Đông Hải... muốn... tỉnh lại a a..."

Vẫn là không nhúc nhích, trên cổ đã truyền đến những đợt hơi thở ổn định, có lộn không vậy: "Đông Hải... Ưm... Cầm thú chết tiệt này... Mau thức dậy cho tôi..."

Lý Hách Tại bị dục hỏa thiêu đốt, dây thần kinh xấu hổ cũng bị cháy mòn, cắn môi xoay xoay eo nhỏ tìm chút thỏa mãn mong manh.

Lý Đông Hải bị chiếc lỗ kia cắn chặt, lúc này hắn mà không dừng lại cái trò giả vờ ngủ này thì trym hắn cũng cắt đi cho rồi (dám không đó nha =]])

"Gọi 'ông xã làm em đi' anh mới thức dậy" Giọng hắn khàn khàn liếm liếm vành tai cậu.

Lý Hách Tại tư duy đình trệ, có thể không ngừng uốn éo, đôi mắt cũng dại đi gấp gáp nói: "Ông... Ông xã... Mau làm... làm em a a... Hưm..."

"Làm gì em?" Hắn xảo trá cười, mút vành môi đã sưng đỏ.

"Ông xã... mau... động động... a..." Cậu theo bản năng hơi hơi nâng mông lên một chút mà cọ cọ.

"Cho ông xã biết... em muốn ông xã lấy cái gì động động em a" Hắn trêu chọc, ép buộc cậu phải chính miệng nói ra những lời dâm ngôn.

"Lấy vật thô to... ở giữa chân... chân ông xã... động a..."

"Lời dâm đãng như vậy em cũng nói được... Được... Để anh xem bảo bối của anh thực chất dâm loạn đến mức nào..."

Một phát đâm sâu vào trong, Lý Hách Tại ưỡn ngực hưởng ứng, Lý Đông Hải không vật cản trở lập tức tiến công thần tốc mà ra vào kịch liệt. Tràng bích mềm mại ôm chặt lấy phân thân hung hãn cảm nhận được sự sung sức với những đường gân hiện hữu rõ ràng.

Hắn gục đầu vào nụ hoa đã cương lên vì được sờ nắn mà cắn, mà hút, mà liếm một cách đói khát. Tay cậu cũng tìm đến nụ hoa còn lại mà tự mình ngắt nhéo, miệng không ngừng ngâm nga theo vũ khúc hắn dẫn dắt, hai chân trắng nõn cũng vô lực mà rơi xuống giường. Nước mắt không biết vì nhục hay vì bị làm đến thích mà chảy ra ướt đẫm một mảng gối.

"Bảo bối, thích ông xã làm như vậy không?" Hắn ồ ồ thở dốc hỏi, động tác không quên ngày một tăng tốc.

"Thích... Thích... Thoải mái a... Kì quái... Hưm..." Lời nói theo cảm xúc mà tràn ra không bận tâm đến ý nghĩa.

Lý Hách Tại bị chợt đến dịch ruột non cũng đầm đìa chảy ra ướt bóng cả cánh mông, hai chân theo trong vô thức cùng vòng ngang thắt lưng hữu lực của hắn mà đu lên, càng thuận tiện cho hắn điên cuồng giao hợp.

"Á... Đừng động nữa... Em... em chịu không nổi... Muốn... bắn ra..."

Bụng dưới trướng phình, chim nhỏ vì nhục dục cũng cứng rắn ngẩng đầu, bàn tay run rẩy muốn tìm đến an ủi nhưng một lần nữa bị gạt ra. Lý Đông Hải cúi xuống hôm lên môi cậu, Lý Hách Tại lập tức mở miệng chấp nhận lưỡi hắn xâm nhập, tiếng nỉ non cũng vì vậy mà bị giam cầm. Cả căn phòng giây phút này chỉ nghe tiếng bộp bẹp ở nơi giao hoan cùng tiếng thở dốc nặng nề của hai người đang cùng nhau vận động ở trên giường.

Phần thân cậu giật mạnh, tinh dịch màu đục cũng mạnh mẽ phóng ra trên bụng cậu. Như hắn nói, không cần kích thích chỗ đó hắn cũng có thể làm cho cậu hưng phấn đến bắn ra. Lý Hách Tại không còn sức ôm lấy cổ hắn. Lý Đông Hải cũng yêu thương ôm chặt cậu để hai tấm ngực trần tiếp xúc nhau.

"Hách Tại..." Hắn rầm rú một tiếng rồi xuất toàn bộ vào bên trong cậu.

"Nóng... Hưm..."

Lý Hách Tại cảm nhận được một cỗ nhiệt mạnh mẽ như lũ lụt dồn ép vào nơi sâu nhất trong cậu, hắn rút ra, tinh dịch ồ ạt chảy ra ngoài tiểu huyệt tấy đỏ vì bị kéo dãn cực độ mà còn khép mở, chốc chốc vài sợi tơ đỏ chói mắt cũng trào ra ngoài. Nhìn một cảnh này, hắn ôn nhu cười. Cậu đã là của hắn.

Cậu mệt đến không còn một chút sức khép lại hai chân, đầu óc choáng váng, mọi thứ trước mắt mờ mờ ảo ảo rồi hóa tối thui, cứ trong tư thế này mà ngất xỉu.

Đến lúc tỉnh lại cũng đã quá nửa đêm, xoay người một lúc một trận đau nhức truyền từ hạ thân đến não bộ khiến mặt cậu cũng tái đi.

"Mau ngủ đi, anh đã rửa sạch cho em rồi" Hắn ôm chặt cậu vào ngực, vỗ vỗ tấm lưng mảnh mai, giọng nói dụ tình dỗ dành.

Cảm giác phía dưới sạch sẽ, Lý Hách Tại thoáng thấy lòng dịu đi một ít, hắn vẫn là quan tâm đến cậu. Nhưng chưa kịp đắm chìm trong mảnh ấm áp kia, cậu lại có xác lết ra phía đầu giường tìm tìm điện thoại.

"Em làm gì?"

"Tiểu Thanh a... Tiểu Thanh chưa về... Điện thoại ở ngoài phòng khách..." Trên mặt là một tia lo lắng, cậu chống chống thắt lưng định ngồi dậy, hắn vươn tay kéo lại ôm chặt cậu.

"Đừng tìm nữa... Tiểu Thanh hôm nay ngủ cùng với Jeno" Lý Đông Hải nhắm mắt an tĩnh nói.

"Ngủ cùng? Jeno?" Nhận ra một điều gì đó, cậu nghiến răng trừng mắt hỏi "Anh sao biết Jeno? Anh là gì của nó hả?"

Không giống như cậu suy nghĩ đi! Mắt mũi miệng đến tính tình Jeno đều giống hắn, cả bản tính tiểu sắc lang kia cũng giống tên đại hôi lang biến thái này. Em gái hắn, có vợ có con rồi cũng không chịu buông tha cho cậu.

Nhìn thấy cậu đôi mắt một quầng ngập nước, biết cậu vì hiểu lầm mà tức giận, trong lòng không tránh không vừa vui mừng lại vừa muốn trêu một lát.

"Em đoán thử xem" Giọng hắn âm trầm nói.

"Anh lăn ra khỏi giường tôi ngay, mau biến đi, tôi không muốn nhìn anh nữa"

Lý Hách Tại dùng chút sức lực vừa hồi phục đầy con sam đang bám trên người mình ra, nước mắt cũng trào ra, là vì vừa trải qua hoan ái mà nhạy cảm hay vì hắn?

"Vậy nếu Jeno với anh không như em nghĩ, thì em sẽ chấp nhận anh phải không?" Hắn ôm ôm, hôn hôn má cậu.

"Anh mau biến đi..."

Bru... bru...

Trong lúc cậu đang khó chịu tránh né, điện thoại của hắn cũng rung lên. Hắn buông cậu ra nhìn màn hình điện thoại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: "Đang ở công ty giải quyết một số chuyện, mau ngủ ngoan"

Cả nhà hắn mới ở công ty, trắng trợn trước mặt cậu nói dối không chớp mắt mà tỏ ra vẻ nghiêm túc kia làm quái gì. Đồ cầm thú lừa gạt, sắc lang biến thái. Kia không phải là vợ điện réo về hay là bồ nhí nhớ nhung gọi đến đi.

Thấy cậu một bộ dạng nhe nanh múa vuốt trên giường, Lý Đông Hải phì cười bật lớn loa ngoài.

"Chú già, bỏ công việc qua đi, mau về cứu cháu với a!!" Bên kia truyền đến một tiếng trẻ con vừa quen vừa lạ đang mếu máo van nài.

"Thằng nhóc này, có mau ra ngoài ngay không hả?" Bên kia cũng truyền tới một giọng nói thật hung dữ, cũng thật quen đi.

"Jeno, em bước ra khỏi cửa, ngày mai em và tiểu Thanh lập tức tách lớp!" Một giọng khác cũng vô cùng bức xúc hét lên, hình như tiếng người này ngày nào cậu cũng nghe.

"Đứa nhỏ kia sao rồi? Sờ nắn được con người ta chưa?" Hắn nham nhở nhìn cậu cười cười, sờ nắn cả nhà hắn, thì ra tiểu sắc lang này từ hắn dạy dỗ mà ra.

"Ngủ khò trong phòng cho khách rồi, chú già quan tâm lộn người rồi a" Bên kia không ngừng truyền đến tiếng kẻ đuổi ra, người kéo lại cùng tiếng nói đáng thương của đứa nhỏ.

Thì ra thằng nhóc kia là tiểu sắc lang, cháu kêu hắn bằng chú. Lý Hách Tại cảm giác trong lòng nhẹ hẫng, mặt hồng hồng chậm chạp nằm xuống quay lưng về phía hắn không quên vểnh tai nghe.

Tình hình hiện tại là, chủ tịch Sunshine - bố già gấu chồn hổ báo các loại của Jeno bắt cóc phó hiệu trưởng trường tiểu học quốc tế Bắc Kinh - Phác mẹ kế ép buộc qua đêmkhông thì rút hết đầu tư. Phác mẹ kế vì sợ cầm thú giở trò nên bắt cầm thú con cùng vào nếu dám rời khỏi liên tách tình yêu bé nhỏ của nó ra. Bố già gấu chồn tức giận đuổi thẳng nếu ở lại liên tịch thu máy tính bảng, laptop, điện thoại,... cũng cắt chi tiêu hai tháng.

Kẹt giữa tiền tài và tình cảm, phải làm sao a?

Lý Đông Hải nghe xong sự tình nén tiếng cười, ôn nhu khuyên bảo: "Con mau về ngủ đi, thầy Lý sẽ không để con với tiểu Thanh tách ra đâu"

Jeno mừng rỡ: "Really?"

"Ừm... Thầy Lý tuy hay phạt con nhưng cũng rất thương con, nên không được có thành kiến với thầy ấy nữa" Hắn ngồi cạnh bên giường cúi người hôn lên tóc cậu. Liếc một cái, cậu không có cảm động à nha!

"Con tin hai người lần này, giờ con đi ngủ... oáp"

Tắt máy quăng sang một bên hắn vùi đầu vào hõm cổ cậu mút mút, Lý Hách Tại giả vờ ngủ rụt cổ lại. Lý Đông Hải xấu xa thổi thổi vào tai cậu: "Còn sức ghen tuông bừa bãi hay là... chơi một hiệp nữa a"

Vừa dứt lời, tay cậu cũng bị hắn kéo chạm vào cự vật nóng bỏng kia, cậu nhất thời cứng ngắc há miệng lắp bắp: "Anh... anh... không phải người... A... không muốn... buông ra... không chịu..."

Trong phòng một trận hoa rơi lả tả, diễm lệ động lòng người.

Lý Hách Tại trong lòng gào thét: Lý Đông Hải, con bà nó, cầm thú, cả nhà anh đều là sắc lang a a a...

Sáng hôm sau...

Phó hiệu trưởng xin phép nghỉ... nằm trên giường suy yếu dưỡng bệnh.

Thầy Lý nổi tiếng giám thị khó tính hôm nay bắt chéo chân ngồi yên một chỗ trên bàn giáo viên chấm bài kiểm tra toán, thỉnh thoảng cười cười không biết vì bài làm của học sinh tốt hay là vì tin nhắn của ai kia?

Chí Thanh một đêm ngủ ở nhà Jeno sáng ra lại thấy vài dấu vết tím tím trên ngực, nghĩ nghĩ chắc do chó ma cắn nên không quan tâm lắm.

Chỉ có cái ổ sắc lang nhà họ Lý kia là hả hê hốt cừu./.

Hoàn











Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: