"Minhyun à? Minhyun?" Daniel dịu dàng gọi.
Minhyun từ từ mở mắt ra, thấy mình đang nằm trong phòng ngủ của hắn.
"cậu khỏe không?" Daniel cau mày nhìn cậu, vẻ mặt hắn như đang lo lắng cậu rồi lại giống đứa trẻ nhận sai chờ phạt.
Minhyun không nín được cười, trả lời.
"tôi không sao." Nghe giọng mình khàn khàn làm cậu đỏ mặt.
Cơ thể khô ráo, chắc là Daniel đã lau thân thể cậu. Toàn thân trống trơn chỉ bọc khăn tắm, mặt cậu vùi vào vải trải giường mềm mại.
Sau khi làm tình trên sàn, Daniel đã bế Minhyun vào phòng ngủ. Rồi hắn lại làm, làm, làm. Minhyun thì cứ kêu hắn tiếp tục, tiếp tục, tiếp tục, để bù cho cả tuần không thân mật.
Cách Daniel làm tình khác với mọi khi, nó thô bạo và cuồng dã, nhưng Minhyun chẳng bận tâm. Cậu thấy hạnh phúc vì hắn mất lý trí như thế.
"tôi đi lấy nước, cậu muốn uống không?"
Minhyun gật đầu. "Vâng, cám ơn."
Cậu vừa nhúc nhích cơ thể nặng trịch thì một lưỡi dao xuyên thấu toàn thân.
"A...." Cậu cứng người nằm phịch trở lại trên giường.
"Minhyun!" Daniel lo lắng đứng nhìn.
Minhyun cười trấn an. "Chắc là tôi không khỏe một trăm phần trăm rồi."
"Xin lỗi. tôi đã làm quá...." Daniel xanh mặt lo âu làm cậu bật cười.
Daniel cũng có nhiều biểu tình đấy chứ. __Cậu nghĩ. Cậu phát hiện Daniel chẳng bao giờ để lộ biểu cảm trước mặt người khác. Chỉ khi bên cậu thì hắn mới dỡ bỏ phòng bị.
Nghĩ vậy, toàn thân Minhyun tràn ngập cảm giác thỏa mãn. Trong lúc đó, Daniel đang lấy cái gối lót dưới đầu cậu, nói.
"Đây, giờ thì cậu ngồi sẽ dễ chịu hơn."
Daniel hai tay nâng cậu ngồi lên, hắn đỡ lưng cậu cẩn thận như thể Minhyun làm bằng thủy tinh. Tuy còn đau nhưng cậu không thấy khó chịu gì.
"Cậu ổn không?"
"Được mà. Cám ơn." Minhyun gật đầu.
Daniel nhẹ nhõm cười. Hắn lấy cái ly đặt ở trên tủ đầu giường, ngồi xuống cạnh cậu.
"Cám ơn." Minhyun uống một hớp nước, nước lạnh xoa dịu cơ thể nóng bức. Cảm giác tầm mắt Daniel, cậu ngẩng đầu.
"tôi vô cùng xin lỗi. tôi không kiềm chế được."
Sự ngập ngừng trong giọng nói của Daniel nghe rất đáng yêu. Đây là điều mà cậu chưa từng biết đến trong thời gian yêu hắn. Có cả trăm người biết Daniel đẹp trai oai phong cỡ nào, nhưng chỉ mỗi mình Minhyun biết, Daniel sẽ ngốc nghếch dễ thương ra sao.
"Đừng lo, tôi không sao mà. Tại tôi đòi hỏi cậu, với lại chính tôi còn ngừng không được." Minhyun vừa nói vừa đặt ly lên đầu tủ, tránh ánh mắt hắn.
Daniel vịn vai Minhyun, bất ngờ kéo cậu vào lòng. Hai cơ thể chạm nhau, ấm áp không thể tả. Minhyun cảm thấy bình yên, tuy cảm giác này có hơi khác với lúc làm tình. Cậu thở dài thỏa mãn.
"Cha mẹ tôi không hòa thuận." Daniel đột nhiên ra tiếng, Minhyun ngước mắt nhìn. Daniel cúi đầu nhìn cậu, khóe môi cong lên. "Vấn đề ở phía mẹ tôi. Bà yêu thích tự do, mà cha tôi lại là người bảo thủ, không bao giờ cảm thông được. Ông buộc bà ở nhà nội trợ, nên bà muốn ly hôn, nhưng ông không đồng ý. Tôi không biết có phải vì ông còn yêu bà, hay vì lòng tự tôn. Tôi chỉ biết một điều là cha mẹ đều không hề nghĩ tới chính tôi."
Daniel ngừng lại, khẽ thở dài. "Mẹ chỉ toàn nghĩ tới các tình nhân của bà, cha tôi thì luôn nghĩ tới bà. Nên mẹ tôi mãi vẫn là người phụ nữ, cha tôi vẫn chỉ là một người đàn ông. Hai người không hề lắng nghe tôi nói. Họ thích thì quan tâm tôi đôi chút, không thì hoàn toàn lãng quên. Họ cho tôi tiền để tôi không chết đói, giờ nghĩ lại đó là hành vi tạo nên đứa trẻ hư. Ông nội tôi cũng hiểu điều đó nên tự tay nuôi nấng tôi, đáng tiếc ông đã qua đời khi tôi tám tuổi...sau đó tôi sống một mình. Tôi không biết nếu lúc đó cậu không tới thăm thì tôi sẽ trở thành như thế nào."
Giọng Daniel bình thản, Minhyun lặng im nghe.
Vậy ra đây là ý Haknyeon muốn nói cha mẹ bỏ rơi cậu ấy sao.
"tôi không có anh chị em gì, tôi thật sự rất cô đơn. Tôi chỉ muốn một ai đó để ý đến mình, mặc kệ là ai cũng được." Giọng Daniel trầm thấp, cậu nghe ra trong âm điệu nửa như cầu xin và bi thương, làm cậu đau lòng. "Khi có ai đó đến bên tôi, tôi rất hạnh phúc nghĩ rằng họ cần tôi, có một nơi thuộc về chính mình. Nhưng dần dần, tôi chợt nhận ra đó chỉ là ảo tưởng. Họ muốn là thân thể của tôi, không phải trái tim. Người ta lên giường với tôi chỉ vì tôi đẹp trai mà thôi. Tôi giống như đứa con nít, ngây thơ. Nếu tôi sớm ngừng lại, suy nghĩ cẩn thận thì có lẽ đã hiểu ra sớm hơn."
Minhyun siết chặt tay Daniel, đau lòng cho người yêu.
Daniel ngạc nhiên nhìn Minhyun một lúc sau mới nói tiếp. "Năm cấp 3, tôi thật sự lạnh lùng, đối xử tàn nhẫn với những người tiếp cận mình. Nhìn cha mẹ làm tôi sợ tình yêu. Sâu thẳm trong lòng tôi không tin tình yêu. Tôi quyết định sẽ không yêu bất cứ ai, chỉ muốn quan hệ xác thịt. tôi hành xử tuyệt tình với mọi người, tôi thật sự là kẻ khốn nạn."
Minhyun nhớ tới lúc Daniel đối mặt Haknyeon, biểu tình và giọng nói lạnh băng.
"Lúc đó cha mẹ Haknyeon đang làm thủ tục ly hôn. Tôi không quan tâm cậu ta, nhưng hẳn là cậu ta thì nghĩ khác." Daniel ngừng lại, nửa cười nửa không. "tôi sẽ không dùng cha mẹ làm cái cớ. Có hàng trăm người đồng cảnh ngộ mà không sa đọa như tôi. Tôi yếu hèn, tôi không trách cậu nếu cậu xem thường tôi."
"Daniel." Minhyun ôm chặt hắn. Cậu không muốn nghe hắn nhục mạ bản thân. Cha mẹ cậu luôn thân mật như keo sơn, khi cậu còn nhỏ xíu thì ông nội đã mất, nên cậu không thể hiểu được cảm giác của Daniel. Tuy nhiên cậu biết hắn đã rất cố gắng làm tốt.
Mọi người đều có nỗi khổ riêng. Mỗi người đều có mặt hèn nhát. Minhyun không thể so sánh nỗi lo của mình với Daniel, đó càng không là lý do để trốn tránh trách nhiệm. Hai người đều có những vấn đề của mình phải tự giải quyết, tuy thật khó đối mặt và vượt qua chúng.
Nhưng con người có thể thay đổi.
"Sao cậu không nói hết với tôi lúc Haknyeon vừa xuất hiện?" Minhyun hỏi.
Daniel ngạo mạn nhếch môi. "Như thế chẳng phải giống tôi đang tìm cớ sao? Ngoài ra lỡ cậu biết rồi coi thường tôi thì sao, tôi không dám nói. Mặc kệ tâm tình thế nào, sự thật là anh từng ngủ với nhiều người." Daniel khô cằn nói, rồi đột nhiên nhớ ra cái gì, hắn hỏi. "Nói đến chuyện này, cậu bảo hôm qua có gặp Haknyeon. Là cậu ta đi tìm cậu?"
Minhyun lắc đầu. "Trong lúc tìm cậu tôi đã chạy tới Escualo."
"Escualo? Cậu tới đó tìm tôi? Đi một mình?" Daniel trợn tròn mắt.
Minhyun bật cười. "cậu không bắt máy, tôi không biết có chuyện gì không. Tôi cũng tìm đến mấy vũ trường, mọi người đều nói nhiều năm rồi không thấy cậu tới."
"Minhyun..." Daniel vùi mặt vào tóc cậu, thở dài vuốt ve vai cậu. "tôi xin lỗi. tôi xin lỗi."
"tôi đã bảo cậu không cần xin lỗi. tôi mới là người nên nói." Minhyun khẽ nói, vòng tay ôm hắn, ôm thật chặt.
Thân thể trong vòng tay cậu cứng rắn rất nhiều, nhưng cậu cảm giác như đang ôm lấy một cậu bé. Cảm giác tình yêu dậy sóng trào dâng.
"Này, Daniel."
"Ừ?" Lười biếng đáp.
"Từ giờ cậu sẽ không cô đơn nữa. tôi sẽ ở bên cậu. Nên mọi thứ sẽ không sao đâu." Cậu mềm nhẹ nói, ôm chặt người yêu.
Daniel khẽ hôn cậu.
"Minhyun." Daniel cảm động nói. "tôi hạnh phúc được yêu cậu."
...................................................
"Tôi bực cậu lắm rồi nha. Muốn gây bao nhiêu rắc rối nữa mới vừa lòng hả?" Hani nói, vẻ mặt kích động. Cô mặc đồ gần giống ba ngày trước, quần jean, áo thun và nón thể thao.
Daniel đứng cạnh cô, có vẻ ngượng ngùng, đứng kế bên hắn là Minhyun. Họ đang ở phi trường Kansai, Hani sắp bay về Mỹ.
"Cậu đã rất hạnh phúc khi biết Minhyun yêu mình. Cậu đã quyết định chỉ yêu mỗi mình cậu ta...cậu thậm chí còn lừa cậu ta! Cậu đã trở nên kiên cường, vậy mà suýt nữa từ bỏ chỉ vì thấy cậu ta hành động khác thường? Nếu cậu chịu hỏi rõ tại sao cậu ta có hành động như thế, thì sẽ không gây nhiều chuyện như vậy!" Hani kết thúc bài giáo huấn, nặng nề thở hắt ra. "Lúc nào cũng bị Minhyun thấy bộ dáng tức giận của mình. Xin lỗi nha, Minhyun. Kỳ thật tôi không nóng tính vậy đâu. Tôi thật sự là một cô gái ngoan hiền đáng yêu. Nhớ kỹ đó."
"Xạo." Daniel nói nhỏ.
Hani lườm hắn. "Nói gì đó?"
"Thôi thôi." Minhyun cười chen vào. "Tôi cũng có một phần lỗi."
Hani đẩy Daniel ra, ôm cánh tay Minhyun. "Cậu thật tốt quá đi, Minhyun à. Nhưng đừng nhường nhịn gã này. Cậu mà nhường một tấc là Niel sẽ lấn cả thước cho coi."
"Này, đừng nói bậy bạ trước mặt Minhyun! Còn nữa, đã nói bao nhiêu lần là đừng có lại gần Minhyun mà!" Daniel buồn bực, kéo Minhyun khỏi móng vuốt của Hani. Hắn nắm chặt tay cậu. "Minhyun là của tôi!"
Minhyun đỏ mặt nhưng không rút tay ra. Cậu cũng yêu phần tính cách này của Daniel. Nhiều đến mức không thèm để ý ánh mắt người xung quanh.
Kể từ ngày hôm đó, mình hoàn toàn đứng về phía Daniel rồi.
Từ hôm hai người làm tình ở nhà Daniel, nghe hắn kể chuyện quá khứ, Minhyun bỗng dưng thấy hắn đáng yêu bất kể hắn làm cái gì. Bây giờ Minhyun tràn ngập cảm xúc ngọt ngào say đắm hơn cả lúc trước.
Không phải bất an đã biến mất hết, nhưng bây giờ cậu đã có thể bình thản tiếp nhận cảm xúc tiêu cực, vì biết hắn cũng cùng cảm nhận. Chừng nào còn yêu Daniel là cậu còn thấy bất an. Tuy nhiên giấu giếm cảm nghĩ sâu tận đáy lòng mới là ra vấn đề. Nếu thấy sợ thì cậu nên nói cho Daniel biết, hai người có thể cùng nhau giải quyết. Minhyun tin tưởng như thế.
Hani đứng nhìn hai người liếc mắt đưa tình, cười tinh nghịch nói.
"Niel, từ giờ hãy cứ nắm chặt Minhyun như thế nhé."
"Không cần phải nhắc." Daniel đan ngón tay vào tay Minhyun.
Minhyun khóe môi cong lên, cảm giác những ngón tay thuôn dài ôm lấy mình.
"Được vậy thì tốt, hẹn sau này còn gặp lại!" Hani nói nhanh, sau đó dứt khoát xoay người.
"Cô Hani!" Minhyun kêu to.
Hani nghe tiếng quay lại nhìn cậu.
"Cảm ơn vì mọi thứ." Cậu cúi chào, cô đã giúp rất nhiều cho cậu và Daniel bên nhau.
Hani phất tay, sợi tóc tung bay. Cậu chỉ loáng thoáng thấy hàm răng trắng sáng lúc Hani cất bước đi.
"Cô ấy tuyệt thật đấy..." Minhyun nói.
Cậu nghe tiếng Daniel thở dài phía sau lưng.
"Cô ấy luôn hấp tấp, tựa như người giấu mặt chỉ xuất hiện giúp đỡ lúc anh hùng gặp nguy. Làm anh cảm giác mình như thằng ngốc."
"Ừa..."
Minhyun gật gù, ngẩng đầu nhìn hắn. Một nụ cười xuất hiện trên khuôn mặt tuấn tú. Mọi người đều muốn có anh hùng, nhưng anh hùng hiếm khi xuất hiện bên cạnh bạn. Minhyun thà rằng có một người thật sự quan tâm mình, cậu không thèm bận tâm họ có một đống nhược điểm, kỳ quặc hay vụng về.
"Nhưng tôi yêu cậu giống như hiện tại, Daniel." Cậu nói, không nhận ra âm thanh hơi lớn.
Daniel kinh ngạc cúi đầu nhìn cậu. Bốn mắt giao nhau, màu đỏ lan tràn từ cổ đến lỗ tai cậu. Tuy đã trải qua nhiều chuyện nhưng cậu vẫn dễ mắc cỡ, nhất là khi bằng phẳng nói yêu Daniel.
"tôi muốn nói là, như, cái đó....không như Hani...ừm, cho dù cậu có hơi ngố, nhưng cậu vẫn rất giỏi, à ừm, tôi thích cậu như thế...đó..."
"Minhyun." Daniel cười tủm tỉm, cúi người cuồng nhiệt hôn Minhyun.
"Ưm...Daniel!!!"
"Thật là đáng yêu quá đi!" Daniel phá ra cười, siết chặt tay Minhyun.
Thông qua tay giao nắm truyền đạt chân thành của hắn đến cho cậu. Cảm nhận lồng ngực tràn đầy dòng nước ấm, cậu nở nụ cười. Daniel thật sự rất giỏi.
"tôi rất muốn cúp học." Daniel nói lúc hai người sóng vai tản bộ.
"Hôm nay không được. Chúng ta đã nghỉ học nhiều lắm rồi, tôi biết KuanLin và Jihoon có hứa sẽ chép bài giúp, nhưng không thể cứ thế mãi được."
"Đúng vậy." Daniel công nhận. "Ngoài ra, cũng không biết hai người này có tới lớp học không..." Daniel lầm bầm.
Minhyun liếc hắn. "cậu nói gì? Bọn họ cũng cúp cua?"
"Không biết nữa, nhưng cậu biết đấy, hai người kia cũng có việc phải giải quyết..." Daniel ngọt ngào cười.
Minhyun lắc đầu không tin. Từ ngày gặp gỡ trên hành lang thì cậu không thấy Jihoon hay KuanLin, nhưng cậu không cảm thấy có gì cần lo lắng, vì hình như hai người đã làm lành rồi.
"Thôi, không còn cách nào khác, hôm nay chúng ta đi học nào." Daniel trầm trọng thở dài.
Minhyun nghiêm túc gật đầu.
"Không chỉ hôm nay. Bắt đầu từ bây giờ tôi phải cố gắng gạo bài, cũng cần kiếm công việc làm thêm nữa." Minhyun nghiêm nghị nói.
Daniel hơi cau mày. "tôi biết cậu là học sinh giỏi, nhưng sao đột nhiên hăng hái vậy?"
"Vì sau này tốt nghiệp. tôi còn chưa biết muốn làm công việc gì, nhưng mặc kệ thế nào, nếu chúng ta bên nhau thì tôi cần phải học giỏi tiếng Anh."
Chuyện lộn xộn này dạy cho Minhyun một điều là mặc kệ cậu lo được lo mất, cuối cùng chỉ có một đáp án: cậu yêu Daniel. Cậu không thể chịu được cùng ai khác ngoài hắn. Đó là lý do vì sao cậu ra quyết định này.
"Vậy nên chúng ta hãy hoàn thành việc trước mắt đã. Đó chính là -" Điều tôi quyết tâm. __Cậu định nói thế nhưng bỗng bị Daniel ôm vào lòng, siết chặt. "Này, Daniel, làm sao vậy?"
"tôi quá hạnh phúc. Cảm ơn cậu, Minhyun." Daniel khàn giọng thì thào.
Cậu cảm giác đôi tay ôm mình tràn ngập lực lượng và kiên định. Cậu cũng vui sướng vòng tay ôm lấy hắn.
"tôi cũng rất hạnh phúc, Daniel."
Cho dù cậu có lại sợ hãi, sẽ không sao hết chừng nào họ còn ôm nhau như thế này. Miễn là hai người mở rộng cửa lòng, không giấu giếm cảm xúc dành cho đối phương. Vậy thì có nhau trong vòng tay, hai người sẽ ngày càng khăng khít.
Cùng nhau, hai người sẽ đối mặt bất cứ sóng gió nào.
[END]
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro