Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

C 8: Tôi muốn hôn cậu


Còn ba ngày nữa là bắt đầu cuộc thi, trường học sục sôi ý chí chiến đấu. Các lớp học đua nhau dạy nhiều bài khó hơn. Minhyun liếc trộm Daniel, người ngồi kế mình. Daniel đang chép bài, áo sơ mi màu đỏ nhạt và quần* xám tro làm hắn đẹp trai y như người mẫu.

Cuốn vở Daniel đang sao chép bài là của Minhyun.

KuanLin và Jihoon, hai người lúc trước từng mượn vở đã cảnh báo Daniel rằng tập của Minhyun rất khó hiểu. Nếu như không hiểu được ý nghĩa bài tập thì có chép cũng vô dụng.

"Đã nói là bài của tôi sẽ không giúp được gì cho cậu mà." Minhyun nhếch môi cười nhìn một bên mặt Daniel, hắn đang nghiêm mặt chép bài.

Daniel rời mắt khỏi trang giấy, nhún vai. "Tôi cũng nói là không quan tâm. Nếu không hiểu chút gì thì tôi đã không mượn vở."

"Chúng ta chỉ còn lại có ba ngày, cậu nên ngừng ngay đi. Cậu định mất bao nhiêu thời gian sao chép chứ?" Minhyun chợt nhận ra không nên thảo luận vấn đề này giữa chốn đông người, cậu mím môi. Gò má cậu đỏ hồng lan đến tận cổ, phía bên dưới chi chít những dấu hôn mà Daniel đã tạo ra. Cậu quay mặt hướng bục giảng, xấu hổ nhớ đến đêm qua. Cậu biết chắc ngồi bên cạnh Daniel đang nén cười.

"Ai, Minhyun à...tôi ước gì mau thi xong hết."

"Còn chưa bắt đầu thi nữa là."

"Chừng nào thi xong rồi thì khỏi phải lo nghĩ nữa, vậy thì sẽ có thể...."

Minhyun liếc Daniel, không để hắn nói hết câu. Ai biết trong lớp học ồn ào này lỡ có ai nghe lén thì sao.

"Tôi nghĩ cậu nên chăm chỉ học nhiều hơn." Minhyun nhẹ giọng nói, vẫn đang trừng hắn.

Mặt Daniel biến nghiêm túc. "Minhyun..."

"Cái gì?"

Daniel cúi đầu, môi chạm nhẹ vành tai Minhyun.

"Đừng nhìn anh bằng ánh mắt đó, khiến tôi nóng cả người."

Gò má Minhyun hồng hơn bao giờ hết. Ký ức đêm qua lại ùa về, cậu vội vàng tránh né.

"Bậy bạ!"

"Minhyun..."

"Sao?"

"Tôi yêu cậu." Daniel khẽ nói.

Minhyun trợn tròn mắt nhìn hắn. Daniel mặt không chút thay đổi, nhưng đôi mắt đen sáng lấp lánh niềm vui sướng. Minhyun tin tưởng Daniel thật sự yêu cậu ngay từ khi học năm nhất. Dường như Daniel rất vui vì tình cảm đã được đáp lại, từ đêm qua tới giờ hắn rất hưng phấn.

Nghĩ lại thì hồi tháng ba Daniel bắt chuyện với cậu trên hành lang là một bước ngoặt quan trọng. Lúc đó Minhyun không biết, nhưng giờ thì cậu phát hiện Daniel rất thỏa mãn nghe cậu gọi tên hắn, càng vui sướng khi cậu phát hiện bí mật nho nhỏ này.

Minhyun cảm giác khóe môi khẽ cong lên, cậu vội vàng căng mặt nghiêm nghị. Daniel đang chăm chú nhìn cậu.

"Daniel, Minhyun."

Minhyun ngẩng đầu lên thấy Jihoon tới gần, KuanLin theo sát phía sau.

"Có chuyện gì vậy? Hôm qua bọn này không thấy hai người." Jihoon hỏi ngay lúc cùng KuanLin ngồi xuống ghế.

Minhyun cúi đầu, cảm nhận tầm mắt nóng bỏng từ người yêu.

"Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì hay ho ư?" Jihoon vô tư hỏi.

Daniel nhìn gã. "Sao cậu nghĩ rằng có chuyện gì hay ho?"

"Thì trông hai người mặt mày sáng rỡ."

"Hai chúng tôi?" Minhyun hỏi.

Jihoon gật đầu. "Cậu và Daniel đều trông rất hạnh phúc."

Minhyun nhấc tay sờ mặt mình, cậu cứ nghĩ đã điều chỉnh bộ mặt như bình thường rồi.

Bị họ nhìn thấu?

Nghe tiếng Daniel khẽ cười, cậu lườm hắn. Daniel thản nhiên nhìn lại, ánh mắt nóng bỏng. Bị liếc xéo thì sao chứ, Daniel rất vui sướng xem Minhyun chỉ nhìn mỗi mình mình, cho dù là vì tức giận.

"Ố ồ, Daniel này...?" KuanLin, người lặng lẽ nhìn ba người nay đột nhiên ra tiếng. "Ai cũng đồn rằng cô gái mặc áo khoác trắng hôm qua là bạn gái của cậu. Tôi thì thấy không giống, chắc cậu nên ra mặt nói rõ chứ hả?"

Daniel rốt cuộc dời mắt khỏi Minhyun, cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi Daniel nhìn chằm chằm cậu như thế, báo hại cậu nghĩ tới đêm qua hai người làm chuyện đó.

"Cậu luôn nhạy bén như vậy, KuanLin. Cậu nói đúng, cô ấy là bà con với tôi thôi. Tuy nhiên đâu thể ngăn cản thiên hạ đồn đãi, cứ mặc cho họ nói." Daniel hào phóng gật đầu.

Mắt KuanLin mở lớn. "Cậu thật sự để yên như thế?"

"Nếu ai tới hỏi thì tôi sẽ giải thích, nhưng không rảnh chạy khắp nơi giải thích cho từng người. Mọi người có quyền nói điều gì họ muốn."

"Tùy cậu thôi, Daniel."

Đêm qua Daniel đã giải thích với Minhyun rằng Ahn Hani kết hôn với cậu của hắn, DongBin. DongBin là một họa sĩ trường phái hiện đại, được biết đến với các tác phẩm nghệ thuật và tài điêu khắc. Ngay cả Minhyun cũng biết tiếng ông ấy cho dù cậu mù tịt nghệ thuật.

Hani cùng lớp với Daniel thời cấp 2, thông qua hắn mà cô đã gặp gỡ DongBin. Mặc dù cách biệt mười bảy tuổi, Hani vẫn kết hôn với DongBin. Cũng vì Daniel thân với ông cậu hơn cha mẹ, hắn thường cùng Hani tiếp xúc, đã nhờ cô giả làm bạn gái. Hani đồng ý đổi lại một điều kiện: một ngày nào đó Daniel và Minhyun phải mời cô uống nước. Hani thích quan sát người xung quanh, cực kỳ mong muốn chứng kiến người con trai Daniel yêu mến.

"Cô ấy muốn gặp chúng ta từ lâu rồi. Xin lỗi. Cậu có ngại gặp cô ấy một chút không?" Daniel cẩn thận hỏi.

"Ưm, tôi không ngại, nhưng mà...Hani từ trước đã biết tôi em là con trai sao?"

Daniel bật cười. "Cậu tôi và Hani đều là song tính *, họ không mấy để ý chuyện như thế."

Minhyun há hốc mồm nói không nên lời.

Daniel vô tình thêm vào một câu. "Kỳ thật, tôi cũng là song tính."

"Tôi...chỉ là người không có gì nổi bật..." Minhyun thì thào.

Daniel đặt nụ hôn lên trán Minhyun. "Nhưng cậu là người duy nhất tôi muốn có. Tôi chỉ yêu một mình cậu."

Và hắn mất cả đêm chứng minh điều đó cho Minhyun.

"Cô ấy xinh đẹp thật đó." Jihoon mơ màng nói nhỏ.

"Đừng đánh giá qua bề ngoài, Jihoon." Daniel bâng quơ đáp. "Ngoài chồng cô ta ra, mấy người đàn ông khác đều trúng vài cú đập bằng túi xách của cô ấy. Nếu không cẩn thận thì sẽ té đập mặt đấy."

"Cái gì? Cô ấy đã kết hôn?"

"Ừ, là vợ của cậu tôi."

"Thật hả? Cô ấy bằng tuổi chúng ta mà ha? Không tin nổi." Jihoon lầm bầm, rõ ràng đang bị sốc.

KuanLin im lặng nghe đoạn đối thoại, đột nhiên lên tiếng.

"Thật sự không sao chứ?"

"Cái gì?"

"Cậu có yêu một người, phải không? Nếu người đó hiểu lầm thì sao?"

Daniel và Minhyun đồng thời liếc KuanLin. Cùng lúc đó Jihoon kinh ngạc rớt cằm.

Trời ạ, cậu ta nhạy bén thật...

Daniel bật cười phá vỡ không khí trầm lặng. "Không sao. Tôi đã giải thích rõ ràng rồi."

"Cậu nói 'giải thích' nhưng có nói thật cho người đó biết tình cảm của cậu không?"

"Nhiều nữa là khác." Daniel gật nhẹ đầu, hơi liếc mắt hướng Minhyun, cậu nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.

KuanLin xem hai người: Minhyun nhìn chằm chằm mặt đất, Daniel thì nhìn chăm chú Minhyun.

KuanLin gục gặc đầu, nói.

"Vậy thì tốt."

Tuy nhiên, Jihoon không dễ cho qua đề tài như KuanLin. "Không, chưa thể cho qua. Daniel, người cậu yêu là ai?"

"Bí mật."

"Thôi mà, nói cho tôi biết đi! Cô ấy có học cùng trường chúng ta không?"

"Đã nói là bí mật." Daniel bình tĩnh trả lời. Dưới gầm bàn, tay hắn nắm lấy tay Minhyun. Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu, nhưng Daniel vẫn giữ vẻ mặt nhìn không ra cảm xúc.

Jihoon đổi sang cách khác, chuyển hướng Minhyun. "Minhyun, cậu biết đó là ai không?"

"Tôi..."

"Nói tôi biết đi, tôi sẽ không nói với ai đâu!"

"Tôi không biết." Minhyun đỏ mặt lúc Daniel siết tay cậu. Đêm qua khi ngủ hai người cũng nắm tay như thế này.

"Thôi bỏ đi, Jihoon. Giáo sư vào rồi kìa." Daniel hất cằm hướng phía bảng đen, tay vẫn cầm tay Minhyun.

Giáo sư vừa bước vào phòng học. Jihoon lập tức quay mặt về phía trước. Phòng học trở nên yên tĩnh, giáo sư là một trong số ít thầy giáo trấn áp được lũ học trò không nói lao nhao trong giờ học. Daniel vẫn không buông tay Minhyun ra. Hai người ngồi gần sát nên không sợ người ngồi ghế đằng sau phát hiện cái gì, dù vậy vẫn làm Minhyun căng thẳng toát mồ hôi.

May là Daniel nắm tay trái của cậu, nên Minhyun vẫn có thể viết chữ trên trang giấy: buông tay.

Daniel giật lấy cây bút chì, dùng tay trái viết một chữ to: KHÔNG.

Minhyun giành lại__Không? Ý cậu ấy là gì mà ghi 'không' chứ?

Cậu cứ tưởng Daniel sẽ biết chừng mực. Cậu không phải loại người thầm mến gần hai năm trời, càng không phải loại người khi quen nhau thì chỉ nhìn thấy mỗi mình bạn trai mà thôi. Dĩ nhiên Minhyun chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ là bạn trai của mình. Cậu nằm mơ cũng không ngờ có ngày sẽ yêu một người như thế này.

Minhyun liếc Daniel, Daniel nhìn cậu. Đôi mắt màu hổ phách tràn ngập cảm xúc mãnh liệt cuốn Minhyun vào đó.

Mình muốn hôn cậu ấy. __Cậu đột nhiên nghĩ. __Mình muốn có một cái hôn, nụ hôn đam mê.

Daniel không phải người duy nhất yêu say đắm. Minhyun cười nhạo mình, siết tay Daniel. Daniel cũng nắm chặt tay cậu. Một cảm giác ngây ngất và kiên định tình cảm trào dâng trong lòng Minhyun thông qua bàn tay Daniel. Cậu cầm lên bút chì, một góc trang giấy viết hàng chữ: tôi muốn hôn cậu.

Daniel mắt tròn xoe nhìn cậu, giành lấy cây viết. Minhyun nhìn chữ viết như gà bới của người yêu, mỉm cười.

TÔI CŨNG VẬY.

[Hết phần I]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro