C 7: Tâm sự đêm khuya
"Đúng rồi. Tôi là vợ của em trai của mẹ Niel."
Mợ của hắn! mợ của hắn? Chuyện quái quỷ gì thế này? __Minhyun ngước mắt nhìn Daniel, hoàn toàn không hiểu gì cả.
Daniel liếc Hani, nháy mắt. "Đừng nói nữa, để tôi nói với cậu ấy."
"A, để cháu? Đúng là cháu biết nắm bắt thời gian thật. Dì tới đây định nói chuyện với Minhyun, vậy mà cháu bỗng dưng xuất hiện, chán quá đi." Hani thở dài, cười thân thiện nhìn sang Minhyun. "Mong là mợ sẽ không phải thất vọng. Minhyun, tuy cháu của mợ ngốc nghếch, nhưng hy vọng nó sẽ làm cháu hạnh phúc."
Hani hơi khom người, rồi bước đi mà không chờ ai kịp mở miệng.
Minhyun nhìn bóng dáng mảnh mai khuất xa, cậu đứng chết trân.
Chuyện này là sao? Daniel muốn nói gì? Cô ấy không phải bạn gái Daniel? Cô là mợ của hắn? Nhưng cô ấy quá trẻ tuổi...
Cậu hoàn toàn hỗn loạn rồi.
"Đáng ghét! Cô ta đạt tới đai đen rồi còn đánh mình không nương tay!"
Người bên cạnh thấp giọng lầu bầu mang Minhyun quay về hiện thực. Daniel đôi tay vẫn vòng quanh Minhyun. Nhiệt độ cơ thể hắn quá ấm áp, vẫn nóng bỏng như vậy. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi dọc theo gò má cậu. Minhyun vùi mặt vào lòng hai bàn tay. Cậu không thể ngừng lại, cứ tưởng đêm qua đã khóc hết nước mắt rồi, nhưng giờ hơi ấm bao quanh làm cậu hạnh phúc cũng khổ sở, không thể ngừng rơi lệ.
Không chỉ hôn mà thôi. Mình muốn hắn ôm mình như thế này. Mình muốn hắn yêu mình – không chỉ là cơ thể hắn, mà cả trái tim.
"Minhyun? Minhyun, sao vậy? Hani đã nói bậy cái gì ư?" Giọng Daniel thấp trầm vang lên từ đỉnh đầu cậu. Chưa bao giờ cậu nghe Daniel nói bằng giọng điệu như thế.
Minhyun lắc đầu. __Không, cậu mới là người làm cái gì đó với tôi. Cậu mới là người khiến tôi như thế này.
"Tôi yêu cậu." Minhyun khẽ nói. Cậu không định thổ lộ nhưng không thể kiềm nén lâu hơn nữa.
"Tôi yêu cậu. Tôi yêu cậu, Daniel." Tiếng nói nghẹn ngào, cậu níu lấy Daniel, không có lời yêu nào diễn tả được hết tình cảm này.
Cậu quên cả hai đang đứng trên con đường đông người qua lại giữa ban ngày. Cậu quên Daniel có lẽ sẽ chán ghét nếu biết cậu thích hắn. Bây giờ điều quan trọng nhất là vòng tay ấm áp của Daniel vây quanh cậu.
"Minhyun..." Giọng Daniel tràn ngập tình cảm. "Tôi cũng yêu cậu."
Âm thanh trầm thấp thốt ra câu nói khiến Minhyun kinh hãi. Cậu ngẩng đầu thấy chân mày Daniel khẽ chau, đôi mắt đen thẳm dấy lên ngọn lửa.
Daniel mới nói cái gì?
"Ở đây không thể nói chuyện, tới chỗ của tôi đi." Daniel dịu dàng nói nhỏ.
Hắn nắm tay Minhyun dẫn đi, mà Minhyun thì ngơ ngác làm theo, chưa lấy lại tình thần.
Tôi yêu cậu?
Yêu ai chứ?
Cậu ấy nói yêu ai?
Daniel lôi Minhyun còn đang hóa đá đến căn hộ xa hoa của mình. Căn hộ gồm một phòng khách, một phòng ăn, một nhà bếp, hai phòng ngủ. Daniel mang cậu vào phòng ngủ chính. Căn phòng trống trải chỉ có vài gia cụ như giường đủ hai người nằm, sàn nhà trải thảm và vài bức tranh treo trên tường phong cách trang nhã.
Daniel một tay ôm eo Minhyun, một tay đóng cửa.
"Minhyun." Daniel hôn lên môi cậu.
Vẫn trong tình trạng đông đá, Minhyun bất ngờ không kịp đề phòng, mặc hắn hôn.
"Ư..."
Đôi môi thô bạo cắn xé như muốn nuốt chửng cậu, Minhyun cảm giác cánh tay và phần thân dưới của Daniel cọ xát cậu. Cậu nghe nhịp tim Daniel, nhiệt độ cơ thể nóng bỏng làm Minhyun choáng váng. Daniel tựa như đại dương mênh mông, mà cậu đang đắm chìm trong cơn sóng mê say.
Họ hôn nhau, nụ hôn sâu sắc và lâu dài, khi đôi môi tách ra, Minhyun khẽ rên rỉ. Lúc này cậu chợt nhận ra, Daniel đang nằm trên người cậu.
"Daniel?"
"Tôi xin lỗi, Minhyun. Tôi phải làm vậy, nếu không cậu sẽ không bao giờ hiểu được."
"Làm cái gì?"
"Tôi không có bạn gái. Ngoài cậu ra tôi không yêu ai hết, Minhyun à." Daniel bình tĩnh nói, giọng trầm thấp mê hoặc Minhyun.
"Không thể nào...." Minhyun thì thào.
"Từ năm nhất tôi đã yêu cậu." Daniel thở dài, khẽ cắn vành tai Minhyun.
Khoái cảm đột ngột làm cậu giật bắn người.
"A..."
"Tôi yêu cậu từ lần đầu tiên thấy cậu trong lớp.Cậu mặc bộ đồ tây màu xám đen nghiêm trang, tóc hơi dài chải sang một bên, như thế càng nổi bật đôi mắt cậu." Daniel cởi áo khoác của Minhyun ra.
Hắn kéo áo sơ mi ướt đẫm mồ hôi, giờ thì Minhyun nửa người trên không mảnh vải. "Chúng ta chưa từng có ánh mắt giao nhau, tôi chỉ thấy cậu nhìn chằm chằm hướng bục giảng. Nhưng đến nay tôi còn nhớ rõ tròng mắt đen láy của cậu ẩn dưới hàng mi, chúng hấp dẫn tôi. Tôi muốn được cậu chăm chú nhìn bằng đôi mắt đó. Tôi muốn chúng thuộc về mình."
Không thể nào. Chắc chắn đây là mơ!
"Kh...không. Cậu nói dối!" Minhyun kháng cự ngón tay lạnh buốt của Daniel vuốt ve làn da.
"Tôi không nói dối. Ngoài cậu ra tôi không thèm nhìn ai khác. Tôi yêu cách cậu chưa bao giờ trốn học, nhưng sẽ không là con mọt sách. Hay không có thứ gì làm khó được cậu, bởi cậu lý giải hết tất cả, cậu luôn biết cách giải quyết. Hay như cậu không hề biết rằng trong mắt người khác thì cậu hấp dẫn như thế nào."
Daniel tiếp tục thì thầm những lời ngọt ngào, không táy máy tay chân nữa. Minhyun cảm nhận được ý chí mãnh liệt Daniel muốn cậu tin tưởng từng lời hắn nói là chân thật.
"Tôi biết những điều đó vì luôn dõi theo cậu, điều đó làm tôi hạnh phúc. Càng khiến tôi yêu cậu nhiều hơn."
"Nói dối."
"Không có."
"Nhưng nếu thế thì sao cậu không..."
"Tôi chưa bao giờ giống thế này cả, yêu từ ánh mắt đầu tiên. Phải mất một thời gian tôi mới nhận ra cảm xúc này là gì. Tôi không thể ngừng nghĩ về cậu, không thể rời mắt khỏi cậu. Và cuối cùng tôi biết đó là vì sao." Daniel khàn giọng thì thầm, cúi xuống ngậm lấy môi Minhyun.
Minhyun cảm giác ra đó là lời nói từ tận đáy lòng Daniel thông qua nụ hôn. Nó tựa như mật ngọt tan chảy trái tim cậu, làm cậu trở nên mềm mại.
Chẳng lẽ là thật? Daniel có lẽ thật sự yêu mình?
"Rốt cuộc vào năm hai thì tôi cũng có can đảm bắt chuyện với cậu, tôi rất hạnh phúc khi chúng ta kết bạn. Cậu nhìn tôi, nói chuyện cùng tôi, cười với tôi. Tôi biết cậu là thẳng, tôi đã cố nói với mình là hãy thỏa mãn chỉ làm bạn bình thường. Nhưng tôi không thể lừa dối bản thân. Càng tiếp cận cậu thì tôi càng yêu cậu nhiều hơn nữa."
Trong lúc tiếp tục thổ lộ lời yêu, Daniel khẽ cắn cổ Minhyun, cơ thể cậu run lên đáp lại.
"Tôi không thể kiềm chế cảm xúc. Chỉ nhìn cậu thôi, tôi hầu như mất đi lý trí. Tôi quyết định biến cậu thành của riêng mình trong tiệc cuối năm. Mỗi ngày tôi đều suy nghĩ về nó."
Minhyun nâng lên hai tay muốn ôm lấy hắn, nhưng kết cuộc là giữa chừng rớt lại xuống vải trải giường. Cậu hơi nâng người lên, chậm rãi giang chân ra.
Vậy đó là nguyên nhân vì sao hôm ấy trong phòng học, Daniel nhìn cậu bằng ánh mắt nóng rực. Daniel chen ngang cuộc nói chuyện giữa cậu và cô bạn là vì ghen tỵ.
Minhyun nhắm mắt lại cảm nhận vui sướng lan khắp thân thể. Cậu hạnh phúc muốn rơi lệ. Daniel thật sự yêu cậu. Chỉ có yêu mới làm một người đàn ông nhiệt tình và dịu dàng đến vậy. Minhyun nắm vải giường, giao thân xác cho Daniel.
Trước khi gặp Daniel, Minhyun chưa từng ngủ với ai – cho dù là xem phim kích thích hoặc khi say rượu. Có lẽ từ một tháng trước, vào đêm đó, Minhyun đã muốn có Daniel. Có lẽ khi cậu hỏi Daniel rằng sẽ làm gì nếu cô gái lý tưởng đó không tồn tại, là bởi vì cậu muốn Daniel thấy cậu như một người đặc biệt.
"Tôi xin lỗi, Minhyun. Tôi yêu thầm cậu hai năm rồi, tôi không biết nên làm sao đây. Nhưng cho dù tôi yêu cậu nhiều thế nào, tôi không nên hèn nhát ôm lấy cậu như thế."
"Hèn nhát?" Minhyun lặp lại, giọng khàn khàn.
Daniel gật đầu, hôn dọc quai hàm Minhyun.
"Không phải vì có men rượu mà tôi làm chuyện đó. Kỳ thật tôi không say. Khi tôi hôn cậu, cậu đã không đẩy tôi ra, cho nên tôi càng không thể kiềm chế chính mình." Giọng Daniel thấp trầm mê hoặc, hơi thở hắn phả vào tai Minhyun. "Còn cậu thì nghĩ là tôi đã say rượu."
Minhyun bắt lấy cơ hội hỏi ra một câu đã thắc mắc từ lâu rồi. "Nhưng sau đêm đó....ngoài hôn môi ra cậu không có làm gì khác nữa...tại sao?"
"Nếu tôi làm tình với cậu mỗi lần chúng ta gặp nhau, cậu sẽ nghĩ rằng tôi chỉ là háo sắc mà thôi, tôi không muốn thế. Tôi ôm cậu là vì tôi yêu cậu." Daniel cởi từng mảnh vải còn đọng trên người Minhyun, để lại những chấm đỏ trên làn da. Thân thể Minhyun tràn đầy dấu hôn của Daniel.
"cậu luôn quá lý trí. Tôi chắc chắn là thế nào cậu cũng sẽ hỏi về đêm đó. Nhưng cậu chưa bao giờ nhắc lại, rồi cậu lại không đẩy tôi ra khi tôi hôn cậu. Thỉnh thoảng tôi nghi ngờ là có phải cậu....quá dễ dãi."
"Cậu không được...nghĩ...thế..." Ý thức của Minhyun như sương mù khi Daniel cắn ngực cậu. "A!"
"Thế nhưng từ lúc nhìn trộm cậu thì tôi biết chắc cậu không phải mẫu người tùy tiện ngủ với ai. Tôi bắt đầu nghĩ rằng phải chăng cậu thích tôi nhưng chưa nhận ra."
Daniel đoán trúng. Trước khi nghe tin đồn về bạn gái Daniel, Minhyun đinh ninh lúc hắn hôn mình thì cảm giác sung sướng đó chỉ do dục vọng.
"Vậy nên tôi quyết định xem cậu sẽ làm gì khi nghe tin tôi có bạn gái. Tôi biết cậu sẽ không tin nếu nó chỉ là đồn đãi mà thôi, nên tôi nhờ Hani giúp đỡ. Hôm đó tôi đứng với cô ấy ở vị trí cậu nhất định thấy được. Nếu sau đó cậu tiếp tục để tôi hôn, tôi hiểu là cậu thật sự tùy tiện dễ dãi."
"Daniel." Minhyun trừng mắt Daniel, vắt óc suy nghĩ còn bỏ sót vấn đề nào không.
Cảm nhận tầm mắt Minhyun, Daniel ngẩng đầu, chăm chú nhìn vào mắt cậu. "Tôi cũng nghĩ tới trường hợp cậu bảo tôi đừng hôn cậu nữa. Nếu như thế, tôi hiểu là cậu chỉ xem tôi như bạn. Hoặc cậu nhận ra cảm tình của tôi dành cho cậu và lùi bước. Nhưng cậu đã muốn quay lại làm bạn bè mà không thèm hỏi xem cảm giác của tôi..."
Daniel nhích người xuống giữa hai chân Minhyun, làm lưng Minhyun cong lên vì đắm chìm trong khoái cảm.
"Tôi thật sự muốn hôn cậu, ôm cậu trong vòng tay, làm tình với cậu. Bởi vì tôi đã biết cậu ghen tỵ với Hani, nghĩa là cậu cũng yêu tôi..."
"Daniel..." Minhyun bấu lấy thân thể Daniel, bắn ra tinh hoa, cảm nhận khoái cảm còn tuyệt vời hơn một tháng trước. Cậu run rẩy trong miệng Daniel, chủ động cọ xát da thịt.
Giọng Daniel trầm trầm thì thầm bên tai cậu. "Tôi biết nếu chúng ta làm tình thì sẽ quay lại vạch xuất phát. Cậu sẽ băn khoăn giữa tình yêu và nhục dục. Tôi không muốn điều đó xảy ra."
Lại nữa rồi, hơi thở nóng cháy của hắn làm tai Minhyun ngứa, toàn thân cậu xao động đáp lại.
"Tôi quyết định chờ đến khi cậu nói yêu tôi." Daniel ôm chặt cậu.
"Minhyun."
Hắn khẽ nói.
"Tôi yêu cậu."
Hơi thở Minhyun bị nuốt mất khi Daniel cúi xuống hôn môi. Nụ hôn đầy đam mê, khoái lạc hơn xa tất cả nụ hôn trước đây. Cậu không ngờ từ 'Tôi yêu cậu' có thể biến đổi nhiều thứ, thậm chí là nụ hôn.
"Còn cậu? Cậu yêu tôi không?" Daniel hỏi, thân thể run rẩy.
"Tôi yêu cậu." Minhyun đáp, gồng mình bởi sau khoái cảm là đau đớn. "Tôi yêu cậu! Tôi yêu cậu, Daniel!"
Cậu muốn nói thêm nhiều lần nữa, nhưng đôi môi khép mở tràn ra tiếng rên rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro