C 6: Có gian tình?
Khi Minhyun lê bước vào thư viện chỉ thấy lác đác vài người, không lâu nơi đây còn đầy ắp sinh viên ôn thi. Trong thư viện tầng một đặt nhiều cái bàn cho sinh viên học tập, mỗi bàn có một đèn bàn để đọc sách.
Minhyun ngồi xuống bàn nằm ở góc khuất. Điều hòa chưa mở nên nhiệt độ hơi lạnh. Minhyun không thèm cởi áo khoác ra đã nằm dài trên mặt bàn. Cả người uể oải bởi khóc suốt đêm qua, khóc rồi vẫn không thấy tâm trạng đỡ hơn. Sáng giờ chưa ăn gì nhưng cậu không thấy đói.
Hơn nữa mặt bàn thủy tinh phản chiếu khuôn mặt cậu trông thật khủng khiếp. Sắc mặt xanh xao, mắt đỏ sưng húp, gò má hõm sâu. Nhìn mình tàn tạ thế này cậu rất muốn ở nhà nhưng rốt cuộc phải đi ra ngoài. Cậu muốn yên tĩnh, nơi nào đó ngoài căn phòng của mình. Ở trong đó, Minhyun tất cả tâm trí đều chỉ nghĩ tới Daniel – nghĩ về cảm xúc môi hắn, về vòng tay ấm áp của hắn.
Minhyun thở dài. Tình yêu dành cho Daniel vẫn bùng cháy mãnh liệt như đêm trước. Cậu thấy tuyệt vọng, đã biết chắc tình cảm này sẽ không có kết quả. Nên từ bỏ Daniel, nên quên hắn đi, cho dù Minhyun rất yêu rất yêu hắn...
'Hãy nghĩ kỹ đi. Tôi sẽ chờ'
Minhyun nhắm chặt mắt nghe giọng Daniel vang vọng trong đầu.
Ý cậu là gì, 'chờ' ư? Daniel, chờ cái gì?
"Ê, cậu có thấy cô nàng đi cùng Daniel hôm qua không?"
Minhyun lắc mạnh đầu. Âm thanh đến từ bàn bên cạnh. Là một nam sinh, tuy nhiên Minhyun không biết là ai, vì bị vách ngăn che mất.
"Có, cô nàng đẹp phết. Chắc tôi không bao giờ có cơ hội nói chuyện với người đẹp như thế. Cậu đoán có phải cô ấy là bạn gái Daniel?"
"Có lẽ đi. Tên cô ấy là Ahn Hani, không học trường mình."
"Làm sao cậu biết thông tin hay thế?"
Minhyun vãnh tai nghe. Hai người nói rất nhỏ nhưng trong thư viện lặng im giúp cậu nghe rõ ràng.
"Nghe nè: tôi đã thấy cô ấy ở đại học tổng hợp BK!"
"BK? Không phải đó là trường học của bạn gái cậu sao?"
"Nó đó. Tôi còn nhớ bởi vì cô ấy thắng trong cuộc thi hoa hậu bỏ phiếu bình chọn công khai. Tôi nhớ rõ cô ấy không chỉ vì thế đâu, cô ấy đã kết hôn rồi."
"Oa, thật hả? Nghĩa là Daniel là chồng cô ấy?"
"Ngu, không thấy họ cô ấy là Ahn hả! Hai người khác họ rành rành ra đấy! Hani nói chồng cô ấy là nhà thiết kế trung niên."
"Vậy là cô ấy ngoại tình với Daniel?"
"Thấy hai người thân mật thế không chừng là có gì đó thật."
Minhyun nhảy dựng lên trước khi hai người kia nói xong. Họ giật mình liếc cậu, miễn cưỡng cười cười. Chắc họ biết Minhyun thường đi chung với Daniel. Minhyun trừng lại, mặt không biểu tình ngồi xuống ghế.
Ngoại tình? Daniel? __Minhyun siết chặt nắm tay. Trong lòng sục sôi lửa giận với cô gái mặc áo khoác trắng. __Hai người có gian tình? Người phụ nữ đó có chồng yêu thương rồi còn muốn chiếm cả tình yêu của Daniel? Hay hoặc là Daniel yêu cô ta?
'Tôi sẽ chờ.'
Giọng Daniel lại vang lên, đột nhiên trong đầu cậu lóe tia sáng.
Khoan. Có vấn đề. Có điểm nào đó kỳ quái.
Minhyun thả lỏng bàn tay.
Đúng rồi. Cậu không một lần hỏi Daniel muốn cái gì. Cậu chỉ tự tiện quyết định. Cậu chưa bao giờ hỏi Daniel về người phụ nữ mặc áo khoác trắng, hoặc tại sao Daniel hôn cậu mỗi ngày, hay Daniel có cảm giác gì với cậu. Daniel là người duy nhất cho ra đáp án, nhưng Minhyun không dám hỏi vì rất sợ mất hắn.
Minhyun chậm rãi bước đi.
Nếu chính cậu không cách nào trở lại làm bạn với Daniel, vậy thì trước sau gì cậu cũng mất đi hắn thôi. Bởi vì cho dù cậu yêu Daniel nhiều bao nhiêu, cậu không thể bên hắn. Vậy thì ít nhất cậu muốn biết sự thật. Cậu muốn biết Daniel nghĩ thế nào.
Daniel. Tôi đã suy nghĩ kỹ. Tôi yêu cậu. Tôi không muốn ai khác có được cậu. Tôi yêu cậu sâu đậm như thế.
Cậu nghĩ tất cả đã hết rồi, cho nên quyết định ngừng lại. Cậu thà chết còn hơn nói mấy lời kia với Daniel, nhưng ít ra cậu muốn biết lý do Daniel hôn cậu.
Minhyun hướng tới cổng trường, đột nhiên đứng lại. Cậu không biết nhà Daniel ở đâu. Hắn có viết địa chỉ nhà trong sổ địa chỉ của cậu, nhưng hắn luôn qua chỗ Minhyun. Daniel chưa từng mời Minhyun đến nhà, cậu càng không có ý định tới nhà hắn. Minhyun thở dài.
Nghĩ kỹ thì mình chẳng biết gì về Daniel cả. __Minhyun là mẫu người lý trí phân tích sự việc, không dễ bỏ sót chi tiết nào. Nhưng hễ gặp Daniel là cậu hoàn toàn không có lý trí. Giống như là bốc đồng nhảy xuống sông mà không thèm kiểm tra nước sâu hay cạn, chảy xiết hay không. Và như thế rất dễ chết đuối.
Minhyun cười nhạo bản thân, lại thở dài. Cậu nghiêng người dựa vào cổng trường, lấy ra cuốn sổ địa chỉ.
"Minhyun?"
Một giọng nói thanh thoát trong veo vang lên, Minhyun không tự chủ được ngước nhìn.
Cậu nhăn mày thấy cái áo khoác trắng. Là cô ta. Người phụ nữ hôm qua đi cùng Daniel hiện giờ đang đứng trước mặt cậu, nở nụ cười thân thiện.
"Thật tốt quá, tôi đang tìm cậu đây." Cô hơi gật đầu. Mái tóc suôn dài khẽ động. Da trắng gần như trong suốt, khuôn mặt trái xoan, trông giống búp bê. Nhìn gần càng thấy cô đẹp hơn nhiều. "Tôi là Ahn Hani. Cậu có biết Niel ở đâu không?"
Niel? __Minhyun ngẫm nghĩ, chợt nhớ ra cách gọi thân mật của Daniel là Niel.
"Hôm nay tôi không thấy cậu ta."
"A, cậu ấy không đi cùng cậu?" Cô hỏi.
Minhyun máy móc lắc đầu.
Hani kinh ngạc hé miệng, vươn tay nắm lấy cánh tay cậu. "Hay chúng ta tới quán cà phê ngồi chờ đi? Ở đó có thể thấy khi nào Niel ra cổng."
"Hả? Khoan..."
Hani lôi cậu đi. Hai người hiện đang đứng trước cổng trường, xung quanh đông đúc sinh viên. Có mấy người tò mò nhìn cô gái xinh đẹp bỗng dưng xuất hiện, nhưng không ai tiến lên bắt chuyện.
"Trường đại học này thật là một nơi tốt ha? Con trai con gái đều rất đẹp. Tôi ước gì có thể thi lại để được vào đây học. A, nhưng tôi chỉ có thể học cùng Niel hai năm..."
Minhyun cuối cùng có thể lên tiếng khi Hani đi qua cánh cổng.
"Xin...xin chờ một chút, cô Ahn!"
Hani lập tức ngừng lại, xoay người.
"Gì chứ?"
"Đây....ưm....đây là có chuyện gì?"
"Chuyện gì là gì?" Cô nhướng mày nhìn cậu.
Đột nhiên Minhyun nghẹn lời. Càng nhìn càng thấy cô quả thật đẹp như búp bê vậy.
"Thì, ý tôi là, làm sao cô biết tôi là ai...?"
"Niel không nói cậu biết?"
"Nói tôi biết cái gì?"
"Cậu ấy không nhắc gì đến tôi?"
Không hề. __Minhyun chỉ trông thấy hai người nói chuyện với nhau hết sức thân mật. Nhớ lại như mũi dao xoáy vào tim cậu. Người phụ nữ này là người yêu của Daniel. Mặc kệ là lăng nhăng hay cô ấy chưa kết hôn, thì Daniel cũng đã hôn, đã ôm cô.
Đầu Minhyun đột nhiên nóng hừng hực, cổ họng khát khô. Hani khó hiểu nhìn cậu, hoàn toàn không biết nỗi lòng của Minhyun lúc này.
"Cậu ấy thật sự không nhắc đến tôi?"
Minhyun không thể trả lời, cậu đang cố gắng mím chặt môi ngăn cảm xúc phản đối tràn ra.
Hani cau mày, ánh mắt nhìn hướng khác, nhỏ giọng rít. "Đồ ngốc..."
Khi Hani lần nữa ngước nhìn Minhyun, vẻ mặt tràn đầy hối lỗi.
"Xin lỗi nha, Minhyun. Cậu ấy không cố ý đâu, là lỗi tại Niel ngu quá thôi."
"Hở?"
"Thật đấy, làm sao cậu ấy có thể từ bỏ một người hấp dẫn như cậu được chứ?" Hani hỏi ngược lại, tiếp tục lôi kéo cậu đi. Cô mạnh mẽ hơn là vẻ ngoài yếu đuối mảnh mai.
"Cô Ahn, tôi phải đi về." Minhyun nói, cố tránh thoát.
"Tại sao?"
"Thì cô muốn gặp Daniel đúng không? Có tôi theo chỉ cản trở hai người."
"Tôi không muốn gặp cậu ấy, hôm nay tới chỉ để kiểm tra thôi."
"Kiểm tra...? Chờ đã..."
Đang lúc Minhyun cố gắng vùng khỏi tay cô thì vang lên âm thanh.
"Hani!"
Cậu ngoái đầu lại thấy Daniel đi về phía hai người. Minhyun muốn gỡ tay cô ra nhưng bị nắm chặt hơn.
"Cô Ahn, làm ơn!" Minhyun sợ muốn khóc. Cậu không muốn thấy hai người bên nhau – nhất là khoảng cách gần thế này. Càng không thể thổ lộ cảm tình trước mặt Hani. Bởi vì người cậu yêu là một gã con trai đã có bạn gái.
Hani chết sống không buông tay.
"Đừng trốn tránh, Minhyun! Phải cho cậu ta nếm cay đắng một lần mới được! Không lý do nào chỉ để một mình cậu lo được lo mất!"
"Ý cô là sao?"
"Yên tâm đi, giao cho tôi." Hani nhếch môi cười gian, hoàn toàn không hợp với khuôn mặt xinh đẹp chút nào. Thấy Daniel tới gần, cô liếc xéo hắn.
"Cậu muốn gì?" Cô cộc lốc hỏi.
"Tôi ư? Cô muốn gì thì đúng hơn." Daniel thở hồng hộc, trừng mắt Hani.
"Tôi tới xem cậu với Minhyun. Có biết là da mặt cậu dày lắm không hả?"
"Có ý gì, da mặt dày?"
"Cậu không nói gì cho cậu ấy biết. Tôi nghĩ hôm qua cậu đã nói hết, dàn xếp xong rồi chứ. Vậy mà cậu đang làm chuyện quái quỷ gì, chọc Minhyun khóc đến sưng mắt hả?"
Minhyun đứng đó kẹt giữa Daniel và Hani, hai người trừng mắt giết chết đối phương. Nghe thế cậu rùng mình, cậu biết là sắc mặt mình không tốt, không nghĩ tới nó rõ ràng đến mức để người ta biết ngay mình khóc. Cậu vội vàng cúi đầu. Cậu không muốn Daniel biết mình đã khóc. Cậu không biết giải thích ra sao nếu Daniel hỏi nguyên do. Làm sao cậu có thể nói ra mình khóc là bởi vì yêu hắn.
Minhyun cắn môi, lúng túng chẳng biết phản ứng thế nào khi bị Daniel nắm cánh tay.
"Tránh xa người tôi yêu ra!" Daniel hăm dọa, kéo Minhyun hướng phía mình.
Minhyun sửng sốt ngẩng đầu.
Daniel ôm chặt cậu. "Cũng đừng dán sát Minhyun như thế!"
"Nếu đây là điều cậu muốn làm, thì ngay từ đầu không nên kêu tôi giả làm bạn gái cậu! Và đừng gọi tôi là 'Hani'! Người duy nhất được phép gọi tôi như thế là anh DongBin!" Hani nắm chặt hai tay đấm vào bụng Daniel.
"Au!!!" Daniel ho khan.
Hani khịt mũi, rồi mỉm cười nhìn sang Minhyun, người kinh ngạc đứng chết trân.
"Tôi xin lỗi, Minhyun. Tôi không phải bạn gái của Niel. Tôi là mợ của hắn."
"Mợ của cậu ta?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro