CHƯƠNG 7. KAI [18+]
TÔI VẪN CÒN SỐT dù thuốc đã ngấm được mười phút. Tôi đương nhiên biết điều đó.
Nhưng cơn nóng hầm hập lan tỏa trong lồng ngực không chỉ đến từ bệnh tật. Nó đến từ Soobin. Từ từng ánh mắt anh đặt lên tôi, từ cách hơi thở anh lướt nhẹ qua làn da tôi, mang theo hơi ấm thiêu đốt từng tế bào. Từ chính tôi—lần đầu tiên không còn tìm đường lui.
Căn hộ chìm trong yên lặng. Ánh đèn ngủ vàng nhạt phủ một lớp ánh sáng mềm mại lên khung cảnh xung quanh, nhưng nó không thể xoa dịu nhịp đập hoang dại trong lồng ngực tôi. Soobin nằm sát bên tôi, khoảng cách hẹp đến mức mỗi khi tôi hít vào, tôi có thể cảm nhận được lồng ngực rắn chắc của anh cọ nhẹ vào tôi. Hơi thở của anh tràn ngập không gian giữa chúng tôi, dày đặc đến mức tôi không thể lẩn trốn.
"Em nhìn anh như thế là có ý gì?" Giọng anh trầm thấp, âm điệu sắc bén như một lưỡi dao lướt trên da thịt tôi, khiến tôi không khỏi run lên.
Tôi không biết mình đã nhìn anh như thế nào. Tôi chỉ biết rằng, mọi giác quan của tôi đều bị hút về phía anh, như một cơn lốc xoáy không thể cưỡng lại.
Soobin không đợi câu trả lời. Bàn tay anh chạm vào má tôi, ngón tay cái vuốt nhẹ qua làn da nóng bừng vì sốt, rồi chậm rãi di chuyển xuống cằm tôi. Động tác của anh vừa nhẹ nhàng, vừa mang theo sự kiểm soát tuyệt đối. Tôi cảm nhận được từng hơi ấm từ đầu ngón tay anh, lan tỏa trên da thịt tôi như một mạch điện ngầm.
"Đừng nghĩ nữa, Kai." Giọng anh thấp đến mức gần như thì thầm. "Đừng trốn nữa."
Lời nói của anh như một mệnh lệnh. Một phần trong tôi muốn kháng cự, nhưng phần khác—phần đã mệt mỏi với việc chạy trốn—chỉ muốn buông xuôi. Tôi không có đường lui. Tôi cũng không muốn có.
Khi môi anh chạm vào tôi, tôi biết mình đã hoàn toàn mất kiểm soát.
Nụ hôn của Soobin không vội vã, nhưng cũng không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để lẩn tránh. Nó mạnh mẽ, đòi hỏi, và tràn đầy sự khẳng định. Một tay anh giữ lấy gáy tôi, đầu ngón tay siết nhẹ như muốn khắc ghi tôi vào lòng bàn tay anh. Tôi rùng mình dưới sự áp đảo của anh, một cảm giác hỗn loạn giữa nỗi sợ hãi và khao khát cháy bỏng.
Tôi siết chặt lấy áo anh, đầu óc trống rỗng khi cảm nhận từng chuyển động của anh. Soobin bật cười khẽ giữa nụ hôn, giọng anh trầm khàn, mang theo sự dịu dàng xen lẫn quyền chiếm hữu.
"Tốt lắm, Kai." Anh thì thầm, môi lướt qua môi tôi. "Bây giờ thì hãy để anh được yêu em."
Và tôi để anh làm thế.
•
Tôi không biết mình đã mất bao lâu để đến được khoảnh khắc này. Có lẽ là cả đời. Hoặc có lẽ chỉ là một chuỗi những quyết định sai lầm dẫn đến điểm không thể quay đầu.
Nhưng lúc này, khi những ngón tay Soobin lướt xuống sống lưng tôi, tất cả những suy nghĩ ấy đều vô nghĩa. Cơ thể tôi phản ứng với anh như một dây đàn được lên dây quá căng — run rẩy, đau đớn, và khao khát được bật lên thành những nốt nhạc hoang dại.
"Đừng kiềm chế," Soobin nói, giọng anh đục ngầu như một ly whiskey đầy dụ hoặc. "Anh muốn nhìn thấy em vỡ vụn."
Anh nói, anh muốn nhìn thấy tôi vỡ vụn bên dưới anh, giữa vòng tay anh, trong tình yêu của anh.
Tôi ghét cái cách anh luôn biết chính xác điều gì đang diễn ra trong đầu tôi. Ghét cách anh có thể đọc được mọi cơn rùng mình của tôi như một cuốn sách mở. Nhưng điều tôi ghét nhất là cách tôi không thể ngừng khao khát điều đó.
Môi anh áp lên cổ tôi, không còn dịu dàng như trước. Mỗi nụ hôn đều mang theo một lời hứa đen tối — về những cơn đau ngọt ngào, về sự buông bỏ hoàn toàn. Tôi ngửa đầu ra sau, để mặc cho cảm giác choáng ngợp nuốt chửng lấy mình.
"Em ghét anh," tôi thì thầm, nhưng những ngón tay tôi vẫn bấu chặt vào vai anh như thể đó là điểm tựa cuối cùng trong một thế giới đang sụp đổ.
Soobin bật cười, âm thanh trầm khàn khiến không khí xung quanh như dày đặc hơn. "Không, em không ghét anh." Anh nắm lấy cằm tôi, buộc tôi nhìn thẳng vào mắt anh. "Em ghét việc anh khiến em cảm thận an toàn đến mức em có thể để rơi tất cả những bức tường em đã dựng lên."
Tôi muốn phản đối, nhưng làm sao tôi có thể khi mỗi chữ anh nói đều là sự thật? Tôi đã dành cả đời để xây dựng những bức tường phòng thủ, để không ai có thể chạm đến những góc tối sâu thẳm nhất trong tâm hồn mình. Vậy mà Soobin—anh không cần phá vỡ chúng. Anh chỉ đơn giản đứng đó, kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi tôi tự nguyện hạ xuống từng viên gạch một.
"Em sợ," tôi thừa nhận, giọng vỡ ra thành những mảnh sắc nhọn.
"Anh biết." Soobin vuốt tóc tôi, động tác vừa dịu dàng vừa mang theo một sự chiếm hữu không thể chối cãi. "Nhưng em có tin anh không?"
Đó là câu hỏi nguy hiểm nhất. Bởi vì tôi tin anh. Tin đến mức nó khiến tôi kinh hãi. Tin đến mức tôi sẵn sàng để anh phá hủy tôi, bởi vì tôi biết anh sẽ gom nhặt từng mảnh vỡ và ghép chúng lại thành một thứ gì đó đẹp đẽ hơn.
Thay vì trả lời, tôi kéo anh xuống một nụ hôn. Không còn là những cái chạm nhẹ nhàng nữa. Tôi muốn cảm nhận sự đau đớn, muốn để nó nhắc nhở tôi rằng đây không phải giấc mơ. Soobin đáp lại với cùng một sự mãnh liệt, và tôi biết anh hiểu. Anh luôn hiểu.
Cơn sốt trên da tôi hòa quyện với hơi ấm từ cơ thể anh, cho đến khi tôi không còn phân biệt được đâu là ranh giới giữa chúng tôi. Có lẽ chẳng còn ranh giới nào nữa. Có lẽ đó mới là điều đáng sợ nhất.
"Anh sẽ không để em chạy trốn nữa," Soobin thì thầm vào tai tôi, từng từ như một lời nguyền. "Em hiểu không?"
Và tôi hiểu. Hiểu rằng đây không chỉ là một đêm của cơn sốt và những ham muốn không tên. Đây là khoảnh khắc tôi đầu hàng — không phải trước Soobin, mà trước cả chính bản thân mình. Trước tất cả những cảm xúc tôi đã cố chối bỏ bấy lâu nay.
Có lẽ đó mới là thứ tình yêu nguy hiểm nhất — thứ tình yêu buộc ta phải đối mặt với chính mình.
•
Hơi ấm từ những ngón tay thon dài, xinh đẹp đến mức chết tiệt của anh cùng thứ chất lỏng quyến rũ của lọ thuốc bôi trơn ngập tràn bên trong tôi, bên trong cái vách thịt ẩm ướt của tôi, liên tục tìm kiếm tất cả những nhịp điệu thích hợp, tất cả những điểm ngọt ngào nhất có thể khiến cho những thanh âm nguyên thủy, tệ hại, và xấu hổ nhất mà tôi chưa bao giờ nghĩ rằng chúng có thể trôi ra khỏi cuống họng tôi. Tệ hơn là nó tấn công thẳng đến cái loại vũ khí to lớn đang liên tục co giật và ngóc đầu đầy kiêu hãnh bên trong khóa quần của anh. Và tệ nhất trong những chuyện tệ nhất là tôi muốn Soobin cho tôi biết được cái cảm giác anh chôn loại vũ khí nguy hiểm đó vào bên trong cơ thể tôi, với những phát đạn có thể liên tục giết tôi chết đi rồi lại tái sinh hết lần này đến lần khác, tại đây, ngay lúc này, khiến tôi mê sảng hơn bất kỳ cơn sốt nào.
Và như tôi mong muốn, vị thần đèn trước mắt nuông chiều áp môi mình vào giữa hai chân tôi, nuốt trọn chiều dài của tôi và tất cả những thứ ấm nóng vừa trào ra vào bên trong cuống họng, giữa những thanh âm ùng ục đầy ái muội, dội thẳng vào hai bên hốc tai tôi. Và tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình có thể phát điên vì được ai đó yêu.
Anh chính xác là thứ độc dược mê đắm và chết chóc nhất mà não bộ tôi chưa bao giờ có thể tưởng tượng ra nổi. Đó là cho đến khi hai ngón tay xinh đẹp ấy được anh rút ra khỏi tôi chỉ để ngay lập tức bị thay thế bởi thứ vũ khí giết người kia — và tôi bị kinh hãi với chính cái suy nghĩ rằng nó thậm chí còn đẹp và tuyệt hơn tất cả mấy ngón tay của anh — đâm sầm vào tôi, hết lần này đến lần khác, liên tục lấp đầy tôi đến mức khiến tôi quên mất mình là ai, biến tôi trở thành một mớ hỗn độn, vụng dại và chuếnh choáng bên dưới cơ thể anh.
Tôi được biết đến một điều từ sau đêm đầu tiên của chúng tôi, một sự thật không thể chối cãi, rằng làm tình với Choi Soobin là thứ đáng sợ chết tiệt nhất mà tôi say đắm.
Đêm trải dài như một dải ngân hà vô tận, và tôi là một vì sao đang vỡ vụn dưới bàn tay Soobin.
"Em ổn chứ?" Anh thì thầm, giọng trầm ấm và kiểm soát, nhưng tôi cảm nhận được sự lo lắng ẩn sau từng từ. Tôi gật đầu, không tin vào giọng nói của mình lúc này. Hoặc tôi có thể gọi như vậy không nếu như giọng nói có tính cả thở dốc và thanh âm rên rỉ như một con thú nhỏ đang đáp lại cơn hứng tình từ con đực của mình trong lúc chúng đều đang phát sốt.
Đầu óc tôi quay cuồng, suýt thì phát ngất khi bị phần thú tính nhất trong người anh làm đến mức não bộ không nhớ được gì ngoài những suy nghĩ đen tối như thế.
Và Soobin luôn biết khi nào cần dừng lại, khi nào cần tiến tới. Anh đọc được cơ thể tôi như một bản nhạc quen thuộc — biết chính xác nơi nào cần vuốt ve dịu dàng, nơi nào cần một chút mạnh bạo. Mỗi cái chạm của anh đều mang theo một câu chuyện — về sự kiên nhẫn, về tình yêu, và về nỗi khao khát đã được kìm nén quá lâu.
"Nhìn anh đi, Kai," anh ra lệnh, giọng khàn đục. Và tôi nhìn, chìm đắm trong đôi mắt đen láy của anh. Có cả một vũ trụ trong đó — một vũ trụ mà tôi đã cố chạy trốn bấy lâu nay.
Đau đớn. Ngọt ngào. Mãnh liệt. Tất cả hòa quyện thành một thứ cảm xúc không tên. Tôi nghe thấy tiếng thở dốc của chính mình, cảm nhận được từng giọt mồ hôi lăn trên da thịt. Soobin không ngừng thì thầm tên tôi, như một lời cầu nguyện, như thể nó là thứ duy nhất giữ anh không vỡ vụn.
"Anh yêu em," anh thì thầm vào tai tôi, nóng bỏng. "Anh yêu em đến phát điên."
Tôi chưa bao giờ tin vào những lời ngọt ngào, nhưng có gì đó trong cách Soobin nói khiến tôi không thể không tin. Có lẽ là cách giọng anh vỡ ra khi thốt lên tên tôi. Có lẽ là cách tay anh run rẩy khi chạm vào da thịt tôi, giống như tôi là thứ gì đó quý giá đến mức anh sợ làm vỡ.
Thời gian trôi qua như những con sóng — lúc dữ dội, lúc dịu êm. Chúng tôi học cách đọc cơ thể nhau, học cách tìm những điểm nhạy cảm nhất, những nơi khiến đối phương phải rên rỉ tên mình. Soobin đặc biệt kiên nhẫn, dành thời gian để khám phá từng tấc da thịt tôi, giống như anh muốn khắc ghi tất cả vào trí nhớ. Và tôi cũng vô cùng ngạc nhiên khi cơ thể tôi đáp lại toàn bộ sự kiên nhẫn của anh, phối hợp với anh một cách điêu luyện, mặc cho anh dạy tôi, lật tôi, tấn công tôi, xoa dịu tôi qua đủ hết tất cả mọi loại tư thế chỉ trong một đêm.
Anh thủ thỉ vào tai tôi, chính xác là lời khẳng định lại tất cả những điều tôi nghĩ. Rằng cơ thể chúng tôi, tình yêu của chúng tôi, linh hồn chúng tôi, tất thảy được sinh ra là để dành cho nhau.
Anh thở dài, môi lướt trên xương quai xanh tôi. "Em không biết em đẹp đến nhường nào đâu."
Tôi không trả lời được. Làm sao tôi có thể khi toàn bộ thế giới của tôi đã thu nhỏ lại thành những điểm chạm của Soobin? Khi mọi suy nghĩ trong đầu tôi đều tan chảy dưới nhiệt độ của làn da anh?
Chúng tôi dành cả đêm để yêu nhau — Mỗi cái chạm đều là một lời thú nhận, mỗi cái hôn đều là một lời hứa. Soobin để lại dấu ấn của anh trên khắp cơ thể tôi, không phải để tuyên bố chủ quyền, mà để nhắc nhở tôi rằng tôi đã được yêu thương nhiều đến nhường nào.
Khi bình minh đầu tiên hé rạng ngoài cửa sổ, tôi nằm trong vòng tay Soobin, lắng nghe nhịp tim anh. Nó đập đều đặn và mạnh mẽ, như một lời nhắc nhở rằng đây không phải giấc mơ.
"Em không hối hận?" Một câu hỏi, giọng mang theo một chút lo lắng hiếm hoi.
Tôi lắc đầu, lần đầu tiên cảm thấy hoàn toàn chắc chắn về điều gì đó. "Không," tôi nói. "Em không bao giờ hối hận về anh."
Đó là sự thật. Bởi vì làm sao có thể hối hận về điều tuyệt vời nhất đã từng xảy ra trong đời mình?
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro