Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chương 6: chìm nghỉm

"không giết sao?"

gã đàn ông nhìn cơ thể của người con gái đang nằm vất vưởng trên giường mà muốn xác minh lại với chúng.

"ừ, chúng ta sẽ cho tên đó thấy thế nào là đau đến tột cùng, nhìn ả đàn bà của mình bên bờ vực của sự sống và cái chết."

chúng cười phá lên trước mưu đồ của chính mình, một tên nữa lại hỏi:

"con ả đó sẽ như thế nào?"

"ai mà biết được."

chúng mặc kệ em và rời đi, chúng sẽ đi thật xa khỏi nơi này vì chúng còn yêu quý mạng sống của mình vô cùng.


kazaki của hắn giờ đây lại nhớ đến từng cái chạm trong đêm ân ái, hắn dịu dàng với em lắm, hắn sợ em đau trong cuộc vui. và hắn sẽ không bao giờ mạnh tay hay dùng lời nói để làm tổn thương em. bởi vì hắn yêu em vô vàn, em thấy được điều đó trong đôi mắt tối tăm của hắn.

em cũng yêu feitan, tự bao giờ em chỉ muốn nhìn thấy hắn vui vẻ và em muốn đem nắng đến bên hắn, để hắn không lạnh lẽo, không tù mù, không mắc kẹt trong cái thế giới chỉ một màu ấy nữa.

em nhớ, hắn ít nói lắm, chỉ lắng nghe em kể những câu chuyện trên trời dưới đất và cổ tích gối đầu giường thuở nhỏ của em. lâu lâu lại ậm ừ vài câu. hắn thích xoa đầu em, hôn lên vầng trán có vài sợi tóc anh đào rũ xuống.

hắn không biết gì về hoa cả, mỗi khi ra vườn cùng em xới đất trồng cây thì luôn hỏi về cái mùi hương thoang thoảng của từng loài. em vui vì hắn tò mò và sau đó cứ luyên thuyên mãi, lúc đó hắn sẽ "à, à" đã hiểu với em.

sao em nhớ về những kí ức bên hắn quá, giống như đoạn băng quay nhanh ùa về cho một kẻ sắp chết vậy. lạ thay, kí ức của em chẳng có gì ngoài hắn, có lẽ từ lần đầu gặp thì vận mệnh cuộc đời của em chỉ còn xoay quanh mỗi hắn.

mà hình như em sắp chết, đầu ong ong vì bị va đập mạnh, bụng đau nhói từ bên trong, thân dưới tê dại ầm ĩ và miệng tanh tanh, ngai ngái. em còn chưa được nhìn thấy feitan về nhà, chợt em hờn dỗi sao mà hắn đi lâu quá. bỏ em bơ vơ ở nhà với đống kí ức ngổn ngan về hắn mãi.

có lần, em cùng hắn đi ngắm biển lúc hoàng hôn, ý tưởng này chắc chắn là của em rồi và hắn sẽ không từ chối. vì hắn yêu em mà. 

em sưởi ấm bàn tay lạnh lẽo của hắn bằng việc đan lại, cả hai đi dọc theo dòng nước biển, mỗi khi sóng dập vào lại đập vào đôi chân, vừa đau đau vừa mát mát. thích lắm.

em nói: "mặt trời đang hôn đại dương kìa."

dứt lời, em liền hôn vào đôi môi của hắn, cùng lúc ánh mặt trời chạm vào đại dương mênh mông.

hắn chẳng nói chẳng rằng gì đâu, chỉ kéo dài nụ hôn ấy thật lâu.

đoạn băng kí ức chạy đến một hình ảnh làm em nhớ tới dáng vẻ lúc đó của hắn quá.

hắn cùng em xem phim truyền hình, bộ phim sướt mướt ủy mị lắm nhưng hắn vẫn ráng căng mắt cùng em xem xuyên đêm. đến đoạn kết nữ chính nguyền rủa nam chính, em đã khóc tu tu.

hắn nhìn chăm chăm mãi, rồi nói: "em cũng nguyền rủa tôi đi."

em hóa ngốc luôn, khóc cũng quên phải làm sao nữa. em hỏi: "anh ấm đầu rồi sao?"

hắn nhìn em nghiêm túc lắm, tự nhiên em muốn cười nhưng sợ hắn ngại nên nén lại trong bụng. hắn nói:

"nguyền rủa tôi mãi mãi bên em."

em nhớ em đã nói như này: "nếu nguyền rủa, em sẽ không nguyền rủa như vậy đâu, em sẽ..." ngắt một hơi thật lâu để hắn chờ và em nháy mắt "bí mật."

những năm bên hắn không phải là quá dài, đủ để em yêu hắn hơn tất cả những thứ trên thế gian này. em biết, hắn đã giết hàng vạn sinh mạng, có kẻ xấu lẫn người vô tội nhưng em không quan tâm đâu bởi em yêu hắn nên mọi thứ về hắn đều yêu. hắn từ nơi xấu xa bước ra, hắn tàn bạo nên mới sống sót và để em gặp được hắn.

để em gặp được hắn...

"kazaki!"

về nhà.

feitan đang chạy về phía em kìa, khuôn mặt hắn sau lớp áo ấy có lẽ đang hốt hoảng bởi em thấy trong đôi mắt của hắn toàn sự lo âu. hắn đến bên chiếc giường vương vãi những thứ xa lạ của chúng, nắm lấy bàn tay yếu ớt của em.

tự nhiên em thấy thanh thản vì đã đợi được hắn về nhà. em nói:

"mừng anh về nhà, feitan"

hắn nhìn toàn bộ mọi thứ nơi đây, có lẽ hắn đoán được gì rồi. feitan ấy, hắn dịu dàng với em, hắn hôn lên vầng trán có vài sợi tóc anh đào rũ xuống và hắn nhìn về phía cánh cửa.

hắn không dịu dàng, hắn thét:

"machi xem em ấy thế nào rồi."

em lờ mờ thấy cô gái tên machi bước đến, cô ấy xem xét cơ thể của và nói:

"nội tạng bị tổn thương trầm trọng, đã bị dập nát rồi."

"mau giúp em ấy đi."

hắn vẫn nắm lấy tay em, còn siết chặt hơn nữa.

machi lắc đầu.

shalnark đứng bên ngoài nhìn vào, anh thấy trong đôi mắt của feitan đang vô cùng hỗn độn. nó tối tăm, nó có đốm sáng, nó bị phũ bụi mịt mù và nó tuyệt vọng. mọi thứ cứ trộn lẫn trong đôi mắt đen ấy của hắn.

em cười, thỏ thẻ với hắn:

"xin lỗi vì đã khiến anh vớ phải một kẻ yếu đuối như em rồi."

hắn lắc đầu, tựa đầu lên mái tóc anh đào ấy, nói:

"cuộc đời tôi may mắn nhất chính là được gặp em."

tự nhiên em muốn khóc, giọt nước mắt cứ chảy ra bên khóe mi ươn ướt. em chạm vào mặt hắn, sao nó cứ lành lạnh mãi thế này.

"em đợi được anh về nhà rồi."

hắn giữ tay em bên bờ má của hắn, hôn nhẹ vào mu bàn tay.

"ừ, em vẫn luôn đợi tôi, chỉ có tôi là luôn rời đi."

"nhưng anh sẽ quay về."

machi rời khỏi căn phòng, cô đứng bên ngoài với shalnark, cả hai nhìn nhau thầm hiểu. feitan bây giờ là một kẻ đang yêu, khác với feitan lúc tung hoành trong trận chiến. và feitan đang tuyệt vọng trong tình yêu.

hắn đỡ em dậy, lau sạch cơ thể và mặc cho em chiếc váy mà em thích nhất. sau đó, hắn ôm em, mùi hương thân thuộc cứ thế quấn quít vào nhau. giờ đây, em ít nói, hắn lại luyên thuyên đủ điều trên trời dưới đất cho em nghe.

"tôi muốn chúng ta cùng nhau đi đến một nơi thật xa."

"em cũng định nói với anh như thế."

"tôi sẽ dẫn em đến một nơi hoàn toàn mới, ở đó có loài hoa có lẽ em sẽ thích. hai ta sẽ mang về và trồng trong vườn, hằng ngày chăm sóc, cùng tắm dưới ánh nắng. cùng nhau xem những bộ phim mà chúng ta chưa xem, cùng chào ngày mới và cùng nhau ăn cơm. tôi chưa từng nấu ăn cho em nhỉ? tôi sẽ học nấu, không ngon như em nấu nhưng tôi sẽ làm được một bữa."

em nhéo lên da hắn, không đau. 

em vẫn thích cười và thỏ thẻ với hắn:

"em sẽ không nguyền rủa anh mãi bên em đâu, như thế thật quá đáng cho anh."

hắn định nói "không hề" nhưng em không để hắn nói. em tiếp tục:

"em sẽ nguyền rủa anh luôn hạnh phúc, sẽ chết vì tuổi già."

hắn tự nhiên thấy con tim đau nhói, nó cứ ầm ĩ trong lòng ngực. vô cùng khó thở.

"kazaki này sẽ nguyền rủa anh luôn vui vẻ, sẽ trở thành ông cụ già nua, sẽ không được chết như em đâu, sẽ không được rời khỏi thế gian này với hình hài còn trẻ như em đâu. kazaki này nguyền rủa anh không được gặp em trước năm 100 tuổi. tới khi gặp anh sẽ là ông cụ còn em mãi là một cô gái trẻ."

hắn đau đớn, nó khiến đầu hắn ong ong. hắn không khóc, cơn đau này xuất phát từ con tim và tận trong tâm can của hắn. sao hắn không thể khóc, đôi mắt hắn khô khốc nhưng trong lòng lại như bão lũ.

đóa hoa "kazaki" của hắn mọc lên giữa bể máu, em xuất hiện giữa cuộc đời đầy tanh tưởi và bị trôi dạt trong đống bầy nhầy để rồi chìm nghỉm trong thế giới của hắn. vì chính hắn đã khiến cô gái của mình phải chịu những trái ngang, uất ức mà hắn tạo ra.

hắn thương em lắm, hắn ôm chặt lấy cơ thể của em, hít hà mùi hương quen thuộc quấn lấy mũi và bất giác ngâm nga khúc hát mà em thường líu lon. 

hắn bị em nguyền rủa rồi, một lời nguyền ngọt ngào nhưng lại khiến hắn phải nghĩ cách làm sao vật lộn với thế giới không em. 

có lẽ cả đời này hắn sẽ sống như một hồn ma vất vưởng, sống đến năm 100 tuổi và thoát khỏi lời nguyền để được đến bên em. hoặc hắn sẽ sống như lúc trước, trong thế giới tù mù chỉ có chém giết.

dù như thế nào đi nữa thì vẫn không yên bình như lúc hắn bên cạnh đóa hoa "kazaki" của hắn được đâu.

"chúng ta sẽ tương phùng, vào thời điểm anh già nua."

"tôi chẳng thể chịu nổi đâu em ơi."

hắn thủ thỉ với em, một đóa hoa ùa tàn đang dần lạnh lẽo.

hắn hôn lên đôi môi của em, ôm em thật chặt trong lòng và chôn em vào trong trái tim của mình. sau đó,

"tôi sẽ sống cùng em, em sẽ mãi sống cùng tôi, trong tâm trí này."

hoàn

1:26

có phiên ngoại nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro