Đừng chơi Hitori Karukenbo (Trốn tìm một người)
Phần Một
Ok, chuyện là thế này. Tôi là một người Mỹ đang du học ở Nhật Bản. Tôi sống cùng với một gia đình người Nhật.
Chủ nhật tuần trước, con gái gia đình chủ nhà Akane nói với tôi về một trò chơi cô muốn chơi gọi là "Hitori Kakurenbo", hoặc theo tôi biết là Trốn tìm một người.
Akane nói rằng trò chơi đó rất vui và một số bạn bè ở trường cô đã thử nó, và nó thực ra là một cách để chơi trốn tìm với 1 hồn ma, nhưng cô không muốn làm điều đó một mình *1 . Đối với một người hoài nghi (như tôi), nó có vẻ khá vô hại, và tôi rất tò mò. Tất nhiên, bây giờ thì tôi cảm thấy hối hận về điều đó. Cho dù bạn có nghi ngờ hay tò mò thế nào, ĐỪNG chơi trò chơi này. Dù sao thì Akane đã mua một con búp bê từ cửa hàng ¥ 100 *2 , đặt tên cho nó là Erina, và tôi nhìn cô xé lớp ruột nhồi ra và thay thế bằng gạo.
"Bây giờ tôi cần hai giọt máu, một từ tôi và một từ cậu," cô thì thầm, cố gắng nhớ các quy tắc mà bạn của cô đã nói với cô. Cô châm đầu ngón tay của mình trong khi tôi cũng làm tương tự và chúng tôi bôi máu lên gạo. Sau đó, cô khâu nó lại và buộc cả chỉ đỏ ở bên ngoài con búp bê.
"Tại sao cậu lại làm thế?" Tôi bối rối hỏi.
"Chỉ đỏ được cho là tượng trưng cho các mạch máu. Chúng ta sẽ cắt đứt (những sợi chỉ này) lúc ba giờ."
"Ba giờ chiều hay ba giờ sáng?"
"Ba giờ sáng, đồ ngốc." Cô mỉm cười với tôi.
Cô còn chuẩn bị vài cốc nước muối, và rải các vạch kẻ bằng muối xung quanh phòng cha mẹ cô.
"Làm thế để làm gì?" Tôi tò mò hỏi.
"Rõ ràng là chúng (những vạch kẻ muối) sẽ ngăn hồn ma đi vào trong phòng và tìm thấy cậu.”
"Cho nên chúng ta sẽ trốn ở đây?"
"Không, như thế sẽ chẳng còn gì thú vị, đúng không? Tôi chỉ không muốn phòng của cha mẹ tôi bị phá hủy."
Bị phá hủy. Giờ nghĩ lại, tôi ước là chúng tôi đã ở lại trong đó, ngay cả khi nó "chẳng còn gì thú vị ". Thậm chí, tôi ước tôi đã không làm điều này mà không biết đầy đủ những gì có thể xảy ra.
Dù sao thì chúng tôi cũng đi vào phòng tắm lúc 3 giờ sáng. Những thành viên còn lại trong gia đình (cha và mẹ Akane) đang đi thăm người dì mới sinh em bé. Chúng tôi đặt con búp bê trong bồn tắm ngập nước, và đồng thanh:
"Akane và Sarah là người đầu tiên đi tìm *3! Akane và Sarah là người đầu tiên đi tìm! Akane và Sarah là người đầu tiên đi tìm!"
Sau đó, chúng tôi chạy ra khỏi phòng tắm, tắt hết đèn và chuyển kênh TV trong phòng của chúng tôi sang một kênh nhiễu. Akane lấy ra một con dao và để cốc nước muối trên bàn. Chúng tôi quay lại phòng tắm, và hiển nhiên, con búp bê ở đó, trong bồn tắm (nơi chúng tôi để nó lại trước khi rời đi), mỉm cười trầm lặng nhìn lên chúng tôi...
"Erina, Akane và Sarah đã tìm thấy bạn!" chúng tôi hét lên. Chúng tôi lôi nó ra, Akane đâm vào vị trí tim và đảm bảo rằng rất nhiều sợi chỉ đỏ đã bị đứt trước khi vứt nó lại vào bồn tắm.
"Erina là người thứ hai đi tìm! Erina là người thứ hai đi tìm! Erina là người thứ hai đi tìm!", chúng tôi đồng thanh, sau đó chạy trở lại phòng khách nơi có cái TV đang bật. Cả hai đứa chúng tôi, mỗi người ngậm một ngụm nước muối, đảm bảo không nuốt nó, sau đó giữ chặt cái cốc của mình trước khi chui vào trốn trong tủ quần áo. Akane mở hé cửa tủ bởi vì cô muốn xem chuyện gì sẽ xảy ra với cái TV. Đó là một ý tưởng cực kỳ tồi tệ. Giờ đây, tôi ước giá như chúng tôi đã đóng cánh cửa tủ lại.
Trong năm phút đầu tiên, chúng tôi chỉ ngồi chờ đợi. Không có gì xảy ra, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm. Sau đó, tôi nghe thấy tiếng nhiễu trên TV bắt đầu thay đổi. Dù không có bất kỳ ai trong chúng tôi chạm vào điều khiển, TV bắt đầu chuyển kênh, nhanh đến nỗi các câu bắt đầu hình thành từ những từ riêng lẻ của các kênh khác nhau *4 :
Tao
Sẽ
Tìm
Thấy
Mày
Tôi sợ hãi co rúm lại trong tủ quần áo. Không khí dường như trở nên lạnh hơn. Akane vẫn ngồi nguyên dán mắt lên khe hở trên tủ quần áo, yên lặng.
Tôi có thể nghe thấy tiếng bước chân và tiếng đập mạnh.
Mày
Ở
Đâu
Bước chân thay đổi và dừng lại trước tủ quần áo.
Mày
Ở
Trong
Này
Đúng
Không
Sau đó, tôi nghe thấy những từ làm tôi ớn lạnh:
Tìm
Thấy
Mày
Rồi
Akane hét lên và ngã xuống đất. Con dao nhà bếp chúng tôi đã sử dụng để đâm con búp bê cắm thẳng vào mắt *5 , con mắt cô đã sử dụng để nhìn trộm qua khe của cánh cửa tủ áo. Cô đã sơ ý nuốt mất nước muối của mình, cô nói với tôi. May mắn thay, dù đã vô cùng sợ hãi, tôi vẫn ngậm nước muối trong miệng, tay còn nắm chặt cả cốc ngu ngốc nữa. Tôi đợi cho đến khi cái kênh nhiễu bình thường trở lại trên màn hình TV. Akane lặng lẽ khóc, con dao vẫn còn ở mắt cô ấy, nhưng cô ấy rên rỉ:
"Cậu cần phải kết thúc nghi lễ."
Tôi đã làm những gì cô ấy bảo. Tôi đi vòng quanh nhà, tìm kiếm con búp bê ngu ngốc. Nó không còn ở trong phòng tắm. Tôi tìm thấy nó, ngồi ngay ngắn trên giường của Akane, cười nhăn nhở. Tôi đổ nước muối và nhổ nước muối vào nó, sau đó hét lên:
"Tôi thắng! Tôi thắng! Tôi thắng!"
Sau đó, tôi nắm chặt con búp bê và đi đến chỗ thùng rác của hàng xóm *6 và đặt nó trong một chậu xăng trước khi đốt thứ khốn kiếp đó. Lúc đó đã là 5 giờ sáng.
Tôi quay lại chỗ tủ quần áo, và nói với Akane đã mọi chuyện đã kết thúc, vì vậy cô đi ra khỏi tủ quần áo, con dao vẫn còn ở mắt cô ấy và chúng tôi gọi xe cứu thương. Sau khi phẫu thuật, không may là bác sĩ nói rằng con mắt đó của cô sẽ bị mù. Akane đã nói dối rằng cô ấy vấp vào con dao sau khi thức dậy sớm để làm bữa sáng *7 .
Điều đáng sợ là, mặc dù tôi đã kết thúc cái nghi lễ và đốt con búp bê như Akane bảo tôi, tôi không nghĩ rằng nó đã kết thúc. Akane nói rằng cô vẫn có thể nhìn thấy "Erina" đi vòng vòng xung quanh nhà khi cô chỉ mở con mắt đó (con mắt bị đâm). Tôi cũng liên tục nhìn thấy “những thứ” ở khóe mắt *8 . Tôi không biết phải làm gì, chúng tôi nghĩ là chúng tôi đã kết thúc nghi lễ, nhưng có lẽ nó vẫn đang tiếp tục.
Một vài chuyện kỳ dị đang xảy ra mấy ngày gần đây, tiếng bước chân bên ngoài cửa phòng tôi lúc 3 giờ sáng, TV tự chuyển kênh và âm thanh bị biến đổi. Tôi tiếp tục đốt hương và để muối trong phòng tôi để giữ cho tôi an toàn, Akane cũng làm tương tự. Nhưng nếu ai đó đến với bạn và hỏi bạn có muốn chơi Hitori Kakurenbo hay không, hãy giữ bản thân tránh khỏi rắc rối và đừng làm điều đó. So sánh với những hướng dẫn đúng mà tôi tìm thấy, chúng tôi đã làm sai rất nhiều thứ, tôi đoán là từ tin đồn mà Akane nghe được. Cho máu vào trong con búp bê là sai, nó có thể nguyền rủa bạn. Đáng lẽ chúng tôi phải để các mẩu móng tay vào trong con búp bê thay vì sử dụng máu. Chủ nhật này, Akane và tôi sẽ đi đến một đền thờ trong một vài ngày để tìm kiếm sự giúp đỡ. Và nếu có ai có lời khuyên nào về những gì phải làm trong trường hợp bị ám tại Nhật Bản, hãy cho tôi biết.
EDIT: Một số bạn vẫn muốn chơi này ngay cả sau khi đã đọc chuyện của tôi. Tôi CỰC KỲ PHẢN ĐỐI Ý ĐỊNH ĐÓ. Nếu như thế vẫn không làm bạn thay đổi quyết định, hãy tìm hướng dẫn an toàn nhất. Dùng một cái bút chì kim, không phải là một con dao. Hồn ma sẽ làm tổn thương bạn với đúng thứ vũ khí bạn chọn để dùng (đâm nó) nếu nó tìm thấy bạn.
Phần Hai
Tôi bỏ học ngày hôm nay để đi đến ngôi đền. Trước hết, khi đọc các comment, một số người hỏi về ảnh chụp mắt Akane. Đó là điều tôi không thể làm được. Cô ấy có vẻ ẩn dật, xa lánh kể từ sau vụ tai nạn. Tôi hiếm khi thấy cô đi ra khỏi phòng, và nếu có thì cô ấy không nói gì, chỉ nhấm nháp một góc bánh gạo rồi lại quay lên lầu. Cô ấy giống như chỉ còn là một cái xác không hồn. Akane cũng không đến trường, tôi nghĩ cô ấy lo lắng rằng những học sinh khác sẽ trêu chọc cô. Tình trạng bắt nạt khá là tệ ở trường học Nhật Bản, nhưng tôi không thể không cảm thấy như thể đây là lỗi của tôi. Dù sao, tôi thấy rằng hỏi cô ấy về một tấm ảnh là rất thô lỗ, đặc biệt là kể từ khi gia đình chủ nhà đã yêu cầu tôi không làm phiền cô ấy, trong một nỗ lực để giúp làm cho cô ấy cảm thấy thoải mái hơn. Họ hành động như thể không có gì xảy ra, thật là kỳ lạ, nhưng tôi đoán đó là cách họ phản ứng với chuyện này *1.
Dù sao, hôm nay tôi bỏ học (như thế là rất xấu, tôi biết), để đi đến một đền thờ đạo Shinto gần đó. Tôi thực sự không biết tôi đã làm những gì, vì Akane không chịu đến (ngôi đền). Tôi đã cảm thấy buồn nôn khi ở nhà, và nhìn thấy “những thứ” di chuyển ở khóe mắt của tôi. Đêm qua, lúc 3 giờ sáng tôi bị đánh thức bởi tiếng bước chân như mọi khi, nhưng sau khi bước chân dừng lại, một cái gì đó bắt đầu cào vào cửa. Nghe như là ai đó đang cào móng tay vào gỗ. Tôi co rúm lại trong chăn và ném muối qua vai mình.
Khi tôi thức dậy vào buổi sáng, có biểu tượng này: 死 (chết) được viết bởi thứ gì trông giống như máu trên cánh cửa. Tôi nhanh chóng xóa nó đi trước khi bất cứ ai nhận thấy, và nhận ra rằng cánh cửa của Akane cũng được đánh dấu như thế, do đó tôi đánh thức cô dậy và chỉ cho cô ấy xem.
Cô ta cười nhếch mép một cách lạ lùng, và nói với tôi:
"Vậy là nó đã bắt đầu." Tôi đã rất sững sờ đến mức tôi không làm gì cả mà chỉ biết nhìn chằm chằm vào cô. Ngay sau đó, tôi nhận thấy một vết cắt có kích thước trung bình trên cổ tay cô.
"Akane, cậu bị thương à?"
Cô ấy vùng tay ra.
"ĐỂ CHÚNG TÔI YÊN."
Giọng nói của Akane không có vẻ giống như là của cô ấy, nó có vẻ quái gở, và tôi thề là mắt của cô ấy (mắt không bị che bởi tấm băng) chuyển sang màu đen. Tôi không hỏi Akane là cô ấy có ý gì khi dùng từ “chúng tôi”, chỉ để cho cô ấy quay trở lại phòng của mình. Tôi lau sạch chỗ máu ở cửa phòng cô. Sau đó tôi gõ cửa và hỏi Akane liệu cô ấy có muốn tới đền ngày hôm nay. Mặc dù hôm qua cô ấy mong chờ nó, hôm nay cô nói không với tôi, và bảo tôi đi đi.
Tôi đã đi đến đền thờ, được chỉ dẫn bởi một số nữ sinh gặp trên đường (mặc dù họ nhìn chằm chằm vào tôi vì tôi là người nước ngoài). Càng đến gần đền thờ hơn, tôi càng cảm thấy bệnh. Đầu của tôi bắt đầu đập thình thịch, dạ dày của tôi bắt đầu đau. Nó (cuộc hành trình) vô cùng đau đớn. Nhưng vì lý do nào đó, tôi tiếp tục bước đi. Khi tôi cuối cùng đã đi qua cổng torii, tôi nôn ra đất và bất tỉnh ngay lập tức.
Khi tôi tỉnh dậy, tám tiếng đồng hồ đã trôi qua, theo vị tu sĩ. Ông nói với tôi rằng tôi đã bị nguyền bởi một thứ gì đó rất mạnh mẽ. Tôi nói với ông về trò chơi, và ông lắc đầu.
"Nó quá nguy hiểm. Gần đây, đã có những cô gái khác, từ Trường Trung học Kasukabe Girl *2 , cũng đến đây (vì cùng một lý do như tác giả). Cô không thể chơi trò chơi đó."
Ông dừng lại.
"Nghi lễ đó về cơ bản là một cách nói với những hồn ma đó rằng nếu cô bị “tìm thấy”, chúng có thể chiếm hữu cơ thể của cô, như một vật chủ."
Ông dừng lại một lần nữa để nghiền ngẫm kỹ hơn.
"Cô không bị ám. Nhưng cô đã bị nguyền, và sự ô uế đó đã ngăn cản không cho phép cô bước vào ngôi đền."
Ông nói với tôi ông đã dành nhiều thời gian cầu nguyện và thanh tẩy linh hồn tôi, và quá trình (thanh tẩy) đã diễn ra qua một khoảng thời gian khá dài.
Ông đã cho tôi những lá bùa đặc biệt, và bảo tôi treo chúng ở phía bên kia cánh cửa trong phòng tôi *3 , để ngăn chặn bất cứ thứ gì tà ác xâm nhập vào.
Sau khi cảm ơn ông ấy, tôi quay về nhà. Tôi cảm thấy như có một gánh nặng được trút khỏi vai tôi bởi người đàn ông này, theo nghĩa đen, và ông nói với tôi rằng tôi đã rất may mắn. Tôi chỉ chịu ảnh hưởng chút ít bởi lời nguyền, nhưng bởi vì tôi không bị ám, có nghĩa là gánh nặng đó đã giáng xuống Akane.
Tôi chắc chắn bây giờ cô đã bị ám. Khi cô bị "tìm thấy" và bị đâm, cơ thể của cô trở thành vật chủ của "Erina". Khi cô mở cửa phòng cô vào buổi sáng, các vạch muối được rải trước đó đã không còn, và hương thì bị vứt vào thùng rác.
Khi tôi trở về nhà một giờ trước, mặc dù lúc đó là 7 giờ tối, không có ai ở nhà ngoại trừ Akane. Có một tờ giấy nhắn trên bàn, viết bằng tiếng Anh:
"Sarah thân mến,
Bé Erina bị bệnh và phải nhập viện. Xin đừng lo lắng. (Cha mẹ) Đến (bệnh viện) để giúp đỡ.
Yêu con.
Cha mẹ "
Bé Erina. Akane đặt tên con búp bê là Erina, và đâm nó. Một trong những bình luận trước đó đã đề cập đến voodoo, hừm ... Bé Erina, anh em họ mới của Akane, ở trong bệnh viện *4. Cửa phòng Akane được đóng lại, đèn tắt. Cô không trả lời mặc dù tôi đã gõ cửa, chỉ để kiểm tra cô (xem có ổn không).
Tôi đi ra ban công, cố gắng để nhìn trộm vào phòng Akane để xem liệu cô có sao không , nhưng rèm cửa đã kéo lại, ngoại trừ một con mắt hé ra nhìn chăm chăm vào tôi.
Tôi chạy về phòng mình nhanh nhất có thể, đóng cửa lại, rải muối ở khắp mọi nơi, ngay cả bên ngoài cửa phòng tôi, dán những lá bùa lên và bắt đầu đốt hương. Tôi đã không còn nhìn thấy “ những thứ” di chuyển, nhưng bây giờ tôi cảm thấy sợ Akane. Một phần trong tôi muốn gọi cho chương trình của tôi và yêu cầu chuyển gia đình chủ nhà *5 , nhưng một phần của tôi cảm thấy thật tệ khi làm thế với họ (gia đình Akane). Tôi cảm thấy bắt buộc phải ở lại cho đến khi chuyện này được giải quyết, nhưng tôi không biết phải làm gì vào thời điểm này.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Tất cả những chỗ trong ngoặc trong bài viết là mình thêm vào cho rõ ý.
Phần đóng ngoặc in nghiêng là của tác giả.
*1 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment về phản ứng của gia đình và lựa chọn kể sự thật:
Cha mẹ cô ấy chỉ phản ứng như không có gì xảy ra. Mẹ Yumi (mẹ của Akane) phục vụ bữa sáng cho Akane, và khi cô ấy không xuống, mẹ Yumi chỉ để thức ăn bên ngoài cửa phòng Akane. Tôi có lẽ sẽ nói với họ khi họ quay trở về nhà.
*2 Trong nguyên bản là “Kasukabe Girl’s High School”
*3 Ý là treo bên ngoài cửa
*4 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment hỏi về cái tên Erina và liệu đúng là bố mẹ Akane đã để lại mảnh giấy:
Cha mẹ Akane đã ra ngoài đêm chúng tôi chơi trò chơi để thăm người anh em họ mới sinh của Akane. Khi họ trở về, tôi biết được rằng em bé mới sinh đó được đặt tên là Erina. Tôi không ráp các sự kiện với nhau cho đến khi một số comment hỏi rằng tại sao chúng tôi chọn tên đó và liệu nó có một ý nghĩa quan trọng nào không. Tôi không biết tên em bé là Erina vào thời điểm đó, nhưng có lẽ Akane biết. Đó là lý do tại sao tôi đang quan tâm lúc này: một đứa trẻ mới sinh giờ lại nhập viện, một tuần rưỡi sau khi chúng tôi chơi trò chơi đó. Tôi hy vọng cha mẹ Akane đã để lại mảnh giấy. :/ Tôi không muốn nghĩ về một khả năng khác. Có lẽ tôi sẽ quay lại đền thờ vào ngày mai.
*5 Ý là tác giả sẽ liên hệ với chương trình du học của cô ấy và yêu cầu chuyển tới ở chung với một gia đình khác.
Phần Ba
Tôi đã chuyển đi.
Tôi thậm chí còn không đóng gói đồ đạc của mình, nhưng đó không phải là vấn đề, tôi sẽ mua đồ mới. Tôi đã nói với CIEE (những người phụ trách chương trình của tôi) đại loại rằng tôi không thể ở lại với gia đình đó nữa, và tôi chuyển ra.
Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến Nhật Bản, tôi đã ở Chiba-shi trong hai tuần với một gia đình vào mùa hè năm ngoái, và (bây giờ) họ đề nghị tôi tới ở với họ. Chỗ đó tương đối gần với lớp học của tôi ở Tokyo, hy vọng CIEE sẽ cho phép chuyện đó (chuyện chuyển tới Chiba-shi), nhưng ngay cả khi họ không đồng ý thì không đời nào tôi quay trở lại ngôi nhà đó nữa. Mặc dù tôi nghĩ là họ sẽ cho phép, xét đến hoàn cảnh hiện nay.
Cha mẹ (của Akane) không hề viết tờ giấy nhắn. Tôi đoán ra điều đó sáng nay khi tôi mạo hiểm ra khỏi phòng của mình. Mặc dù cánh cửa phòng tôi vẫn sạch sẽ (tôi đổ muối sát ngoài cửa đêm qua), các cánh cửa khác (trong nhà) được đánh dấu bằng 死, nghĩa là “chết”. Khi tôi tìm một cái gì đó để ăn, tôi nhận thấy một vài vệt trông giống như máu gần tủ quần áo mà Akane và tôi đã trốn ở bên trong (khi chơi trò chơi). Tôi mở cửa, và... tôi ước gì mình đã không làm thế.
Cha mẹ ở đó, vẫn còn thở, mặc dù rất khó khăn, ơn Chúa. Nhưng đôi mắt của họ ... Chúa ơi, mắt của họ không còn ở đó nữa. Tôi không biết làm thế nào để miêu tả, (nơi vốn là 2 con mắt) chỉ là 2 cái hốc đầy máu, không có cả mí mắt, như thể ai đó đã lấy một con dao và khoét chúng ra. Họ hầu như không thể nói được. Họ đang vô cùng đau đớn.
"Akane .... không .. xin đừng,” mẹ rên rỉ.
"Đừng lo lắng, con là Sarah, con sẽ giúp," tôi thì thầm.
Tôi nắm lấy (túi) muối và nhanh chóng tạo ra một vạch ở phía trước và xung quanh cầu thang, chỉ để chắc chắn thêm. Sau đó, tôi nghĩ như thế vẫn là không đủ nên tôi đốt nhiều hương hơn trong tất cả các phòng tầng dưới, trước khi giúp cha mẹ ra cửa chính. Điện thoại đã bị cắt. Mặc kệ nếu những người hàng xóm biết và ngồi lê đôi mách về chuyện này, cứu sống cha mẹ rõ là quan trọng hơn bảo vệ danh tiếng của họ.
Tôi thực sự vui mừng vì những thứ tôi đã làm với muối bởi khi tôi đã giúp họ ra khỏi cửa, Akane đã ở đó. Cái băng mắt của cô đã biến mất, và mắt trái của cô bị xé ra. Nó trông giống như cô ấy cố ý làm thế cho mình. Trước đây, mí mắt của cô chỉ bị sẹo, che đi con mắt từ vụ tai nạn *1 . Akane giữ con dao sử dụng trong nghi lễ *2 , nó bê bết máu mà tôi nghi ngờ là máu của cha mẹ, và tôi phải rất cố gắng để không nôn ra. Mắt phải của cô ấy nhìn chằm chằm vào chúng tôi, đảo điên cuồng và cô mỉm cười *3 .
"Thật tệ là tao đã không tìm thấy mày."
Tôi thấy thật kinh hãi. Tôi xốc cha mẹ dậy và kéo họ ra khỏi nhà, chạy đến nhà hàng xóm xin giúp đỡ và gọi xe cứu thương. Khi tôi rời đi, rèm cửa sổ phòng Akane xao động, và tôi thề là tôi thấy mắt cô ấy nhìn trộm ra.
Sau đó, tôi đi đến đền thờ. Ông (vị tu sĩ) nói với tôi rằng tôi vẫn ổn, rằng muối và hương đã bảo vệ tôi và linh hồn tôi trong sạch. Nhưng tôi còn cầu xin ông ấy tới để thanh tẩy căn nhà. Tôi kể cho ông về Akane, tôi cho ông địa chỉ, và ông hứa sẽ giúp đỡ bằng cách thực hiện một chuyến viếng thăm ngôi nhà đó.
Tôi gọi cho dì (của Akane) để cảnh báo cô về bé Erina, nhưng cô ấy nói với tôi rằng Erina đã đột ngột qua đời ba ngày trước, lúc nửa đêm, và cô đã không có đủ can đảm để nói với cha mẹ. Tôi đã khóc. Tôi đã kể với cô ấy tất cả, và cảnh báo cô về Akane. Cô cũng bắt đầu khóc nức nở trên điện thoại. Tôi đã xin lỗi cô rất nhiều vì không tính tới trường hợp này, nhưng cô ấy bảo tôi phải giữ an toàn, vì Erina.
Sau đó tôi gọi gia đình chủ nhà cũ của tôi ở Chiba, nhảy lên một chuyến tàu đến Tokyo để gặp họ, và chuyển tới nhà họ trong một vài giờ trước. Tôi không chắc liệu vị tu sĩ có thể giúp Akane hay không, nhưng không đời nào tôi quay trở lại ngôi nhà đó ở Kasukabe-shi trong một thời gian dài.
Một số các bạn đã lo lắng về việc viếng thăm Nhật Bản sau khi đọc chuyện này. Nực cười là, tôi sẽ khuyến khích điều đó (đến thăm Nhật Bản). Tuy nhiên, bất cứ điều gì bạn làm, đừng dại dột mà táy máy với những điều huyền bí ở đây. Đây không phải là trò cầu cơ *4 nhảm nhí. Đây hoàn toàn là chết chóc, nguyền rủa, khổ đau ... làm ơn, đừng làm điều đó. Mỗi khi tôi nhắm mắt lại, tôi lại nhìn thấy hốc mắt trống rỗng của cha mẹ, và tôi khiếp sợ. Khiếp sợ Akane. Tôi giữ hương và muối trong phòng tôi và tôi treo bùa lên. Tôi cảm thấy an toàn, lúc này thôi. Mất bao lâu để “nó” “tìm thấy” tôi?
UPDATE 1: Điện thoại reo ngay cả khi giờ đã là 11 giờ đêm (gia đình ở Chiba của tôi có vẻ khó chịu đôi chút), đó là vị tu sĩ từ Kasukabe-shi. Tôi chắc chắn sẽ cập nhật lại sau cuộc gọi, hy vọng nó là tin tốt.
UPDATE 2: Chuyện khá phức tạp. Ông vô cùng xin lỗi, nói rằng ông không thể cứu Akane hoàn toàn. Linh hồn của cô đã bị trói buộc với "Erina" đến mức khi ông cố gắng để thanh tẩy cô, nó đã không hoàn toàn hiệu nghiệm hay sao đó. Ông nói rằng cô đang ở trong bệnh viện, cùng với cha mẹ cô ấy. Dù cô không còn bị ám, lời nguyền vẫn còn lưu lại trên cô và con cháu của cô tới bốn *5 thế hệ tiếp theo. Rõ ràng cha mẹ, dì, chú, và các thế hệ trước của gia đình cô sẽ an toàn, và tôi cũng sẽ an toàn nữa. Ông muốn tôi trở lại ngôi đền ở Kasukabe-shi và nói chuyện với ông vào chủ nhật.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Tất cả những chỗ trong ngoặc trong bài viết là mình thêm vào cho rõ ý.
Phần đóng ngoặc in nghiêng là của tác giả.
*1 Trong nguyên bản: “Her eyepatch was gone, and her left eye was torn out. It looked like she'd done it herself. Previously, her eyelid was just scarred over her eye from the accident.”
Chỗ này do trình độ kém cỏi nên không chắc là mình có dịch đúng hay ko, dù đã cố gắng.
*2 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment hỏi liệu cảnh sát có nghi ngờ Sarah (tác giả) là thủ phạm hay ko:
Akane đâm con búp bê, ngay cả khi con dao đã bị mắc kẹt trong mắt cô ấy, tôi đã không chạm vào nó bởi vì tôi nghĩ ngay cả di chuyển con dao một cách thận trọng và nhẹ nhàng nhất (thậm chí kéo ra), có thể khiến vết thương tệ hơn, vì vậy tôi cố gắng giữ cho cô ấy bình tĩnh. Sau này, (khi ở trước cửa chính và đe dọa tác giả) cô ấy cũng có một con dao trong tay, mặc dù nó có thể là một cái khác khi mà giờ đây tôi đang nhớ kỹ lại. Tôi nghĩ rằng thậm chí nếu cô ấy không nhớ (chuyện gì đã xảy ra), cha mẹ sẽ làm chứng rằng cô ấy đã gây ra điều này (mặc dù cô ấy không thực sự làm điều đó mà là "Erina").
*3 Trong nguyên bản:” Her right eye stared at us, rolling around in her head crazily and she smiled.”
*4 Trong nguyên bản "oujia-board"
*5 Trong tiếng Nhật, "bốn" và "chết"có cách phát âm giống nhau
Phần Bốn (Phần cuối)
Tôi ổn.
(Cười lớn)
Đừng
lo
tất cả mọi người vẫn ổn
(Cười lớn)
Thật thú vị làm sao! Một trò chơi thú vị, phải không!
Bây giờ, ai sẽ là người tiếp theo đây?
(Cười lớn)
Tao sẽ tìm thấy mày
(Cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn) (cười lớn)
Tao tìm thấy mày rồi
~ Sarah
MASSIVE EDIT: TÔI KHÔNG VIẾT CÁI NÀY!! WTF! (Chết tiệt tôi còn chả thể đọc và hiểu hết được nó) tôi thực sự ổn, tôi thề. Tôi đã đi đến ngôi nhà (nơi gia đình Akane ở) đầu tiên (trước khi tới đền), tôi không biết tại sao nhưng tôi đã bị lôi kéo vào trong đó bởi một cái gì đó, tôi thậm chí không nhớ tôi đã xuống tàu, tôi thậm chí không nhớ bất cứ điều gì sau khi quẹt PASMO (một dạng thẻ đi tàu, xe). Tôi không nhớ bất cứ điều gì sau đó, tôi lại vừa thức dậy một lần nữa tại đền. Vị tu sĩ nói ông biết (? Tôi thực sự không hiểu) tôi đã ở đâu và ông đã thực hiện một lễ trừ tà.*1 . Tôi chuẩn bị đi cùng với ông ấy đến thăm Akane và cha mẹ cô ấy. Cập nhật thông qua iphone. Có một lá bùa đeo vào tôi ngay lúc này để bảo vệ *2 . Tôi đang khiếp sợ. Điều duy nhất làm tôi cảm thấy an tâm là vị tu sĩ *3.
EDIT 2: Ở bệnh viện. Tôi thực sự lo lắng về việc gặp Akane và cha mẹ. Akane bị còng tay vào giường, nhưng cô không nhớ bất cứ điều gì, không nhớ gì về việc dậy vào ban đêm và viết 死 trên các cánh cửa, nhưng cô nhớ là đã tấn công cha và mẹ. Cô ấy đã khóc. Cô ấy hoàn toàn bất lực, cô đã không thể ngăn chặn “nó”, cô ấy nói với tôi, nhưng cô ấy chấp nhận chuyện này. Cô tiếp tục gọi đó là "Unmei" mà tôi không biết ý nghĩa của từ đó là gì, nhưng sau tìm hiểu, nó có nghĩa là số phận. Đầu của cha và mẹ đều bị băng kín mít. Họ cảm ơn tôi đã cứu họ và họ XIN LỖI tôi. Thật vậy, họ nói rằng họ xin lỗi vì đã là một người chủ nhà tồi tệ và đã làm hỏng trải nghiệm của tôi ở Nhật Bản. Tôi đã khóc, và ôm họ thật chặt. Họ có trái tim thật vĩ đại. Tôi vẫn khóc. Làm thế nào mà một chuyện như thế này có thể xảy ra với họ? Tôi cảm thấy có lỗi. Ngày mai tôi sẽ nói chuyện với các giám đốc của chương trình (du học), cũng như tham khảo ý kiến của Đại sứ quán Mỹ ở Tokyo để xem tôi nên làm gì.
EDIT 3: Trở lại Chiba với gia đình chủ nhà cũ của tôi, an toàn và mạnh khỏe. Cảm ơn các bạn vì tất cả những lời động viên tốt đẹp. Tôi cảm thấy tốt hơn, tốt hơn rất nhiều. Tôi cảm thấy an toàn vì một lý do nào đó. Tôi đã nói chuyện vị tu sĩ về lời nguyền của Akane. Ông nói rằng nếu cô ấy không có con, lời nguyền sẽ kết thúc cùng với cô ấy khi cô ấy chết. Nghe có vẻ như một số phận khủng khiếp đối với tôi, không thể có con. Tôi rất buồn. Tôi không biết phải nói gì nữa.
EDIT 4: FUCK FUCK FUCK FUCK FUCK VỪA NHẬN ĐƯỢC CÁI NÀY TRONG INBOX CỦA TÔI.GIÚP VỚI. http://imgur.com/bB3eHVR Nếu một ai đó đang đùa tôi (có vẻ hợp lý, vì chữ kanji lộn xộn) thì hãy thừa nhận đi, chuyện này không hay chút nào đâu. Những gì nó nói (theo google translate vì tiếng Nhật viết trong này là rất lạ, tôi không thể hiểu được nó) là:
Tiêu đề: "Hãy quay lại đây"
Mày
có thể
chạy
nhưng
không
được
lâu
đâu
EDIT 5: Đó là một trò đùa. Tôi vẫn ổn.
-------------------------------------------------------------------------------------------
Tất cả những chỗ trong ngoặc trong bài viết là mình thêm vào cho rõ ý.
Phần đóng ngoặc in nghiêng là của tác giả.
*1 Đây là thông tin được tác giả làm rõ thêm khi trả lời comment:
Vị linh mục nói lần này, chắc chắn mọi chuyện sẽ ổn. "Erina" đã hoàn toàn biến mất, khi nó ám tôi, nó đã yếu hơn nhiều so với khi nó còn ở trong Akane, và ông đã có thể trục xuất nó ra hoàn toàn. Điều đó đã phá hủy mối liên hệ cuối cùng giữa tôi và Akane với nó. Ông nói với tôi rằng khi ông tìm thấy tôi, tôi đang đứng trong phòng tắm, tay cầm một con dao, sẵn sàng để đâm vào mắt của mình. Mặc dù vậy, tôi không nhớ bất cứ điều gì và hai mắt của tôi vẫn còn nguyên vẹn, ơn Chúa.
*2 Chiếc bùa có hình dạng tương tự như này: https://en.wikipedia.org/wiki/Omamori
*3 Mặc dù Sarah (tác giả) liên tục phủ nhận là không hề viết những dòng tiếng Nhật đó nhưng cô cũng không đưa ra bất cứ giải thích có thể cho việc đó. Dựa trên một số comment ở bài gốc và suy đoán của mình, có thể có 2 khả năng:
- Tài khoản của Sarah bị hack và có ai đó đã đăng nhập bằng tài khoản của cô và post những dòng đó lên.
- Sarah, trong khi bị khống chế bởi Erina, đã post những dòng đó lên.
Một số giải thích về việc tại sao “Erina” lại khoét mắt nạn nhân:
- Con mắt là cửa sổ tâm hồn, “Erina” tấn công vào mắt để linh hồn có thể thoát ra và nó chiếm hữu thể xác.
- Một giải thích khác có vẻ hợp lý hơn: Từ Erina trong tiếng Nhật có thể được viết với một phiên bản cũ của một từ mang nghĩa là "khắc, chạm, đục, khoét”.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro