
Again & Again🕯️🥀
Đêm qua, sân khấu bừng sáng dưới ánh đèn rực rỡ, ánh sáng phản chiếu lên những gương mặt phấn khích của hàng nghìn khán giả đang reo hò. Mỗi ánh đèn lóe lên là một niềm vui, một cảm xúc vỡ òa trong không gian huyền bí của đêm. Nhưng sáng nay, bầu trời Bangkok lại mang một vẻ yên bình đến lạ, vẽ ra bức tranh dịu dàng với những đám mây bồng bềnh, dường như là một món quà mà vũ trụ dành riêng cho họ, một ngày không ồn ào, không vội vã.
Cô đứng trước cửa phòng Yoko, tay cầm chiếc mũ lưỡi trai đơn giản, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên cửa vài lần. Nụ cười của cô nhẹ nhàng, dịu dàng như cơn gió thoảng qua, vừa đủ để khiến không gian trở nên ấm áp hơn. Mặc dù có thể nghe thấy tiếng động trong phòng, nhưng không gian như tĩnh lặng hơn khi Faye chờ đợi.
Cửa phòng mở ra, và Yoko bước ra ngoài. Em mặc chiếc áo phông oversized trắng đơn giản, khoác lên vẻ mộc mạc nhưng cũng rất dễ thương. Chiếc quần short xanh nhạt và mái tóc buộc cao tạo nên một hình ảnh trẻ trung, tươi mới. Đôi mắt Yoko sáng ngời, đôi môi cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, vừa lạ mà lại rất quen.
Faye mỉm cười, ánh mắt ngọt ngào như cơn mưa xuân, cũng mặc một bộ trang phục không kém phần đơn giản nhưng đầy cuốn hút: chiếc áo phông đen bó sát ôm lấy cơ thể, kết hợp với quần jeans bạc màu, tạo nên vẻ ngoài năng động. Cái khoác mỏng nhẹ trên vai như làm bật lên sự tự do và phóng khoáng.
Yoko nhìn Faye, đôi mắt tò mò sáng lên, hỏi với vẻ háo hức: "P'Faye, sáng nay mình đi đâu?" Nụ cười trên gương mặt em ngọt ngào như ánh sáng ban mai, khiến không gian như bừng sáng lên.
Faye không trả lời ngay mà khẽ nháy mắt, tay khẽ đặt chiếc mũ lưỡi trai lên đầu Yoko, kéo nhẹ cho chiếc mũ vừa vặn, rồi chỉnh lại một chút. "Hôm nay, chị là hướng dẫn viên của em. Đi với chị, sẽ vui lắm." Câu nói của Cô nhẹ nhàng, nhưng lại chứa đựng một sự ấm áp, một lời mời gọi đầy cẩn trọng và yêu thương, như thể cô đang muốn Yoko cùng cô bước vào một cuộc hành trình mới, một cuộc hành trình đầy khám phá và yêu thương.
___
Chợ Damnoen Saduak
Buổi sáng tại chợ nổi Damnoen Saduak, không khí dịu dàng nhưng lại đầy sự nhộn nhịp đặc trưng của một khu chợ truyền thống Thái Lan.
Chiếc xe lướt qua những con đường rộng lớn, dần dần rời xa khỏi sự ồn ào của thành phố Bangkok, đưa họ vào một không gian yên bình hơn. Bên ngoài cửa sổ, những cánh đồng lúa bát ngát nối dài với những ngôi nhà nhỏ nhắn, mái ngói đỏ tươi, tựa như một bức tranh sống động của làng quê Thái Lan. Faye nhìn ra ngoài, cảm giác như một sự thay đổi lớn lao đang diễn ra trong từng hơi thở của không gian.
Khi đến chợ nổi, không khí ngay lập tức mang đến một cảm giác khác biệt. Những con thuyền nhỏ xếp hàng trên mặt nước, lắc lư theo từng cơn sóng nhẹ. Những chiếc thuyền hàng trôi nổi, đầy ắp các món đồ thủ công tinh xảo và những trái cây nhiệt đới chín mọng, khiến không gian nơi đây vừa tấp nập vừa tràn ngập sắc màu.
Yoko, với đôi mắt sáng ngời, nhìn ngắm tất cả những cảnh vật xung quanh với vẻ ngạc nhiên như thể cô đang khám phá một thế giới mới. Ánh sáng buổi sáng chiếu xuống mặt nước, phản chiếu lên những chiếc thuyền, khiến không gian thêm phần lung linh. Mùi thơm ngọt ngào của xoài chín, của dừa tươi, và của những món ăn đặc sản bay theo gió, khiến cả hai càng thêm hào hứng.
"P'Faye, nhìn kìa! Chỗ này bán xoài chấm muối ớt. Chúng ta thử không?" Yoko chỉ tay về phía một thuyền hàng nhỏ, giọng cô trong trẻo và đầy phấn khích. Đôi mắt em mở to, long lanh như trẻ thơ, không thể che giấu được sự tò mò và háo hức.
Faye quay sang nhìn, đôi mắt cô ấm áp, ánh sáng của buổi sáng như càng làm nổi bật nụ cười nhẹ nhàng của cô. "Nếu em muốn ăn, chị sẽ mua cho em tất cả xoài ở đây luôn." Câu nói của Faye nhẹ nhàng nhưng đầy yêu thương, không chỉ đơn giản là lời nói, mà là sự quan tâm ẩn chứa trong từng chữ.
Không khí xung quanh vẫn sôi động với những tiếng gọi mời của các tiểu thương và tiếng cười nói rộn ràng. Trong khoảnh khắc đó, cả hai như tạo nên một không gian riêng biệt, nhẹ nhàng giữa sự náo nhiệt. Yoko lấy một miếng xoài, mềm mại và vàng óng, đưa lên miệng Faye, đôi tay em khẽ run khi đợi Faye thử.
"Chị ăn thử đi, ngon không?" Yoko hỏi, ánh mắt đầy chờ đợi.
Faye khẽ gật đầu, đôi mắt cô lấp lánh, phản chiếu niềm vui giản dị. "Ngon, nhưng mà ăn với em thì ngon hơn." Cả hai cùng cười, một tiếng cười nhẹ nhàng, đầy sự thấu hiểu và tình cảm.
Tới phía trước một chút Yoko chỉ tay về phía một sạp bán đồ lưu niệm nhỏ, nơi những chiếc túi vải với họa tiết hoa văn truyền thống của Thái Lan được bày bán. Những chiếc túi đầy màu sắc, với các đường chỉ khéo léo và họa tiết tỉ mỉ, trông thật xinh xắn và thu hút. Em mỉm cười, đôi mắt lấp lánh sự hào hứng.
"P'Faye, em nghĩ cái này hợp với chị đó!" Giọng cô nhẹ nhàng, nhưng đầy sự yêu thích.
Faye ngước mắt lên, ngắm nhìn những chiếc túi một cách chăm chú. Ánh sáng chiếu vào, làm nổi bật những chi tiết tinh tế của chiếc túi vải, và đôi mắt của Faye như dịu lại dưới ánh nắng ban mai. Cô khẽ nghiêng đầu, nhìn Yoko với ánh mắt đầy ấm áp.
"Nếu em chọn, chị sẽ mua hết cho em." Câu nói ấy nhẹ nhàng, đầy yêu thương và tựa như một lời hứa ngọt ngào.
Yoko lắc đầu, đôi tay nhỏ nhắn nhanh chóng chọn lấy một chiếc túi vải nhỏ, với những họa tiết hoa văn sặc sỡ. Em ôm chặt chiếc túi vào lòng như một món đồ quý giá, mắt sáng lên vì vui sướng.
"Cái này em chọn cho chị, không phải cho em."
Giọng Yoko nhẹ nhàng, nhưng ẩn chứa sự quan tâm và tình cảm sâu sắc. Cô cảm nhận rằng chiếc túi này là một món quà hoàn hảo, một cách để thể hiện tình cảm của mình dành cho Faye.
Không gian xung quanh vẫn đầy những tiếng gọi mời từ các tiểu thương, nhưng khoảnh khắc này, giữa họ, như lắng lại trong một sự hiểu nhau thật sâu sắc. Những âm thanh ồn ào của chợ nổi bỗng trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại cái ôm ấm áp của chiếc túi vải và nụ cười nhẹ nhàng của Faye.
___
Buổi trưa tại quán café giữa lòng Bangkok
Sau khi rời khỏi chợ nổi, hai người quay trở lại trung tâm thành phố và bước vào một con ngõ nhỏ, tách biệt khỏi những ồn ào náo nhiệt của Bangkok.
Quán café nằm ẩn mình trong góc phố yên tĩnh, như một viên ngọc quý trong lòng thành phố. Khi bước qua cánh cửa, không gian quán hiện ra với những đường nét tối giản nhưng rất tinh tế. Những bức tranh treo tường, mỗi bức tranh như một mảnh ghép hoàn hảo, tạo nên một không gian thư giãn nhưng không kém phần nghệ thuật. Ánh sáng tự nhiên từ những tấm kính cửa sổ lớn len lỏi vào trong, chiếu lên từng chiếc bàn gỗ mộc, tạo nên một không gian dịu nhẹ, yên bình.
Họ chọn một bàn gần cửa sổ, nơi có thể nhìn ra đường phố sôi động bên ngoài. Ánh sáng chiếu xuống làn sóng xe cộ đang di chuyển, tạo thành những dải sáng loang loáng trên mặt đường. Trên bàn, hai cốc trà sữa được bày ra, hơi sương còn đọng trên thành ly thủy tinh mát lạnh, bên cạnh là một phần bánh ngọt nhỏ xinh, lớp kem mềm mại như tan ra trong miệng.
Yoko, đôi mắt sáng ngời với sự thích thú, đưa tay nghịch chiếc ly thủy tinh, ngón tay nhẹ nhàng xoay quanh miệng ly, ánh mắt cô lạc vào dòng xe cộ ngoài kia, nơi những chiếc xe vội vã lao đi như dòng chảy không ngừng.
"P'Faye," em gọi nhẹ nhàng, giọng nói như muốn chìm vào không gian yên tĩnh của quán. "Em thích Bangkok lắm. Nơi này vừa náo nhiệt nhưng cũng có những góc thật yên bình."
Faye chống cằm, ánh mắt như đang lướt qua Yoko một cách dịu dàng, qua ánh sáng mờ ảo của quán, làm cho khuôn mặt cô như bừng sáng lên một cách thanh thoát. Cô nhếch môi cười nhẹ, đôi mắt chăm chú nhìn Yoko, như đang suy tư về những lời vừa nghe. "Nếu em thích, chúng ta có thể khám phá Bangkok nhiều hơn. Lần sau, chị sẽ đưa em đến những nơi mà người khác không hay biết."
Yoko bật cười khúc khích, tay nhẹ gõ lên mặt bàn, phát ra những tiếng động nhỏ nhưng ấm áp. Em không thể giấu được niềm vui trong ánh mắt, nụ cười như tỏa sáng giữa không gian im lặng của quán.
"Hôm nay có thể đếm là 'lần sau' không? Em muốn chị dẫn em đi nhiều nơi hơn nữa."
Câu nói của em đầy ắp sự ngây thơ và tò mò, như một lời hứa hẹn cho những cuộc phiêu lưu sắp tới. Môi cô vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ đang mơ về những chuyến đi bất tận.
—
Chiều muộn tại công viên Lumpini
Buổi chiều tà, không khí trong công viên Lumpini trở nên thật dịu mát. Dưới tán cây xanh mướt, bóng râm lan tỏa khắp không gian, khiến cảnh vật trở nên bình yên đến lạ. Hàng cây cổ thụ đứng sừng sững, những chiếc lá rung rinh trong làn gió nhẹ, như vẫy gọi những bước chân của những người tìm về sự thanh thản. Tiếng chim hót líu lo và tiếng xào xạc của lá cây hòa cùng nhịp thở của thành phố, tạo nên một không gian vừa tĩnh lặng vừa êm đềm.
Faye và Yoko thuê một chiếc thuyền đạp nhỏ, nhẹ nhàng lướt trên mặt hồ rộng lớn, nước hồ lăn tăn sóng nhỏ dưới ánh nắng chiều muộn. Cánh thuyền khẽ vỗ vào mặt nước, tạo ra những gợn sóng nhẹ nhàng, vẽ nên những đường cong mềm mại trên mặt hồ. Yoko ngồi phía trước, đôi tay nhỏ nhắn đặt nhẹ lên cần lái, mắt cô chăm chú dõi theo mặt hồ xanh biếc, đôi môi khẽ mỉm cười. Faye ngồi phía sau, đôi chân vững vàng đạp nhẹ, chuyển động của cô chậm rãi, đều đặn, như muốn tận hưởng từng phút giây yên bình giữa thiên nhiên.
Một lát sau, Yoko quay đầu lại, ánh mắt cô trong veo, chứa đựng sự tò mò. "P'Faye, chị có nghĩ là, nếu không phải nghệ sĩ, mình sẽ sống như thế nào không?" Giọng nói của Yoko nhẹ nhàng, như một câu hỏi được thốt ra từ một tâm hồn đầy ước mơ, và trong ánh mắt cô, có gì đó sâu lắng, như muốn tìm kiếm một phần của chính mình qua câu trả lời của Faye.
Faye khựng lại trong giây lát, hơi ngừng lại động tác đạp thuyền. Cô đưa tay chạm vào mặt nước, nhẹ nhàng vén những gợn sóng lăn tăn. Cảm giác mát lạnh từ nước hồ truyền đến khiến cô như chậm lại, suy nghĩ về câu hỏi của Yoko.
"Chị nghĩ... chị sẽ là một người bình thường. Có thể bán trà sữa hay mở một quán ăn nhỏ. Nhưng, dù thế nào, chị nghĩ vẫn sẽ gặp được em. Chị tin là vậy."
Câu trả lời của Faye vang lên trong không gian yên tĩnh, đôi mắt cô nhìn về phía xa, như lạc vào một thế giới riêng, nơi mà những gì quan trọng nhất chính là sự gặp gỡ định mệnh.
Yoko bật cười khúc khích, tay vẫn nhẹ nhàng giữ chặt cần lái, nhưng ánh mắt em lại sáng lên một cách kỳ lạ. Em nhìn Faye một lúc lâu, như muốn thấu hiểu cảm xúc sâu thẳm trong lòng người đối diện. "Chị nói nghe giống phim quá," Yoko cười, nhưng ánh mắt em lại long lanh, chứa đựng một cảm xúc khó tả, như đang mơ về một điều gì đó đẹp đẽ và đầy hi vọng.
__
Hoàng hôn buông xuống trên Bangkok, bao phủ cả thành phố trong ánh sáng vàng ấm áp. Faye và Yoko đứng cạnh nhau trên Skywalk, nhìn ra khung cảnh bao la trước mặt, nơi các tòa nhà chọc trời dần hòa lẫn vào sắc cam của trời chiều.
Ánh nắng như phủ một lớp nhẹ nhàng lên mái tóc Yoko, khiến từng sợi tóc bay lên trong gió, lấp lánh như những tia sáng cuối cùng của ngày. Cảnh vật xung quanh tĩnh lặng, nhưng trái tim họ lại đang đập loạn nhịp trong khoảnh khắc này.
Yoko nhìn vào không gian rộng lớn, nhưng ánh mắt em lại chỉ dừng lại ở Faye. Em cảm nhận sự yên bình lạ thường khi đứng bên cạnh Faye, như thể mọi thứ xung quanh không còn quan trọng nữa. Cảm xúc của cô trong khoảnh khắc này, đầy ắp và chân thật, không thể nói hết bằng lời.
"P'Faye, chúng ta chụp ảnh đi. Nhưng em muốn chị quản lý chụp giúp mình. Chị nghĩ sao?" Câu nói nhẹ nhàng, nhưng trong đó là sự muốn lưu giữ khoảnh khắc này mãi mãi, muốn ghi lại tình cảm này, không để nó trôi qua.
Faye nhìn Yoko, một nụ cười ấm áp hiện lên trên môi. Cô nhắn tin cho quản lý, nhưng ánh mắt của cô không rời khỏi Yoko. Cảm giác này thật đặc biệt, như thể thời gian đang dừng lại, chỉ còn lại họ với nhau giữa bức tranh hoàng hôn tuyệt đẹp. Faye cảm nhận được trái tim mình đập mạnh, không phải vì không gian xung quanh, mà vì sự gần gũi của Yoko, từng khoảnh khắc nhỏ như thế này đều trở thành một ký ức khó quên.
Khi quản lý đến, Yoko tựa đầu vào vai Faye. Khoảnh khắc ấy, như một sự tự nhiên, như một phản xạ của trái tim. Yoko dựa vào Faye, không nói gì, chỉ im lặng, để cho những giây phút này trôi qua trong bình yên tuyệt đối. Cảm giác ấy thật kỳ diệu. Faye có thể cảm nhận rõ ràng hơi thở của Yoko, ấm áp và nhẹ nhàng, như một làn gió thoảng qua, vờn quanh trái tim cô. Mái tóc của Yoko lướt nhẹ trên vai cô, mang theo một mùi hương dịu dàng, khiến Faye cảm thấy như được bao bọc trong sự an lành, như một nơi trú ẩn.
Cô nghiêng đầu xuống, mắt nhìn theo bóng dáng Yoko, và trong khoảnh khắc ấy, không có gì quan trọng hơn việc đứng bên cạnh nhau. Cảm giác ấy không phải là một sự cố gắng hay sự mong muốn, mà chỉ là một sự đồng điệu sâu sắc giữa hai trái tim. Faye cảm nhận được sự yeên bình, một cách vô hình nhưng mạnh mẽ, khi Yoko tựa vào vai cô. Cảm giác như thể không có gì có thể xâm phạm vào thế giới này, nơi chỉ có họ, nơi mà không gì có thể làm xáo trộn sự bình yên mà họ đang có. Cảm giác ấy như một vòng tay ấm áp, che chở và an ủi, khiến Faye chỉ muốn lưu giữ mãi khoảnh khắc này.
Những âm thanh xung quanh dần im bặt, chỉ còn lại nhịp thở của Yoko, nhẹ nhàng và đều đặn. Faye cảm nhận được từng hơi thở của Yoko, từng nhịp tim của cô, như một bài hát trầm bổng mà chỉ họ mới nghe thấy.
Quản lý đưa máy ảnh lên, bấm một vài tấm rồi ngẩng đầu lên, mỉm cười đầy ấm áp. "Đẹp lắm,"
quản lý nói, giọng nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành. "Hai người giống như một cặp đôi bình dị nhưng hoàn hảo trong mọi khoảnh khắc. Cảm giác như họ sinh ra để dành cho nhau, từng cử chỉ, ánh mắt, tất cả đều thật tự nhiên và tuyệt vời."
Câu nói ấy như một lời chúc phúc, làm trái tim Faye ấm lại. Cô cảm nhận được sự gắn kết không lời, là một lời khẳng định rằng tất cả những gì họ có, đều thật đẹp. Yoko, dù đang cảm thấy sự ấm áp của Faye bên cạnh, cũng không thể ngừng cười nhẹ, khuôn mặt rạng rỡ, không nói gì nhưng ánh mắt chứa đầy cảm xúc. Cả hai chỉ cần đứng bên nhau, để thế giới bên ngoài lùi lại, và khoảnh khắc này là của riêng họ.
Nhận ảnh từ chị quản lý, ngón tay Faye lướt nhẹ trên màn hình điện thoại, chọn ra bức hình đẹp nhất, rồi thêm một dòng chú thích đơn giản: "Again & Again🥀🕯️."
Dòng chữ ấy, mặc dù ngắn gọn, nhưng lại chứa đựng cả một trời cảm xúc. Với Faye, nó không chỉ là những từ ngữ, mà là lời hứa. Lời hứa rằng mỗi khoảnh khắc bên Yoko sẽ được lặp lại mãi mãi, dù cho thời gian có trôi đi, dù cho mọi thứ có thay đổi. Trong mỗi lần lướt qua bức ảnh này, cô sẽ nhớ lại cảm giác ấy, cảm giác như thế giới xung quanh ngừng lại, chỉ còn lại Yoko và cô, bình yên, an toàn trong vòng tay của nhau.
"Again & Again" – là lời nói từ tận đáy lòng cô, như một lời nguyện cầu, mong sao được sống mãi trong những khoảnh khắc này, với Yoko, không chỉ một lần mà mãi mãi, để tình yêu này không bao giờ phai nhạt, dù cho bao nhiêu lần nữa.
Faye nhẹ nhàng siết chặt tay Yoko, như muốn bảo vệ và giữ chặt những khoảnh khắc này mãi mãi. Mọi thứ xung quanh trở nên mờ nhạt, chỉ còn lại hai người họ, hòa quyện trong không gian yên bình của hoàng hôn và ánh sáng vàng ấm áp, tạo nên một thế giới riêng, nơi chỉ có tình cảm và những kỷ niệm đẹp đẽ.
End.
hơn 3k chữ đó=)) cơ mà nhìn ảnh bình yên quá
tớ còn 1 ver nối tiếp, ver sau thì cũng ùm ùm lắm, ai đó cmt ra tính hiệu để tớ up tiếp đi uwu
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro