Chương 1
Đêm qua vừa mới mưa xong, không khí ngập tràn hơi nước ẩm ướt. Tiết xuân còn se lạnh, Faye Malisorn mặc một bộ đồ đen, đội mũ lưỡi trai đen nhánh, tay kéo theo một chiếc vali màu nâu cỡ lớn dài khoảng hai mươi tấc, dáng người thẳng tắp, đứng trước cửa bệnh viện, trông không khác gì một người đến... nhặt xác.
Nhưng thật ra, cô không đến đây để nhặt xác cho ai cả. Hoàn toàn tương phản chính là, hôm nay cô được xuất viện.
Gần 10 giờ sáng, mặt trời vẫn ẩn sau những tầng mây xám, thỉnh thoảng lóe lên vài tia sáng vàng rực từ mép mây. Ánh nắng ban mai chiếu xuống những giọt sương còn đọng trên lá bách non ở bồn hoa phía trước, phản chiếu lấp lánh ánh sáng bảy màu.
Faye đứng trước cửa khu nội trú một hồi lâu, cho đến khi một chiếc xe trông khá kín đáo lướt tới và dừng ngay trước mặt cô.
Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt của một điển hình của một mỹ nhân Thái Lan:
"Buổi sáng em đưa mấy đứa nhỏ đến trường, giờ mới ghé qua được."
Người phụ nữ đó là Engfa Waraha, đàn em của Faye trong hội kịch thời còn học ở Đại học BangKok, đồng thời cũng là truyền nhân duy nhất của bà nội Faye.
Vừa nói, Engfa vừa tháo dây an toàn, mở cửa xe bước xuống:
"Đi thôi, trước tiên đem hành lý bỏ lên xe, về nhà rồi nói tiếp."
"Ừ."
Faye gật đầu, kéo vali ra phía sau xe, cùng Engfa sắp xếp hành lý vào cốp. Chẳng mấy chốc, hai người trở lại xe và lái ra khỏi bệnh viện.
Bệnh viện nơi Faye điều trị là một trung tâm chăm sóc sức khỏe tâm thần nổi tiếng trong nước. Khoảng hai năm trước, vì một số lý do nhất định, cô bị đưa đến đây để điều trị và ở lại suốt từ đó đến nay.
Bệnh viện này nằm sâu trong núi, vị trí rất hẻo lánh, cách trung tâm thành phố ít nhất 100 km đường xe chạy.
Để đảm bảo điều trị tốt nhất, nơi đây hạn chế tối đa liên lạc với bên ngoài. Ngoài việc được gặp người thân mỗi tháng một lần, phần lớn thời gian bệnh nhân không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài, chưa kể đến chuyện sử dụng Internet.
Vừa lên xe, Engfa liền đưa cho Faye một chiếc điện thoại di động:
"Cái điện thoại cũ của P'Faye hỏng nặng quá, em đã mua cái mới cho chị rồi. Người ta cũng đã chuyển hết dữ liệu sang đây. Mật khẩu em không đặt, chị tự thiết lập lại nhé."
Faye nhận lấy chiếc điện thoại, cúi đầu, khẽ nói:
"Cảm ơn em."
Giọng nói khàn đặc, tựa như một tấm vải cũ kỹ phủ đầy bụi, nghe đến đâu là mang theo cảm giác rệu rã, tang thương.
Engfa vừa lái xe qua con đường nhỏ ngoằn ngoèo giữa rừng núi âm u, vừa cười khẽ:
"Giờ cảm ơn thì hơi sớm đấy. Đợi về đến nhà rồi, chị còn phải cảm ơn em thêm nữa."
Faye cũng mỉm cười nhẹ, mở khóa màn hình điện thoại và bắt đầu kiểm tra.
Trước khi chiếc điện thoại cũ bị hỏng, cô đã tự tay xóa đi khá nhiều dữ liệu. Vì vậy, khi mở chiếc điện thoại mới, đối mặt với album trống trơn, cô chỉ dừng lại một chút, rồi tiếp tục chuyển qua mục khác.
Có lẽ để tránh làm cô bị kích thích, Engfa không cài bất kỳ ứng dụng mạng xã hội nào trên điện thoại. Faye lướt qua vài ứng dụng ít ỏi, cuối cùng mở mục hồ sơ công việc. Một loạt tài liệu xuất hiện, trong đó tiêu đề nổi bật nhất chính là "Chiết Ánh Trăng", dừng ngay trước mắt cô.
Engfa liếc qua một lát, rồi click mở tài liệu đứng đầu danh sách, với dòng tựa đề hiện rõ:
Bên trong xe, không khí tĩnh lặng. Chỉ có tiếng động cơ vang đều, hòa cùng ánh mắt trầm ngâm của Faye, dừng lại trên màn hình điện thoại.
Tên kịch: 《Chiết Ánh Trăng》
Biên kịch: Faye Marlisorn
Diễn viên chính: DMH, Charlotte
Đơn vị sản xuất: 9 Star Phim Ảnh Văn Hóa & Nhạc Hà Phim Ảnh Văn Hóa
Faye dừng ánh mắt ở ba chữ "DMH" cảm giác vừa lạ lẫm vừa quen thuộc bất ngờ hiện lên trong lòng cô. Cô khẽ nhíu mày, cố gắng suy nghĩ, giữa đống ký ức hỗn loạn và đổ nát trong tâm trí, mơ hồ chạm đến một hình ảnh thoáng qua.
Hình ảnh đó tựa như bị bao phủ trong màn sương mù của một đêm xuân, mơ màng và xa xôi. Trong một thư phòng chất đầy sách, cô đeo kính, ngồi ngay ngắn trước màn hình máy tính, những ngón tay không ngừng gõ lên bàn phím.
Ánh sáng màu lam nhạt từ màn hình máy tính hắt lên, chiếu sáng một người phụ nữ mặc áo ngủ lụa trắng đang bước tới, trên tay là một ly sữa bò. Người phụ nữ nói bằng giọng dịu dàng:
"P'Faye, đừng viết nữa. Uống ly sữa này rồi đi ngủ đi."
Faye ngước mắt lên nhìn về phía người phụ nữ. Nhưng có lẽ là do di chứng của bệnh, cô hiện tại không thể nhớ nổi gương mặt của người đó, chỉ còn lại một cảm giác mơ hồ, nhạt nhòa trong ký ức.
Mơ hồ trong trí nhớ, Faye chỉ nhớ được chính mình đã duỗi tay kéo người phụ nữ kia ngồi lên đùi mình, ôm chặt lấy:
"Đừng ngủ vội, giúp chị xem qua kịch bản mới này đã."
Faye tựa cằm lên vai người phụ nữ kia. Người ấy hơi nghiêng đầu, liếc nhìn màn hình, rồi khẽ ngạc nhiên hỏi:
"Kịch bản mới? Là phim thời dân quốc sao?"
Faye gật đầu, giọng nói không giấu nổi sự phấn khích:
"Đúng vậy! Là câu chuyện giữa một đại thanh y và một nữ quân phiệt. Chị chưa từng viết về đề tài này, nhưng chị muốn viết xong trong một mạch."
Nghe được giọng điệu đầy hào hứng của Faye, người phụ nữ quay lại, nâng khuôn mặt cô trong tay, giọng nói dịu dàng nhưng mang chút cứng rắn:
"Không được, bác sĩ nói chị không được thức khuya nữa. Mau đi ngủ đi."
"Nhưng mà..."
Còn chưa kịp nói hết câu, người phụ nữ đã đưa ngón trỏ lên môi nàng, khẽ cười nũng nịu:
"Nghe lời đi mà ~"
Cho tới tận hôm nay, khi hồi tưởng lại ký ức ấy, Faye vẫn thấy DMH trong trí nhớ là một người dịu dàng, chu đáo, luôn chăm sóc cô từng chút một.
Nhưng cũng chính người con gái dịu dàng như thế ấy, về sau lại là người khiến cô tổn thương sâu đậm nhất.
Faye cảm thấy như bị ngạt thở trong nháy mắt. Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
DMH...
DMH...
Hình ảnh ngày đó ở phim trường 《Tiêu Dao》 ùa về rõ mồn một. Mọi người xung quanh đều dán mắt vào chiếc điện thoại của mình, ánh mắt đầy mờ mịt xen lẫn kinh ngạc, kèm theo cả những tia tò mò không thiện chí.
---------------------------------------------
Điện thoại đặt bên cạnh vang lên, giọng nói quen thuộc của sếp cô, Wanwand, vọng ra từ đầu dây bên kia:
"Faye, tạm thời tắt điện thoại đi, đừng vội về nước. Đợi tôi tìm hiểu rõ mọi chuyện đã..."
Cô còn chưa kịp đáp lại, thì một thư ký trường quay trẻ tuổi đã hét lên:
"DMH và phú thương nắm tay nhau đi kiểm tra sức khỏe, nghe đồn đã mang thai! Mẫu bằng tử quý, chuẩn bị bước vào hào môn lần hai rồi sao?"
Trong đầu Faye lập tức như bị một tiếng "ong" vang lên. Tiếng ồn từ chiếc TV cũ lẫn vào dòng suy nghĩ hỗn loạn của cô, khiến mọi thứ dường như đóng băng.
Tiếng rung điện thoại tiếp tục len lỏi vào không gian yên lặng. Cô quay đầu lại, nhìn chằm chằm người thư ký trẻ, cảm giác như trái tim mình bị ai đó thô bạo móc ra, quăng xuống đất, rồi dùng tay bóp nát, dùng chân giẫm đạp đến tan tành.
Faye lảo đảo bước lên phía trước, giọng nói nghẹn lại:
"Cậu vừa nói gì? Nói lại lần nữa..."
Sự đáng sợ trong ánh mắt cô khiến cậu thư ký run rẩy, ấp úng không thốt lên lời.
Cô còn chưa kịp phản ứng, thì bất giác cầm lấy điện thoại, bước đi như kẻ mất hồn. Khi té ngã trên mặt đất, cô nghe thấy tiếng thét hoảng loạn của P'Wan và những tiếng kêu đầy sợ hãi xung quanh.
Quá khứ đột ngột ùa về như cơn sóng dữ, cảm xúc dồn nén khiến nhịp thở của Faye trở nên gấp gáp.
Engfa, người đang lái xe, nhanh chóng nhận ra sự bất thường. Cô liếc nhìn Faye, ánh mắt dừng lại ở ba chữ "DMH" trên màn hình điện thoại. Gương mặt Engfa thoáng lộ vẻ lo lắng:
"P'Faye, không sao chứ?"
Faye ngước lên, cố gắng điều chỉnh nhịp thở, gượng gạo trả lời:
"Không sao đâu, Engfa"
Engfa không nói gì thêm, nhẹ nhàng đưa tay che mắt Faye lại:
"Đừng nhìn nữa."
Trong giây lát, thế giới như chìm vào bóng tối. Mùi hương của gỗ thông thoảng qua, cùng với giọng nói trầm ấm của Engfa vang lên:
"Quá khứ chỉ là những bóng ma. Nó không thể làm tổn thương P'Faye thêm nữa. Hãy bước ra khỏi bóng tối đó, tìm đến ánh sáng và bắt đầu một cuộc sống mới."
Dù nhỏ tuổi hơn Faye, Engfa đã là mẹ của hai đứa trẻ sinh đôi. Là một người mẹ, cô đối mặt với mọi việc trên đời bằng một trái tim bao dung và kiên nhẫn.
Dù năm tháng qua đi, rất nhiều người từng quay lưng với Faye sau sự cố cô tự sát trong bồn tắm, nhưng Engfa – người đã lớn lên cùng cô từ thuở nhỏ – chưa bao giờ rời bỏ.
Cô luôn tin tưởng, luôn bảo vệ Faye.
--------------------------------------------------
Một dòng nhiệt nóng bừng lên từ ngực Faye, lan tỏa khắp trái tim, khiến cô khẽ cười thành tiếng:
"Ha ha..."
Engfa nghi hoặc, quay sang nhìn:
"Cười cái gì thế?"
Faye cầm lấy tay Engfa đang che mắt mình, nhẹ nhàng kéo xuống, nụ cười vẫn còn đọng trên môi:
"Không hổ danh là cựu chủ tịch hội kịch. Khai sáng tâm hồn người khác như thể đang ngâm một bài sonnet của Shakespeare. Tuyệt đẹp và đầy mê hoặc."
Engfa nghe xong, cười mỉa:
"Em cảnh cáo P'Faye, đừng có mà trêu chọc em. Em có thể viết lời thoại buồn nôn gấp mười lần chị đấy, Biên kịch Faye à."
Hai người bật cười. Sự căng thẳng trong lòng Faye dần dịu lại. Cô tắt điện thoại, chuyển đề tài sang những câu chuyện đơn giản trong cuộc sống.
Engfa kể về công việc hiện tại của mình - một giảng viên điêu khắc sứ tại Đại học Bangkok – và cả những vấn đề dở khóc dở cười với sinh viên. Đến đoạn nửa đùa nửa thật, cô còn nói:
"Nếu P'Faye không muốn viết kịch bản nữa, thì đến xưởng của em mà học điêu khắc. Với nền tảng của chị, làm ra vài tác phẩm cũng có thể bán được vài nghìn đô đấy."
Faye chỉ cười, lắc đầu từ chối, bảo rằng tay nghề của cô đã "rỉ sét" sau bao năm không động đến.
Rồi câu chuyện chuyển sang cặp sinh đôi nhà Engfa. Cô thở dài kể rằng con gái thì ngoan, nhưng con trai thì nghịch ngợm đến phiền phức. "Thằng nhóc mới sáu tuổi đã khiến người ta phải đau đầu. Tôi chỉ muốn ném nó ra ngoài cửa sổ cho xong!"
Dù lời nói nghe có vẻ tàn nhẫn, nhưng nét cười trên khuôn mặt Engfa lại toát lên sự mãn nguyện. Faye nhìn thấy điều đó, và trong lòng cô cũng nhẹ nhõm hơn. Có lẽ, cuộc sống vẫn còn nhiều điều đáng hy vọng.
Faye cùng Engfa vừa nói vừa cười suốt quãng đường, cho đến khi xe dừng lại trước một tòa nhà nhỏ màu đỏ nằm trên con phố sầm uất ở Pukket
Xung quanh là các quán cà phê, tiệm trà, và nhà hàng được trang trí tỉ mỉ. Nhưng tòa nhà ba tầng mang phong cách châu Âu cổ điển với sân vườn độc lập này lại toát lên vẻ yên tĩnh, hoàn toàn khác biệt với sự náo nhiệt của khu phố.
Engfa ném chìa khóa cho Faye:
"Xuống xe mở cổng đi."
Faye nhận chìa khóa, mở cánh cổng sắt dẫn vào sân. Sau khi xe được đỗ gọn, hai người xách hành lý đi vào.
Vừa đẩy cửa, ánh mắt Faye lập tức bị thu hút bởi một chiếc mâm gỗ đỏ khắc họa tiết "Đào Nguyên" đặt trên tủ giày.
Đây là tác phẩm của bà nội cô. Tòa nhà này, cùng với những đồ vật bên trong, là món quà sinh nhật quý giá mà bà đã để lại cho cô.
Faye đưa tay vuốt nhẹ những họa tiết khắc trên mâm, ánh mắt dịu dàng hơn.
Engfa vừa đổi giày, vừa lên tiếng:
"Bây giờ P'Faye chỉ còn công ty nhỏ Nhạc Hà và căn nhà này thôi. Phòng ở dù cũ, nhưng trước đây chị đã cải tạo lại một lần. Ở tạm đi, không quen thì đến chung cư của em."
--------------------------------------------
Hơn hai năm trước, khi DMH – người luôn mang hình ảnh thanh cao trong mắt công chúng – bị khui chuyện tình ái với một phú thương, dư luận dậy sóng.
Những scandal đó kéo theo hậu quả nghiêm trọng, khiến công ty quản lý Nhạc Hà phải chi trả số tiền khổng lồ để hủy hợp đồng.
Trong tình cảnh đó, Faye, với tư cách là người nắm cổ phần chính của Nhạc Hà, không cúi đầu trước áp lực. Thay vào đó, cô đã bán hết tài sản cá nhân để bù đắp số tiền thiếu hụt.
Engfa, khi biết chuyện, đã tức giận đến phát khóc. Cô mắng Faye là "đồ vô dụng" và đề nghị đáng ra cô nên đến ném trứng thối vào mặt bạn gái cũ, thay vì tự hủy hoại bản thân bằng cách "nghĩa hiệp vô ích."
Nhưng mọi chuyện giờ đã là quá khứ.
--------------------------------------------------
Engfa đứng ở cửa, nhìn Faye, rồi thở dài rút từ túi ra một chiếc túi thơm, ném cho cô:
"Lá bưởi đó, đuổi vận xui, cầu bình an."
Faye cầm lấy, đưa lên ngửi. Mùi hương thanh mát len lỏi vào tâm trí, khiến cô bật cười, gật đầu:
"Ừ, bình an và khỏe mạnh."
Tòa nhà tuy cũ, nhưng nhờ sự chăm sóc của Engfa, mọi thứ đều sạch sẽ, gọn gàng.
Faye kéo vali lên cầu thang xoắn, bước vào căn phòng quen thuộc ở góc Đông Nam tầng hai. Vừa đẩy cửa, ánh mắt cô liền dừng lại trên tấm thảm Bohemian đầy sắc màu trải dài đến chiếc giường lớn dựa sát tường.
Trên đầu giường, một loạt đĩa sứ với họa tiết Ba Lan đặc trưng được treo ngay ngắn. Đồng tử Faye khẽ co lại.
Engfa bước vào, nhìn theo ánh mắt cô và chợt hiểu ra:
"Ồ, đó là đồ cũ trong phòng P'Faye. Em thấy có dấu của nghệ nhân, nghĩ rằng sẽ tăng giá trị sau này, nên giữ lại."
Faye thở dài:
"Nhưng đó là quà của DMH."
Hồi mới nhập viện, việc đầu tiên Faye yêu cầu Engfa làm là bán hết mọi thứ liên quan đến DMH.
Engfa đặt tay lên vai Faye, nghiêm nghị:
"Bỏ qua đi. Giờ P'Faye nghèo thế này, sao lại để tâm đến chuyện lãng phí tiền bạc được?"
Họ tiếp tục dọn dẹp, trò chuyện thêm về những ngày tháng đã qua. Engfa dẫn Faye ra ngoài ăn món cay Trung Hoa tại một nhà hàng gần đó.
Trong bữa ăn, Engfa nhắc đến những gì đã xảy ra:
"Khi DMH gặp scandal, theo ý P'Faye, em đã bán bản quyền tác phẩm của Nhạc Hà cho P'Wan với giá 20 triệu bath để trả nợ. Nhưng vì gã khổng lồ chấm dứt hợp tác, chị vẫn phải đền hợp đồng 50 triệu bath. Em đành bán tất cả bất động sản của P'Faye để lấp lỗ hổng đó."
Faye vừa gắp đồ ăn vừa gật gật đầu:
"Cảm ơn em, Engfa."
Việc này một năm rưỡi trước cô đã nghe qua, lúc này lại nghe, trong lòng sớm đã không có từ trước phẫn uất oán hận, cảm xúc bình tĩnh giống như rơi nửa chết nửa sống người kia không phải cô giống nhau, nội tâm không hề gợn sóng.
Engfa thở dài: " Haiz"
Cô cũng không biết nên nói gì để an ủi Faye.
Đối với chuyện này của Faye, đổi lại ở người khác, thật ra cũng cũng chỉ là chịu thất tình một hồi mà thôi.
Rốt cuộc thì bất quá là bạn gái hẹn hò hơn mười năm, trong thời gian đang yêu lại đi cấm sừng mình.
Nhưng ai cũng không nghĩ tới, trên người Faye còn có bệnh di truyền của gia đình. Cô cùng người cha đã tự sát kia giống nhau, đều mắc chứng rối loạn cảm xúc nghiêm trọng. Thời niên thiếu, bởi vì có DMH làm bạn, còn không có như vậy rõ ràng.
Một khi mất đi DMH, thế giới của Faye trời sập đất lún, cái gì bệnh tật đều bại lộ ra tới.
Ngay từ đầu, Faye còn có thể chống lại, thậm chí cùng DMH có thương có lượng, đem nợ nần trả. Nhưng không nghĩ tới không bao lâu, liền lại bị cô ta ở đằng sau thọc một đao, hoàn toàn điên rồi.
Người điên rồi chuyện gì đều làm được, cô ở khách sạn bồn tắm phóng đầy một lu rượu vang đỏ, cắt cổ tay tự sát. Nếu không phải nhờ bé trợ lý có lương tâm, phát hiện đến kịp thời, Faye đã sớm bị bồn rượu vang đỏ chết đuối.
Sự việc này đã gây xôn xao trong giới, hơn nữa vì cô còn vướng vào hợp đồng đánh cược với một gã khổng lồ trong ngành, nên không ít tin đồn thất thiệt lan truyền, thậm chí có người nói rằng chính công ty đó đã gây ra bi kịch cho cô.
Chủ sở hữu đứng sau hậu trường của tập đoàn lớn Neko Apasra rất coi trọng danh tiếng. Khi nghe những tin đồn thất thiệt lan truyền, cô đã nhanh chóng chấm dứt hợp tác giữa hai bên và bí mật đạt được thỏa thuận với Faye. Cuối cùng, Faye chỉ phải bồi thường một nửa chi phí hợp tác, tương đương 150 triệu bath.
Sau khi bồi thường xong khoản tiền, Faye gần như trắng tay. Việc cô tự sát cũng để lại hậu quả nghiêm trọng, khiến không ai dám hợp tác với một người có tâm lý bất ổn như cô. Mạng lưới quan hệ mà Faye từng gây dựng cũng gần như sụp đổ.
Tuy vậy, cô vẫn còn những người thực sự đánh giá cao tài năng của mình, bất kể lợi ích, như Engfa, hay giáo sư ở Đại học Bangkok, Kaew .
Engfa vừa nhai một miếng gà xào ớt, vừa nói:
"Em đã kể tình trạng hiện tại của P'Faye cho cô Kaew."
"Chuyện của chị đúng là khiến người ta hoảng sợ. Bạn thân như P'Wan hay nhà đầu tư lớn như công ty kia đều không muốn rót vốn cho chị nữa. Đã vậy, bạn gái cũ của chị còn gả cho một tài phiệt, kiểm soát đến 50% chuỗi rạp chiếu phim trong nước. Trước đây cô ta đã ra tay tàn nhẫn với P'Faye, giờ thì các công ty khác cũng chẳng dám mạo hiểm đầu tư vào chị đâu."
Câu nói của Engfa khiến không khí như chùng xuống, nhưng sự thật phũ phàng là điều mà cả hai đều không thể phủ nhận.
"P'Faye nếu còn muốn làm phim, chắc chỉ có thể ký tên làm biên kịch thôi, không thể tiếp tục làm nhà sản xuất nữa."
Những ngày ở bệnh viện tâm thần trôi qua trong sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Phần lớn thời gian, Faye chỉ mơ màng nằm trên giường, nhìn mặt trời từ từ di chuyển từ đông sang tây. Đôi khi, những khoảnh khắc tỉnh táo bất chợt ập đến, cô lại ngẫm về những chuyện đã qua và suy nghĩ về con đường phía trước.
Những điều Engfa vừa nói đều nằm trong dự đoán của cô, nên cô không hề ngạc nhiên.
Faye gật đầu, thong thả nhón một viên đậu phộng, vừa ăn vừa hỏi:
"Vậy giáo sư Kaew nói gì?"
Engfa mỉm cười, đôi mắt cong thành hình vầng trăng non:
"Cô bảo P'Faye về Bangkok gặp cô một lần."
-----------------------------------------------------------
Có sự dặn dò của Engfa, Faye từ nhà kho tìm được một chiếc bình hoa miệng rộng màu lam, do chính tay bà nội cô chế tác. Cô gói cẩn thận món quà vào một chiếc vali da đen bóng, sẵn sàng lên đường đến thủ đô để thăm giáo sư Kaew.
Faye vốn thường ăn mặc giản dị, nhưng vì gặp lại giáo sư, hôm nay cô đã lục từ tủ quần áo ra một chiếc sơ mi trắng. Chiếc áo được làm từ lụa cao cấp, phần ngực thêu hoa trà đỏ trắng đan xen bằng kỹ thuật thêu thủ công của Thái Lan, trông vừa tinh tế vừa tươi sáng.
Cô kết hợp cùng quần tây cùng tông, khoác thêm một chiếc áo ngoài bằng lông dê màu xanh non. Cả người toát lên vẻ thanh tú, phong thái tựa như một cây trúc non đầy sức sống, dáng đứng cao ráo, trông phong lưu phóng khoáng.
Hiếm khi ăn vận tươi tắn như vậy, nhưng vừa bước vào văn phòng của giáo sư Kaew, cô đã thấy giáo sư bước tới, nắm lấy tay cô với ánh mắt vừa quan tâm vừa xót xa, khẽ thốt lên:
"Gầy quá, em gầy đi rất nhiều."
Faye chỉ đành bất lực mỉm cười, nhẹ nhàng vỗ lên tay giáo sư để trấn an:
"Em vẫn luôn như vậy mà, giáo sư."
Giáo sư Kaew nhìn Faye một lúc, ánh mắt đầy vẻ không đồng tình. Bà kéo tay cô ngồi xuống ghế trước chiếc bàn trà nhỏ trong văn phòng:
"Ngồi xuống đã, rồi hẵng nói chuyện."
"Vâng."
Faye ngồi xuống, nhận từ giáo sư một tách trà. Giáo sư Kaew đẩy gọng kính, hỏi:
"Em ra khỏi đó từ khi nào? Sao không báo trước mà đến đây?"
Faye nâng tách trà, mỉm cười đáp nhẹ nhàng:
"Hôm qua, Engfa nói giáo sư muốn gặp em, nên em liền đến."
Khi cô trả lời, giáo sư Kaew không khỏi đánh giá kỹ càng. Thấy Faye ngoài việc gầy gò hơn trước thì tinh thần dường như không có gì bất ổn, bà cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chuyện của Faye, mọi người đều muốn hỏi, nhưng không ai muốn nhắc lại. Sau một lúc suy nghĩ, giáo sư Kaew nói một câu an ủi:
"Những chuyện đã qua đều là quá khứ, cuộc đời là những trải nghiệm. Xem như tích lũy tư liệu sống đi."
"Vâng."
Hai người trò chuyện một lúc, Faye hỏi thăm sức khỏe của giáo sư, cả hai nói về những điều vụn vặt trong cuộc sống. Dần dần, câu chuyện chuyển sang chủ đề chính.
Giáo sư Kaew mở lời:
"Ta đã nghe Engfa nói sơ qua tình hình của em. Nếu có thời gian, em hãy quay lại trường làm việc một thời gian đi. Em cũng biết mỗi năm trường có ba đến bốn dự án phim, nhưng vài năm gần đây chất lượng không được tốt lắm."
"Nếu em giúp đỡ, có khi còn có thể giành được giải thưởng."
Với tình trạng hiện tại của Faye – gần như bị phong sát – thì việc được hợp tác với Học viện Điện ảnh Bangkok là một con đường rất tốt để làm lại từ đầu.
Faye suy nghĩ một lát, định trả lời thì tiếng gõ cửa vang lên. Cùng lúc đó, một giọng nữ trong trẻo cất lên:
"Giáo sư Kaew, em mang luận văn của tổ đến nộp."
Giọng nói rất êm ái, khiến người nghe dễ dàng liên tưởng đến những buổi tối đầu hạ hơi nóng, làn gió nhẹ thổi qua cành lá tạo cảm giác dịu mát.
Faye không kìm được, quay đầu nhìn về phía cửa.
Giáo sư Kaew đáp:
"Vào đi."
Cánh cửa mở ra, một nữ sinh đội chiếc mũ dạ màu xám trắng bước vào, tay ôm một xấp luận văn A4.
Faye ngước mắt, ánh nhìn của cô chạm phải đôi mắt sáng ngời của nữ sinh. Ngay lập tức, cô khựng lại.
Nữ sinh có một đôi mắt đẹp lạ thường, như mắt phượng, long lanh như được chấm sơn, đen trắng rõ ràng, trong veo và thuần khiết.
Lúc này, nữ sinh nhìn Faye, đôi mắt thoáng ngạc nhiên, rồi lại lộ ra vẻ bối rối như một chú nai nhỏ trong rừng:
"P'Faye?!"
Bị gọi tên bất ngờ, Faye chớp mắt, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Cô gái cắn nhẹ môi, lộ ra vẻ hối lỗi. Faye lập tức hiểu ra, nở nụ cười dịu dàng:
"Cô bé này cũng là học trò của giáo sư Kaew sao?"
Cô ngồi thẳng trên ghế, ngẩng đầu nhìn nữ sinh, ánh mắt đầy vẻ hòa nhã:
"Không biết đàn em tên gì?"
Nữ sinh thoáng lưỡng lự, nhưng khi nhận được ánh nhìn khích lệ từ Faye, vẻ bối rối trên mặt cô dần biến mất, thay vào đó là sự dịu dàng pha chút vui sướng.
Cô mỉm cười, hơi e lệ nhưng giọng nói lại mang theo sự phấn khởi:
"Em là Yoko Apasra."
Nữ sinh nhìn Faye, ánh mắt rạng ngời:
"P'Faye, em tên là Yoko Apasra."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro