Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 2

Trong văn phòng được phủ thảm dày, cho nên khi bước đi cũng không phát ra tiếng động, bởi thế
Yoko không hề chú ý tới có một bóng dáng cao ngất đang đứng phía sau lưng mình.

Trên màn hình máy vi tính, từng dòng chữ viết nhanh chóng hiển thị

[Người phụ nữ nâng chiếc cằm thanh tú của cô gái lên, đầu ngón tay trượt xuống dưới, trượt vào vạt áo trước ngực. Vạt áo của cô gái hơi mở rộng ra, nút áo bị người phụ nữ bứt văng trên mặt đất.]

[Bên dưới áo sơ mi đơn bạc là áo lót viền ren, đôi tiểu bạch thỏ no đủ tràn ra, phảng phất như sự hãi, rung động lắc lư mấy cái.]

"Mali tổng..." Cô gái cắn môi, không dám nhìn tới người phụ nữ phía sau, chỉ có thế cố hết sức lấy can đảm, "Ở đây... không được."

"Tại sao không được?"

Giọng nói trầm ấm bỗng vang lên.

Yoko buộc miệng: "Bởi vì nơi này là văn phòng nha."

Vừa nói xong, cả người nàng cứng ngắc. Ngón tay đặt trên bàn phím cũng không dám nhúc nhích, lúc này nàng mới cảm nhận được phía sau mình có người.

Hình như người nọ hơi cúi người xuống, hơi thở ấm áp khẽ lướt qua sau cố nàng, vừa trầm tĩnh vừa lâu dài, còn có mùi hương cổ long nhàn nhạt. Ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ lên mặt bàn, nàng nghe thấy tiếng cười khẽ: "Tôi cảm thấy không sao.
Trong phòng làm việc, cũng không phải không được."

Tiêu đời.

Tiêu đời tiêu đời tiêu đời! Giọng nói này, bàn tay này, nàng tuyệt đối sẽ không nhận sai, là Faye Peraya Malisorn.

Trong nháy mắt, Yoko muốn ngất đi. Bàn tay đặt trên bàn phím vẫn không ngừng run rấy, vô tình ấn trúng phím tạo ra âm thanh xoẹt xoẹt ~ xoẹt xoẹt ~, quả thực giống như đang cười nhạo nàng là nhân viên đáng thương bị bà chủ bắt tại trận.

"Tại sao không viết tiếp?" Faye thản nhiên hỏi.

Giọng cô không nghe ra vui buồn, ngoài trừ tiếng cười khẽ kia, thậm chí ngay cả một chút phập phồng cũng chẳng có. Đây là dáng vẻ Faye thường dùng nhất khi xuất hiện trước mặt mọi người, cô vĩnh viễn đều mỏng như băng, bên trong lạnh lùng, còn có một loại cảm giác --- uy nghiêm không giận cũng khiến người ta lạnh thấu xương.

Là một người như thế, hiện tại lại bắt được tại trận nàng đang viết H văn trong giờ làm việc.

Lòng bàn tay Yoko đều là mồ hôi, nàng cố gắng hết sức, chuyển động cần cố cứng ngắc, quay đầu cười gượng với người phía sau: "Mali tổng. .."

Quả nhiên là cô.

Lông mày nhếch lên, mũi cao thắng, bờ môi căng mộng, trông cô lộ ra vẻ lạnh lùng. Thế nhưng trái ngược lại, cô lại có ánh mắt hoa đào phong lưu, chẳng qua là bình thường cô không thích cười, sắc mặt lành lành khiến cho đôi mắt đào hoa cũng lạnh theo, khiến cho người nào có ý định tiếp cận đều phải bỏ chạy mất dép.

Cô vô cùng xinh đẹp, nếu "nữ" chính ngôn tình có ảnh chụp, chắc chắn dáng vẻ cũng ngang ngửa cô là cùng.

Làm việc ở Peya hơn nửa năm, đây là lần đầu tiên
Yoko cách cô gần đến thế. Tuy nhiên, hiện tại trong đầu óc nàng chẳng có mơ mộng gì, mà chỉ muốn khóc.

"Mali tổng, tôi sai rồi..."

"Cô sai điều gì?" Sắc mặt cô vẫn không thay đổi.

"Tôi không nên... Làm chuyện không liên quan đến phận sự trong phòng làm việc."

Chẳng qua chỉ là lén viết H văn mà thôi, tuy rằng nam chính trong H văn là đại boss hư hư thực thực, song chắc không đến mức bị sa thải đâu nhỉ.

Yoko Apasra đã dự trù đến tình huống xấu nhất, không ngờ Faye bỗng nhíu mày: "Cô không sai, đang giờ nghỉ trưa, muốn làm cái gì thì làm cái đó." Sau đó, cô cầm con chuột kéo xuống phía dưới, "Không nên bỏ giữa chừng, nếu còn chưa viết xong, cô cứ tiếp tục viết đi."

Yoko vô cùng bối rối, ý gì đây? Kiểu trừng phạt mới khi boss tức giận đến cực điểm? Cho nên muốn cô tiếp tục mất mặt trước mặt cô?

Nàng không dám phản khán, có điều làm thế nào cũng không viết tiếp được, cho nên nàng đành yếu ớt đấu tranh thử xem sao: "Có điều, có điều, nhưng mà..."

"Đây là mệnh lệnh của tôi, thế nào, không muốn làm theo?"

"...Được rồi." Nàng lập tức lấy lại tinh thân, mất mặt thì mất mặt, dù sao vẫn tốt hơn so với bị đuối.

Nhắm mắt lại, quyết tâm viết tiếp, tay nàng hoạt động một lần nữa. Kỳ thật đoạn này nàng đã sắp xếp hoàn chỉnh đâu ra đó trong đầu rồi, cho nên viết một cách mây trôi nước chảy ---

["Tại sao không được?" Người phụ nữ nhỏ giọng cười, ngón tay cách áo lót nhẹ nhàng nhấn một cái,
"Nơi này của em, đã cứng lên rồi."]

Ngay khi gõ dấu chấm cuối câu, không biết có phải ảo giác của mình hay không, Yoko cảm thấy toàn thân mình tê dại, nụ hồng trước ngực hình như cũng giống nữ chính trong truyện, đỉnh nhọn đã đứng thẳng lên.

Dù cố gắng đến mấy nàng cũng không thế phủ nhận cảm giác của bản thân mình, bởi vì Faye đang đứng sát phía sau nàng, hai cánh tay lần lượt vòng qua người nàng chống lên mặt bàn, có lẽ để nhìn cho rõ, khoảng cách của cô cách nàng rất gần.

Cái tư thế này, giống như cô ôm trọn cô vào lòng từ phía sau. Hơi thở nhẹ nhàng lướt qua, cô mấp máy môi: "Tiếp tục."

Yoko không dám qua loa, ngón tay run rẩy đánh tiếp một hàng chữ ----

["Đến đây, để tôi nhìn xem, nụ hoa nhỏ của em đã cứng thành hình dạng gì rồi, hửm?" Ác ma thường thích nói mấy lời mập mờ, ngón tay dài gảy nhẹ, áo lót ngực rớt xuống. ]

[Người con gái kiềm chế không nổi mà phát ra tiếng ngâm khẽ, trơ mắt nhìn bàn tay to chụp lên, nắm trọn hai trái đào mật trắng nõn nà.]

Trong không khí, tựa hồ có ngọn lửa vô hình thiêu đốt. Không có ai lên tiếng, Yoko lại nhạy bén nghe được, hình như hơi thở của Faye ồ ồ hơn vài phần so với vừa rồi.

"Tiếp tục."

["Rất mềm. .. Rất mềm. .." Người phụ nữ hôn lên vành tai cô gái, đầu lưỡi trằn trọc qua lại ở phần thịt mềm phía sau tai, lưu lại từng chuỗi nước đọng nóng bỏng, khiến cho cô gái khó kiềm chế, run rẩy cả người.]

["Thích không, hửm?"]

[Cô gái cắn môi, không nói nên lời. Chỉ sợ bản thân mình vừa mở miệng sẽ không nhịn được mà phát ra tiếng rên rỉ, hoa tâm không biết đã ướt át từ bao giờ, hai chân cố gắp khép chặt, chỉ một cử động nhỏ cô gái cũng không dám làm, không muốn để cô phát hiện mình đã động tình từ lâu.]

"Mali, Mali tổng..." Giọng nói khẽ run vang lên, nàng cố gắng duy trì bình tĩnh, "Không..."

Lời nói còn chưa ra khỏi miệng, giọng người phụ nữ vẫn ngắn gọn như cũ: "Tiếp tục."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro