Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 17

Hành động phóng túng của hai người diễn ra tới nửa đêm, Mạc Xuất ngồi càng lúc càng xa, cậu ta vừa xấu hổ vừa sợ Hoàng Thượng tỉnh lại nửa chừng, sau đó đẩy cả ba người bọn họ ra chém đầu hành quyết. Nhưng Dương phi nương nương xinh đẹp thế này, có lẽ Hoàng Thượng không nỡ giết nàng dễ dàng như vậy.

Ở bên ngoài miên man suy nghĩ một lúc lâu, giọng nói của Mã Lệ Tôn truyền đến từ bên trong. Lúc đi vào, Phổ La ngồi bên cạnh Mã Lệ Tôn y phục chỉnh tề, đã ngừng khóc từ lâu. Mạc Xuất nhân lúc thị vệ bên ngoài thay ca tiễn Mã Lệ Tôn ra tẩm cung, lúc quay lại thì thấy Lý Cảnh Hòa đã tỉnh, Phổ La đang cho ông ta uống trà. Lý Cảnh Hòa mỉm cười nói vài câu với Phổ La, ánh mắt ông ta không tỉnh táo lắm, chẳng mấy chốc lại ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau khi Lý Cảnh Hòa tỉnh lại, Phổ La đang dựa vào bên giường ngủ gật, thấy ông ta đã tỉnh, Mạc Xuất vội vàng bước lên phía trước hành lễ, muốn đánh thức Phổ La. Lý Cảnh Hòa thấy dưới mắt Phổ La xanh đen, rõ ràng chăm bệnh rất mệt mỏi, ông ta đau lòng xoa đầu nàng. Chẳng mấy chốc Phổ La tỉnh lại, nàng vừa tỉnh thì thấy Lý Cảnh Hòa nở nụ cười rạng rỡ.

- Hoàng Thượng, hôm nay người có thấy tốt hơn chút nào không? - Phổ La ân cần săn sóc.

- Đa tạ ái phi đã chăm sóc, hôm nay trẫm thấy khỏe hơn nhiều rồi - Lý Cảnh Hòa vỗ nhẹ vào tay nàng.

- Để thần thiếp gọi người vào.

Nói rồi Phổ La đứng dậy, vén rèm châu sang một bên. Nàng gọi thái giám tới hầu hạ Lý Cảnh Hòa mặc y phục và rửa mặt.

Bị bệnh nằm trên giường chỉ có thể ăn chút đồ ăn nhẹ. Thấy Phổ La không hứng thú lắm, ông ta quan tâm Phổ La vất vả cả đêm, để Phổ La mau chóng về nghỉ ngơi, đồng thời còn thưởng cho nàng không ít đồ để nàng mang đi. Khi Mạc Xuất mang trang sức quý giá trở về, cậu ta còn nghĩ vị Hoàng Thượng này thật sự quá dễ lừa. Nhưng nếu nữ tử xinh đẹp như nương nương đang đi trước mình thì quả thật rất xứng với sự sủng ái này. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu ta cũng thấy đại nhân nhà mình đối xử với nương nương rất toàn tâm toàn ý.

Trước kia cậu ta nghe người ta nói trong hậu cung đều là quái vật ăn thịt người, bên cạnh Hoàng Thượng không chỉ có một nữ nhân, nữ nhân nào được Hoàng Thượng sủng ái nhất thì sẽ bị các phi tần trong hậu cung hành hạ. Không biết trước kia nương nương đã bị bao nhiêu phi tần tra tấn, sau này cậu ta phải đối xử tốt với nàng hơn mới được. Phổ La không biết tiếng lòng của Mạc Xuất, nếu biết thì chắc chắn nàng sẽ không nhịn được mà bật cười. Trong cung này, chỉ có đại nhân nhà cậu ta mới dám tra tấn nàng thôi. Nhưng loại chuyện này không thể nói lung tung, nếu không quan viên trước triều lại dâng cả chồng tấu nói nàng là họa phi.

Khi trở về, Lê Nô đang trèo lên cây ăn quả trong sân, nàng ấy lấy ra một cái ống tre nhỏ từ trong lòng và bắt kiến trên cây. Cát Miên ở dưới nhìn nàng ấy vốn định đi giúp Lê Nô bắt, nhưng khi nghe thấy tiếng "lạo xạo" phát ra từ ống tre trong tay Lê Nô thì cậu ta lại sợ tới mức dựng tóc gáy, Lê Nô vẫn không cho cậu ta giúp.

- Chủ tử về rồi

Lê Nô là người đầu tiên nhìn thấy Phổ La, ngoài Mạc Xuất ra, đêm qua còn có mấy hạ nhân cùng nhau chờ ở ngoài điện, bọn họ đi phía sau vừa khiêng vừa ôm, đêm hôm qua lại nhận được rất nhiều thưởng. Dọc đường rêu rao từ tẩm cung của Hoàng Thượng về đây khiến không ít người ngưỡng mộ. Nhưng Phổ La không chủ động chào hỏi, phi tần thấy nàng từ xa sẽ chủ động đi đường vòng, không muốn dây dưa quá nhiều với nàng. Phổ La cũng vui vẻ thoải mái, một đường về điện không trở ngại, vừa về đã thấy Lê Nô từ trên cây nhảy xuống nghênh đón.

Cát Miên ở bên cạnh sẵn sàng đỡ Lê Nô bất cứ lúc nào, nhưng Lê Nô lại thân nhẹ như chim én nhảy từ trên cây cao hơn tường viện xuống mà không hề hấn gì, nàng ấy bước nhanh đến đón Dương phi nương nương, Cát Miên tặc lưỡi cũng đi theo lên đón.

- Mang những thứ này cất vào trong kho đi.

Phổ La liếc mắt nhìn qua, ngoài san hô trang trí Mạc Xuất ôm ra thì mấy hộp còn lại đều là châu báu, trang sức, mở đại một hộp ra thì thấy bên trong là mấy viên Đông Châu tròn trịa bóng mượt. Như nghĩ tới điều gì đó, Phổ La đóng sầm chiếc hộp lại, không thèm nhìn lại nữa. Lê Nô không biết Phổ La đang nghĩ gì, nàng ấy kiểm tra từng cái một, sau đó hỏi:

- Chủ tử, chất lượng hạt châu này không tệ, hay là để nô tỳ vào cung tìm thợ thủ công đánh thành trang sức đội đầu, ngày thường đeo cũng rất đẹp

Nàng ấy nghĩ đến việc làm một bộ trang sức ngọc châu hoàn chỉnh cho Phổ La, hôm nay Cô gia gửi đến mấy mảnh vải dệt gấm hoa trắng rất hợp với trang sức đội đầu nay, chắc chắn sẽ rất đẹp.

- Tùy ngươi

Hai má Phổ La hơi đỏ, nàng cũng không quá xoắn xuýt, giao quyền tự chủ cho Lê Nô. Lê Nô chọn lựa một hồi, lấy ra một hộp trân châu nhỏ hơn phân phát cho hạ nhân trong điện, sau đó thu thập những viên có giá trị. Nàng ấy sai Cát Miên bê hộp Đông Châu không hợp ý Phổ La đến Ti Chế Phòng mời người làm một bộ trang sức đội đầu bằng trân châu, để họ nhanh chóng vẽ kiểu dáng gửi cho Phổ La lựa chọn. Nghĩ đi nghĩ lại, Lê Nô lại vào trong kho tìm mấy viên dạ minh châu để Cát Miên mang đi cùng.

Chân của Cát Miên chạy rất nhanh, lúc về phục mệnh Phổ La mới đang từ từ dùng bữa. Lúc trông nom Lý Cảnh Hòa quả thật nàng không ăn được nhiều, lúc trở về lập tức sai cung nhân chuẩn bị cơm.

- Nương nương, Ti Chế Phòng nói ngày mai sẽ gửi bản vẽ đến cho nương nương chọn kiểu dáng -  Cát Miên nói.

- Ngươi vất vả rồi

Phổ La gật đầu, ý bảo mình đã biết. Khi Phổ La tắm rửa xong đi ra, không biết Mã Lệ Tôn đã ngồi trong phòng từ khi nào, ánh nến trong phòng sáng rực, ngoài cửa sổ ánh trăng trên cao cũng đang chiếu sáng.

- Không phải nàng nói hôm nay không đến được sao?

Phổ La xua tay bảo Lê Nô đi ra ngoài, còn mình thì đi về phía ả. Nàng mới ra khỏi mặt nước nóng, hơi nước nóng trong hồ nước bốc lên hun mặt nàng đỏ ửng, Lê Nô dùng khăn lau tóc nàng rất lâu, sau đó bôi dầu dưỡng tóc, bây giờ mùi thơm càng đậm hơn. Nàng mặc một chiếc trung y màu hồng cánh sen sạch sẽ, váy lụa hồng thêu hoa bướm, không giống vẻ cao quý như lúc ban ngày ở trong cung, bây giờ nàng đang mềm mại nhẹ nhàng đi tới.

Một tay Mã Lệ Tôn cầm thư, tay kia cầm mực, ả đang cân nhắc kế hoạch tiếp theo. Phổ La bước lên phía trước, Mã Lệ Tôn không ngẩng đầu lên, ả đặt thư xuống, vươn tay ôm lấy eo nàng để nàng ngồi trong lòng mình. Nữ nhân trong lòng ngó đầu ra nhìn, chữ của Mã Lệ Tôn rất cứng cáp có lực, chữ của ả còn đẹp hơn cả mấy cái chân gà Phổ La viết trên mặt đất, trong thư nói ban đêm lẻn vào trộm thư, nói tóm lại đây là nhiệm vụ mà bây giờ Mã Lệ Tôn đang bận rộn.

- Có chuyện gì phiền phức à? - Phổ La nhẹ giọng hỏi.

Mã Lệ Tôn hôn lên đỉnh đầu nàng, nói: - Không có gì, chỉ là có chút rườm rà thôi, nhưng vẫn có thể giải quyết được.

Phổ La buồn chán ngồi đó, nàng vươn tay lấy thư tới đọc, trong thư nói Bộ Binh Thượng Thư đốt kho trong đêm, rất khó thu thập chứng cứ.

- Có cần ta giúp gì không? - Phổ La gối đầu lên cánh tay Mã Lệ Tôn

- Chuyện nhỏ thôi, hắn đốt nhà kho nhưng lại không thể giết chết tất cả mọi người, cho dù có phá hủy tất cả sổ sách thì vẫn sẽ để lại dấu vết.

Mã Lệ Tôn đã viết thư trả lời, sai người trong quân doanh tiếp tục điều tra. Ả gõ nhẹ vài cái lên mép cửa sổ, một con quạ đen bay tới, Mã Lệ Tôn buộc lá thư vào chân con quạ. Lúc này tròng mắt con quạ đảo qua, chăm chú quan sát Phổ La.

Phổ La thấy rất đáng yêu, nàng lấy một quả táo nhỏ từ bên cạnh, con quạ đen mổ vài cái nhưng còn chưa ăn xong thì đã bị ngón tay của Mã Lệ Tôn búng đi

- Con này ăn no sẽ lười làm việc. - Mã Lệ Tôn nhìn quả táo mà Phổ La vẫn đang cầm trong tay rồi giải thích.

- Được rồi. - Phổ La rút tay về, ném quả táo ra ngoài cửa sổ, quả táo rơi vào trong hoa viên.

- Hôm nay nàng có uống hết thuốc không?

Mã Lệ Tôn tìm được một đống thuốc bổ, Phổ La biết ý tốt của ả, nhưng nàng vẫn có chút không chịu nổi. Tất cả thuốc được gửi đến đều là những loại thuốc bổ tốt nhất, đây đều là thuốc bổ mà mấy nhà quyền quý trong cung dùng để lôi kéo ả trong những năm qua, ngày nào Lê Nô cũng dùng nhân sâm trăm năm hầm canh, khiến bốn chủ tử trong cung uống đến mức sắp chảy máu mũi tới nơi.

- Ta uống canh nhân sâm rồi, đốc chủ có muốn kiểm tra không? - Phổ La mở miệng, cái lưỡi hồng hào ngoan ngoãn nằm ở trong miệng. Mã Lệ Tôn hôn lên môi nàng, đầu lưỡi Phổ La nhanh chóng vươn ra khiến nụ hôn này không thể tách rời.

- Không đắng như trong tưởng tượng. - Mã Lệ Tôn thành thật trả lời: - Còn mấy liều thuốc bổ nữa?

Vẻ mặt Phổ La sững sờ, trong lòng đột nhiên có dự cảm không lành. Chẳng lẽ nàng lén đổ thuốc đi bị phát hiện rồi sao? Nàng nhìn mấy bông hoa mẫu đơn cao lớn lạ thường ngoài cửa sổ, nhánh cây cao đến nửa thân người quấn quanh vào nhau, những bông hoa nở rộ cũng đang duyên dáng khoe sắc.

- Mấy chuyện này đều do Lê Nô phụ trách, ta làm sao mà biết được chứ? - Phổ La nhẹ giọng nói, trong giọng điệu còn có chút tủi thân vì Mã Lệ Tôn nghi ngờ mình.

- Để nương nương chịu uất ức rồi. - Mã Lệ Tôn tiến lại gần, hai tay ôm lấy eo nàng, gầy quá, không biết làm thế nào mới có thể chăm nàng béo lên: - Ta chỉ muốn biết thuốc có hữu hiệu và có chỗ nào cần cải tiến hay không thôi

Trước khi Phổ La kịp thở phào nhẹ nhõm, Mã Lệ Tôn lại nói tiếp: - Nhưng lại rất có lợi cho việc ra hoa, không biết tưới cho cây ăn quả có kết ra trái to được không?

Tự biết mình đuối lý, Phổ La mỉm cười lấy lòng, ôm eo Mã Lệ Tôn lắc lư: - Ta khỏe lắm, nàng đừng lo mà

Hai người vành tai chạm tóc mai dính nhau dưới ánh nến một lúc lâu, khi nửa đêm trăng treo đầu cành, Mã Lệ Tôn giục Phổ La đi ngủ. Ban đêm Mã Lệ Tôn còn việc phải làm, ả muốn đi kiểm tra ngân khố Quân Ti trong đêm, cho nên ả dỗ dành Phổ La ngủ sớm rồi tự mình rời đi. Trước khi đi, Phổ La vươn tay nắm lấy lòng bàn tay của ả và đưa cho ả một ống tre.

- Nếu nàng gặp nguy hiểm thì ném ống tre này vào người đó. Cái này không làm tổn thương đến tính mạng nhưng có thể kéo dài thời gian giúp nàng chạy trốn. - Trong ống tre yên tĩnh, nhưng khi cầm lên lắc thì có thể cảm nhận được bên trong có thứ gì đó.

- Được.

Mã Lệ Tôn thay nàng ghém lại chăn, thổi tắt một bậc nến ở cạnh giường sau đó mới rời đi. Khi ả đi ra ngoài thì thấy Cát Miên đang canh gác bên ngoài, cậu ta ngồi trên một chiếc ghế đẩu ở cửa nhưng luôn cảnh giác với xung quanh. Thấy Mã Lệ Tôn đi ra, cậu ta cung kính hành lễ:

- Đốc chủ

- Chăm sóc nàng ấy cẩn thận.

Mã Lệ Tôn đã không còn vẻ dịu dàng ngọt ngào trước mặt Phổ La nữa, khi rời khỏi điện của Dương phi nương nương ả lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng thường ngày.

Tham ô quân lương chỉ là mồi nhử để ả tóm người đứng đầu. Lý Cảnh Hoà trị vì mấy chục năm, bên ngoài thì thấy thái bình nhưng đại thần thế gia đã rục rịch từ lâu, bọn họ vì duy trì sự vẻ vang cho gia tộc của mình mà ngầm tranh đấu đến đầu rơi máu chảy. Bây giờ mấy thế gia có địa vị ngang hàng trong triều đã bắt đầu xuống tay từ Bộ binh, quấy nhiễu sự cân bằng. Đến lúc đó, cho dù Hoàng Thượng có quyến luyến hậu cung đến đâu thì cũng không thể nhắm mắt làm ngơ trước tấu liên danh của thế gia, mà chỉ có thể tốn rất nhiều sức lực trước triều.

Ngón tay Mã Lệ Tôn vuốt ve ống tre trong tay áo, ả không biết bên trong là gì nhưng Phổ La đưa cái gì thì ả đều cảm thấy rất yên tâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro