Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương ngoại truyện 02: POV of Yoko

Chiếc xe lướt nhẹ qua con đường vắng, chỉ còn ánh đèn đường vàng vọt và tiếng động cơ khe khẽ hòa vào không khí đêm lạnh lẽo. Tôi ngồi yên ở ghế sau, mắt dán chặt vào chiếc xe phía trước, cách một khoảng vừa đủ để không bị phát hiện.

"Faye Parey, cô đang đi đâu trong đêm tối thế này?" Dòng suy nghĩ miên man trong đầu, cứ lặp đi lặp lại.

Từng phút trôi qua, tôi chỉ cảm thấy sự tò mò và hứng thú của mình dần dâng lên như một dòng thủy triều không cách nào kiểm soát.

"Tiểu thư, có cần tôi dừng lại không? Đã theo dõi suốt cả buổi tối rồi." Quản gia nhẹ giọng hỏi.

Tôi nhếch môi cười nhạt, ánh mắt không rời khỏi mục tiêu trước mắt.

"Không cần. Bác cứ tiếp tục lái."

Chiếc Bentley S2 màu trắng bóng loáng lao vun vút trên con đường vắng vẻ, đuổi theo chiếc Ford màu đen của Faye. Ánh đèn pha của chiếc Bentley chiếu rọi vào tấm biển số đã bị cào xước của chiếc Ford, càng khơi dậy trong tôi sự tò mò về những bí mật ẩn giấu đằng sau vẻ ngoài ảo thuật gia của người phụ nữ kia.

Đường phố dần trở nên vắng lặng hơn khi trời về khuya, chỉ còn lại những ngôi nhà tối om và những bóng đèn đường lẻ loi. Chiếc Ford tăng tốc rẽ vào một con đường nhỏ, dẫn đến một trạm xăng nhỏ ven đường. Tôi ra hiệu cho quản gia dừng xe cách đó một đoạn, khuất sau hàng cây ven đường. Từ vị trí này, tôi có thể quan sát mọi diễn biến mà không bị phát hiện.

Faye bước ra khỏi xe, dáng vẻ ung dung. Cô đi vào trạm xăng, mua một đồ, rồi đứng tựa vào tường hút thuốc ở ngay đó.

"Quản gia." Tôi bình thản nói, kéo chiếc áo khoác mangto lại cho ngay ngắn.

"Thưa tiểu thư."

"Bác hãy về dinh thự trước. Chuẩn bị đội cứu hộ và dọn dẹp hiện trường đợi bên ngoài, đứng khuất khuất một chút. Tôi sẽ về nhanh thôi."

"Thưa,.. trời khuya rất nguy hiểm ạ. Tôi sẽ lái xe theo tiểu thư."

"Không cần. Tôi sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Người nên lo... chắc là người ngoài kia." Tôi nhếch môi cười, rồi vỗ vai trấn an quản gia.

Quản gia hơi sững lại, nhưng rồi cúi đầu.

"Tuân lệnh, tiểu thư."

Đêm càng về khuya, không khí càng trở nên lạnh lẽo. Tôi khoác chặt chiếc áo khoác măng tô, bước ra khỏi chiếc Bentley sang trọng, hòa mình vào màn đêm tĩnh lặng. Ánh đèn dầu le lói của trạm xăng chiếu rọi xuống bóng dáng cô đơn của tôi.

Tôi tiến đến cửa hàng nhỏ bên cạnh trạm xăng, cố gắng tỏ ra như một khách hàng bình thường. Sau khi mua một chai nước, tôi quay lại phía Faye. Cô đang tựa vào tường, một điếu thuốc đang cháy âm ỉ giữa những ngón tay dài.

Bước đến tiếp cận Faye, nói chuyện một hồi lâu, tôi dẫn dụ được cô ấy tự động mở lời đưa tôi về. Cô tắt điếu thuốc, bước lên xe. Tôi ngồi vào ghế phụ, cố gắng giữ khoảng cách nhất định để không làm cô ấy cảm thấy khó chịu.

Trong suốt quãng đường về, tôi quan sát Faye rất kỹ. Ánh đèn đường chiếu rọi vào gương mặt Faye, phô bày rõ nét những đường nét căng thẳng trên trán cô. Đôi mắt vốn sắc sảo giờ đây lại trở nên mệt mỏi, tròng đen giãn ra như thể đang cố gắng chịu đựng một cơn đau nào đó. Hơi thở của cô trở nên gấp gáp, ngực phập phồng không đều. Tay cô vô thức nắm chặt vô lăng, các khớp tay nổi lên trắng bệch.

Tôi không thể không để ý thấy những vết xước nhỏ li ti trên cổ tay cô, dấu hiệu rõ ràng của việc vừa đi ám sát ai đó xong. Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong lòng tôi. Tôi biết rằng mình đang lợi dụng cô ấy, nhưng mục tiêu của tôi lớn hơn thế nhiều.

Lén lút, tôi lấy ra chiếc khăn mùi xoa đã được tẩm một loại nước hoa đặc biệt. Loại nước hoa này có tác dụng rất mạnh, chỉ cần một lượng nhỏ cũng đủ để gây ra những ảo giác khó chịu. Tôi đặt chiếc khăn lên ghế ngồi của mình, cố tình để nó rơi xuống sàn xe.

Mùi hương ngọt ngào, quyến rũ của nước hoa bắt đầu lan tỏa khắp không gian bên trong chiếc xe. Ban đầu, mùi hương rất nhẹ, dần dần nó trở nên đậm đặc hơn. Tôi cảm nhận được Faye bắt đầu có những biểu hiện lạ. Cô ta liên tục dụi mắt, thở hổn hển và gương mặt trở nên đỏ bừng. Tôi biết rằng, kế hoạch của mình đang thành công. Chỉ cần một lúc nữa, Faye sẽ hoàn toàn mất kiểm soát.

Để chắc chắn hơn, tôi chỉnh chiếc khăn quàng cổ lên cao, che kín mũi và miệng. Tôi không muốn mình cũng bị ảnh hưởng bởi loại nước hoa này. Một cảm giác khó chịu trong đầu thoáng qua khiến tôi phải nhắm mắt lại một chút.

'Đánh vào chuyện nhạy cảm của cô ấy đi, mấy cái túi sau xe kìa Yoko.'

'Lỡ cô ấy nổi điên tống tôi xuống xe thì làm sao.'

'Cô nhát cáy quá, để tôi.'

Cảm giác như có một dòng điện chạy khắp cơ thể tôi. Mắt tôi chớp chớp vài cái, ánh nhìn càng lúc càng rõ hơn. Môi tôi tự động cong lên thành một nụ cười nhẹ, một nụ cười không hề thuộc về tôi. Giọng nói của tôi cũng trở nên khác lạ, trầm hơn và lạnh lùng hơn.

Ánh mắt tôi dừng lại ở chiếc túi đen đặt ở ghế sau, trong đó chứa những bằng chứng về những việc làm mờ ám của Faye. Một ý tưởng độc ác chợt lóe lên trong đầu tôi. Sau một lúc buông đôi lời ẩn ý, khiến Faye khó chịu ra mặt.

Mùi hương của nước hoa càng lúc càng xâm nhập nhiều hơn trong không gian xe, khiến Faye trở nên kích động hơn. Cô đạp mạnh chân ga, chiếc xe lao đi như một con ngựa bất kham, gió rít gào bên tai như một bản giao hưởng của sự điên cuồng.

Không thể kìm nén được tiếng cười của mình. Đó không phải là một tiếng cười bình thường, mà là một tiếng cười man rợ, một tiếng cười vang vọng đến tận đáy sâu. Môi tôi cong lên thành một đường cong kỳ quái, đôi mắt tôi híp lại, lộ ra những chiếc răng trắng sáng. Cảm thấy mình như đang trút bỏ mọi lớp vỏ bọc, để lộ ra con người thật bên trong.

Càng chạy nhanh, tôi càng cười lớn. Tiếng cười của tôi như một lời thách thức, một lời khẳng định quyền lực. Tôi muốn Faye biết rằng, cô ta không thể nào thoát khỏi tôi. Tôi muốn cô ta phải quỳ gối trước sự kỳ quái của tôi.

Khi không muốn gây sự tiếp, Faye cũng giảm ga dần lại bình thường. Chúng tôi tiếp tục lái về phía trước, theo hướng đi về dinh thự Sert.

Chiếc xe chạy chậm lại và dừng hẳn trước cổng dinh thự. Tôi nghiêng người về phía Faye, đôi mắt tôi nhìn thẳng vào mắt cô ấy. Tôi đặt một nụ hôn lên môi cô ta, một nụ hôn đầy sự toan tính và cạm bẫy.

"Ngủ ngon nhé! Cảm ơn." Tôi khẽ thì thầm, để lại trên môi cô một chút bột thuốc không màu, không vị.

*Dinh thự Sert

Tôi bước cánh cổng sắt. Chiếc áo mangto theo từng bước chân của tôi mà quét nhẹ trên sàn đá hoa cương bóng loáng. Cánh cửa gỗ sồi dày cộp phát ra tiếng "cọt kẹt" trầm đục, mở ra thế giới của dinh thự Sert.

Không gian bên trong là sự kết hợp giữa vẻ xa hoa, đèn chùm pha lê phản chiếu ánh sáng vàng ấm áp xuống những bức tranh sơn dầu treo trang trọng trên tường; tấm thảm lông dày dưới chân tạo nên cảm giác mềm mại trong từng bước đi.

"Thưa tiểu thư mới về." Giọng quản gia vang lên từ phía cuối hành lang, đều đều và kính cẩn.

Tôi không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Ánh mắt lướt qua những người đang đứng đợi, tất cả đều im lặng, chờ đợi lệnh của tôi.

"Chuẩn bị đi," tôi ra lệnh, giọng nói nhẹ như hơi thở nhưng đầy quyền uy.

Quản gia lập tức rời khỏi phòng, những tiếng bước chân vội vã tan biến vào màn đêm bên ngoài. Tôi tiếp tục tiến vào phòng khách, nơi chiếc sofa êm ái đang đợi.

*Phòng khách

Tôi ngồi xuống sofa, chiếc ghế như ôm trọn lấy cơ thể tôi trong sự thoải mái tuyệt đối. Một tách trà Earl Grey nóng bốc khói mờ ảo, hương thơm dịu nhẹ của hoa oải hương hòa quyện cùng vị chát của trà đen, lan tỏa khắp căn phòng đặt trên bàn nhỏ trước mặt. Cầm lấy, đưa lên môi nhấp một ngụm, cảm nhận hương vị thanh nhẹ pha chút chát lưu lại nơi đầu lưỡi.

Chiếc máy đĩa than cổ kính kêu răng rắc, kim kim loại nhẹ nhàng lướt qua những rãnh đĩa đen bóng. Tiếng violin trầm buồn như tiếng thở dài của một tâm hồn cô đơn, hòa quyện với tiếng tích tắc đều đặn của đồng hồ treo tường, tạo nên một bản giao hưởng u buồn.

Tôi ngửa đầu ra sau, đôi chân vắt chéo, mắt khẽ nhắm lại, để tiếng nhạc thấm sâu vào từng tế bào. Một nụ cười nhếch lên nơi khóe môi tôi, méo mó và đầy sự điên loạn.

'Yoko, cô đã tin tôi chưa? Faye sẽ sập bẫy thôi.'

'Tiểu thư Sert, cô định dùng cơ thể tôi bao lâu đây?'

'Tôi cũng là cô, cô cũng là tôi, tôi chỉ thay cô trở thành một nhà khoa học vĩ đại, xứng đáng với chức danh tiến sĩ hơn mà thôi.'

'Làm gì thì làm, mà làm ơn thương tấm thân gầy gò của tôi một chút đi'

Mở mắt ra, ánh sáng chói chang chiếu thẳng vào đôi mắt xanh biếc của mình. Hình ảnh phản chiếu trong gương như một bức tranh lạnh lùng, sắc sảo. Đôi môi mím chặt, tạo thành một đường thẳng cứng nhắc.

"Thưa tiểu thư, tôi đã đưa người về." Giọng nói trầm ấm của quản gia vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của căn phòng.

"Đưa cô ta vào." Tôi ra lệnh, giọng nói lạnh lùng như băng.

Cánh cửa phòng khách từ từ mở ra, hai người vệ sĩ khỏe mạnh khiêng Faye vào. Cô nằm bất động trên cáng, thân hình gầy guộc, quần áo xộc xệch. Trên gương mặt xinh đẹp giờ đây đầy những vết trầy xước, đôi mắt nhắm chặt. Mái tóc rối bù, dính đầy bụi bẩn.

Một cảm giác hài lòng len lỏi trong tôi. Cuối cùng, con mồi của tôi cũng đã sa lưới.

Hầu gái bước tới, nhẹ nhàng đặt Faye lên chiếc ghế nhung đỏ thẫm. Những ngón tay khéo léo của cô ta lau nhẹ những vết bẩn trên gương mặt Faye. Mỗi một động tác đều cẩn thận, tỉ mỉ.

Tôi ngồi quan sát tất cả, đôi mắt không rời khỏi từng động tác của họ, giống một kẻ săn mồi đang chờ đợi thời cơ kết liễu con mồi của mình.

"Dừng lại." Giọng nói của tôi cắt ngang không khí. Hầu gái khẽ giật mình, đôi tay dừng lại giữa không trung. Cúi đầu, chờ đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Tôi bước đến gần Faye, đôi mắt lướt qua từng chi tiết trên khuôn mặt người phụ nữ cao lớn đang ngồi ngã ngửa trên ghế. Sống mũi cao, đôi môi gợi cảm, hàng lông mày rậm cong nhẹ. Tất cả đều rất hoàn hảo, trừ những vết thương đang rỉ máu.

Tôi đưa tay lên, chạm nhẹ vào má cô. Ngón tay tôi chạm vào má cô, cảm giác như đang chạm vào một tảng băng lạnh lẽo, ướt sũng bởi những giọt mồ hôi lạnh. Làn da dưới lớp phấn trang điểm mỏng tang ấy lạnh buốt đến rợn người.

"Ra ngoài hết đi!" Tôi đá mắt nhìn hầu gái cùng vệ sĩ đang đứng đợi lệnh.

Rút từ trong túi áo một chiếc xi lanh nhỏ. Đến gần Faye, tôi cúi xuống thì thầm, giọng nói đầy vẻ trìu mến.

"Ngủ một chút đi. Mọi chuyện chỉ vừa mới bắt đầu thôi."

Chiếc kim tiêm đâm vào làn da mềm mại trên tay cô, liều thuốc nhẹ nhàng len lỏi vào cơ thể. Tôi đưa ánh mắt nhìn quản gia đang đứng chờ bên cạnh.

"Đưa cô ấy lên thư phòng. Tôi sẽ tự mình xử lý phần còn lại."

Quản gia và vệ sĩ cúi đầu, cẩn thận đưa Faye đi. Cánh cửa phòng khách khép lại, để lại mình tôi với không gian tràn ngập tiếng nhạc.

Tôi ngồi xuống lại ghế, cầm tách trà đã nguội từ khi nào, nhìn những gợn sóng mờ nhạt trên mặt nước. Môi tôi mím lại, nụ cười ban nãy quay trở lại, lần này thậm chí còn méo mó và quái dị hơn.

"Cô sẽ không thể thoát khỏi tôi đâu." Tôi khẽ thì thầm, như đang nói với chính mình hoặc có lẽ với linh hồn đã bị giam cầm của chính mình.

*Phòng nghiên cứu

Bước chân tôi vang lên những âm thanh nhỏ đều đặn trên nền gạch lát kim loại sáng bóng. Ánh sáng trắng bao phủ mọi ngóc ngách, lạnh lẽo và vô cảm như chính không gian này. Tiếng máy móc róc rách, tiếng động cơ nhè nhẹ hòa quyện với âm thanh đều đều của tim Faye như một bản giao hưởng kỳ lạ, vừa khiến người ta say mê vừa khiến họ nghẹt thở.

Faye nằm bất động trên chiếc giường kim loại sáng bóng ở trung tâm khu vực thí nghiệm. Những sợi dây đai chặt chẽ cố định cơ thể cô, phòng khi buông lỏng một chút thôi, cô sẽ vùng dậy.

Trên người hàng loạt thiết bị y sinh phức tạp đang hoạt động. Cảm biến điện cực phát ra ánh sáng xanh lam nhạt nhấp nháy, những ống dẫn chất lỏng trong suốt đang chuyển động đều đặn, dẫn thuốc từ các bơm tự động vào cơ thể cô.

Chiếc mũ vải lưới trên đầu với những dây điện nhỏ li ti cắm sâu vào các cảm biến trên trán và thái dương đang thu thập từng dao động nhỏ nhất trong não bộ của cô. Một màn hình nhỏ ngay trước mắt tôi, hiển thị những đường cong và biểu đồ phức tạp, đại diện cho hoạt động của não bộ.

Tôi đứng phía sau tấm kính dày ngăn cách giữa hai khu vực, ánh mắt không rời khỏi màn hình hiển thị những đường biểu đồ não bộ phức tạp. Những con số đang liên tục thay đổi, các đường cong chạy ngoằn ngoèo, biểu thị hoạt động thần kinh hỗn loạn nhưng đầy sức sống.

"Thật phấn khích quá đi!" Tôi thì thầm, không rõ là nói với chính mình hay với cô ấy.

Một luồng kích thích thoáng qua sống lưng tôi khi nhìn vào khuôn mặt cô qua lớp kính dày. Dù nhợt nhạt, có phần yếu ớt, gương mặt ấy vẫn mang nét sắc sảo kỳ lạ. Một người phụ nữ có nội tâm phức tạp, mâu thuẫn và không kém phần nguy hiểm.

Bé chuột bạch hoàn hảo, nằm bất động trên giường, cơ thể được bao bọc bởi vô số dây cảm biến. Mỗi nhịp thở, mỗi nhịp tim của cô ta đều được ghi nhận một cách tỉ mỉ, truyền về màn hình máy tính trước mặt tôi.

Một nụ cười khẩy thoáng qua trên môi. Một sát thủ tài ba, giờ đây chỉ là một con búp bê vô hồn trong tay tôi. Trên tay tôi là một xi lanh chứa chất lỏng màu đỏ đậm, dung dịch đặc chế mà tôi gọi là 'Thử nghiệm Đối trọng Tâm thần K-07' (K07).

Đây là kết quả từ nhiều năm nghiên cứu của tôi, một loại thuốc được thiết kế để tác động trực tiếp đến não bộ, nhằm kiểm soát và điều chỉnh các triệu chứng tâm thần phân liệt, đặc biệt là trong những trường hợp có nguy cơ bạo lực cao.

Tuy nhiên, thuốc này vẫn còn trong giai đoạn thử nghiệm, không ai biết chắc liệu nó có thể mang lại kết quả tích cực hay sẽ đẩy bệnh nhân vào trạng thái rối loạn không thể kiểm soát.

Đôi mắt tôi lướt qua những đường cong và biểu đồ phức tạp trên màn hình. Tim đập nhanh bất thường, huyết áp tăng cao, sóng não hỗn loạn... Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy cô ta đang ở trạng thái căng thẳng cực độ.

Cúi xuống, đưa đầu kim vào ống dẫn truyền gắn sẵn trên cánh tay Faye. Dung dịch đỏ đậm chầm chậm len lỏi qua ống dẫn, hòa vào dòng máu tĩnh mạch, tiến thẳng đến trung tâm thần kinh của cô.

"Mình đã chờ ngày này lâu lắm rồi." Tôi thầm thì, ánh mắt chăm chú dõi theo biểu đồ trên màn hình.

Tại sao lại là Faye? Câu hỏi đó không chỉ đơn thuần là một mối quan tâm mang tính chuyên môn mà tôi còn phải thừa nhận, rằng nó mang theo một chút cảm giác cá nhân. Faye không giống bất kỳ ai khác mà tôi từng gặp.

Một người phụ nữ với hai bản thể đối lập. Một ảo thuật gia tài ba, hào nhoáng trước ánh đèn sân khấu và một sát thủ máu lạnh, ẩn mình trong bóng tối. Cô là sự kết hợp đầy mâu thuẫn của vẻ ngoài quyến rũ và sự nguy hiểm chết người.

Không thể phủ nhận sức hút kỳ lạ của Faye, nhưng trên hết cô là một trường hợp nghiên cứu hoàn hảo. Những sát thủ như Faye thường phải chịu đựng chấn thương tâm lý nặng nề.

Bởi bản chất công việc của họ là đối mặt với cái chết, sự sợ hãi và đôi khi là chính lương tâm của mình. Không thể nào, không để lại những vết sẹo tinh thần sâu sắc. Với Faye, những vết sẹo ấy hiện rõ qua cách cô hành xử, qua những triệu chứng hoang tưởng và những đợt rối loạn tâm lý.

Xuất thân từ tầng lớp thấp, Faye đã phải lớn lên trong môi trường đầy bất ổn. Những tác nhân môi trường như bạo lực, nghèo đói, áp lực sinh tồn có thể đã góp phần hình thành các triệu chứng tâm thần tiềm ẩn trong cô.

Những tác nhân đó đã định hình nên nhân cách phức tạp của Faye. Những chấn thương từ tuổi thơ, khi kết hợp với công việc đầy bạo lực của cô đã khiến Faye trở thành một trường hợp độc nhất, vừa đáng sợ vừa hấp dẫn.

Loại thuốc K-07 mà tôi phát triển nhằm mục đích đối phó với những tình trạng tâm thần tương tự loạn thần phân liệt, hoang tưởng, sự mất kiểm soát hành vi.

Thuốc này hoạt động bằng cách xâm nhập vào cấu trúc não bộ, can thiệp trực tiếp vào các vùng điều khiển cảm xúc, hành vi và nhận thức. Không chỉ giúp ổn định hệ thần kinh mà còn có khả năng "định hình lại" cơ chế phản ứng tâm lý của bệnh nhân.

Tuy nhiên, việc sử dụng thuốc này vẫn còn trong quá trình nghiên cứu, bởi vì nó có thể gây ra những tác dụng phụ không lường trước được, thậm chí là gây tử vong. Không chỉ bởi các triệu chứng Faye phù hợp với mục tiêu điều trị. Mà còn bởi đây là bài kiểm tra khắc nghiệt nhất cho giới hạn của loại thuốc này. Nếu thuốc có thể làm dịu đi những cơn bùng phát dữ dội trong tâm trí Faye, điều đó có nghĩa là tôi đã thành công.

Nếu thành công, Faye có thể sống gần như một người bình thường, có thể điều trị tâm lý thông thường mà không phải chịu các chứng loạn thần do tâm thần phân liệt gây ra. Hoặc không, Faye sẽ phải sống với chứng loạn thần ngày càng nặng, có thể dẫn đến suy kiệt tinh thần, nguy cơ tự tử rất cao.

Tất nhiên, tôi không thể phớt lờ rủi ro. Tác dụng phụ của K-07 là không thể đoán trước có thể xuất phát từ những thay đổi tâm trạng đột ngột, mất kiểm soát hành vi đến cả nguy cơ tử vong hoặc biến dị cấu trúc sinh học cơ thể.

Tuy vậy, chính những rủi ro đó lại càng khiến việc thử nghiệm này trở nên cần thiết. Một người đã quen với việc đứng trên bờ vực sống chết như Faye là người duy nhất tôi tin rằng có thể chịu đựng được cả những điều tồi tệ nhất mà K-07 có thể gây ra.

Dung dịch đỏ trong ống tiêm đã được truyền hết. Tôi đứng lặng một lúc, ngắm nhìn biểu đồ bắt đầu thay đổi, từng đường cong chậm rãi biến hóa, thể hiện sự tác động của thuốc lên não bộ cô.

Trong khoảnh khắc đó, tôi cảm thấy một sự phấn khích kỳ lạ. Một sự pha trộn giữa hứng thú của nhà khoa học và niềm đam mê khó gọi tên dành cho người phụ nữ này. Trở lại khu vực điều khiển.

Màn hình ECG trước mặt tôi như một bản giao hưởng hỗn loạn, nhảy múa điên cuồng. Đường biểu diễn nhấp nhánh, từng nhịp đập của trái tim Faye tựa những tiếng trống giục giã, gấp gáp.

Mỗi đỉnh sóng cao vút là một cơn co thắt, mỗi đáy sâu là một khoảng lặng đầy lo âu. Huyết áp chạy giống một con tàu lượn siêu tốc, lao dốc và vọt lên không ngừng, vẽ nên những đường cong đỏ rực trên đồ thị.

Sóng não của Faye thì thật sự đáng kinh ngạc. Những sóng beta, vốn đại diện cho trạng thái tỉnh táo và tập trung cao độ, giờ đây lại biến dạng thành những cơn bão điện. Chúng xô đẩy, chồng chéo lên nhau. Giống như một cơn động đất nhỏ đang diễn ra bên trong hộp sọ của cô ấy.

Tôi cầm bút ghi nhanh các chỉ số vào sổ tay, vừa cố gắng theo dõi những thay đổi trên màn hình.

"Mạch 180. Huyết áp 160/100. Tần số sóng não beta quá cao, có dấu hiệu co thắt tâm thất."

Lẩm bẩm, bàn tay viết không ngừng trong khi mắt lia qua các màn hình xung quanh.

Phía bên kia lớp kính cường lực, Faye đang trải qua một cơn phản ứng thuốc dữ dội. Cơ thể cô co giật liên hồi, các cơn co thắt cơ vân xuất hiện theo chu kỳ, làm cho cơ thể như bị vặn vẹo. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, tạo thành những vệt loang lổ trên tấm ga trải. Da cô chuyển sang màu tái nhợt, các mạch máu nổi lên rõ rệt dưới lớp da mỏng.

Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy liên tục, cho thấy hệ thần kinh trung ương của cô đang chịu một áp lực cực lớn. Những âm thanh rít gào nghẹn ngào thoát ra từ sâu trong cổ họng, chứng tỏ cô đang cố gắng chống lại những cảm giác đau đớn và khó chịu tột cùng.

"Phản ứng mạnh hơn mình dự đoán..." Tôi lặng lẽ thừa nhận.

đôi mắt dán chặt vào màn hình. Các đường ECG nhấp nháy loạn xạ, huyết áp tăng vọt, và nhiệt độ cơ thể của Faye đang ở mức báo động. Tôi nhanh chóng điều chỉnh hệ thống làm mát, giảm nhiệt độ buồng chứa xuống 2 độ C, đồng thời tăng cường cung cấp oxy qua mặt nạ.

"Giảm nhiệt độ xuống một chút nào..." Tôi nói thầm, chỉnh thông số trên màn hình.

Điều chỉnh lượng khí oxy bơm vào qua mặt nạ của Faye, tăng nồng độ thuốc an thần từ 1,5 lên 2,0 mg/phút. Đồng thời theo dõi sát sao chỉ số SpO2. Mục tiêu của tôi là làm dịu hệ thần kinh trung ương, giảm thiểu co giật và ổn định nhịp tim.

Cảnh báo đỏ nhấp nháy trên bảng điều khiển, âm thanh báo động hú vang khắp phòng thí nghiệm. Hệ thống thông gió hoạt động hết công suất để làm mát không khí, nhưng tình hình vẫn không được cải thiện.

"Faye! Cô phải chịu đựng được. Đừng để tôi thất vọng."

Máy móc xung quanh bắt đầu rú lên, âm thanh báo động vang khắp căn phòng kín. Đèn tín hiệu chuyển sang màu đỏ, chớp tắt liên hồi.

"Không ổn rồi." Trong lòng dấy lên cảm giác bất an.

Các kim tiêm tự động điều chỉnh liều lượng diazepam, lượng thuốc đặc trị mạnh nhất trong kho của tôi, tình hình vẫn không có dấu hiệu cải thiện. Sóng não của Faye như một bản giao hưởng hỗn loạn, các sóng delta và theta xen kẽ nhau một cách hỗn loạn, báo hiệu một cơn động kinh toàn thân sắp xảy ra.

Tăng cường liều lượng propofol, một loại thuốc gây mê toàn thân, nhằm ức chế hệ thần kinh trung ương và giảm co giật. Áp lực mạch máu ngoại vi tăng vọt, làm cho tim đập của Faye như một chiếc trống bị đánh liên hồi.

Nhanh chóng điều chỉnh máy tăng cường tuần hoàn máu nhân tạo, nhằm giảm tải cho tim và phổi. Đồng thời, tôi giảm nhiệt độ cơ thể xuống 34 độ C, một biện pháp làm chậm quá trình chuyển hóa và giảm nhu cầu oxy của các tế bào.

"Tập trung... tập trung nào" Tôi tự động viên bản thân, ánh mắt không rời khỏi màn hình.

Mỗi giây trôi qua đều như một năm. Tôi phải tìm ra nguyên nhân gốc rễ của phản ứng này, phải có một giải pháp nào đó.

Cơ thể Faye co giật dữ dội, các cơ bắp căng cứng như những sợi dây đàn hồi. Mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm, tạo thành những vệt loang lổ trên tấm ga trải giường. Đôi mắt nhắm chặt, hàng mi run rẩy liên tục, cho thấy một cuộc đấu tranh sinh tử đang diễn ra bên trong cơ thể cô.

"Không được! Không thể để cô chết ở đây!" Tôi hét lên, đôi mắt dán chặt vào màn hình.

Cơn hoảng loạn thoáng qua, ngay sau đó, tôi đã lấy lại bình tĩnh. Tôi biết mình phải hành động nhanh chóng.

Tôi vớ lấy một ống tiêm mới, bên trong là dung dịch trong suốt, một loại thuốc giải đặc chế để giảm bớt phản ứng của K07. Tôi hít sâu, tiến nhanh đến lớp kính bảo vệ và mở cơ chế tiêm trực tiếp. Đầu kim xuyên qua da cô, dung dịch lạnh lẽo chậm rãi chảy vào tĩnh mạch.

Theo dõi sát sao các chỉ số sinh tồn trên màn hình. Tim đập của Faye bắt đầu ổn định lại, huyết áp dần hồi phục. Sóng não cũng trở nên đều đặn hơn, các cơn co giật giảm dần. Tuy nhiên, tôi vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.

Kích hoạt hệ thống làm mát, giảm nhiệt độ cơ thể của Faye xuống mức tối ưu để giảm thiểu nhu cầu oxy của các tế bào. Đồng thời, tôi tăng cường lọc máu để loại bỏ các độc tố và sản phẩm chuyển hóa gây hại.

Sau một hồi căng thẳng, cuối cùng, các chỉ số sinh tồn của Faye đã trở lại bình thường. Cô ấy vẫn chưa tỉnh lại, hơi thở của Faye cũng trở nên đều đặn hơn, mặc dù vẫn còn yếu.

"Giờ thì đáp ứng thuốc tốt hơn một chút rồi đấy... chờ xem cô sống sót được thêm bao lâu."

Tôi quay lại bàn làm việc, ánh mắt vẫn không rời khỏi hình ảnh Faye trên màn hình quan sát, vừa viết lại những gì vừa xảy ra. Từng phản ứng, từng thay đổi, tất cả đều được ghi chép tỉ mỉ.

Cảm thấy lòng mình tràn ngập một cảm giác khó gọi tên. Đó không chỉ là sự hài lòng của một nhà nghiên cứu vừa vượt qua ranh giới thất bại, mà còn là sự mê hoặc kỳ lạ đối với người phụ nữ phía sau lớp kính kia. Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên môi.

Căn phòng trở nên tĩnh lặng đến đáng sợ. Chỉ có tiếng kim đồng hồ tích tắc đều đều như một lời nhắc nhở về thời gian đang trôi qua. Trong sự tĩnh lặng này, điều đáng sợ nhất vẫn đang chờ đợi phía trước. Điều gì sẽ xảy ra khi Faye tỉnh lại.


*3 ngày sau

*Phòng khách

Ánh nắng buổi sớm len lỏi qua những khe hở của rèm cửa, tạo thành những dải sáng lung linh trên sàn nhà gỗ. Căn phòng ngập tràn một mùi hương thoang thoảng của hoa oải hương, mang đến cảm giác thư thái.

Faye nằm tựa hờ vào người tôi, hơi thở yếu ớt, nhịp tim cô chậm rãi đến mức khiến tôi phải kiểm tra liên tục. Cơ thể cô giờ như một cọng bún thiu, mềm nhũn, chẳng còn chút sức lực nào. Mái tóc nâu đen mượt xõa tung trên vai, làn da tái nhợt, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi cẩn thận đút từng muỗng súp ấm, kiên nhẫn chờ cô nuốt xuống, không chút phiền lòng dù mỗi thìa mất cả phút để hoàn thành.

Môi Faye mấp máy, nuốt từng ngụm. Tôi lau nhẹ khóe miệng cho cô bằng một chiếc khăn mềm, rồi khẽ vuốt ve mái tóc. Đôi mắt tôi dõi theo từng cử động của cô.

Trên chiếc bàn nhỏ gần ghế, một khay kim loại đặt sẵn những dụng cụ y khoa, kim tiêm, dao mổ, và bông băng. Chúng nằm đó, sẵn sàng cho bất kỳ biến cố nào, như một nhắc nhở âm thầm về tình trạng nguy hiểm của Faye.

Đôi mắt nâu của tôi phản chiếu trong kính cửa sổ, dịu dàng và chăm chú nhìn Faye. Cô không ngừng lẩm bẩm những điều vô nghĩa, đôi khi lại cười nhạt, đôi khi rên rỉ trong đau đớn. Cơ thể cô căng cứng mỗi khi tôi chỉnh lại tư thế ngồi, chẳng một lời oán trách nào thoát khỏi miệng tôi. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, cảm nhận từng nhịp thở yếu ớt.

"Yoko..." Giọng Faye khàn khàn, như tiếng thì thầm từ một thế giới khác.

"Ừ, tôi đây." Tôi trả lời, giọng nói dịu dàng. Tôi đưa thìa súp đến bên môi cô, nhưng cô lắc đầu, đôi mắt mở to, nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt ấy chứa đựng một nỗi sợ hãi mơ hồ, một sự hoài nghi sâu sắc.

"Tại sao... tại sao lại là tôi?" Giọng cô run rẩy, đầy đau khổ.

Tôi sững sờ trước câu hỏi của cô. Tôi không biết phải trả lời như thế nào. Suy nghĩ một lúc rồi trả lời, tay vẫn tiếp tục đút cô một thìa súp khác. Nhưng câu trả lời của tôi dường như khiến cô khó chịu. Faye cau mày, ánh mắt trở nên bất mãn.

Tôi lấy khăn lau nhẹ miệng cô, chưa kịp làm gì thì cô bất ngờ ôm chặt lấy tôi, kéo tôi sát lại. Trước khi tôi kịp phản ứng, đôi môi cô chạm vào tôi, đầy mạnh mẽ và chiếm hữu.

Ngẩn ngơ trước hành động bất ngờ của Faye. Đôi môi cô ấm áp, mềm mại, mang theo một hương vị lạ lẫm mà tôi chưa từng cảm nhận được. Nụ hôn của cô không chỉ đơn thuần là một cái chạm nhẹ, mà là một sự chiếm hữu mãnh liệt, như thể muốn níu kéo tôi lại, không cho tôi rời đi.

Cơ thể tôi cứng đờ, trái tim đập thình thịch. Tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác như thế này. Tất cả những gì tôi biết là tôi đang bị cuốn vào một vòng xoáy cảm xúc mãnh liệt. Không thể tự chủ được bản thân, tôi đáp lại nụ hôn của Faye.

Tim tôi lỡ nhịp. Sự bất ngờ tràn ngập khiến tôi bối rối, đôi bàn tay tôi cứng đờ giữa không trung. Đôi môi cô như ngọn lửa nhỏ, thiêu đốt mọi giác quan của tôi. Lưỡi cô lướt nhẹ trên môi tôi, khẽ cắn vào môi dưới, rồi lại lùa vào sâu bên trong. Cái hôn ấy mang theo một nỗi khát khao mãnh liệt, một sự tràn đầy cảm xúc mà tôi chưa từng được trải nghiệm.

"Faye..." Tôi muốn nói gì đó, nhưng môi cô không để tôi kịp nói. Một cảm giác lạ lẫm len lỏi, vừa ngại ngùng, vừa rung động. Trong tôi, nhân cách Yoko yếu đuối bắt đầu hoảng loạn, gào thét.

'Tiểu thư Sert, cô làm gì đi chứ. Tôi... tôi không quen cảm giác này chút nào.'

'Im đi Yoko. Đây là cơ hội để quan sát các phản ứng hậu thử nghiệm đấy.'

'Cô điên rồi tiểu thư Sert! Khó chịu quá, người tôi...'

'Người cô đang lên cơn khoái cảm thôi mà.. tận hưởng đi nào.'

Tôi cảm nhận được đôi mắt mình tối sầm lại, không chỉ vì bóng đen trong tâm trí tôi đang vật lộn, mà còn vì cảm xúc của tôi dần bị lấn át. Miệng tôi bất giác cong lên thành một nụ cười kỳ quái, tiếng cười bật ra khỏi môi, nhỏ dần rồi lớn hơn, như một tiếng cười điên dại đầy thú vị.

Faye bắt đầu tiến sâu hơn vào hõm cổ tôi, cố hôn thật nhiều để ngăn tiếng cười. Tiếng cười của tôi vang vọng trong căn phòng yên tĩnh, như một bản giao hưởng điên loạn. Faye dường như bị kích thích bởi tiếng cười ấy, nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt hơn. Lưỡi cô ấy lướt qua từng kẽ răng, từng làn da, từng vị trí trên cơ thể, khơi dậy những cảm xúc mãnh liệt mà tôi chưa từng biết đến.

Tôi cố gắng chống cự, cơ thể lại phản ứng theo một cách khác. Đôi tay tôi siết chặt lấy eo cô, kéo cô sát lại gần mình hơn. Cái ôm siết chặt ấy như muốn giữ chặt lấy khoảnh khắc này, không muốn buông tay.

Trong đầu tôi, hai luồng suy nghĩ đang giao tranh dữ dội. Một bên là lý trí, nhắc nhở tôi về tình huống hiện tại, về những hệ lụy có thể xảy ra. Bên cạnh đó, là cảm xúc, là sự khao khát được yêu thương.

Sau một lúc, nhân cách Sert giành quyền kiểm soát. Vươn tay với lấy con dao mổ trên bàn. Lưỡi dao sáng bóng lóe lên dưới ánh nắng. Tôi nhẹ nhàng đưa nó sát cổ Faye. Ngay khi nụ hôn kết thúc, chúng tôi đều thở hổn hển, nhìn nhau chằm chằm. Đôi mắt Faye đỏ máu, đục ngầu, chứa đựng biết bao nhiêu cảm xúc.

"Cô không sợ tôi cưỡng ép cô sao bác sĩ?" Faye thều thào, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi kề sát cán dao mổ vào gáy cô, cố giữ vẻ lạnh lùng.

"Chưa biết... ai sợ ai đâu."

Thay vì run sợ, Faye lại mỉm cười. Nụ cười ấy đầy ẩn ý, chứa đựng cả sự khiêu khích và thách thức. Cô chậm rãi đưa tay lên, vuốt ve má tôi.

"Tôi... xin lỗi... nhưng hãy giúp tôi lúc này."

Đúng lúc đó, tôi chưa kịp đáp, Faye đã nhích người lại gần hơn. Đôi môi cô chạm nhẹ vào môi tôi, không còn sự cuồng nhiệt như trước nữa, mà thay vào đó là một sự dịu dàng lạ thường. Đầu óc tôi trống rỗng, mọi lý trí vừa bị rút cạn. Lưỡi cô khẽ lướt qua môi tôi, đủ nhẹ nhàng để khiến mọi tế bào trong cơ thể tôi tan chảy.

Faye nâng niu tôi bằng đôi môi của cô, từng nụ hôn như muốn khắc sâu dấu ấn. Hơi thở của cô tuy yếu, mỗi lần chạm môi lại mang theo sự sở hữu mãnh liệt, như thể cô muốn tôi thuộc về cô, hoàn toàn và tuyệt đối. Tôi cảm nhận được từng cử chỉ của cô, từ cách môi cô dịu dàng di chuyển, đến cách lưỡi cô khẽ khàng tìm kiếm.

Tôi không hiểu nổi mình nữa. Sự rung động trong lòng lan tỏa như sóng biển, từng chút phá vỡ những giá lạnh đã giam cầm trái tim tôi bao lâu nay. Tôi chưa từng nghĩ một người phụ nữ có thể khiến tôi cảm thấy như thế này.

Nụ hôn của cô ấy nhẹ nhàng như cánh bướm đậu trên da, lại mang theo một sức mạnh kỳ lạ, khiến tôi chìm đắm. Lưỡi cô ấy lướt qua môi tôi, khám phá từng ngóc ngách tìm kiếm một kho báu. Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, từng tế bào trong tôi đều rung động theo nhịp đập của trái tim.

Faye không dừng lại ở đó. Cô hôn lên trán tôi, lên gò má, rồi dần dần tiến xuống cổ. Tôi cảm nhận được hơi ấm từ môi cô lan khắp cơ thể mình, từng điểm một. Di chuyển xuống cổ tôi, để lại những dấu hôn đỏ đậm. Mỗi cái chạm của cô ấy đều như một mũi tên bắn thẳng vào trái tim tôi, khiến tôi không thể kìm nén được những tiếng rên rỉ. Không chống cự, chỉ biết để mặc cho cô làm điều mình muốn, để mặc cho cảm xúc cuốn trôi đi.

Cô dừng lại ở hõm cổ tôi, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn như muốn đánh dấu lãnh thổ. Tôi không biết mình đã thở gấp từ khi nào, chỉ biết rằng mỗi cử chỉ của cô đều khiến tôi không thể kiểm soát được bản thân.

Con dao trong tay tôi bất ngờ tuột khỏi tay, rơi xuống sàn nhà với một tiếng keng chói tai. Tôi không còn quan tâm đến nó nữa. Tất cả những gì tôi muốn lúc này là được ở bên Faye, được tận hưởng khoảnh khắc này.

Tôi ôm chặt lấy Faye, đáp lại nụ hôn của cô ấy. Cảm giác được một người phụ nữ khác ôm ấp, yêu thương khiến tôi vô cùng ngạc nhiên. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể cảm thấy như vậy.

Khoảng ba mươi phút trôi qua, Faye dần trở nên mệt mỏi, cơ thể vốn đã rệu rã vì cuộc thử nghiệm, nay lại càng thêm hao tổn. Cô ấy dựa đầu vào vai tôi, nhắm mắt lại. Hơi thở của cô ấy nhẹ nhàng phả vào cổ tôi, mang theo một mùi hương quyến rũ.

Cuối cùng, cơ thể Faye quá yếu. Cô đột nhiên khựng lại, hơi thở dồn dập rồi dần chậm đi. Đôi môi cô lướt nhẹ qua môi tôi lần cuối, rồi cô ngủ thiếp đi, đầu gục xuống vai tôi.

"Faye..." Tôi khẽ gọi, nhưng cô không đáp. Tôi thử lay nhẹ, chỉ nhận lại sự bất động. Tôi đành ôm lấy cô, hơi run rẩy vì chính những cảm xúc mình vừa trải qua.

Phải mất một lúc lâu, tôi mới gượng sức đẩy cô ra, nhẹ nhàng đặt cô nằm trên ghế. Lúc này, trong đầu tôi chỉ còn một mớ hỗn loạn. Những suy nghĩ lý trí bắt đầu trở lại, gào thét nhắc nhở tôi rằng những gì vừa xảy ra là không nên, là không đúng. Nhưng cảm giác rung động kia thì không chịu biến mất. Nó vẫn nằm đó, âm ỉ trong lòng tôi, tựa ngọn lửa nhỏ vừa được thắp lên giữa một căn phòng lạnh lẽo.

Nằm đó, đầu ngả nhẹ vào lồng ngực Faye. Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Cô ấy, dù đang thiếp đi vì kiệt sức, vẫn ôm tôi thật chặt như thể sợ rằng nếu lơi tay, tôi sẽ biến mất. Hơi thở của cô đều đặn và ấm áp, phả nhẹ lên tóc tôi tạo nên một cảm giác dịu dàng lạ lùng.

Ánh nắng len qua khe cửa sổ phòng khách, phủ lên mọi thứ một sắc vàng êm dịu. Căn phòng giờ đây bỗng trở nên an yên đến kỳ lạ. Khoảnh khắc này, tôi không phải là một bác sĩ lạnh lùng, cũng không phải một nhà nghiên cứu với những ý tưởng quái dị. Tôi chỉ là... một người con gái. Một người con gái đang tìm kiếm hơi ấm.

Tôi nhìn Faye, nhìn cách cô bất động trong giấc ngủ. Hàng mi dài, đôi môi nhợt nhạt vẫn còn vương nét mạnh mẽ, tất cả đều khiến tôi muốn chạm vào, nhưng tôi không dám. Cô ấy cao lớn hơn tôi, cơ thể rắn chắc, cớ sao lại cũng mang một vẻ mềm mại khi dịu dàng ôm lấy tôi. Lần đầu tiên, tôi cảm nhận rõ ràng sự hiện diện của một người khác đủ lớn để che chắn cho mình.

Thả lỏng cơ thể, từ từ dựa vào Faye hơn. Bức tường phòng vệ mà tôi luôn dựng lên bỗng dưng nứt vỡ từng chút một. Bao nhiêu năm qua, tôi luôn giữ khoảng cách với tất cả mọi người, kể cả những người thân thuộc nhất. Tôi không cho phép bản thân yếu đuối trước mặt bất kỳ ai. Ngay lúc này, với Faye mọi chuyện dường như khác hẳn.

Tôi nhắm mắt, thử buông bỏ lý trí đang vùng vẫy trong đầu. Có lẽ chỉ một chút thôi. Một chút thôi... Tôi vùi mặt vào ngực cô ấy, cảm nhận nhịp tim đều đặn. Lần đầu tiên, tôi tự cho phép mình yếu mềm, tự cho phép mình làm một điều mà tôi chưa bao giờ nghĩ mình sẽ làm.

Giống như một chú chuột nhỏ tìm thấy chiếc hang ấm áp trong cơn bão lạnh. Vùi mình sâu hơn, tôi không cưỡng lại được cảm giác an toàn mà vòng tay của Faye mang lại. Cô ấy, ngay cả khi đã thiếp đi vẫn không buông tôi ra. Những ngón tay cô vô thức siết chặt quanh eo tôi như thể bảo vệ tôi ngay cả trong giấc mơ.

Hơi thở của cô nóng ấm và nhẹ nhàng, phả sát bên tai, làm tôi bất giác mỉm cười. Từng lớp giá lạnh trong lòng tôi, từng nỗi cô đơn gặm nhấm tôi suốt những năm qua, dường như đang tan ra dưới hơi ấm của cô ấy.

Tôi không biết mình nằm đó bao lâu, cũng không quan tâm nữa. Chỉ biết rằng, lần đầu tiên, tôi không còn muốn trốn chạy. Không còn muốn chống lại cảm giác này.

Những suy nghĩ hỗn loạn vẫn thấp thoáng trong tâm trí tôi, chúng dường như chẳng còn quan trọng nữa. Tôi để mặc mọi thứ trôi đi, để mặc trái tim đập chậm rãi theo nhịp của cô ấy. Và khi ánh nắng dịu nhẹ cuối cùng cũng rọi xuống gương mặt chúng tôi, tôi cảm thấy mình chìm vào giấc ngủ, nhẹ nhàng như chưa từng được nhẹ nhõm đến thế.

----

"Các chương 'POV of Yoko' tập trung vào những phân đoạn trong cốt truyện chính còn nhiều uẩn khúc, sẽ được khai thác kỹ lưỡng hơn, được kể lại dưới góc nhìn của bác sĩ Yoko.

Mình đã lược, lướt một số cảnh đã có trong cốt truyện để tránh trùng lặp, bị nhàm chán khi đọc lại. Nếu các bạn quên thì có thể xem lại những đoạn bị lướt ở nội dung chính ạ." -Jay

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro