Chương ngoại truyện 01: POV of Yoko
[Lần gặp đầu tiên]
*Bệnh viện quốc tế Lunar
*Phòng khám Yoko
Sau khi Faye rời khỏi, căn phòng khám trở nên yên lặng một cách kỳ lạ. Tôi ngồi lại tại bàn làm việc, ánh mắt chăm chú dõi theo cánh cửa vừa đóng lại, nơi Faye đã bước ra mà không ngoảnh lại.
Khẽ khàng thở dài, nụ cười nhẹ nở trên môi, ánh mắt lại không giấu được sự tính toán đầy thích thú. Tôi cúi xuống, mở ngăn kéo lớn phía dưới gần chân bàn.
Ở góc ngăn kéo, tôi ấn vào một bộ phận kích hoạt bí mật. Tiếng cơ học nhẹ vang lên và từ phần đáy của ngăn kéo một ngăn ẩn từ từ lộ ra, bên trong chứa một cuốn sổ tay đã cũ với bìa da đen phồng lên vì đã qua nhiều lần lật giở.
Các trang giấy của cuốn sổ dày đặc những dòng ghi chú tay và hình ảnh dán kèm ảnh chụp hoặc vẽ, giấy ghi chú, mẫu báo cũ, tất cả được dính vào bằng băng keo hoặc ghim sắt. Những dấu vết mực in màu đỏ, xanh len lỏi khắp nơi, ghi chú về các bệnh nhân mà tôi từng gặp, những trường hợp mà tôi coi là "cần được điều trị đặc biệt".
Tôi lật cuốn sổ đến một trang trắng mới, ngón tay nhẹ nhàng vuốt qua mặt giấy, cảm nhận từng sợi giấy thô ráp dưới da.
Tôi bắt đầu ghi lại những thông tin về Faye gồm các triệu chứng đã quan sát, những phản ứng cơ thể, thậm chí cả những gì mà tôi thấy qua đôi mắt sắc bén của mình. Mỗi nét chữ của tôi đều tỉ mỉ, khuôn mặt không giấu được chút đam mê điên loạn ẩn giấu bên trong.
Kế đó, tôi đặt bút chì lên trang giấy tập trung vẽ phác họa khuôn mặt của Faye từ những ký ức còn in hằn trong tâm trí. Nét bút chì của tôi nhẹ nhàng, điêu luyện, từng đường nét được tạo ra một cách chính xác.
Tôi bắt đầu với khuôn cằm góc cạnh, nơi gương mặt mang nét đẹp lai với những góc xương hàm cứng cỏi nhưng vẫn mang lại cảm giác mềm mại đầy cuốn hút. Từng nét chì như lướt nhẹ qua tạo ra sự tương phản tinh tế giữa bóng tối và ánh sáng, làm nổi bật sự sắc sảo trên gương mặt Faye.
Đôi mắt của Faye trở thành tâm điểm, tôi dành sự chú ý đặc biệt cho chúng. Tôi cẩn thận vẽ từng đường nét của đôi mắt quyến rũ, hàng mi cong nhẹ, đồng tử sắc lạnh ẩn giấu nỗi hoang mang bên dưới vẻ ngoài kiêu ngạo. Đôi mắt ấy như có sức hút mạnh mẽ, vừa đầy đe dọa nhưng lại ẩn chứa nỗi cô đơn khó diễn tả.
Tôi dừng lại, nhìn ngắm tác phẩm của mình một lúc, những nét chì trên giấy giờ đây tái hiện một cách sống động gương mặt của Faye như thể tôi đã nắm bắt được phần nào bản chất sâu thẳm của người phụ nữ này. Sự tập trung của tôi vào từng chi tiết nhỏ, từ đường nét của gò má cao đến chiếc mũi thẳng và đôi môi mím chặt.
Tôi là Yoko Arptrel Sert, một bác sĩ điều trị tâm thần tài năng, tiến sĩ trẻ tuổi nổi bật của nền y khoa tâm thần học Thái Lan. Sự xuất chúng của tôi không chỉ đến từ năng lực chuyên môn vượt trội mà còn từ nền tảng gia đình quý tộc danh giá. Bố mẹ tôi đều phục vụ hoàng gia, danh tiếng của gia đình tôi lan rộng khắp các tầng lớp thượng lưu. Dù bên trong... thối nát.
Nhờ việc 'bị' gia đình gửi đi du học ở phương Tây, tôi đã mang về những kiến thức mới mẻ và không ít phần dị biệt. Tôi nhìn nhận thế giới qua lăng kính khác biệt, nơi những giới hạn đạo đức mờ nhạt trước khát vọng khám phá trí não con người.
Sự giàu có và vị thế của tôi đã che đậy một tâm trí của một nhà khoa học khao khát hiểu rõ những bí ẩn tối tăm bên trong đầu óc con người. Tôi không ngại thử nghiệm những phương pháp trị liệu tâm lý táo bạo, dù chúng có thể bị xem là vô nhân đạo.
Dưới vẻ ngoài hoàn mỹ ấy, tôi mang trong mình một bản chất quái dị đầy rẫy những góc tối. Tôi không ngại thực hiện những thí nghiệm thân thể trên những kẻ mà tôi coi là "cần phải được chữa trị", những bệnh nhân giàu có, quý tộc hay các kẻ lắm tiền nhiều quyền, có bàn tay nhuốm máu tội lỗi. Trong mắt tôi, những người như họ không xứng đáng với sự công lý của pháp luật.
Thay vào đó, tôi xem họ như những vật hiến tế hoàn hảo cho những thí nghiệm của mình như một cách để họ chuộc tội với cuộc đời. Những loại thuốc mới, những nghiên cứu tâm thần học, tất cả đều thấm đẫm máu, xương và linh hồn của những bệnh nhân đã bị cuốn vào tư duy khác biệt của tôi.
Đôi khi, tôi còn tự hành hạ bản thân tạo ra những vết cắt nhỏ trên cơ thể mình như một cách để kiểm soát cảm xúc hoặc thử nghiệm những giới hạn của nỗi đau. Tôi không ngần ngại tự tiêm vào cơ thể những hóa chất mới, tự mình trải nghiệm những cảm giác mà người khác có lẽ không bao giờ dám mơ đến.
Ngồi lại trong căn phòng lạnh lẽo, tôi nhìn chăm chú vào cuốn sổ với những ghi chú về Faye, đôi mắt tôi sáng lên một tia cuồng nhiệt mờ ảo.
*Dinh thự Sert
Dinh thự Sert nằm ở khu đất vàng giữa lòng Bangkok, nơi các gia đình quý tộc lựa chọn an cư. Tôi trở về nhà khi trời đã bắt đầu tối, ánh đèn đường dịu nhẹ chiếu lên chiếc Bentley R-Type Continental màu trắng bóng loáng của mình. Chiếc xe từ từ tiến vào cổng lớn của biệt thự, nơi cánh cổng sắt đen viền hoa văn mở ra, chào đón chủ nhân về nhà.
Ngôi nhà màu trắng kem nổi bật giữa không gian xung quanh, mang phong cách kiến trúc cổ điển châu Âu với các cột trụ cao và mái vòm đặc trưng. Những chiếc cửa sổ lớn, những đường nét tinh tế, cùng một hàng rào bằng sắt được chạm khắc tỉ mỉ, tất cả đều toát lên vẻ sang trọng và đẳng cấp của chủ nhân nó.
Bước ra khỏi xe, tôi cảm nhận được ánh mắt kính trọng của người hầu gái trong trang phục đồng phục chỉnh tề cúi chào, nhanh chóng đón lấy túi xách từ tay tôi. Một vài vệ sĩ nam và nữ lặng lẽ đứng gác ở các vị trí xung quanh, bảo vệ an toàn tuyệt đối cho ngôi nhà.
Bước vào trong, không gian biệt thự hiện ra đầy ấn tượng. Tôi đã tự tay trang trí từng chi tiết nhỏ, thể hiện rõ cá tính của mình. Màu hồng baby ngọt ngào được kết hợp khéo léo với những gam màu trung tính như xám nhạt, trắng ngà tạo nên một không gian vừa ấm áp vừa tươi sáng.
Những món nội thất, từ bộ sofa bằng nhung mềm mại đến chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh, đều được nhập khẩu từ châu Âu mà ở Thái không dễ gì tìm thấy.
Tôi thay đồ, tắm rửa, thư giãn cơ thể sau một ngày dài làm việc. Khoác lên mình một chiếc áo lụa mềm mại, tôi ngồi xuống ghế sofa gần cửa sổ lớn trong phòng ngủ. Ánh đèn vàng dịu nhẹ hắt qua khung cửa, chiếu lên làn da trắng mịn màng của mình.
Tôi đưa tay vào ngăn kéo bên cạnh, lấy ra một tấm ảnh trắng đen nhỏ, được cắt ra từ một tờ báo giấy. Trong ảnh, Faye đang biểu diễn ảo thuật với những lá bài, đôi mắt sắc sảo đầy bí ẩn.
Nâng tấm ảnh lên gần hơn, ngón tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt Faye trong tấm hình. Đôi mắt ấy, tràn đầy sức hút không thể chối từ, khiến tôi không khỏi bị cuốn hút. Một nụ cười nhẹ, phảng phất chút ma mị và đầy quyến rũ, hiện lên trên môi tôi.
Khi tôi đưa mắt nhìn lên bầu trời đêm ngoài khung cửa sổ, ánh trăng chiếu vào đôi mắt nâu đen của mình và rồi như thể có điều gì đó thay đổi, đôi mắt ấy từ từ chuyển sang màu xanh biếc.
Sự thay đổi diễn ra chậm rãi, giống như làn sóng mơ hồ lan tỏa trong mắt tôi, ánh nhìn sâu thẳm, bí ẩn, lạnh lẽo hơn trước. Tôi thả lỏng người, vẻ mặt lại toát lên một sự trầm tư, nét tĩnh lặng đầy u tối, để những tiếng nói trong đầu chiếm lấy tâm trí mình.
'Tiểu thư Sert, cô lại xuất hiện rồi.'
'Người phụ nữ đó rất phù hợp để làm thí nghiệm cho loại thuốc tâm thần mới... Cô còn không mau bắt lấy thời cơ đi Yoko!'
'Tôi cảm giác người phụ nữ này không an toàn chút nào.'
'Yoko, cô thật nhát gan và yếu đuối. Để tôi!'
Đôi mắt xanh ấy như một biểu hiện của sự biến chuyển bên trong tôi. Dường như, chính lúc này phần "quái dị" của tôi đang trỗi dậy, thức tỉnh từ trong bóng tối, sẵn sàng đón nhận những ý nghĩ và kế hoạch mới.
"Nếu người phụ nữ xinh đẹp này làm vật thí nghiệm cho thuốc điều chế mới,.... chắc sẽ có nhiều điều thú vị lắm." Tôi khẽ thầm thì.
Nhìn vào tấm ảnh của Faye thêm một lần nữa, đôi môi tôi nhoẻn lên một nụ cười mờ nhạt như thể đang lạc vào một suy nghĩ xa xăm, khó đoán. Tôi kẹp tấm ảnh của Faye vào giữa những trang giấy rồi khép cuốn sách lại, đặt nó xuống bàn bên cạnh ghế sofa.
Dường như một phần của sự rối loạn giải thể nhân cách mà tôi thường trải qua đang khiến tôi cảm giác bị tách rời khỏi chính bản thân. Như thể tôi là một người quan sát từ xa, theo dõi chính mình thực hiện những hành vi không tưởng.
Khi đôi mắt chuyển sang xanh biếc, đó là lúc tôi không còn chỉ là một nhà nghiên cứu điềm tĩnh. Mà còn trở nên quyết liệt hơn, tàn nhẫn hơn, không ngần ngại xuống tay với những mẫu vật còn sống, thậm chí, mang chính cơ thể mình ra thử nghiệm nếu cần thiết.
Khi ánh mắt dần chuyển từ sắc xanh dương lạnh lẽo trở về màu nâu ấm áp, một cơn rùng mình thoáng qua người tôi. Tôi thường đứng thẳng lên, hít thở sâu, cảm giác lạnh lẽo tan biến dần và sự điềm tĩnh của một bác sĩ lại trở lại. Tôi hiểu rõ sự khác biệt ấy, sự chuyển biến mà chỉ mình tôi mới nhận thức được.
Quay sang cầm chiếc điện thoại bàn, quay số và đợi. Một giọng đàn ông trầm, quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.
"Tìm cách điều tra thông tin của Faye Parey cho tôi. Sáng, tối, sạch, bẩn. Tôi muốn có kèm trong hồ sơ bệnh án vào ba giờ chiều mai."
"Rõ, thưa tiểu thư."
Tôi ngừng lại, suy nghĩ một chút rồi nói thêm.
"À khoan,... điều tra tất cả mối quan hệ xung quanh của người đó, cả quá khứ, xuất thân, lẫn học vị."
"Rõ ạ."
Không chần chừ, tôi cúp máy một cách dứt khoát, tiếng điện thoại đặt xuống khay. Môi khẽ nở một nụ cười quỷ dị.
*Phòng nghiên cứu
Rời khỏi phòng ngủ ấm cúng, tôi bước đến một giá sách lớn, tưởng chừng chỉ là nơi trưng bày những cuốn sách quý. Tôi nhẹ nhàng ấn vào một cuốn sách cụ thể, một âm thanh nhỏ vang lên theo sau là tiếng động cơ chuyển động bên trong bức tường. Cả giá sách từ từ dịch chuyển, hé lộ một lối đi bí mật phía sau.
Bên kia cánh cửa ẩn, không gian của căn phòng thí nghiệm hiện ra, chìm trong ánh sáng lạnh lẽo, xanh nhạt. Trước khi bước vào, tôi mặc vào người chiếc áo blouse trắng sạch sẽ, tiến hành khử trùng cơ thể và bàn tay trong khu vực tẩy trùng ngay lối vào. Hệ thống đèn UV kích hoạt, làm sáng lên đôi mắt xanh của tôi.
Bên trong phòng thí nghiệm, không gian mang dáng vẻ của một bối cảnh khoa học viễn tưởng. Những ống chứa dung dịch màu xanh dương nhạt cao gần đến trần, bên trong là những cơ thể người được bảo quản nguyên vẹn, lơ lửng như những bức tượng tĩnh lặng trong một giấc ngủ dài.
Hệ thống dẫn truyền khí áp bao bọc quanh các ống này phát ra tiếng kêu rì rì đều đặn như tiếng thở nhè nhẹ của những vật thể vô tri. Ánh sáng xanh từ dung dịch phản chiếu lên bức tường thép không gỉ, tạo ra những đốm sáng lấp lánh, lạnh lẽo, tăng thêm cảm giác kỳ dị cho không gian.
Dọc hai bên tường là những giá chứa đầy các lọ dung dịch nhỏ, trong đó bảo quản mô cơ, mô thần kinh, các mẫu vật còn nguyên vẹn, ngâm trong dung dịch xanh lá đặc biệt để duy trì sự tươi mới.
Bên cạnh đó, những máy điều chế dung dịch tự động vẫn vận hành không ngừng, hơi lạnh tỏa ra từ các ống dẫn khí, nhả từng luồng khói lỏng trắng mờ vào không gian. Một bàn điều khiển lớn ở trung tâm phòng được trang bị màn hình hiển thị các chỉ số sinh học, nhịp tim, sóng điện não của những mẫu thí nghiệm đang được theo dõi.
Những mô hình vật mẫu, từ các bản đồ não bộ chi tiết đến các mô hình giải phẫu tâm thần, xếp dọc các giá sách bằng thép không gỉ. Bản vẽ các cấu trúc thần kinh phức tạp treo trên tường, với những ghi chú chi chít bằng tiếng Anh, tiếng Thái và cả những ký hiệu y học chuyên ngành.
Một vài chiếc hộp kim loại chứa các dụng cụ mổ tinh vi như dao mổ siêu âm, kẹp vi mạch và các thiết bị nhỏ xíu dùng để thao tác trên tế bào thần kinh.
Tôi tiến lại gần một trong những bể chứa, đôi mắt sắc bén lướt qua màn hình hiển thị các số liệu sinh học. Các chỉ số trên màn hình dao động nhẹ nhàng, phản ánh những biến đổi nhỏ nhất bên trong cơ thể đang được bảo quản.
Tôi cẩn thận ghi lại từng thay đổi, đôi tay nhanh nhẹn nhập các số liệu vào hệ thống quản lý dữ liệu.
Sau đó, tôi quay sang một trong những bàn làm việc bằng kính, nơi có những mẫu mô đang được thử nghiệm phản ứng hóa học. Tôi lấy một mẫu mô ra khỏi lọ dung dịch, dùng pipet hút một vài giọt dung dịch từ đó để đặt lên lam kính.
Đặt lam kính dưới kính hiển vi điện tử, tôi chăm chú quan sát sự tương tác của mẫu vật với các hợp chất mới mà tôi đang thử nghiệm. Những phản ứng vi mô diễn ra trước mắt tôi, như những đốm sáng lấp lánh nở rộ trong thế giới vi mô.
Bàn tay tôi lướt trên bảng điều khiển, điều chỉnh thông số, ghi chú lại từng phản ứng với sự chính xác tuyệt đối. Gương mặt tôi trong khoảnh khắc ấy lạnh lùng đến kỳ lạ như thể mọi cảm xúc đều đã bị gạt bỏ, chỉ còn lại một sự tập trung ám ảnh vào những gì đang diễn ra trước mắt.
Phòng thí nghiệm của tôi không giống với bất kỳ phòng nghiên cứu nào khác. Một nơi mà sự ranh giới giữa khoa học và những ý tưởng điên rồ bị xóa nhòa, nơi những giá trị đạo đức bị thay thế bởi những phương pháp không ai dám thử nghiệm. Các thiết bị nghiên cứu hiện đại xen lẫn với những dụng cụ tự chế thủ công nằm rải rác khắp nơi.
Ở một góc, những bảng ghi chú chất đầy các công thức hóa học phức tạp, biểu đồ tâm lý học và cả những mẩu giấy ghi chép đầy những dòng suy nghĩ rời rạc bằng nét chữ sắc sảo.
Bên cạnh là một chiếc bàn dài phủ đầy những ống nghiệm chứa chất lỏng màu xanh lục và đỏ, mỗi ống phản chiếu ánh sáng từ đèn huỳnh quang lấp lánh.
Dưới ánh đèn mờ ảo, tôi nhìn vào các sinh vật nhỏ bé bị mắc kẹt trong ống dung dịch, mắt tôi sáng lên như đang trò chuyện với chính những thứ mà tôi tạo ra. Cảm giác tự tách rời khỏi thế giới bên ngoài lấn át, tôi thấy mình như đang tồn tại ở một không gian khác, nơi mọi giới hạn đạo đức không còn quan trọng.
Tôi lướt tay qua một mẫu mô sinh học, đôi mắt xanh dương không hề rời khỏi kính hiển vi, từng cử động của tôi như một vũ điệu tinh tế mà đầy tàn nhẫn. Tôi biết rằng mình đang phá vỡ mọi nguyên tắc y học khi thực hiện những thí nghiệm này.
Đối với tôi, đây là sự theo đuổi chân lý, vượt qua mọi giới hạn để đạt tới cái mà tôi gọi là "sự cứu rỗi." Chính tôi cũng nhận ra rằng, trong những khoảnh khắc này, lý trí của tôi đã bị thay thế bởi một thực thể khác mà không phải ai cũng nhìn ra được.
Trong sự lặng lẽ của căn phòng thí nghiệm, tôi lướt ngón tay qua tấm kính lạnh giá, để lại một vệt mờ trên bề mặt. Và rồi, một nụ cười mờ nhạt lại xuất hiện trên môi tôi, pha trộn giữa sự hiếu kỳ vô tận và chút điên loạn không thể phủ nhận.
—-
*Ngày hôm sau
*Bệnh viện quốc tế Lunar
Ánh nắng sớm mai xuyên qua ô cửa sổ, chiếu thẳng vào căn phòng làm việc của tôi, nhuộm vàng mọi thứ, từ sàn nhà đến tập hồ sơ dày cộp trước mặt. Tôi ngồi lặng lẽ, ngón tay chạm nhẹ vào từng trang giấy, như thể những dòng chữ ấy có thể kể cho tôi nghe nhiều hơn những gì mắt tôi đang đọc.
'Faye Parey'
Một cái tên dường như ai cũng biết trong thời gian gần đây. Tôi đã nghe đến cô ấy không biết bao nhiêu lần qua báo đài. Một ảo thuật gia tài năng vừa từ nước ngoài trở về, người phụ nữ với ánh hào quang rực rỡ trên sân khấu. Tôi từng xem vài màn trình diễn của cô ấy trên truyền hình. Những động tác tay điêu luyện, những trò ảo thuật kỳ diệu đến mức người ta tin rằng cô ấy sở hữu ma thuật thực sự. Thế nhưng, khi đọc những trang hồ sơ này, tôi mới nhận ra con người thật của cô ấy còn vượt xa trí tưởng tượng của mình.
Cô ấy không chỉ là một ảo thuật gia. Faye Parey còn là một sát thủ máu lạnh.
Hơi thở của tôi nặng hơn khi lướt qua những thông tin trong hồ sơ. Cô lớn lên ở khu ổ chuột, nơi cha mất sớm, mẹ làm việc quần quật để nuôi sống gia đình.
Faye từng chăn trâu, chăn heo, làm thuê trên tàu buôn. Tôi không hình dung được, cô gái nhỏ bé trong hoàn cảnh đó đã rèn giũa mình để trở thành một người phụ nữ quyền lực và bí ẩn như thế nào.
Hồ sơ ghi rằng, khi trưởng thành, cô ấy đã rời quê lên thành phố, bắt đầu sự nghiệp của mình với sự giúp đỡ từ một người mà hồ sơ gọi là "quý nhân." Nhưng điều làm tôi ngạc nhiên nhất không phải là hành trình vươn lên ấy, mà là sự thật đen tối ẩn sau ánh hào quang.
Faye Parey là một sát thủ.
Tôi cố kìm lại sự run rẩy trong tay khi đọc đến những dòng mô tả về các vụ ám sát. Cách thức giết người tàn nhẫn và tinh vi, những chi tiết rùng rợn được ghi chép một cách lạnh lùng khiến tôi rùng mình.
Làm sao một người phụ nữ với vẻ đẹp như ánh mặt trời trên sân khấu lại có thể là kẻ đã gieo rắc nỗi kinh hoàng trong bóng tối?
Lật tiếp một trang, mắt tôi dừng lại ở một bức phác họa bằng tay. Đó là hình ảnh một cô bé, ngồi trên lưng một con heo, ánh mắt trong veo, ngây thơ nhìn về phía xa xăm.
Bức tranh đơn giản mà ám ảnh. Tôi chăm chú nhìn vào đôi mắt ấy, như thể đang cố tìm kiếm chút gì đó còn sót lại của cô bé năm nào trong con người sát nhân này.
Nhưng tôi không tìm thấy gì. Không còn chút dấu vết nào của sự ngây thơ. Tất cả chỉ là sự lạnh lùng, một khoảng trống vô hồn, như thể những đau khổ trong quá khứ đã cướp đi toàn bộ ánh sáng trong cô ấy.
Tôi khép tập hồ sơ lại, nhưng đôi tay vẫn siết chặt. Cảm giác lạ lùng len lỏi trong tôi. Một phần tôi thấy sợ hãi, phần khác... lại không thể kiềm chế được sự tò mò về người phụ nữ này.
Một cơn đau đầu nhẹ thoáng qua, tôi nhắm mắt tựa đầu vào ghế, thả lỏng tâm trí mình.
'Yoko, tôi thấy người phụ nữ này quyến rũ đó chứ. Sẽ rất phù hợp nếu làm thí nghiệm tâm thần ở giới tội phạm.'
'Tiểu thư Sert, cô điên rồi! Nếu tiếp xúc quá sâu, có thể Faye sẽ giết tôi mất. Là sát thủ, sát nhân giết người đó.'
'Thì đã sao chứ, nếu cô biến Faye trở thành người yêu của mình. Faye sẽ không làm được gì đâu. Tôi đang có nhiều ý tưởng hay ho chờ thử nghiệm lên người Faye đây.'
'Tiểu thư Sert, cô điên vừa thôi. Quá lắm rồi ấy. '
'Yoko! Cô đúng là đồ nhát cáy. Chẳng phải cô cũng có tình ý với Faye sao, ngay khi ngửi được mùi nước hoa quyến rũ của Faye cô đã đẩy tôi ra chiếm lấy quyền kiểm soát còn gì.'
'Tôi... tôi không có... tôi chỉ sợ cô làm điều gì ngu ngốc thôi. Dù sao cũng làm bệnh nhân mới mà.'
'Tôi nói rồi. Faye Parey sẽ trở thành mục tiêu cho mẫu thử nghiệm sắp tới. Lo liệu mà tiếp cận đi, để tôi ra tay thì cô đừng có mà ơi ới.'
Tôi choàng tỉnh, hơi thở nặng nề, đôi mắt mở lớn nhìn trân trân lên trần phòng làm việc. Ánh sáng từ chiếc đèn bàn vàng nhạt phủ xuống quyển sổ tay trên bàn, mọi thứ dường như vẫn tĩnh lặng như trước. Trong đầu dư âm của cuộc đối thoại vừa rồi vẫn vang vọng, rõ ràng như vừa xảy ra.
Nhân cách kia với đôi mắt biếc ngạo nghễ và kiêu kỳ đang lặng lẽ cười trong tiềm thức tôi. Nàng ta luôn như vậy, kẻ lấn át mọi ranh giới và lôi kéo tôi vào trò chơi tâm lý mà tôi biết mình khó lòng thắng nổi.
Tôi đưa tay lên day trán, cảm nhận cơn đau âm ỉ vẫn râm ran ở thái dương.
"Mình làm sao thế này?" Tôi tự hỏi, lời đáp chẳng cần tìm kiếm đâu xa.
Tôi biết chính xác mình đang đối diện với điều gì. Cái tên Faye Parey đó như một mũi tên cắm sâu vào tâm trí tôi, gây đau nhói nhưng lại khiến tôi không thể rút ra. Nhắm mắt, hít một hơi sâu để ổn định lại nhịp tim. Trong khoảnh khắc yên lặng, giọng nói của nhân cách kia lại vang lên.
'Yoko, đừng giả vờ nữa. Cô biết rõ mình đang cảm thấy thế nào mà. Faye quá hoàn hảo, cả vẻ đẹp lẫn bản năng chết người ấy. Làm sao cưỡng lại được?'
'Cô nói thì dễ lắm. Tôi không muốn trở thành con rối trong trò chơi này đâu.'
'Không phải con rối, mà là kẻ điều khiển. Cô chẳng từng nói bản thân có thể kiểm soát bất cứ ai sao? Sao lại nao núng chỉ vì một người phụ nữ chứ?'
Mở mắt, ngồi thẳng dậy, với lấy chiếc sổ tay trên bàn. Đầu bút chạm vào trang giấy trắng tinh, nhưng tôi không viết ngay. Hình ảnh của Faye bất giác hiện lên trong tâm trí tôi.
Đôi mắt ấy, sâu thẳm và nguy hiểm. Ánh nhìn của nàng đủ sức làm tan chảy cả băng giá, nhưng lại sắc bén như lưỡi dao găm, sẵn sàng cắt đứt bất cứ ai đến gần.
Tôi mím môi, mở ngăn kéo, lấy ra một bức phác họa mà tôi vẽ nàng từ trí nhớ. Tôi ngắm nhìn từng đường nét, cảm nhận từng cảm xúc trào dâng.
"Faye Parey..." Tôi thì thầm, đầu bút bắt đầu lướt trên trang giấy, ghi chép lại từng kế hoạch đã dần hình thành trong đầu.
"Tôi đã từng nghĩ rằng, để hiểu một người, ta cần phải xâm nhập vào thế giới của họ. Với Faye, thế giới đó là một mê cung đầy cạm bẫy. Để bắt được một con hổ già như cô ta, tôi cần phải trở thành một con sói tinh ranh hơn.
Tôi quyết định sẽ tiếp cận Faye bằng sự chuyên nghiệp, lạnh lùng. Faye là kiểu người thích những thử thách, những điều bí ẩn. Vì vậy, tôi sẽ biến bản thân thành một ẩn số, một câu đố mà cô ta muốn giải đáp.
Trong những buổi trị liệu, tôi sẽ tạo ra một không gian an toàn, nhưng đồng thời cũng đầy áp lực. Tôi sẽ khiến cô ta cảm thấy phụ thuộc vào tôi, vào những lời khuyên và phương pháp điều trị của tôi.
Tôi sẽ thay đổi loại thuốc điều trị cho Faye, chọn những loại thuốc có tác dụng ngắn để cô ta phải thường xuyên quay lại tìm tôi. Nếu cô ta tỏ ra kháng cự, tôi sẽ sử dụng một chút thôi miên.
Tôi sẽ khơi gợi những ký ức bị chôn vùi sâu trong tâm thức của cô ta, những nỗi sợ hãi, những khao khát... và khiến cô ta tin rằng tôi là người duy nhất có thể giúp cô ta vượt qua tất cả.
Để đảm bảo rằng Faye luôn ở trong tầm kiểm soát của tôi, tôi sẽ nhờ quản gia của cô ta theo dõi mọi hoạt động của cô ấy. Ông ta sẽ báo cáo cho tôi mọi thông tin chi tiết về cuộc sống hàng ngày của Faye. Tôi muốn biết cô ta làm gì, gặp ai, và nghĩ gì.
Và cuối cùng, tôi sẽ sử dụng một vũ khí bí mật là mùi hương. Tôi sẽ đặc chế một loại nước hoa rất đặc biệt, một sự pha trộn giữa sự ngọt ngào và nguy hiểm. Mỗi khi tôi xuất hiện, hương thơm ấy sẽ bao trùm lấy Faye, khiến cô ta không thể nào quên được tôi.
Tôi ngừng viết, ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào bức phác họa của Faye. Đôi mắt ấy như đang nhìn thẳng vào tôi, thách thức tôi hành động.
"Cô không thoát được đâu,... Faye Parey." Tôi cười, một nụ cười đầy kiêu hãnh.
"Nếu cô nghĩ mình có thể kiểm soát tất cả, thì hãy xem tôi có thể đảo lộn thế giới của cô như thế nào."
Tôi đứng dậy, cầm điện thoại lên và gọi cho quản gia.
"Quản gia, tôi cần bác theo dõi sát sao mọi hành tung của Faye Parey. Nếu có bất cứ điều gì bất thường, lập tức báo tôi. Nhưng nhớ, mọi thứ phải thật kín đáo."
Cúp máy, tôi tựa lưng vào ghế, ngón tay mơn man trên đường viền của bức phác họa đặt trên bàn. Đôi mắt tôi khẽ nheo lại, ẩn chứa một tia sáng lạnh lẽo như dao nhọn. Bức chân dung của Faye với đôi mắt mê hoặc và góc mặt sắc bén, giờ đây chỉ là một con cờ trong tay tôi.
"Faye Parey..." Tôi thì thầm, từng từ như rít qua kẽ răng.
"Tôi sẽ là người đặt ra luật lệ.... Cô sẽ yêu tôi, đến mức không còn nhận ra đâu là thật, đâu là giả. Từng nhịp tim, từng hơi thở của cô sẽ thuộc về tôi. Và khi cô đã hoàn toàn rơi vào tay tôi..."
Tôi nhếch môi cười, nụ cười nham hiểm lạnh lẽo như cái chết.
"Cô sẽ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dâng hiến cả thân xác và tâm trí của mình. Lúc đó, tôi sẽ biến cô thành tác phẩm hoàn hảo nhất của mình,... thử nghiệm mọi loại thuốc mới lên cơ thể cô, để chứng minh rằng ngay cả một con người kiêu hãnh như cô cũng phải khuất phục trước trí tuệ của tôi."
Trong căn phòng yên tĩnh, tiếng cười nhè nhẹ của tôi vang lên, đầy ám ảnh. Đây không chỉ là một trò chơi, mà là một cuộc đi săn. Và Faye Parey, kẻ tưởng mình là thợ săn, giờ đây đã là con mồi nằm gọn trong lòng bàn tay tôi.
-----
"Ai là gà, ai là thóc nào... 🌚"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro