Chương 26 (END)
Hai tháng trôi qua, thời gian trôi qua như một cơn bão lốc. Yoko bận rộn đến mức tôi hiếm khi thấy nàng rời khỏi căn phòng làm việc của mình.
Mỗi ngày, nàng dành hơn mười hai giờ trước bàn làm việc, tay lướt trên đống tài liệu nghiên cứu chồng chất. Những bản báo cáo dày đặc các thuật ngữ y khoa, các biểu đồ và số liệu mà chỉ cần nhìn lướt qua cũng đủ khiến tôi hoa mắt.
Nàng hầu như không ngủ. Tôi để ý từng chi tiết nhỏ nhất quầng thâm dưới mắt nàng ngày một rõ hơn, đôi bàn tay mảnh khảnh chai sạn hơn vì viết quá nhiều. Bàn làm việc của nàng ngổn ngang giấy tờ, những chiếc cốc cà phê cạn đáy và cả những hộp thuốc bổ mà nàng đôi lúc quên uống.
Yoko đang hoàn tất nghiên cứu về các triệu chứng tâm thần phân liệt ở tội phạm tại Thái Lan. Tôi không hiểu hết những gì nàng viết, nhưng tôi biết nghiên cứu này là tâm huyết của nàng. Dù không hiểu rõ từng chi tiết, tôi chắc chắn rằng kiểu gì cũng có mình trong đó, tấm thân khờ khạo bị đưa vào tròng.
Yoko bận rộn với công việc, ngày đêm cặm cụi bên bàn làm việc, ánh đèn bàn chiếu sáng khuôn mặt nàng. Tôi nhìn nàng, thấy rõ sự mệt mỏi trong đôi mắt, nhưng cũng thấy được sự quyết tâm và đam mê cháy bỏng. Tôi biết rằng nghiên cứu này không chỉ là công việc, mà còn là ước mơ, là hy vọng của nàng.
Dù bận rộn, Yoko vẫn luôn dành thời gian để chăm sóc tôi. Nàng luôn kiểm tra sức khỏe của tôi, đảm bảo rằng tôi đang ổn. Những lúc nàng không có thời gian, tôi cố gắng tự chăm sóc bản thân, để nàng không phải lo lắng thêm.
Công việc của tôi cũng chẳng ít đi chút nào. Tôi phải đảm nhận việc thống kê tài sản để Yoko có thể tập trung. Việc này không hề dễ dàng. Những tài sản tôi từng giấu rải rác khắp thành phố giờ cần được gom lại, đổi thành tiền mặt hoặc vàng để dễ di chuyển.
Tôi khoác lên người chiếc áo choàng dài, quấn khăn kín đầu và đeo chiếc mặt nạ mõm bằng kim loại. Ánh mắt mọi người lướt qua tôi với sự ngờ vực hoặc dè dặt, chẳng ai dám hỏi. Lý do Yoko bắt tôi đeo thứ này khi ra ngoài.
Nàng sợ tôi lên cơn, sợ dư lượng của thuốc thử nghiệm khiến tôi mất kiểm soát. Tôi không trách nàng, dù mỗi lần nhìn vào gương, thấy mình giống một con quái vật bị giam cầm hơn là một con người.
Đến từng địa điểm đã định trước, nhặt nhạnh những hòm gỗ chứa đầy tiền mặt, vàng và trang sức. Một số đã bị bụi phủ mờ vì lâu không động đến, vẫn còn nguyên vẹn. Tôi cẩn thận đóng gói tất cả, gửi chúng đến một địa điểm an toàn ở Hua Hin, nơi chúng tôi dự định chuyển đến sống.
Quản gia bảo tôi rằng Yoko đã cho xây một dinh thự ở Hua Hin từ rất lâu, chỉ thi thoảng nàng mới lui tới để nghỉ dưỡng. Hiện Quản gia đã cho người tu sửa, dọn dẹp để chuyển dần đồ từ dinh thự Sert sang dinh thự ở Hua Hin.
Nhìn qua bức ảnh trắng đen, có thể thấy ngôi dinh thự nằm ở vùng ngoại ô yên tĩnh của Hua Hin, cách xa sự náo nhiệt của thành phố gần bờ biển với những bãi cát trắng mịn. Khu đất rộng lớn bao quanh dinh thự, được trồng đầy cây xanh và hoa lá, tạo nên một không gian thanh bình và trong lành. Ngôi nhà mang kiến trúc phương Tây pha trộn nét Á Đông, với những bức tường trắng, mái ngói đỏ và các cửa sổ kính màu.
Bên trong, ngôi dinh thự được trang trí theo phong cách cổ điển, với những bức tranh sơn dầu, thảm Ba Tư và đồ nội thất bằng gỗ cao cấp. Phòng khách rộng rãi, có lò sưởi lớn và những chiếc ghế bành êm ái. Các phòng ngủ đều có cửa sổ lớn, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập và mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Khu vườn bên ngoài được chăm sóc kỹ lưỡng, với những lối đi lát đá, hàng cây cọ và hồ cá nhỏ. Nơi đây cũng có một hồ bơi xanh biếc, nơi Yoko và tôi có thể thư giãn sau những ngày dài căng thẳng. Không gian yên bình và xa hoa này chính là nơi chúng tôi sẽ bắt đầu cuộc sống mới bên nhau, tránh xa những hỗn loạn và nguy hiểm đã trải qua.
—-
Mỗi đêm về, tôi ngồi bên bàn viết, thắp một ngọn đèn dầu nhỏ và viết thư cho mẹ cùng các em. Ánh sáng dịu nhẹ từ ngọn đèn làm ấm không gian xung quanh, khiến tôi cảm thấy yên bình hơn sau một ngày dài. Tôi giải thích mọi chuyện bằng những lời lẽ đơn giản nhất, yêu cầu họ chuyển về ngôi nhà tôi đã chuẩn bị sẵn ở một vùng quê yên bình, cách xa thủ đô.
Địa điểm mà tôi đã chọn là Chiang Rai, một vùng quê trù phú ở miền Bắc Thái Lan. Nơi đây nổi tiếng với cảnh quan núi non hùng vĩ, những cánh đồng lúa bát ngát và không khí trong lành. Mọi thứ ở Chiang Rai đều mang một vẻ đẹp thanh bình, yên ả, khác xa với sự náo nhiệt và ồn ào của thành phố.
Ngôi nhà mà tôi đã chuẩn bị cho gia đình nằm giữa một khu vườn rộng lớn, xung quanh là những cây cọ cao vút và các loài hoa đủ màu sắc. Ngôi nhà được xây dựng bằng gỗ, mái ngói đỏ sẫm, mang phong cách kiến trúc truyền thống của Thái Lan. Bên ngoài, hiên nhà rộng rãi với những chiếc ghế mây, là nơi lý tưởng để gia đình ngồi thư giãn, ngắm nhìn khung cảnh thiên nhiên xung quanh.
Phía sau ngôi nhà là một vườn trại nhỏ, nơi tôi đã trồng đủ các loại rau quả và cây ăn trái. Những luống rau xanh mướt, những cây ăn trái trĩu quả, tất cả đều được chăm sóc tỉ mỉ để đảm bảo nguồn thực phẩm sạch và an toàn cho gia đình. Một ao cá nhỏ bên cạnh vườn, nuôi những con cá nước ngọt béo tròn, sẽ là nguồn cung cấp thức ăn dồi dào và phong phú.
Trong thư, tôi không nói nhiều về lý do, chỉ bảo rằng tôi muốn họ được sống tốt hơn, không còn phải lo nghĩ chuyện gì. Tôi cũng nhắc nhở mẹ chăm sóc các em và giữ gìn sức khỏe. Tôi biết rằng quyết định này sẽ mang lại nhiều thay đổi, nhưng tôi tin rằng đó là điều tốt nhất cho gia đình.
Khi đã đảm bảo rằng họ sống bình an, ổn định tại ngôi nhà mới, tôi sẽ cùng Yoko di cư đến một vùng đất khác. Dù xa cách, tôi biết rằng gia đình mình sẽ được sống trong sự an lành.
—---
Tại dinh thự Sert, tôi cũng bắt đầu thu xếp mọi thứ. Từng món đồ được đóng gói, từng bức tranh được hạ xuống. Ngôi nhà này đã chứng kiến quá nhiều kỷ niệm, nhưng cũng chất chứa quá nhiều bóng ma tâm lý. Yoko muốn để lại dinh thự này cho người khác trông coi, để sau này còn chỗ mà quay về nếu đi công tác.
Dọn dẹp xong, tôi thường đi qua phòng làm việc của Yoko. Cửa chỉ hé mở, đủ để tôi thấy nàng cúi đầu chăm chú trên bàn làm việc. Ánh đèn hắt lên khuôn mặt nàng, khiến đôi mắt nâu biếc của nàng sáng lên, tôi biết chúng mỏi mệt hơn bao giờ hết.
Tôi bưng khay thức ăn nhẹ bước vào phòng làm việc của Yoko. Cánh cửa vẫn chỉ hé mở như thường lệ, ánh đèn vàng hắt ra từ bên trong. Nàng đang cắm cúi viết gì đó, những dòng chữ chạy dài trên giấy, bút máy trong tay không ngừng chuyển động. Mái tóc nàng buông xõa, vài sợi rủ xuống hai bên gò má khiến khuôn mặt nàng trông càng thêm nhỏ nhắn.
"Yo~" Tôi khẽ gọi, đủ để nàng biết tôi ở đây mà không làm giật mình.
Nàng ngẩng đầu lên, đôi mắt biếc đầy mệt mỏi vẫn ánh lên sự ấm áp khi nhìn thấy tôi. Không nói lời nào, nàng đứng dậy, bước về phía tôi và vòng tay ôm chặt lấy tôi. Tôi cảm nhận được hơi thở nàng nóng rực, trán nàng áp vào vai tôi như tìm kiếm sự yên bình.
Ánh nắng chiều tà len lỏi qua khung cửa sổ, nhuộm vàng căn phòng nhỏ. Bóng dáng Yoko, người con gái mà tôi yêu thương, hiện lên thật rõ nét trong khung cảnh ấy.
Trán nàng nóng ran, đôi mắt thâm quầng vì những đêm thức trắng. Tôi biết, nàng đang cố gắng hết sức để hoàn thành nghiên cứu của mình, tuy nhiên sức khỏe của nàng mới là điều quan trọng nhất.
"Trán em nóng rồi bé con." Tôi nói, rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng. Khay thức ăn tôi chuẩn bị được đặt nhẹ nhàng lên bàn, mùi thơm của súp gà lan tỏa khắp căn phòng.
"Em phải nghỉ ngơi chút đi."
"Chỉ một chút thôi nhé! Em còn nhiều việc lắm." Yoko thì thầm, giọng nàng khàn nhẹ, sự ương bướng vẫn lấp ló trong từng từ.
Tôi không chờ nàng phản đối thêm, cúi người bế nàng lên. Nàng nhẹ tênh trong vòng tay tôi như một chú chuột lang nhỏ cần được chăm sóc. Tôi đặt nàng lên chiếc ghế dài gần đó, ngồi xuống và để nàng tựa vào người mình.
Yoko vòng tay qua cổ tôi, khẽ nhắm mắt lại. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng, cảm nhận từng sợi tóc như những sợi tơ mềm mại quấn quanh trái tim tôi.
Đôi mắt tôi dõi theo từng đường nét trên khuôn mặt nàng, từ hàng lông mày cong nhẹ cho đến đôi môi hồng hào đang khẽ mím. Tôi yêu từng khoảnh khắc này, từng hơi thở của nàng hòa quyện với hơi thở của tôi.
Tôi khẽ xoa nhẹ lưng nàng, những động tác chậm rãi và đều đặn như một bản ru nàng vào giấc ngủ. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể nàng, từng múi cơ dần thả lỏng. Tôi có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng đập chậm lại, đều đặn hơn.
"Ngủ đi bé con, chỉ một lát thôi." Tôi thì thầm, tựa cằm lên đỉnh đầu nàng. Yoko chỉ gật nhẹ, rồi chìm vào giấc ngủ ngắn.
Ánh nắng chiều dần tắt, bóng tối bao trùm căn phòng. Nhưng trong trái tim tôi, vẫn luôn sáng rực một ngọn lửa ấm áp. Đó là tình yêu mà tôi dành cho Yoko, một tình yêu đủ lớn để che chở và bảo vệ nàng.
Tôi khẽ hôn lên trán nàng, rồi nhẹ nhàng đặt tay lên má nàng. Dù cho cuộc sống có nhiều khó khăn, tôi sẽ luôn ở bên cạnh nàng, cùng nàng vượt qua tất cả.
Trong căn phòng nhỏ, chỉ còn lại tiếng tích tắc của đồng hồ và tiếng thở đều đều của Yoko. Tôi biết, đây là những khoảnh khắc quý giá nhất trong cuộc đời.
'Tích tắc... tích tắc...'
Khi Yoko tỉnh dậy, đôi mắt nàng ánh lên vẻ tỉnh táo hơn đôi chút, sự mệt mỏi vẫn còn vương lại.
"Cảm ơn Faye, nhưng em phải làm tiếp rồi ạ." Nàng nói, giọng nàng ngọt ngào đến mức khiến tim tôi thắt lại.
"Đừng nói cảm ơn, chỉ cần em ăn hết chỗ súp kia thôi."
Tôi đi mang khay thức ăn nhẹ lại cho nàng. Món súp gà tôi nấu từ vẫn còn nóng ấm, tỏa ra hương thơm hấp dẫn. Yoko ngồi dậy, ngoan ngoãn cầm lấy chiếc thìa và bắt đầu ăn. Nhưng tính nghịch ngợm trong nàng không cho phép mọi thứ diễn ra quá bình thường.
Khi tôi không để ý, nàng dùng ngón tay lau phần nước sốt còn dính trên mép, rồi tinh nghịch lau thẳng lên áo tôi.
"Yooo... " Tôi nhìn nàng, vừa bất lực vừa buồn cười.
Nàng chỉ nhún vai, đôi đầy vẻ đắc ý như thể đang thách thức tôi. Tôi lắc đầu cười, ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Em hư quá rồi bé con."
Khi nàng ăn xong, tôi cúi xuống, nhẹ nhàng chạm môi nàng. Nụ hôn của chúng tôi nhẹ nhàng như một cơn gió mùa xuân, mang theo hương vị ngọt ngào của tình yêu. Tôi khẽ lướt đầu lưỡi qua môi nàng, cảm nhận được sự đáp trả nồng nhiệt từ nàng. Mỗi nụ hôn như một lời khẳng định tình cảm sâu đậm mà chúng tôi dành cho nhau.
Tôi bế nàng lên, đặt nàng ngồi trên bàn làm việc. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ tạo nên những vệt sáng lung linh trên cơ thể trần trụi của nàng. Tôi không thể rời mắt khỏi nàng, vẻ đẹp của nàng khiến tôi mê đắm.
Mỗi đường cong, mỗi vết sẹo nhỏ trên cơ thể nàng đều trở nên thật đẹp đẽ trong mắt tôi. Tôi nhẹ nhàng hôn lên cổ nàng, từ từ di chuyển xuống xương quai xanh. Mỗi khi chạm vào làn da mềm mại của nàng, tôi đều cảm thấy một luồng điện chạy khắp cơ thể.
"Faye của em,... em còn công việc mà. Ngoan chút nào!" Yoko nói, giọng nàng khàn nhẹ, trong đó có một chút run rẩy. Tôi biết nàng đang cố gắng chống lại sự cám dỗ, nhưng tôi không muốn dừng lại lắm.
"Tôi biết mà,cho tôi xin em chút thời gian thôi." Tôi thì thầm, giọng tôi khàn đặc.
Tôi lại gần hơn, hơi thở của chúng tôi hòa quyện vào nhau. Môi tôi chạm nhẹ vào môi nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm đậu trên hoa. Rồi nụ hôn ấy trở nên sâu đậm hơn, lưỡi tôi quấn quýt lấy lưỡi nàng, khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng ngọt ngào của nàng.
"Faye~ ơ.. o" Yoko rên rỉ, đôi mắt nàng nhắm chặt. Tôi cắn nhẹ vào tai nàng, nghe thấy tiếng thở gấp của nàng. Cảm giác chiếm hữu tràn ngập tâm trí tôi, tôi muốn hòa làm một với nàng.
Tôi kéo nàng lại gần hơn, đặt nàng nằm ngửa trên bàn làm việc. Ánh nắng chiếu rọi xuống cơ thể chúng tôi, tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ. Tôi cởi bỏ chiếc áo sơ mi của mình, để lộ cơ thể săn chắc. Rồi tôi cởi bỏ quần áo của nàng, từng cái một. Mỗi lần lớp vải tuột khỏi cơ thể nàng, tim tôi lại như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Môi chúng tôi khóa chặt vào nhau, muốn níu giữ khoảnh khắc này mãi mãi. Lưỡi chúng tôi quấn quýt, khám phá từng ngóc ngách trong khoang miệng của nhau. Cảm giác này thật tuyệt vời, như thể chúng tôi sinh ra là để dành cho nhau.
Vuốt ve mái tóc mượt mà của nàng, cảm nhận từng sợi tóc mềm mại như nhung dưới đầu ngón tay. Đôi mắt nàng nhắm nghiền, hàng mi khẽ rung rẩy. Tôi hôn nhẹ lên trán nàng, xuống sống mũi, rồi dừng lại ở khóe môi.
Di chuyển tay xuống, chạm vào làn da mềm mại của nàng. Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tôi vuốt ve từng đường cong trên cơ thể nàng, từ xương quai xanh đến vòng eo thon gọn.
Mỗi đường cong dưới tay tôi đều khiến tôi không thể kìm nén được sự khao khát. Mỗi lần chạm vào nàng, tôi đều cảm thấy một luồng ham muốn chạy khắp cơ thể.
Mỗi hơi thở của nàng phả vào mặt tôi, mang theo hương thơm quyến rũ. Tôi cảm thấy mình đang tan chảy trong vòng tay của nàng. Tiếng thở gấp của chúng tôi hòa quyện vào nhau tạo nên một bản giao hưởng của tình yêu.
Chúng tôi lăn lộn trên chiếc bàn làm việc, tiếng cười đùa xen lẫn tiếng thở gấp. Mỗi cử động của nàng đều khiến tôi điên đảo. Tôi hôn lên cổ nàng, lên vai nàng, lên ngực nàng. Mỗi nụ hôn đều mang theo một thông điệp yêu thương. Nụ hôn của chúng tôi ngọt ngào như mật ong, đắm say như rượu.
Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể tôi. Tôi như đang lạc vào một thế giới khác, một thế giới chỉ có hai chúng tôi. Tôi yêu nàng, yêu từng tế bào trong cơ thể nàng.
—-
*Thái Lan, năm cuối thập niên 1960
Hua Hin là một thị trấn ven biển nổi tiếng nằm ở tỉnh Prachuap Khiri Khan, miền Nam Thái Lan, cách Bangkok khoảng 200 km về phía nam. Nơi đây được biết đến với những bãi biển tuyệt đẹp, cát trắng mịn và không khí trong lành, là điểm đến lý tưởng cho những ai muốn tìm kiếm sự yên bình và nghỉ ngơi.
Cả gia đình chúng tôi đang trên đường di chuyển đến Hua Hin, chuyến hành trình từ Bangkok kéo dài trong vài giờ đồng hồ. Trên con đường quốc lộ dẫn về phía Nam, những cánh đồng lúa xanh mướt trải dài hai bên, điểm xuyết những ngôi nhà gỗ nhỏ xinh. Những ngọn núi xa xa hiện lên mờ ảo trong làn sương sớm, tạo nên một bức tranh thiên nhiên tuyệt đẹp.
Hành trình từ Bangkok đến Hua Hin kéo dài, nhưng không hề nhàm chán. Tôi ngồi bên cạnh Yoko trên chiếc xe chính của đoàn, ánh mắt tôi không rời nàng. Yoko đang chăm chú đọc những bài báo viết về công trình nghiên cứu mà nàng vừa công bố, thi thoảng lại mỉm cười khi đọc thấy những lời khen ngợi từ các chuyên gia đầu ngành.
Công trình "Nghiên cứu về các triệu chứng tâm thần phân liệt ở tội phạm tại Thái Lan" của Yoko đã tạo nên một làn sóng lớn trong ngành tâm thần học. Nàng không chỉ phân tích các biểu hiện lâm sàng mà còn liên hệ chúng với hành vi tội phạm, giúp các nhà làm luật và chuyên gia pháp y có thêm một góc nhìn sâu sắc về tâm lý tội phạm.
Các bài báo nhấn mạnh tầm ảnh hưởng của nghiên cứu đối với việc cải cách hệ thống pháp luật và nhà tù. Nhiều ý kiến cho rằng, nhờ công trình này, nhận thức về bệnh tâm thần phân liệt ở Thái Lan đã thay đổi. Từ việc bị coi là sự mê tín dị đoan hoặc sự trừng phạt của thần linh, bệnh này giờ đây được nhìn nhận như một vấn đề y khoa cần được chữa trị.
Yoko được mời tham gia các hội nghị quốc tế, các nhà báo xếp hàng dài để phỏng vấn nàng. Dù thành công rực rỡ đến đâu, nàng vẫn luôn giữ vẻ khiêm tốn thường thấy, tránh né ánh hào quang của mình, chỉ cười nhẹ và tiếp tục công việc.
Tôi nhìn Yoko, lòng tràn đầy tự hào. Nàng ấy thật sự là một thiên tài. Điều khiến tôi cảm thấy hạnh phúc hơn cả chính là tình yêu mà nàng dành cho tôi. Một cô gái trẻ tài năng, xinh đẹp, có thể dễ dàng tìm được một người đàn ông hoàn hảo hơn tôi. Thế mà nàng lại chọn tôi, một người phụ nữ đã quá tuổi xuân, một người phụ nữ không có gì ngoài tình yêu dành cho nàng.
Quyết định đến Hua Hin cùng tôi của Yoko là một sự hy sinh lớn. Nàng tạm gác sự nghiệp đang lên ở Bangkok, từ bỏ những ánh hào quang để đến với một cuộc sống bình dị bên tôi. Tôi luôn cảm thấy biết ơn nàng vì điều đó.
Trong suốt hành trình đến Hua Hin, tôi đã nói với Yoko rất nhiều lời cảm ơn. Tôi nói rằng, tôi yêu nàng nhiều hơn bất cứ điều gì trên đời. Tôi hứa sẽ dành cả cuộc đời để chăm sóc và yêu thương nàng.
Khi xe tiến gần đến Hua Hin, không khí biển mát lạnh bắt đầu tràn ngập, mang theo hương vị mặn mòi của đại dương. Những hàng cây dừa cao vút đung đưa theo gió biển, tạo nên âm thanh xào xạc dễ chịu. Chúng tôi đi qua những con đường nhỏ lát đá, uốn lượn giữa những vườn cây trái trĩu quả, báo hiệu một vùng đất trù phú và thanh bình.
Cả đoàn chúng tôi đến Hua Hin vào buổi chiều, khi ánh nắng vàng nhạt trải dài trên những bãi cát trắng. Không khí ở đây khác hẳn Bangkok. Không còn sự ồn ào, ngột ngạt của thành phố, chỉ còn sự yên bình và dịu dàng của một thị trấn ven biển.
Nơi ở mới của chúng tôi là một ngôi dinh thự thự xây theo phong cách thuộc địa pha trộn nét Á Đông, nằm trên một ngọn đồi thoai thoải hướng ra biển. Từ ban công, có thể nhìn thấy những con sóng lấp lánh ánh mặt trời, vỗ về bờ cát.
Xung quanh là những vườn cây trái, với đủ loại như xoài, mít và chôm chôm. Một con đường nhỏ lát đá dẫn từ ngôi nhà xuống bãi biển riêng, nơi sóng vỗ rì rào cả ngày lẫn đêm.
Trong nhà, mọi thứ đã được sắp xếp sẵn từ trước. Các phòng đều được bày biện theo ý của Yoko, với những giá sách lớn chứa đầy tài liệu và sách nghiên cứu của nàng. Phòng làm việc của nàng có một chiếc bàn rộng, đặt gần cửa sổ để tận dụng ánh sáng tự nhiên. Tôi chọn một căn phòng nhỏ bên cạnh để làm việc, nơi có thể theo dõi nàng mọi lúc.
Bên trong, ngôi dinh thự được trang trí theo phong cách cổ điển, với những bức tranh sơn dầu, thảm Ba Tư và đồ nội thất bằng gỗ cao cấp. Phòng khách rộng rãi, có lò sưởi lớn và những chiếc ghế bành êm ái. Các phòng ngủ đều có cửa sổ lớn, cho phép ánh sáng tự nhiên tràn ngập và mang lại cảm giác thoải mái, dễ chịu.
Chúng tôi dành cả buổi chiều để khám phá ngôi nhà mới. Hua Hin chào đón bằng một không gian ấm áp và yên bình, khác xa sự hỗn loạn của Bangkok. Yoko như một đứa trẻ vừa tìm thấy món đồ chơi mới, háo hức với phòng nghiên cứu mới siêu xịn siêu rộng.
*Phòng nghiên cứu dinh thự Hua Hin
Phòng nghiên cứu mới của Yoko nằm sâu trong ngôi nhà, cách âm tuyệt đối với thế giới bên ngoài. Cửa kính trượt tự động mở ra, để lộ một không gian rộng rãi, sáng choang với ánh đèn LED trắng lạnh hắt lên từng góc phòng.
Mọi thứ ở đây đều mới tinh, từ các thiết bị nhập khẩu trực tiếp từ phương Tây cho đến những tủ trưng bày bằng kính chịu lực chuyên dụng, nơi những mẫu vật thí nghiệm từ nhà cũ đã được xếp ngay ngắn.
Những hồ thủy lực lớn được dựng dọc theo bức tường chính, bên trong còn trống, nước trong veo phản chiếu ánh sáng xanh nhạt khiến căn phòng mang một vẻ đẹp quái dị đến khó tả. Tôi có thể tưởng tượng, sớm muộn gì những chiếc hồ này cũng sẽ chứa đầy thứ gì đó kỳ lạ, nếu không muốn nói là kinh dị.
"Phòng nghiên cứu ở đây lớn hơn cả ở nhà cũ! Em sẽ điều chế thử vài loại thuốc mới, lần này có thể tạo ra thứ còn tuyệt vời hơn."
Tôi tựa vào kính của một hồ thủy lực trống, khoanh tay trước ngực, cười khẽ trước sự nhiệt tình của nàng.
"Miễn là em cho tôi thứ tôi muốn, tôi hứa sẽ làm chuột bạch ngoan."
Yoko quay lại, lườm tôi một cái, đôi môi mím lại như thể đang cố tỏ ra giận dỗi. Nhưng chỉ vài giây sau, nàng bật cười, tiếng cười giòn tan lấp đầy căn phòng lạnh lẽo.
Nhìn quanh một lượt. Lúc trước, mỗi lần bước vào phòng nghiên cứu của nàng, tôi đều cảm thấy có chút lạnh sống lưng. Những chiếc bình chứa đầy dung dịch, những mẫu vật kỳ quái và đặc biệt là mùi hóa chất nồng nặc, tất cả khiến tôi không thoải mái.
Sau khi đã quen với việc bị tiêm các loại thuốc thử nghiệm của nàng, dù chẳng dễ chịu chút nào. Tôi lại cảm thấy không gian này thật thú vị. Có lẽ, loại thuốc kỳ lạ mà Yoko chế ra không chỉ thay đổi cơ thể tôi, mà còn cả cách tôi nhìn nhận mọi thứ.
Dẫu vậy, làm chuột bạch cho nàng cũng không phải trải nghiệm dễ chịu gì. Tôi vẫn nhớ lần gần nhất, khi một loại thuốc thử nghiệm khiến tim tôi đập loạn xạ suốt ba tiếng liền, còn nàng thì hốt hoảng tìm cách ổn định nhịp tim cho tôi.
Bù lại, Yoko luôn giữ lời hứa. Nàng nói rằng, mỗi vết thương mà tôi chịu đựng đều sẽ được bù đắp bằng một "vũ khí tối mật". Và đúng là nàng không nói suông.
Yoko bước đến gần vòng tay qua cổ tôi, nhìn tôi với ánh mắt không thể gọi mời hơn. Nàng thì thầm vào tai tôi.
"Dù em có thiên tài cỡ nào, em vẫn là nữ nhà khoa học duy nhất dám yêu một nữ sát nhân tâm thần. Điều đó... đúng là điên lắm rồi. Faye thấy đúng không ạ?"
Tôi khẽ nghiêng đầu nhìn Yoko, đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh đèn.
"Còn em, em dám đặt cả mạng sống của mình vào tay tôi, chẳng phải còn điên hơn sao?"
Cả hai chúng tôi bật cười, tiếng cười hòa lẫn với âm thanh nhỏ của máy móc trong phòng. Tôi vòng tay ôm nàng từ phía sau, áp mặt mình vào mái tóc mềm mại, khẽ thì thầm.
"Nhớ là đừng làm tôi tổn hao quá nhiều. Dù sao, tôi vẫn phải đủ sức để bảo vệ em nửa."
Yoko đôi mắt nàng long lanh nhìn tôi. Nàng đưa tay lên, vuốt nhẹ mái tóc tôi, rồi khẽ cười.
"Ai bảo em sẽ làm gì hại Faye chứ? Em chỉ muốn... khám phá Faye một chút thôi."
Lời nói của Yoko như một lời thách thức. Tôi thích điều đó. Tôi thích sự táo bạo, sự điên rồ trong con người nàng. Tôi tiến lại gần nàng, khoảng cách giữa hai người chỉ còn một gang tay.
Ánh đèn phản chiếu trên những chiếc bình đựng dung dịch hóa chất, tạo nên một không gian kỳ ảo, huyền bí. Tiếng róc rách của nước chảy từ ống nghiệm hòa quyện với nhịp đập của trái tim tôi.
Tôi khẽ chạm vào môi nàng, một nụ hôn nhẹ nhàng, thăm dò. Yoko đáp lại ngay, mạnh mẽ và đầy đam mê, nụ hôn của nàng như muốn thiêu đốt tôi từ bên trong. Đầu lưỡi nàng lướt qua môi tôi, khám phá, mời gọi.
Tôi không thể cưỡng lại. Chúng tôi đắm chìm vào nhau, nụ hôn ngày càng sâu hơn, ngấu nghiến, điên cuồng, không để lại một kẽ hở nào giữa đôi môi chúng tôi.
Kéo nàng lại gần hơn, cảm nhận hơi ấm từ cơ thể nàng qua lớp áo blouse trắng nàng vẫn đang mặc. Hơi thở cả hai trở nên gấp gáp khi môi rời môi, ánh mắt nàng vẫn tràn đầy khát khao. Yoko tựa đầu vào vai tôi, nụ cười nhẹ nở trên môi nàng như một lời tuyên bố thắng lợi.
"Faye biết không?" Nàng thì thầm, giọng nói như dòng mật ngọt tràn qua tai tôi.
"Em cảm thấy mình thật điên rồ... nhưng cũng thật may mắn khi yêu Faye."
Tôi cười, áp chặt nàng vào mình, để nàng cảm nhận được nhịp đập không ngừng nghỉ trong lồng ngực tôi. Bất ngờ nắm lấy tay nàng, kéo nàng vào một vòng xoay.
Trong một thoáng, ánh mắt Yoko mở to vì bất ngờ, rồi nàng bật cười, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng nghiên cứu rộng lớn. Giữa những dãy tủ kính trưng bày nội tạng, những hồ thủy lực và thiết bị thí nghiệm kỳ quái, chúng tôi bắt đầu khiêu vũ.
Tôi giữ lấy eo nàng, nhẹ nhàng dẫn dắt từng bước. Yoko bước theo tôi, những chuyển động của nàng mềm mại, uyển chuyển như một vũ công lành nghề.
Chúng tôi xoay tròn giữa ánh sáng xanh ma mị và mùi hóa chất nồng nặc. Tiếng chân chúng tôi va nhẹ vào sàn gạch men lạnh ngắt, tạo nên một bản nhạc nền quái dị mà hoàn hảo.
Mỗi vòng xoay lại đưa chúng tôi đến gần hơn với những chiếc tủ kính trưng bày. Qua lớp kính dày, những mẫu vật nội tạng được ngâm trong dung dịch formalin như đang dõi theo từng bước chân của chúng tôi. Yoko đột nhiên dừng lại, tay nàng chỉ vào một chiếc lọ đựng trái tim người. Đôi mắt nàng sáng lên, nửa đùa nửa thật.
"Faye thấy không? Em muốn trái tim Faye cũng thuộc về em như thế này. Đập mãi, nhưng chỉ vì em."
Tôi cúi xuống, hôn lên trán nàng, một nụ hôn đầy dịu dàng nhưng cũng mang lời hứa mãnh liệt.
"Trái tim tôi đã thuộc về em từ lâu rồi, thưa nàng bác sĩ điên của tôi."
Không đợi nàng đáp, tôi xoay người nàng lại, đặt một tay lên eo nàng, tay kia đan vào tay nàng. Chúng tôi tiếp tục khiêu vũ, nhưng lần này không còn là những bước chân đều đặn nữa.
Chúng tôi va nhẹ vào một dãy tủ thí nghiệm, làm đổ vài chiếc ống nghiệm. Dung dịch hóa chất loang ra trên sàn, tỏa mùi hắc đặc trưng trộn lẫn với mùi hương dịu ngọt từ cơ thể nàng.
Tôi cúi xuống, hôn lên cổ nàng, để lại một dấu hôn đỏ rực như tuyên bố chủ quyền. Yoko khẽ rên lên, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi lại cắn nhẹ vào vành tai nàng, thì thầm.
"Yoko là tất cả của Faye."
Chúng tôi không còn phân biệt đâu là thực tế, đâu là điên rồ. Trong căn phòng nghiên cứu đầy quái dị này, nơi đáng lẽ chỉ dành cho những thí nghiệm tàn nhẫn và lạnh lùng, chúng tôi lại tìm thấy một góc của tự do, của tình yêu.
---o-O-o---
Tâm sự mỏng của tác giả
Hy vọng rằng khi đọc câu chuyện này, bạn sẽ nhìn thấy một phần nào đó của chính mình trong từng dòng chữ, và từ đó hiểu rằng, bạn không hề cô độc.
Cuộc đời đôi khi khiến chúng ta nghĩ rằng không ai có thể chạm tới được những góc sâu thẳm trong tâm hồn mình. Nhưng đâu đó trên hành trình này, luôn có những người sẵn sàng bước đến, không phải để cứu rỗi, mà để đồng hành. Họ nắm tay bạn, cùng bạn vượt qua những ngày tháng tăm tối nhất, và đó là ý nghĩa của sự sẻ chia.
Faye và Yoko, hai nhân vật trong câu chuyện và ngoài đời, đại diện cho hành trình chữa lành của những tâm hồn đầy tổn thương. Đằng sau những lớp vỏ gai góc hay vẻ ngoài kiên cường, họ cũng là những con người mang trong mình những nỗi đau, những vết sẹo khó lành. Thông qua câu chuyện này, mình mong muốn gửi đến thông điệp rằng ai trong chúng ta cũng xứng đáng được yêu thương, được chữa lành và tìm thấy một người có thể cùng mình vá lành những mảnh vỡ, từng chút một.
Khi viết câu chuyện này, mình đã đưa vào đó một phần những trải nghiệm cá nhân, một phần những cảm nhận về những thử thách mà một người đối diện với bệnh tâm lý phải trải qua. Những khó khăn, sự giằng xé và cả những mong mỏi được thấu hiểu đều là những khía cạnh mà mình muốn truyền tải.
Hãy cho phép bản thân bạn được thở, được yếu đuối và tin rằng dù hôm nay có khó khăn đến đâu, thì một ngày nào đó, trái tim bạn sẽ lại biết cách yêu thương và được yêu thương. Tình yêu không chỉ là nguồn cơn của những cảm xúc mãnh liệt mà đôi khi, nó còn là liều thuốc nhiệm màu nhất, giúp xoa dịu những tâm hồn rạn nứt.
Như một lời thoại mà mình đã viết, khiến mình tâm đắc nhất:"Nếu một ngày tôi thật sự hóa điên, tôi cũng muốn yêu em như kẻ điên... Bởi chỉ có tình yêu điên dại mới đủ để diễn tả hết những cảm xúc mãnh liệt trong lòng tôi... dành cho em."
Nếu câu chuyện này có thể mang đến cho bạn một chút an ủi, một tia hy vọng hay thậm chí chỉ đơn giản là cảm giác rằng bạn được đồng cảm, thì với mình, đó đã là một điều quý giá vô cùng.
-Jay-
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro