Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 25

Cảnh báo nội dung có yếu tố Gore (bạo lực tàn bạo). Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.

—-

*Trên xe

"Cô sẵn sàng chưa?" Quản gia hỏi, ánh mắt sắc lạnh như đang nhìn xuyên thấu mọi suy nghĩ của tôi.

Tôi gật đầu. "Nếu tôi không ra khỏi đây, hãy đảm bảo rằng Yoko luôn bình an."

Ông im lặng, chỉ đáp lại bằng một cái gật đầu chắc nịch.

Chiếc xe hơi cổ điển rẽ vào con đường đất nhỏ, xuyên qua hàng dừa cao vút. Cánh cổng sắt hoen gỉ từ từ mở ra, để lộ ra một biệt thự đồ sộ, kiến trúc Tây Ban Nha pha trộn nét Á Đông. Những ngọn tháp nhọn chọc lên bầu trời, mái ngói đỏ sẫm phủ đầy rêu phong.

Ánh đèn vàng nhạt từ những ô cửa sổ kính màu chiếu rọi xuống khu vườn rộng lớn, nơi những cây cọ đung đưa theo gió. Tiếng chó sủa vang lên, phá vỡ không khí tĩnh lặng.

*Biệt thự Lão Fox

Tôi siết chặt chiếc túi da, bước ra khỏi xe. Hai bên cổng, những người đàn ông vạm vỡ, tay cầm súng, đứng nghiêm nghị. Ánh mắt họ quét qua tôi một cách lạnh lùng, khiến tôi cảm thấy như mình đang bị soi xét dưới kính hiển vi. Một người vệ sĩ tiến đến đón tôi.

"Mời cô vào trong."

Tôi theo anh ta đi vào bên trong. Bước qua cánh cổng sắt, tôi bước vào một thế giới hoàn toàn khác. Những bức tường được trang trí bằng những bức tranh sơn dầu đắt tiền, sàn nhà lát gạch hoa văn cầu kỳ. Mùi hương gỗ trầm và xì gà đắt tiền bao trùm khắp không gian, tạo nên một cảm giác vừa xa hoa vừa kỳ lạ.

Bên trong biệt thự, ánh đèn vàng từ những chiếc đèn chùm pha lê lấp lánh soi rõ từng chi tiết tinh xảo của kiến trúc. Tôi cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới hoàn toàn khác, một nơi mà sự sang trọng và quyền lực hiển hiện trong từng ngóc ngách. Mọi giác quan của tôi căng lên, sẵn sàng đối phó với bất kỳ tình huống nào xảy ra.

Trước khi vào sảnh chính, tôi phải trải qua một cuộc kiểm tra an ninh nghiêm ngặt. Hai người đàn ông lực lưỡng lục soát kỹ lưỡng chiếc túi của tôi. Sau đó, tôi được dẫn đến một căn phòng nhỏ, nơi tôi phải chờ đợi.

Một lúc sau, quản gia trở lại và dẫn tôi lên tầng hai. Cầu thang xoắn ốc bằng gỗ óc chó dẫn đến một sảnh lớn, nơi Lão Fox đang đứng nhìn xuống. Ông ta là một người đàn ông cao lớn, gầy gò, với đôi mắt sắc bén như chim ưng. Mái tóc bạc của ông ta được chải chuốt kỹ lưỡng, bộ đồ vest đen ôm sát cơ thể.

"Chào! Lấy tài liệu hơi lâu đấy."

"Tài liệu đây." Tôi đặt túi lên sàn, ánh mắt không rời khỏi Fox.

Fox nhướn mày, nhếch môi cười nhạt.

"Tôi cứ tưởng cô đã biến mất cùng thứ này mãi mãi."

"Có người ám sát tô.." Tôi đáp gọn.

"Tôi phải lo cứu mình trước."

"Vậy sao? Tôi chỉ cử vài người hỗ trợ cô thôi, không ngờ họ lại thất bại." Fox cười nham hiểm, ánh mắt dán chặt vào tôi như con mãnh thú đang chực vồ lấy con mồi.

"Xem tài liệu đi." Tôi lạnh lùng đá túi ra giữa sàn, không muốn đôi co thêm. Fox ra hiệu, một tên vệ sĩ tiến đến mở túi, kiểm tra từng tờ giấy.

"Mọi thứ đều đủ thưa sếp." Vệ sĩ gật đầu với Fox, đứng dậy, bước lại gần tôi, tay với lấy vali tiền đặt trên bàn. Nhưng trước khi kịp mở nắp, tôi đã hành động.

Tôi xoay người, ném thẳng quả bom khói. Âm thanh nổ bụp vang lên, khói trắng lan nhanh che phủ toàn bộ căn phòng. Tiếng ho, tiếng hét của bọn vệ sĩ vang vọng. Tôi rút dao, nhắm thẳng tên vệ sĩ gần nhất và kết liễu hắn trước khi ai kịp nhận ra điều gì đang xảy ra.

"BẮT LẤY CÔ TA!" Fox hét lớn, giọng lồng lộng trong màn khói.

Sau khi ném bom khói, tôi nhanh chóng lùi lại, lợi dụng màn khói mù để di chuyển. Tôi né tránh những cú đấm, cú đá của đám vệ sĩ, đồng thời tìm kiếm cơ hội để tiếp cận Fox. Tiếng súng nổ liên tục, những viên đạn bay vèo vèo sát bên tai tôi.

Trong khi đó, Fox và đám vệ sĩ đã dần thích nghi với màn khói. Chúng tỏa ra khắp các phòng, tìm kiếm tôi. Fox với vẻ mặt đầy tức giận, cầm khẩu súng lục đi đầu.

Tôi nấp sau một tủ gỗ lớn, bóng tối là đồng minh duy nhất lúc này. Tiếng bước chân nặng nề của đám vệ sĩ vang vọng khắp hành lang. Một tên tiến đến gần, đôi mắt láo liên dò xét qua lớp khói. Tôi cầm lấy một lá bài đã chuẩn bị sẵn, khéo léo ném về hướng ngược lại.

'Phập'

Âm thanh sắc bén khi lá bài găm vào tường khiến Fox giật mình, quay phắt về hướng đó.

"Ở kia!"

Vệ sĩ lập tức xả đạn loạn xạ về phía nguồn âm thanh. Những tiếng súng vang lên đinh tai nhức óc. Một vài bức tường và đồ nội thất trúng đạn bắt đầu bốc cháy, khói dày đặc hơn, che phủ tầm nhìn của cả hai phía.

Mồ hôi lạnh ứa ra trán, tim tôi đập thình thịch như trống trận. Đúng lúc tôi định lẻn ra cửa sổ, một tên vệ sĩ xuất hiện từ phía sau. Lá bài thép vụt qua, đâm xuyên cổ họng hắn ta.

Tôi lợi dụng sự hỗn loạn, thoăn thoắt luồn lách qua đám lính. Ngọn lửa liếm lên mấy tấm rèm, ánh sáng đỏ rực như nhảy múa giữa khói mù. Bên ngoài, tiếng súng nổ và tiếng hò hét của đội tiếp viện do Quản gia dẫn đầu đã vọng vào, báo hiệu họ đang phá cổng tấn công.

"Cố thủ! Không để bọn chúng sống sót!" Fox điên tiết quát lớn. Tiếng lão khàn khàn, hòa lẫn tiếng động hỗn loạn, vang vọng trong không gian ngột ngạt.

Tôi nghe rõ tiếng súng trường quen thuộc của Quản gia. Từng phát đạn của ông không bao giờ trượt, nhắc nhở tôi rằng ông ấy đã tới. Lẩn trốn qua những góc khuất, tôi châm lửa thêm vào những bức màn còn lại. Mùi khói, lửa và máu hòa quyện, kích thích bản năng hoang dã đang trỗi dậy trong tôi.

Tôi áp sát Fox từ phía sau. Lão đang chỉ huy đám lính, khẩu súng lục trong tay chỉa lung tung vào bóng tối. Chỉ còn vài bước nữa, tôi rút khẩu súng lục đã lên nòng, nhắm thẳng vào gáy lão. Đúng lúc đó, một tiếng súng nổ vang lên từ phía sau.

'Đoàng'

Viên đạn xuyên qua vai trái, tôi ngã nhào ra sàn, cơn đau nhói xé toạc cơ thể.Tôi lảo đảo, cảm giác bỏng rát lan tràn.

Tôi nghiến răng, cố đứng dậy. Cảm giác nóng rát lan tỏa khắp vai, máu chảy ướt áo. Không thể để lộ sơ hở, tôi nhanh chóng nhắm thẳng vào Fox. Lão ta đang há hốc mồm vì bất ngờ, khẩu súng lục vẫn còn kẹt trong tay.

Bóp cò. 'Đoàng'

Viên đạn găm vào cánh tay phải của Fox, lão ta hét lên đau đớn, khẩu súng rơi xuống nền gạch. Fox lao tới, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận.

"Đồ khốn!" Fox gầm lên, lao thẳng đến tôi như một con thú hoang.

Tôi né tránh, đồng thời dùng chân đạp vào bụng lão. Fox lảo đảo lùi lại, tôi nhân cơ hội đó, đâm một nhát dao vào đùi lão.

"Agrrr.. ôi giời ơi.... đau quá!"

Ngọn lửa hung dữ nuốt trọn không gian biệt thự, ánh sáng đỏ rực chiếu rọi lên gương mặt giận dữ của Fox. Ông ta gầm lên, đôi mắt đỏ ngầu vì tức giận và cơn đau. Khói dày đặc bao trùm lấy căn phòng, khiến tầm nhìn của cả hai bị hạn chế. Tiếng nổ lụp bụp của những đồ vật bị lửa thiêu rụi vang lên không ngớt.

Tôi và Fox vật lộn nhau giữa biển lửa. Ông ta mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều, nhưng tôi nhanh nhẹn và linh hoạt hơn. Chúng tôi lăn lộn trên sàn nhà, đấm đá nhau không ngừng. Mỗi cú đấm, cú đá đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, khiến cơ thể đau nhức.

Fox cố gắng giữ chặt lấy tay bị thương của tôi, tôi nhanh chóng rút tay ra, đồng thời dùng đầu gối húc vào bụng. Fox rên rỉ, buông lỏng tay. Tôi nhân cơ hội này, rút dao ra và đâm thẳng vào vai trái của ông ấy.

Fox lao tới, cú đấm thẳng mạnh mẽ hướng vào mặt tôi. Tôi né tránh kịp thời, đồng thời tung một cú đá vào háng ông ta. Khiến Fox rên rỉ, lùi lại một bước. Tôi nhân cơ hội này, lao tới, đấm liên tiếp vào ngực ông ta. Cú đấm của tôi kết hợp với lực xoay người, khiến Fox chao đảo. Ông ta cố gắng giữ thăng bằng, nhưng tôi đã nhanh hơn.

Môi trường xung quanh dần hỗn loạn, tôi tận dụng mọi thứ có thể. Tôi nhặt một mảnh vỡ của chiếc đèn chùm và ném về phía Fox tạo ra một tình huống bất ngờ. Trong lúc đó, tâm trí tôi căng thẳng bắt đầu nảy ra những thứ điên rồ hơn, quyết tâm không để mình bị lấn át.

"Hahahahh!... Fox già... mày nghĩ giết tao là dễ à."

Tiếng cười man rợ của tôi vang vọng khắp căn phòng tối tăm, ẩm thấp. Ánh đèn chớp nhoáng chiếu rọi lên khuôn mặt méo mó, đôi môi đỏ tươi đang nở một nụ cười đầy ác ý.

Trong làn khói mù mịt, rút ra một con dao găm, lưỡi dao sáng bóng phản chiếu ánh đèn chớp nhoáng. Lao về phía Fox già, tiếng cười điên loạn vang vọng.

"Đến đây nào, Fox! Hãy cùng tao chơi một trò chơi!"

Lách qua những cú đấm của ông ta, đồng thời tung ra những đòn tấn công bất ngờ. Mũi dao cào xước mặt Fox, khiến ông ta tức giận hơn.

Tiếng đấm đá vang lên, tiếng rên rỉ của Fox và tiếng xương cốt vỡ tạo nên một âm thanh rùng rợn. Hành động nhanh chóng, dứt khoát, không thể để Fox có cơ hội phản công.

"Mày sẽ không bao giờ đánh bại tao! Fox là vua! Là người thâu tóm cả 'vàng trắng' cái thành phố này." Fox gầm lên, nắm lấy cổ áo tôi.

"Thật sao? Vậy hãy thử cái này đi nào! Hahhaha"

Tiếng cười lớn hơn, đồng thời rút ra một ống tiêm chứa đầy chất độc. Chích vào cánh tay Fox, cơ thể ông ấy bắt đầu run rẩy, đôi mắt trở nên đỏ ngầu.

"Tao sẽ cho mày trải nghiệm thứ vàng trắng quý giá của mày trước khi xuống suối vàng..Hahaha"

"Không... không..." Fox gào thét, cơ thể co giật dữ dội.

Chất thuốc đậm đặc bắt đầu phát huy tác dụng, Fox trở nên điên cuồng hơn. Với sức mạnh cuối cùng, Fox tung ra một cú đấm mạnh mẽ về phía tôi. Tôi né tránh kịp thời, đồng thời đá vào đầu gối hắn. Fox quỳ xuống, tôi nhanh chóng đạp vào đầu, khiến ông ta ngã sõng soài ra đất.

Tôi nhún vai, cười lớn. Khi Fox gào thét, cơ thể co giật dữ dội. Chất độc như những con rắn độc đang gặm nhấm từng tế bào trong cơ thể ông ta. Mắt hắn trợn ngược, lưỡi thè ra, bọt mép trào ra. Nhìn tôi, đôi mắt đỏ ngầu đầy căm thù, lại có chút sợ hãi.

"Thế nào, Fox? Cảm giác thế nào khi trở thành con chuột bạch trong phòng thí nghiệm của tôi?"

Fox cố gắng bò dậy, dù cơ thể đã quá yếu. Chỉ có thể rên rỉ, cầu xin tôi dừng lại. Nhưng tôi làm sao có thể làm vậy. Cái chết của Fox chính là màn trình diễn đỉnh cao nhất của tôi trước khi giải nghệ.

Đột nhiên, cơn đau đầu kinh hoàng ập đến. Mọi thứ trước mắt tôi như mờ đi, chỉ còn lại những đốm đỏ loang lổ. Cổ họng tôi khô khốc, răng ngứa ngáy như muốn cắm sâu vào thứ gì đó. Tôi nhìn xuống tay mình, móng tay dài hơn như móng vuốt. Hơi thở tôi nặng nề, mùi máu xộc thẳng vào mũi, kích thích một thứ gì đó nguyên thủy, hoang dại trong tôi.

"Mày... sẽ chết..."

Tôi rít lên, giọng nói méo mó, rạn nứt như không còn là của tôi nữa. Fox lùi lại, hoảng hốt trước đôi mắt đỏ rực và dáng vẻ như quỷ dữ của tôi.

Nhảy bổ vào lão, cầm dao đâm liên tục, xé toạc da thịt như một con thú khát máu. Cười lớn, tiếng cười vang vọng khắp căn phòng, hòa lẫn với tiếng rên rỉ yếu ớt của Fox. Tiếng kêu nhanh chóng tắt ngấm khi tôi xé rách cổ họng lão.

Máu me nhuộm đỏ khắp căn phòng, tôi ngồi trên xác Fox, lưỡi liếm láp những giọt máu còn vương lại trên lưỡi dao. Cảm giác ấm nóng, kim loại và máu hòa quyện, khiến tôi sung sướng đến điên loạn. Tôi ngồi trên thi thể lão, nhìn những mảng da thịt bầy nhầy trong tay mình, nước miếng nhỏ xuống, chuẩn bị cắn vào một mảng thịt tươi.

'Rầm!!'

Một lực mạnh bất ngờ đánh vào đầu tôi. Tôi ngã bật ra sau, đôi mắt mờ đi trong thoáng chốc.

"Grrrr... aaaa" Tôi gầm lên, lao vào tấn công ông ta.

Quản gia nhanh hơn tôi một bước, ông ta dễ dàng tránh được cú đấm của tôi, đồng thời tung một cú đá vào bụng tôi. Tôi ngã nhào ra sàn, đau đớn đến mức không thể đứng dậy.

Quản gia tiến lại gần, dùng một tay giữ chặt cổ tôi. Ông ta kéo tôi đứng dậy, áp sát vào tường. Một chiếc mặt nạ kim loại được đưa ra, tôi cố gắng cắn vào tay ông ta, nhưng ông ta nhanh chóng khóa chặt miệng tôi. Tôi giãy giụa, cào cấu, tất cả đều vô ích.

"Cô đã đi quá xa rồi, tiểu thư Yoko sẽ không tha thứ cho cô đâu." Ông trầm giọng, vừa khống chế tôi, vừa ra hiệu cho lính của mình giải quyết những tên còn sót lại.

"Grr.. th...a... ra.. gru"Tôi gầm gừ, giãy giụa như một con thú bị nhốt.

"Mệnh lệnh của tiểu thư, cô không được can thiệp thêm nữa. Đánh bấy nhiêu là đủ rồi."

Quản gia lôi tôi ra xe, mặc cho tôi cào cấu, chống trả. Vệ sĩ của ông còng chặt tôi lại, giữ tôi bất động trên ghế sau. Tôi chỉ có thể nhìn qua cửa kính, ánh sáng từ ngọn lửa trong biệt thự dần nhạt nhòa khi xe lao đi, bỏ lại tất cả hỗn loạn phía sau.

Chiếc xe lao vun vút qua màn đêm, những ánh đèn đường loang lổ chiếu qua cửa kính, khiến mọi thứ xung quanh tôi trở nên méo mó, quái dị. Tóc tôi bết máu, rối bù che nửa khuôn mặt, mỗi khi ánh sáng lướt qua, tôi vẫn thấy được phản chiếu đôi mắt đỏ ngầu như máu của mình trên cửa kính.

Quản gia ấn mạnh đầu tôi xuống ghế, động tác dứt khoát và lạnh lùng. Tay tôi bị còng ngược, móc chặt lên thành xe và chiếc mặt nạ giam kín miệng làm mọi âm thanh tôi phát ra chỉ còn là những tiếng gầm gừ khàn đục. Cảm giác gò bó khiến tôi phát điên hơn. Tôi cố giãy giụa, nhưng dây còng siết chặt, đau rát.

Tiếng báng súng của quản gia đập mạnh vào cửa xe vang vọng trong đầu tôi.

"Im lặng, Faye!"

*Dinh thự Sert

Ánh đèn nhấp nháy qua cửa kính liên tục, khiến khung cảnh bên ngoài dường như hòa lẫn vào những cơn ảo giác. Tôi nhìn thấy hình bóng những người đã chết, những khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, ánh mắt đầy oán hận dõi theo tôi. Mùi máu tanh trong miệng làm cơn buồn nôn dâng lên, nhưng tôi không có chỗ nào để trút ra.

Khi xe dừng lại, tôi cảm nhận được sự uy nghiêm lạnh lẽo của dinh thự Sert, một con thú khổng lồ đang chờ nuốt chửng tôi. Đôi vệ sĩ kéo tôi ra khỏi xe, ghì mạnh tôi xuống. Đầu gối tôi đập xuống nền đá cẩm thạch, lạnh buốt.

Cửa lớn mở ra

Tôi thấy Yoko đứng giữa phòng khách, ánh đèn vàng dịu hắt lên gương mặt nàng, vẻ đẹp hoàn mỹ tựa một nữ thần. Đám vệ sĩ không dám nán lại lâu. Yoko ra hiệu, họ nhanh chóng rút lui, chỉ để lại tôi và nàng trong không gian tĩnh lặng đến ngột ngạt.

"Faye!" Yoko gọi, giọng không cao không thấp, mỗi âm vang lên đều như một cú giáng mạnh.

Miệng gầm gừ, lao tới như một con thú hoang. Sợi dây còng sát ma sát vào nền đá phát ra những tiếng "keng keng" đầy đe dọa, nhưng Yoko không hề tỏ vẻ sợ hãi.

"DỪNG LẠI!" Nàng quát, ngón tay chỉ thẳng ra.

Tôi dừng ngay lập tức, tiếng gầm biến mất, chỉ còn lại tiếng thở hổn hển của tôi. Yoko bước lại gần, bàn tay nàng nhẹ nhàng vuốt lên đầu tôi. Tôi run lên, cả cơ thể căng cứng như dây đàn đang bị ai đó kéo căng, ánh mắt nàng nhìn thẳng vào tôi, khiến sự căng thẳng dần tan biến.

"Được rồi, Faye ngoan nào." Nàng dịu dàng.

Sự dịu dàng đó khiến tôi tan chảy. Cơn giận dữ trong tôi như bị dập tắt. Tôi cọ đầu vào tay nàng như một chú hổ mèo con đang tìm kiếm sự an ủi. Cảm nhận được mùi máu từ chính mình, sự ghê tởm bao trùm, dù Yoko không né tránh.

Nàng quay đi, rót một ly nước từ bàn, rồi đổ thẳng lên mặt tôi. Cảm giác lạnh buốt và cơn rát từ những vết thương khiến tôi run rẩy. Nàng lau từng vết bẩn, mỗi động tác đều kiên nhẫn và cẩn thận.

"Hôm nay Faye có cắn ai không?" Yoko hỏi, giọng nàng lạnh như băng, đôi mắt màu hổ phách đảo quanh căn phòng.

Ánh mắt ấy như một lưỡi dao sắc bén, quét qua từng ngóc ngách, khiến tôi không dám ngẩng đầu. Tôi lắc đầu, cố gắng tỏ ra ngoan ngoãn nhất có thể. Tay tôi siết chặt lấy gấu váy nàng, ngón tay bám chặt vào từng sợi vải.

Yoko gật đầu, tiến lại gần tôi. Nàng cúi xuống, vuốt nhẹ mái tóc tôi, giọng nàng dịu đi một chút.

"Ngoan lắm, người yêu của em."

Trong đôi mắt nàng vẫn ánh lên sự cảnh giác. Tôi rụt người lại, quỳ xuống, chà đầu vào chân nàng. Mùi hương nước hoa của nàng lan tỏa khắp phòng, khiến tôi cảm thấy an toàn, đồng thời cũng khiến tôi sợ hãi.

Nàng lấy từ bàn một ống tiêm, ánh sáng vàng nhạt chiếu vào kim tiêm sắc nhọn. Tim tôi đập thình thịch, không dám lên tiếng. Nàng nhẹ nhàng đặt tay lên vai tôi, kim tiêm đâm sâu vào da. Chất lỏng lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể, mang theo một cảm giác tê dại khó tả. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không để tiếng kêu thoát ra.

"Chỉ là giảm dư lượng thuốc thử nghiệm thôi, không có gì đâu."

Khi nàng tháo mặt nạ mõm và dây còng ra, tôi há miệng định cắn, ánh mắt lạnh lùng của nàng đã khiến tôi dừng lại. Tôi cười hì hì, cố gắng tỏ ra đáng yêu.

"Lên lầu nào, đi tắm thôi." Yoko kéo tôi dậy, dẫn lên cầu thang, không thèm nhìn những vết máu bẩn loang trên thảm. Tôi chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo, tựa một con thú vừa bị thuần hóa, chờ lệnh từ chủ nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro