Chương 14
*Dinh thự Sert
Trong đêm tối tĩnh lặng tại dinh thự Sert, tôi xuất hiện trên ban công từ một làn khói trắng nhẹ nhàng như một bóng ma trong đêm. Tôi lẻn vào bên trong qua cánh cửa.
Tìm thấy Yoko đang ngồi đọc sách trong thư phòng, nơi ánh sáng vàng nhạt từ đèn bàn hắt lên khuôn mặt nàng. Tôi mỉm cười tinh quái, dùng một con chim bồ câu bay tới, mang theo một sợi ruy băng màu đỏ, được buộc thành một chiếc nơ.
Yoko khẽ nhíu mày khi thấy con chim bồ câu hạ cánh xuống tay mình. Nàng nhẹ nhàng đỡ lấy nó, nhận ra sợi ruy băng đỏ của tôi. Yoko nhanh chóng ngước mắt lên, ánh nhìn cảnh giác quét quanh phòng, cố gắng tìm bóng dáng người gửi.
Ngay lúc đó, từ phía sau, tôi bất ngờ ôm chặt lấy Yoko. Nàng giật mình, cố gắng thoát ra khỏi vòng tay đó, nhưng sức mạnh của tôi quá mạnh.
"Em ngoan chút đi nào. Tôi xin lỗi,... tôi không cố ý làm em đau." Tôi thì thầm, giọng khàn khàn, như một lời nài nỉ.
Tôi vẫn giữ vòng tay quanh người Yoko, cảm nhận được nàng khẽ đập nhẹ lên cánh tay mình, chạm đúng vào vết bầm. Tôi nhận ra, nới lỏng tay một chút, rồi nhẹ nhàng xoay Yoko lại để đối diện với mình.
"Các người đang xâm nhập bất hợp pháp vào nhà tôi." Yoko lạnh lùng nhìn tôi nói.
Tôi nhìn sâu vào đôi mắt của Yoko rồi đưa nắm tay khum lại đặt nhẹ lên má nàng. Bất ngờ từ trong nắm tay ấy, một bông hoa giấy bung ra, xoay vòng nhẹ nhàng trong không trung, làm Yoko ngỡ ngàng.
Không dừng lại, tôi nhẹ nhàng vẫy tay, từ giữa hai lòng bàn tay, những bông hoa giấy nhỏ xíu bắt đầu tuôn ra, lượn quanh không khí như những cánh hoa thực sự đang bay lượn.
Những bông hoa bay lên, xoay tròn trong ánh sáng nhạt, lơ lửng giữa bầu không gian mơ màng. Tôi khéo léo điều khiển từng cánh hoa, khiến chúng dần dần kết thành một vòng tròn ảo diệu xung quanh Yoko. Ánh mắt nàng dần dịu lại, vẻ căng thẳng trước đó như được xoa dịu bởi màn ảo thuật dịu dàng của tôi.
Khi bông hoa cuối cùng rơi xuống, tôi búng tay ra hiệu chú bồ câu bay tới, mang theo một cành hoa hồng đỏ thắm. Tôi nhẹ nhàng đặt cành hoa vào tay Yoko, rồi cúi xuống, hôn nhẹ lên trán nàng như thay cho lời xin lỗi đầy chân thành.
Yoko nhìn tôi với đôi mắt phúng phính, bĩu môi như tỏ ra không hài lòng nhưng lại chẳng giấu được nét đáng yêu trong ánh mắt. Khoảnh khắc ấy khiến trái tim tôi như tan chảy, không thể cưỡng lại sự đáng yêu của Yoko. Tôi ôm lấy nàng một lần nữa, khẽ xoa nhẹ lên đầu, cảm giác nhẹ nhõm khi Yoko không còn kháng cự.
Tôi cúi xuống cẩn thận đặt từng nụ hôn nhẹ lên những vết bầm tím và vết thương mà mình đã gây ra, từng nụ hôn dịu dàng như lời sám hối. Đôi môi tôi chạm vào từng dấu vết trên cánh tay Yoko, đến vai nàng, nụ hôn nhẹ nhàng truyền đi hơi ấm. Thoáng nhìn Yoko khẽ nhắm mắt, cảm nhận sự dịu dàng và chân thành của tôi.
"Muốn tôi tha thứ, thì phải làm theo yêu cầu của tôi." Yoko vuốt ve khuôn mặt tôi với giọng lả lơi khi ra điều kiện.
Tôi gật đầu đồng ý ngay không chút do dự.
*Phòng nghiên cứu
Không khí trong phòng nghiên cứu đặc quánh, mùi hóa chất len lỏi vào từng hơi thở của tôi, như một tấm màn vô hình, lạnh lẽo bao trùm khắp không gian. Ánh sáng xanh mờ mờ phản chiếu trên các dãy ống nghiệm.
Nơi những thi thể và bộ phận cơ thể người được ngâm trong dung dịch, tạo nên khung cảnh vừa ma quái vừa bệnh hoạn. Từng cái đầu, từng cánh tay, từng đôi mắt trắng dãn mở to.
Yoko dẫn tôi đến một chiếc ghế chuyên dụng, cẩn thận khóa tay chân tôi bằng những chiếc còng kim loại lạnh lẽo. Những sợi dây xích căng ra bốn phía, giữ tôi lại, buộc tôi vào một vị trí bất động. Như một con thú hoang bị trói buộc, tôi không thể thoát khỏi cái bẫy tàn nhẫn của nàng.
Không một chút do dự, Yoko đeo lên mặt tôi một chiếc mặt Hannibal khóa mõm, chỉ để lại một khe thở hẹp, ngăn chặn bất cứ cứ cú cắn nào mà tôi có thể thực hiện
Ánh mắt của Yoko ánh lên sự thỏa mãn, sắc bén như một nhát dao, như thể nàng đang say sưa thưởng thức sự bất lực của tôi. Nàng liếc nhìn đồng hồ trên tay, ngón tay gõ nhẹ theo từng nhịp thời gian.
"Thuốc khống chế loạn thần lúc này sẽ hết tác dụng sớm thôi. Chờ em một chút nhé!" Yoko thì thầm vào tai tôi, giọng nàng đột nhiên ngọt ngào, mà cũng lạnh lẽo đến đáng sợ. Sau lời nói ấy, dù là ảo ảnh hay thực thì tôi đã thấy mắt Yoko đổi từ nâu sang màu xanh biếc lạnh lẽo.
Từng giây trôi qua, tôi cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình, như một ngọn đuốc yếu ớt sắp tắt. Thuốc đã dần hết tác dụng, và tôi cảm thấy sự kiềm chế bắt đầu rạn nứt. Cảm giác lo sợ ập đến như một cơn sóng cuộn trào trong tâm trí, hòa lẫn với những ảo giác mơ hồ. Tôi không thể xác định được đâu là thực, đâu là ảo.
Những bóng dáng mờ nhạt bắt đầu lởn vởn xung quanh tôi, như những con mắt vô hình đang dõi theo từng cử động của tôi. Những vật thể trong các ống nghiệm, các cơ quan người ngâm trong dung dịch xanh lục, bỗng nhiên như có sự sống, ánh mắt của chúng dường như đang nhìn chằm chằm vào tôi, đầy đe dọa và thách thức.
Yoko rời đi, để lại tôi một mình trong căn phòng ngột ngạt, nơi không khí nặng nề như muốn nuốt chửng mọi thứ. Cô đi chuẩn bị những loại thuốc mới, nhưng tôi không thể yên tâm.
Trong cơn loạn thần, những bóng đen vẫn vờn quanh tôi, những bóng ma của những thi thể trong các lọ dung dịch, ánh sáng xanh lục yếu ớt nhấp nháy.
Tôi cố gắng không để mình mất kiểm soát, nhưng cơ thể tôi không nghe lời. Cơn cuồng loạn bắt đầu dâng lên như một cơn sóng dữ dội và rồi tôi bắt đầu nghe thấy những âm thanh đầu tiên. Tiếng thở gấp gáp của chính mình, tiếng xích lách cách trên nền gạch lạnh. Cảm giác bất lực và tuyệt vọng tràn ngập, cắn răng kiên cường.
Yoko quay lại, ánh mắt nàng lạnh lùng và tính toán, màu xanh biếc của đôi mắt như một biển sâu thăm thẳm, không thể đoán trước. Nàng bước vào với một chiếc khay, trên đó là các ống thuốc và dụng cụ. Vẻ bình thản trên khuôn mặt khiến tôi càng cảm thấy ớn lạnh.
Những tiếng gầm gừ của tôi vang vọng trong căn phòng, tựa những tiếng thú hoang bị nhốt trong cũi, còn Yoko chỉ đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt đầy thách thức, chẳng chút lo lắng.
Không một chút do dự, nàng bắt đầu làm việc với những dụng cụ, những âm thanh kim loại chói tai vang lên khi nàng tạo ra các tiếng động, từng tiếng vang lên như một bài kiểm tra tàn nhẫn cho những phản ứng của tôi trong cơn loạn thần. Những âm thanh ấy như những chiếc đinh nhọn cắm vào tâm trí tôi, khiến tôi càng thêm hoảng loạn.
Tiếng xích cọ vào nền đá lạnh toát, mỗi cú giật mạnh càng khiến chúng ăn sâu vào cổ tay, vào chân tôi. Làn da tôi bắt đầu tê dại, nhức nhối vì sức ép tàn nhẫn của những sợi xích không chút khoan nhượng. Tôi cố gắng vùng vẫy, nhưng mọi cố gắng đều vô ích. Mỗi lần cựa mình là một lần đau đớn hơn, như những vết thương chồng lên vết thương cũ, chẳng thể nào lành lại.
Âm thanh trong căn phòng cứ thế bủa vây lấy tôi, không cách nào tránh được. Tiếng kim loại gầm rú khi va vào nhau, tiếng chất lỏng lăn dài trong các ống nghiệm kêu ùng ục, hòa vào tiếng gào thét vô vọng của tôi.
Những âm thanh ấy như lưỡi dao bén, đâm vào tận sâu trong tâm trí, xoáy vào cơn đau không thể diễn tả, một cơn đau mà không phải vì thể xác mà vì sự khổ sở của chính tâm trí đang bị giày vò.
Mỗi đợt tấn công âm thanh dội vào tai, ép buộc tôi phải lắng nghe. Không thể tắt đi, không thể che chắn, chỉ có thể chịu đựng và cam chịu. Và tôi làm điều đó, không phải vì sự dày vò ấy dễ dàng chấp nhận, mà bởi vì tôi không muốn rời xa nàng. Nhìn những vết thương còn hằn trên cổ Yoko, nhắc tôi nhớ đến sai lầm đã phạm phải.
Tôi cam chịu sự đau đớn này vì đó là cách duy nhất tôi có thể chuộc lại lỗi lầm của mình. Tôi đã làm tổn thương nàng, tôi sẽ chịu đựng tất cả, mọi hình thức tra tấn, chỉ để có thể giữ nàng bên cạnh mình.
Yoko không hề tiếc tay, không bỏ qua bất kỳ một phương pháp nào. Mỗi âm thanh, mỗi cử động của tôi đều được nàng ghi lại, phân tích, và sử dụng để đẩy tôi đến bờ vực của sự điên cuồng.
Trong không gian đầy rẫy những xác người ngâm trong dung dịch, cơn loạn thần của tôi bùng phát dữ dội càng khiến nó trở nên ám ảnh hơn bao giờ hết.
Những cơn co giật nhẹ ban đầu dần chuyển thành những cú giật mạnh khi cơn loạn thần đạt đỉnh điểm. Mỗi tiếng gầm của tôi đều được Yoko ghi chú lại. Trông nàng thật cuốn hút như một nhà nghiên cứu ám ảnh với đối tượng thí nghiệm của mình.
Khi bắt đầu kiệt sức, cơ thể tôi đổ gục về phía trước, thở hổn hển giống một con hổ cạn kiệt sinh lực. Đôi mắt vẫn mở to, riêng ánh nhìn dại đi, hư ảo như đang lang thang trong một thế giới không ai chạm tới được.
Yoko nhích ghế gần hơn, đôi mắt chăm chú đầy tính toán mà lại phảng phất sự dịu dàng không ngờ. Trong không gian phòng nghiên cứu, nàng như một người thuần hóa điêu luyện đang đối mặt với một con hổ hoang dã.
Đôi tay nàng nâng cằm tôi lên, vuốt nhẹ nhàng như thể dỗ dành. Không một sức mạnh nào, không một cơn thịnh nộ nào từ tôi có thể chạm đến nàng. Bàn tay ấm áp của Yoko đặt lên cổ tôi, rồi trượt dần lên phía sau đầu, di chuyển chậm rãi và cẩn trọng, tựa như đang dò xét tâm lý của một mãnh thú sẵn sàng tấn công.
"Faye~~ Faye của em ngoan nào... ráng chịu đựng một chút nhé. Hãy giúp em hoàn thành công trình nghiên cứu này."
Giữa căn phòng quái đản này, Yoko cất tiếng gọi dịu êm như tiếng thì thầm của gió. Mỗi âm thanh ấy len lỏi qua những cơn đau đang bủa vây tôi, một cơn đau dường như được làm dịu lại bởi từng lời dỗ dành của nàng.
Ánh mắt tôi lúc này như lạc trong hư vô, đôi mắt mở to, khi sáng khi tối, phản chiếu hình bóng Yoko, mơ hồ, dại đi. Giống chiếc tivi nhiễu sóng, tôi chớp mắt liên tục, mỗi cái chớp lại mang theo một biểu cảm khác nhau.
Cơn gầm gừ trầm thấp cũng dừng lại, thay vào đó là những tiếng đứt đoạn, những âm thanh vô nghĩa, vang lên từ sâu trong cổ họng, lặp lại như tiếng gọi tên nàng trong mê man.
Yoko lặng lẽ, chậm rãi quan sát, đôi mắt nàng không hề bỏ sót bất kỳ phản ứng nào của tôi. Nàng mỉm cười, nhẹ nhàng gật đầu, tựa như một nghệ nhân hoàn thiện tác phẩm của mình, một ánh nhìn thoáng qua sự hài lòng của một kẻ đang dần kiểm soát con thú hoang.
Yoko cẩn thận lấy ra một ống tiêm, thứ vũ khí bí ẩn mà nàng luôn sẵn sàng sử dụng, và bơm loại thuốc vừa điều chế vào mạch máu tôi. Mũi tiêm sắc lạnh xâm nhập vào da, đôi bàn tay của Yoko vẫn điềm tĩnh, chắc chắn.
Trong cơn mơ hồ, tôi cảm nhận được sự dịu lại từ cơn co giật, cơ thể tôi dần thả lỏng. Tiếng gầm gừ ngắt quãng tan biến, chỉ còn lại hơi thở chậm rãi, nặng nề. Từng cơn đau bắt đầu dịu đi, từng tế bào dần chìm vào giấc ngủ nặng trĩu, đưa tôi rời xa khỏi cơn cuồng loạn vừa trải qua.
Khi tôi dần lịm đi, chỉ cảm nhận được Yoko vuốt ve mái tóc rối bời của tôi, những ngón tay nàng dịu dàng, nhẹ nhàng như đang trấn an, bảo vệ giấc ngủ tạm thời ấy khỏi ác mộng trong tiềm thức tôi.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, chỉ còn lại cảm giác ấm áp từ đôi tay nàng và chút yên bình thoáng qua. Dù là kẻ bị nàng mang ra làm thí nghiệm nghiên cứu, tôi vẫn không thể cưỡng lại sự ràng buộc dịu dàng và đầy ám ảnh đó.
*Phòng ngủ Yoko
Khi mắt dần mở ra, tôi cảm nhận được cơ thể nhẹ bẫng, sự căng cứng và đau đớn dường như tan biến sau giấc ngủ dài. Một điều kỳ lạ chợt thu hút sự chú ý của tôi. Cánh tay mình như nặng hơn, bị ôm chặt bởi một cái gì đó ấm áp và mềm mại.
Ngay khi tầm mắt dần rõ ràng, tôi thấy Yoko cuộn mình trong lòng tôi, hai tay vòng qua hông, đầu tựa lên ngực tôi một cách an nhiên. Gương mặt nàng khi ngủ hiện lên nét ngây thơ hiếm khi thấy, đôi mi dài khép lại, đôi môi khẽ hé mở thì thầm điều gì đó trong mơ.
Trái tim tôi rung lên, không thể giận cũng không thể nào ngừng muốn giữ chặt cô ấy trong vòng tay mình mãi mãi. Yoko nằm đó đáng yêu đến mức khiến tôi cảm thấy bản thân càng trở nên mềm yếu trước nàng. Tôi siết vòng tay chặt hơn, tận hưởng khoảnh khắc hiếm hoi này.
"Faye~~ đau em..." Yoko khẽ rên, giọng ngái ngủ, mơ màng, câu nói rời rạc đầy ngọt ngào.
Tôi sực nhớ đến những vết bầm còn in lại trên người nàng từ đêm qua, khi tôi mất kiểm soát trong cơn ảo giác bộc phát. Bàn tay tôi lúng túng buông lỏng, ánh mắt dừng lại ở cổ tay mình, nơi những dấu vết của xiềng xích còn đỏ rực, minh chứng cho buổi nghiên cứu đêm qua.
Gạt phăng chuyện của mình, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên vai nàng, xoa dịu vết đau cho nàng như một lời xin lỗi thầm lặng.
"Faye~~ quấy quá à... để em ngủ." Nàng thở dài, mắt nhắm nghiền, đôi môi cong lên, trách móc một cách ngọt ngào.
"Rồi rồi... Yo ngủ ngoan. Tôi không làm phiền đâu, bé ngoan." Tôi nhẹ nhàng rút tay ra, cố gắng không làm nàng thức giấc.
Tôi lặng lẽ ra khỏi giường và tiến vào phòng tắm. Nước mát xối xuống làm dịu đi phần nào sự căng cứng còn vương lại trong cơ thể. Cảm giác khoan khoái lan tỏa, nhưng sâu trong tâm trí vẫn còn đọng lại nỗi lo lắng mơ hồ về Yoko và những vết thương nàng chịu vì tôi.
Dù biết rằng bên cạnh nàng là sự lựa chọn tốt hơn so với việc trở lại những trại tâm thần đen tối, nơi con người bị vùi dập và biến thành những cái bóng rỗng tuếch. Đó không phải nơi dành cho con người, mà như những nhà ngục dành cho những linh hồn bất hạnh.
Trong nhiều thế kỷ, những bệnh nhân bị đưa vào đó đã phải chịu đựng những phương pháp "chữa trị" kinh hoàng, tra tấn cả về thể xác lẫn tinh thần. Họ bị nhốt trong những phòng tối tăm, chật chội, ẩm thấp và bị đẩy đến bờ vực của sự điên loạn thực sự. Những ai đã mất trí, bước vào đó càng trở nên suy sụp hơn. Còn những người vẫn tỉnh táo, sớm muộn cũng hóa điên.
Tôi bước ra khỏi phòng tắm, mặc lại bộ quần áo sạch sẽ tiến về phía giường. Yoko vẫn nằm đó, trông như một nàng công chúa say ngủ giữa cánh rừng hoang dã. Gương mặt nàng đẹp như một bức tranh, khiến tôi không thể cưỡng lại mà nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy nàng thêm lần nữa.
Cảm giác yên bình bao trùm lấy, trong lòng lại trào dâng những nỗi niềm lẫn lộn. Tôi muốn ở cạnh nàng mãi, muốn giữ nàng thật chặt bên mình. Dù cái giá có là gì đi nữa mà chúng tôi phải đối diện.
Nằm bên cạnh Yoko, tôi tự hỏi liệu có nên ngỏ lời yêu nàng, mong nàng đừng bao giờ rời xa mình, dẫu cho cuộc sống bên nàng nghĩa là tôi phải chịu đựng những thử nghiệm đầy đau đớn mà nàng tiến hành.
Rời xa một ai đó thực sự rất đáng sợ... giống như cách cha tôi bỏ lại mẹ, tôi và các em năm xưa. Tôi muốn người mình yêu thương mãi bên cạnh mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro