Chương 11
Warning: Gore (Cảnh báo nội dung có nhiều cảnh bạo lực mạnh và ám ảnh, có thể gây sốc. Vui lòng cân nhắc trước khi xem)
—--
*Nhà hát thành phố
Ngày buổi biểu diễn chính thức diễn ra, nhà hát thành phố tỏa sáng rực rỡ, từng tia sáng chiếu vào sân khấu lộng lẫy, phản chiếu ánh sáng từ những lớp rèm nhung đỏ nặng nề lấp lánh. Những làn sóng ánh sáng ấy tràn khắp không gian, tạo nên một khung cảnh huyền ảo và mê hoặc.
Khán phòng chật kín những vị khách mời thuộc giới thượng lưu, từ những doanh nhân thành đạt, nghệ sĩ nổi tiếng đến những chính khách quyền lực. Họ diện những bộ trang phục sang trọng và đẳng cấp, tạo nên một bức tranh đầy màu sắc và trang trọng.
Những quý cô khoác lên mình những chiếc váy dài quý phái, lấp lánh dưới ánh đèn, từng bước đi uyển chuyển như đang bước trên sàn diễn thời trang. Những bộ vest và tuxedo lịch lãm của các quý ông cũng không kém phần nổi bật, từng chi tiết được chăm chút tỉ mỉ, toát lên vẻ quý phái và quyền lực.
Không gian nhà hát được bao phủ bởi một không khí trang trọng. Những tiếng thì thầm trò chuyện, những tiếng cười nhẹ nhàng vang lên, tạo nên một bầu không khí sôi động không kém phần tao nhã. Ánh đèn chùm lộng lẫy treo trên trần nhà tỏa ra ánh sáng ấm áp, khiến mọi thứ xung quanh trở nên lung linh và huyền ảo.
Từng hàng ghế trong khán phòng đều được xếp ngay ngắn, với những đệm lót êm ái và sang trọng. Mỗi vị trí đều được chuẩn bị kỹ lưỡng để đón tiếp những vị khách quý.
Không gian sân khấu rộng lớn và hoành tráng, được trang trí bằng những chi tiết tinh xảo và lộng lẫy, sẵn sàng cho buổi biểu diễn đỉnh cao.
Tiếng dương cầm dịu dàng vang lên, mở đầu cho màn opera cổ điển. Tiếng hát cao vút, trong trẻo của những nghệ sĩ opera làm rung động cả trái tim, đưa khán giả vào một thế giới khác, thế giới của âm nhạc và cảm xúc sâu lắng.
Sau đó, những vũ công bước lên sân khấu với những điệu múa truyền thống, uyển chuyển và duyên dáng, mang đến một bầu không khí trang trọng và đầy mê hoặc.
Tôi đứng trong phòng riêng, lắng nghe tiếng nhạc vang vọng và những tiếng vỗ tay của khán giả. Sau khi đã chuẩn bị xong, tôi bước ra khỏi phòng, mang trên mình bộ trang phục màu trắng với áo choàng lấp lánh phía sau.
Ánh đèn pha rọi thẳng vào người tôi khi tôi bước ra sân khấu, tiếng vỗ tay vang lên như sấm rền. Tôi mỉm cười nhẹ, bắt đầu màn trình diễn của mình. Mở màn bằng việc biến hóa những đồ vật ra từ chiếc mũ cao. Những chiếc khăn lụa, những quả cầu pha lê, tất cả xuất hiện từ trong nón như có phép màu.
Tiếp theo là tiết mục dịch chuyển không gian, biến mất ở sân khấu và xuất hiện ngay tại tại cửa ra vào chỉ trong chớp mắt. Khán giả không khỏi kinh ngạc, những tiếng reo hò phấn khích vang lên. Tôi duy trì sự tự tin và tập trung, mỗi động tác đều chính xác và mượt mà.
Bước cuối cùng trong màn trình diễn là tương tác với khán giả bằng ảo thuật lá bài. Tôi mời một khán giả lên sân khấu, để họ chọn ngẫu nhiên một lá bài từ bộ bài của mình.
Sau đó, bằng những cử chỉ khéo léo, tôi làm cho lá bài đó biến mất và xuất hiện lại ngay trong túi áo của khán giả, khiến mọi người không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Kết thúc màn trình diễn, tôi gọi một đàn bồ câu trắng bay từ trần nhà xuống, đậu khắp người tôi. Ánh sáng từ đèn sân khấu chiếu rọi, tạo nên một cảnh tượng huyền ảo và lung linh. Tôi búng tay một cái, lập tức biến mất trong làn khói trắng, đàn bồ câu tản ra khắp nơi.
Khi màn biểu diễn kết thúc, khán giả nín thở rồi đồng loạt bùng nổ trong tiếng vỗ tay rền vang, vang vọng khắp cả nhà hát. Tôi cúi chào, nụ cười vẫn giữ nguyên trên môi, còn ánh mắt đã nhìn lướt qua khu vực VIP lầu ba. Tôi nhận ra ánh mắt của mục tiêu ám sát vẫn dõi theo mình.
Đỉnh điểm của đêm diễn là vở nhạc kịch hoành tráng. Những vũ công và ca sĩ, trong những bộ trang phục lộng lẫy, diễn xuất đầy say mê và cảm xúc. Những bước nhảy uyển chuyển, những giai điệu cuốn hút và màn trình diễn đầy sắc màu.
Tôi đứng sau cánh gà, tĩnh lặng lắng nghe âm thanh của dàn nhạc đang dạo đầu, chờ đợi tín hiệu bước lên sân khấu.
Sau khi thay đồ diễn ra, tôi mặc chiếc áo khoác tối màu có mũ trùm đầu dài có thể kháng nước. Đôi găng tay trắng biến mất, thay vào đó là đôi găng tay da đen mỏng, hoàn toàn thích hợp để không để lại dấu vết. Tôi cài lại cúc áo, giấu mình vào bóng tối của hành lang.
Từ đây, tôi có thể nhìn thấy các khán giả trong phòng VIP tầng ba, nơi vị chính trị gia đang ngồi, say mê lắng nghe từng giai điệu opera trầm bổng. Mục tiêu của tôi là Jason, một chính trị gia đang dẫn đầu các chiến dịch mạnh mẽ chống lại những hoạt động đảo chính.
Người giao nhiệm vụ đã ra một giá không nhỏ để đảm bảo rằng Jason sẽ không rời khỏi nhà hát này còn sống.
Trong ánh sáng lờ mờ, tôi di chuyển như một bóng ma. Những kỹ thuật ảo thuật mà tôi sử dụng trên sân khấu giờ trở thành công cụ để lẩn tránh mọi ánh nhìn. Tôi lặng lẽ mở một chiếc cửa ngách dẫn lên tầng hai, nơi chỉ có các nhân vật cấp cao và nghệ sĩ mới được phép vào.
Hòa mình vào bóng tối, tôi tránh khỏi ánh sáng từ những ngọn đèn dọc hành lang, đôi mắt lạnh lẽo vẫn giữ nguyên sự tập trung tuyệt đối. Mỗi bước chân của tôi không phát ra tiếng động tựa như một cơn gió thoảng qua.
Khi tới gần phòng VIP, tôi dừng lại trong bóng tối. Từ vị trí này, tôi có thể nghe rõ tiếng opera đang vang lên, từng nốt nhạc chạm vào bức tường dày của phòng VIP, nơi Jason ngồi thưởng thức buổi diễn.
Tay lướt nhẹ vào túi áo, rút ra một đạo cụ ảo thuật quen thuộc, một ống thép trông như một cây gậy nhỏ. Chỉ với vài thao tác nhỏ, tôi đã lắp xong một khẩu súng giảm thanh tự chế đủ nhỏ gọn.
Cánh cửa phòng VIP hé mở, bước vào với những bước chân nhẹ nhàng như tiếng thì thầm của gió đêm lướt qua tán cây.
Bóng dáng tôi hòa mình vào bóng tối, chỉ để lại một chút phản chiếu mờ nhạt của ánh đèn từ sân khấu hắt vào qua khung cửa kính. Tiếng opera trầm bổng vẫn vang vọng từ ngoài khán phòng, che lấp mọi âm thanh dù nhỏ nhất trong không gian tĩnh mịch này.
'Bụp'
Một tiếng động nhỏ, sắc bén như kim đâm xuyên qua nhung lụa, ngay lập tức bị chìm ngập trong âm thanh hùng tráng của bản nhạc opera. Jason giật mình, đôi mắt mở to, gương mặt cứng đờ.
"Ngủ ngon nhé, Jason."
Vết máu đỏ tươi bắt đầu lan rộng trên vạt áo sơ mi trắng, nhuộm đỏ cả chiếc ghế nhung đỏ thẫm. Anh ta ngã ngửa ra sau, đôi mắt trừng trừng nhìn lên trần nhà, miệng há hốc như thể muốn hét lên một tiếng kêu thét cuối cùng. Không có tiếng kêu la, không có sự giãy giụa, chỉ có một cái chết lặng lẽ.
Trong khoảnh khắc ấy, âm nhạc dường như trở nên tang thương hơn. Những nốt nhạc trầm buồn như một điệp khúc tang lễ bao trùm lấy căn phòng. Ánh đèn sân khấu chiếu qua cửa sổ tạo ra những vệt sáng loang lổ trên tường, những bóng ma nhảy múa trên một tấm vải đen.
Một vệt máu đỏ tươi bắt đầu rỉ ra từ vết thương nhỏ trên đầu, chậm rãi lướt xuống sau gáy rồi mất hút dưới cổ áo. Vệt máu ấy mỏng manh như một giọt sơn, báo hiệu cho một sự sống vừa vĩnh viễn kết thúc.
Tôi tháo đóng khẩu súng gọn gàng vào cây gậy, đưa nó trở về hình dáng vô hại như ban đầu. Cánh cửa phòng VIP khép lại nhẹ nhàng sau lưng tôi, rồi nhanh bước rời khỏi hiện trường.
Bước xuống bậc thang, lẫn vào bóng tối của hành lang, tôi nhanh chóng trở lại hậu trường nơi không khí nhộn nhịp vẫn đang diễn ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Tôi cố gắng bắt chuyện với nhiều người, đứng bên cạnh những diễn viên và nhân viên kỹ thuật, chia sẻ những lời khen ngợi và động viên. Di chuyển qua những đám đông, mỗi nơi tôi đi qua đều để lại dấu ấn của sự hiện diện rõ ràng.
Tôi giúp một thành viên đoàn kịch cài lại một phần trang phục bị lỏng, nhặt lên một vài đạo cụ bị rơi và thậm chí còn tham gia vào một cuộc trò chuyện ngắn với những người đang uống cà phê. Tất cả những hành động nhỏ này đều nhằm mục đích tạo ra bằng chứng ngoại phạm.
*Bến cảng
Khi buổi diễn kết thúc, tôi nhanh chóng thay đồ và lái xe ra ngoài, mang theo những vật chứng đã chuẩn bị sẵn để phi tang. Trên con đường vắng vẻ, tôi dẫn tới bến cảng bỏ hoang nằm cách xa trung tâm thành phố.
Không gian nơi đây ngập tràn mùi ẩm mốc và sự tàn phá của thời gian. Những cột sắt đã rỉ sét vì nắng mưa, mảnh kính vỡ vụn rơi vãi khắp nơi, phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ những ngọn đèn đường cũ kỹ.
Làn nước đen ngòm dưới bến cảng tỏa ra mùi hôi thối khó chịu, những con sóng nhẹ nhàng đánh vào bờ mang theo những mảnh rác thải mục nát. Không khí lạnh lẽo và u ám phủ lên toàn bộ khu vực. Những con đường dẫn vào bến cảng đầy rẫy những vũng bùn lầy lội, dấu vết của sự tàn phá và bỏ hoang kéo dài.
Những nhà kho cũ kỹ, tường gạch lở loét và mái tôn rỉ sét đứng đó như những bóng ma trong đêm, chứng kiến biết bao sự kiện đã qua. Không gian im lặng đến rợn người, chỉ có tiếng côn trùng kêu rả rích và tiếng gió thổi qua những khe cửa vỡ tạo nên một khung cảnh ghê rợn và đáng sợ. Đây rõ ràng là một nơi không ai dám bước chân vào trừ khi có lý do đặc biệt.
Khi đến bến cảng, tôi nhận ra những chiếc xe hơi màu đen bóng loáng đang đậu sẵn. Đó là những chiếc Mercedes-Benz 600, dòng xe phổ biến dành cho giới thượng lưu ở Đông Nam Á. Ánh đèn từ những chiếc xe tạo ra những vệt sáng mờ mờ trên mặt đất lầy lội.
Tôi bước xuống xe, tiến về phía những chiếc xe đen, ánh mắt cẩn trọng quan sát từng chi tiết xung quanh. Một bóng người đàn ông trung niên với mái tóc đã phất phơ sợi bạc, bộ râu quai nón dài làm khuôn mặt ông thêm phần nghiêm nghị xuất hiện.
Ông ta đứng thẳng người, đôi mắt lạnh lẽo và đầy uy quyền nhìn thẳng vào tôi. Bộ vest đen sang trọng và áo sơ mi trắng tinh tươm làm nổi bật vẻ quyền lực và tàn nhẫn của ông ta.
"Sao lại muốn tôi khử Jason?"
"Tên đó không tài cán như những gì cô biết đâu. Không cần phải tiếc."
"Chuyện Jason... xử lý xong rồi. Tiền đâu."
Ông ta ra hiệu cho cận vệ mang ra cho tôi một chiếc rương xách to tướng, đặt lên nắp capo xe. Mở ra bên trong là hàng chục cọc tiền mặt cùng vàng thỏi nguyên. Khiến tôi có phần kinh ngạc.
"Cái mạng Jason lớn vậy sao."
"Tôi muốn cô ẩn mình trong một thời gian để tránh tai mắt còn sót lại từ vụ Jason. Sự việc lần này có thể thu hút nhiều chú ý không cần thiết"
Tôi biết ngay là sẽ có điều kiện đi kèm, cái giá cho mạng tên chính trị gia đó không đáng giá đến vậy.
"Miễn là việc tôi làm không gây chú ý đến ông hay đám tay sai của Jason. Ông không được can thiệp vào các hoạt động riêng của tôi."
Ông ấy im lặng vài giây, rồi gật đầu, giọng nói vẫn trầm ổn.
"Được thôi. Miễn là cô giữ lời hứa, tôi sẽ không can thiệp. Nhưng hãy nhớ, đừng làm điều gì có thể làm hỏng chuyện làm ăn của tôi. Đừng để tôi phải hối tiếc vì đã tin tưởng cô."
"Yên tâm, ông không phải lo đâu."
"Rất tốt. Tôi sẽ liên lạc với cô khi có nhiệm vụ mới."
Tôi gật đầu, ánh mắt khẽ lóe lên một tia tinh quái. Gói gém lại chiếc rương tiền rồi quay đầu bước đi. Khẽ búng ngón tay một cái.
Ngay lập tức, từ lòng bàn tay thả xuống quả bom khói xuống đất tạo một làn khói trắng bắt đầu tỏa ra, chầm chậm cuộn lên, lan rộng khắp không gian xung quanh.
Khi khói tan, tôi đã rời khỏi điểm giao dịch như một bóng ma. Nhanh chóng lên xe trở về nhà sau một ngày dài mệt mỏi.
*Ngôi nhà Parey
Sau khi rời khỏi nhà hát, tôi trở về ngôi nhà của mình trong trạng thái kiệt sức, cơ thể nặng nề như đeo chì. Cả ngày hôm nay là một chuỗi căng thẳng không ngừng từ trình diễn trên sân khấu cho đến nhiệm vụ ám sát Jason. Tôi có thể cảm nhận từng khớp xương và cơ bắp như muốn vỡ tan, hơi thở dồn dập và đầu óc quay cuồng.
Vừa bước vào phòng, tôi cởi bỏ lớp áo khoác nặng nề, để từng mảng quần áo lần lượt rơi xuống sàn. Nước ấm từ vòi sen xối xuống, cuốn đi phần nào mệt mỏi nhưng vẫn không thể xua tan được cảm giác trống rỗng đè nặng. Sau khi lau khô và mặc bộ đồ thoải mái, tôi vào phòng làm việc, nơi chiếc rương chứa phần thưởng đêm nay đang chờ.
Mở nắp rương ra, bên trong là hàng chục cọc tiền mặt mới cứng xếp ngay ngắn cùng vài thỏi vàng lấp lánh. Tôi trích một phần nhỏ để riêng, đủ dùng cho những chi tiêu cá nhân.
Còn lại, tôi cẩn thận gom lại và bỏ vào một két sắt khác, một khoản dành dụm để gửi cho mẹ và các em. Họ xứng đáng có cuộc sống tốt hơn, nhất là nếu một ngày nào đó, tôi có mệnh hệ gì.
Số vàng này đủ để tôi lên kế hoạch mua vài bất động sản làm gia sản lâu dài cho mẹ và các em thừa kế. Nghĩ là làm, tôi lật cuốn sổ, tìm số của cậu bạn am hiểu về đất đai, nhấc điện thoại bàn gọi nhờ giúp đỡ.
Sau khi mọi thứ xong xuôi, tôi mới có chút thời gian cho bản thân. Đi xuống bếp, định nấu thứ gì đó đơn giản để ăn, nhưng trong tủ chỉ còn lại vài lát bánh mì và một lọ mứt cũ. Cũng được, tôi lấy ra để dùng tạm, xếp gọn gàng trên chiếc đĩa nhỏ, nghĩ rằng cơn đói sẽ nhanh chóng được giải tỏa.
Nhưng khi vừa ngồi xuống, tôi cảm thấy một cảm giác bất an len lỏi trong từng tế bào. Đôi mắt như tự động lia qua lại xung quanh, tim đập nhanh hơn một nhịp. Tôi cố gắng trấn tĩnh, nhưng cảm giác kỳ lạ ấy càng lúc càng lớn dần, cho đến khi tôi gần như không thể bỏ qua.
Tôi liếc ra cửa sổ, và tim thót lại khi thấy khuôn mặt ghê rợn của kẻ đã sát hại cha tôi ngày xưa hiện lên ngoài ô kính. Hắn đang nhìn tôi, ánh mắt trừng trừng đầy giễu cợt. Tôi nắm chặt lấy dĩa bánh trên tay, cố gắng nhắm mắt lại, tự nhủ tất cả chỉ là ảo giác.
Khi mở mắt ra, tôi lại thấy một bóng người khác hiện ra nơi cầu thang tối tăm là Parey, người bạn ảo thuật gia cũ của tôi, với nụ cười hào hứng và một cái vẫy tay chào mời đầy kỳ dị. Cậu ấy cứ đứng đó, nhìn tôi bằng đôi mắt rực sáng, còn tôi chỉ muốn hét lên nhưng tiếng nói cứ nghẹn lại trong cổ.
Tiếng sóng biển đâu đó vọng đến, xô dạt vào trong đầu, kéo tôi trở lại một ký ức xa xăm. Tôi như bị mắc kẹt trên một con tàu buôn cũ kĩ, chao đảo trong màn đêm vô tận. Đầu óc tôi quay cuồng, không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là mơ.
"Xoảng!!"
Đĩa bánh trong tay trượt xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Tôi lùi lại, cơ thể co quắp, đầu óc rối bời tìm kiếm lọ thuốc nhưng không tài nào nhớ nổi đã để ở đâu. Bò lăn trên sàn, từng hơi thở nặng nhọc, tay mò mẫm trong tuyệt vọng, không còn phân biệt được thực tại nữa.
Bò lên lầu tìm lọ thuốc vì chân đi đã không còn vững. Cảm giác như những bóng đen kỳ dị đang trườn bò lên cầu thang dí theo mình. Tầng trệt có một biển máu đang dâng cao lên như ngập lụt.
Bò lên tới phòng, tôi mò trong bộ đồ tìm lọ thuốc, tay run tới mức tìm rất khó khăn trong khi căn phòng trên lầu đang ngập dần lên vì nước màu đỏ đặc sệt. Khi mò được lọ thuốc, tôi mở nắp ra uống, nuốt không biết bao nhiêu viên vào cổ họng, chỉ biết họng nghẹt và miệng đắng ngắt.
Tôi nhìn vào gương, đôi mắt trừng trừng, khuôn mặt trắng bệch, những sợi tóc rối bời như tổ quạ. Một nụ cười kỳ dị xuất hiện trên môi tôi, một nụ cười không thuộc về tôi.
Tiếng nói thì thầm vang lên trong đầu, những âm thanh rời rạc, không thể hiểu được. Những con sâu róm gặm nhấm tâm trí tôi, khiến tôi phát điên. Tôi nhìn thấy những khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện trong gương, chúng cười nhạo tôi, chế giễu tôi.
Những bóng đen kỳ dị từ từ bao vây lấy tôi, chúng vươn những bàn tay dài ngoằng về phía tôi, muốn kéo tôi vào bóng tối. Tôi vùng vẫy, gào thét, một bàn tay lạnh lẽo chạm vào vai tôi. Tôi giật mình quay lại, nhưng không thấy ai cả.
Nước dâng ngày càng cao, những ánh mắt nhìn tôi càng nhiều hơn quanh căn phòng. Tôi gượng dậy chạy tới nơi để điện thoại bàn, gọi cho Yoko, cầu trời cô nàng bác sĩ bắt máy.
"Tt...tt.tt..tt" Tiếng reo chờ vang lên.
"Bắt máy đi! Bắt máy... Bắt Đi!!" Tôi hét lên qua ống nghe, giọng đầy tuyệt vọng.
Căn phòng đã biến thành một đại dương máu, những con sóng đỏ thẫm vỗ vào tường, tạo ra những âm thanh ghê rợn. Nhìn xuống cơ thể mình, kinh hoàng phát hiện ra rằng cánh tay trái của tôi đã biến thành một xúc tu dài ngoằng, nó quằn quại và vặn vẹo, như một con rắn độc.
"Không... không thể nào... ảo giác thôi." Tôi thét lên trong tuyệt vọng.
Những bóng người trong căn phòng bắt đầu biến hình, chúng có những khuôn mặt méo mó, đôi mắt đỏ ngầu. Tay với được cây đèn bàn, tôi quơ quơ đuổi những bóng người đang tiến đến. Tôi bỏ cả ống nghe lăn lóc.
"Tránh ra... không tao ra tay đó!"
Tôi tấn công những bóng người nhưng không chạm được vào chúng mà theo quán tính ngã dập xuống trúng cạnh giường. Tai vẫn vang vang tiếng sóng biển, tiếng nói, tiếng bước chân. Cảm giác như mình đang chìm dần vào một cơn ác mộng không lối thoát, tôi chỉ mong rằng Yoko sẽ kịp thời đến cứu mình.
—--
Tôi tỉnh lại trong một căn phòng lạ lẫm, ánh sáng mờ nhạt từ những chiếc đèn trần chiếu xuống. Dần dần, mọi thứ xung quanh hiện ra rõ ràng hơn, nhận ra đây là phòng nghiên cứu của Yoko.
Nằm trên một chiếc giường bệnh, tay chân bị cố định bởi những sợi dây dày, ngực đập phập phồng và xung quanh là các thiết bị y tế kêu đều đều.
Tôi cố cử động nhưng không thể. Cảm giác cả người như bị trói chặt dưới sức nặng vô hình. Một cơn đau mơ hồ ùa tới khi tôi nhớ lại những bóng hình đã bám theo mình trong bóng tối, từng gương mặt đe dọa, mỉm cười ma quái.
Nhớ mình đã cố lao vào tấn công những bóng người đó, nhưng chúng cứ thoắt ẩn thoắt hiện, mãi mà tôi không thể chạm vào. Trong cơn điên loạn đó, bước chân của tôi lảo đảo, không giữ nổi thăng bằng và đập mạnh vào cạnh giường.
Trong khi cố định thần lại, tiếng bước chân chầm chậm vang lên. Qua lớp kính trong suốt, bóng dáng thanh mảnh của Yoko hiện ra. Nàng bước vào, trên tay là bảng ghi chú, khuôn mặt vẫn lạnh lùng với ánh mắt màu xanh biếc. Yoko tiến tới gần, chỉnh lại chiếc micro trước mặt.
"Faye tỉnh rồi à?" Giọng nàng vang lên qua loa, nhẹ nhàng nhưng xa xăm, như vừa an ủi vừa dò hỏi.
"Có đau ở đâu không?"
Tôi muốn đáp, mà cổ họng khô khốc và miệng tôi vẫn bị giữ chặt bởi ống thở. Chỉ còn cách khẽ lắc đầu, cố gắng truyền đi chút tín hiệu rằng mình vẫn còn nhận thức. Đáp lại, đôi mắt Yoko thoáng dịu lại, nàng mỉm cười nhẹ nhàng, như một làn gió mỏng thoảng qua.
Nàng quay sang bàn điều khiển, nhấn một vài nút, và tôi cảm thấy một dòng thuốc mới bắt đầu chạy dọc theo cánh tay. Đột ngột, dòng thuốc ấy như kích thích một luồng ký ức hỗn loạn, những cảnh tượng quá khứ ùa về như cơn lũ, mỗi ký ức đều quá thật và sắc bén. Hình ảnh người thân, giọng nói, nụ cười, cả những ký ức đau đớn nhất cũng dần hiện lên rõ ràng, không thể ngăn lại.
Tôi cảm thấy đầu mình như bị búa bổ, hàng nghìn mũi kim vô hình đâm vào từng tế bào. Nỗi đau lan tỏa khắp mọi ngóc ngách, cơ thể co giật và run rẩy. Tôi cắn chặt răng, gồng mình để giữ tỉnh táo nhưng nỗi đau vượt quá sức chịu đựng, bóng tối lại kéo tôi chìm sâu vào.
Lần này, trước khi chìm hoàn toàn, tôi cảm nhận được bàn tay của Yoko đặt nhẹ lên tay mình, một cái nắm tay ấm áp xen lẫn nỗi lo âu. Giữa dòng ký ức hỗn loạn và đau đớn, ánh mắt nàng là thứ duy nhất còn lại, mang tôi trở về thực tại trước khi tôi bị cơn ác mộng nuốt chửng hoàn toàn.
-----------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro