Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 10

*Nhà hát thành phố

Nhà hát thành phố sáng nay đông đúc và nhộn nhịp hơn bao giờ hết. Những ánh đèn chói lòa từ sân khấu chính rọi sáng cả khán đài rộng lớn, nơi mà chỉ vài ngày nữa sẽ đón tiếp không chỉ các quý tộc mà còn cả các ủy viên chính trị, cán bộ cấp cao đến dự.

Ở sân khấu, đội múa dân gian đang tập dượt những động tác uyển chuyển, tay chân nhịp nhàng theo tiếng trống, tiếng đàn truyền thống; từng bước chân của họ hòa quyện vào không khí đậm chất văn hóa, làm nổi bật sắc thái hoàng gia và cổ điển.

Cánh gà phía sau, nhạc công và ca sĩ cũng bận rộn không kém, người thì chỉnh âm, người thì dạo thử vài nốt nhạc. Đội ngũ vũ công thay phiên nhau tập luyện, những vũ điệu hiện đại và quyến rũ của họ tạo nên điểm nhấn sôi động cho chương trình.

Hậu trường tràn ngập những âm thanh cười nói và sự khẩn trương khi đội phục trang và hậu đài tất bật chuẩn bị cho buổi tổng duyệt. Người thì đang là ủi trang phục, người khéo léo đính lại những hạt cườm lấp lánh trên váy áo để chắc chắn không có sai sót nào xảy ra vào ngày biểu diễn chính thức.

Tôi bước vào hậu trường, hướng về nơi đã được ban tổ chức chuẩn bị sẵn để kiểm tra đạo cụ và trang phục ảo thuật. Tất cả các khâu đều phải đáp ứng những tiêu chuẩn của riêng tôi. Vì buổi diễn lần này sẽ có rất nhiều ánh mắt chú ý và tôi không muốn có bất kỳ sai sót nào xảy ra.

Khi đang kiểm tra đạo cụ, tôi nhận thấy mắt mình có chút không ổn. Mọi thứ xung quanh bỗng trở nên mờ ảo, nhòe nhoẹt như nhìn qua một lớp sương mù che phủ. Tôi cố gắng tập trung, lắc lắc đầu, chớp mắt, xoa xoa đầu.

Những âm thanh dồn dập từ hậu trường, tiếng nói chuyện, tiếng bước chân, tiếng cười đùa, tất cả như hòa quyện vào nhau, tạo nên một âm thanh hỗn độn. Những giọng nói vang lên, lúc gần lúc xa, như thể cả ngàn người đang thì thầm về tôi, bàn tán sau lưng tôi. Họ biết gì đó. Họ đang nói về tôi.

Tôi quay đầu, đôi mắt dò xét từng bóng người, từng góc khuất sau tấm màn sân khấu. Lại một bóng đen vụt qua khóe mắt, rồi một cái nữa, tất cả đều đang theo dõi tôi, soi mói từng hành động của tôi.

Tim tôi đập thình thịch, gấp gáp như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Mồ hôi lạnh đổ xuống trán, từng giọt nặng nề như đè lên tâm trí, làm tôi cảm giác mình đang bị bao vây trong một không gian nghẹt thở.

"Faye! Có chuyện gì vậy?"

"Faye Parey! Cô có nghe tôi nói không?"

"Ey bây,... cái bà ảo thuật gia bả bị gì kìa?"

Những giọng nói đó, họ đang nói về tôi. Tôi cảm nhận rõ từng ánh mắt xung quanh đang đổ dồn vào mình muốn moi móc, cười nhạo, và phân tích từng mảnh ghép trong đầu tôi.

"Phải đi thôi. Mình cần phải rời khỏi đây."

Tôi bật khỏi đám đông, cố bước đi thật nhanh mà chân cẳng như bị trượt trên mặt đất không vững, tôi loạng choạng, cố tìm một góc tối để trốn. Tôi rút vào một góc khuất phía sau sân khấu, dựa vào tường, cố kiểm soát nhịp thở đang dồn dập như trống trận trong lồng ngực.

Mồ hôi tuôn ra như tắm, tay tôi run lẩy bẩy khi lục tìm trong túi áo. Lọ thuốc đặc trị mà bác sĩ Yoko đưa cho tôi để giúp tôi vượt qua những cơn khủng hoảng như thế này. Tay tôi chạm vào chiếc lọ nhỏ, mở nắp với sự vội vã, tôi nhanh chóng nuốt trọng viên thuốc, chỉ mong cơn hoảng loạn sẽ dịu xuống.

Ngồi thụp xuống đất, tôi ép mình thở đều, thả lỏng tay chân, đợi viên thuốc phát huy tác dụng. Tự kỷ ám thị bản thân rằng đây chỉ là giả, là do tôi hoang tưởng ra. Thật sự không có ai thật sự đang dõi theo mình.

Dù các giác quan cơ thể tôi mách rằng những bóng tối lởn vởn trong đầu, những đôi mắt giả tưởng cứ rình mò xung quanh. Tôi chỉ còn cách ngồi đó, dựa vào tường, đấu tranh để giành lại chút kiểm soát cuối cùng.

*Khoảng nửa giờ đồng hồ sau*

Phải khó khăn lắm tôi mới trở lại trạng thái bình thường. Vào nhà vệ sinh tay vẫn còn hơi run sau khi vừa hất nước lạnh vào mặt để tự trấn tĩnh. Nhìn kỹ bản thân trong gương, đảm bảo trước mặt mình, sau lưng, xung quanh không thấy một bóng người nào nhìn mình nữa. Gương mặt trong gương cũng không có gì kỳ lạ. Có vẻ mọi thứ đã quay lại bình thường.

"Chị không khỏe chỗ nào à?" Cô bé phục trang mở lời khi thấy tôi bước vào, ánh mắt đầy lo lắng.

"Chắc tối qua chị thức khuya quá nên đầu óc hơi... hơi lơ mơ tí thôi. Không sao đâu em." Tôi nói, cố nở một nụ cười trấn an.

"Nãy em thấy chị cứ ngó quanh tìm ai đó... chị có quên đồ gì không?" Bé phục trang nghiêng đầu, vẻ mặt tò mò.

"Không, không... Chị chỉ..." Tôi ngập ngừng, cười lúng túng.

"Đâu có. Nãy... thấy phòng đông người quá nên chị nhìn lướt coi có ai đi tập ấy mà."

"Ủa? Phòng này ngoài chị và em ra có ai nữa đâu chị?" Bé phục trang tròn mắt nhìn tôi, như thể tôi vừa nói điều gì điên rồ.

"Phòng thay đồ của chị mà, ai dám vào nữa. Bảng 'Không phận sự miễn vào' dán to tổ bố ngoài cửa kìa, chị không nhớ à?"

Tôi đứng lặng vài giây. Tất cả những âm thanh huyên náo, tiếng cười đùa, tiếng người bước qua lại trong đầu tôi. Tất cả đều là... không có thật sao? Trong đầu tôi, khung cảnh ồn ào, bận rộn trong hậu trường hóa ra chỉ là tưởng tượng?

"Cái gì? Nửa tiếng trước vẫn còn mà, mọi người còn nói chuyện ồn ào nữa."

"Gì vậy bà! Phòng này là phòng thay đồ riêng của chị mà, ai dám vào ngoài em." Cô bé phục trang chỉ tay ra cánh cửa, trên bảng có ghi 'Phòng Faye Parey - Không phận sự miễn vào' to tổ bố dán ở trên.

"Nãy... nãy chị còn nghe rõ mọi người nói chuyện cơ mà..." Tôi chống chế, giọng lạc đi chút, cố níu lại một chút hy vọng rằng điều mình trải qua là thật.

"Nãy chị đang kiểm tra đạo cụ... chị..." Tôi cố chấp nói thêm.

"Bà chị tui nay bị mắc thằng bố hay gì á ta ơi! Nói gì..bà." Bé phục trang bắt đầu mất kiên nhẫn với tôi rồi thì phải.

"Nãy chị đang kiểm tra đạo cụ, em thấy chị đứng đờ người ra vậy nè... rồi chị ngó ngó... xong mặt chị tái mét luôn. Rồi chị vầy nè... này nè..." Cô bé phục trang vừa nói vừa dùng cả cơ thể để diễn tả tôi, vừa buồn cười vừa khiến tôi chút hoang mang.

Cô bé nhìn tôi, rồi bất ngờ nghiêng người về phía trước, tay nhéo má tôi một cái.

"Tỉnh chưa... thốn chưa?" Bé phục trang nháy mắt tinh nghịch.

"Ouch... ouch... Được rồi, được rồi... Chị tỉnh." Tôi bật cười, nựng nhẹ vào má cô bé phục trang.

"Trời ơi, kiểu này là thiếu ngủ trầm trọng rồi! Chị phải giữ sức khỏe chứ, ai mà lo nổi cho chị đây?" Bé phục trang cười hì hì, lắc đầu. Rõ ràng là cô nhóc có chút lo lắng cho tôi, cũng chẳng giấu nổi vẻ hài hước.

"Rồi, được rồi, lấy đồ ra cho chị thử đi." Tôi cố chấm dứt cuộc đối thoại, hy vọng tập trung vào công việc sẽ khiến tôi quên đi những gì vừa xảy ra.

Cô bé vội mang chiếc áo choàng của tiết mục ra, một bộ trang phục nặng nề nhưng lấp lánh dưới ánh đèn, được thêu tỉ mỉ đến từng chi tiết. Tôi khoác thử lên người, chỉnh lại cổ áo và ve áo cho ngay ngắn.

Khi khoác thử chiếc áo cảm giác có chút gì đó lạ. Bên trong lớp áo, ngón tay tôi chạm phải một mảnh giấy. Nhấc nó lên, tôi quan sát kỹ, lớp giấy trắng toát và chất liệu có phần kỳ lạ.

Tôi lén cất mảnh giấy vào túi quần, chờ đến khi ra khỏi phòng phục trang. Tìm nơi không có ai chú ý mới rút ra, tiến tới góc khuất nơi có một cây đèn cầy để thử nghiệm. Đưa mảnh giấy lại gần ngọn lửa, từng nét chữ dần dần hiện lên, một đoạn mật mã bằng mã Morse.

[.--- .- ... --- -. / -- .--. -... / ...-- ..-. / .- .---- ]

("Jason. MPB. 3F, A1.")

Đây rõ ràng là một yêu cầu ám sát, mà mục tiêu là một cái tên nghe vừa quen vừa lạ. Đọc xong, tôi tiện tay đốt luôn mảnh giấy, hóa nó thành tro không để lại bất kỳ dấu vết nào. Trong đầu, thông tin đã được ghi nhớ rõ ràng. Rời khỏi góc khuất, tôi trở lại sân khấu nơi mọi người vẫn đang tập trung vào công việc của mình.

Khi đến gần hơn, tôi nghe thấy những tiếng xì xào của các nhân viên và vũ công ở hậu trường, câu chuyện của họ dường như xoay quanh Jason, vị chính trị gia đang gây nhiều tranh cãi.

"Nghe bảo ông ấy đang chống lại các cuộc đảo chính mạnh mẽ lắm." Một giọng thì thầm.

"Ừ, mấy chiến dịch của ông ấy đang gây nhiều bất mãn cho tầng lớp thấp, nhưng lại được giới quý tộc và giới kinh doanh ủng hộ." Một người khác thêm vào.

"Nghe nói buổi diễn lần này có ông ấy tới xem nữa đấy."

Giờ tôi mới nhớ ra, Jason là người dẫn đầu chiến dịch chống lại các cuộc đảo chính mới nổi gần đây, hành động của ông ấy dường như lại khiến tầng lớp thấp bất bình. Những nỗ lực của ông ấy đang gây ảnh hưởng tích cực đến kinh tế của các tập đoàn lớn và tiêu cực từ phía nhân dân lao động.

Tôi đứng lặng, mạch suy nghĩ xoay chuyển, tự hỏi liệu việc ám sát Jason có thực sự cần thiết. Việc thực hiện nhiệm vụ lần này không hề dễ dàng do Jason là chính trị gia, hơn nữa trong tôi lại dấy lên sự nghi hoặc rằng người này thực sự đáng phải chết sao?

*Giờ duyệt tiết mục

Ánh đèn sân khấu chói lòa chiếu thẳng vào tôi, làm nổi bật bộ trang phục trắng. Tôi khẽ mỉm cười, bắt đầu màn ảo thuật của mình. Xung quanh các vũ công, nhân viên nhà hát cũng ngồi xúm phía dưới sân khấu xem tôi duyệt tiết mục.

Từ từ, tôi rút ra một lá bài giơ cao lên để mọi người có thể nhìn thấy rõ. Rồi xé lá bài thành những mảnh nhỏ, tung lên trời, các mảnh nhỏ biến thành hàng chục lá, rơi xuống như mưa. Tiếng trầm trồ ngạc nhiên vang lên khắp khán phòng.

Trong khoảnh khắc đó, tôi dịch chuyển qua một không gian khác. Tôi không còn đứng trên sân khấu nữa, mà đang ở một góc khác gần hàng ghế đầu khán giả. Tiếng reo hò ngạc nhiên lần nữa vang lên.

Từ trên trần nhà, một đàn bồ câu trắng bay xuống, lượn lờ xung quanh tôi. Tôi giơ cao tay, hai ngón tay chạm nhau, búng "tách" một cái. Từng con bồ câu bu đầy người tôi, cánh chúng nhẹ nhàng đập, bên trong cơ thể đã kích hoạt bộ phận tạo khói khiến chúng bắt đầu tuôn ra bao bọc lấy cơ thể tôi tạo nên một cảnh tượng huyền ảo.

Ngay khi mọi ánh mắt đang dán chặt vào, tôi biến mất trong chớp mắt, để lại những con bồ câu đang bay giải tán khắp nơi. Ánh đèn mờ dần, khán phòng chìm trong sự tĩnh lặng ngỡ ngàng. Tôi đã thực hiện thành công màn ảo thuật dịch chuyển không gian và biến mất trong sự kinh ngạc của tất cả mọi người.

Sau khi màn tập duyệt kết thúc, ban tổ chức tỏ ra khá hài lòng. Họ yêu cầu tôi sẽ tương tác thêm với khán giả trong buổi biểu diễn chính thức. Dù không thích lắm, nhưng khi họ ra giá hấp dẫn, tôi cũng đành nhận lời.

Tiền bạc luôn là động lực mạnh mẽ và tôi không thể từ chối. Tìm thêm được đồng nào, mẹ và các em sẽ đỡ cơ cực phần nào đó. Tôi muốn để lại chút gia sản kha khá trước khi tôi không còn nhận thức được nữa.

Khi bước vào cánh gà, mấy cô nàng và anh chàng vũ công không ngừng bắt chuyện, trêu ghẹo tán tỉnh. Tôi chỉ để ý đến mấy cô gái, còn nam thì ít, thật ra cũng khá hạn chế vì chuyện nữ nữ thân mật là điều không hay lúc thời bấy giờ.

Một cô gái với mái tóc xoăn bồng bềnh tiến lại gần, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và hứng thú.

"Faye, màn ảo thuật của chị thật tuyệt vời! Chị có thể dạy em vài chiêu không?" Cô ấy cười tươi, đôi mắt sáng rực.

Tôi mỉm cười đáp lại, nhưng giữ khoảng cách vừa đủ.

"Cảm ơn em. Có lẽ sau buổi diễn, chị sẽ dành chút thời gian cho em."

Một anh chàng vũ công khác, cao ráo và điển trai, cũng tiến lại gần.

"Faye, em rất ngưỡng mộ tài năng của chị. Chị có thể cho em xin chữ ký không?" Anh ta cười, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Tôi gật đầu, ký nhanh vào tờ giấy anh ta đưa, rồi quay lại với mấy cô gái. Dù có chút hứng thú, tôi vẫn phải giữ chừng mực. Thời bấy giờ, chuyện nữ nữ thân mật là điều không dễ chấp nhận với xã hội và tôi không muốn gây ra rắc rối.

*Hậu trường chung nhà hát

Trong không khí huyên náo của hậu trường, tôi cẩn thận gấp từng lớp vải trang phục biểu diễn của mình, gấp cho đúng nếp rồi đưa cho cô bé phục trang cất giữ. Đôi mắt săm soi từng chi tiết, tôi lướt qua từng đường kim mũi chỉ, phần nào thấy hơi bất tiện thì đưa lại cho đội phục trang, dặn họ chỉnh sửa thật kỹ để đảm bảo không có sơ sót.

Dù là một chiếc khuy áo hay một đường may cũng không được phép làm gián đoạn buổi biểu diễn. Đạo cụ thì lại càng phải đặc biệt chú ý, nhất là những chú chim bồ câu tôi yêu cầu phải được tuyển kỹ từ các rạp xiếc lớn trong thành phố.

Tôi giao phó việc này cho bên kỹ thuật, nhấn mạnh rằng chim phải đủ thông minh và thuần hóa để không gây bất kỳ sự cố nào trên sân khấu.

Khi tôi đang tập trung chỉnh sửa, một cô gái trong đoàn tiến lại gần. Đó là một vũ công nổi tiếng trong đoàn, vẻ ngoài quyến rũ cùng thân hình uyển chuyển, cô ấy có thể dễ dàng thu hút ánh nhìn của bất cứ ai. Làn da trắng ngần, mái tóc đen óng ánh, đôi mắt sâu thẳm và đôi môi cong cớn mời gọi.

Cô ấy đang mặc một bộ trang phục biểu diễn khá gợi cảm, phần lưng trần lấp ló và lớp váy mềm mại ôm sát từng đường cong của cơ thể. Bộ trang phục này cầu kỳ đến mức cần người giúp đỡ để mặc vào.

"Faye, chị có thể giúp em được không?" Cô ấy nói, giọng nhẹ như gió thoảng nhưng ẩn chứa sự ngọt ngào và si mê.

Dù có chút ngập ngừng, tôi vẫn tiến lại, gương mặt giữ vẻ bình thản như thường lệ. Khi tôi giúp cô chỉnh lại phần dây áo, khoảng cách giữa chúng tôi gần đến mức tôi có thể cảm nhận được hơi thở của cô phả nhẹ lên làn da mình. Trong gương, hai chúng tôi hiện lên như một bức tranh đối lập kỳ lạ. Cô vũ công ấy đầy lôi cuốn và rực rỡ, còn tôi thì lạnh lùng, nghiêm nghị.

"Em mới phát hiện ra. Ngoài những khoảnh khắc biểu diễn thật là ngầu... khuôn mặt chị thật cuốn hút."

Cô vũ công mỉm cười, ánh mắt ấy không ngần ngại lướt trên tôi, từ khuôn mặt đến bờ vai. Ngay lúc đó, cô ấy bất chợt đặt tay lên cánh tay tôi, một cái chạm nhẹ nhưng đủ làm tôi ngượng ngùng. Dù vậy, tôi vẫn giữ nét mặt thản nhiên, không để lộ chút biểu cảm nào.

"Chị là người phụ nữ quyến rũ nhất mà em từng gặp." Cô ấy nói nhỏ, như chỉ dành cho tôi nghe, đôi mắt vẫn không rời khỏi gương.

"Ừm, vậy sao? Chị không nghĩ là mình có gì đặc biệt." Tôi đáp lời, giọng cố giữ bình tĩnh, ánh mắt lại nghiêng đi, tránh ánh nhìn rực lửa của cô.

Cô ấy vẫn mỉm cười, như thể mỗi lời nói của tôi chỉ càng làm tăng thêm sự thích thú của cô ấy. Tay cô vũ công vén nhẹ tóc sang một bên để lộ tấm lưng cùng đôi vai trắng ngần, phần da thịt mịn màng hồng hào.

Nếu tôi là một ma cà rồng, tôi sẽ cắn cô ấy ngay lập tức để rút cạn máu con mồi nhằm thỏa mãn bản thân. Phải gắng gượng lắm tôi mới có thể thôi hoang tưởng hành động điên rồ hiện trong tâm trí mình.

Bất ngờ, cô ấy nghiêng người sát hơn rút ngắn khoảng cách gần đến mức bất ngờ và tôi có thể cảm nhận rõ mùi hương dịu nhẹ của cô ấy hòa lẫn với mùi nước hoa của chính mình.

"Thật đấy, mùi hương của chị... khiến người ta dễ say đắm." Lời thì thầm, ánh mắt chạm vào tôi qua gương.

Tôi giữ cho gương mặt mình điềm tĩnh, không để lộ chút bối rối nào khi tiếp tục giúp cô ấy chỉnh lại dây áo. Đôi mắt giữ một vẻ nghiêm nghị nhưng trong ánh nhìn không hề có ý xa cách hay lạnh nhạt. Tôi duy trì sự lịch sự như thể điều này là một phần tự nhiên trong công việc của mình.

Tuy nhiên, khi tay tôi lướt qua làn da mịn màng của cô, sự đấu tranh bên trong lại trở nên mạnh mẽ hơn. Cảm giác đó, khi chạm vào lớp da thịt mềm mại trắng ngần, gần như kích thích một thứ ham muốn mãnh liệt mà tôi cố kìm nén.

Ánh sáng mờ nhạt trong phòng thử đồ phản chiếu lên tấm lưng ấy, làm tôi thoáng mất tập trung, đầu óc chợt chực nghĩ đến hình ảnh một chiếc răng nanh đang rút cạn từng giọt máu nóng. Một ý nghĩ hoang dại trỗi dậy, nếu tôi là một ma cà rồng, tôi sẽ nghiêng sát vào để hút cạn sức sống của cô ấy.

Chỉ cần một chút nữa thôi, có lẽ tôi sẽ không thể khống chế được cơn thèm khát ấy. Tự mím chặt môi, cố gắng ngăn bản thân khỏi suy nghĩ điên rồ đó, kìm nén tiếng gọi bên trong tâm trí đang thúc giục.

Sau khi đã mặc xong bộ trang phục, cô ấy nở một nụ cười đầy ý tứ, rồi bắt đầu làm vài động tác múa nhẹ ngay tại chỗ, thân hình uyển chuyển chuyển động, thử độ khít và phù hợp của trang phục.

Mỗi bước chân, mỗi cái uốn mình của cô ấy đều phảng phất sự quyến rũ như một lời mời gọi. Tôi nuốt khan, lòng cố gắng giữ cho bản thân không trở thành con thú săn mồi trước ánh mắt này.

"Faye, chị thấy em thế nào? Có đẹp không?"

Cô ấy khẽ cười, rồi kéo tay tôi đặt lên eo mình, nhờ tôi căn chỉnh cho vừa vặn. Tôi có thể cảm nhận được độ ấm của cơ thể cô, mồ hôi bắt đầu rịn ra sau lưng, tay tôi hơi run vì cảm giác lạ lẫm xen lẫn sự cám dỗ.

"Đẹp."

Tôi đáp, cố gắng giữ bình tĩnh, mà đôi mắt vẫn lướt qua từng đường nét trên cơ thể nàng một cách không kiềm chế được. Phải cố giữ cho bàn tay mình không làm điều sai trái. Cô ấy nhìn tôi qua gương, nụ cười dịu dàng đầy ý tứ vẫn không hề phai nhạt, như thể chờ đợi một phản ứng mà tôi vẫn chưa chịu bộc lộ.

Tôi nuốt khan, mồ hôi lạnh bỗng ướt đẫm sau lưng. Tâm trí lướt nhanh qua những cơn hoang tưởng chồng chéo, nửa muốn áp sát, nửa muốn giật lùi, cố gắng khống chế cảm giác này. Bên ngoài, tôi giữ mặt lạnh như đá, chỉ nhẹ nhàng cầm tay cô ấy điều chỉnh, còn bên trong lại ngầm hiểu rằng mình không thể để cảm xúc lung lay.

Cuối cùng, khi đã hoàn tất, tôi quay người, chuẩn bị bước ra khỏi không gian đầy cám dỗ này. Trong một khoảnh khắc bất ngờ, tôi xoay lại, tiến đến gần cô ấy, ép cô lùi vào góc phòng, không để cô có đường thoát.

Tay tôi chấn ngang hờ lên tường, thân hình tôi áp sát đến mức cô ấy cứng người lại, ánh mắt bỗng ngạc nhiên xen lẫn hồi hộp. Đôi mắt cô ấy mở to, ngỡ ngàng trước vẻ kiêu sa đầy quyến rũ của tôi.

Cúi thấp xuống gần, môi tôi chỉ cách gò má cô ấy vài cm, tôi khẽ thả một nụ cười mơ hồ, rồi thì thầm.

"Lần sau, em nên cẩn thận khi đùa với lửa. Khéo... có ngày phỏng tay."

Cảm nhận được cô ấy đang cứng người lại, đôi mắt mở to, ngỡ ngàng trước vẻ kiêu sa đầy quyến rũ của tôi. Tôi còn có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy gấp gáp như đang cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.

Tôi đứng thẳng dậy, không thèm ngoái lại, bước ra khỏi phòng thử đồ một cách lạnh lùng, bỏ mặc cô vũ công ấy đứng đó, đỏ mặt và bối rối trong không gian chật hẹp.

Khi tôi bước ra khỏi phòng, tôi có thể nghe thấy tiếng thở dài nhẹ nhõm của cô ấy, nhưng tôi không bận tâm. Tôi biết mình đã lấy lại được vị thế của mình, không chỉ là một ảo thuật gia tài ba, mà còn là một người phụ nữ mạnh mẽ, không dễ bị khuất phục.

—--

Tổng duyệt xong cũng đã gần chiều, tôi lái xe về nhà để tắm rửa và thay bộ đồ này, thứ mà tôi đã mặc từ hôm qua khi thực hiện nhiệm vụ. Tôi bước vào phòng, nhìn quanh một lượt và quyết định chọn một bộ trang phục thật tươm tất trước khi đi đón nàng bác sĩ của mình.

Trước tủ đồ, tôi mở cửa và tìm kiếm một chiếc sơ mi tối màu. Thời trang của thập niên 1960 với hơi hướng phương Tây, có vẻ không mấy phổ biến đối với phụ nữ Thái thời đó. Nhưng tôi không thích những trang phục đầm váy hoa văn cầu kỳ.

Tôi chọn một chiếc sơ mi trơn màu đen, phối cùng quần tây ống rộng nữ màu xám. Bộ trang phục vừa đơn giản vẫn giữ được sự thanh lịch, dù ở thời đó nó có thể bị xem là khá nam tính và không thời thượng. Tôi thấy thoải mái và tự tin trong những gì mình mặc.

Thêm một chiếc nhẫn bạc trên ngón tay, một chiếc đồng hồ đeo tay và đôi giày boot da đen. Nhìn mình trong gương, tôi mỉm cười hài lòng, biết rằng mình đã sẵn sàng cho buổi chiều nay.

Trên đường, tôi tranh thủ ghé qua nhà mẹ và các em để gửi tiền cho họ. Tôi dừng xe cách nhà một khoảng cách an toàn, lén lút bước đến hộp thư. Cẩn thận để phong bì đặt vào hộp thư.

Gõ cửa vài lần, rồi lặng lẽ đứng từ xa nhìn mẹ ra lấy thư. Thấy mẹ mở thư, ánh mắt không giấu được xúc động, mẹ còn nhìn ngó xung quanh để tìm tôi. Tôi an tâm bỏ đi, cố gắng không nhìn lại vì biết rằng mẹ sẽ khóc khi nhận thư của tôi.

Sau đó, tôi dừng lại ở một sạp báo nhỏ gần ga tàu, điểm liên lạc với nơi tình báo ngụy trang. Tôi nhờ họ tìm thêm thông tin về Jason, và để lại một vài chỉ thị. Tiếp tục hành trình, tôi dừng chân tại một cửa hàng hoa.

Bước vào cửa hàng, tôi tìm kiếm những bông hoa tươi đẹp nhất cho Yoko. Tôi chọn từng bông hoa hồng nhung đỏ, cẩn thận kiểm tra từng cánh hoa để đảm bảo chúng hoàn hảo. Cuối cùng, tôi chọn một bó hoa rực rỡ, vừa đẹp vừa tinh tế, mang theo những lời chúc tốt lành và sự quan tâm của tôi dành cho nàng.

Khi đã chọn xong bó hoa, tôi lên xe và lái đến bệnh viện để đón Yoko tan làm. Trái tim tôi đập nhanh hơn chút khi nghĩ đến khoảnh khắc gặp lại nàng, mang theo bó hoa tươi thắm. Tôi hy vọng sẽ thấy nụ cười rạng rỡ của nàng khi nhận được món quà nhỏ nhưng chứa đựng biết bao tình cảm của tôi.

*Bệnh viện quốc tế Lunar

Khi tôi đến bệnh viện, Yoko đã đứng chờ sẵn với một xe đẩy chất đầy những hộp gỗ kín bưng, nặng trĩu.

"Faye giúp em chuyển mấy hộp này vào cốp xe được không?"

"Tất nhiên, để tôi giúp em." Tôi đáp lại, nhanh chóng xếp từng hộp vào cốp xe, cảm nhận sự nặng nề của chúng. Yoko đứng bên cạnh, ánh mắt chăm chú theo dõi từng động tác của tôi, như để chắc chắn mọi thứ đều ổn.

Sau khi đã xếp xong, tôi mở cửa xe cho Yoko.

"Mời em!" Tôi nói, nở một nụ cười khi nàng bước vào. Tôi quay lại ghế lái, khởi động xe và bắt đầu chuyến hành trình về dinh thự Sert.

Trước khi đi, tôi lấy ra một bó hoa tươi thắm từ ghế sau.

"Tặng em này, hy vọng em sẽ thích." Tôi nói, đưa bó hoa cho Yoko.

Nàng nhận bó hoa, ánh mắt lóe lên chút ngạc nhiên lẫn vui vẻ.

"Cảm ơn."

"Thật ra tôi không thích hoa lắm." Nàng nói, mặt vẫn giữ vẻ mặt bình thản.

"Dù sao thì cũng có thành ý."

Nàng mân mê bó hoa suốt cả chặng đường, dù ngoài mặt tỏ ra không thích, nhưng ánh mắt nàng lại lấp lánh niềm vui. Tôi liếc nhìn nàng, dường như Yoko đang cố che giấu niềm vui của mình, trong khi từng cử chỉ nhỏ đều phản bội nàng.

Chuyến xe lướt qua những con đường quen thuộc, ánh đèn đường dần hiện lên khi trời ngả tối như những ngôi sao nhỏ. Không gian trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng động cơ và tiếng thở đều đều của chúng tôi. Tôi liếc nhìn Yoko, thấy nàng đang ngắm nhìn bó hoa với vẻ say mê, lòng tôi chợt ấm áp lạ thường.

*Dinh thự Sert

Khi đến dinh thự Sert, tôi dừng xe trước cổng lớn. Yoko bước xuống, tôi nhanh chóng mở cốp xe, giúp nàng lấy những hộp gỗ ra. Vệ sĩ của dinh thự đã đứng chờ sẵn, họ nhanh chóng tiếp nhận những hộp hàng và mang vào trong nhà. Yoko đứng bên cạnh, ánh mắt cảm kích nhìn tôi.

Vừa cất xong mấy hộp đồ, đột nhiên nàng lại tiến sát đến gần tôi, khiến tôi thoáng bất ngờ. Nàng kề sát vào vai và cổ tôi, khẽ hít một hơi, đôi mắt hơi nhíu lại, nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu. Cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, ngoài mặt cố giữ bình tĩnh, còn bên trong lòng không giấu nổi cơn bối rối.

"Em sao vậy? Bộ người tôi... chua lắm à?" Tôi buông một câu đùa, cố gắng làm nhẹ bầu không khí.

Yoko không đáp, chỉ lắc đầu nhẹ, rồi bất ngờ cầm lấy cổ tay tôi, đưa lên ngửi. Nàng tiếp tục kiểm tra, hít từ da, tay, vai, đến áo của tôi, không sót chỗ nào. Đôi mắt nâu trong veo dần chuyển sang sắc xanh biếc, ánh lên vẻ sắc lạnh pha lẫn nỗi tò mò đầy ma mị. Tôi chớp mắt, không hiểu nổi là mình đang ảo giác hay đôi mắt nàng thực sự đổi màu.

"Người mà Faye vừa ám sát... là nữ à?" Nàng hỏi, giọng nhẹ như không nhưng lại khiến tôi giật mình như có gì đâm mạnh vào lòng ngực.

"Ờm... phải, phải..." Tôi ấp úng, mồ hôi lạnh bắt đầu rịn ra.

"Faye đã làm gì với cô ấy trước khi ra tay?"

Lời hỏi của nàng làm tôi cứng người, không biết phải trả lời sao cho phải. Ánh mắt nàng như xoáy sâu vào tôi, đầy tra vấn mà không chút cảm xúc. Tôi cố giữ vẻ mặt bình tĩnh, tim đập mạnh hơn từng nhịp.

Bất chợt nhớ đến chuyện cô tình nhân của tên Liam mà tôi từng giết, tôi lắp bắp kể lại câu chuyện đó, giọng điệu ngập ngừng như thể đang cố đánh lạc hướng khỏi ánh nhìn nghi vấn kia của Yoko.

"Ờm... thì... tôi tắt đèn... khiến cô ấy hoảng loạn chạy ra ngoài. Sau đó, cô ta mắc bẫy rồi bị treo cổ lên trần nhà. Cô ấy giãy dụa như cá mắc cạn, rồi... tèo. Ờm..."

"Em không hỏi chuyện đó!" Yoko đột ngột gắt lên, khiến tôi giật mình, im bặt giữa câu nói.

Tôi nuốt nước bọt, nửa sợ hãi nửa tò mò.

"Em... em muốn hỏi gì?"

"Faye không... tiếp xúc gần gũi gì với cô gái đó trước khi cô ta đi về thế giới bên kia chứ?" Yoko hỏi, giọng sắc lạnh. Đôi tay nàng nắm chặt áo tôi, kéo lại gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở nàng phả lên mặt mình. Đôi mắt nàng đã chuyển sang màu xanh biếc rực lên trong bóng chiều nhập nhoạng, khiến tôi rợn người.

"Màu... màu mắt em..." Tôi lạc đề, nhưng thực sự không kiềm được thắc mắc.

"Nói!" Yoko gầm lên, đôi mắt sắc như dao khiến tôi run bắn.

"Không gần gũi... lắm. Chỉ di chuyển xác cô ta một chút thôi..."

Tôi cố giữ vẻ mặt nghiêm nghị, mà giọng nói đã bắt đầu run rẩy. Thật không hiểu sao mình lại run sợ như thế trước nàng, tôi thậm chí còn nghe rõ cả nhịp tim loạn lên trong ngực.

"Vậy vào nhà em tắm đi." Nàng nói, nụ cười nửa miệng mà vẫn đầy vẻ đe dọa.

"Khử ngay cái mùi tanh nồng của cô gái đó trước khi em ngâm Faye vào hầm formol."

Vừa nói, Yoko vừa chỉnh lại cổ áo cho tôi, ngón tay vuốt nhẹ lên những giọt mồ hôi lấm tấm trên cổ, cái chạm như một lời đe dọa ngọt ngào. Bàn tay ấy, tôi cảm nhận được rõ ràng đang lăm le muốn bóp nghẹt cổ con mồi bất cứ lúc nào.

Yoko bước vào nhà, không quên đánh mắt ra hiệu như một mệnh lệnh ngầm. Tôi ngoan ngoãn làm theo, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh khi bước vào xe. Vừa khép cửa xe lại, tôi thở phào trấn tĩnh.

Lưng tôi đã toát mồ hôi lạnh từ lúc nào. Đây đúng là lần đầu tiên vào cửa chính của dinh thự Sert mà lại căng thẳng như thể đang xâm nhập lãnh địa của một loài thú săn không khoan nhượng.

*Phòng ngủ Yoko

Bước vào tôi chưa kịp định thần thì Yoko đã đẩy nhẹ tôi về phía phòng tắm, giọng nói sắc lạnh như gươm dao.

"Đi tắm nhanh đi." Nàng ra lệnh, rồi quay sang bảo hầu gái chuẩn bị những chai nước hoa tắm được mang từ Tây về.

Tôi bối rối nhìn nàng, thoáng muốn phản đối, vì trước khi ra ngoài tôi đã xịt nước hoa cẩn thận. Thế mà không hiểu sao Yoko vẫn đánh hơi được mùi của cô vũ công kia.

Với sắc mặt nàng bây giờ, tôi thà ngâm mình trong bồn tắm còn hơn phải thử cảm giác nằm trong hầm formalin do nàng chuẩn bị. Ai chứ nàng bác sĩ điên này có điều gì mà không dám làm cơ chứ!

Sau khi tắm xong, tôi quấn áo choàng và bước ra ngoài, mong là mọi thứ đã "hợp chuẩn" với nàng. Nhưng chưa kịp chuẩn bị tâm lý, tôi đã bị Yoko kéo lại, đôi mắt sắc như chim ưng kiểm tra từng chi tiết trên cơ thể tôi.

Nàng cẩn thận lau từng vết nước còn đọng lại trên da, hơi thở gần sát đến mức tôi cảm nhận rõ làn khí nàng hít vào mỗi khi cúi xuống. Mỗi ngón tay của nàng chạm đến đâu, tôi cảm giác như đều để lại dấu vết của một mối đe dọa ngầm.

"Nếu lần sau còn mùi tanh tưởi kia nữa... thì em sẽ ngâm Faye vào formol cho sạch nhé." Nàng khẽ nhắc nhở, mắt vẫn không rời khỏi từng inch da thịt tôi.

(Chú thích: Formol, còn được gọi là formaldehyde, là một hợp chất hóa học có công thức CHO. Đây là một chất khí không màu, có mùi mạnh và đặc trưng, thường được hòa tan trong nước để tạo thành dung dịch formalin. Formalin chứa khoảng 37-40% formaldehyde và thường được sử dụng trong nhiều ứng dụng công nghiệp và y tế.

Formol được sử dụng phổ biến trong việc ướp xác và bảo quản mẫu sinh học do khả năng khử trùng và chống thối rữa.)

Tôi khẽ động đậy, định nói gì đó nhưng ánh mắt Yoko đâm thẳng vào khiến tôi đành im lặng, nhìn xuống với vẻ cam chịu. Khi nàng đã lau người tôi xong, Yoko khẽ hít một hơi sâu, kiểm tra mùi hương đã thật sự "sạch sẽ" chưa.

Khi đã yên tâm, nàng đứng thẳng lên, tôi thấy sắc xanh trong mắt dần dịu xuống, trả lại sắc nâu vốn có. Không biết do tôi hoa mắt ảo tưởng nàng đổi màu mắt hay do tôi quá lo sợ trước cô ấy.

Tôi mỉm cười, vòng tay ôm chặt lấy Yoko, cảm nhận được bờ vai mềm mại ấy đang từ từ thư giãn dưới bàn tay mình. Nhìn nàng bình tĩnh lại, tôi thở phào nhẹ nhõm.

Qua thời gian quan sát, tôi để ý rằng mỗi khi Yoko giận dữ, ánh mắt nàng thường ánh lên một sắc xanh lạnh lẽo đáng sợ, còn khi yên bình, đôi mắt ấy lại trở về màu nâu hiền hòa và trầm ấm.

Bây giờ đây, tôi ôm nàng như một cách để xoa dịu, nhè nhẹ vuốt tóc nàng để cả hai cùng tận hưởng một khoảng lặng yên bình bên nhau.

"Em định ngâm tôi trong formaldehyde rồi trưng bày ngang hàng với mấy mẫu thí nghiệm của em thật sao?"

Tôi đùa, đưa tay chạm vào gương mặt thanh tú ấy, xoa nhẹ má Yoko, hai má nàng đỏ hồng lên trông như bánh bao.

Yoko nhếch môi cười nhẹ, giọng nói mềm mại đầy vẻ chân thật.

"Đương nhiên là không. Em sẽ ngâm Faye trong một bể chứa trong suốt, đặt trong phòng ngủ để có thể ngắm bất kỳ lúc nào."

Nàng nghiêng người vòng tay qua cổ tôi, ngón tay nàng khẽ vuốt ve vai tôi, đánh mắt thể hiện lời nói không gian dối tẹo nào.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng khiến tôi bất giác nuốt khan. Tâm trí tôi bất chợt hình dung ra cảnh mình được trưng bày như một món đồ thí nghiệm, không khác gì mấy miếng thịt heo bị ngâm trong hủ nước mắm của lão đầu bếp, hay một con gì đấy mấy ông bợm nhậu nhét vào bình rượu để "uống cho bổ".

Khóe môi giật nhẹ, dù tôi cố gắng giữ bình tĩnh, hành động bên ngoài thì tỏ ra tự tin nhưng trong lòng lại thật sự hơi lo sợ.

"Em có những suy nghĩ thật... quái dị đó Yo."

Tôi hôn nhẹ lên vai nàng để xoa dịu, vòng tay ôm chặt Yoko vào lòng để tỏa ra mọi mệt mỏi trong ngày. Dù nhắm mắt, tôi vẫn cảm nhận được nàng cũng ôm lấy vỗ về tôi. Có lẽ Yoko cũng có một ngày dài thật mệt mỏi.

Yoko liếc nhìn tôi, đôi mắt nâu đậm vẻ chiếm hữu đến mức có thể xuyên thủng cả đàn heo rừng và đáp lại bằng một giọng nói trầm lạnh khiến tôi sởn gai ốc.

"Faye sở hữu em, thì em cũng sở hữu Faye. Cái gì của em là của em, em ghét... phải chung đụng với kẻ khác."

Ánh mắt ấy khiến tôi sợ còn hơn cả ánh mắt xanh lạnh lẽo mà tôi từng thấy trước đây. Đôi mắt nâu này, khi nàng để lộ bản chất thật sự, lại chứa đựng một vẻ đáng sợ mà tôi khó lòng đối mặt. Đôi khi tôi tự hỏi, liệu Yoko có thể nguy hiểm đến mức nào trong những lúc như thế này?

Thay vì phản ứng, tôi cúi xuống hôn nhẹ lên vai nàng, để xoa dịu bầu không khí căng thẳng ấy. Tôi vòng tay ôm chặt Yoko hơn, cảm nhận được hơi ấm của nàng dần lan tỏa, xua tan mọi nỗi mệt mỏi sau một ngày dài.

Dù nàng không nói, tôi cảm nhận được Yoko cũng có một ngày khá căng thẳng. Nàng nhẹ nhàng ôm lại tôi, trút bỏ mọi mệt mỏi vào vòng tay này.

Giữa khoảnh khắc dịu dàng đó, lòng tôi bỗng xao động. Có khi nào tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng? Liệu người con gái tôi đang ôm, tôi đang có tình cảm thật sự, lại chỉ do tôi hoang tưởng?

Tôi bí mật ấn chặt ngón tay, bấu vào mu bàn tay mình, để chắc chắn rằng mình không bị hoang tưởng. Rằng người con gái ấm áp này thật sự đang ở bên tôi và tôi không phải là kẻ mắc bệnh tâm thần đang mắc kẹt trong thế giới tưởng tượng.

Yoko không hề hay biết điều đó, nàng vẫn dịu dàng nép trong lòng tôi, nhẹ nhàng vuốt ve lưng tôi như một cách để xoa dịu lẫn nhau. Chúng tôi có thể mệt mỏi, chúng tôi có thể điên rồ, nhưng khi ở bên nhau, cả hai đều trở thành phiên bản chân thật nhất của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro