Chương 04 (*)
Cảnh báo nội dung có yếu tố Dub-con (Dubious Consent). Vui lòng cân nhắc trước khi đọc.
—-
Tôi cho xe rẽ vào khu đất đỏ phía tây thành phố, nơi những ngôi nhà cao cấp nối liền thành hàng, tất cả đều thuộc về giới thượng lưu giàu có bậc nhất. Khi chiếc xe tiến gần hơn đến địa chỉ của Yoko, trước mặt tôi hiện ra một dinh thự khổng lồ.
Tòa kiến trúc pha trộn giữa nét cổ điển Thái Lan và ảnh hưởng phương Tây của những năm 1960 bấy giờ, nổi bật với những mái ngói uốn cong chạm trổ tỉ mỉ, hòa quyện với những ô cửa sổ kính màu rực rỡ trong ánh đèn hắt ra từ bên trong.
Những cột trụ cao vút, từng đường nét điêu khắc tinh tế, mái ngói chóp vươn lên như một sự kết hợp giữa văn hóa phương Đông và phương Tây, tất cả tạo nên một sự hòa trộn không thể nhầm lẫn.
Đặc biệt, những cửa sổ lớn, nhiều tầng khiến nó trở thành một tòa nhà đồ sộ, trông giống như một pháo đài cổ kính hơn là một ngôi nhà.
Tòa dinh thự này đứng trong một khu đất rộng, rào chắn kín kẽ và được canh gác bởi những người bảo vệ có vẻ rất chuyên nghiệp. Xung quanh chỉ toàn là những ngôi nhà sang trọng, những biệt thự của giới thượng lưu giàu có, tạo thành một không gian riêng biệt, tách biệt hoàn toàn với phần còn lại của thành phố.
Tôi dừng xe trước cổng, đèn sáng lên làm nổi bật lên một bức tượng thần linh đứng sừng sững ở giữa sân. Đó là một tác phẩm điêu khắc cẩm thạch trắng tinh, rất đặc trưng cho phong cách riêng của Yoko.
Đứng trước cổng dinh thự ấy, tôi cảm nhận rõ ràng sự lạnh lùng, quyền lực mà nó toát lên. Một chút bối rối không thể tả lẫn với sự lạ lẫm khi đứng trước một không gian như thế này.
Khung cảnh khiến tôi không khỏi ngạc nhiên. Tôi biết Yoko thành đạt, nhưng đến mức sở hữu một nơi như thế này thì quả thực nằm ngoài dự đoán của tôi.
Tôi bước xuống xe, ánh đèn ngoài cổng hắt lên khiến mái tóc của tôi bừng sáng như một ngọn lửa trong đêm tối. Tôi giữ vẻ điềm tĩnh thường ngày, bước qua bên kia, cúi người mở cửa cho Yoko. Khi nàng bước ra, không gian như chùng xuống, chỉ còn lại nụ cười bí ẩn của nàng và đôi mắt khó đoán.
"Nhà cô thật à, bác sĩ?" Tôi nghiêng đầu, chỉ tay về phía dinh thự với vẻ ngạc nhiên.
Dù tôi biết Yoko là bác sĩ giỏi, tôi không ngờ nàng lại sở hữu một tài sản lớn như vậy. Thế giới của nàng luôn là một điều kỳ diệu đối với tôi.
Yoko không trả lời ngay, chỉ gật đầu nhẹ nhàng, tôi thấy ánh mắt của nàng không hướng về dinh thự. Nó cứ dán chặt vào tôi, những đôi mắt đó như có thể đọc được hết mọi suy nghĩ của tôi, khiến tôi bất giác cảm thấy mình như một cuốn sách mở toang.
Nàng bước gần hơn, khẽ chỉnh lại cổ áo cho tôi với động tác tinh tế, khiến tôi hơi ngạc nhiên. Và rồi, bất ngờ, Yoko kéo nhẹ cổ áo tôi, khiến tôi phải cúi xuống gần nàng hơn.
Khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn vài centimet, gần đến mức tôi có thể cảm nhận hơi thở của nàng phả lên mặt mình, khiến tim tôi bất chợt đập mạnh hơn.
"Đủ điều kiện để các người hợp tác với tôi chưa?" Yoko thì thầm, giọng điệu ngọt ngào đầy ngụ ý quyền lực.
Đôi mắt nàng vẫn không rời khỏi tôi, quan sát từng phản ứng nhỏ nhất trên gương mặt tôi. Tôi có thể cảm nhận được cái nhìn của nàng như một lưỡi dao sắc bén, vừa mềm mại lại vừa sắc sảo.
Sự điềm tĩnh của tôi bất ngờ bị lung lay. Cảm giác lạ lùng xâm chiếm lấy tôi, một cơn rối loạn không thể giải thích. Tôi muốn quay đi, để trấn tĩnh lại nhịp tim đang loạn nhịp, nhưng không kịp.
Yoko lại tiến thêm một bước, khiến khoảng cách giữa chúng tôi hoàn toàn biến mất. Đôi môi nàng nhẹ nhàng chạm vào môi tôi.
Nụ hôn ấy như một cơn gió thoảng qua, mềm mại và mơ hồ, nhưng lại để lại một cảm giác cháy bỏng trong tôi. Môi nàng ấm áp, lướt nhẹ qua môi tôi, nhưng lại để lại một dấu ấn sâu đậm đến mức không thể nào quên.
Cả cơ thể tôi như ngừng lại trong khoảnh khắc ấy, giống như mọi thứ xung quanh đều tạm thời tắt ngấm. Tôi chỉ biết đứng đó, không thể phản ứng, chỉ cảm nhận được sự mềm mại của nụ hôn ấy vẫn còn vương lại.
Khi tôi vẫn chưa kịp hiểu hết chuyện gì đang xảy ra, Yoko đã lùi lại, nở một nụ cười bí ẩn rồi xoay người, bước vào trong nhà, để lại tôi đứng đó như một bức tượng bị bỏ quên trong không gian vắng lặng.
Môi tôi vẫn còn vương lại cảm giác ấm áp từ nụ hôn, một chút ẩm ướt, một chút hương nước hoa nhẹ nhàng thoáng qua. Tôi bất giác đưa tay chạm nhẹ lên môi mình, cố gắng nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng.
"Mình lại bị ảo giác à? Ảo giác! Chắc chắn là ảo giác." Tôi tự hỏi, tự trả lời câu hỏi. Mà không thể xua tan được cảm giác lạ lùng vẫn còn đọng lại trong tôi.
Tôi quay lại xe, muốn trốn tránh cảm giác khó chịu ấy, không muốn đối diện với sự thật rằng có ai đó vừa xé toạc lớp vỏ lạnh lùng của mình. Đóng sầm cửa xe lại, cố giữ lấy sự điềm tĩnh đã bị lung lay.
Tay tôi nắm chặt lấy vô lăng, trong lòng vẫn không thể nào bình tĩnh lại được. Cảm giác ấy vẫn cứ quanh quẩn, xâm chiếm lấy tôi, tôi không thể phủ nhận rằng nó khiến tôi cảm thấy lạ lẫm và... thích thú.
Khi định khởi động xe, ánh mắt tôi vô tình nhìn sang ghế bên cạnh, thấy một chiếc khăn mùi xoa thêu tay nằm gọn gàng với những đường chỉ tinh tế.
Đó là chiếc khăn tay của Yoko. Tôi nhặt chiếc khăn lên, ngắm nhìn những hoa văn thêu tỉ mỉ, cảm thấy một cảm giác kỳ lạ khi chạm vào thứ mà Yoko đã từng giữ.
Một cảm giác kỳ lạ vây lấy tôi khi chạm vào vật mà Yoko đã từng giữ. Tôi hít một hơi thật sâu, để mùi hương nhẹ nhàng của nước hoa từ chiếc khăn lan tỏa vào không khí, rồi thấm dần vào phổi mình.
Mùi hương ấy vừa dễ chịu vừa lạ lẫm, một thứ gì đó rất quen mà cũng rất xa lạ. Tim tôi bỗng dưng khẽ rung lên. Có điều gì đó ẩn giấu trong đó như một lời nhắc nhở về sự hiện diện của nàng.
Tôi chớp mắt một cái, rồi khởi động xe. Tiếng động cơ vang lên giữa đêm tĩnh mịch, như một lời nhắc tôi rằng đã đến lúc rời đi. Tôi nhấn ga, lướt qua con đường vắng vẻ, nơi những bóng ma mờ nhạt của ánh đèn đường lướt qua cửa sổ xe, kéo dài trên mặt đường ướt sương đêm. Tôi cố gắng xua tan cảm giác kỳ lạ trong đầu, tự nhủ rằng chỉ cần về đến nhà, mọi thứ sẽ lại trở lại như cũ.
Càng lái, mắt tôi càng mờ đi, đầu óc tôi như bị bao phủ bởi một làn sương mỏng. Một cảm giác buồn ngủ bất ngờ ập đến, tôi không thể cưỡng lại. Mới vừa rồi, tôi còn tỉnh táo, rõ ràng là vậy. Tôi chớp mắt liên tục, cố gắng giữ mình tỉnh táo, tay lái của tôi bắt đầu lệch hướng.
Tôi không thể hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Tôi cố gắng giật mình, lắc đầu để xua đi cơn buồn ngủ, có vẻ cơ thể tôi như không còn nghe lời. Mọi thứ xung quanh tôi trở nên mơ hồ, như thể thế giới đang lắc lư trong một vòng xoáy không ngừng.
Và rồi, tôi nhận ra điều gì đó không ổn. Đầu tôi quay cuồng, tôi lái tới đầu đường và nhận ra rằng mình không thể kiểm soát được chiếc xe. Quá muộn rồi. Mắt tôi nhìn thấy chiếc cột đèn phía trước, mà không thể nào phản ứng kịp.
'ẦM!MMM'
Tiếng va chạm chói tai vang lên, cắt đứt mọi thứ. Chiếc xe rung lắc dữ dội, đèn pha vỡ tan tành, ánh sáng lóe lên rồi chìm vào bóng tối. Kính chắn gió vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh sắc nhọn bay tứ tung.
Tôi cảm nhận cơn đau nhẹ ở ngực do va chạm với vô lăng, may mắn không bị thương nặng. Cố gắng mở cửa xe để kiểm tra, rồi nhận ra rằng cơ thể mình không nghe lời. Cảm giác buồn ngủ trở nên quá mạnh mẽ, khiến mắt tôi nặng trĩu như bị một lực vô hình kéo xuống.
Cuối cùng, cơn mệt mỏi ấy không thể cưỡng lại. Tôi ngả người ra ghế, mắt khép lại, để cơ thể mình chìm vào một giấc ngủ sâu, đầy mê hoặc. Tôi không thể biết liệu giấc ngủ này có tỉnh lại hay không, nhưng lúc này, chiếc khăn của Yoko vẫn còn đó, vẫn tỏa ra mùi hương ngọt ngào như một dấu vết mơ hồ mà nàng đã để lại.
—-—-
*Dinh thự Sert
Tôi từ từ mở mắt, ánh sáng trắng chói lóa đập thẳng vào đôi đồng tử, khiến tôi chớp mắt liên tục, cố gắng lấy lại ý thức. Cả thế giới xung quanh tôi trở nên mờ nhạt như một bức tranh không rõ nét. Tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mắt tôi cố gắng tập trung, chỉ thấy những mảng tường trắng toát, bao quanh bởi máy móc, dây dẫn và ống kim loại. Không gian lạnh lẽo, nặng mùi thuốc sát trùng và cảm giác kim loại lạnh buốt lan tỏa khắp cơ thể tôi. Cảm giác ngột ngạt, khó thở làm tôi hoảng loạn.
Tôi muốn cử động nhưng không thể. Tay chân tôi bị khóa chặt vào một chiếc giường kim loại, những dây điện và ống truyền dịch cắm khắp cơ thể, từ tay, chân đến cả ngực. Mỗi cử động mạnh sẽ khiến những dây dẫn ấy siết chặt hơn, tôi cảm nhận rõ ràng sự tê buốt dần lan ra khắp cơ thể.
Một chiếc nón vải nặng trịch bị đeo trên đầu tôi, với những dây điện chằng chịt kết nối tới các thiết bị xung quanh. Mặt tôi bị một chiếc mặt nạ oxy ép chặt, hơi thở của tôi hòa lẫn vào tiếng bíp bíp đều đặn của máy móc.
Không khí như bị hút hết, tôi cảm thấy mình đang dần bị chôn vùi trong cái không gian này. Sự tĩnh mịch và ngột ngạt của căn phòng làm tôi gần như mất hết ý thức.
Tôi ngước mắt lên, và rồi... tôi thấy nàng bác sĩ điều trị của tôi. Tiến sĩ Yoko đứng đó, phía sau tấm kính ngăn. Đôi mắt nàng sáng lên, ánh lên vẻ điên dại mà tôi chưa bao giờ thấy, nụ cười trên môi như một con quái vật, đầy biến thái và thỏa mãn.
Nàng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính trước mặt, nơi những dòng dữ liệu về cơ thể tôi không ngừng nhảy múa. Tôi có thể cảm nhận được sự tính toán, toan tính như kẻ săn mồi đang thưởng thức từng khoảnh khắc khi nắm giữ con mồi trong tay.
"Thế nào... ngủ có ngon hơn không?" Giọng nàng vang lên qua chiếc micro như thể nàng đang thăm dò từng phản ứng của tôi.
"Nhớ cảm ơn tôi đi. Nếu tôi không ra kiểm tra sau vụ tai nạn ấy, có lẽ giờ cô đã... không còn ở đây rồi."
Giọng nàng càng lúc càng sắc lạnh, từng từ như một nhát dao cứa vào lòng tôi. Tôi muốn phản kháng, nhưng cơ thể tôi không nghe theo nữa, nó trở nên tê liệt, như thể bị xiềng xích không thể gỡ bỏ.
"À... lũ cảnh sát sẽ không bỏ qua cho túi đồ mờ ám phía sau xe đâu, Faye. Cô thấy tôi có tốt bụng không? Hihihi.... Hihihi..."
Tiếng cười của Yoko vang lên vừa như một sự chế giễu, vừa như một sự khẳng định quyền lực của nàng trên thân xác tôi.
Cảm giác đau đớn và bất lực bao trùm lấy tôi. Mắt tôi mờ dần, tôi không thể làm gì ngoài việc nằm đó, nghe những lời nàng nói, những lời mà tôi không muốn nghe. Nhưng tôi lại không thể không nghe. Mỗi từ của Yoko như một vết dao cắt vào tự trọng của tôi, làm tôi thêm phần yếu đuối, không thể đứng vững.
Yoko đứng đó, đôi mắt đầy mỉa mai và thích thú. Nàng lướt tay nhẹ qua những dây dẫn đang cắm vào cơ thể tôi, một hành động như đang tận hưởng trò chơi mà nàng tạo ra.
"Cô có biết không, Faye... tôi luôn thích thú với những người bệnh nhân như cô." Giọng Yoko vang lên, sắc lạnh và mỉa mai như một lời thừa nhận về sự khát khao, về sự điều khiển mà nàng muốn có.
"Giờ đây... Faye là của tôi." Yoko nói, đôi mắt nàng sáng rực lên như ánh lửa, đầy đam mê bệnh hoạn.
Mọi thứ xung quanh tôi như đang mờ dần, cơ thể tôi rệu rã, mất hết năng lượng. Tôi không thể chống lại được, không thể phản kháng, vì tôi đã bị nàng tóm gọn trong cái phòng thí nghiệm của mình. Tất cả những gì tôi có thể làm lúc này chỉ là nghe nàng nói, cảm nhận sự tàn nhẫn trong từng lời nói của nàng.
"Ngủ đi, Faye." Yoko thì thầm, ánh mắt đầy lửa, đầy bệnh hoạn, như đang chờ đợi tôi rơi vào giấc ngủ vô thức.
"Khi tỉnh dậy... chúng ta sẽ có nhiều việc để làm."
Tôi không còn sức để thốt lên một lời nào. Cảm nhận được những dòng chảy đang len lỏi dẫn truyền qua mạch máu. Mắt tôi từ từ khép lại, chìm vào giấc ngủ mà tôi không thể kiểm soát. Cảm giác của Yoko như một ám ảnh khủng khiếp và tôi không thể làm gì ngoài việc để nàng nắm quyền điều khiển tất cả.
*2 ngày sau
Khi tôi tỉnh lại, tôi không biết đã ngủ bao lâu. Cảm giác đầu tiên là sự nặng nề như thể tôi đang bị nhấn chìm trong bể nước. Đầu óc tôi mơ hồ, những suy nghĩ hỗn loạn đan xen vào nhau, tất cả đều mờ nhạt, không thể định hình.
Mắt tôi khẽ mở, những hình ảnh xung quanh vẫn mờ mịt, một thế giới xa lạ đang từ từ hiện ra. Mọi thứ đều không rõ ràng, không có gì là bình thường cả.
Cảm giác cơ thể tôi bị đè nặng khiến tôi không thể cử động. Dường như có một sức ép vô hình nào đó, giữ tôi lại, khiến tôi không thể thoát ra. Tôi cố gắng giằng co mà cơ thể chỉ có thể thực hiện những phản kháng yếu ớt, sức lực đã bị rút cạn hết. Tâm trí tôi cố gắng tìm ra điều gì đó có thể giúp mình thoát khỏi cái tình cảnh này.
Khi tôi tập trung nhìn xung quanh, mọi thứ bắt đầu dần dần hiện rõ. Tôi nhận ra mình đang nằm trong một căn phòng lạnh lẽo, những vách tường xung quanh đều là thủy tinh trong suốt, mơ hồ như một chiếc lồng kính, nơi tôi là con vật trong một cuộc thí nghiệm.
Mùi thuốc sát trùng và kim loại lạnh lẽo khiến tôi cảm thấy buồn nôn, cái không gian này giống như một nơi chết chóc hơn là một phòng thí nghiệm.
Những cánh tay máy chính xác, không tì vết, di chuyển xung quanh tôi như những sinh vật không có cảm xúc. Chúng lặng lẽ kiểm tra các tín hiệu sinh học, cắm ống truyền dịch vào cơ thể tôi, tiếp tục thu thập dữ liệu.
Mọi thứ xung quanh tôi đều lạnh lẽo, đều vô cảm như thể không có một chút gì gọi là sự sống trong căn phòng này ngoài tôi. Cảm giác của mình như một con chuột trong phòng thí nghiệm, bị giám sát chặt chẽ, không thể nào trốn thoát.
Dây điện nối liền từ cơ thể tôi đến một dãy máy tính lớn, nơi Yoko đang quan sát mọi diễn biến, mọi cử động của tôi. Dường như mọi thứ đều nằm trong tầm kiểm soát của nàng, tôi không thể làm gì hơn ngoài việc nằm đó chịu đựng.
Yoko ngồi trong phòng điều khiển, đôi mắt tập trung nhìn vào màn hình hiển thị dữ liệu của tôi. Mỗi thay đổi nhỏ trong nhịp tim, nhịp thở của tôi đều được Yoko chú ý đến từng chi tiết. Một tay cô đang cầm ống nghiệm chứa dung dịch mới, thứ gì đó đang được thử nghiệm trên cơ thể tôi.
"Cơ thể cô ấy đáp ứng thuốc tốt hơn mình tưởng." Tôi nghe Yoko thì thầm qua loa phát trong lồng kính.
Thời gian dần trôi, cuối cùng Yoko cũng quyết định thả tôi ra. Nàng đứng ở cửa phòng thí nghiệm, nhìn chằm chằm vào cơ thể kiệt sức của tôi vẫn còn bị ảnh hưởng bởi thuốc.
Tôi được đưa lên căn phòng khách của dinh thự, nằm cách biệt trong một không gian riêng tư, có cửa đôi ngăn cách. Không gian yên tĩnh, tách biệt khỏi mọi âm thanh ồn ào của thế giới bên ngoài, căn phòng được chia ra từng không gian riêng biệt, với cửa đôi ngăn cách.
"Người đâu!" Yoko gọi lớn, giọng nói cất lên sắc bén và đầy quyền uy. Một vài người hầu lập tức xuất hiện, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh của cô.
"Không ai được vào phòng khách. Canh gác kỹ bên ngoài nhà. Tôi không muốn bất cứ ai quấy rối trong lúc này."
Những người hầu gật đầu vâng lời, vội vã trở về vị trí của mình để lại không gian yên tĩnh cho Yoko và tôi. Yoko đặt bát súp nóng hổi trước mặt tôi, đôi tay nhẹ nhàng nâng chiếc bát lên, rồi ngồi xuống bên cạnh. Đôi mắt nàng sáng lên vẻ thích thú như thể tận hưởng khoảnh khắc này.
"Ăn đi, cô cần hồi sức đấy." Yoko nói, giọng nói nhẹ nhàng đầy vẻ chế nhạo.
Tôi nhìn vào bát súp, nhưng không có phản ứng gì, cơ thể tôi vẫn mơ màng, nửa mê nửa tỉnh. Tôi không thể cảm nhận rõ sự đói khát, chỉ cảm thấy mệt mỏi đến mức không thể nhấc tay lên.
"Thật tốt khi cô có thể sống sót qua cuộc thử nghiệm."
Yoko nói tiếp, tay nàng khẽ vuốt ve lọn tóc của tôi, đôi mắt không che giấu được vẻ thỏa mãn. Nàng ngắm tôi như một thứ đồ chơi quý giá, từng chi tiết nhỏ đều khiến nàng vui vẻ.
"Bây giờ, chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để... hiểu nhau." Yoko nói, giọng điệu nhẹ nhàng có phần quái dị.
Tôi có cảm giác như Yoko đang thưởng thức từng khoảnh khắc như thể cuộc sống của tôi chính là một món quà quý giá. Cơ thể tôi vẫn chìm đắm trong cơn mê chẳng thể làm gì ngoài việc ngồi im, mặc kệ sự hiện diện của Yoko. Tôi chỉ cảm thấy đôi mắt của Yoko luôn nhìn chằm chằm vào tôi như một con thú săn mồi đang quan sát con mồi trong tay.
Mỗi lần nàng đưa muỗng súp lên, môi tôi khẽ chạm vào muỗng, cảm nhận hơi ấm từ thức ăn tỏa ra khắp cơ thể. Cảm giác ấy, ấm áp như một sự an ủi, nhưng lại khiến tôi hoang mang. Liệu đó có phải là sự ấm áp thật sự? Hay chỉ là một trò chơi tâm lý mà Yoko đang dàn dựng, một cách để điều khiển tôi, để chiếm lấy cơ thể tôi mang đi thí nghiệm lần nữa?
Cảm giác hơi ấm từ muỗng súp lan tỏa khắp cơ thể, tôi lại cảm thấy những ký ức mơ hồ như một bức màn mỏng manh, không cho phép tôi bước ra khỏi cơn mê. Tôi cố gắng gạt bỏ mọi thứ, không thể, những cảm giác ngột ngạt cứ dâng lên như sóng biển.
"Sao bác sĩ lại làm vậy với tôi?" Tôi thều thào, giọng tôi yếu ớt, gần như không đủ sức để thốt ra lời.
Yoko không vội trả lời, chỉ nhìn tôi, đôi mắt nàng như một con thú hoang đang chờ đợi con mồi. Tôi cảm thấy nàng không khác gì những kẻ tôi từng giết, những người ngoài sáng trong tối.
"Đem bệnh nhân mình ra thí nghiệm là cách cô trở thành bác sĩ tài hoa người người ca tụng sao?"
Tôi bất giác hỏi câu hỏi vang lên trong đầu tôi, không phải chỉ vì sự tức giận, mà còn vì cảm giác bị phản bội. Yoko lúc này không khác gì những kẻ tôi từng thấy, những kẻ đầy tham vọng và tàn nhẫn, chỉ là hình dạng khác nhau.
"Đúng. Tôi thích thí nghiệm thuốc mới lên người khác. Nhưng không ai cũng được đặc ân đó." Yoko chậm rãi trả lời, đôi mắt nàng sáng lên vẻ thú vị, như thể đang thưởng thức từng lời mình nói.
"Tôi phải chọn lọc rất kỹ, mới tìm ra người phù hợp. Trong đó... có cô."
Nàng nở một nụ cười quái dị, cười như thể biết rõ điều gì sắp tới và cảm thấy thú vị khi thấy tôi lo sợ. Cái nụ cười ấy giống như một con quái vật, một thứ không thể đoán trước, không thể biết là người hay quỷ. Tôi chỉ cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực như thể sắp sửa vỡ ra.
"Tôi sẽ lấy mạng cô."
Tôi thở dốc, đôi mắt nhìn chằm chằm vào nàng, không thể kìm chế được nỗi căm phẫn. Cô ấy không khác gì một bác sĩ điên, một kẻ hủy hoại, một kẻ biến người khác thành thí nghiệm trong trò chơi tàn nhẫn của mình.
Yoko chỉ cười khằng khặc, tiếng cười như một con dao cạo cứa vào không khí, cao vút và chói tai đến mức tôi phải bịt tai lại. Môi nàng cong lên thành một nụ cười điên rồ, lộ rõ hàm răng trắng bóng. Ánh mắt lấp lánh, chứa đựng một niềm vui bệnh hoạn khi nhìn thấy tôi tức giận. Tiếng cười của cô ta vang vọng khắp căn phòng.
Nghe như thể nàng đang chế giễu sự yếu đuối của tôi, một sự thách thức đối với những gì tôi đang cố gắng bảo vệ. Tiếng cười đó, nó như một cơn bão cuốn đi mọi lý trí của tôi, khiến tôi chỉ muốn lao vào và bóp nghẹt Yoko.
"Hãy cảm thấy may mắn... khi cô còn sống để nói với tôi lời này." Yoko nói, giọng nói nàng ngọt ngào đến ghê rợn.
Nàng không hề vội vàng, vẫn kiên nhẫn đút từng muỗng thức ăn vào miệng tôi, tôi là một con rối bị điều khiển, không có quyền phản kháng. Mỗi khi tôi cố gắng nghiêng đầu đi hoặc không mở miệng, nàng lại bóp nhẹ miệng tôi, buộc tôi phải nuốt xuống. Cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp cơ thể, khiến tôi không còn đủ sức để phản kháng, chỉ có thể để nàng làm theo ý mình.
Đột nhiên, một cảm giác hưng phấn mạnh mẽ dâng lên trong tôi, khiến tôi không thể kiềm chế. Cơn sóng nội tâm này mạnh mẽ đến mức, tôi cảm thấy như mình sắp nổ tung.
Mồ hôi lấm tấm trên trán, tôi siết chặt nắm tay, tim đập thình thịch, tiếng đập như muốn phá tan lồng ngực. Một cảm giác không thể kìm lại được, tôi cần phải làm gì đó để giải tỏa, nếu không tôi sẽ bị cuốn đi trong cơn sóng này.
Và rồi, tôi không suy nghĩ nữa. Có gì đó thôi thúc bên trong khiến tôi hành động mà không còn kiểm soát. Tôi vươn tay, kéo Yoko lại gần, không quan tâm đến việc nàng là bác sĩ điều trị hay chúng tôi chưa từng quen biết.
Khoảnh khắc đó, cơn hưng phấn dâng trào như sóng dữ nhấn chìm mọi lý trí. Trước mặt tôi, Yoko ngồi đó với đôi môi đỏ mộng trở nên cuốn hút đến kỳ lạ. Đôi môi ấy như mời gọ, như thể cả thế giới chỉ gói gọn trong từng đường nét trên gương mặt nàng.
Tôi không thể dừng lại, không thể cưỡng lại ham muốn khao khát chạm vào đôi môi ấy, như một ngọn lửa cháy bùng trong lòng, khiến tôi không còn phân biệt được đâu là thực, đâu là ảo.
Chỉ có nàng và tôi lúc này. Nàng là tất cả những gì tôi cần. Tôi không cho phép bản thân suy nghĩ thêm nữa. Tôi nhìn chằm vào khuôn mặt thanh tú cùng đôi môi đỏ mộng ấy.
Tôi kéo nàng lại gần hơn nữa, phả hơi thở nóng rực lên làn da mịn màng. Đôi môi tôi áp chặt vào môi nàng trong một nụ hôn mãnh liệt, chẳng chút do dự hay chần chừ.
Yoko không phản kháng, trái lại, nàng đáp lại nụ hôn của tôi, đón nhận nó như thể nàng cũng chìm đắm trong niềm đam mê mù quáng này. Nhưng khi tôi tách môi mình ra, nàng lại nở nụ cười, nụ cười quái dị, điên dại, như thể nàng đã đoán trước từng cử động của tôi. Nụ cười ấy kích thích tôi đến tột cùng, và cũng khiến tôi không chịu nổi.
Nụ hôn của tôi như một cơn bão cuốn phăng mọi lý trí. Lưỡi tôi quấn quýt lấy lưỡi nàng, tay tôi luồn vào mái tóc đen mượt của nàng. Yoko đáp trả nồng nhiệt, nhưng trong đôi mắt nàng vẫn ánh lên một tia điên loạn.
Cắn nhẹ vào môi dưới của nàng, để lại một dấu vết đỏ tươi. Yoko rên rỉ, nhưng tiếng rên ấy nhanh chóng bị chìm ngập trong tiếng cười man rợ của nàng. Nàng nghiêng đầu, để lộ cổ trắng ngần. Tôi chôn mặt vào hõm cổ nàng, hít hà mùi hương ngọt ngào.
Cắn nhẹ vào môi dưới của nàng, để lại một dấu vết đỏ tươi. Yoko rên rỉ, tiếng rên ấy nhanh chóng bị chìm ngập trong tiếng cười man rợ của nàng. Nàng nghiêng đầu, để lộ cổ trắng ngần. Tôi chôn mặt vào hõm cổ nàng, hít hà mùi hương ngọt ngào.
Lại lao vào nàng, lần này không chỉ dừng ở đôi môi. Tôi để những nụ hôn của mình phủ khắp làn da nàng, cố gắng làm nàng im lặng, ngăn nụ cười đó lại, nhưng Yoko không dừng. Nàng cười lớn, không phải vì nhột, mà là tiếng cười đầy thích thú và bệnh hoạn, sự điên loạn đã lấn át hoàn toàn sự bình tĩnh vốn có của nàng.
Tiếng thở hổn hển của tôi hòa vào tràng cười phấn khích của Yoko, tạo nên một bản giao hưởng kỳ quái, điên rồ. Nàng không có lấy một chút phản kháng, mà trái lại, đón nhận từng cử chỉ của tôi với vẻ hứng thú rõ rệt, mọi điều đang xảy ra đây chính là thứ nàng mong đợi từ lâu.
"Bác sĩ... không sợ tôi sẽ cưỡng bức cô đến chết sao?" Tôi vừa hôn vừa thều thào vào tai Yoko.
Yoko ấn đầu tôi mạnh hơn vào người nàng. Cảm nhận được những ngón tay đang luồn qua tóc mình.
"Tôi tự hỏi... ai sẽ chết trước...hahaha"
Khi nghe Yoko nói, tôi chợt dừng hôn nàng. Cảm nhận có gì đó đang ở gáy cổ mình. Một con dao mổ đã được Yoko cầm từ bao giờ đang lăm le chờ cơ hội tấn công con mồi nếu tôi dám làm gì cô ấy.
"Bác sĩ... cô...dám."
Những phản ứng của Yoko dường như chỉ khơi dậy thêm sự hỗn loạn bên trong mình. Tôi tiếp tục đẩy Yoko nằm xuống ghế, môi chúng tôi tìm đến nhau một cách cuồng loạn và căn phòng khách vốn yên tĩnh giờ đây ngập tràn trong những tiếng thở hổn hển và thi thoảng phát ra tiếng cười quái dị của Yoko.
Nàng đáp lại mỗi hành động của tôi một cách thích thú với trò chơi mới của mình. Điệu cười mất kiểm soát của Yoko khiến tôi thêm phần bức bối. Tôi mất kiểm soát với chính cơ thể mình, không ngừng độc chiếm lấy thân thể Yoko.
Từng dấu hôn mạnh bạo ửng hồng ẩn hiện trên làn da của nàng bác sĩ. Mùi nước hoa trên người Yoko tỏa ra làm tâm trí Faye trở nên điên cuồng chiếm hữu Yoko hơn, không cách nào có thể ngừng lại.
Sau một hồi, cả hai kiệt sức nằm dài trên chiếc ghế sofa. Đầu tôi quay cuồng, cảm giác đang mắc kẹt trong một vòng xoáy mơ hồ, một giấc mơ đáng sợ mà tôi chẳng cách nào thoát ra được. Vậy mà, có nàng ở bên cạnh lại khiến tôi không muốn rời bỏ thực tại này.
Dù đã thấm mệt, tôi vẫn siết chặt lấy nàng như thể Yoko là điểm tựa duy nhất mà tôi có thể bám víu giữa dòng chảy hỗn loạn. Trong vòng tay tôi, nàng vẫn cười, nụ cười quái dị, một kẻ say sưa với trò chơi mới vừa khám phá ra, không hề màng đến rủi ro hay hậu quả.
Đêm buông xuống, ánh trăng nhè nhẹ lọt qua khe rèm, chiếu rọi lên chúng tôi một thứ ánh sáng mong manh, dịu dàng. Tôi không biết mình đã thiếp đi trong vòng tay nàng từ khi nào.
Khi tỉnh dậy, cảm nhận hơi ấm của nàng vẫn ở đó, trọn vẹn và bình yên. Bên tai chỉ còn nghe tiếng gió lùa khe khẽ qua ô cửa sổ và nhịp thở đều đặn, nhẹ nhàng của cả hai.
Tôi nhìn sang nàng, người con gái kỳ lạ mà tôi chẳng thể dứt khỏi suy nghĩ. Dưới ánh trăng, gương mặt nàng bỗng nhiên trở nên thanh thoát đến kỳ lạ. Không còn nụ cười lạnh lẽo hay ánh mắt sắc bén như xuyên thấu tâm can người khác.
Yoko bây giờ chỉ là một cô gái nhỏ bé, yên bình và hiền lành trong giấc ngủ. Tất cả những nét quái dị, điên rồ thường ngày của nàng đã bị cuốn trôi, để lại một vẻ đẹp mong manh, dễ thương đến mức tôi chẳng thể rời mắt.
Bàn tay tôi vô thức đưa lên, nhẹ nhàng luồn qua mái tóc mềm mại của nàng. Cảm giác như thể từng lọn tóc của Yoko trượt qua ngón tay tôi tựa làn nước, dịu dàng và thanh thoát. Từng nhịp tim tôi bỗng chậm lại, trong lồng ngực như có một cơn sóng êm đềm dâng lên.
Từ khi nào tôi lại dễ dàng mềm lòng trước một người đến vậy. Một người mà đáng ra tôi nên giữ khoảng cách, người từng khiến tôi phải cảnh giác vì những hành động kỳ dị và đầy bệnh hoạn của của cô ấy.
Vậy mà khi nàng ngủ, nàng lại trở thành người con gái dịu dàng, dễ thương đến lạ. Tiếng thở đều đặn, nhịp nhàng của nàng phả lên bờ vai tôi, từng hơi thở của nàng như thôi thúc tôi giữ nàng lại bên mình mãi mãi. Có lẽ, đằng sau nụ cười và ánh mắt quái dị, vẫn có một Yoko rất đỗi bình yên, một Yoko mà chỉ mình tôi được nhìn thấy.
Tâm trí lại quay về cái khoảnh khắc kinh hoàng khi nàng tự tay biến tôi thành chuột bạch thí nghiệm. Cảm giác uất nghẹn trào dâng trong lồng ngực. Đã có lúc, tôi thực sự muốn đâm chết người con gái này, kết thúc tất cả những trò đùa quái ác của nàng.
Làm sao Yoko có thể xem tôi như một món đồ thí nghiệm, không hơn không kém. Cơn giận ấy không chỉ nhằm vào nàng, mà còn quay lại đay nghiến tôi. Vì chính tôi ngay giây phút này, lại đang để lòng mình bị khuấy đảo bởi cảm giác an yên bên nàng.
Yoko ngủ cạnh tôi, tôi nhận ra mình đã rung động. Một cảm xúc dịu dàng, mong manh mà tôi tưởng đã bị lớp bụi của máu me và những tính toán lạnh lùng vùi lấp từ lâu. Tôi chưa từng ngủ bên cô gái nào, chưa từng cho phép mình rơi vào mối quan hệ mập mờ và nguy hiểm như thế này. Cảm xúc ấy chẳng phải là thứ dành cho những kẻ như tôi.
Xã hội sẽ không bao giờ tha thứ cho những người yêu đồng giới, chỉ đay nghiến họ cho đến khi họ bị nghiền nát thành mớ tro tàn. Tôi đã từng yêu một người con gái thời thiếu niên, một tình yêu trong sáng đến ngây ngô, rồi cuối cùng, người ấy cũng rời bỏ tôi để bước vào cuộc hôn nhân như bao người bình thường khác trong xã hội.
Nỗi mất mát ngày ấy giờ lại hiện hữu, nhói lên trong lồng ngực. Tôi ôm lấy Yoko trong đêm tối, cảm giác thật nhỏ bé và mong manh. Tôi ghì chặt nàng vào lòng, trút ra nỗi sợ hãi mơ hồ chưa bao giờ dám đối diện.
Tôi sợ rằng khi bình minh ló dạng, nàng sẽ rời xa tôi, bỏ lại một khoảng trống lạnh lẽo và câm lặng, thứ vốn đã là phần không thể thiếu của cuộc đời tôi. Bởi vốn chúng tôi không là gì của nhau, không một danh phận gì ngoài việc tôi là bệnh nhân của Yoko.
Cái ánh mắt sắc bén, cái cách nàng đối xử với tôi và năng lượng kỳ lạ mà nàng mang lại, chúng khiến tôi thấy mình còn sống, còn khao khát điều gì đó mà tôi chưa từng hiểu rõ. Đó là sự cuồng nhiệt, là bản năng sinh tồn, là cái gì đó giữa đau đớn và đam mê mà chỉ có nàng mới làm bùng lên trong tôi.
Nàng là người duy nhất dám lột trần tôi, đối diện với những gì kinh khủng nhất trong con người tôi mà không hề sợ hãi. Dù cái giá là trở thành chuột bạch cho những thí nghiệm tàn nhẫn của nàng, tôi vẫn không thể từ chối sức hấp dẫn kỳ lạ mà nàng mang lại. Chắc tâm thần nặng lắm rồi mới nghĩ như vậy? Mà tôi cũng đang được chẩn đoán tâm thần mà.
Tôi nhắm mắt, giữ lấy cảm giác ấm áp này thêm chút nữa, chỉ cần ôm nàng đủ chặt, giấc mơ bình yên ấy sẽ không tan vào đêm đen. Trong bóng tối chỉ còn lại chúng tôi, giữa một thế giới đã tạm ngừng quay. Bất chợt, giọng nói quen thuộc vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Có vẻ như thuốc đã hết tác dụng rồi nhỉ?" Yoko cất lời, mắt nàng vẫn nhắm trong giọng nói lại có gì đó kỳ quái.
"Bác sĩ, cô tỉnh rồi sao?" Tôi giật mình, ngạc nhiên.
"Tôi phải tỉnh táo để theo dõi phản ứng của thuốc chứ." Yoko đáp, rồi ngồi dậy, khẽ tách mình khỏi vòng tay tôi. Nàng tựa vào thành ghế, đôi mắt sắc lẹm dõi thẳng vào tôi, tay giữ lấy tấm chăn mỏng che đi cơ thể mình.
"Rốt cuộc cô đã làm gì cơ thể tôi suốt thời gian qua?" Tôi nghiến răng, cơn tức giận lại bùng lên.
Yoko nhún vai, chẳng chút mảy may bận tâm.
"À, tôi đã cứu cô khỏi vụ tai nạn và dọn dẹp hiện trường. Cũng vì lý do đó, tôi nghĩ mình xứng đáng nhận lại điều gì đó từ cô."
Ánh mắt nàng lướt qua tôi với vẻ thách thức rõ rệt. Yoko khoanh tay, dựa vào thành ghế như thể đang tận hưởng một trò đùa chỉ mình nàng hiểu rõ.
"Cơ thể cô đáp ứng rất tốt với loại thuốc mới." Nàng mỉa mai, mắt vẫn dán chặt vào tôi.
"Chỉ có điều... hơi hung hăng và ham muốn khá cao."
Tôi nắm chặt tay, lồng ngực trào dâng cảm xúc vừa lẫn lộn, vừa điên cuồng. Yoko đã biến tôi thành thí nghiệm của nàng, lại còn thản nhiên đứng đó như một kẻ thí nghiệm mới tìm được thứ trò tiêu khiển đáng giá.
Nhưng dù giận đến mức nào, tôi lại không thể rời mắt khỏi nàng. Giữa những điên rồ và bệnh hoạn, tôi nhận ra mình đã dấn quá sâu, dù lý trí cảnh báo, trái tim tôi vẫn khẽ lay động trước ánh mắt sắc lẹm và nụ cười điên dại kia.
"Cô dám... Ouch!"
Tôi gượng ngồi dậy, không biết Yoko đã làm tay tôi bị còng chặt vào thành ghế khiến tôi phải dừng lại ngay lập tức. Nhìn xuống, tôi nhận ra chiếc móc còng đã được giấu sẵn trong sofa, một cái bẫy được chuẩn bị từ trước. Tôi nghiến răng, cố thoát ra nhưng cơn đau từ những chiếc còng sắt siết chặt lại khiến tôi buộc phải chịu trận.
Yoko phá lên cười, giọng nàng vang vọng khắp căn phòng, đầy mỉa mai và khoái chí.
"Làm sao tôi có thể để một bé thú hoang như cô thong thả tấn công tôi được?"
Tôi gầm gừ, giận dữ nén lại trong từng lời.
"Bác sĩ, cô muốn gì hả?" Sự kiềm chế của tôi như chỉ chực đứt tung, và nàng biết điều đó.
"Ngoan ngoãn một chút đi!"
Yoko bước đến gần hơn, ánh mắt sắc như dao lướt qua tôi với vẻ kiêu ngạo không che giấu.
"Sau khi tôi hoàn thành phần kết luận nghiên cứu thử nghiệm của mình, tôi sẽ thả cô ra. Nhưng trước đó, có lẽ cô nên thư giãn một chút."
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh, dù cảm giác mệt mỏi và đau đớn dần lan ra khắp cơ thể. Rồi tôi thấy nàng đưa tay vào túi, rút ra một ống tiêm. Ánh mắt nàng thoáng hiện nét tự mãn khi tiến lại gần hơn.
"Ngoan ngoãn đi... bé hổ hung hăng."
Lời nói của nàng vừa thoát ra thì tôi đã cảm nhận được mũi kim lạnh buốt chạm vào da. Tôi rùng mình, không phải vì đau mà vì cảm giác lạnh lẽo của kim tiêm ấy khi thuốc bắt đầu lan tỏa khắp cơ thể, làm chân tay tôi dần trở nên nặng nề, cứng đờ như không còn là của mình nữa.
Trong khi mọi thứ xung quanh dần nhòe đi, tôi bất ngờ cảm nhận môi nàng chạm vào môi mình dịu dàng đến kỳ lạ, như một sự mâu thuẫn ngọt ngào giữa những lần tra tấn điên loạn trước đó.
Hơi thở của nàng phả nhẹ lên tôi, chậm rãi và bình thản, mang theo cái dịu dàng đến trêu ngươi, khiến tôi muốn phản kháng, muốn đẩy nàng ra. Mà tôi không còn chút sức lực nào, chỉ có thể nằm bất động, bị bủa vây bởi cảm giác tan chảy của thứ thuốc nàng vừa tiêm vào.
"Ngủ ngon!" Giọng nàng vang lên khe khẽ, đôi mắt đắc thắng ngắm nhìn tôi đang dần thiếp đi dưới tác dụng của thuốc mê.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro