Chương 02
Cuộc sống của tôi là một chuỗi dài lang bạt, chẳng bao giờ dừng chân lâu ở một chốn nào. Sau khi nhận làm thuê trên một chuyến tàu buôn, tôi tìm thấy lối ra khỏi đất mẹ. Giữa muôn vàn ngõ ngách của phương Tây, từ những khu ổ chuột đến các góc tối nhất của xã hội.
Tôi sống sót qua đủ nghề từ hầu bàn, khuân vác, thậm chí đến cả những công việc phi pháp. Tôi đã dần trở thành một con người lọc lõi, sắc lạnh, một kẻ lưu manh đúng nghĩa, biết sử dụng mọi mánh khóe và vỏ bọc để tồn tại giữa thế giới đầy bẫy rập.
Học nói tiếng Tây cũng rất chật vật. Dù tôi không biết chữ, chỉ bập bẹ nói theo người ta riết cũng rành. Tôi nhớ mãi những ngày đầu tiên, khi cố gắng lặp lại từng từ tiếng Anh, tiếng Pháp mà tôi nghe từ những người xung quanh.
Từ những người thủy thủ đến hành khách, tôi đều cố gắng bắt chuyện, học hỏi cách họ nói chuyện và giao tiếp. Dần dần, tôi bắt đầu hiểu và nói được những câu đơn giản rồi phức tạp hơn. Tôi học cách hỏi đường, mua đồ, thậm chí đôi khi còn tán gẫu được vài câu xã giao.
Mỗi lần gặp người nước ngoài, tôi luôn lắng nghe cẩn thận, ghi nhớ từng âm tiết và cố gắng bắt chước giọng điệu của họ. Thời gian đầu, tôi nói sai nhiều, bị cười chê không ít. Nghĩ đến gia đình tôi lại gạt phăng đi sự tự ti đó, không nản lòng mà tiếp tục học hỏi, cải thiện từng chút một.
Nhờ công việc làm thuê trên tàu buôn, tôi có cơ hội tiếp xúc với nhiều người đến từ các quốc gia khác nhau. Những con tàu là nhà, đại dương là quê hương. Tôi lang thang khắp nơi, từ những cảng biển sầm uất đến những hòn đảo hoang vắng.
Những con tàu buôn lậu, vận chuyển những kiện hàng bí ẩn đến những địa điểm không rõ. Tôi đã từng chứng kiến những cuộc giao tranh giữa các băng nhóm tội phạm, những vụ giết người man rợ.
Tôi đã học được rất nhiều điều từ cuộc sống trên biển. Tôi học được cách sống sót, cách đối mặt với khó khăn, và cách tin vào bản thân. Tôi cũng học được rằng, dù có đi đâu, tôi cũng không bao giờ quên được quê hương của mình.
Năm 20 tuổi, tôi nhận công việc vận chuyển hàng trên tàu cho một cô gái trẻ, con của một ảo thuật gia danh tiếng. Phận làm công thấp hèn, nào ngờ lại được trái tim một cô tiểu thư xinh đẹp, con gái của một ảo thuật gia danh tiếng trao cho. Tình yêu của chúng tôi như một bông hoa rực rỡ giữa đại dương bao la, một điều kỳ diệu mà tôi chưa từng dám mơ tới.
Những buổi chiều tà trên tàu, khi ánh nắng cuối ngày nhuộm vàng mặt biển, chúng tôi thường tìm đến góc boong tàu yên tĩnh. Tiểu thư với mái tóc vàng óng ả và đôi mắt xanh biếc như đại dương, ngồi bên tôi, kể những câu chuyện về cuộc sống của mình. Giọng nói ngọt ngào của cô như một bản nhạc du dương, xoa dịu tâm hồn tôi.
Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm nhận được một thứ gì đó lấp đầy khoảng trống trong tâm hồn mình. Ở những bến cảng xa lạ, giữa những chuyến hàng vội vã, tôi và cô tiểu thư ấy tìm đến nhau như hai kẻ lạc lối trong cơn bão.
Mỗi lần gặp nhau, chúng tôi trốn vào những góc khuất, nơi ánh đèn dầu chỉ le lói, nơi thế giới ngoài kia trở nên xa xôi, chỉ còn lại ánh mắt và nụ cười của cô sưởi ấm lòng tôi.
Xa nhau, chúng tôi gửi gắm nỗi nhớ trong từng lá thư. Những dòng chữ mềm mại, nguệch ngoạc đôi khi bị nhòe đi bởi nước mắt là minh chứng cho tình yêu lặng thầm mãnh liệt. Tôi đọc đi đọc lại, ôm từng lá thư như báu vật, giống ngọn hải đăng dẫn lối trong những đêm đen tối và lạnh giá trên biển.
Cô tiểu thư với tất cả sự dịu dàng và lòng bao dung, đã trao cho tôi toàn bộ bí quyết mà cô từng học từ cha mình. Cô dạy tôi cách làm biến mất những vật thể trong chớp mắt, cách để những lá bài xuất hiện từ hư không, cách khiến một món đồ đơn giản trở thành điều kỳ diệu.
Mỗi lần tiêu thư dạy, mỗi lần chúng tôi như xích lại gần nhau hơn. Cô cười dịu dàng khi tôi vụng về làm rơi những lá bài. Cô nắm tay tôi, dẫn dắt tôi qua từng kỹ thuật, từng mẹo nhỏ mà chỉ những bậc thầy mới biết. Những ngón nghề ấy không chỉ là trò giải trí, mà là công cụ để tôi hiểu rằng thế giới này, nếu khéo léo, có thể được bẻ cong theo ý mình.
Xã hội lúc đó không dung thứ cho tình yêu giữa hai người phụ nữ. Chúng tôi yêu nhau trong bí mật, trong những cái nhìn lén lút, trong những lời thì thầm không ai nghe thấy. Năm năm trôi qua như một giấc mơ, nhưng mỗi lần gặp cô, tôi lại như được sống mãnh liệt hơn, khao khát hơn.
Tiếc thay, chuyện tình đẹp lại có một cái kết buồn. Rồi ngày chia xa cũng đến. Gia đình cô buộc cô phải theo ý họ, gả cho một người đàn ông giàu có, quyền lực. Đứng từ xa nhìn cô trong chiếc áo cưới lộng lẫy, bàn tay tôi siết chặt đến mức móng tay hằn sâu vào da. Cô nhìn về phía tôi, ánh mắt chan chứa nỗi buồn. Tôi muốn hét lên, muốn lao đến giữ lấy cô, giữa đám đông, tôi chỉ là một cái bóng mờ nhạt.
Trước khi đi, cô để lại cho tôi một món quà. Một lá bài quân Cơ bằng thép, sắc lạnh mà vẫn sáng lấp lánh như tình yêu của chúng tôi.
Đêm ngày tiểu thư lấy chồng, vì quá đau lòng, tôi khắc lên lá bài một mũi dao xuyên qua trái tim. Lá bài biến thành một thứ biểu tượng tan nát như chính trái tim tôi. Hình dạng tựa như một quân Át Bích màu đỏ trên tấm thép đen sỉ.
Xã hội này đã thắng, đã chia cách thế giới bình yên bé nhỏ của tôi. Nhận ra rằng phép màu không nằm ở ảo thuật, mà ở niềm tin vào điều không thể, ngay cả khi thế giới quay lưng lại với chúng ta.
Sau ngày tiểu thư lấy chồng, cuộc đời tôi rẽ sang một hướng khác, mờ mịt và cô độc như con thuyền trôi dạt trên biển đêm không bờ bến. Tôi bám trụ với nghề ảo thuật, len lỏi từ quán rượu tồi tàn đến những con phố ồn ào, biểu diễn kiếm sống từng đồng lẻ.
Những lần dừng chân ngắn ngủi ở những nơi chẳng thuộc về mình, tôi bắt đầu biết đến những mánh khóe lén lút, chớp nhoáng thó được vài đồng từ túi của những gã đàn ông say mèm hoặc những ông chủ quầy keo kiệt. Dù khéo léo cách mấy, tôi vẫn chỉ kiếm được vừa đủ sống qua ngày, lay lắt mà chẳng bao giờ thấy ánh sáng cuối đường hầm. Cái nghèo bủa vây như bóng ma, bám riết, siết chặt đến nỗi khiến người ta lạc lối.
Cũng vào thời gian ấy, trong một lần biểu diễn, tôi gặp một chàng trai trẻ tài năng, Gary Parey ảo thuật gia người khiến khán giả xứ ấy phải trầm trồ vì những trò ảo thuật điêu luyện. Giữa chúng tôi nhanh chóng nảy sinh một tình bạn, một sự đồng điệu trong những ngón nghề và khát khao thoát ly khỏi thân phận tầm thường.
Hỡi ơi, trò đời đen bạc, cái bóng nghèo túng và lòng tham lại dẫn tôi vào một ngã rẽ không lối về. Tôi luôn chật vật với những khoản nợ chồng chất. Trong một lần biểu diễn, tôi tình cờ nhìn thấy chiếc ví của một khán giả giàu có để quên trong phòng nghỉ. Tim tôi đập thình thịch. Tôi biết mình không nên làm vậy, tuy nhiên cơn đói khát tiền bạc đã khiến tôi mất đi lý trí.
Khi tay tôi chạm vào chiếc ví, tôi nghe thấy tiếng bước chân. Tôi quay lại và thấy Gary đang đứng đó, nhìn tôi với ánh mắt đầy thất vọng. Tôi hoảng hốt, cuống cuồng, rút ra lá bài thép kỷ vật luôn mang bên người ra, vốn chỉ để phòng thân.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Chỉ là một giây trong phút bấn loạn, lưỡi thép sắc lạnh xé toạc cổ cậu ấy và rồi bạn tôi gục ngã, cái nhìn đờ đẫn trước khi vụt tắt. Tôi đứng sững sờ, không tin vào những gì mình vừa làm. Tôi đã giết người bạn thân nhất của mình.
Lặng người, tôi nhìn bàn tay nhuốm máu của chính mình mà thốt không thành lời. Người bạn duy nhất sau bao năm lang bạt, người từng khiến cuộc sống này có chút ý nghĩa, giờ chỉ còn là xác không hồn dưới chân tôi. Cái chết đó như một dấu chấm hết cho tất cả những lương tri còn sót lại, đẩy tôi vào bóng tối vô tận.
Trốn khỏi hiện trường, mang theo nỗi đau và sự hối hận. Tôi lang thang khắp nơi, không có nơi nào cho tôi dung thân. Đứng giữa bờ vực của mất mát và tội lỗi, tôi nhận ra con đường duy nhất để tồn tại. Tôi sẽ thay cậu ấy trở thành một ảo thuật gia, lấy danh tính, danh tiếng và cuộc đời Gary Parey và đổi tên mình để trốn tránh sự truy đuổi của pháp luật.
Từ đó, tôi là Faye Parey, cái tên khiến giới ảo thuật ngỡ ngàng vì kỹ năng điêu luyện, tinh xảo. Ngược lại là nỗi kinh hoàng của giới chức phương Tây vì những vụ án bí ẩn gắn với lá bài thép át bích.
Ngày qua ngày, từ một kẻ lang bạt vô danh, tôi học cách giấu mình dưới lớp vỏ ảo thuật gia và bước vào thế giới hoàn toàn khác. Tôi nhận ra máu người có thể nhanh chóng mang lại rất nhiều tiền và giúp rửa trôi bớt đi những con người làm xấu xí đi thế giới này.
Mỗi lần biểu diễn, tôi lại cảm thấy mình đang lừa dối cả thế giới. Tôi sử dụng kỹ năng ảo thuật để che giấu bản chất thật của mình. Lá bài thép, vật chứng của tội ác, luôn được tôi mang theo bên mình như một lời nhắc nhở về quá khứ.
Tôi bắt đầu sử dụng lá bài để thực hiện những vụ án hoàn hảo. Mỗi vụ án, tôi đều để lại một lá bài thép như một chữ ký. Cảnh sát truy lùng tôi khắp nơi, nhưng họ không thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào. Tôi trở thành một bóng ma, một nỗi ám ảnh của giới chức.
Thế giới này vốn lắm kẻ xấu xa, những kẻ "ngoài sạch, trong bẩn" giẫm đạp lên người khác để hưởng thụ. Tôi chọn chúng, những kẻ khốn nạn xứng đáng với cái chết, để vừa làm giàu, vừa trút đi nỗi oán hận đời của bản thân.
Mỗi lần lá bài át bích rời tay, tôi lại thấy mình chìm sâu hơn vào thứ quyền năng đen tối đầy mê hoặc. Cảm giác tự tay cầm nắm sinh tử, định đoạt số phận kẻ ác là một sự thỏa mãn kỳ lạ.
Danh tiếng ảo thuật gia bậc thầy không ngừng bay cao, giới thượng lưu và quan chức cao cấp đều trầm trồ trước màn biểu diễn của tôi. Tôi nổi tiếng nhất với những tiết mục ảo thuật bài Tây, khi lá bài như hòa vào từng cử động của tay, lướt qua không trung rồi biến mất chỉ trong chớp mắt để rồi lại xuất hiện như từ hư vô.
Ảo thuật không chỉ là phương tiện làm giàu và tạo nên danh tiếng. Nó là vỏ bọc hoàn hảo cho con người thật của tôi, một sát thủ ẩn danh, kẻ lẩn trốn trong bóng tối, săn lùng và triệt hạ mà không ai hay biết.
Kỹ năng ảo thuật cho phép tôi tàng hình giữa đám đông, qua mặt kẻ địch, thậm chí ra tay ngay giữa sân khấu mà không ai hay. Mỗi khi tôi rời đi, chỉ có một thứ ở lại là tấm bài thép át bích biểu tượng của cái chết và nỗi sợ hãi không tên.
———
*Thái Lan, giữa thập niên 1960
Tôi trở về Thái Lan vào giữa thập niên 1960, khi đất nước đã thay da đổi thịt, dường như đang lột xác trở thành một trong những quốc gia phát triển nhất Đông Nam Á. Cơn gió phương Tây tràn ngập mọi ngóc ngách, từ thời trang, âm nhạc đến phong cách sống.
Khắp nơi người ta hãnh diện khoe cái cách mà họ "hội nhập" và những nhà hát, khách sạn nơi tôi biểu diễn cũng chẳng khác gì, trở thành điểm đến để giới thượng lưu thể hiện đẳng cấp.
Mỗi đêm khi bước lên sân khấu, tôi khoác lên mình lớp vỏ bọc của một nghệ sĩ ảo thuật, hòa vào thánh đường nghệ thuật xa hoa và kiêu kỳ. Những người từ tầng lớp trung lưu đến thượng lưu tranh nhau để có được tấm vé xem tôi biểu diễn như một cách để khẳng định vị thế của mình khi được xem một bậc thầy ảo thuật nổi tiếng. Chỉ mình tôi hiểu rằng đám quý tộc kia nhìn tôi như một trò tiêu khiển, một người biểu diễn kiếm sống trên sân khấu mà thôi.
Khi bước khỏi sân khấu, tôi lại trở về với cuộc sống của kẻ giấu mình như một bóng ma luồn lách trong bóng tối, để lại những vụ án bí ẩn và lá bài Át Bích bằng thép. Những đồng tiền và vật chất mà tôi có được, tôi không để ở một chỗ. Chúng được giấu rải rác khắp thành phố, đầu tư chỗ này chỗ kia để sinh lời.
Mỗi đồng tiền tôi kiếm được, tôi đều nỗ lực không chỉ vì bản thân mà còn vì mẹ và các em. Tài sản tôi tích lũy được không chỉ để duy trì cuộc sống xa hoa của tôi mà còn được gửi về cho gia đình. Nhờ những đồng tiền đó, mẹ và các em tôi có một cuộc sống đỡ khổ cực hơn.
Khi biểu diễn, tôi luôn đeo mặt nạ. Báo đài đưa tin về tôi cũng đều đăng hình ảnh tôi với chiếc mặt nạ, không ai biết gương mặt thật của tôi. Ngay cả mẹ và các em cũng không nhận ra tôi, vì tên trên báo là Faye Parey, một cái tên tôi tạo ra để mạo danh.
Trước đây tôi chỉ có cái tên đơn giản là Faye, vốn không có họ, nghèo rớt quan tâm chi ba cái đó, không có bất cứ giấy tờ gì để nhận diện. Ai mà nghĩ một người khố rách áo ôm xuất thân từ cái nơi bần hàn nhất có thể trở thành một ảo thuật gia nổi tiếng cơ chứ.
Trở về lần này, tôi đã đưa gia đình ra khỏi cái nơi bần cùng, dơ bẩn kia. Tôi đã cho người bốc cốt cha lên mà thiêu lấy tro cốt để mang đi, để cha có thể yên nghỉ trong bình yên.
Tôi lo cho mẹ một căn nhà ở thị thành, vừa gần trường học, vừa gần nơi làm việc cho hai đứa nhỏ. Fami và Fary giờ đã trưởng thành, học hành tử tế nên có được một cuộc sống yên ổn. Tôi muốn chúng có cơ hội mà tôi từng khát khao nhưng không với tới.
Tôi không sống cùng mẹ và các em. Với một kẻ như tôi, việc lộ diện với gia đình chẳng khác nào trao điểm yếu cho kẻ thù. Tôi chỉ có thể gửi thư, kèm theo số tiền lớn để mẹ có thể chi tiêu thoải mái, không thiếu thốn. Gia đình tôi không biết gì, chỉ biết rằng con gái lớn, chị gái hai đứa nhỏ luôn gửi rất nhiều tiền về, trên thư cũng không có địa chỉ gửi, chỉ có tên người gửi là Faye.
Từ ngày về nước, tôi chỉ dám nhìn họ từ xa, như con cú vọ đứng trong bóng tối, ngắm nhìn từng bước chân của người thân mà mình yêu thương. Nhìn mẹ ngồi bên hiên nhà đợi tin của tôi, ánh mắt mong ngóng mà chẳng hề biết người gửi thư đó chính là tôi.
Nhìn hai em gái dần lớn lên, thành những người có thể tự mình đi làm, có cuộc sống ổn định. Tôi vừa thấy mừng, vừa thấy đau lòng, vì không thể ở bên cạnh họ.
Những lúc một mình, tôi thường ghé qua các trung tâm bảo trợ trẻ em. Đám trẻ con ấy nhìn tôi, tôi thấy hình ảnh của chính mình ngày xưa đơn độc, lạc lõng, chờ đợi một sự quan tâm. Tôi hiểu rõ chúng cần gì, hiểu những ánh mắt chúng luôn giấu sau lớp mặt nạ kiên cường. Tôi giúp đỡ chúng một chút như thể đang giúp đứa trẻ bên trong mình.
*Ngôi nhà Parey
Tôi trở về nhà sau nhiệm vụ ám sát, bước chân nặng nề vang lên khẽ khàng trên sàn gỗ, vang vọng trong không gian im lặng của ngôi nhà cổ kính. Thả mình lên chiếc giường êm ái, cảm nhận tấm chăn mát lạnh phủ lên làn da.
Đôi mắt dần khép lại, sự mệt mỏi không chỉ đơn thuần là thể chất. Nó là sự đè nén như một tấm chăn nặng trĩu phủ kín tâm trí, khiến mọi cảm giác trở nên mờ ảo, như chìm sâu vào đáy nước lạnh buốt.
Cơn mộng mị kéo đến nhanh chóng, lôi tôi vào một thế giới kỳ lạ và xa xăm. Ban đầu, tôi thấy mình đứng giữa một khung cảnh sáng sủa, tiếng cười giòn tan của trẻ con vang vọng khắp không gian. Những đứa trẻ chạy nhảy quanh, nắng vàng rực rỡ rọi xuống những khuôn mặt rạng ngời.
Rồi bầu trời đột ngột sầm lại, nụ cười của chúng méo mó và tan biến, thay vào đó là những ánh mắt lạnh lùng, trống rỗng nhìn thẳng vào tôi.
Tôi giật mình tỉnh dậy, hơi thở gấp gáp, mồ hôi lạnh rịn ra ướt đẫm trên trán. Ngồi bật dậy, cố gắng lấy lại nhịp thở, nhưng trái tim vẫn đập loạn nhịp như muốn phá tung lồng ngực.
Trong bóng tối, căn phòng trở nên ngột ngạt một cách kỳ lạ, từng góc cạnh của nó bỗng nhiên tràn đầy bóng đen ảo ảnh, những thứ như đang rình rập mình từ khắp nơi.
Cố gắng bình tâm lại, tôi chậm rãi đứng dậy, bước chân nặng nề đi xuống bếp, đến nơi chiếc cốc thủy tinh nằm trên kệ. Rót đầy một ly nước tay run rẩy khiến nước tràn ra một ít rơi tí tách xuống sàn gỗ. Khi đưa ly nước lên môi, thoáng nhìn vào tấm gương lớn ở góc bếp và bất giác chết lặng.
Cơn ảo giác bắt đầu trở lại, khiến nhịp thở trở nên nặng nề. Không khí như trở nên ngột ngạt, ép chặt lấy lồng ngực. Tôi cảm nhận được một cảm giác khó tả, vừa sợ hãi vừa lạnh lẽo như có một bàn tay vô hình nào đó siết chặt lấy trái tim mình.
Những gương mặt từ quá khứ hiện lên mờ ảo, những nạn nhân mà tôi từng giết. Đôi mắt của họ mở to, vô hồn luôn dõi theo tôi, miệng mấp máy những lời nói không thành tiếng. Tôi không thể nghe rõ, chỉ cảm nhận được sự oán trách từ những đôi môi lạnh ngắt đó.
Bên trong tấm gương, ngoài hình ảnh của mình, tôi thoáng thấy một bóng đen khác, một đôi mắt lạ lẫm, ánh lên từ phía sau cô. Đông cứng trong vài giây rồi quay phắt lại, phía sau chỉ có sự trống rỗng. Bóng đen trong gương biến mất để lại căn phòng im lìm và bầu không khí nặng nề.
Cảm giác bất an như đè nặng lên vai, khiến đôi chân tôi run lên, không còn đứng vững. Tôi tựa vào thành bếp, cố gắng ép mình bình tĩnh lại.
Những ảo giác ngày càng trở nên rõ rệt, suốt nhiều tháng qua. Tôi hiểu rằng những hình ảnh này chỉ là sản phẩm của tâm trí mình, mà không tài nào ngăn được sự ám ảnh đó len lỏi vào mọi góc nhỏ trong suy nghĩ.
Tôi lảo đảo về phòng khách, lôi ra một lọ thuốc an thần trong ngăn kéo. Đôi tay run rẩy khi vặn nắp lọ đổ ra hai viên thuốc trắng rồi nuốt chúng vào. Cảm giác đắng chát lan tỏa trong miệng, tôi chẳng còn bận tâm nữa. Đây chỉ là một giải pháp tạm thời, một nỗ lực tuyệt vọng để cố ngăn lại những tiếng thét không ngừng vang lên trong đầu.
Thế nhưng, thuốc không còn phát huy tác dụng như trước. Đôi khi tôi cảm thấy mình như một người ngoài hành tinh lạc lõng trong thế giới của chính mình, bị giam cầm bởi những cơn bão cảm xúc không thể kiểm soát.
Tôi siết chặt tay quanh chiếc cốc thủy tinh, những ngón tay trắng bệch vì căng thẳng. Trong tâm trí cô, những suy nghĩ hỗn loạn như sóng dữ vỗ bờ. Cái tôi cao ngất và lòng kiêu hãnh đã ngăn cản tôi không dám nghĩ đến việc nhờ đến sự giúp đỡ của ai, đặc biệt là từ một bác sĩ điều trị tâm thần.
Với thời này, các phương pháp điều trị tâm lý bị xem là xa xỉ hoặc không cần thiết. Việc tìm đến bác sĩ tâm thần là điều không thể tưởng tượng, bởi nó đồng nghĩa với việc công nhận rằng bản thân yếu đuối, không đủ sức đối mặt với những thử thách của cuộc sống.
Người bệnh tâm lý bị cho rằng đã phạm phải tội lỗi lớn trong kiếp trước, bị ma quỷ ám hoặc đang chịu sự trừng phạt của các thế lực siêu nhiên. Những "phương pháp điều trị" phổ biến nhất thời ấy thường là đưa bệnh nhân đến các thầy pháp hoặc giam giữ họ trong nhà, để tránh ánh mắt dò xét của làng xóm.
Đôi khi, người mắc bệnh bị buộc phải sống trong các ngôi nhà hoang, hoặc các cơ sở giống như trại giam hơn là nơi chữa trị. Sự kỳ thị ấy len lỏi vào từng góc nhỏ của đời sống, tạo ra một môi trường ngột ngạt, nơi người bệnh chỉ còn cách giấu kín nỗi đau của mình để tồn tại.
Với tôi, những ý nghĩ này trở thành một gánh nặng khổng lồ. Làm sao một người như tôi có thể thừa nhận rằng mình cần giúp đỡ? Tâm trí tôi dần trở thành một chiến trường tàn khốc. Những cơn ảo giác lấn át lý trí, những tiếng thét trong đầu như sóng dữ không ngừng cuộn trào.
Ngoài mặt phải tỏ ra hoàn toàn bình thường. Tôi không thể để lộ bất kỳ dấu hiệu nào của sự yếu đuối, bởi chỉ một lời thừa nhận nhỏ nhất thôi cũng có thể khiến tôi trở thành mục tiêu của sự khinh bỉ và dè bỉu.
Trong ánh sáng mờ nhạt của phòng khách, sự thật phũ phàng hiện rõ hơn bao giờ hết. Những tiếng thì thầm trong đầu cô trở nên lớn hơn, rõ ràng hơn,những bóng ma của quá khứ không ngừng gào thét. Tôi cảm thấy như mình đang bị kéo xuống hố sâu nơi không có ánh sáng, không có lối thoát.
*Bệnh viện tư nhân Lunar
Tôi bước vào sảnh chính của bệnh viện tư nhân Lunar, cảm nhận ngay không khí tĩnh mịch, lạnh lẽo ẩn mình sau vẻ sang trọng, sạch sẽ đến hoàn hảo. Mọi thứ ở đây đều có vẻ tinh tươm quá mức, trật tự đến mức bất thường.
Đám đông những người ngồi chờ được bao quanh bởi những bức tường trắng không tì vết và ánh đèn sáng lạnh, tất cả khiến tôi cảm thấy mình như đang bước vào một pháo đài của sự xa cách, nơi mà những cảm xúc hay sai lầm đều bị che giấu sau lớp vỏ bọc hoàn mỹ.
Được dẫn đến khu tâm thần, tôi ngồi chờ, không nén nổi vẻ căng thẳng. Những giấc mơ, những hình ảnh kỳ quái lởn vởn trong đầu suốt thời gian qua đã dần bào mòn ý chí của tôi.
Tự điều trị chẳng mang lại kết quả gì ngoài làm tôi thêm rệu rã. Dù sao, cũng đã đến lúc phải nhờ tới một người khác, một bác sĩ thực thụ để đối mặt với những cơn ác mộng dai dẳng này.
Tôi đang mải đắm chìm trong suy nghĩ thì bất chợt trông thấy một gương mặt quen thuộc bước ra từ phòng khám. Là Wan ViVa, người bạn tôi quen được trong một chuyến thăm trung tâm bảo trợ trẻ em. Vừa thoáng nhìn thấy tôi, cô ấy đã nở một nụ cười bất ngờ, bước nhanh về phía tôi.
"Faye Parey? Cậu ở đây làm gì vậy?" Wan hỏi, ánh mắt lộ vẻ lo lắng khi thấy tôi có phần tiều tụy.
"Không có gì to tát đâu." Tôi trả lời, cố tỏ ra bình thường.
"Tớ chỉ gặp vài rắc rối với giấc ngủ thôi."
Wan nhìn tôi chằm chằm một lát, rồi như hiểu ra, cô gật đầu.
"May đấy, Tiến sĩ Yoko Arptrel Sert đang trực hôm nay. Cậu biết không, cô ấy rất nổi tiếng trong ngành, để có được một lịch khám với cô ấy thì khó hơn hái sao trên trời."
Tôi nhướn mày. "Bác sĩ khó gặp đến thế sao?"
"Cậu không biết đâu. Tiến sĩ không chỉ xuất sắc về chuyên môn học thuật mà lịch làm việc khám chữa bệnh của cô ấy kín mít. Để tớ sắp xếp cho cậu gặp cô ấy sớm." Wan cười, nhưng ánh mắt đầy nghiêm túc.
Sau vài lời trao đổi với nhân viên lễ tân, Wan đưa tôi đến phòng khám của Yoko Arptrel Sert. Căn phòng toát lên vẻ đẳng cấp khác thường, được thiết kế theo phong cách hiện đại mà vẫn giữ lại chút gì đó ấm áp nhờ tông màu gỗ sáng và ánh đèn dịu nhẹ.
Tất cả những chi tiết nhỏ nhặt đều được bày trí có dụng ý, từ kệ sách chất đầy tài liệu y khoa, đến chiếc sofa mềm mại dành cho bệnh nhân. Nhìn quanh, tôi cảm nhận rõ đây là nơi mà không phải ai cũng có thể bước vào.
Tôi bước lại gần chiếc ghế đối diện Yoko, cố gắng giữ bình tĩnh khi thấy cô ngồi ở phía bên kia bàn, lưng thẳng tắp trên ghế da, gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt sắc bén. Cô ấy trông trẻ hơn nhiều so với hình dung của tôi về một bác sĩ tâm thần nổi tiếng đến vậy. Yoko nhìn tôi, đôi mắt chăm chú không rời và nở một nụ cười nhẹ.
"Xin chào, Faye Parey phải không?" Giọng bác sĩ trầm, mềm mại mà lại đầy quyền lực, giống như một bản nhạc được sắp xếp tỉ mỉ đến từng nốt.
"Chào, bác sĩ có thể gọi tôi là Faye." Tôi đáp, rồi ngồi xuống, cố giữ cho mình trông thoải mái nhất có thể.
Sự im lặng bao trùm, cô ấy không vội hỏi, không vội nói gì, chỉ lặng lẽ quan sát, ánh mắt như đang soi rọi từng lớp vỏ bọc của tôi. Cảm giác ấy giống như bị lột trần, từng bí mật, từng nỗi sợ hãi mà tôi luôn cố giấu đi dường như đều nằm trong tầm mắt cô.
Yoko khẽ nghiêng người về phía trước, một cử chỉ rất nhỏ nhưng đủ để rút ngắn khoảng cách giữa chúng tôi. Tim tôi đập mạnh hơn, không phải vì lo sợ mà là vì một cảm giác kỳ lạ đang chạy dọc sống lưng như thể trong khoảnh khắc này tôi không còn nơi nào để ẩn nấp nữa. Tôi biết mình cần giúp đỡ, nhưng mà người con gái trước mặt không giống bất kỳ bác sĩ nào khác.
Yoko bắt đầu buổi khám bằng một nụ cười nhẹ, cô gật đầu chào tôi trước khi nhìn vào tờ ghi chú trên tay, rồi lại quay trở về ánh mắt đầy tập trung.
"Vậy, Faye... Có vẻ như cô đang gặp vấn đề về giấc ngủ?" Yoko mở lời, giọng điệu nhẹ nhàng.
Tôi khẽ gật đầu, ánh mắt có phần không thoải mái, lướt qua khắp căn phòng như thể đang tìm kiếm một lối thoát.
"Yah, chỉ là mấy chuyện vặt vãnh thôi, kiểu như cơn ác mộng và khó ngủ..." Tôi cố gắng tỏ ra bình thản, sự mệt mỏi hiện rõ trong giọng nói.
Yoko lắng nghe một cách chăm chú, đôi mắt sắc bén nhưng không phán xét.
"Ác mộng như thế nào? Cô có cảm giác gì khi tỉnh dậy?" Yoko hỏi, giọng đều đều như một nhịp đập ổn định, khiến cho tôi cảm thấy cần phải lột trần cảm xúc của mình, dù muốn hay không.
"Cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là vài hình ảnh quá khứ thôi. Tôi nghĩ ai cũng từng có những đêm như vậy." Tôi cười khẽ, nhếch môi, như thể đang cố gắng đánh lạc hướng Yoko.
"Cô có thường cảm thấy mình đang bị theo dõi không, Faye? Cảm giác như có ai đó luôn nhìn vào cô từ bóng tối ấy?"
"Không... không hẳn là như vậy. Đôi khi tôi chỉ cảm thấy căng thẳng, có vài bóng mờ xuất hiện rồi biến mất... Yah.. tôi nghĩ do tôi làm việc nhiều thôi." Tôi hơi sững lại, ánh mắt thoáng hiện lên sự bất an. Tôi cố giữ vẻ mặt bình thản, trừ sự ngập ngừng trong giọng nói lại hiện rõ.
Yoko gật đầu, ghi chép vài dòng vào sổ, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Mỗi cử động nhỏ của tôi, từ ánh mắt trốn tránh đến đôi tay khẽ chuyển động đan vào nhau, đều không thoát khỏi sự quan sát của cô. Đôi khi, Yoko đặt những câu hỏi tưởng chừng như vô hại.
Đôi lúc lại xoáy sâu vào những điểm yếu tâm lý của tôi, khiến tôi không thể đoán trước ý định thật sự của cô. Cảm giác bị ép buộc để bộc lộ từng khía cạnh sâu kín của tâm trí khiến tôi khó chịu như thể đang trải qua một cuộc thẩm vấn ngầm.
Không chịu được nữa, tôi nhíu mày có chút hằn học. Tôi đề nghị Yoko hỏi mình một cách giống khám bệnh nhân hơn. Yoko mỉm cười, không hề tỏ ra bị động trước phản ứng của tôi. Nàng đứng dậy, ra hiệu mời tôi đến khu vực đặt chiếc ghế tĩnh điện.
Tôi đứng lên bước về phía chiếc ghế. Yoko giúp tôi đeo các cảm biến lên đầu, rồi bắt đầu thực hiện một số bài kiểm tra chuyên sâu, từ đo điện não đồ đến các bài kiểm tra phản ứng cảm xúc.
Màn hình trước mặt Yoko hiện lên các biểu đồ phức tạp, ghi nhận từng dao động trong nhịp sóng não của tôi. Sau khi hoàn tất các bài kiểm tra, Yoko ngồi xuống đối diện tôi lần nữa, tay cầm kết quả.
Tôi ngồi trên chiếc ghế tĩnh điện, từng sợi dây cảm biến lạnh buốt được nối lên đầu, áp sát vào da đầu như từng chiếc nanh sắc bén bám vào ý thức, ép tôi đối diện với thứ mà tôi đã cố giấu kín.
Ánh đèn lờ mờ hắt xuống, những gợn sáng từ đèn dầu trải dài trên mặt bàn đầy các biểu đồ, mỗi đường nét trên giấy phơi bày sự hỗn loạn bên trong tôi. Cô ta nhìn chằm chằm vào biểu đồ, đôi mắt nâu sâu thẳm hiện lên chút tò mò, rồi khẽ nhíu lại.
Người phụ nữ mà tôi ngỡ sẽ dễ dàng qua mặt, từng câu hỏi của cô ấy, từng ánh nhìn soi mói như đang bóc trần lớp vỏ bọc của tôi, từng lớp từng lớp lột sạch sự điềm tĩnh giả tạo mà tôi cố gắng duy trì.
Chất giọng đều đều của cô ấy nhẹ nhàng như tiếng thầm thì, len vào từng ngóc ngách tâm trí, khiến tôi không thể trốn chạy.
"Căn cứ vào những triệu chứng mà cô đã cung cấp và các chỉ số tôi thu được, tôi chẩn đoán rằng cô có thể đang trải qua giai đoạn tiền triệu của tâm thần phân liệt." Yoko ngừng lại, quan sát phản ứng của tôi.
"Hả? Ý bác sĩ là tôi bị điên á?"
"Để tôi nói hết!" Yoko cắt ngang với vẻ mặt giận dữ. Nên tôi đành im phăng phắc.
"Những cảm giác như bị theo dõi, thấy bóng đen mờ ảo, hoặc những gương mặt từ quá khứ xuất hiện đột ngột... Đó là các dấu hiệu của ảo giác thị giác và thính giác, đặc biệt là trong những giai đoạn đầu của căn bệnh này."
"Tình trạng này thường khởi phát nhanh chóng trong vài tuần và có thể trở nên trầm trọng nếu không được can thiệp kịp thời."
Giọng cô ấy trầm xuống, như cố ý ép tôi phải nghe rõ từng chữ. Tôi siết chặt tay vịn ghế, cảm nhận móng tay cắm sâu vào lớp da bọc ghế. Yoko tiếp tục nói.
"Cô cũng đã nói về những cơn lo âu đột ngột, cảm giác ngột ngạt như không thể thở được. Điều đó thường xảy ra trong các giai đoạn căng thẳng và là triệu chứng của các cơn hoảng loạn đi kèm. Tình trạng này sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến khả năng suy nghĩ và hành động của cô nếu không được kiểm soát."
Yoko nhẹ nhàng đẩy gọng kính lên như muốn kiểm soát cảm xúc của mình trước khi tiếp tục. Tôi nhìn cô ấy, ánh mắt nàng nghiêm nghị như thể sẵn sàng giải thích tường tận cho tôi hiểu.
"Nghe đây Faye!" Yoko bắt đầu, giọng nói chậm rãi.
"Tâm thần phân liệt không có nghĩa là 'điên' theo cách mà cô nghĩ. Đây là một rối loạn tâm thần nghiêm trọng, ảnh hưởng đến cách suy nghĩ, cảm nhận và hành xử của con người."
"Người mắc bệnh này có thể trải qua các triệu chứng như ảo giác tức là nhìn hoặc nghe thấy những thứ không có thật, hoặc hoang tưởng tin vào những điều không đúng sự thật, nhưng lại rất chắc chắn về chúng.
Từng lời nói của nàng nặng nề như đá tảng rơi xuống, dần đánh tan mọi nghi ngờ trong tôi. Mắt tôi dán vào từng cử chỉ của nàng, nhưng trong đầu lại hiện lên những hình ảnh kỳ quặc mà tôi từng thấy, những âm thanh kỳ lạ mà tôi từng nghe.
"Vậy... vậy tức là... tôi sẽ không còn biết cái gì là thật, cái gì là giả nữa sao?" Tôi ngập ngừng hỏi, giọng nói chợt yếu ớt.
"Có thể là như vậy, nếu bệnh tiến triển nặng." Yoko đáp, không một chút do dự.
"Nhưng không phải là không có cách điều trị. Tuy nhiên, bệnh này thường cần điều trị lâu dài bằng thuốc và liệu pháp tâm lý để kiểm soát. Quan trọng là cô cần chấp nhận rằng những trải nghiệm của mình có thể là sản phẩm của tâm trí. Không phải là sự thật."
Tôi ngả người ra ghế, lòng ngổn ngang như biển gió, đầu óc như vừa bị giáng một cú trời giáng. Sau tất cả những gì tôi đã làm, vượt qua cái nghèo, cái khổ, bao nhiêu lần đứng giữa sống và chết, vậy mà cuối cùng lại bị chẩn đoán mắc bệnh tâm thần.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Yoko nhẹ nhàng tiếp tục.
"Bị 'điên' không phải là chẩn đoán y khoa cụ thể. Đó là cách gọi mang tính kỳ thị, thiếu chính xác, thường để chỉ những người hành xử khác biệt so với chuẩn mực. Nó không đúng với bất cứ chứng bệnh nào. Trong y khoa, mọi rối loạn tâm thần đều có cơ chế và cách điều trị rõ ràng."
"Bác sĩ đang an ủi tôi à... Hahaha... không cần phải vậy." Tôi chẳng hiểu sao mình lại cười ngặt nghẽo như đứa dở hơi trước mặt bác sĩ.
"Tôi không rảnh." Yoko đáp lại tôi một cách hờ hững. Riêng ánh mắt cô ấy luôn nhìn chằm chằm vào tôi.
Nàng bác sĩ này có khuôn mặt thanh tú, đôi má hồng hào như búp đào căng mọng. Đôi mắt ấy lướt qua biểu đồ rồi quay trở về nhìn tôi, khiến tôi không dám nhìn thẳng vào nàng quá lâu, sợ rằng mình sẽ lộ ra sự yếu đuối, sự hoang mang mà tôi luôn giấu kín.
Tôi cảm nhận được ánh mắt của nàng đang dò xét từng cử động nhỏ, từng thay đổi trong nét mặt của tôi. Cứ như thể cô ấy đang nhìn thấu tâm trí tôi, không một chi tiết nào thoát khỏi sự chú ý của nàng.
Tôi biết mình cần phản kháng, tuy nhiên đôi mắt sắc bén và gương mặt dịu dàng ấy khiến tôi mất đi ý niệm chống trả. Yoko đẩy một tờ giấy ghi phác đồ điều trị về phía tôi, đôi môi hơi mím lại, biểu hiện rõ ràng của sự quan tâm.
"Đây là phác đồ điều trị tạm thời của cô. Tôi đã kê một số loại thuốc đặc trị, bao gồm thuốc an thần liều nhẹ và thuốc chống loạn thần như chlorpromazine và thioridazine để ổn định các triệu chứng ảo giác và lo âu."
"Tuy nhiên, cần lưu ý thuốc có thể gây tác dụng phụ và nếu sử dụng kéo dài có nguy cơ gây nghiện cao. Đây chỉ là biện pháp tạm thời giúp cô có được những giấc ngủ ổn định hơn và giảm bớt các cơn hoảng loạn."
Mắt tôi dừng lại trên bàn tay của nàng, đôi tay nhỏ nhắn cẩn thận đẩy toa thuốc đến gần tôi. Bất giác, tôi ngẩn người nhìn đôi tay ấy, tưởng tượng chúng chạm lên mặt tôi, cảm nhận làn da mềm mại ấy bên dưới những ngón tay chai sạn của mình. Một ý nghĩ vừa điên rồ vừa ngọt ngào len lỏi vào tâm trí.
"Tôi quay lại tái khám, thì có gặp được bác sĩ không?" Tôi hỏi, ánh mắt nhìn xuống để tránh gặp ánh nhìn của Yoko, trái tim lại đập mạnh hơn.
"Phải tuân thủ đúng lịch trình và dặn dò mà tôi đã ghi trong đơn thuốc, cũng như quay lại tái khám sau một tuần. Tôi cần theo dõi sát sao các triệu chứng để có thể điều chỉnh liệu trình phù hợp hơn. Cô còn câu hỏi nào không?" Yoko nghiêng đầu một chút, nét mặt trở nên dịu dàng, lại có vẻ gì đó rất xa cách.
Tôi cầm tờ đơn thuốc trên tay, từng dòng chữ nhỏ trên đó. Đầu óc vẫn quay cuồng vì những lời nói của Yoko. Đột nhiên Yoko rời khỏi bàn đi vòng qua đứng trước mặt tôi, với ánh mắt nàng chăm chú, cái cách nàng nhìn sâu vào tôi lại khiến tôi không thể rời mắt.
Làm sao mà một người lại có thể có đôi mắt vừa thuần khiết đến thế, vừa có thể khiến tôi bị cuốn vào như một cơn lốc.
Giữa lúc đó, y tá gõ cửa bước vào và trao tôi một túi giấy với các hộp thuốc bên trong. Tôi liếc nhìn tấm danh thiếp nhỏ nàng trao cho tôi, số điện thoại bàn của Yoko được viết gọn gàng, từng con chữ đầy chỉn chu.
"Gọi tôi ngay nếu có bất cứ biểu hiện lạ nào." Yoko dặn dò.
"Ờm...Cảm ơn." Tôi nói khẽ, rồi quay người, bước ra khỏi căn phòng mà không buồn nhìn lại. Khi cánh cửa đóng lại sau lưng, tôi cảm nhận rõ sự bất an lắng đọng trong lòng. Trên đường bước đi, tôi siết chặt tờ chẩn đoán trong tay, móng tay bấu vào lớp giấy mỏng.
——
Trên con đường tối mờ, tôi bước đi trong lặng lẽ. Đôi chân cứ thế di chuyển vô định, không phương hướng, chẳng có đích đến. Những ánh đèn đường le lói hắt bóng tôi dài loang lổ trên mặt đường nhựa.
Từng bước chân như nặng nề hơn khi hình ảnh của Yoko với đôi mắt nghiêm nghị và cái nhìn thấu suốt, hiện lên trong tâm trí nói rằng tôi mắc chứng tâm thần phân liệt. Nghe như lưỡi dao, cắm sâu vào lòng tự trọng của tôi, cứa rách từng mảnh niềm tin yếu ớt còn sót lại.
Tôi bật cười, tiếng cười nghe trống rỗng như một tiếng vọng xa xăm mà chính tôi còn thấy nực cười. Sau bao nhiêu cố gắng, bao nhiêu khổ cực để thoát khỏi vũng bùn quá khứ, để leo lên được đến đây nơi có nhà, có tài sản, có một cuộc sống mà nhiều người ao ước. Làm lụng đến kiệt sức, va vấp, tự mình đứng dậy, từng đồng một xây nên gia sản. Tất cả chỉ để nhận lại một bản chẩn đoán tâm thần phân liệt.
Tôi về đến ngôi nhà của mình, ngôi nhà mà tôi từng tự hào gọi là tài sản lớn nhất. Những bức tường cổ kính, nội thất sang trọng bên trong, tất cả như đang chế giễu tôi. Tôi ngồi phịch xuống ghế, cầm tờ chẩn đoán trong tay, đọc từng chữ, từng chữ một lần nữa như để chắc chắn mình không nhầm.
Cảm giác mất mát, bất lực đổ ập lên, tựa như mọi thành tựu, mọi công sức đổ xuống sông xuống biển. Nếu một ngày nào đó tôi mất kiểm soát hoàn toàn và chẳng còn là chính mình thì tất cả những gì tôi cố gắng gầy dựng cũng chẳng còn ý nghĩa gì.
Tôi nhìn quanh, hình dung gương mặt hai đứa em nhỏ, những đứa trẻ mà tôi luôn dốc sức bảo vệ từ những ngày chúng còn thơ dại. Chúng xứng đáng có một cuộc sống tốt, một cuộc sống mà tôi đã phải đánh đổi cả tuổi trẻ, cả lý trí của mình để tạo dựng.
Có lẽ đã đến lúc tôi nên sắp xếp, chuẩn bị cho chúng, phòng khi tôi không còn đủ tỉnh táo để bảo vệ chúng nữa.
Sớm muộn gì tôi cũng sẽ phải đối mặt với những ngày tháng đen tối nhất. Càng nghĩ, tôi càng thấy mình phải dứt khoát sắp xếp cho hai đứa chúng sớm nhận lại phần tài sản của mình. Tôi không muốn khi lý trí của tôi thực sự mất đi, chúng lại lâm vào cảnh thiếu thốn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro