Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 12

Dean đang cảm thấy mê mang. Nhưng là mê mang kiểu tốt, cái loại mà làm cho đầu của anh nhẹ nhõm và quay cuồng. Họ đã có một đêm tuyệt vời với bàn bida với bia và thức ăn. Anh ước bố của mình hòa nhập thêm một chút, nhưng anh cũng không phàn nàn. Họ đã có thêm một chuyến săn thành công. Bố đã có thể thấy Cas ngầu đến mức nào, và Dean biết bố đã bị ấn tượng.

Sam ngồi trên giường với chiếc laptop, trong bộ đồ ngủ của mình. Cas thì ngồi trên giường của họ, tiếp tục tiến hành dự án đan len của anh ấy. Nó đã bắt đầu có hình dạng. Dean đã có thể thấy được kết quả của một cái ông tay áo mà Cas đang tạo ra từ hai thanh đan. Lúc đầu anh đã trêu Cas, nhưng nhìn thấy anh có một sở thích cũng tốt. Một sở thích mang tính sáng tạo. Cas đã từng nói rằng vì mình là một thiên thần, hầu hết sức mạng của anh ấy tập trung vào việc tàn phá. Đây là một trong ít những lần anh ấy có thể tận hưởng khả năng sáng tạo.

Và Dean phải thừa nhận rằng, những thứ mà Cas đã đang rất thoải mái. Mũ đan, găng tay, khăn quàng cổ. Nếu như Cas không bận đọc sách, hay truy tìm tài liệu , hay bắt Dean coi Full House, thì anh sẽ lại đan len, và tiếng thanh đan len va chạm vào nhau đã nhanh chóng trở thành âm thangđều đều đưa anh vào giấc ngủ.

Dean bỏ lại em trai của mình và Cas để nhảy vào phòng tắm.

Đã có rất nhiều chuyện xảy ra trong vài tháng qua. Không chỉ có việc bố đột nhiên xuất hiện từ hư không, nhưng Dean nghĩ mình đã bắt đầu vượt qua cơn sốc. Anh đã từng ở trong tình huống tương tự, khi anh chạm mặt Cas ở vùng ngoại ô. Và, ở thời điểm đó, anh đã rất tức giận. Phẫn nộ. Phẫn nộ rằng Cas đã phá hỏng đầu của Sam, và rồi phẫn nộ với anh vì đã chết. Phẫn nộ rằng Cas không nhớ được mình đã làm gì.

Nhưng, sau đó Cas đã nhớ lại được và anh nhìn thẳng vào mắt Dean mà nói. "Tôi xứng đáng bị chết." Và sau đó Dean không thể giận giữ với Cas được nữa, vì họ vẫn còn sống, vì tất cả mọi người đều vẫn còn sống, và thế giới vẫn còn quay vì những quyết định của Cas.

Và sau đó Cas chuộc lỗi bằng cách hấp thu sự điên loạn của Sam khi anh không thể loại bỏ nó. Và sau đó Cas lại từ bỏ chủ nghĩa hòa bình mới tìm được của mình để giúp tiêu diệt thủ lĩnh bọn Leviathan.

Sau đó còn có Purgatory.

Họ đã bị bắn vào Purgatory, và sau đó Cas đã biến mất, Dean dành hầu hết cả thời gian ở đó để tìm Cas ở mọi ngóc ngách, đào mọi gốc cây và hố đất để tìm cho bằng được bạn thân của mình. Sau bốn tháng, Dean bắt đầu lay động. Có thể rằng một trong một triệu những con quái vật lần mò trong rừng đã tóm được Cas. Dean không muốn tin điều đó; rằng Chúa đã mang Cas về chỉ để cho anh chết thêm một lần nữa nhanh như vậy.   

Nên Dean tiếp tục tìm kiếm, và cầu nguyện; cầu xin Cas quay lại với anh.

Dean đã hợp tác với Benn, và cùng nhau, họ đã tìm thấy Cas. Và Dean đã ôm lấy anh và không muốn bỏ ra, không bận tâm đến việc Cas trông bẩn thiểu hơn bao giờ hết.

Vào đêm đó, họ đã nói chuyện.

"Cậu sẽ không được an toàn nếu tôi tiếp tục ở lại," Cas thì thầm. Hơi thở của anh ấm áp, ngược lại với con lạnh thấu xương mà Dean đã dần làm quen. Tay của Cas đang đặt lên vai anh, và họ đang ngồi rất gần với nhau. "Tôi là một thiên thần trong vùng đất của nghiệt chủng. Bọn Leviathan..."

"Chúng thì sao ? Chúng ta đã tiêu diệt thủ lĩnh của bọn chúng thì sợ gì lũ lính lác chứ."

"Tôi bị săn đuổi. Tất cả mọi quái vật..."

"Cas, chúng ta có thể về nhà. Anh không muốn về nhà sao ?"

Cas nuốt xuống. Môi của anh run rẩy. "Tôi không xứng đáng..."

Dean bắt anh im lại bằng một nụ hôn. Nụ hôn trong sáng nhất mà anh có thể nhớ được trong một thời gian dài. Nó mềm mại, dường như không cảm nhận được, nhưng Cas đã im lặng. Đôi tay nắm chặt lấy vạt áo khoác bẩn thỉu của Cas.

Khi họ rời ra, Dean tựa đầu vào trán Cas, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt của anh. Anh không quen với râu, không quen với việc nhìn thấy Cas nhếch nhác đến vậy, nhưng vẫn có điều gì đó khiến Dean cảm thấy nhẹ nhõm bởi sự thô ráp dưới lòng bàn tay của mình. Một điều gì đó mà Dean có thể  giữ lấy và chứng mình nó là thật.

"Hãy về nhà với tôi (em)," Dean thì thầm. Dean nhận ra, mơ hồ, rằng Benny đang ở gần đây, nhìn thấy tất cả những điều này. Nhưng anh lại nhận ra mình không quan tâm. Anh đã tìm kiếm quá lâu, và giờ anh đã tìm thấy Cas - việc Benny nghĩ gì không quan trọng.

Cơn gió lạnh đắng lặng lẽ thổi quanh họ, và dòng suối chậm rãi chảy, len vào các kẽ đã và góc đất. Một cơn lốc nhẹ nhõm, thanh bình bao lấy họ, nhưng trong môi trường của Purgatory, điều đó đáng sợ nhiều hơn là thư giãn. Lẽ ra phải có những tiếng gầm của quái vật, tiếng hét đau đớn, tiếng nhịp tim của Dean trong hộp sọ mình.

"Được rồi," Cas nói sau một hồi im lặng, "Được."

Họ lê bước qua từng tấc đất của Purgatory, dành cả đêm nằm ôm lấy nhau,  đôi khi Dean sẽ bị đánh thức giữa những giấc ngủ ngắn của mình và chạy trốn khỏi một loại quái vật nào đó đã bám theo rình rập họ, và một khi nó đã chết, hoặc là họ đã ở đủ xa, Dean sẽ đặt đầu của mình vào lòng Cas và Cas sẽ dùng thánh ân của mình để đưa Dean lại vào giấc ngủ. 

Cas đã chữa lành hết tất cả vết thương của anh, ngay cả những cái nhỏ. Những vết xướt trên ngón tay của anh vì đã cầm dao quá chặt, những vết bầm do vấp phải đá và rễ cây; có một lần anh đã ngã một cách chuyên nghiệp nhất có thể và làm trật cổ chân của mình. Nó đã bắt đầu sưng lên gấp đôi trước khi anh biết được chuyện gì đang xảy ra, trước khi anh có thể chửi lên trong đau đớn, Cas đã chạm vào trán anh và nó đã lành, không có bất cứ dấu hiệu thương tích nào.

Anh không chắc mình có thể sống sót khỏi Purgatory nếu không có Cas.

Anh đã có thể sinh tồn rất tốt ở Purgatory trong những tháng trước khi tìm thấy Cas, nhưng chúng rất gian nan và khó khăn. Trong những tháng đó, may mắn lắm anh mới ngủ được hai tiếng một ngày, và tất cả các vết thương nhỏ cứ chồng chất lên nhau, làm cho những cơn đau nhỏ nhất cũng có vẻ dữ dội; nhưng sự kiệt sức đã gần như đánh bại anh.

Vào đêm anh tìm thấy Cas, anh đã có một trong những giấc ngủ ngon nhất cuộc đời mình. Không chỉ vì Cas đã đưa anh vào giấc ngủ, nhưng bởi vì Dean không cần phải lo lắng nữa. Anh đã tìm thấy Cas. Cas vẫn an toàn. Cas sẽ về nhà với anh.

Và khi họ thoát khỏi Purgatory, sau khi họ đã trả ơn Benny bằng cách đào xác anh lên, họ đã đoàn tụ với Sam.

Sam đưa mắt nhìn họ một lần sau khi đã ôm chặt lấy họ rời cười một tiếng. "Cũng đến lúc rồi." em ấy nói, và đó là tất cả những gì nó nói về việc này.

Dean không muốn phải nói mình và Cas có quan hệ gì, chỉ là...chỉ là anh và Cas thôi. Cas là bạn thân của anh, là đồng đội của anh. Dean có thể tâm sự với Cas những điều anh không bao giờ có thể với Sam; anh luôn phải mạnh mẽ vì Sam, là một anh trai lớn, và đáp ứng hết tất cả các nhu cầu của Sam.

Nhưng Cas...anh không cần phải mạnh mẽ vì Cas. Anh có thể cho Cas thấy sự bất an, nỗi sợ hãi của mình và Cas không bao giờ coi thường anh. Thật ra, Cas dường như chỉ coi trọng Dean hơn sau mỗi lần anh kể cho Cas những phần đen tối mà anh chỉ muốn chôn sâu trong lòng.  

Dean chưa bao giờ có một người như vậy. Anh đã luôn phải mạnh mẽ, vì Sam, vì bố của mình.

Dean vẫn cảm thấy khó có thể tin rằng bố của mình đang thật sự ở đây. John đã không để lại một mối quan hệ tốt với Dean trước khi ông chết. Dean vẫn có thể nhớ bố của mình thì thầm vào tai của anh rằng anh phải cứu hoặc giết Sam. Dean chỉ thấy màu đỏ và nắm chặt tay lại. Cả cuộc đời của mình, bố đã luôn đặt trên vai anh những trách nhiệm mà không một đứa trẻ nào nên có, vậy mà giờ ông dám đòi hỏi điều này ở anh ?

Vào lúc đó, anh chỉ biết tức giận. Nhưng giờ đây sau nhiều năm bị chia cắt bởi cái chết của ông, Dean muốn tha thứ cho John. Nếu như họ sẽ làm việc với nhau, họ sẽ phải tha thứ cho nhau. Họ là gia đình; ông là gia đình của Dean. Dean muốn John trong cuộc đời của anh. Anh đã luôn muốn có toàn bộ thành viên gia đình của mình : Cas, Sam và John. Và giờ anh đã có thể có điều đó.

Lần đầu tiên trong cuộc đời của mình, Dean thật sự nghĩ mình sẽ có tất cả những gì mình muốn.

Nước trong nhà tắm bắt đầu trở lạnh và Dean bước ra. Anh nhanh chóng lau khô mình và mặc chiếc quần đùi vào trước khi bước lại vào phòng nghỉ.

"Ew," Sam nói, khịt mũi, mặc dù anh hầu như không ngẩng lên từ laptop của mình. "Anh biết lịch sự một tí có được không ?"

Dean cúi xuống là lục trong túi đồ của mình, tìm đồ ngủ của mình.

"Trừ khi em xóa hết phim khiêu dâm trong laptop của em đi thì anh không nghĩ em có quyền nói về phép lịch sự."

Sam đỏ mặt và bắt đầu gõ tiếp trên chiếc laptop của mình.

Dean nhe răng cười chiến thắng và luồn chân vào chiếc quần của mình. Anh ngã xuống giường và kéo chiếc quần qua mông rồi lùi về phía đầu giường. Cas đang sử dụng laptop của Dean. Anh nghiêng người để xem Cas đang coi gì, và anh không thể nào nhịn cười được.

"Này, anh thật sự đang theo dõi dự án đan lên của bà mẹ hổ đó hả ?"

Không thèm nhìn anh, Cas đan thêm một nốt nữa cho tác phẩm của mình. "Hổ thì không thể sử dụng được Internet, Dean." Đột nhiên Cas bỏ thanh đan len xuống rồi nghiêng đầu sang một bên. Dean thầm rên rỉ. "Được không nhỉ ? Loài hổ rất thông minh, tôi có thể dạy cho chúng cách sử dụng Internet."

Cas kéo chiếc laptop lại gần và xòe tay ra bàn phím. "Nhưng chúng sẽ không thạo việc bấm máy lắm--"

"Cas, câu nói đùa chết lâu rồi."

Đôi môi Cas cong nhẹ, người lạ nhìn vào sẽ không biết rằng anh đang cười. Nó dịu dàng, mơ hồ như có như không nhưng lại thắp sáng cả khuôn mặt anh. 

"Họ rất giỏi những gì họ làm." Cas nói, chỉ vào màn hình. Dean nghiêng qua để nhìn. Rất nhiều những hình ảnh về những mẫu áo lên với đủ loại màu sắc.

"Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho người đã cho anh biết về Pinterest," Dean nói to, liếc sang Sam. Sam nhún vai và làm mặt vô tội, nhưng Dean có thể nhận ra thằng em của mình đang cố nhịn cười. 

"Cứ coi như đây là trả thù," Sam nói, cười nhe cả răng. "vì đã bắt em chịu đựng khẩu vị âm nhạc tệ hại của anh cả cuộc đời em."

Dean đảo mắt. "Vẫn còn đang xem phim khiêu dâm, hay đã tìm được một vụ án nào cho bọn anh rồi ?"

Sam thở dài, dụi mắt. "Có thể ? Có vẻ như đang có vài con quỷ lảng quanh thành phố Kansas, Missouri. Tìm thấy một bài báo nói rằng vài ngày trước, có hai người được tìm thấy nằm bất tỉnh trong vũng máu của họ trên vỉa hè, nhưng lại không tìm được bất cứ thương tích nào trên hai người. Và cả hai vẫn còn đang bất tỉnh."

"Tuyệt vời." Dean nói, nhảy xuống giường. "Quỷ. Chúng ta không thể có được hai tuần yên ổn không xử lý việc gì liên quan đến chúng được sao ?"

Sam hừ. Đóng laptop lại và đặt nó lên đầu giường.

"Vẫn phải có người làm việc đó." Sam nói, nhún vai.

"Well, có ai khác làm việc đó chỉ một lần thôi có được không ?" Dean càu nhàu, nhưng đã lên sẵn chuyến đi trong đầu của mình; anh nghĩ về những xa lộ, những giới hạn tốc độ và giao thông. Anh đã biết rằng chuyến đi này sẽ không ít hơn 9 tiếng, cũng không quá tệ. Nếu họ rời đi vào lúc bình mình thì chắc họ sẽ đến nơi vào chiều hôm sau.

"Well, đã đến lúc đi ngủ." Dean nói. "Đừng thức quá muộn, Cas." Dean nói, thỏa mãn với biểu hiện khó chịu của Cas.

Yeah, đây là một công việc tồi tệ. Nhưng có cả gia đình của anh bên cạnh, công việc đã bớt tồi tệ đi.







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro