Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 4: hôn


Chap 4.

Tzuyu ra hiệu mọi người cùng nhau ra ngoài.

Aisha chỉ gọi nước uống, Jihyo đã lỡ gọi đồ ăn nên phải gói mang về, Sana cũng đang ăn dở bữa tối thì bị Tzuyu gọi ra ngoài, cô đứng dậy tính tiền và nhờ gói phần đồ ăn thừa lại để mang về.

Tất cả đi ra hẳn mặt đường.

- Sana, rất tiếc cho chị, bếp trưởng Kim là gái thẳng đó – Tzuyu chẹp miệng.

- Dùng chiêu mà không được hả? – Aisha ngạc nhiên hỏi.

- Thái độ nói chuyện của cô ấy trông rất dửng dưng và lạnh lùng – Jihyo bật cười.

- Tzuyu tán tỉnh ai cũng thành công mà, kỳ thật – Yeeun nheo mắt.

Sana thở dài, cầm túi đồ ăn vừa được gói lại lên và nhìn vào nó, cô không hiểu lý do thật sự của bếp trưởng Kim, khi không lại đối xử đặc biệt với cô như vậy.

- Thôi đừng buồn Sana, biển ngoài kia còn rất nhiều cá mà – Aisha vỗ vai Sana.

- Gì? Sana đã có người yêu rồi đó – Tzuyu chưng bộ mặt khinh bỉ.

- Vậy thì lý do cậu tò mò về cô ấy là gì? – Jihyo trố mắt.

Sana chẳng muốn giải thích, cô cũng không thể giải thích chính xác được động cơ của cô. Sana im lặng phẩy tay và chào mọi người để đi về.

Bước vào căn nhà quen thuộc và một lần nữa Sana bắt gặp cảnh Nayeon đang ngồi trong phòng khách. Cô ấy đang ngồi dựa vào thành kính một bề mặt của căn phòng, phóng chiếu nhìn ra là toàn thành phố.

Bên cạnh cô ấy là một chai rượu và một gạt tàn thuốc lá. Nayeon không phải người nghiện hút thuốc lá, thỉnh thoảng cô ấy hút cho vui thôi. Hôm nay có gì đặc biệt mà cô ấy lại hút thuốc thế này.....

- Em về nhà rồi đó hả? – Nayeon châm điếu thuốc đang hút dở xuống gạt tàn rồi uống một ngụm rượu.

- Hôm nay chị có đi làm không? – Sana gợi mở một chủ đề cho đỡ căng thẳng, cô thấy sắc mặt Nayeon không được tốt lắm, cô đi vào phòng bếp để lấy nước uống.

- Không.

- Vậy hôm nay chị làm gì?

- Chị chả làm gì cả.

- Chị nên có một lịch trình mỗi ngày để không bị lãng phí thời gian, nếu không gặp gỡ bạn bè thì chị nên đến quán coffee để theo dõi công việc kinh doanh chứ.

- Em quan tâm chuyện đó làm gì, chẳng phải em muốn gì chị đều có đủ tiền để mua cho em hay sao?

- Em là người có công ăn việc làm ổn định, thu nhập của em trên dưới 10 triệu won một tháng, là ước mơ của nhiều người, và chị biết em là người sống rất đơn giản, tiền em còn chả tiêu hết, huống chi là cần tiền của chị. Em nhắc về công việc không phải vì muốn chị kiếm nhiều tiền hơn, mà là nó sẽ giúp cuộc sống của chị ý nghĩa hơn mà thôi.

- Ý nghĩa? – Nayeon bật cười.

Sana thở dài, tốt nhất là không nên tranh cãi với người say rượu, cô chuẩn bị bước vào phòng ngủ.

- Em vừa đi đâu vậy? – câu hỏi của Nayeon giữ chân cô lại.

- Em đi ăn với Tzuyu em nói với chị rồi mà.

- Đi ăn ở đâu, ăn gì, nhà hàng nào?

- Nhà hàng Queen, ăn tokbokki – Sana trả lời cho xong, trong lòng chợt nhớ đến hương vị thơm ngon của món tokbokki, là một món ăn mà cô rất thích, vị cay nữa, cái khẩu vị yêu thích của cô, chưa kể lại còn đến từ bàn tay của bếp trưởng Kim, cô cảm thấy rất hạnh phúc khi được ăn nó.

Bếp trưởng Kim là một con người kỳ cục, khi không lại quan tâm cô kiểu đặc biệt thế, mà lại không chủ động ngỏ lời gì cả, khiến cho cô bức bối.

Tzuyu nói cô ấy là gái thẳng, cô cố chấp không muốn tin vào điều đó. Nếu bếp trưởng Kim có bạn trai thì may ra cô tin.

Nhưng trông cô ấy giống người độc thân lắm.

Nhưng sự hụt hẫng của cô vẫn còn đó cho nên giờ phút này khi về nhà tâm trạng cô không tốt cho lắm.

- Hai người gặp nhau nói chuyện gì?

- Em đang rất mệt đừng hỏi em nữa.

- Tại sao em lại giở cái giọng đó ra với chị? – Nayeon hắng giọng.

- ...................

- Minatozaki Sana, em bớt ngoan hiền hơn ngày xưa rồi đó.

- Em vẫn là em, chẳng có gì thay đổi, chị thì không thay đổi suốt bao năm qua chắc?

- Đừng có nói chuyện kiểu bắt bẻ với chị.

- Có bao giờ chị quan tâm đến cảm xúc của em chưa, hay chị cứ yêu em theo cách chị muốn? – Sana thật sự muốn bùng nổ.

- Là sao?

- Hôm qua chúng ta đang đi với nhau thì chị bỏ em lại giữa đường chỉ vì một cuộc gọi rủ đi chơi của bạn chị, em cảm thấy hụt hẫng, em cảm giác như chị chỉ tìm đến em khi chị quá rảnh rỗi không có việc gì làm, chị luôn ưu tiên mấy cái cuộc vui của chị hơn.

- Sana, lúc đó chỉ còn cách căn nhà vài bước chân, em hoàn toàn có thể tự về được mà.

- Vài bước chân? 1km đối với chị là vài bước chân?

- Em không biết đường gọi taxi chắc.

- Có cái taxi nào muốn nhận khách đi chỉ 1km không, mà dù em có bắt được taxi đi chăng nữa, em vẫn cảm thấy hụt hẫng.

- Em bị sao vậy Sana, những chuyện như thế này đâu chỉ một lần, chị thường như vậy mà – Nayeon tỏ ra vô tội.

- Vậy là chị thấy cái tính cách vô tâm của chị là chuyện bình thường và chị không có ý định thay đổi?

- Bấy lâu nay chị luôn vậy, em luôn thông cảm và bây giờ chúng ta vẫn còn ở bên nhau mà.

- Thì sao? Chị nghĩ em có thể chịu đựng được trong bao lâu nữa?

- Em nói cái quái gì vậy?

- Chị có cảm thấy khó chịu không khi em đang thẳng thắn nói ra quan điểm của mình như vậy?

- Có, chị rất khó chịu, em im miệng đi, không thì đừng trách chị.

- Nếu chị cảm thấy khó chịu thì chúng ta nên dừng lại tại đây.

- Cái gì?

- Nếu cứ tiếp tục chẳng phải sẽ làm khổ cả hai bên hay sao?

*XOẢNG*

Nayeon ném ly rượu xuống sàn làm Sana giật mình, khuôn mặt cô ấy như nhân vật chính của một bộ phim kinh dị.

- Ai cho em cái quyền quyết định về mối quan hệ này như vậy? – Nayeon hỏi với một tông giọng lạnh tanh.

- ................

- Nếu em còn cái kiểu nói chuyện như vậy với chị một lần nữa thì đừng trách chị ác – Nayeon bước qua Sana và đi ra khỏi nhà.

Tiếng rầm cửa vang lên rất mạnh, Sana cười hắt nhìn cái đống bẩn thỉu trước mặt, cô thản nhiên đi lấy cây lau sàn để dọn dẹp, khuôn mặt không còn chút cảm xúc nào nữa.

Cô đã từng rất yêu Im Nayeon, yêu một cách quỵ lụy, cô thông cảm và bỏ qua mọi khuyết điểm của cô ấy. Dù cô ấy làm cô bị tổn thương, cô vẫn chịu đựng coi như không có gì.

Nhưng đã đến lúc phải thay đổi rồi, cô không muốn vậy nữa.

Ngày hôm sau Sana đi làm, một ngày đi làm khá là bận rộn của cô. Công việc chiếm hết mọi thời gian và cũng giúp cô bớt đau buồn chuyện cá nhân đi. Cô đã nhận được một tin nhắn xin lỗi đến từ Nayeon.

Cô ấy lúc nào cũng vậy, gây ra tổn thương, rồi giải quyết nhanh gọn bằng một câu xin lỗi. Đáng lẽ sau từ xin lỗi phải là hành động hối lỗi, hoặc ít ra phải có hành động thay đổi rút kinh nghiệm....

Nhưng không, Im Nayeon vẫn chứng nào tật nấy, bao nhiêu năm nay đều vậy. Và lý do mà hai người có thể yêu nhau kéo dài tận 3 năm, là vì Sana luôn chấp nhận những lời xin lỗi sáo rỗng đó.

Ngay tại lúc này cô chẳng muốn đáp lại Nayeon cho lắm, vì đầu cô đang mải mê về một hình bóng khác.

Bếp trưởng Kim....

Cô cảm thấy bản thân mình thật dở hơi, bếp trưởng Kim là một người không có sự chủ động với cô, chỉ quan tâm cô bằng những món ăn tặng kèm khi cô đến nhà hàng. Trước đây Nayeon tiếp cận và tán tỉnh cô một cách cuồng nhiệt trong vòng 3 tháng cô mới nhận lời yêu của cô ấy. Xung quanh cô có những vệ tinh tán tỉnh rất chuyên nghiệp mà cô cũng không nao lòng.

Vậy mà giờ cô lại mềm yếu, rung động, cảm nắng bởi một người không hề chủ động mạnh mẽ với cô, mà người đó còn có nguy cơ cao là gái thẳng nữa chứ.

Thật sự dở hơi.

Sana lại một lần nữa đến nhà hàng Queen khi có một buổi tối rảnh rang không làm việc.

Cô đến một cách tự nhiên, không chủ đích, không có kế hoạch nói chuyện gì cả, chỉ đơn giản là đến để ngắm bếp trưởng Kim mà thôi.

Xinh đẹp như vậy, mà lại luôn đứng ở bên trong bếp, thiệt là lãng phí.

Sana ngồi xuống bàn đặt món ăn, hiện tại nhà hàng đang vắng vì đã qua giờ ăn tối rồi, bây giờ là hơn 9h tối. Cô đã cố tình đến một khung giờ khác để nơi này đủ khoảng trống, đủ yên tĩnh, cô sẽ quan sát bếp trưởng Kim tốt hơn.

Quả nhiên, bếp trưởng Kim lại làm thêm một món ăn đặc biệt tặng cô, lần này là malatang. Thật trùng hợp, tất cả những món cô ấy làm riêng cho cô đều là những món sở thích của cô, vì cô là một thích sành ăn cay, những món nào có khẩu vị này cô đều thích. Sana cảm thấy choáng ngợp về điều này, bếp trưởng Kim chắc chắn không biết gì về cô, chỉ biết mỗi cái tên vì cô đã giới thiệu, còn các sở thích của cô thì làm sao biết được.....

Hay là thần giao cách cảm??

Sana lắc đầu, cô sống trên đời này vô cùng thực tế, cô không tin vào mấy cái như kiểu định mệnh, tiếng sét ái tình hay gì đó đâu....

Nhưng việc cô gặp cô gái họ Kim kia và xảy ra những chuyện như vậy, cô cảm thấy như là định mệnh vậy.

Thiệt là kỳ quặc.

Qua đánh giá của Tzuyu thì bếp trưởng Kim là một người khá là thông minh, cách nói chuyện của cô ấy thể hiện điều đó. Sana nghĩ rằng có thể cô nàng kia có tính hướng nội, hoặc là làm bếp lâu quá rồi nên không thích nói chuyện giao tiếp, vì công việc của cô ấy đâu cần phải nói nhiều đâu.

Nó khác với công việc của Sana, cô làm nghề dịch vụ phải tiếp xúc với hàng trăm khách hàng mỗi ngày, công việc của cô luôn đòi hỏi phải giao tiếp tốt.

Trong lúc đang ăn tối Sana liếc thấy bếp trưởng Kim rời khỏi khu vực bếp, cô ấy đi đến cái phòng bên cạnh, trên gắn biển "staff's room"

Có thể nhân viên nhà hàng họ nghỉ ngơi và để đồ đạc cá nhân ở đó...

Sana nhanh trí đứng dậy lẻn vào trong căn phòng đó.

Khi vào bên trong cô mới biết là rất rộng, có hành lang và nhiều phòng nhỏ, cô vừa bước đi vừa ráo rác nhìn xung quanh tìm bóng dáng kia....

Và cuối cùng cô đã tìm ra cô ấy, bếp trưởng Kim đang chuẩn bị thay đồ. Sana đứng núp đằng sau cái tủ, cô thấy cô nàng kia đang cởi áo đồng phục bếp trưởng ra.

Sana há hốc mồm, hiện tại cô gái họ Kim đang chỉ mặc một chiếc áo lót màu đen, nửa phần trên của cô ấy được lộ ra, vô cùng quyến rũ.

Cô biết ngay mà, cô gái này có thân hình thực sự mảnh mai và nóng bỏng, vòng eo của cô ấy nhỏ xinh tôn vóc dáng lên đến mức siêu tuyệt vời, trực giác của cô đã hoàn toàn đúng.

Cô ấy đang thay một chiếc áo bình thường, áo tanktop hở cánh tay màu đen, có vẻ như chuẩn bị tan làm, cô ấy thả cái búi tóc ra, mái tóc đen tuyền dài ngang lưng được thả tự do, trông thật sự quyến rũ.

Đột nhiên bếp trưởng Kim xoay đầu nhìn về phía Sana đang đứng, Sana hoảng hốt lùi một bước để trốn. Cô nín thở vì hồi hộp.

- Sana?

Một tiếng gọi rất trầm và làm Sana vỡ òa....

Cô vừa cảm thấy rung động mà vừa cảm thấy sợ hãi, vì cô đã bị phát hiện rồi.

Sana không còn cách nào khác đành lộ diện, cô cắn môi nhìn bếp trưởng Kim như kiểu học sinh sắp sửa bị cô giáo phạt.

Bếp trưởng Kim mỉm cười, tiếp tục hành động của mình, cô ấy lấy túi xách, khóa cửa tủ đựng đồ và di chuyển tới trước mặt Sana.

- Sao....sao em biết là chị vậy? – Sana như gà mắc tóc.

- Cả cái nhà hàng này, người tò mò về em chỉ có chị thôi – cô gái họ Kim trả lời tự tin.

- Chị...chị muốn cảm ơn em về mấy cái món ăn, lần nào chị đến em cũng làm thêm món đặc biệt tặng chị, chị rất cảm kích.

- Em vui vì chị thích nó.

- Nhưng......tại sao em không nói gì? – Sana cảm thấy như bản thân đã chiến thắng được chính mình, cô cũng đã thốt ra được cái câu hỏi bấy lâu nay trong nội tâm của mình.

- Không nói gì là sao?

- Ý chị là, em quan tâm chị một cách đặc biệt như vậy, nhân viên bồi bàn ở đây nói rằng em chưa bao giờ làm thế với một thực khách nào khác, em làm thêm đồ ăn và chỉ tặng chị.....ý chị muốn hỏi là....lý do của em là gì?

- Hmm....việc em làm với chị, em mong chị không suy nghĩ quá nhiều về điều đó – bếp trưởng Kim nhẹ nhàng trả lời.

- Là sao?

- Em chỉ đơn giản là thích làm vậy thôi, chứ chẳng có ý gì khác.

Sana hụt hẫng trong lòng, câu trả lời này tức là bếp trưởng Kim không có ý gì với cô cả đúng không....

Thì cũng dễ hiểu, cô ấy là gái thẳng mà.....

- Hóa ra vậy, chị hiểu rồi.

- Em phải đi bây giờ, tạm biệt chị nhé, hẹn gặp lại – bếp trưởng Kim lịch sự cười.

Sana cười lại một cách gượng gạo, bếp trưởng Kim đi qua cô để ra khỏi phòng, để lại cô một mình ở đây với tâm trạng rất trống rỗng.

Cô cảm thấy bên trong như.....như kiểu....bị axit ăn mòn vậy.

Thật sự buồn.

Sana dựa vào bức tường bên cạnh và thở dài, khuôn mặt hiện lên rõ chữ "thất vọng", có phải cô kỳ vọng quá nên bị thất vọng không.

Cô thật sự đang kỳ vọng điều gì cơ chứ......cô nàng đó không chủ động nói chuyện với cô, là một lý do chính xác chứng minh cô ấy không có cảm xúc đặc biệt nào dành cho Sana cả, đã quá rõ ràng rồi còn gì.

Chỉ sau vài giây, có người vào trong phòng, Sana quay sang xem là ai và ngạc nhiên chết đứng...

Đó là bếp trưởng Kim.

Cô ấy đứng đối diện Sana, chống hai tay sang hai bên tường, để cô ở giữa....

Sana theo quán tính dán chặt cơ thể vào bờ tường, tim cô đập thình thịch như sắp đột quỵ. Khuôn mặt của cô ấy hiện đang rất gần cô.

Bếp trưởng Kim không một động tác thừa, dí môi mình vào môi của Sana. Sana hoảng loạn, môi cô vô thức hé ra, khoang miệng cô ngay lập tức bị một vật mềm mềm tốc độ xâm chiếm.

Bếp trưởng Kim đang hôn cô một cách mạnh bạo....

Lưỡi cô ấy dài quá....

Đây là thực tế hay là mơ mộng vậy?

Sau vài giây cô ấy rời nụ hôn ra, Sana lại bị hụt hẫng một lần nữa....

Có thể vì cô muốn nó được kéo dài hơn.

Hơi thở của cả hai hòa quyện, Sana giờ mới được nhìn thấy rõ khuôn mặt của bếp trưởng Kim, như một tuyệt tác, cô ấy đẹp như một tiên nữ rạng ngời.

Chiếc mũi của cô ấy chạm lơ lửng vào mũi cô, khiến cô nóng ran hết cả người.

- Em.... – Sana mấp máy môi.

- Đề phòng chị còn thắc mắc về con người của em - bếp trưởng Kim nói một tông giọng trầm, xong thì rời khỏi căn phòng làm Sana không kịp trở tay.

Sana chớp mắt một cái, người kia chưa gì đã biến mất rồi....

Cô sờ lên đôi môi của mình, nụ hôn vừa rồi vẫn còn đọng lại ở đây, cô nhớ không sót một chi tiết nào về nụ hôn đó.

Vậy là có thể kết luận, bếp trưởng Kim không phải gái thẳng, và cô ấy chắc chắn có gì đó với cô rồi.

Và cô ấy đã biết cái chuyện Sana đưa bạn bè đến nhà hàng để kiểm tra cô ấy.

Cũng hơi xấu hổ khi bị phát hiện ra, nhưng đó cũng không phải vấn đề to tát lắm.

Sana đi về nhà trong tâm trạng hạnh phúc, lần đầu tiên cô rời khỏi nhà hàng Queen với một sự mãn nguyện, không có cái kiểu thiếu thiếu lấp lửng như mấy lần trước.

Và khi về đến nhà, cô mới chợt nhận ra một sự ngu ngốc của bản thân, đáng lẽ cô nên mạnh dạn xin số điện thoại của cô nàng họ Kim đó.

Đây là lần thứ hai cô quên điều này.

- Aish – Sana vừa ngồi trong bồn tắm mà vừa tức, cô đập tay lên thành bồn tắm một cái, đầu óc vắt kiệt căng thẳng để nghĩ cách tiếp cận bếp trưởng Kim ở lần tiếp theo.

End chap 4.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #saida