Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

chap 15: em có đồng ý cưới chị không?


Chap 15.

Sana lên máy bay trở về Seoul, khi cô lên máy bay là đồng thời Dahyun đang ngồi ở phòng chờ bay để bay về Paris, hai người liên lạc qua email.

Trải qua thêm khoảng 12 tiếng nữa để trở về Hàn, khi kết thúc lịch làm việc là đồng hồ điểm 10h sáng, Sana uể oải bước vào căn nhà thân thương của mình, cô đã làm việc xuyên đêm nên giờ cô cần đi ngủ ngay lập tức.

Sana nhắn tin cho Dahyun một cái tin thông báo, cô đi tắm rồi chìm sâu vào giấc ngủ.

Và giấc ngủ của cô bị phá vỡ bởi tiếng chuông cửa liên tục.

Sana nhăn mặt tỉnh dậy, cô liếc cái đồng hồ trên điện thoại, hiện tại đang là 7h tối, cô đã ngủ được khá nhiều. Sana đi ra mở cửa, cô không có thắc mắc nào cho cái sự làm phiền ồn ào này.

Chỉ có Im Nayeon mới làm phiền cô ở mức độ khó chịu như vậy mà thôi.

- Sana, em ngủ chưa dậy hả? – Nayeon ngạc nhiên khi thấy bộ dạng ngái ngủ của Sana, cô bước vào nhà.

- Đêm qua em làm việc xuyên đêm mà – Sana đi lấy một ly nước uống.

- Tắm rửa mặc đồ vào, tiệc sắp bắt đầu rồi.

- Em mệt quá, chị đi một mình được không? – Sana lảng tránh, cô đã ngủ khá nhiều và cũng chẳng có gì mệt mỏi, nhưng cô muốn ở nhà, hôm qua cô nói đồng ý đi tiệc với Nayeon chỉ là đối phó mà thôi.

- Không, em thay đồ nhanh lên – Nayeon giở giọng ra lệnh vốn có của mình.

Sana thở dài, không muốn đôi co nên đành làm theo, cô không muốn chứng kiến Nayeon tức giận và đập phá nữa.

Cô tự hỏi đến bao giờ cô mới thoát khỏi cái mối quan hệ độc hại này.....

Hai ngày nữa Dahyun sẽ gửi địa chỉ nhà mới cho cô, cô sẽ nhanh chóng chạy trốn khỏi Im Nayeon ngay lập tức, cô sẽ chặn số điện thoại của cô ấy, cô sẽ biến mất khỏi cô ấy một lần nữa....

Vì cô đã quá mệt mỏi rồi, giờ cô chỉ cần Kim Dahyun mà thôi.

Sana mặc một chiếc váy đen ngắn trên đầu gối cộng với áo sơ mi ngắn, cùng với Nayeon đến dự bữa tiệc của bạn cô ấy, Sehun. Sana đã biết về Sehun vì anh ta đi chơi cùng với Nayeon thường xuyên, họ có phong cách sống giống nhau.

Bữa tiệc sinh nhật của Sehun cũng không có gì khác so với những bữa tiệc mà Sana đã từng cùng Nayeon tham dự, ồn ào và đông đúc.

Cô cũng là một người năng động và hướng ngoại, môi trường quán bar đồ cồn đối với cô cũng không có gì khó khăn, nhưng đôi lúc bên trong cô, cô muốn sự bình yên và tĩnh lặng.

Người duy nhất cho cô điều này là Kim Dahyun, chỉ mới có khoảng một ngày chưa gặp cô ấy thôi mà cô đã lại nhớ cô ấy da diết rồi. Giờ này bên Paris là buổi chiều, chắc Dahyun vừa ăn trưa xong và tiếp tục làm việc ở nhà hàng Likey.

Cô nhớ đồ ăn cô ấy nấu quá, cô nhớ vòng tay nhỏ bé ấm áp của cô ấy nữa.

Sana ngồi bên cạnh Nayeon, nhấp nhi từng ngụm ly cocktail. Ở đây mọi người đang rất vui vẻ ai cũng muốn uống hết ly một lần, ngày xưa khi có ai đó mời uống hết, Sana sẽ dễ chịu thỏa hiệp, nhưng bây giờ thì không.

Cô mà say khướt thì không an toàn cho lắm, cô cần phải giữ cái đầu tỉnh táo của mình cho đến khi về đến nhà. Bây giờ ở cạnh Nayeon không còn yên tâm và an toàn nữa.

Cô thực sự sợ tính cách thất thường của Nayeon, có khi nào cô ấy bị bệnh gì tâm lý hay không?

Bữa tiệc trải qua một tiếng, rồi hai tiếng, Sehun đã đứng trên sân khấu cầm mic báo bắt đầu bữa tiệc, rồi tới chuyên mục mở quà, rồi những màn trình diễn ca hát nhảy múa của những người bạn. Nayeon xung phong đứng lên đăng ký hát một bài.

Cô ấy hát một bài rất sôi động, tất cả các ánh nhìn đều hướng về Nayeon, cô ấy hát rất hay. Sana cũng là người thích âm nhạc, ngày xưa khi mới quen nhau, nghe Nayeon hát là cô đã có một chút rung động rồi.

Ngoại hình nổi bật của cô ấy dễ làm người khác siêu lòng, có mỗi cái khuyết điểm tệ hại kia của Nayeon là chỉ có Sana biết thôi. Trước mặt bàn dân thiên hạ, Nayeon là người rất hoàn hảo và lý tưởng.

Sana đã mong có một ai đó đến tán tỉnh Nayeon, hoặc Nayeon hứng thú với một cô gái khác, để cô có cơ hội thoát khỏi cô ấy một cách dễ dàng hơn. Cô thật sự mệt mỏi trong mối quan hệ với cô ấy, cuộc sống của hai người quá khác nhau, cô không còn muốn bao dung và hòa nhập với cuộc sống của cô ấy nữa.

Nhưng Nayeon dù có thế nào đi chăng nữa thì cô ấy vẫn có một điểm mạnh khiến nhiều người ghen tị, đó là cô ấy yêu rất chung thủy. Suốt mấy năm nay, cô ấy chưa bao giờ nghĩ đến cô gái nào khác ngoài Sana.

Chỉ là.....cái cách yêu của cô ấy khiến cho Sana cảm thấy nghẹt thở.

Cái người mà Sana nghĩ sẽ dễ là một người đào hoa, sẽ dễ là một người yêu không chung thủy, là Kim Dahyun kìa.

Kim Dahyun giữ trạng thái độc thân và lối sống tự do suốt mấy tháng như vậy, cho nên vệ tinh xung quanh cô ấy rất nhiều, cô ấy không hề từ chối thẳng thừng, mà luôn nói chuyện xã giao với người ta, tỏ ra thân thiện.

Thậm chí cô ấy chấm dứt mối tình gần đây nhất của mình chỉ bằng một lý do thiếu thuyết phục, đó là hết yêu.

Nhìn tổng quan thì rõ ràng Kim Dahyun là một người mà Sana không nên yêu.

Nhưng dù Sana biết tất cả những điều đó nhưng cô vẫn đâm đầu vào yêu Kim Dahyun, một cách mãnh liệt và điên cuồng.

Cô đúng là dở hơi mà.

- Sana, em lên đây – Nayeon đang hát thì gọi Sana, cô ấy tươi cười vẫy vẫy.

Sana nheo mắt, cô không muốn lên sân khấu chút nào, cô không muốn là sự thu hút chú ý của mọi người, cô nhìn Nayeon lắc đầu.

- Lên đây nào em yêu, đi lên đây – Nayeon vẫn tiếp tục gọi, nhạc vẫn đang được bật, mọi người vẫn đang nhún nhảy xung quanh, có một số người quay sang nhìn Sana.

Sana ái ngại nhìn mọi người, cô không còn cách nào khác đành lên sân khấu.

Khi Sana bước lên sân khấu, Nayeon không hát nữa, nắm lấy tay Sana và đột nhiên quỳ xuống.

Sana trố mắt.................cái quái gì vậy?

- Sehun, dù hôm nay là sinh nhật cậu nhưng cho tôi mượn sân khấu chút nhé – Nayeon cầm mic nói hướng về Sehun người đang đứng ở dưới. Sehun bật cười ra hiệu Ok.

Nayeon ngước lên nhìn Sana đầy tình cảm, Sana bỡ ngỡ không hiểu gì.

- Minatozaki Sana, chúng ta đã ở bên nhau 3 năm rồi, khoảng thời gian này không quá dài mà cũng không quá ngắn, nhưng điều đó đã chứng minh được rằng chúng ta thuộc về nhau, đúng không em?

- .....................

- Chị không muốn chúng ta tiếp tục yêu đương bình thường như vậy nữa, chị muốn ở cùng nhà với em, muốn thức dậy cùng em, muốn đi ngủ cùng em, Sana, em có đồng ý cưới chị không? – Nayeon nói xong đặt cái mic xuống, rồi rút ra từ túi quần một hộp nhẫn.

Chiếc hộp hình vuông được mở ra, một luồng sáng đặc biệt phất lên khiến mọi người ở dưới trầm trồ vì giá trị không tưởng của nó. Tất cả mọi người hô rất to vì phấn khởi, Sana như chết đứng....

Nayeon cầu hôn cô?

Cô đã từng nghĩ đến việc kết hôn, nhưng người cô muốn kết hôn....là một người khác cơ....

Sao cô lại rơi vào tình huống trớ trêu thế này.....

Sana cảm thấy chới với trong đám đông hỗn loạn này, ở đây ồn quá, nhiễu quá....

Cô cảm thấy thật đau đầu.

Cô nghe thấy tiếng hối thúc của những người xung quanh, họ hối thúc cô đưa ra một câu trả lời.

- Đồng ý đi, đồng ý đi, đồng ý đi.

Tim Sana đập rất nhanh vì sợ hãi, cô nhìn thấy ánh mắt đang mong chờ của Nayeon....

Trong ánh mắt đó, có sự chân thành nào không?

Có, cô tin một sự thật là Im Nayeon rất yêu cô....

Nhưng..............trái tim của cô thật sự đã thuộc về người khác ......một cách trọn vẹn.

Nhưng áp lực từ đám đông khiến cô không có dũng cảm nói ra điều đó.

- Em....đồng ý....

Sana nói mà không có mic, nhưng nhìn khẩu hình miệng của cô thì ai cũng biết là cô đã nói gì.

- AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA – tiếng hét reo hò của đám đông như bùng nổ. Nayeon cười tươi đứng dậy, đeo nhẫn cho Sana, rồi hôn lấy đôi môi cô ấy.

Sana đáp lại nụ hôn một cách miễn cưỡng, mắt cô nheo lại, trên ấn đường của cô hiện nếp nhăn....

Cô đang cảm thấy vô cùng khó chịu.

Hai ngày sau....

Sana kết thúc ngày làm việc của mình, cô về nhà trong tâm trạng uể oải. Chiếc nhẫn mà Nayeon đã đeo lên tay cô, cô đã tháo nó ra ngay lập tức khi trở về nhà. Nayeon sau đó có kế hoạch riêng với các cuộc chơi của cô ấy nên cô ấy hiện đang không ở Seoul, Sana thầm cám ơn trong lòng, cô sẽ thuận tiện trong việc thoát khỏi Nayeon sớm.

Trước khi rời khỏi Seoul, Nayeon nói với cô rằng khi nào cô ấy quay lại, hai người cùng nhau bàn kế hoạch làm đám cưới, trong đó có việc ra mắt hai bên gia đình.

Sana chưa bao giờ gặp gia đình của Nayeon và Nayeon cũng vậy, lý do là vì ba mẹ của Nayeon rất bận. Họ luôn dành tâm huyết để làm việc, chính vì thế nên Nayeon là một cô gái thiếu tình thương gia đình từ bé, và cô ấy lại là con một nữa nên cô ấy rất cô đơn. Cô ấy không có niềm vui từ gia đình nên đành đi tìm kiếm niềm vui khác ở ngoài xã hội.

Còn phía bên gia đình của Sana, thì lý do là vì Sana không có ý định đưa Nayeon đi gặp ba mẹ mình, đơn giản là vì cô thấy không cần thiết. Ba mẹ cô vẫn chưa biết việc cô chỉ hẹn hò với nữ giới, cho nên cô chần chừ trong việc công khai với ba mẹ.

Vậy mà đối với Kim Dahyun, cô đã mau chóng có ý định dẫn cô ấy đến gặp ba mẹ Minatozaki rồi, thậm chí còn rủ cô ấy về Osaka để gặp bà ngoại. Dù ba mẹ cô có phản đối đi chăng nữa thì cô vẫn muốn họ gặp Kim Dahyun, người cô rất yêu, yêu đến mức dám buông bỏ tất cả mọi thứ.

Cô dự định sẽ nói với Nayeon mọi sự thật, rằng cô nói lời đồng ý ở bữa tiệc kia chẳng qua là do sức ép của đám đông mà thôi, nếu cô từ chối lúc đó thì cô sẽ làm bẽ mặt Nayeon mất. Cô chắc chắn sẽ phải nói chuyện với cô ấy, cô không muốn giữa hai người đi đến hôn nhân.

Cô thậm chí còn muốn chia tay Nayeon cơ mà, cô đã lặp lại từ này nhiều rồi, nhưng vì cô ấy quá cố chấp nên không chấp nhận.

Sana nhấc máy gọi điện cho Dahyun, hôm qua cô gọi cho cô ấy lúc cô đang được nghỉ giữa giờ làm, nhưng không được. Bây giờ bên Paris là chiều hoàng hôn, có lẽ Dahyun đã rảnh rang hơn một xíu.

Sau vài tiếng tít thì Dahyun cũng nhấc máy.

"Alo"

- Em đang làm gì thế?

"Em chuẩn bị ăn tối"

- Chị chưa nhận được email của em - Sana muốn nhắc tới cái việc chuyển nhà.

"Em suy nghĩ lại rồi, em không mua nhà nữa, em lấy lại tiền và trả nhà rồi"

- ................. – Sana thất vọng tràn trề, trong lòng như bị kích động, cô cảm thấy thật nghẹt thở.

Kim Dahyun tự dưng đổi tông giọng nói chuyện rất lạnh lùng với cô....

- Dahyun....có chuyện gì xảy ra hả?

"Không có gì cả"

- ........em chuẩn bị ăn tối gì thế? – Sana bối rối trong cuộc gọi, sự thờ ơ của Dahyun khiến trái tim cô bị bóp nghẹt, cô cố gắng thay đổi chủ đề nói chuyện.

"Em phải đi bây giờ, em cúp máy nhé"

- Dahyun....

".........................."

- Chị nhớ em.

"Sha......"

- ...................... – Sana đứng thẳng người dậy, mong chờ câu nói của Dahyun.

"Em mong chị hạnh phúc với người yêu của mình, giữa chúng ta thật sự chẳng có gì cả, nên em nghĩ chúng ta không nên nói chuyện với nhau nữa"

- Tại sao lại như vậy? – Sana hoảng hốt

"Em cúp máy nhé"

- Em có yêu chị không?

"........................."

- Em có yêu chị không? – Sana hỏi lại, đáy mắt ươn ướt.

"Em cúp máy đây"

Sana ngồi sụp xuống ghế sofa phòng khách, mặt không còn một giọt máu, cảm xúc bị tắc nghẽn không thể hiện lên khuôn mặt, trong lòng tràn ngập sự thống khổ. Chỉ mới có vài ngày mà Dahyun đã đối xử với cô hoàn toàn khác.

Cô vẫn còn nhớ như in sự ôn nhu và chiều chuộng của cô ấy khi hai người gặp nhau ở Barcelona, đã có chuyện gì xảy ra mà Dahyun giờ lại thay đổi cách cư xử với cô như vậy? Cô đã làm gì sai sao?

Sana nhắn tin cho Dahyun

"Dahyun, có chuyện gì thế? Sao tự dưng em lại như vậy? chị đã làm gì đó khiến em thất vọng đúng không? Có chuyện gì vậy? chị xin lỗi"

Sau vài phút, cô lại gửi tiếp tin nhắn.

"Đừng vậy mà, đừng rời xa chị, làm ơn..."

Và cả đêm hôm đó cô đã không thể chợp mắt được, cô vừa đi làm về nên rất mệt mỏi, cô gọi điện cho Dahyun với mong muốn được nói chuyện để đi vào giấc ngủ tốt hơn.

Nhưng cuộc nói chuyện này không giúp ích được cho cô mà còn phản tác dụng, cô dùng trọn cả đêm để đắm chìm vào đau khổ.

Giá như cô có thể hiểu rõ nội tâm của Kim Dahyun, thì có lẽ cô sẽ không đau khổ đến mức như vậy. Chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra nên Dahyun mới lạnh nhạt với cô như thế.....

Hay là.....cô ấy đã có người khác?

Có phải cái cô gái quản lý mới của nhà hàng Likey đó không? Sana biết rằng Dahyun và cô gái đó có nhắn tin qua lại với nhau, Dahyun chỉ trả lời lịch sự nhưng cô gái đó rất chủ động tán tỉnh Dahyun, cô ấy thể hiện tình cảm một cách khá trực tiếp.

Sana sợ hãi, có khi nào Dahyun đã rung động với cô gái đó không?

Cô còn chưa có dịp đến nhà hàng Likey để soi xem cô gái đó có ngoại hình như nào, tính cách ra làm sao nữa. Lúc đó cô đã quá tự tin rằng Dahyun chỉ quan tâm tới cô, nên cô không mảy may đến.

Có ai ngờ.......

Cô thật sự phải đi tìm Dahyun để nói chuyện, không thể để mọi chuyện chấm dứt ở đây được.

Cô đã tìm ra được định mệnh của đời mình, cô sẽ không thể để mọi thứ chấm dứt dễ dàng như vậy, cô sẽ làm mọi cách để nó xảy ra theo ý cô muốn. Cô khác Kim Dahyun ở điểm này, cô sẽ hành động mạnh mẽ, chứ không có dễ dàng chấp nhận hoàn cảnh như cô ấy.

Sau vài ngày, Sana đã tìm được một căn hộ khác để ở, cô thuê tạm một thời gian ngắn trong thời gian đi tìm người mua nhà của cô. Căn nhà thuê mới của cô đầy đủ nội thất, đủ lớn cho một người ở, cô đã dọn dẹp đồ đạc thật nhanh để di chuyển, để Nayeon không có cơ hội nào chạm mặt cô nữa.

Khi cô bán được nhà xong, cô sẽ đi tìm mua nhà mới, rồi cô sẽ trả nhà thuê này sau.

Cô cũng đã nộp đơn xin nghỉ phép một tuần nữa để có thời gian đến Mexico gặp Dahyun nhưng đơn của cô đã bị từ chối. Sana đành làm giả một giấy tờ khám bệnh sức khỏe để có thể xin nghỉ việc khẩn cấp. Thông thường khi báo nghỉ việc gấp như vậy cô sẽ bị mất toàn bộ lương tháng gần nhất của mình và tiền bảo hiểm đã đóng, nhưng nếu có tờ giấy khám bệnh sức khỏe để chứng minh lý do chính đáng, thì sẽ không bị mất tiền.

Trên tờ giấy khám sức khỏe của cô, ghi giả rằng cô bị một bệnh mãn tính khó chữa và không thể tiếp tục công việc này.

Vậy là Minatozaki Sana chỉ còn làm việc một tuần nữa, rồi cô sẽ kết thúc sự nghiệp tiếp viên hàng không của mình. Cô đã đặt dấu chấm hết cho cái công việc mà mình đã gắn bó 5 năm trời. Khi cô có ước mơ làm nghề này và cho đến khi được bay chuyến đầu tiên, cô nghĩ rằng cô có thể làm nó trong 20 đến 25 năm.

Vậy mà cô lại kết thúc nó rất sớm, chỉ vì một người, mà người này lại không còn muốn nói chuyện với cô nữa.

Cuộc đời thật trớ trêu, định mệnh xuất hiện và thử thách Sana quá nhiều.

Cô cảm thấy cô thật sự rất vất vả để đuổi theo định mệnh của đời mình, cô đã nghĩ rằng nó là duy nhất, nếu cô không cố gắng cô sẽ ân hận suốt đời.

Cô không biết là cái suy nghĩ của cô có đúng không nữa. Nếu nó đúng thì thật là tuyệt vời, nhưng nếu nó sai, là do cô đã quá bướng bỉnh và cố chấp đúng không?

Và sau khi kết thúc công việc của mình, cô nên làm gì để kiếm tiền bây giờ? kinh doanh? hay làm trong ngành hàng không với một vị trí khác nhàn hạ hơn, ít tiền hơn và có thể xin nghỉ được nhiều hơn? Cô không biết nữa, cô sẽ phải có một công việc nào đó.

Nhưng trước khi tìm việc mới, cô cần phải gặp Kim Dahyun cái đã.

Cô cần phải biết được chính xác lý do tại sao Dahyun lại không muốn nói chuyện với cô nữa.

Trong lúc đang chờ chuyến bay tiếp theo của mình, Sana nhâm nhi một ly bia trái cây và xem các video trên mạng. Dạo gần đây mỗi lần cô ăn một cái gì đó hoặc uống một cái gì đó, cô đều nghĩ tới Kim Dahyun.

Cô thèm được ăn đồ cô ấy nấu, thèm được uống đồ cô ấy pha.

Cô không biết tại sao nhưng Dahyun nấu đồ ăn hay pha đồ uống rất hợp với khẩu vị của cô, cô không thể tìm được chỗ nào làm ngon hơn cô ấy.

Có lẽ cô ấy nấu đồ ăn không chỉ cho gia vị đơn thuần mà còn cho cả tình yêu của cô ấy nữa, cho nên Sana mới mê đắm như vậy.

- Minatozaki Sana?

Sana ngẩng đầu lên, trong tầm mắt xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp, tóc ngắn đen, cao, trông rất trẻ, mắt to, đang mặc đồng phục của hãng bay Asiana Airline.

Sana bỡ ngỡ, có lẽ nào......

- Chúng ta nói chuyện riêng một lúc đi – cô gái kia lạnh lùng, nói chuyện kiểu ra lệnh, cô ấy hất mặt ra phía hành lang.

End chap 15.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #saida