1. Veldryn
Bóng tối.
Bóng tối trùm xuống như một chiếc áo choàng đẫm máu, dày đặc và không thể xuyên qua.
Sanghyeok đứng bất động giữa khoảng không vô tận, ánh sáng bị bóp nghẹt, và mọi âm thanh chỉ còn là tiếng vọng xa xôi. Một cơn gió lặng lẽ lướt qua, không thổi, không lay động, chỉ đơn giản là ở đó, như một linh hồn lang thang không tên.
Trước mắt hắn là chiến trường quen thuộc, đã thấy được trong hàng vạn giấc mơ – ngổn ngang những xác thân bất động, mỗi cơ thể là một câu chuyện chết chóc mà không kẻ chứng kiến nào còn sống để kể lại.
Có vẻ là thế.
Đất dưới chân nứt nẻ, màu đỏ loang lổ của máu khô thấm đẫm từng khe đá. Không có sự sống, không có hy vọng, chỉ còn lại sự tàn bạo của một thời khắc đã qua, giờ hóa thành bóng ma bám chặt lấy nơi này.
Hắn không rõ tại sao mình ở đây, cũng không rõ điều gì đang chờ đợi phía trước. Nhưng trái tim hắn đập nhanh hơn, không phải vì sợ hãi, mà vì một cảm giác lạ lùng – có gì đó khác biệt trong giấc mơ lần này.
Một ai đó.
Quỳ gối bên cạnh hàng nghìn xác chết không được cất chôn.
Hắn không thấy rõ gương mặt người nọ, chỉ là một hình dáng mờ nhạt, bị bao phủ bởi những lớp khói xám cuộn tròn như rắn bò qua mặt đất. Bộ giáp bạc xỉn màu trên cơ thể người lấm lem bùn đất và máu, thanh kiếm nặng nề trong tay cắm sâu xuống nền đất. Đôi vai ấy run rẩy, không phải vì sợ hãi, mà như đang gánh chịu sức nặng của cả thế giới, của những nỗi đau không thể gọi tên.
Sanghyeok đứng yên, đôi chân hắn như bị níu chặt bởi một lực vô hình.
Bóng hình kia lần đầu nhìn thấy nhưng sao quá đỗi quen thuộc.
Hắn không biết người ấy là ai, nhưng trong tử khí xám tro lại như có sợi chỉ đỏ nhàn nhạt dẫn hắn đến với người nọ - mỏng manh mà chẳng thể đứt lìa.
Bàn tay hắn muốn giơ lên, đôi môi hắn muốn gọi, nhưng mọi thứ bị bóp nghẹt trong lồng ngực. Không một âm thanh nào thoát ra, chỉ còn lại hơi thở gấp gáp vang lên trong không gian trống rỗng. Đôi mắt hắn dán chặt vào hình bóng ấy, như thể chỉ cần rời đi một giây, người sẽ biến mất mãi mãi.
Rồi, bên cạnh thanh kiếm của người nọ, trên mặt đất nứt nẻ, một thứ hiện lên trong khói mù.
Một tấm bảng gỗ, cũ kỹ và mục nát, dòng chữ trên đó bị thời gian và máu che khuất một phần. Nhưng dù mờ nhạt, hắn vẫn đọc được cái tên:
"Veldryn."
---
Mọi thứ tan biến nhanh như khi nó xuất hiện. Chiến trường biến mất, người chiến binh chìm vào hư vô, chỉ còn lại bóng tối nặng nề và sự im lặng tuyệt đối.
Sanghyeok choàng tỉnh. Hắn mở mắt, hơi thở dồn dập, mồ hôi lạnh ướt đẫm trán và lưng. Trong bóng tối của căn phòng nhỏ, ánh sáng mờ nhạt từ khung cửa sổ không đủ xua tan hình ảnh trong giấc mơ.
Hắn ngồi dậy, vội vã với lấy cuốn sổ tay trên bàn, ngòi bút lướt nhanh trên trang giấy trống:
"Chiến trường. Kiếm bạc. Veldryn.
Người."
Ngòi bút khoanh tròn ở Veldryn.
"Là gì? Hay ở đâu?"
Sanghyeok gập cuốn sổ lại, bàn tay hắn run rẩy. Có gì đó trong hắn muốn bứt ra khỏi lồng ngực, chạy đi tìm bóng hình xám nhạt kia.
---
Thư viện nằm ngay trung tâm thị trấn Sanghyeok sống nhưng lúc nào cũng mang một vẻ trầm mặc kỳ lạ, như một pháo đài bị thời gian bỏ quên. Những bức tường đá xám bạc nhẵn bóng vì sương gió, cao vút lên trời như muốn ngăn mọi ánh sáng lọt vào bên trong. Sanghyeok bước qua cánh cổng lớn, tiếng bản lề rên rỉ vọng lại trong hành lang lạnh lẽo.
Bên trong, mùi cũ kỹ đặc trưng của sách vở trộn lẫn với hơi lạnh của đá. Những giá sách cao vút xếp thành hàng thẳng tắp, bao quanh anh như những người khổng lồ trầm lặng đang quan sát. Đôi mắt hắn quét qua từng cuốn sách, từng gáy da sờn bạc – một khung cảnh quen thuộc, bởi nửa cuộc đời hắn đã gắn bó với nơi này.
Và ở đó, giữa không gian bất động, Kim Jeonggyun đứng như một tượng đài không bị chạm đến bởi thời gian.
Ông ta luôn như vậy.
Jeonggyun là người canh giữ thư viện từ khi Sanghyeok còn là một đứa trẻ. Thế nhưng, thời gian dường như không để lại bất kỳ dấu vết nào trên khuôn mặt ông. Tóc ông vẫn đen tuyền, đôi mắt sắc lạnh vẫn soi thấu mọi thứ, và bước chân nhẹ nhàng như không tạo ra tiếng động.
Lần đầu tiên Sanghyeok nhận ra điều này, hắn đã cố gắng lý giải: có thể là trí nhớ của mình sai lệch, hoặc ông ta chỉ đơn giản là một trong những người được thời gian ưu ái. Nhưng giờ đây, khi đứng trước dáng hình bất biến ấy, hắn cảm thấy lạnh sống lưng – như thể ông ta không thuộc về thế giới này.
Jeonggyun không ngước lên khi hắn bước qua. Ông đứng sau quầy, bàn tay lướt qua những chồng sách cũ như thể đang sắp xếp ký ức của cả thế giới.
"Ngươi lại mơ chứ gì?"
Giọng nói trầm thấp của Jeonggyun vang lên, phá tan sự im lặng. Ông không nhìn Sanghyeok, nhưng từng chữ của ông như nhắm thẳng vào tâm trí hắn.
"Làm sao ông biết?" Sanghyeok khựng lại, đôi chân đông cứng giữa hành lang dài.
Jeonggyun chỉ nhếch một nụ cười thoáng qua, đôi mắt lướt qua giá sách trước mặt. "Mọi kẻ tìm đến đây đều mang theo giấc mơ. Nhưng giấc mơ của ngươi, Sanghyeok, lúc nào cũng lớn hơn mức cần thiết."
Sanghyeok bước lại gần, cảm giác như ánh nhìn của Jeonggyun có thể xuyên qua lớp da thịt để chạm tới những gì hắn đang nghĩ. Hắn nắm chặt cuốn sổ tay trong túi áo, như thể muốn giấu kín những dòng chữ vừa viết.
"Ông có nghe qua cái tên này không?" Hắn cất giọng, trầm và ngắn gọn. "Veldryn."
Không gian chìm vào im lặng. Bàn tay của Jeonggyun dừng lại giữa chừng, ánh mắt ông dời khỏi giá sách và hướng thẳng về phía Sanghyeok.
"Ta tưởng ngươi đủ khôn ngoan để không nhắc đến cái tên ấy."
"Vậy nghĩa là ông biết." Sanghyeok tiến thêm một bước, đôi mắt không rời khỏi người thủ thư. "Ông biết nơi đó là gì."
"Veldryn không phải là nơi dành cho những kẻ như ngươi." Giọng của Jeonggyun vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt ông thoáng ánh lên một tia nghiêm trọng. "Đừng để giấc mơ của ngươi dẫn ngươi tới bóng tối. Chỉ có nỗi đau ở đó, Sanghyeok."
Nhưng Sanghyeok không chịu lùi bước.
"Tôi không thể dừng lại, ông biết mà. Tôi đã thấy nó trong giấc mơ. Tôi đã thấy... chiến trường hoá bãi tha ma, và cái tên này. Veldryn không phải là ngẫu nhiên."
Trong vô thức, Sanghyeok giấu nhẹm đi việc nhìn thấy người chiến binh đêm qua.
Jeonggyun im lặng một lúc, đôi mắt ông nheo lại, như đang đánh giá quyết tâm trong giọng nói của Sanghyeok. Sau một khoảnh khắc dài, ông thở dài, rồi quay đi, bước về phía một giá sách gần đó.
"Ta không thể ngăn ngươi, nhưng có thể cảnh báo," ông nói, rút ra một cuốn sách dày bọc da đã bạc màu. "Cuốn sách này sẽ cho ngươi biết về Veldryn – hay ít nhất là phần ngươi cần biết. Nhưng hãy nhớ, Sanghyeok, một khi ngươi đặt chân vào bóng tối, nó sẽ không bao giờ buông tha ngươi. Ngươi sẽ không bao giờ còn là ngươi của trước khi đến đó."
Sanghyeok không trả lời, chỉ lặng lẽ cầm lấy cuốn sách, cảm giác lạnh buốt lan qua các ngón tay khi hắn lướt qua lớp da sần sùi.
"Cảm ơn," hắn nói khẽ, nhưng Jeonggyun chỉ lắc đầu, quay trở lại công việc của mình.
---
Sanghyeok ngồi trước bàn, cuốn sách mở ra trước mặt. Các trang giấy vàng ố như muốn rệu rã dưới từng ngón tay qua. Mùi cũ kỹ xộc lên, nhưng không khiến hắn khó chịu.
Veldryn. Nguyệt trấn.
Được tạo ra bởi sứ giả mặt trăng Deft, Veldryn là vùng đất của tĩnh lặng, nơi bóng tối bao phủ nhưng không làm ngạt thở, nơi thời gian trôi qua mà không chạm tới ai.
Veldryn, lấy ánh trăng làm lời ru, nơi bóng tối không phải kẻ thù của ánh sáng, mà là người bạn đồng hành đến tận cùng tháng năm.
Sanghyeok nhíu mày, đôi mắt lướt qua từng dòng, nhưng cảm giác lạ lùng vẫn không rời đi – như thể những chữ này không chỉ đơn thuần được viết ra, mà đang nói chuyện trực tiếp với hắn.
Hình ảnh phác thảo hiện ra ở trang tiếp theo.
Một bức tranh vẽ tay đơn giản, từng đường nét như ẩn chứa linh hồn. Đó là một vùng đất trải dài dưới ánh trăng, với những dãy núi cao bao quanh và một pháo đài lớn nằm trên đỉnh.
Obsidian Threshold - Khải U Đài, dòng chữ nhỏ bên dưới ghi chú.
Phía dưới bức tranh, dòng chữ dài hơn hiện lên, kể về gia tộc họ Choi – người bảo hộ của vùng đất này:
Gia tộc họ Choi – người canh giữ ánh trăng.
Được Deft lựa chọn, gia tộc lập lời thề:
'Khi ánh trăng soi sáng, máu ta sẽ chảy.
Khi bóng tối bao trùm, linh hồn ta sẽ không rời đi.'
Người dùng máu thịt để bảo vệ đất thiêng, ta dùng ánh trăng cho đất này phồn vinh vĩnh lạc.
Thế mà vẫn có những kẻ không biết mình đang có được những gì.
Sanghyeok đóng cuốn sách lại, cảm giác nặng nề đè lên lồng ngực.
Những ký ức lạ lùng trỗi dậy trong tâm trí hắn – hình ảnh của chiến trường, bóng hình của một người chiến binh lặng lẽ, và cảm giác thân thuộc không thể gọi tên.
Bầu trời bên ngoài tối đen, không có ánh trăng, chỉ còn những đám mây nặng trĩu che phủ. Gió thổi qua khe cửa, mang theo một tiếng rì rầm như thì thầm: "Veldryn..."
Hắn thu dọn đồ đạc, cuốn sách được nhét vào túi bên cạnh cây đèn dầu cũ. Không cần chần chừ thêm, hắn kéo cánh cửa gỗ, bước vào màn đêm.
—-
Ngâm quá là ngâm rùi ;-;
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro