Chương 7: Nụ cười của Chu Yếm một
Ánh trăng mờ ảo trải dài trên mặt hồ, tạo nên khung cảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng gió nhẹ và tiếng nước lăn tăn vỗ bờ. Chu Yếm ngồi bên hồ, tay xoay nhẹ chiếc ô giấy, ánh mắt thích thú không rời. Ly Luân đứng cách đó không xa, hai tay chắp sau lưng, lặng lẽ quan sát.
-A Ly, ngươi thật sự không thích ăn gì sao?
Chu Yếm đột ngột quay lại, phá vỡ sự im lặng.
Ly Luân khẽ lắc đầu, giọng trầm trầm"Ta không cần ăn uống như con người."
Chu Yếm cười hì hì:
-Ngươi đúng là vô vị. Đã xuống nhân gian thì cũng nên học cách sống như con người. Không dùng thuật pháp mà tự mình trải nghiệm, chẳng phải sẽ thú vị hơn sao?
Ly Luân hơi nhíu mày nhưng rồi gật đầu "Được, nếu ngươi muốn, ta sẽ thử."
Nhìn thấy nụ cười thỏa mãn của Chu Yếm, Ly Luân không khỏi cảm thấy lòng mình nhẹ nhàng hơn. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, hắn bất chợt cảm nhận được một luồng khí lạ. Một thứ gì đó vừa thoảng qua, rất mỏng manh nhưng không thể bỏ qua.
Hắn đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía xa.
-Ngươi ngồi đây, ta đi một lát.
Chu Yếm ngạc nhiên nhưng không hỏi thêm, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng Ly Luân khuất dần trong bóng tối.
Trong rừng sâu
Ly Luân đi sâu vào khu rừng, nơi luồng khí lạ dẫn dắt hắn. Không khí dần trở nên ngột ngạt, mùi máu tanh và tiếng kêu la đau đớn vang lên giữa đêm. Càng tiến gần, trái tim hắn càng siết chặt.
Trước mắt hắn hiện ra một trại giam dựng tạm với hàng rào gỗ cao ngất. Bên trong, những chiếc lồng sắt được xếp chồng lên nhau, nhốt chặt các yêu quái. Thân thể chúng chằng chịt những vết thương, ánh mắt rã rời, đau đớn nhưng vẫn ánh lên sự phẫn uất.
Một giọng nói cộc cằn vang lên từ đám người đang đứng quanh những chiếc lồng:
-Lũ yêu quái này, pháp lực của chúng chính là chìa khóa để chúng ta mạnh hơn! Tiếp tục hút tinh hoa của chúng. Nhanh lên, đừng để chúng chết lãng phí.
Một gã đàn ông mặc áo giáp, tay cầm roi da, không ngừng quất mạnh vào một yêu quái có hình dáng nửa người nửa thú. Con yêu quái gầm lên trong đau đớn, nhưng chẳng có ai quan tâm.
-Đại nhân, yêu lực của con này đã gần cạn. Có cần giết luôn không? - Một kẻ khác hỏi, tay cầm thanh kiếm sáng loáng.
-Không vội, cứ để nó chịu đựng thêm. Ta muốn biết giới hạn chịu đựng của bọn chúng là bao nhiêu.
Lời nói lạnh lùng khiến Ly Luân cảm thấy máu mình sôi lên. Hắn nắm chặt tay, móng sắc cắm vào da thịt, nhưng không để lộ ra bất kỳ động tĩnh nào.
"Con người... tàn nhẫn, Chu Yếm lại muốn ta hòa nhập với những kẻ độc ác này?"
Hắn muốn lao vào, giải cứu tất cả, nhưng hắn hiểu rõ, hắn không được manh động, chắc chắn có rất nhiều yêu quái khác bị bắt đi. Ly Luân ánh mắt vẫn lạnh băng, lòng đầy phẫn nộ.
Khi trở về, Ly Luân thấy Chu Yếm vẫn ngồi đó, chiếc ô giấy đặt ngang trên gối, đôi mắt mơ màng nhìn mặt hồ. Thấy hắn quay lại, Chu Yếm liền cười tươi:
-Ngươi đi đâu lâu vậy? Ngắm cảnh gì thú vị hơn chỗ này sao?
Ly Luân không trả lời ngay. Hắn ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt nhìn xa xăm:
-Chu Yếm, nếu ngươi thấy một điều không đúng, ngươi sẽ làm gì?
Chu Yếm nhíu mày:
-Điều không đúng? Ngươi nói rõ xem nào.
Ly Luân không nhìn hắn, chỉ đáp:
-Nếu con người làm tổn thương một sinh linh khác, ngươi sẽ đứng về phía ai?
Chu Yếm bật cười:
-Ta tất nhiên sẽ đứng về phía kẻ bị tổn thương! Nhưng ngươi hỏi kỳ lạ thật. Có phải ngươi khi nãy ngươi rời đi đã nhìn thấy gì không?
Ly Luân chỉ lặng im. Hắn không muốn làm tổn thương lòng tin của Chu Yếm vào con người, nhưng sự thật hắn vừa chứng kiến quá phũ phàng.
"Thế giới này không đơn giản như ngươi nghĩ, Chu Yếm."
Hắn thầm nhủ, quyết định giữ im lặng về những gì đã thấy. Nhưng trong lòng, Ly Luân biết rằng, sớm hay muộn, hắn cũng phải đối mặt với điều này. Hắn phải tìm cách bảo vệ Chu Yếm và những sinh linh vô tội khỏi sự tàn nhẫn của nhân gian. Và con đường phía trước, chắc chắn không hề dễ dàng.
Ánh bình minh le lói qua những tán cây, sương sớm còn đọng trên những nhành lá, phản chiếu ánh sáng lấp lánh như ngọc. Chu Yếm vẫn đang say giấc dưới gốc cây bên hồ, chiếc ô giấy được hắn ôm khư khư như báu vật.
Ly Luân ngồi cách đó không xa, ánh mắt trầm tư nhìn về phía rừng sâu nơi hắn vừa chứng kiến sự tàn nhẫn của con người. Hắn không nói với Chu Yếm chuyện đó, không phải vì sợ, mà vì không muốn làm vẩn đục thế giới trong trẻo của người đang mơ màng trước mặt hắn.
"Chu Yếm, ngươi không cần biết thế giới này tàn khốc ra sao, chỉ cần ngươi vui vẻ, ta sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nụ cười đó."
Một ngày mới
Khi Chu Yếm tỉnh giấc, hắn ngáp dài, dụi mắt nhìn Ly Luân đang tựa lưng vào thân cây, dáng vẻ thản nhiên như chẳng có gì bận tâm.
-A Ly, hôm nay chúng ta làm gì? - Chu Yếm hỏi, đôi mắt sáng ngời đầy mong đợi.
Ly Luân thoáng ngẫm nghĩ rồi đáp:
-Ngươi muốn làm gì?
-Chúng ta đi chợ đi! Ngươi đã bao giờ thử mặc quần áo của con người chưa?
Ly Luân nhướn mày:
-Quần áo của con người?
Chu Yếm cười khanh khách, kéo tay hắn đứng dậy:
-Đi thôi! Ngươi nhất định sẽ thích.
Khu chợ sớm nhộn nhịp với những gian hàng đầy màu sắc. Tiếng người rao bán vang vọng khắp nơi, mùi thơm từ những quán ăn nhỏ len lỏi trong không khí.
Chu Yếm hào hứng kéo Ly Luân đi khắp nơi, không ngừng chỉ trỏ những món đồ kỳ lạ: từ những món bánh dân dã, đồ chơi trẻ con, đến những chiếc áo gấm đủ màu sắc.
-A Ly, ngươi thử cái này đi! - Chu Yếm đưa cho Ly Luân một chiếc áo vải thô màu lam.
Ly Luân thoáng cau mày, nhưng trước ánh mắt đầy mong chờ của Chu Yếm, hắn không từ chối. Hắn cầm chiếc áo, bước vào một góc khuất để thay.
Khi bước ra, Chu Yếm không khỏi bật cười lớn:
-Nhìn ngươi thật lạ lẫm! Nhưng... không tệ.
Ly Luân nhìn xuống bộ quần áo đơn giản trên người mình, cảm thấy không quen, nhưng lại không muốn làm mất hứng của vật nhỏ của hắn.
-Nếu ngươi thấy ổn, thì được. - Hắn đáp khẽ.
Chu Yếm cười vui vẻ, kéo hắn đi tiếp, hoàn toàn không để ý ánh mắt tò mò của những người xung quanh đang dõi theo hai người.
Khi trời dần về chiều, cả hai rời khỏi khu chợ, trở về con đường nhỏ ven hồ. Chu Yếm trông có vẻ thoải mái hơn bao giờ hết, tay xách đủ thứ đồ lỉnh kỉnh vừa mua.
Nhưng Ly Luân thì không hẳn vậy. Trong thời gian ở chợ, hắn đã nghe ngóng được một số manh mối quan trọng. Có vài thương nhân nói về một nhóm người thường xuyên bắt yêu quái trong vùng lân cận. Chúng không chỉ nhắm đến những yêu quái mạnh, mà còn bắt cả những loài yếu thế để thử nghiệm những thứ kì lạ.
"Vậy là bọn chúng hoạt động không chỉ ở một nơi," Ly Luân thầm nghĩ, ánh mắt thoáng vẻ lạnh lùng.
-A Ly, ngươi đang nghĩ gì mà thừ người ra thế? - Chu Yếm vẫy tay trước mặt hắn.
Ly Luân lập tức thu lại vẻ mặt, mỉm cười:
-Không có gì. Ngươi thích những thứ hôm nay mua được chứ?
-Đương nhiên! - Chu Yếm phấn khích. - Lần tới, chúng ta lại đi nữa nhé!
Ly Luân khẽ gật đầu. Hắn hiểu rằng, để điều tra chuyện kia, hắn phải tận dụng mọi cơ hội. Và việc giữ cho Chu Yếm vui vẻ cũng quan trọng không kém, bởi hắn không muốn Chu Yếm phát hiện sự thật quá sớm.
Khi Chu Yếm đã chìm vào giấc ngủ, Ly Luân lặng lẽ đứng dậy, rời khỏi chỗ nghỉ. Hắn tiến vào rừng, nơi hắn cảm nhận được những luồng khí yêu quái nhàn nhạt.
Hắn không cần đi xa để tìm thấy dấu vết. Một chiếc lồng sắt cũ kỹ bị bỏ lại, bên trong còn vương vết máu khô. Gần đó là những mẩu xương vụn bị gặm dở, có lẽ là của một yêu quái nhỏ yếu.
Ly Luân quỳ xuống, nhặt một mảnh xương lên, ánh mắt lạnh lẽo:
"Chúng không chỉ tàn nhẫn, mà còn xem mạng sống như trò đùa."
Hắn cảm nhận được dấu vết của những pháp thuật xấu xa còn sót lại trên mặt đất. Hắn không biết liệu bản thân có thể chống lại bọn chúng một mình, nhưng hắn thề rằng sẽ không để sự việc này tiếp diễn.
"Dù phải đánh đổi điều gì, ta cũng sẽ bảo vệ thế giới của ngươi, Chu Yếm. Bởi vì vật nhỏ thích, ta cũng sẽ tập...thích nó"
Với quyết tâm đó, Ly Luân quay trở lại nơi nghỉ, bước chân nhẹ nhàng, không để lại chút dấu vết nào của chuyến đi vừa rồi.
---------
Ngoài lề: ai đó rảnh tay cmt nói chuyện với sốp đu, hứa ra truyện nhanh hê hê
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro