Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 48. Cảm nhận sự tồn tại mạnh mẽ của bé con

Đêm trăng đổ xuống Hòe Giang Cốc như dải lụa bạc, phản chiếu trên dòng nước trong vắt, soi tỏ từng cành cây ngọn cỏ.

Trong không gian yên bình ấy, Chu Yếm đang tựa người vào phiến đá lớn, đôi mắt khép hờ, làn da trắng như ngọc ánh lên vẻ đẹp siêu thực dưới ánh trăng.

Bên cạnh y, Ly Luân ngồi im lặng, ánh mắt chăm chú dõi theo từng hơi thở đều đặn của người đối diện.

Cơn gió đêm khẽ lướt qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ. Chu Yếm bất ngờ mở mắt, ánh mắt đỏ rực thoáng qua chút ngạc nhiên.

“A Ly, ngươi có cảm nhận được không?”

Ly Luân đang nhắm mắt cũng đột ngột mở ra. Đôi mày kiếm khẽ nhíu lại, hắn đặt tay lên bụng Chu Yếm, nơi một nguồn năng lượng mạnh mẽ vừa bộc phát.

“Tinh thần lực của đứa bé…” Ly Luân khẽ thì thầm, ánh mắt đầy nghiêm trọng nhưng cũng xen lẫn chút bất ngờ.

Chu Yếm đặt tay mình lên tay Ly Luân, cảm nhận rõ ràng luồng yêu lực mạnh mẽ đang quẩn quanh.

Từng đợt dao động ấy không giống như trước đây – nó giờ đây không còn mơ hồ hay yếu ớt nữa, mà tràn đầy sinh khí, mãnh liệt đến mức khiến cả hai phải kinh ngạc.

“Đứa bé này…” Chu Yếm cất giọng trầm thấp, giọng nói tuy bình tĩnh nhưng ánh mắt lại không giấu nổi sự tự hào. “Nó đang tự bảo vệ chính mình.”

“Không chỉ vậy” Ly Luân tiếp lời, ánh mắt lấp lánh vẻ thán phục.

“Yêu lực của nó còn đang hòa quyện với yêu khí của ngươi. Dường như nó đã hoàn toàn đồng nhất với ngươi, không còn là một thực thể độc lập yếu ớt nữa.”

Chu Yếm khẽ nhắm mắt, bàn tay vuốt nhẹ lên bụng mình. Y có thể cảm nhận được, sâu trong cơ thể mình, đứa bé không chỉ sống mà còn đang phát triển từng ngày.

“Ngươi có nghĩ…” Y mở mắt, đôi mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Ly Luân, ánh lên tia hy vọng. “Có khi nào nó đã vượt qua nguy cơ rồi không? Có thể… nó sẽ sống?”

Ly Luân nhìn y chăm chú, đôi mắt bình tĩnh nhưng khóe môi khẽ cong lên một nụ cười hiếm hoi.

“Nếu nó đã mạnh mẽ đến mức này, ta tin rằng nó sẽ sống.”

Những lời nói ấy, dù ngắn gọn, lại như dòng nước mát thấm sâu vào trái tim của Chu Yếm. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt lóe lên một tia cảm xúc mà chính y cũng khó có thể diễn tả.

“Thật kỳ diệu…” Chu Yếm lẩm bẩm, tay vẫn đặt trên bụng. “Một sinh mệnh nhỏ bé như vậy, nhưng lại có thể kiên cường đến mức này. Ta đã từng nghĩ rằng…”

Y ngừng lại, không nói tiếp. Nhưng Ly Luân hiểu. Hắn đưa tay lên, nhẹ nhàng vỗ về bờ vai gầy của Chu Yếm.

“Đừng nghĩ đến những chuyện trước đây nữa.” Ly Luân thấp giọng. “Tất cả những gì chúng ta đã làm đều là để bảo vệ nó. Ngươi thấy không? Nó đang đáp lại sự nỗ lực của chúng ta.”

“Ngươi nói đúng.” Chu Yếm khẽ thở dài, ánh mắt dần dần dịu lại. “Đứa bé này… chính là hy vọng của chúng ta.”

Giữa lúc cả hai đang trầm mặc, một luồng yêu khí mạnh mẽ bất ngờ bùng lên từ bụng Chu Yếm, như một làn sóng ấm áp lan tỏa khắp cơ thể y.

Chu Yếm khẽ rùng mình, còn Ly Luân thì lập tức siết chặt tay y, ánh mắt trở nên nghiêm trọng.

“Đứa bé đang… gửi tín hiệu?” Ly Luân cau mày, ánh mắt lóe lên một tia suy tư.

“Không phải tín hiệu.” Chu Yếm khẽ nhắm mắt, gương mặt thoáng hiện lên chút khó tin. “Nó đang… giao tiếp với ta.”

“Giao tiếp?” Ly Luân kinh ngạc.

Chu Yếm không đáp, chỉ im lặng tập trung. Một lát sau, y mở mắt, đôi mắt đỏ rực ánh lên sự xúc động.
“Nó nói rằng… nó muốn cảm ơn chúng ta.”

Ly Luân sững lại. Dù là người trầm tĩnh, nhưng khoảnh khắc này, hắn cũng không giấu được sự ngạc nhiên. Hắn nhìn Chu Yếm, rồi lại nhìn xuống bàn tay đang đặt trên bụng y.

“Cảm ơn?” Ly Luân lặp lại, như muốn xác nhận.

“Đúng vậy.” Chu Yếm khẽ gật đầu.

“Nó không dùng lời nói, mà dùng cảm giác. Nó cảm nhận được mọi thứ – sự đau đớn, sự bảo vệ, cả sự hy sinh của chúng ta. Và nó… biết ơn.”

Ly Luân không nói gì thêm. Hắn chỉ siết chặt tay Chu Yếm, trong lòng dâng lên một cảm giác mà hắn chưa từng trải qua trước đây.

Giữa không gian tĩnh lặng của Hòe Giang Cốc, hai người họ lặng lẽ cảm nhận sự sống đang dần lớn lên trong cơ thể Chu Yếm.

Đứa bé ấy không chỉ là kết tinh của tình yêu, mà còn là niềm hy vọng, là tương lai mà cả hai đều sẵn sàng đánh đổi tất cả để bảo vệ.

Hòe Giang Cốc - Sáng hôm sau

Ánh nắng sớm xuyên qua những tán cây hòe, phủ lên Hòe Giang Cốc một vẻ đẹp mơ màng, tinh khôi. Chu Yếm nằm tựa vào một tấm thảm dệt từ lá cỏ mềm, mái tóc trắng buông xõa trên gối.

Bên cạnh y, Ly Luân đang nhẹ nhàng chuẩn bị bữa sáng với những loại thảo dược và trái cây tươi hái từ rừng.

Chu Yếm khẽ động đậy, đôi mắt đỏ rực mở ra, ánh lên một tia mơ màng.

Y quay đầu, nhìn thấy Ly Luân đang bận rộn, đôi tay thoăn thoắt như đã quá quen thuộc với công việc chăm sóc người khác.

“A Ly, ngươi thức từ bao giờ vậy?” Chu Yếm cất giọng khàn khàn, trong giọng nói có chút lười biếng.

“Từ lúc ngươi còn đang mơ thấy gì đó.” Ly Luân không quay lại, vẫn tập trung thái một thứ gì đó trông như rễ cây.

“Ta thấy ngươi cười trong giấc ngủ. Lại mơ thấy mình đẹp hơn ta sao?”

Chu Yếm bật cười, tiếng cười nhẹ nhưng trong trẻo. Y chống tay ngồi dậy, mái tóc trắng buông lơi trên vai, ánh nắng chiếu lên tạo nên một khung cảnh đẹp như tranh vẽ.

“Đừng nói như thể ngươi không biết ta đẹp hơn ngươi.” Y nhướn mày, giọng điệu trêu chọc nhưng ánh mắt đầy sự dịu dàng.

Ly Luân liếc nhìn y, khóe môi khẽ cong lên thành một nụ cười nhàn nhạt.

“Thôi được, để ngươi thắng một lần. Nhưng nếu ngươi không ăn sáng, ta e rằng sẽ chẳng còn sức mà tự khen mình nữa.”

Chu Yếm đứng dậy, chậm rãi bước đến bên Ly Luân. Y nhìn thấy hắn đang bày biện những món ăn đơn giản nhưng tinh tế trên một chiếc bàn gỗ nhỏ.

“Ngươi đúng là không bỏ sót việc gì.” Chu Yếm nhận xét, ánh mắt thoáng qua chút cảm kích.

“Đây là cách duy nhất để giữ cho ngươi không phàn nàn suốt cả ngày.” Ly Luân đáp, đặt bát cháo nóng hổi trước mặt Chu Yếm.

Y ngồi xuống, múc một thìa cháo, hơi nóng bốc lên làm y khẽ nhíu mày. Khi nếm thử, y im lặng một lát, rồi bất ngờ lên tiếng:

“Ngon thật. Ngươi có nghĩ mình hợp với việc mở quán ăn không?”

Ly Luân bật cười thành tiếng, lần hiếm hoi hắn không giữ vẻ mặt nghiêm túc thường ngày.

“ Ta là đại yêu mà ngươi có thể nghĩ đến cảnh đó, nếu mở quán ăn, ngươi nghĩ ai sẽ làm hết mọi việc? Ngươi chắc chắn không phải là người phụ giúp đâu.”

“Ta có thể làm việc khác.” Chu Yếm nhún vai, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch.

“Chẳng hạn như làm người đẹp đứng mời khách vào quán.”

Ly Luân lắc đầu, nhún vai như đầu hàng trước sự lý sự của y “Không được, ta ghen” “Ồ” Chu Yếm cười phá lên, đương nhiên hắn chỉ đang trêu đùa Ly Luân mà thôi.

Khi cả hai đang trò chuyện, một luồng yêu khí yếu ớt nhưng rất rõ ràng bỗng nhiên bộc phát từ bụng Chu Yếm.

Y giật mình, ánh mắt lập tức trở nên nghiêm trọng. Ly Luân ngay lập tức nắm lấy tay y, truyền một dòng linh lực ấm áp vào cơ thể y.

“Đứa bé lại muốn chơi đùa sao?” Ly Luân trầm giọng hỏi, đôi mắt dõi theo phản ứng của Chu Yếm.

“Không phải.” Chu Yếm nhắm mắt, tập trung cảm nhận. Một lát sau, y mở mắt, vẻ mặt thoáng chút bối rối. “Nó đang… đùa giỡn với yêu lực của ta.”

“Giỡn sao?” Ly Luân nhíu mày.

“Đúng vậy.” Chu Yếm khẽ vuốt bụng mình, cảm nhận yêu khí đang cuộn trào trong cơ thể.

“Nó không chỉ mạnh mẽ, mà còn rất… thông minh. Nó đang thử nghiệm khả năng của mình.”

“Thông minh?” Ly Luân cau mày, ánh mắt thoáng qua một tia ngạc nhiên.

“Ngươi không cảm nhận được sao? Nó đang cố hòa hợp với ta, thử điều chỉnh yêu lực của chính mình để không làm tổn thương ta.”

Ly Luân trầm ngâm, rồi gật đầu. “Nó không chỉ là một sinh mệnh mạnh mẽ, mà còn có tiềm năng vượt qua cả ngươi.”

Chu Yếm bật cười, ánh mắt lóe lên vẻ tự hào không hề che giấu. “Dĩ nhiên rồi. Dù sao, nó cũng là con của ta và ngươi.”

Cả hai im lặng một lát, để cảm nhận luồng năng lượng đang quẩn quanh trong không gian.

Một cảm giác kỳ diệu và thiêng liêng bao trùm lấy họ, như thể tất cả mọi khó khăn đã trải qua đều đáng giá vì khoảnh khắc này.

Ly Luân siết nhẹ tay Chu Yếm, giọng nói trầm thấp nhưng đầy sự quyết tâm:

“Dù tương lai có ra sao, ta nhất định sẽ bảo vệ ngươi và đứa bé này.”

Chu Yếm nhìn hắn, ánh mắt đầy xúc động. Y không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Trong lòng y, một tia ấm áp dâng lên, xóa tan mọi nỗi sợ hãi còn sót lại.

Dưới ánh nắng sớm mai, hai người họ ngồi bên nhau, chuẩn bị đối mặt với những thử thách mới nhưng cũng tràn đầy hy vọng cho tương lai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro